nhat dinh to se lay cau hoi 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*****

...Gió lại thổi, mạnh mẽ, khẽ khàng luồn qua mái tóc mỏng manh của một cô gái trẻ. Như thường lệ, đôi môi cô khẽ cong lên, nụ cười....hồn nhiên, tự do... ấm áp....

Bên cạnh, người con trai trẻ nhìn cô, đôi môi cũng mỉm cười...nụ cười của hạnh phúc...

Mơ màng....

Lặng lẽ...

Yêu nụ cười ấy, nụ cười đã khiến tim cậu xốn xang....kì lạ.

Từ lúc nào...hình ảnh người con gái ấy đang lớn dần lên, le lói một niềm hi vọng... Đến một lúc nào đó, nó sẽ bùng lên...mãnh liệt...

*****

- Này, cậu suy nghĩ vẩn vơ cái gì đấy, cảm cúm cô nào rồi hả???

Nó lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu bạn.

Huy nhìn nó khó hiểu. Chậc, lại đoán già đoán non, bản tính cũ...ko sửa được.

Mà cũng đúng, lần này nó đoán trúng đấy chứ, Đúng là Huy cảm...thật. Cảm nặng là đằng khác. Nhưng ai kia đâu có biết...

Một phút im lặng...

Hai phút...

Mất kiên nhẫn, nó hỏi dồn.

- Đúng rồi hả? hêhê...lần này tớ đoán trúng nhớ... Là ai hả? Khai ra mau.

- ...

Huy bất giác nhìn trân trân con bạn. Con bạn thân của nó đấy, vẫn xinh xắn đáng yêu như ngày nào. Chỉ có điều bây giờ nó đã lớn hơn, biết mộng mơ hơn. Vẫn hằng mơ ước gặp các anh Shinee dù chỉ trong mơ thôi cũng được. Chuyện, nói như đùa, nó 17 rồi đấy!!! 17 năm chiến đấu chống chọi với đời chứ chả ít đâu.

Huy do dự, liệu đây có phải thời điểm để cậu nói ra tất cả với cô bạn thân từ hồi còn để chỏm của mình không? Lúc này, trong lòng cậu đang gào thét dữ dội lắm.

Nên...hay...không nên???

Bực bội thật, tại sao con bé Ong này lại không đoán được gì hết thế. Thường ngày nó tinh ranh lắm cơ mà, vậy mà tại sao nó không cảm nhận được chút tình cảm nào của cậu dành cho nó chứ....

Cố tình lãng quên...hay...nó không hề biết gì??

Từng dòng suy nghĩ cứ đong đầy trong tâm trí cậu. Phân vân lắm. Nói ra là đúng hay sai. Liệu nó có chấp nhận tình cảm của cậu hay... ngay cả tình bạn cũng không thể tồn tại ???????

Rồi...cậu quyết định, một quyết định cậu cho là đúng đắn.

Không nói ra...Bởi, có lẽ chưa phải lúc, cậu muốn con bạn cậu vẫn cứ hồn nhiên, vô tư lự như vốn dĩ của nó. Cậu muốn Ong yêu quý của cậu sẽ luôn cười, nhìn nó cười, cậu cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc...

Đó cũng chính là cảm giác khi yêu một người...mình hạnh phúc khi người ấy vui vẻ...

****

- Thôi đi bà cô, cậu định làm bà cụ non vui tính đấy hả ? Cảm cúm gì chứ, chỉ suy đoán lung tung là giỏi... – Huy nhìn nó cười cười.

- Èo...thế mà tớ cứ tưởng cậu đã thầm tương tư cô bạn mới Minh Uyên gì gì đấy rồi. Mà này, nói cho cậu hay nhớ, cô ấy...hình như cũng thích cậu rồi tì phải, hôm nay tớ cứ thấy cô ta nhìn cậu mãi, kô sai đâu....hè hè...

- Tớ đã nói không phải rồi cơ mà. – Huy to tiếng, làm nó giật mình.

- Ơ...không phải thì thôi, có sao đâu, việc gì mà cậu phải nóng thế chứ, buồn cười thật. – Nó nói trong sự ngạc nhiên. Thường ngày nó vẫn ăn nói kiểu...cợt nhả thế mà có sao đâu, tự dưng hôm nay Huy lại nổi cáu với nó. Con trai khó hiểu thật !!!! Hazzzz...

- Thôi bỏ đi. Không nói với cậu nữa.

- Ơ...này... đợi tớ với chứ, định bỏ tớ về một mình à. Tớ là con gái đấy nhớ hơn nữa lại chân yếu tay mềm, lỡ mà có chuyện gì thì sao ??? – Nó hốt hoảng.

- À, ừ nhỉ, tớ quên mất, cậu là con gái. hehe... – Huy cười...cực đểu.

- Cậu nói thế là có ý gì. Ý cậu là tớ không phải con gái đúng không ? – Nó tức tối.

- Đấy là cậu tự nói đấy nhớ. Tớ chưa từng nói đâu.

- AAAAAAA................ Cậu biết tay tớ........

Gió lại thổi, từng đợt, từng đợt. Phả vào lòng Huy một nỗi buồn man mác... Rốt cuộc là vì sao....Khó hiểu... !!! Hay...chính cậu đã tự cho mình một đáp án....

*****

Một ngày mới lại bắt đầu.

Mệt mỏi!!

Buồn ngủ!!!

Xui xẻo!!!

Thần xui gõ cửa...

Hôm nay, nó bị mẹ gọi dậy sớm lắm. Mới 6h đã gọi dậy.( Khủng khiếp!!!) . Nó phải hi sinh giấc ngủ ngàn vàng để bò ra khỏi cái giường yêu dấu. Y như cực hình... Rồi không biết mắt nhắm mắt mở thế nào mà đâm sầm vào ngay cái tủ quần áo, u một cục to tướng. Hix, bản tính nó thế, hậu đậu lắm, chẳng làm cái gì nên hồn...@@

****

- Hớ, tiểu thư!!! Hôm nay đổi mốt hả. Làm cái “đống” gì trên trán thế kia??? Hô hô....

Huy vừa thấy nó với cái miếng ơ-go to đùng ngay giữa trán nên không nén nổi cười. Ôm bụng cười giễu cợt .

Còn nó, mắt đăm đăm nhìn kẻ đối diện vẫn đang nhăn nhở cười, mà lại cười đểu nữa chứ. Mặt nó dần bốc khói...

- LÊ VŨ HUY!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ơ, gì...hí hí ha ha.... – Huy vẫn không nén nổi cười khi nhìn cái bản mặt nó lúc này. ( Trán thì u một cục to, mắt bắn hình viên đạn, mồm trợn ngược lên....hix, mất hình tượng quá!!!).

- Nhìn tớ thế này, cậu vui lắm đấy hả? – Nó hét lên.

- Đâu có, đâu có. Tớ chỉ thấy...ha ha...buồn cười thôi mà...hihaha...

- Cậu có im mồm đi không???? Hôm nay tớ xui đủ đường rồi nhá. Không cần cậu cho thêm đâu .

- Ừ... ừ...thôi thì...thôi...hihi...hix...hihaha...

Trời ạ, mới đầu ngày đã thế này rồi, không biết đến trường liệu có còn toàn thây sống sót trở về không nữa... Con nam mô a di đà phật...Xin Phật phù hộ độ trì cho con trở về nguyên vẹn trong ngày hôm nay. Nam mô a di đà. Nó lẩm bẩm một mình. Điệu bộ nó lúc này càng khiến Huy thêm buồn cười.

Thôi thì mặc kệ cái tên bạn trời đánh kia đi. Thích thì cười, cười gãy hết răng đi cũng được... Đáng ghét...!!!!!!!!!!!!!!

Nó vừa đi vừa giậm chân thình thịch với cái cục tức to đùng.

Đau...

****

Vừa bước vào cửa lớp, nó đã giật mình bởi tiếng nói thảnh thót của con Xù mì.

- Này, Linh yêu ơi.....!!! – Cái Trang xù xồ tới như hổ vồ mồi đến chỗ nó, giọng lả lướt... (định dở trò rùi!!!)

- Éo...rởn cả da gà da vịt lên. Kinh người quá cơ. Mày định... định làm gì hả????

Nó nói rồi chắp hai tay trước ngực cứ như là con Trang định dở trò dê xồm ghê gớm lắm.

- Thôi đi con hâm, tao có định làm gì mày đâu. Báu lắm ý...không thèm. Mày đâu phải anh Onew của tao...

- Ờ, thế thì tốt. Tao lại tưởng mày lại như lần trước, chu cái mỏ như cái tĩ vịt ra với tao thì khiếp lắm. Mà này, định nói gì với đại ca hả? Nghe giọng mày không nghi ngờ không được.

- Thì...thì... – Trang xù mì bẽn lẽn.

- ????

- Thì...thì là mà...

- Nhanh.... – Nó gầm lên. – Tao mất kiên nhẫn đấy.

- Ôi, sao trán mày làm sao thế kia, nhìn xấu gái chết được ý ...

Trang Xù đột nhiên cao giọng hỏi thăm.

- Kệ tao, xấu tao chứ xấu mày đâu ...hâm. – Nó hậm hực.

- Ừ nhỉ, tao đâu có xấu...hừ...tao đẹp mờ - Con Trang hình như vẫn đang thắc mắc ghê lắm. Chao ôi ! Xấu với chả đẹp !!!.

- Cô nương ơi, cô không xấu, được chưa !!! Xinh ! xinh lắm ý, chỉ....hơi giống tinh tinh mới xổng chuồng thôi....ha ha.... – Nó nói, giọng đểu không chịu được.

- Á aaaaaaaaaaaaaaa !!!! Tao phải giết mày !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Trang xù gầm lên.

Thấy thế, nó hốt hoảng.

- Ấy !! Từ từ đã... trước khi giết tao thì phải cho tao biết mày định nói gì lúc nãy đã chứ....phải không ?

- Ừ nhỉ ? Suýt quên mục đích chính. Mà cũng tại mày cơ, chọc tức tao làm gì...Xì....... – Con Xù trề cái môi ra, nhìn mà thấy gớm.

- Vào đề đi...không thì thôi nhớ.... – Nó toan bước về chỗ.

- Tèn tén ten....

Trang xù giơ ra trước mặt nó hai tấm bìa, à không, hình như là thiệp hay đại loại gì đấy, nó cũng chả rõ. « Chắc thằng nào dở hơi lại viết thư tỏ tình chắc, mà cũng đúng thôi, nó đẹp mà. Kha...kha...kha... ». Nó đắc chí cười với cái ý nghĩ hơi ngô ngố của mình.

- Thư tỏ tình của tao hả ???? hô hô..

- Con vô duyên. – Trang xù đấm thẳng vào cái trán « vốn dĩ đã đáng thương » của nó một cách không thương tiếc.- Mày không thấy cái chữ gì to lù lù đây à, trán sưng thì mắt cũng lé chắc....

- PARTY !!!! – Nó tròn mắt.

- Phải !Thông minh hơn rùi đấy cưng ạ !

- Nhưng sao lại đưa cho tao ? – Nó vẫn chưa hiểu.

- Thì mở ra đọc đi rồi biết. Thế mà cũng hỏi. – Con Trang chán nản đưa cho con bạn tấm thiệp mời màu tím nhạt.

- Ớ...là nhà Nguyễn Minh sao ?

- Ừ. Vừa nhận được sáng nay. Cả tao và mày đấy.

Nó nhìn vào tấm thiệp rồi nói tiếp.

- Về nước mà cũng mở tiệc à.

- Nhà giàu đứa nào chả thế. Thừa tiền ý mà. – Trang đồng tình.

Nó lại suy nghĩ, một cảm giác là lạ vụt qua nơi khối óc nó... Dự báo chẳng lành ư ? Kì lạ... Nó với cái Trang đều được mời. Cũng có nghĩa là Huy cũng thế. Huy học cùng lớp với 2 anh em nhà đấy mà.

- Ong này !!!.

- Gì....

Trang huých vai nó, cắt ngang dòng suy nghĩ.

- Tiệc này....mày định mặc gì ????

- Hả ??? Mặc gì ư ? quần áo bình thường. Chỉ là tiệc thôi mà.

- Mày hâm à. Nhà này giàu lắm. Chắc bạn bè họ cũng đều là dân giàu có cả. Mặc đồ đơn giản quá mày không sợ bị cười à ? – Trang lo lắng.

- Tao vẫn chỉ là tao thôi. Kệ !!! – Nó đáp, thản nhiên.

Nhưng Trang nói cũng không phải vô lý. Chả lẽ lại quần jean, áo phông đi dự tiệc, chẳng phải sẽ rất buồn cười sao. Hay là không đi nhỉ... Không được, như thế mất mặt lắm, 2 anh em nhà kia sẽ nghĩ nó kiêu hay không nể mặt hay... đại loai như thế. Vả lại, nó chưa từng đi dự cái buổi tiệc dạng này bao giờ nên cũng chả biết... HaZzz !!!

Đau đầu quá, sao tự dưng lại phải suy nghĩ nhiều thế này chứ !!! Bực mình thật, nó vẫn là nó, chả có gì thay đổi đâu...nhưng sao vẫn cứ thấy lo lo, lạ thật đấy....

- À, Linh ơi, tao nghĩ ra rồi.... – Bóng đèn nổ cái đụp trên đầu Trang. Sáng kiến gì đây ???

- Mày lại nghĩ được cái gì đấy, đừng xui dại tao bất cứ điều gì !!! – Nó cảnh giác.

- Mày nghĩ đi đâu đấy hả ? – Trang bực dọc. – Lát đi học về, ghé nhà tao hỏi ý kiến.... bà Vân xem thế nào. Bà ý lớn hơn mình, lại hay tiệc tùng, chắc chắn là biết... được không ? – Trang nói, giọng hơi nài nỉ...

- Ừhm... ừhm...tuỳ... – Nó ậm ờ. Đành vậy, chứ nó chả biết thế nào nữa. Mong cho cái ngày đấy đừng đến, khó xử chết mất.....

Ớ, mà cái Trang nó vừa nhắc đến ai cơ ? Bà Vân-chị gái nó hở ??? Mẹ ơi, phen này chết rồi...

- Thôi...tao không đi đâu....tha cho tao đi mà ....

Nó cố giằng tay ra khỏi con bạn đang mặc sức kéo nó.. à không...mà là lôi đi không thương tiếc.

- Mày phải đi cùng tao...

Trang xù vẫn nói giọng cương quyết. “ Không thể nhượng bộ con nhỏ này thêm lần nào nữa...”. Nó nghĩ bụng rồi thản nhiên lôi xềnh xệch con nhỏ bạn là Linh đang vùng vẫy gào thét...

- trời ơi, bạn tốt ơi, tao xin mày...Tao thà bị bọn nhà giàu cười chê còn hơn là đi gặp bà Vân. Mày làm ơn đi...tha cho tao...Hay mày muốn giết chết tao....

- Thôi..ngậm cái bài ca không quên của mày lại đi...Tao cũng sợ mụ Vân lắm nhưng...Linh ơi..mày chịu khó động não lên chút đi. Lần này chỉ có con mụ đó mới có thể giúp được mình thôi....

- GIÚP Ư????????? Trang ơi, mày tỉnh lại đi, mày định để mụ ấy biến tao thành con quỷ dạ xoa trước mặt mọi người ư, tao không ngu...

Nó gào lên, gầm rú...Thực sự thì nó không thể chịu nổi con bạn này thêm một phút nào nữa. Đi gặp bà chị con Xù- Bà Vân- thì có mà chết. Mụ ta hay sử dụng quái chiêu lắm. Nhớ lại sự việc 3 năm trước mà nó không khỏi rùng mình...

Khó hiểu quá...tại sao cái Trang lại muốn lôi nó đến gặp con mụ quỷ không ra quỷ thế chứ...trong khi, vụ việc đó con này cũng khiếp sợ chả kém....

***

- chị Vân, đây là Linh, bạn em, chị giúp nó nhớ, hôm nay là sinh nhật Vũ Huy đấy chị...

Trang xù toe toét khi dẫn nó đến gặp bà chị “yêu dấu” .

- Linh hả?

Mụ Vân chăm chú nhìn nó từ đầu đến chân. Rồi phán xét mấy câu xanh rờn:

- Cũng được đấy...Mặt tròn, da trắng, môi hồng...thế này thì dễ make hơn.

Nó nhìn bà chị đeo quả kính Hary Poter khen, cũng vui chút đỉnh...chuyện..nó là ai chứ...Khà khà.... Đến đây, chắc nó cũng phải yên tâm phần nào về cái tài trang điểm mà con Trang khen lấy khen để từ bà chị nó.

- Nào, cưng!!!. Bây giờ ngồi yên nhớ, chị sẽ làm cho cưng trở thành công chúa luôn.

- Hì...không cần thành công chúa đâu chị, chị trang điểm phớt nhẹ cho em thôi chị nhé.

- Ui sời...yên tâm, cưng nghĩ chị là ai.

Nó thấy hơi hơi rợn người vì cái cách xưng hô “ kưng - chị” ấy. Nhưng thôi, đâm lao phải theo. Đến tận đây rồi thì cứ thử xem sao.

Và thế là nó cứ ngồi thế phó thác khuôn mặt mình cho bà chị. Rồi...ngủ gà ngủ gật lúc nào không hay.

30 phút sau:

- Cưng ơi, dậy đi ...xong rồi, dậy thay quần áo đi nào.

- Oáp...hơ...xong rồi hả chị.

- Ừ, xong rồi. Nhìn em xinh thật đấy.

- Ơ...thế hả chị. Cho em soi gương đã nhớ... – Nó tò mò.

- Từ từ, mặc cái váy này vào đã rồi soi luôn thể. Nhìn em cứ như công chúa ý.

- Hì...làm gì đến mức ấy hả chị. Thế cái Trang đâu ạ.

- Chị cũng...chả biết. Để chị gọi nó vào trang điểm luôn. Em vào trong thay váy đi... đi đi...

- ...vâng..

“ Mình thực sự xinh như thế sao?” Nó lẩm bẩm một mình rồi cũng bước vào phòng thay đồ. “Mà sao cái váy này loè loẹt thế này, đằng nào là mặt trước, mặt sau nhỉ??” .

- . Ui, xem nào, xinh thế!!! – Bà Vân xuýt xoa khi thấy nó từ trong phòng thay đồ bước ra.

- Thật hả chị. Để em xem....

Nói rồi, nó quay về phía gương:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...Chị...c hị...làm...cái.....cái....gì...thế này....

- Ô kìa, xinh mà cưng!

- XINH Ư????????? Chị...chị...

Nó phát hoảng, nói không ra hơi.

- BÙI KHÁNH TRANG!!!!!!!!! MÀY RA ĐÂY CHO TAO!!!!!!!!!!!!!!

Nó hét ầm ĩ cả nhà lên. Dường như không thể chịu nổi nữa rồi, nhìn nó lúc này không khác gì quỷ đội lốt người. Đáng sợ lắm.

- Ong ơi, tao xin lỗi.

Con Trang rón rén đi từ ngoài vào, nhìn mặt con nhỏ thì thấy hình như hối lỗi dữ lắm.

- Mày bảo sao hả? xin lỗi ư, nhìn tao thế này thì có thể đi đâu chứ. Mày nhìn tao đi, nhìn đi.!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Tao...tao...không ngờ...chị Vân lại...lại...biến mày...thành...thành...thế này...xin lỗi...

- Em Linh xinh ơi, cậu bạn đẹp trai của em đến đón em này, ra đây đi cưng...

Bà Vân ở ngoài ới vào. Dường như vẫn còn tự hào về cái tài của mình nhiều.Còn nó, mặt cắt không còn giọt máu, không được, nó không thể để Huy nhìn thấy bộ dạng nó lúc này được.

- Mày ra bảo với Huy là...tao...có vấn đề, không đi được rồi xin lỗi cậu ấy hộ tao.

- Nhưng...

- Đi đi...hừ...

- Ơ...sao lại thế. – Vân xen vào.

- Chị biến em thành ra thế này thì em còn mặt mũi đâu mà đi sinh nhật cậu ấy nữa chứ.

- Ô, xinh thế cưng còn đòi hỏi gì nữa.

- Giời ơi là...

- Sao cậu lại không đi? Cậu làm sao thế... – Huy hớt hải chạy vào.

- Tớ...tớ... – nó lắp bắp.

- Cô là ai... ớ...Linh, là cậu hả, sao....a...ha...ha ...ha...ha..haha....

Vừa nhìn thấy nó Huy đã lăn ra cười sằng sặc.Còn nó thì chỉ biết đứng trân trân ra nhìn cậu bạn mà không biết nói gì trước tình huống dở khóc dở cười này.

Nó mặc một chiếc váy dài màu đỏ hoa loè loẹt, mắt thì đánh đen xì, môi đỏ chót. Hơn nữa, mái tóc còn bị bà Vân bới tung lên một cách vô cùng...cố ý. Xinh ư? Nhìn nó thế này mà bà ý còn bảo xinh ư? . Trông nó y như con quỷ dạ xoa vừa từ dưới âm phủ mới hiện hình lên vậy.

“ Mẹ ơi, chúa ơi, xin người đào cho con một cái hố thật sâu để con có thể chui xuống đó mãi mãi. Hãy đưa con thoát khỏi nơi đây vĩnh viễn !!!”...

Và rồi, nó cứ đứng chôn chân ở đấy trước ánh mắt của cậu bạn thân hiện vẫn đang ôm bụng cười mà không có ý định dừng lại.

O MY GOD!!!.......

*****

Thế là từ đó, nó thề là sẽ không bao giờ để bà Vân động đến nó dù chỉ một lần nào nữa. Dù chi là cái móng tay. Với nó, một lần là quá đủ.

*****

- Tin tao đi. Bà Vân giờ ổn lắm. Tay nghề hơn rồi.- Trang Xù vẫn cố nài nỉ nó.

- Thôi đi, tao không cần biết. Không đi là không đi. Mà sao mày cứ làm quan trọng hoá cái vấn đề này lên thế nhỉ ?

- Bởi vì...vì...tao lo cho mày. Không muốn mày bị mất mặt trước lũ nhà giàu ấy. Điển hình là con nhỏ Uyên ý.

- Theo tao nghĩ thì còn vì một người đấy. – Nó nói mà mặt cực đểu.

- Ai...ai cơ..

- Nhật. Trúng tim đen rồi chứ gì? he he...tao biết ngay mà.

- Ừ đấy. Thì đã sao nào. Nói chung là mày phải đi với tao. Không thì tao cắt đứt quan hệ với mày. – Trang nói giọng cương quyết.

- Lại chiêu cũ à. Mệt mày thế. Tao đã thề là....

- Lần này tao làm thật đấy.

Nó nhìn cái mặt nghiêm túc của Trang. Nó nghĩ lần này con bé nói thật. Nhưng sao khó hiêủ thế. Chuyên này đâu quan trọng gì lắm mà con nhỏ này lại cứ thích làm rùm beng lên thế nhỉ.

- Tao sẽ không đi dự cái buổi Party vớ vẩn ấy nữa. Mày sẽ làm gì hả? Cắt đứt quan hệ tình bạn chỉ vì chuyện cỏn con này ư?

- Đúng. Nhưng nó ko hề cỏn con đâu. Tao sẽ làm thật nếu mày cứ ép tao. Còn mày, muốn hiểu thế nào thì tuỳ.

Trang không nhìn vào đôi mắt nhỏ bạn nữa mà quay đi chỗ khác. Nó không biết phải đối mặt với đôi mắt chất chứa hàng vạn câu hỏi tại sao của con bạn nứa và nó cũng không biết phải giải thích thế nào cho thích hợp. Nó chỉ biết, buổi tiệc lần này là vô cùng quan trọng, gắn với danh dự của hai đứa. Và...nó không muốn để con bạn lo lắng...

****

- Uyên, mày phải nói rõ với tao. – Vy đứng đối diện Uyên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen đầy quyến rũ của nhỏ bạn.

- Giải thích cái gì cơ?

- Mày đừng giả vờ nữa? Mày biết thừa Party nào do gia đinh mày tổ chức cũng đều dành cho giới thượng lưu sao?

- Đúng. Có chuyện gì à. – Uyên vẫn vờ như không biết.

- Vậy tại sao lại mời con nhỏ Linh và Trang 11B8 hả?

- Tao mời chúng nó thì sao?

- Hai đứa nó chưa từng dự tiệc nào lớn như thế này đâu? Mời hai đứa nó chẳng phải sẽ rất buồn cười sao? Chúng nó sẽ tự rước hoạ vào thân thôi. Cô Châu sẽ không để yên đâu. Mày biết tính cô Châu rồi mà.

- Tao thích thế. Và...tao muốn thế.

- Ý mày....

- Phải. Mẹ tao rất ghét những đứa nhà nghèo như chúng nó. Với tính con nhỏ Ong nữa. Mẹ tao càng ghét. Tao cũng muốn làm bẽ mặt nó. Nhất là...trước mặt Huy.

- Huy và nó là bạn thân mà. Mày không làm được gì đâu.

- Không thử sao biết. Tao ko tin lúc nào Huy cũng chỉ quan tâm đến nó.

- Được rồi. Mày thích Huy. Vậy còn con nhỏ Trang thì sao?

- Nó thích ông Nhật đấy. Đây là cơ hội tốt cho mày Vy à.

- ...Nhưng..mẹ mày...nói thật, tao rất sợ mẹ mày...bà ấy... ư

- Như vậy tao lại càng thích.

- Tao sẽ bảo chúng nó không đến dự.

- Chúng nó sẽ không có đường lui đâu. Nếu tao mời mà không đến thì...tao ..sẽ càng có cớ để mỉa móc nó. Haizzz... Không biết sẽ vui thế nào nhi???

- Mày...

- Thôi, tao ra ngoài đây. Quyết định như vậy nhé.

Vy nhìn theo bóng nhỏ bạn bước đi mà chán nản. Uyên thực sự đã thay đổi rồi. Thay đổi rất nhiều. Không còn là một nhỏ Uyên hiền dịu đáng yêu như ngày nào nữa rồi. Hiện hữu trước mắt nó đây là một Nguyễn Minh Uyên hoàn toàn khác, đầy toan tính và sự xấu xa.

Nó cũng không thể ngờ con người lại có thể thay đổi nhiều và trở nên đáng sợ đến vậy.

****

Lách tách...

Tách....

Hai mắt Trang mờ đi, nó không thể nghe thấy gì khác ngoài tiếng nước chảy nhẹ.

Từng giọt, từng giọt một....

Những gì nó vừa nghe thấy...Vô tình...nhưng đáng sợ....

Nó phải làm gì để bảo vệ con bạn thân của nó và...bảo vệ cho chính nó...

Từng dòng suy nghĩ ùa vào tâm trí con bé....

Ào... ào....

Tiếng nước mỗi ngày một mạnh....

Phải làm sao ?

Làm thế nào ?

Nó không biết, hai tai ù đi, lo sợ...

Không được, nó không thể để chuyện gì xảy ra với nhỏ Ong, bạn thân của nó được. Cầm hai tấm thiệp màu hồng phấn trên tay...nó nghĩ rồi rảo bước ra ngoài.

« Tao sẽ bảo vệ mày, Linh ạ ! »

****

- Mày giải thích đi. Rốt cuộc là có chuyện gì hả. Nói đi.

- Tao không muốn nói cho mày nghe.

- Tại sao ? Tao thật sự không hiểu. Tao với mày có phải bạn thân không. Chuyện gì ?

- ...

- Nói cho tao nghe đi.

- Không có gì thật mà

- Nói dối. Tao bảo mày nói đi. Bạn thân bao nhiêu năm trời, mày không thể giấu tao.

- Thôi được, tao sẽ nói tất cả với mày.

.....

- Tao sợ.Linh à, chúng ta không còn đường lui đâu.

- Tao hiểu rồi. Con nhỏ đó đáng sợ thật. Nhưng tao sẽ ko để nó cười sung sướng đâu.

- Mày định làm gì?

- Thì đi dự tiệc thôi. Chẳng phải mẹ nó rất ghê gớm sao? Tao cũng muốn xem bà ta ghê đến mức nào. hì...giờ thì đi thôi.

- Đi đâu?

- Nhà mày.

- Mày không sợ bà Vân nữa hả?

- Ko sợ, có gì tao sẽ...giết mày trước. hehe...

- Con nhỏ này. Tao sẽ ko để mày có cơ hội giết tao đâu. thề đấy.

****

Trang nhìn nhỏ bạn. Vẫn nụ cười ấy, vẫn cái miệng nhỏ xinh ấy nhưng sao nó lại thấy lo lắng quá. Phải chăng con bạn của nó đã quá hồn nhiên nên chưa cảm nhận được cái đáng sợ tràn ngập xung quanh chúng nó.

Và rồi, con nhỏ lại thở dài. bởi lẽ...

Nó..tin tưởng con bạn. Con bạn thân của nó đủ lanh lợi để đương đầu với con nhỏ Minh Uyên kia...

Tình bạn là luôn sẵn sàng chia sẻ...

Và tin tưởng lẫn nhau.

****

HaiZzz....!!!!

Nhức đầu quá...!!!

Bao nhiêu chuyện xảy ra... dồn dập...khiến nó...mệt!!!

Mai là thứ 7 rồi, là ngày mà buổi tiệc đó diễn ra. Nó nói với cái Trang là ko lo lắng gì nhưng thực ra nó đang lo gấp bội phần. Nó ko thể tưởng tượng nổi một con nhỏ 17 tuổi như nó lại phải đương đầu với nhiều chuyện như vậy.

Nó càng ko ngờ con nhỏ bằng tuổi nó_ nhỏ Minh Uyên lại bình thản khi nhắc đến những âm mưu của con nhỏ đến lạ. Mới 17 tuổi mà sao lại có quá nhiều toan tính đến thế.

Con nhỏ Uyên đó đã thừa nhận là nó thích Huy. Ừ đấy!!

Thích Huy...haha...Cuối cùng Huy cũng có được một cái đuôi dài rồi đấy khi con nhỏ Uyên quyết đấu tranh quyết liệt đến thế.

Con nhỏ nghĩ Huy thích nó...hay..nó thích Huy....haha...Buồn cười thật, chúng nó chỉ là bạn thân thôi mà. Nhưng sao...nó cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy...mơ hồ lắm...

Và rồi, con bé chìm nhanh vào giấc ngủ, trên môi vẫn ko ngừng lẩm bẩm...

“Thích ư?...Mơ hồ thế....hihi...haha....” (Hâm!!!)

***

Nắng sớm tràn vào khung cửa sổ, rọi thẳng nào khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu cuẩ nó. Con bé khẽ cựa quậy, dần mở mắt. Bất chợt, Nó thở dài.

Haizzz!!!

Ngày mới đến rồi, hôm nay là thứ 7, phải !!! Thứ 7.Ngày mà Cái buổi tiệc chệt tiệt ấy diễn ra.

Haizzz!!!<thở dài phát nữa>

***

Đầu óc nó quay cuồng, trống rỗng. Hai tai ù đi. Nó chỉ có thể cảm nhận được từng tiếng “vù vù” Sượt qua. Ôi trơi!!! Mệt!!!

Bầu trời đẹp quá! Xanh trong, dìu dịu. Không khí mát mẻ, dễ chịu, thấm đẫm hương hoa đồng nội. Ấy vậy mà, tất cả mọi thứ hiện ra trước mắt no lại là 1 khoảng không gian xa xăm, mịt mùng đến kì lạ.

Khỉ thật nó lo lắng cái gì chứ, chả có gì có thể khiến tâm trí nó đảo lộn lung tung beng được. Hừm, Chỉ, là một bữa tiệc thôi, tiệc “nho nhỏ” thôi mà, việc gì phải ghĩ ngợi nhiều, Ặc, chỉ thêm đau đầu thì có. Ôi lạy chúa tôi, cái con ong mạnh mẽ biến đâu mất rồi, cái con Trần Hà Linh ương bướng, ngang ngược cũng chạy đi nghỉ ở chốn xó xỉnh nào rồi!!!

Hix!!! Đau đầu quá!!!

***

- Hôm qua cậu làm sao thế hả Linh? Nhình cậu bơ phờ thế nào ý. Tối qua mất ngủ hả? – Huy vừa nhìn thấy nó với vẻ mặt kỳ kỳ liền lân la hỏi ngay.

- Đau có, đau có. Tớ vẫn bình thường mà. Chỉ là đang bận suy nghĩ thôi. – Nó bình thản đáp lại. Chân vẫn bước đều nhưng mắt thì hướng về nơi nào đó rất... xa xăm.

- Suy nghĩ cái gì?

- Party.

- À, cái party nhà Nhật hả? Tối nay cậu cũng đi chứ.- Huy được thể hỏi tức khắc, khuôn mặt rạng rỡ thấy rõ.

- Đi cũng thế mà không đi cũng thế cả thôi.

- Ý cậu là sao?

- À...không,không có gì hêt. Tối cậu cứ đến trước. Tớ sẽ đến sau.

- SAo lại thế được. TỚ qua đón cậu được không?

- Thôi khỏi, tớ còn sang nhà cái Trang chuẩn bị nữa. Chuyện con gái ý mà. Cậu đợi sẽ lâu đấy, nên cứ đi trước. Khỏi chờ.

- Ơ, cậu lại nhờ chị Vân...

- Ừ thì sao? Vấn đề gì à?

- 3 năm trước...hihi...tớ...- Huy bụm miêng cố không cười. Làm nó tức xì khói đầu. Cái thằng bạn trời đánh, đầu óc minh mẫn cũngcó lúc thôi chứ. Sao lúc nào cậu cũng nhớ dai thế hả. Chuyện đáng xấu hổ như thế, nó không muốn nhớ chút nào. Vậy mà tên Huy chệt tiệt này lại cứ thích đem ra trêu nó “mới điên “. MẶt nó nóng bừng, gầm lên thành từng tiếng:

- Chán sống rồi hả?

- Ôi không, tớ còn yêu đời lắm mà. Chỉ là...hình ảnh lần đó cứ...làm tớ...hi...haha...không nhịn nổi. Hư...hư...

- Này thì”yêu đời” này, này thì “không nhịn nổi” này, này thì cười nữa này...- Nó vừa nói vừa đấm thùi thụp vào vai, vào bụng huy làm anh chàng né không kịp, miễn cưỡng cắn răng chịu đòn. Cho chết ai bảo động vào ổ kiến lửa làm chi!!!

***

Vừa bước vào đến cửa lớp, nó đã giật mình bởi con Trang bỗng từ đâu vọt đến. Tuôn ra 1 tràng:

- Đi học về thì vào nhà tao luôn. Bà Vân đã chuẩn bị sẵn đồ nghề chờ 2 đứa mình về là thi hành ngay tức khắc. Sáng nay, bà Vân sẽ đi lấy quần áo, đảm bảo đẹp miễn chê.

- Ừm.- NÓ gật đầu lấy lệ rồi lững thững bước vào chỗ ngồi.

- Thôi nào, đừng lo lắng quá. Mày hãy chứng tỏ mình đi. Con Ong xinh đẹp đáng yêu ngỗ ngược đâu rồi.

- Hì! Tao vẫn là tao. Làm ơn cho ta về chỗ ngồi. Buồn ngủ.

- Ừ ừ...Xí!!! MÀy tưởng tao không lo chắc.

***

- Hà Linh...

- Tránh ra đi Trang, tao đang buồn ngủ mà.

- Tớ là Vy.

- Vy??

***

- Tớ không biết có nên nói cho cậu nghe không? Nhưng tớ đã suy nghĩ và tốt hơn là nên nói trước với cậu. Về...- Vy ngập ngừng.

- Buổi tiệc tối nay!

- Sao cậu...

- Hì. Tớ biết mà. Buổi tiệc dành cho giới thượng lưu. – Nó cười nhạt.- Và Uyên muốn làm tớ bẽ mặt trước họ. Đúng không?

- Cậu... nên cẩn thận. Ừm mẹ của Uyên, cô Châu. Một người phụ nữ thành đạt. Sẵn sàng làm mọi thứ vì danh dự của gia đình. Đặc biệt, bà ấy rất ghét...

- Những người như mình phải không? Không có địa vị xã hội

- Phải. Giờ thì tớ đi đây. Chúc may mắn.

Vy bước đi.

Nó có thể thấy nét cười gượng gạo trên môi con bé.

Một người phụ nữ “sẵn sàng làm mọi thứ vì danh dự gia đình” ư? Ghê gớm đến vậy sao. Rốt cuộc con người này là như thế nào, liệu có đơn giản như nó nghĩ?

Nó cười, nụ cười nhẹ bẫng. Tối nay, nó sẽ biết câu trả lời.

***

Nó cùng Trang vừa bước vào cửa nhà thì đã thấy bà Vân từ đâu chạy ra, hớn ha hớn như bắt được vàng. Nó ngạc nhiên hỏi:

- Chị làm sao thế? ĐÀo trúng ổ “kim cương” à?

- Chưa đến mức đấy đâu cưng. Vào đây, chị cho xem cái này. Đảm bảo làm 2 đứa lác mắt luôn

Nói rồi, Vân lôi xềnh xệch 2 con nhỏ đang ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì vào trong phòng.

- Oa, chị Vân, chị lấy mấy cái này ở đâu ra vậy? – Trang xù sung sướng hét ầm ĩ lên khi thấy 2 bộ váy cực kì đẹp và lộng lẫy trên giường. Một bộ màu đen và 1 bộ màu trắng. Nó trố mắt nhìn, dường như không thể tin nổi vào mắt mình

- Chị ...chị...sao

- Ui giời, phục chị mày chưa. Công sức cả buổi sáng của chị đấy. Năn nỉ ỉ ôi mãi mới mượn được. Hàng độc đấy em

- Nhưng mà... ở đâu mới được chứ.

- Con bạn chị vừa đi Mỹ về. Nhà giàu lắm. Quần áo lại vô khối. Hơn nữa, nó hay tiệc tùng lắm, váy dạ hội của nó thì nhiều vô kể. Hai cái này đã nhằm nhò gì. Ối cái đẹp hơn ấy chứ.

- Thế này thì đẹp quá rồi ấy chứ. Ôi chị yêu quý của em. Lại em biểu lộ tình cảm với chị nào.-Trang xù vẫn không ngớt xuýt xoa.

- Thôi thôi, cho chị xin 2 chữ bình yên đi. Chị cũng muốn đền bù cho cái Linh vì vụ lần trước. Lúc ấy, chị còn non quá. Cứ nghĩ thế là độc đáo. Xin lỗi em nha.

- Qua rồi mà chị. Em quên rồi. Lần này chị phải trang điểm cho em thật xinh đấy nhớ.

- Đưong nhiên rồi. Ra đây nào. TRANG, lại đây cầm vào lại hỏng bây giờ. Bỏ cái váy xuống. Mau.

Nó phí cười, 2 chị em nhà này vui thật. Chị Vân bây giờ so với 3 năm trước quả thật rất khác. Chị ý có vẻ dịu dàng và cẩn thận hơn.

***

- Xong rồi đấy nhé. Ôi chu choa, 2 đứa xinh quá đi. – Vân xuýt xoa khi chiêm ngưỡng thành quả của mình. 2 đứa nó cũng trố mắt khi nhìn vào gương. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Nó mặc một chiếc váy quây màu đen đính đá lấp lánh dài tới đầu gối, thả bồng bềnh, đằng sau có thắt nơ bằng ren mềm mại làm tôn lên nước da trắng hồng trời phú. Chiếc giày lưới 7 phân cũng màu đen bám sát lấy đôi chân thon thả. Mái tóc được bới cao, gắn kẹp nơ bắng đá nhỏ xíu. Hai má ửng hồng, đôi lông mi cong vút khiến đôi mắt to tròn càng thêm long lanh. Đặc biệt là cái miêng chúm chím sắc hồng tươi căng tràn sức sống cùng nụ cười tươi rạng rỡ. Trông nó đẹp. Đẹp một cách kiêu sa và lộng lẫy.

Nhỏ Trang bên cạnh cũng xinh đẹp không kém. Cô nàng mặc một chiếc váy màu trắng thiên thần cũng dài tới đầu gối. Thắt một chiếc thắt lưng to bản màu hồng phấn cùng đôi guốc trắng gắn mấy viên pha lê long lanh tựa sương đêm. Trên cổ thắt một chiếc nơ ôm sát vào bờ vai nõn nà. Tóc được uốn xoăn bồng bềnh thả dài. Trên môi nở nụ cười tươi rói với sắc hồng nhạt long lanh. Trông con nhỏ xinh cứ như một đại tiểu thư chính hiệu vậy.

- Ôi, chị tự hào về tài năng của chị quá.- Mắt bà Vân rơm rớm xúc động.

- Chị, em cám ơn chị nhiều lắm lắm. Em thật không ngờ chị của em lại tài năng đến thế. – Trang xù cũng sụt sùi theo.

- Ấy, đừng khóc. Nhoè macara, xấu đấy.

- Thế hả chị. Chết thật. Nhoè chưa ạ.

- Mày đã nhỏ giọt nước mắt nào đâu mà nhoè. Chỉ có vớ vẩn. – Nó xen vào, khiến Trang xù cứng họng. - Chị Vân à, em không biết phải nói gì với chị nữa. Em quả thật rất vui chị ạ.

- Ừ, chị hiểu mấy đứa mà. Nhình 2 đứa cứ như tiểu thư nhà giàu ý. Thôi đi đi, kẻo muộn.

- Vậy bọn em đi nha.

- Ừ, bắt taxi nhé.

- Biết rồi mà chị. Chả nhẽ mặc thế này đi xe máy. Hì...bọn em đi đây.

***

- Bác lái theo địa chỉ này giùm cháu nhé. Cám ơn bác. – Nó đưa tấm thiệp có in địa chỉ cho bác lái xe rồi quay lưng sang phía cái Trang.

- Mày ơi, tao hồi hộp.

- Mày nghĩ tao thì không chắc. – Trang xù vặn lại.

- Nhưng phải công nhận...hôm nay chúng mình ổn thật.

- Chứ còn gì nữa. Lúc đầu nhìn vào gương tao còn tưởng con nào mới đột nhập vào nhà cơ mà.

- Tao cũng thế. Haha, buồn cười nhờ.

- Này, mày nghĩ, Huy với..Nhật sẽ như thế nào khi nhình thấy mình trong bộ dạng này nhỉ.

- Chịu.

- Hi hi...Cứ nghĩ đến cái viễn cảnh, Huy mắt chữ O. Nhật mồm chữ A làm tao buồn cười quá.

- Thôi đi cô nương. Ở đó mà cười. Lát nữa tuỳ cô ứng biến nhé.

- Ok.

***

Chiếc taxi đỗ trước cổng của một căn biệt thự cực kỳ rộng lớn. Từ ngoài vào trong đều được chăng đèn sáng trưng với thảm đỏ dẫn từ vườn vào. Tất cả đều nguy nga, tráng lệ y như cung điện của vua chúa ngày xưa vậy. Có thể nói, tập đoàn Nguyễn Minh này thật không phải vừa , cho dù chỉ là bữa tiệc nhỏ để chào mừng 2 đứa con về nước mà lại được tổ chức một cách hoành tráng như thế này. Nếu không được biết trước về qui mô, phạm vi của buổi tiệc thì quả thực nó không dám tưởng tượng tiếp. Cảnh một con nhỏ mặc quần jean, áo phông đến dự cái party lớn thế này ư? Chắc người ta tưởng lầm thành người làm mất.

Mà không, nó đoán sai rồi, người làm ở đay ai cũng mặc váy (nữ) còn nam thì mặc áo sơmi trắng bên trong, gilê đen ở bên ngoài. Trông cực kỳ lịch sự.

- Vào trong thôi mày.- Tiếng nó nhẹ bẫng. Và rồi, 2 con nhỏ mỉm cười, đẩy cửa.

Lạy chúa tôi, phòng khách của ngôi nhà được trang trí cực kỳ tỉ mỉ, từ cách sắp xếp bàn ăn đến từng cái ly, cái chén. Tất cả đều được bài trí theo kiểu phương Tây, trông kiểu cách và lịch sự rất nhiều. Hơn nữa, căn phòng lại rất rộng, có khi gấp 3-4 lần nhà nó ý chứ. Công nhận, nhà này giàu thật.

Đúng như lời cái Trang, khách khứa ở đây rất đông, nhìn sơ qua là có thể thấy rất nhiều quan chức cấp cao của thành phố đến dự. Đấy là nó còn chưa kể đến rất nhiều cô chiêu, cậu ấm ăn mặc sang trọng, cười nói vui vẻ, Hai đứa nó cũng thuộc vào tuýp ăn mặc khá lộng lẫy. Hơn nữa, 2 con nhỏ đều rất xinh làm ai cũng phải chú ý. Bằng chứng là: khi nó cùng nhỏ Trang bước vào, mọi người có mặt trong phòng đều quay ra nhìn với những ánh mắt khác nhau. Ghen tị có, ngưỡng mộ có.

Và rồi, như được tập luỵện từ trước, 2 đứa bước đến chỗ “chủ nhà” đó là nhỏ Uyên và anh chàng đẹp trai Minh Nhật một cách rất nhẹ nhàng, quý phái để chào hỏi. Và rồi, vẫn như mọi khi, nó bắt gặp ánh mắt thiếu thiện cảm của Uyên. Con nhỏ chỉ cười khẩy rồi quay đi chỗ khác tiếp chuyện lũ bạn, hướng những tia nhìn khinh khỉnh về phía 2 đứa nó. < ghen tị đây mà>

Nhỏ Uyên hôm nay mặc bộ váy lụa màu đỏ bóng, cổ áo được may cầu kỳ, diêm dúa khoe nước da trắng cùng đôi chân dài thẳng tắp hệt như dáng người mẫu. Mái tóc không còn màu hung đỏ nữa mà thay vào đó là màu vàng tây tây được búi cao. Cách trang điểm đặc biệt nhấn mạnh vào đôi mắt sắc và cái miệng phớt đỏ kiêu sa. Chuyện, nhỏ là đại tiểu thư mà. Nó phải thật đẹp chứ.

- Hà Linh à, cậu ... đẹp thật đấy. Suýt nữa thì tớ nhận không ra.

Nhật tươi cười,mắt anh chàng vẫn đang dán chặt vào nó. Ngại ngùng, nó tìm cách chuyển chủ đề.

- Cậu chưa thấy Huy đến à? Tớ tưởng cậu ấy đi trước rồi.

- Chưa, chưa thấy cậu ấy đến.

- Nhật này, nhà cậu to và đẹp thật đấy .- Trang xù bẽn lẽn.

- Hì...- Anh chàng chẳng biết nói sao nữa, đành gãi tai cười trừ. – A, Huy đến rồi kìa.

Nó và Trang quay ra nhìn. Huy hôm nay quả thật rất... đẹp trai. Cậu ấy mặc áo đuôi tôm, có thắt nơ trên cổ. Trông vừa lịch lãm vừa có gì đó lãng tử. Không hiểu sao, lúc này tim nó chợt đập mạnh. “ Thình thịch...thình thịch...”

Ngại ư?? Không phải chứ. Nó và Huy là bạn thân mà, đây đâu phải lần đầu nó thấy huy đẹp trai như vậy. Lạ thật đấy.

Trấn tĩnh lại tinh thần, nó toan bước tới chỗ Huy,nhưng nhỏ Uyên đã chạy đến trước. Nhìn con nhỏ cứ tíu tít như con chim sẻ bên cạnh Huy làm nó thoáng buồn.

Nó bước tới bàn ăn, nó cầm ly rượu lên rồi uống một ngụm nhỏ. chợt :

- Tiểu thư, chúng ta làm quen được chứ.

- Ơ, tôi...

Nó đang chưa biết trả lời sao với anh chàng lạ mặt này thì:

- Thì ra cậu ở đây. Lại đây với tớ nào.- Huy kéo nó đi không quên nói lại với anh chàng đang đứng cạnh nó: - Xin lỗi anh bạn nhé.

- Cậu đến khi nào thế?

- Ờ, thì trước cậu một lúc.

- thế sao không ra chỗ tớ hả? Cậu có biết tớ phải tìm cậu vấtt vả lắm không? Giữa hàng trăm người thế này lại chẳng biết cậu ăn mặc thế nào. May mà Trang nói với tớ.

- Vậy à, ừm..xin lỗi cậu. Tớ tưởng cậu đang nói chuyện với Uyên

- Tớ chỉ chào hỏi cậu ấy rồi biến đi tìm cậu luôn chứ chuyện trò gì. Mà .. hôm nay, cậu quả thực.. rát ..rất..xinh...

- Cậu vừa nói gì cơ?- Nó nghe không rõ vì câu sau Huy nói nhỏ quá lại thêm tiiếng nhạc vừa nổi lên nữa chứ

- Tớ...tớ nói là...hôm nay cậu rất...

- Tớ mời cậu nhảy một bản nhé. - Nhật bước tới chìa cánh tay về phía nó. Một chút ngập ngừng thoáng qua. Nó khẽ mỉm cười rồi đặt bàn tay nõn nà nhỏ nhắn lên tay Nhật

Và rồi 2 đứa chìm vào bản nhạc dance nhẹ nhàng.

Trong khi đó, Huy vẫn nhình theo nó, đôi mắt cậu thoáng buồn. Lời khen đó vẫn chưa tuột khỏi môi mà. Quả thật, tối nay nó rất xinh. Xinh lắm!

Mà lại có vẻ dịu dàng hơn nữa. Trong mắt cậu nó lúc nào cũng xinh, cũng đáng yêu. Nhưng sao lúc này cậu thấy nó xinh đến thế. Hệt như thiên thần nhỏ một lần nữa làm sưởi ấm trái tim cậu. Và ngay lúc này đây,nó đang đập mạnh dữ dội, thúc giục cậu bước lên dành lấy báu vật quý giá nhất của đời cậu.

Hu toan bước đi thì thấy Trang. Ánh mắt cũng đang hướng về phía nó và Nhật. Đôi mắt con nhỏ cũng chùng xuống. Một cái thở dài hắt ra. Buồn!

- Cậu... thích Nhật rồi à? – Huy bước đến, hỏi nhỏ cô bạn

- Tớ....chắc vậy.Nhưng nếu người cậu ấy yêu không phải là tớ thì tớ không bắt ép. Tớ sẽ chúc phúc cho cậu ấy.

- Ý cậu là, Nhật...thích Linh...- Huy nói mà cảm thấy trái tim mình nhói lên. Từng đợt, từng đợt một.

Đau.. tựa như hàng ngàn, hàng vạn mũi kim xuyên vào tim...

Đau lắm!!!

- Nhìn thái độ của Nhật là biết mà.Con gái bao giờ cũng cảm nhận rõ hơn.- Trang cười nhẹ, một nụ cười thánh thiện dịu hiền.

Huy nhìn về phía Linh,con nhỏ vẫn đang tươi cười nói chuyện cùng Nhật. Bất giác, cậu thấy lo lắng. Phải làm sao khi Linh không chọn cậu mà sẽ cùng một người khác sánh đôi bước đi. Không được, không thể nảo. Chẵng nhẽ, tình cảm suốt 10 năm trời của cậu lại bị chôn vùi ở đây?

Không được!!!

Cậu không cam tâm đem người con gái mình yêu cho người khác được. Cậu phải giữ nó lại. Phải giữ...

- Huy, thì ra cậu ở đây, Uyên đi tìm Huy mãi từ nãy đến giờ. Ra nhảy với Uyên 1 bản đi.

- Uyên à, mình...

- Đi mà, tiệc tổ chức cho Uyên mà. Đừng làm Uyên thất vọng thế. Đi...

Không thể từ chối, Huy nắm tay Uyên và nhảy. Cậu cảm thấy rõ rằng Linh đang nhìn cậu. Nhưng cậu không thể đoán được những suy nghĩ của cô bạn đằng sau đôi mắt đen láy to tròn kia.

Lắc đầu, cậu chầm chập hoà mình vào điệu nhạc.

***

Clap, clap, clap...

Tiếng vỗ tay không ngớt từ phía những khách mời sau khi hoàn thành điệu nhảy. Bây giờ là nội dung chính của buổi tiệc.

- Kính thưa các vị khách quý có mặt trong buổi tối ngày hôm nay. - Một người phụ nữ đã đứng tuổi nhưng trông bà vẫn rất trẻ, mang vẻ đẹp sang trọng và quý phái bước lên bục.

- Tôi rất vinh dự khi quý vị đã dành chút ít thời gian quý báu đến dự bữa tiệc chào mừng 2 đứa con của tôi về nước. Xin cảm ơn. Bây giờ, chúng ta cùng nhập tiệc đi nào…

Bà vừa dứt lời, lại một tràng pháo tay nữa nổi lên. Giòn giã.

Sau đó, Nhật và Uyên cùng mẹ hỏi thăm từng vị khách.

- Mẹ à, đây là Huy. bạn cùng lớp với con. Lớp trưởng đấy mẹ.

- Cháu chào bác.

- Ừ! Cháu học cùng lớp Uyên và Nhật hả? Thế bố mẹ cháu làm nghề gì?

- Dạ...Bố mẹ cháu đều làm kinh doanh, hiện đang ở bên Nhật Bản ạ.

- Vậy à. Rất tốt. – Bà nói, tỏ vẻ hài lòng.

- Còn đây...? – Bà Châu chỉ vào nó, quay sang Uyên

- Dạ. Cháu là Trần Hà Linh ạ.

- Bạn của Huy mẹ ạ . – Uyên nói nhỏ vào tai bà Châu.

- Bố mẹ tiểu thư đây làm nghề gì nhỉ?

- Mẹ cháu làm ...nhân viên của 1 doanh nghiệp nhỏ. Cháu không có bố ạ.

- Vậy sao? Hừ, mẹ cô chỉ làm 1 nhân viên bình thường thôi sao?

- Vâng…

- Vậy mà cô lại ăn mặc sang trọng như vậy. Cô định quyến rũ ai vậy.

- Cháu…

- Buổi tiệc này chỉ dành cho giới thượng lưu giàu có. Nên rất nhiều cậu ấm, ông chủ lớn . Cô định quyến rũ ai trong số họ? – Bà Châu nói, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Nhưng từng lời nói của bà ta thâm độc như cứa sâu vào da thịt nó.

- Cô ơi, không...- Huy đang định nói đỡ cho nó thì bị nhỏ Uyên ngăn lại.

Nó đã lường trước được tình hình xấu nhất rồi. Không sao. Không sao, nó sẽ trấn tĩnh lại, trấn tĩnh lại. Hít 1 hơi dài, nó nhìn thẳng vào đôi mắt đang đứng đối diện nó.

- Thưa cô, cho dù mẹ con cháu nghèo. Nhưng cháu và mẹ cháu cũng có lòng tự trọng. Vậy xin cô không được xúc phạm tới danh dự của mẹ con cháu. Nếu như cô nghĩ, cháu đến đây chỉ bởi quyến rũ một ai đó thì tuỳ cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Bởi chính con gái cô đã viết thiệp mời cháu đến chứ cháu không tự ý đến thưa cô.

- Cô còn biện minh sao? Vậy cô trang điểm như thế này để làm gì. Không phải quyến rrũ đàn ông thì là gì hả?- Giọng bà Châu đã có phần hằn học hơn.

- Chẵng nhẽ những người như cháu lại không được làm đẹp sao ạ? Quyền làm đẹp là quyền của mỗi công dân. Cô không thể cấm nó. Xin lỗi cô, Cháu không hề biện minh điều gì cả, cháu chỉ nói đúng sự thật thôi. Một lần, nữa cháu nhắc lại. Cô không được phép xúc phạm cháu.

Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nó và bà Châu.Hai người nhình nhau với ánh mắt toé lửa. Nó đã nói rồi, nó quyết định đến là không để ai chà đạp lên danh dự của nó đâu.

- Linh à, chúng ta về thôi. – Huy lay lay tay nó.

- Về thôi Linh. – Trang xù lo lắng.

- Mẹ à, mẹ đừng vậy nữa. Mọi người đang nhình kìa. Chúng ta ra chỗ khác thôi. - Nhật

- Cô khá đấy. – Bà Châu buông câu nói cuối cùng rồi sải chân bước đi. Ánh mắt sắc lẹm của bà ta sượt qua làm nó hơi lạnh nơi sống lưng.

- Mình xin lỗi.- Nhật quay sang nó

- Không sao mà. Vậy mình về đây.

Huy và Trang cũng bước theo nó. Trước khi rời khỏi, nó chợt bắt gặp nụ cười khẩy của Uyên. Chắc giờ con nhỏ đó đang vui lắm.

***

Ở một khóc khác của căn phòng. Vy thở dài, khẽ lắc đầu. Nó biết mà. Sự việc sẽ còn hơn thế nữa. Bà Châu là người phụ nữ nham hiểm.

Vy lo lắng, lo lăng cho Linh. Hôm nay, con bé đã dám cãi tay đôi với bà Châu mà không lường trước được hậu quả sau này.

Nhưng sao Nhật lại thân thiết với Linh thế?

Tại sao ánh mắt của Nhật không bao giờ hướng về phía nó?

Tại sao?

Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi chất chứa trong đầu Vy ...

Quyết đ ịnh giúp Linh của nó là đúng hay sai đây...

Nó mặc đẹp chỉ để Nhật để ý đến , nó đến sớm chỉ để nhìn thấy nụ cười của Nhật ...

Thế nhưng...tại sao ... ánh mắt Nhật lại chưa từng dừng lại chỗ nó...mà ánh ấy lại luôn hướng về cô gái ấy...

Buồn quá...

Đau...

***

- Linh à, cậu không sao chứ? – Huy nhìn nó, bất an.

- Tớ không sao đâu mà . Chỉ là cảm thấy nhức chân vì giày cao gót thôi.

- Vậy sao lúc nãy không về taxi cùng Trang luôn ?

- Tớ muốn đi bộ. Cậu xem, chẳng phải không khí rất trong lành sao ?

- Ừm, dễ chịu thật!!!

- Huy này...

- ...

- Cám ơn cậu!!

- ...

- Vì đã đi cùng tớ.

- Gì chứ, chúng ta đã là bạn suốt 12 năm rồi đấy. Mỏi chân thì lên đây tớ cõng nào. À, mặc cái này vào đi, lạnh đấy!

Huy cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người nó rồi cúi thấp người để nó trèo lên.

Nó nhìn Huy, nghi ngờ:

- Hôm nay lại tình nguyện cõng tớ hả?

- Ý cậu là gì?

- Bình thường có năn nỉ gãy lưỡi cậu cũng không chịu, sao hôm nay lại rộng rãi thế? - Nó châm chọc.

- Không muốn thì thôi. Cơ hội có một không hai đấy nhá. Cấm hối hận.

- Ấy đừng...tớ lên, tớ l ên...Cám ơn c ậu. - Nó thì thầm vào tai cậu bạn.

- Xì...

Thật là êm ái biết bao nhiêu. Suốt 12 năm qua không biết Huy đã làm bờ vai vững chãi cho nó bao nhiêu lần rồi mỗi khi con bé không vui.

Trên vai Huy, nó cảm thấy thật an toàn. Dễ chịu...

Nó cười, Huy và Trang, 2 đứa bạn nó yêu quý nhất. Có lẽ cũng chỉ có hai đứa mới nhìn thấy sự yếu đuối tột cùng của nó.

- Hôm nay cậu cừ lắm Linh ạ.

- Vậy sao?

- Ừ, Nhìn mẹ Nhật rất đáng sợ. Vậy mà cậu vẫn không tỏ ra run sợ tẹo nào. Đối đáp với và ấy từng từ một.

- Tớ cũng không biết tại sao tớ lại có nhiều dũng khí đến thế ? Vì mẹ chăng ?

- Chắc vậy. Hì...

Gió thổi! Lạnh!

Nhưng Huy vẫn cười.

Nụ cười của hạnh phúc.

Bởi...có Linh bên cạnh. Dù rét run đến mấy thì cậu vẫn cảm thấy luôn ấm áp.

Huy cõng nó đi trên con đường dài về nhà. Trong lòng cậu thầm mong sẽ giữ mãi khoảnh khắc yên bình này. Khoảng khắc cậu nhìn thấy sự yếu đuối trong đôi mắt nó trong khi nó vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.

Ngốc thế!!

Cậu là đồ đại ngốc! TRẦN HÀ LINH!!!!

“Kíng...coong...”

- Linh ơi, con ra mở cửa hộ mẹ với. Nhanh đi con. - Mẹ nó nói từ trong phòng vọng ra.

Lúc này, nó mới lạch bạch đi xuống,mặt vẫn còn ngái ngủ,mái tóc rối bù,dáng đi chậm chạp. Trông nó lúc này không khác gì một con vịt bầu.

Vừa đi nó vừa lẩm bẩm :” Mới sáng sớm mà đã gọi cửa inh ỏi lên rùi. Làm mất cả giấc ngủ vàng của nó”

Mở cửa, nó bực mình quát vào mặt kẻ đối diện.

- Ai mà... Ớ, Dì, sao dì lại đến đây?

Nó trợn tròn mắt, há hốc mồm ngạc nhiên. Dì nó, đáng nhẽ phải ở bên Mỹ với chồng chứ. Sao lại về đây đột ngột thế này.

- Kìa cháu yêu, đây là cách cư xử mà cháu thường làm đối với người dì xinh đẹp của cháu sao?

Dì nó cười tươi rồi ngang nhiên đẩy nó ra bước vào trong nhà.

Quái lạ, dì đã theo chồng sang Mỹ sống 10 năm nay rồi. 1 năm giỏi lắm là điện về hỏi thăm 2 mẹ con nó 2 lần, mỗi lần không quá 5 phút. Ấy vậy mà,bây giờ, dì lại đột ngột về đây, nói năng nhẹ nhàng ngọt ngào hẳn. Không nghi ngờ không được...

- Chị, em nhớ chị quá. – Dì Mai vừa nhìn thấy mẹ nó là đã lao vào hôn chùn chụt vào má. Nó nhìn mà thấy lạnh cả sống lưng. May mà Dì không biểu lộ cảm xúc 1 cách thái quá với nó không thì...

- Nhớ cái gì mà nhớ. Cô đi biệt tăm 10 năm nay, giờ lại quay về nói nhớ. Thật là chả hiểu gì. - Mẹ nó ngắt lời.

- Chị...chẳng qua là em bận chút việc thôi mà. Hì. – Dì Mai nũng nịu khiếp, nhìn mà rởn cả da gà da vịt lên. Chắc chắn là định nhờ vả gì rồi, bình thường dì nó đâu có ân cần, dịu dàng đến thế.

Nó nhớ đầu năm nó học lớp 6,nó được chú (chồng của dì) cho sang Mỹ chơi.Ui, lúc đầu, nó vui phải biết. Đi Tây mà, đứa nào chơi sướng.Thế mà sang đó, dì lúc nào cũng động viên,dỗ dành nó...về nước sớm.Nó biết dì muốn đuổi nó, nhưng nó vẫn cứ ở lì đấy hẳn 2 tuần. Chơi cho đã rồi mới về, mặc kệ dì muốn nói gì thì nói. Nó bướng từ bé mà.

Nhưng mà nhắc lại mới nhớ, đâu phải chỉ có dì mới muốn đuổi nó mà ngay cả thằng em họ ngỗ ngược kém nó 1 tuổi lúc nào cũng bày trò này trò nọ nhằm mục đích khiến cho nó tức mà về nước sớm. Ấy vậy mà trò nào của thằng nhóc, nó cũng giải quyết ổn thoả, có khi nó còn cho thằng nhóc “ gậy ông đập lưng ông” ấy chứ. Haha, vui phải biết. Nó khiến cho thằng em tức xì khói đầu mà không làm gì được. Chuyện !

Thằng em ngỗ ngược thì nó ngang bướng. Thằng em nghịch 9 thì nó ngịch 10. Dù sao thì 10 cũng lớn hơn 9. Nên không có gì có thể qua nổi mắt nó đâu. Hehe...

Trong nhà chắc chỉ có chú mới quí nó nhất. Nó cũng vậy, nó yêu chú nó lắm lắm. Chú vừa giỏi, vừa đẹp trai lại tâm lý nhiều lúc nó thấy lạ, tại sao một người hoàn hảo như chú lại đi lấy dì của nó chứ. Lúc nào cũng chỉ biết chơi với làm đẹp. Lạ thật!

- Ơ kìa, Linh, mau đi lấy nước cho dì đi, Dì khát khô cả cổ rồi đây. À, dì uống nước cam nhé. Cho dì ít đường thôi, ảnh hưởng đến nhan sắc của dì thì chết.

Dì nó ngồi ì ở ghế mà chỉ đạo. Hứ, dì tưởng nhà này là quán sinh tố chắc. Lại còn ảnh hưỏng đến nhan sắc. Trời ạ!

- Nhà con chỉ có sinh tố nước lọc thôi dì à. Không có nước cam đâu. Vả lại, nước lọc cũng đẹp da lắm mà.

Nó nói rồi vọt thẳng vào bếp. Nó biết dì nó đang tức lắm đây. Hehe. Càng vui chứ sao. Nó cưòi thầm

- Sao cô lại về tầm này. Chắc không phải chỉ để hỏi thăm 2 mẹ con tôi đấy chứ. - Mẹ nó nhìn thẳng vào mắt dì, nghiêm nghị.

- Em về thăm chị với cháu Linh mà.

- Tôi còn lạ gí cô, 10 năm nay, cô mới về được 1 lần. Thăm hỏi cái gì. Còn chuyện khác nữa đúng không?

- Sao lúc nào chị cũng tinh ý thế nhờ. 10 năm rồi mà vẫn chẳng thay đổi tẹo nào

- Tôi vẫn vậy. Cô nói vấn đề chính đi.

- Ờ...thực ra. – Dì Mai ngập ngừng.

“ tinh tang tinh ...tinh tang...”

Điện thoại dì nó kêu.

- Hello, my love. Where are u?

...

- OK. Come on...I love u !

- Dì kể đựoc chưa? - Mẹ nó hỏi lại.

- Hì...hì... Đến rồi.

- Cái gì???

“ kíng... coong...”

- Cháu yêu, cháu ra mở cửa đi.

- Gì ạ???

Nó vừa thay quần áo bước xuống đã bị dì bắt ra mở cửa rồi. Mà ai đến mới được chứ. Bực mình thật. Hôm nay toàn câu chuyện lạ lùng.

- Lại ai nữa đây?...A chú, chú đến rồi ạ! Vào nhà đi chú.

- Ôi,cháu gái của chú. Đã lớn nhường này rồi cơ đấy. Lại còn xinh nữa. – Chú nó xoa đầu nó rồi bước vào trong nhà không quên ới lại

- Ken. Vào đây nhanh.

- Tại sao lại bắt con về đây chứ? - Thằng bé đi đằng sau chú nó. Cằn nhằn. Còn nó thì há hốc miệng ngạc nhiên. Oh my god!

Chính nó, thằng em họ ngỗ ngược của nó đấy. Nhưng sao vẻ mặt nó lại bất cần đời thế nhỉ.

Tuy vậy, nó cũng không thể phủ nhận rằng, thằng nhóc... đẹp trai thật. Cao ráo, da trắng, mũi cao, mắt đen láy nhưng rất khinh đời. Chà, thằng nhóc giống bố nó thật. nhưng chỉ vẻ bề ngoài thôi nhá. Tính tình thì còn thua xa chú.

Thằng nhóc miễn cưỡng bước vào nhà. Không quên quay sang nói nhỏ với nó.

- Bà chị à! Chưa từng thấy ai đẹp trai sao mà há hốc mồm như thế. Ở đây nhiều ruồi lắm đó. – Nói rồi, nó cười khẩy.

Tức chết đi được. Thằng nhóc thối tha, mi về đây làm gì cơ chứ. Ta ghét ngươi !!!!!!

Nó hậm hực bước vào trong nhà, nói một cách bực dọc.

- Chú, sao chú lại mang cái của nợ này về đây ?

- Kìa Linh, sao con lại nói em như thế. - Mẹ nó nhìn nó, mắng. - Lấy nước cho chú và em đi con.

- Chú, chú uống bia nhé. – Nó tuơi cuời hỏi chú.

- Ừ, gì cũng được. – Chú nó cười.

- Ê, lấy cho tôi 1 lon nữa nhớ, bà chị. - Thằng nhóc ngồi chình ình trên ghế, gọi với theo. Xí, y chang mẹ nó.

- Chỉ còn 1 lon thôi. Trẻ con thì nên uống nước lọc thôi.

- Người đâu mà thiên vị. - Thằng nhóc lầm bầm.

- Bây giờ chú dì nói rõ cho tôi xem nào. Sao tự dưng lại về hết đây thế. Chú Tuấn, còn công việc thì sao? - Mẹ nó nhìn chú, hỏi.

Còn dì thì vẫn đang ngồi vuốt tóc cho con trai, lau mồ hôi. Nhẹ nhàng tỉ mỉ lắm. Hứ, con trai mà cứ làm như nó là cục vàng không bằng. Nhìn ngứa cả mắt.

- Vâng ! Lần này em về đây là cũng để nói với chị chuyện này. Và mong chị đừng trách em.

- Ừ, chú cứ nói đi, tôi đang nghe đây.

- Chị có thể cho thằng Ken ở nhờ đây được không ạ. – Ý em là cho nó sống ở đây ạ.

- Ý chú là sao? - Mẹ nó vẫn chưa hiểu gì. Nó cũng thế. Ở cùng nghĩa là thế nào?

- Em đã nhập học cho thằng Ken ở đây rồi. Trường mà cháu Linh đang học đấy ạ. Cũng là tại lỗi vợ chồng em. Chiều quá hoá hư. Nó đánh nhau với người ta, bị trường bên Mỹ đuổi học. Không còn cách nào khác, em đành đưa nó về đây nhờ chị và cháu Linh quản lý giúp. Hai vợ chồng em đi làm suốt ngày, không quản nổi nó. Xin chị giúp em.

- Kìa mình, là tại thằng kia nó gây sự với con trai mình mà. – Dì nó đang cố sức bảo vệ “ cục cưng”.

- Mình đừng bênh vực nó nữa. - Rồi chú quay sang phía mẹ nó. - Chị! Chị giúp em nhé, được không chị.

- Ờ... tôi...

- Cho ở đây luôn sao chú ? Học hết cấp 3 ở đây sao ạ???

- Ừ! Cháu giúp chú quản lý thắng Ken nhé.

- Nhưng mà cháu...

- Nếu nó không nghe lời, cháu cứ điện sang cho chú. Ngay lập tức chú sẽ cắt tiền tiêu vặt của nó.

- Bố ! Sao lại làm thế được. - Thằng Ken giãy nảy.

- Mày làm mất mặt bố mẹ mày. Hỏi còn gì đáng xấu hổ nữa không ? Làn này tao sã làm thật. Nếu chị Linh có nói gì, thì tài khoản của mày sẽ không có 1 xu. Hiểu chưa ?

- Mình, biết đâu cái Linh nó vu oan...

- Dì, cháu không như dì đâu. Được cháu sẽ giúp chú.

Nó nhìn thằng nhóc với nụ cười đểu nhất có thể. Còn thằng Ken thì mặt nhăn nhó, khổ sở. Nó biết, với loại công tử bột như thằng nhóc mà hét tiền thì thà chết còn hơn. “ Hehe, Ken yeu qúy, Lần này không nghe lời không được rồi”.

- Mẹ, mẹ đồng ý giúp chú nhá ! – Nó lay lay tay mẹ nó. Nài nỉ.

- Ừm... thôi được. Chú dì cứ để Ken ở đây. Tôi sẽ coi sóc nó.

- Ôi, tốt quá ! Em cám ơn chị và cháu nhiều lắm.

- Chị nhớ chăm sóc con trai em cẩn thận đấy nhé. Nó mà làm sao thì...- Dì Mai.

- Thì dì định làm gì mẹ con cháu ạ. Dì nên bảo con trai dì có thái độ tốt một chút nhớ.

Dì nó chu môi lên, lườm nó. Rồi lại quay sang ngọt ngào với chồng.

- Mình, em không nỡ xa con đâu.

- Thì mình ở lại với nó đi.

- Không được. Cái Spa nó đang đợi em mà.

- Thế thì mình đừng nói nữa.

- Nhưng để con ở lại em không an tâm.

- Anh thì rất an tâm đấy.

- Mình...

- Không nói nữa. Nói nữa là hết Spa đấy.

Dì nó im tịt.

- Chú dì định bao giờ thì quay lại bên đó thế ? - Mẹ nó hỏi.

- Chiều nay bọn em sẽ bay luôn chi ạ. Công việc còn nhiều lắm.

- Thế trưa nay ăn cơm ở đây nhé. Chị đi chợ luôn.

- Làm phiền chị quá.

- Ui giời. Người nhà cả mà. Dì Mai, đứng lên đi chợ cùng tôi.

- Em á, em không đi đâu. Đi ăn nhà hàng đi mình. Em muốn ăn món Pháp. – Dì nũng nịu.

- Mình đi chợ cùng chị đi. Học tập chị ý 1 chút. Chẳng bao giờ nấu cơm cho chồng ăn cả.

- Xí... em ghét mình.

- Theo tôi, nhanh lên. À, Linh ơi, con đưa em lên phòng, sắp đồ đạc cho em nhé.

- Vầng . Cậu kia, vác cái vali theo tôi...

- Tôi đang mỏi.Chị mang lên hộ tôi đi.

- Cái gì? Chú à...

- Ken...

Thằng nhóc giật nảy người khi bố nó giơ cái thẻ trước mặt nó lắc qua lắc lại. Hiểu ý, nó lồm cồm bò dậy vội chạy theo tôi.

- Thế mới ngoan chứ. – Nó cười khoái chí.

Nó dắt thằng nhóc ken lên tầng 2, mở cửa 1 căn phòng nhỏ rồi bắt thằng nhóc chuyển đồ vào. Đan ông con trai cao lớn thế kia mà xách cái vali bé tí cũng kêu mỏi tay. cứ leo lên được 1 bậc cầu thang là lại kêu mỏi, kêu nhức chân, nhức tay, nhức đầu. Ghét thế cơ chứ. Nó còn cao hơn tôi hẳn cái đầu ấy.Mỏi mệt gì, chỉ có giả vờ là giỏi.

- Đây là phòng của cậu. Sắp xếp đồ đạc đi.

- Phòng gì mà bé thế. - Thằng Ken cằn nhằn

- Thích phàn nàn không hả?.

- Xì. Ra khỏi phòng đi, chị thích nhìn tôi thay đồ lắm à ?

Nó ngoe nguẩy bước đi. Ra đến ngoài, nó bật cười thành tiếng. Haha, giờ thì có thể bắt chẹt thằng nhóc thoải mái rồi.

“À mà không được, như thế thì đâu có ra dáng đàn chị, phải thật thoải mái, phải chứng tỏ cho thằng nhóc biết, nó là bà chị vừa xinh đẹp, vừa độ lượng mới được. Hô hô...phải, phải, phải như thế.” –Con bé khoái chí cười sằng sặc. Cưòi như đười ươi xổng chuồng ý. Cười với cái ý nghĩ là thông minh nhất của nó. “ Nó là một bà chị độ lượng”. Phải không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vip