nhat dinh to se lay cau hoi 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chi Chi, là em phải không ?

Trong cơn mơ màng, Nhật chợt nhận thấy bàn tay dịu dàng, ấm áp của ai đó đang đặt trên trán mình. Bàn tay khẽ chạm vào trán nóng hổi, ánh mắt lo lắng nhưng đong đầy bao yêu thương trìu mến.

- Sốt cao quá rồi, cậu phải ngủ đi.

Vy nhẹ nhàng khuyên bảo, mặc dù trong lòng Vy đang đau nhói biết chừng nào. Ngay cả trong mơ, Nhật cũng gọi tên cô ấy. Người mà Nhật luôn muốn gặp và yêu là Mai Chi của cậu ấy, mãi mãi chỉ là Mai Chi...

- Em đừng đi nhé, đừng bỏ anh ... - Nhật lại tiếp tục thều thào trong cơn mê sảng.

Cố gìm nước mắt, Vy mỉm cười, nụ cười buồn hơn bao giờ hết.

- Đương nhiên rồi. Tớ sẽ ở bên cậu, tớ sẽ ko bỏ đi đâu hết...

- Tốt quá rồi... – Bàn tay Nhật chợt siết chặt lấy Vy như sợ rằng người mà cậu hằng mong nhớ sẽ tan biến mất.

- Ai bảo tớ ngốc quá làm chi, giữa một biển người, tại sao tớ lại chỉ yêu mình cậu cơ chứ...

Trăng nhẹ soi, bóng dáng cô gái nhỏ đổ dài trên mặt sàn lạnh lẽo.

** **

Uyên trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, đồng hồ đã điểm gần 2h sáng rồi mà Uyên vẫn ko tài nào chợp mắt nổi. Đầu óc nó dường như muốn nổ tung, nó ước gì cái điều mà nó đã nghe được chiều nay sẽ nhanh chóng tan biến như bọt xà phòng giống như điều đó chưa từng tồn tại.

Nhưng làm sao có thể phủ nhận điều đó được khi chính bố đã thừa nhận đây. Từ nhỏ, nó đã luôn tin vào người bố mẫu mực trên cả tuyệt vời ấy, bố chu đáo, tận tâm với gia đình và hết mực chiều chuộng anh em nó. Ấy vậy mà giờ đây, bố lại ngang nhiên thừa nhận đứa con riêng khác trong khi nó và đứa con riêng của bố lại bằng tuổi nhau. Bố và người đàn bà đó có quan hệ gì khi bố vẫn là chồng mẹ của 17 năm về trước chứ. Ko những vậy, bố lại còn khát khao được bù đắp, lỗi lầm mà bố đã gây ra cho mẹ con nhỏ Linh đó lớn lắm sao, lớn đến nỗi ko màng đến cảm nhận của con gái cưng của bố là nó sao ?

Bao hình tượng tốt đẹp về bố dần tan biến trong tâm trí nó, nó ko muốn có anh chị em nào khác ngoài Nhật – anh sinh đôi của nó. Nó mãi mãi ko muốn tình cảm của bố phải san sẻ đi đâu hết, bởi lẽ nó rất yêu bố và luôn tin tưởng bố dù rằng lòng tin đó đang cố sức đánh trả nó một vố thật đau.

Ít ai có thể ngờ rằng Minh Uyên kiêu kỳ, khinh khỉnh đáng ghét lại có thể có những suy nghĩ như vậy. Đúng rồi, nó ích kỷ đấy, ai ai cũng có thể ích kỷ thì tại sao nó lại ko ?

Nhưng điều mà nó ko thể chịu nổi nhất đó là đứa con riêng của bố lại tên là Trần Hà Linh.

Phải. Lại là Trần Hà Linh, cái tên mà nó căm ghét nhất, mặc dù nó biết Trần Hà Linh đó chẳng có tội lỗi gì để bị nó ghét như vậy. Chỉ bởi đó là người con gái duy nhất mà Huy luôn quan tâm và lo lắng.

Tại sao chứ ?

Bố yêu thương Trần Hà Linh.

Huy cũng thích Trần Hà Linh.

Anh trai nó cũng quan tâm Trần Hà Linh.

Sao những người mà nó thương yêu đều liên quan đến cái tên đó.

Nó ghét, nó ghét.

** **

‘‘ Mày thay đổi rồi Uyên ạ !’’

Câu nói của Vy chợt ùa về trong tâm trí.

Phải rồi. Nó thay đổi.

Ko biết từ lúc nào Nguyễn Minh Uyên này lại trở nên ích kỷ, đáng ghét như vậy. Lại còn bạo lực, đánh người, ko coi ngươì khác ra gì, chỉ biết nghĩ đến cảm nhận của bản thân mà ko quan tâm đến người khác. Từ bao giờ nó đã biến thành một con người khác mà ngay cả nó bây giờ còn ghê tởm chính mình ?.

Nhưng nó lại hài lòng với Uyên hiện tại. Thích mắng ai thì mắng, thích chửi ai thì chửi, thích đánh ai thì đánh, muốn gì được nấy, lại còn sai bảo được một số người. Nó có quyền, có thế, có tiền, muốn gì chả được.

Vy mong muốn nó trở lại như xưa ư ? Không, nó ko bao giờ muốn trở thành một Minh Uyên yếu đuối bạc nhược, lúc nào cũng sợ sệt, luôn bị ngươì khác bắt nạt như ngày trước đâu.

Mẹ nó là người đã dạy cho nó điều đó. Muốn tồn tại và đạt được những gì mình mong muốn thì hãy dùng tất cả những thủ đoạn dù là ghê tởm nhất để có được nó. Luôn ngẩng cao đầu và ác độc thêm một chút, sẽ ko ai dám cản đường của Minh Uyên này.

Lời mẹ thật đúng. Nhờ công mẹ mài dũa mà nó đã trở thành một con người như thế này đây, liệu nó có nên tự hào về điều đó ko nhỉ ?

Nó có tất cả mọi thứ, những cái đó đều được nó lấy một cách dễ dàng ko hề tốn chút sức lực nào, duy chỉ có...

Tình yêu !

Nó vẫn ko thể có được ngươì mà nó yêu. Huy ko thích nó.

Nó cứ ngỡ nó sẽ thay đổi được điều đó một cách dễ dàng, rằng Huy sẽ sớm là của nó, Huy sẽ thích nó cũng như nó yêu Huy.

Thế nhưng, một khi trái tim nó mỗi ngày một yêu Huy nhiêù hơn thì cũng là lúc nó biết rằng Huy cũng yêu người con gái kia nhiều như thế nào. Đâu phải chỉ mình nó ‘tình si’.

Trần Hà Linh đâu có gương mặt đẹp hoàn hảo như nó, cũng ko có đầu óc trí tuệ giống nó, gia đình cũng đâu nhiều tiền bằng nó. Vậy mà Huy lại chỉ thích con nhỏ đó, ko hề để mắt tới nó dù chỉ một lần.

Đâu phải tự nhiên mà nó lại thích Huy ? Chỉ là Huy khác biệt so với những tên con trai mà nó đã từng biết. Trái tim của nó luôn hướng về phía Huy thế nhưng Huy lại ko hề muốn chấp nhận nó, điều này lại càng thôi thúc nó chinh phục Huy, nó lại càng muốn Huy là của nó.

Một người hoàn hảo như Huy đâu phải chỉ có một hai người thích cậu ấy, có hàng tá, hàng tá cô. Và nó là người duy nhất doạ nạt, dẹp tan cái lũ đó, chỉ để chúng ko bao giờ dám bén mảng đến gần người mà nó yêu.

Người duy nhất mà nó chưa làm gì chính là Trần Hà Linh.

** **

Nhật tỉnh sau một giấc mơ dài đầy mộng mị. Đầu óc đau như búa bổ, toàn thân mỏi nhừ. Cậu cố gượng dậy, lắc đầu mấy cái để có thể tỉnh táo mà nhận ra rằng, đây là đâu.

Mùi cháo thơm bốc khói nghi ngút lan toả như đánh thức cái bụng rỗng của cậu. Nhật hướng mắt về phía cửa.

- Cậu dậy rồi à ? Ăn cháo nhé.

- Sao cậu...

- À, hôm qua cậu uống hơi nhiều, lại say khứơt nữa, tớ ko dám đưa cậu về nhà trong bộ dạng đó nên đã đỡ cậu về đây. Bố mẹ tớ đi công tác từ tuần trước nên chỉ có bác giúp việc ở nhà thôi. Cậu yên tâm.

- Tớ say lắm sao ?

- Ừ, mà cậu ăn cháo đi đã, đói lắm rồi chứ gì ? – Vy nhẹ cười rồi đặt bát cháo xuống thành giường, cầm thìa đưa về phía Nhật.

- Cám ơn...

- Gì chứ.

Nhìn Nhật ăn bát cháo một cách ngon lành, Vy chợt thấy vui vui trong lòng. Ít ra, Nhật cũng ko từ chối thành ý của Vy.

** **

Suốt đêm qua Linh ko ngủ được. Nó chỉ nằm im trên giường và suy nghĩ...về tất cả mọi chuyện...liên quan đến Huy.

Những lời mà Ken đã nói với nó, phải chăng...

Nó lưu luyến gì ở chốn đầy rẫy những đau thương mất mát này sao ? Nó muốn đi thật xa, thật xa cơ mà. Đâu còn gì để nó còn luyến tiếc.

Nhưng quả thật là nó thấy mình khang khác, trái tim cứ đập dồn dập ko thôi khi nó nghĩ đến Huy, đến những lời quan tâm. những cử chỉ dịu dàng mà Huy giành cho nó.

Ko phải, ko thể, ko thể được !

Nó tự cốc vào đầu mình một cái thật đau để thôi ko nghĩ đến những điều vớ vẩn ấy nữa. Nó và Huy là bạn mà, hơn nữa lại là bạn thân, quan tâm giúp đỡ nhau trên mức bình thường cũng là điều dễ hiểu thôi.

Giờ đây, nó chỉ mong sao thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, để nó có thể bắt đầu một cuộc sống mới, vươn tới cái ước mơ của chính nó, để mẹ trên thiên đường có thể mỉm cười mãn nguyện và tự hào về nó. Còn những chuyện khác, nó ko muốn nghĩ tới.

- Này ! – Ken hé cửa ló đầu vào phòng nó.

- Gì ?

- Sáng nay chị có bận gì ko ?

- Ừm...hình như ko. – Nó lơ đãng đáp lại.

- Đi với em một lúc nhé chị. – Ken đứng ôm cửa, giọng thằng nhỏ vờ như nài nỉ làm nó bỗng nhiên thấy buồn cười.

- Đi đâu ?

- Mua quà sinh nhật cho My.

Ôi thằng em. Nó biết suy nghĩ chu đáo từ bao giờ thế nhỉ? Đáp lại Ken , nó chỉ tủm tỉm cười rồi gật đầu.

** **

Khu mua sắm hôm nay đông khủng khiếp, nhìn đâu đâu cũng toàn người với người. Ken muốn mua cho My cái gì đó vừa đẹp, vừa độc để My lúc nào cũng phải nhớ tới thằng nhỏ khi nhìn thấy. \

Mệt thật, có bao giờ nó phải lao tâm khổ tứ thế này khi đi chọn quà sinh nhật đâu. Nhưng khi nhìn thấy cái vẻ mặt háo hức của Ken nó lại chợt vui trong lòng mà quên hết những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán.

Mệt nhưng vui.

Nó và Ken lượn tất thảy các dãy hàng bán đồ lưu niệm trên phố, ấy vậy mà thằng nhóc ko hề ưng cái nào mới sợ chứ. Con trai cũng có cần phải kỹ tính như thế ko ?

- Rốt cuộc là cậu muốn mua gì cho My?

- Cũng chả biết.

- Trời ạ, vòng vèo hết nửa ngày trời mà chưa quyết định nên mua gì sao ? Tôi thấy bao nhiêu cái đẹp mà.

- Mấy cái tầm thường đó thì chị nghĩ My sẽ thích à?

Cái thằng. Chị nó thích cái gì thì nó bảo là tầm thường, thử mà đổi lại là cái My xem, có mà mua hết mấy cửa hàng rồi ấy chứ.

- Hay là mua gấu bông đi. – Nó tiếp tục “dụ”.

- My nó là trẻ con à mà gấu, My muốn “ôm” thì chỉ mình em là đủ rồi. hé hé..

Aiz! Nó bực mình lắm rồi đấy, có kẻ nào lại tự tin đến thế chưa nhỉ?

- Trang sức thì sao?

- Nhỡ đeo đẹp quá mấy thằng khác “nhòm” thì sao?

- Quần áo?

- Nhưng sợ My ko ưng.

- Vật lưu niệm?

- My ko thích đâu.

- VẬY LÀ CÁI GÌ? – Nó bực tức hét lên, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn thôi nhé.

- Ấy, đừng nóng, thực ra thì em đã nghĩ ra từ hôm qua rồi, mua gối ôm đi, để My lúc nào cũng mơ về thằng nhóc đẹp trai sáng láng này. – Ken giả vờ vuốt mấy lọn tóc trên đỉnh đầu, mặt chếch 180 độ, ra vẻ như đang tự hào lắm.

- Cậu định trêu ngươi tôi đấy à? Sao giờ mới nói.

- Hì hì, só ry nhá, há há...

Grừ! Thằng chết tiệt!

** **

Nó lại tiếp tục cuốc bộ cùng thằng Ken xuống cuối phố. Lý do của Ken là ở đó mới đẹp-và-độc. Dù cho hai chân có mỏi nhừ rã rời thì nó vẫn phải tiếp tục lết đi. Nó thấp hơn Ken hẳn một cái đầu, chân thằng nhỏ lại dài như vậy, nó phải gắng sức lắm mới ko để bị lạc thằng nhóc.

- Đây rồi! – Ken hí hửng chỉ vào shop Đinh Hương - cửa hàng lưu niệm được coi là lớn nhất ở phố này.

- Vào trong đi còn đứng đó làm gì ? – Nó bực tức quát lên trong khi Ken vẫn cứ nhe răng cười hì hì.

Vào bên trong cửa hàng nó mới thực sự “choáng”. Đúng như Ken quảng cáo, đồ ở đây đúng là vừa đẹp vừa độc.

Chị bán hàng thấy Ken liền xồ ngay ra đon đả chào mời. Chậc! Giai đẹp mà.

Mặc kệ, nó vẫn cứ thoả sức lượn khắp, thích thú ngắm nhìn những đồ vật đẹp và lạ đó. Mắt nó bỗng khựng lại tại tủ bán vòng cổ. Bình thường, nó ko phải là đứa thích đeo vòng vèo gì, nhưng thực sự thì cái vòng này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của nó.

Chiếc vòng thoạt nhìn rất giản dị. Nhưng khi nhìn kỹ, nó có một sự khác biệt rất lớn. So với các loại còn lại, nó ko lấp lánh, cũng ko gây chú ý, nó chỉ đơn giản và ánh lên sắc “tinh khiết”.

Mặt của chiếc vòng nhìn như một đoá hoa lan nhỏ, mỗi cánh hoa đều có gắn một viên sapphire màu xanh dương nhạt, nhìn rất mềm mại và trong sáng nhưng cũng ko kém phần mãnh liệt. Ánh sáng từ chiếc vòng toát ra dù là nhỏ nhưng nó thật sự nổi bật.

- Em muốn mua chiếc nào? - Chị bán hàng cười nhìn nó.

- ...ko, em chỉ xem thôi ạ. Chị...cho em hỏi, chiếc vòng hình hoa lan có gắn đá màu xanh kia ...

- À, em hỏi cái đó à ? Hàng nhập ngoại đó em , bông hoa lan kia mang ý nghĩa là ‘tình yêu tha thiết và ấp ủ’, nó như một lời động viên chân thành và tình yêu thương của người tặng dành cho em.

- Vậy ạ ?

- Em có mua ko ?

- Thôi thôi, em chỉ xem thôi.... – Nó rời mắt khỏi chiếc vòng đó mặc dù có hơi chút tiếc nuối.

Ken đang ngồi cạnh một chị đang thêu chữ vào gối, cái gối mà thằng nhỏ định tặng My ấy, mà nếu nó nhìn ko nhầm thì thằng Ken đang bắt người ta thêu là ‘Chồng em iu !’

Mẹ ơi ! Có lộ liễu quá ko ? Nếu nó là My thì chắc chắn nó sẽ cất cái gối đó xuống tận đáy tủ mất.

** **

Ken thích thú cầm điện thoại.

“Shop Đinh Hương, chiếc vòng hình hoa lan gắn đá sapphire xanh nhạt, tình yêu tha thiết và ấp ủ.”

Send!

Xong việc, Ken tự cười hỉ hả một mình mặc cho ánh mắt khó hiểu của bà chị nó.

“Em chỉ giúp anh một lần này thôi đấy, chúc thành công!”

Sinh nhật My được tổ chức rất đơn giản, vì nhỏ trầm tính lại có vẻ khó gần nên bạn bè cũng ít, chủ yếu là nó, Huy, Ken và Trang xù.

Khu vườn sau nhà My là địa điểm lý tưởng để tổ chức một buổi sinh nhật thật hoành tráng. Từ nhỏ đến lớn, My chưa tổ chức sinh nhật bao giờ, bởi bố mẹ My thường chỉ lo kiếm tiền nên rất ít khi ở nhà, tính của My thì lại trầm, ko kết bạn với ai. Vì vậy mà nó và Trang đã quyết định sẽ làm một bữa thật to để bù cho My.

Khu vườn thường ngày vắng vẻ là thế, vậy mà chỉ trong một buổi chiều, tất cả như được khoác lên mình một bộ áo mới. Đèn màu, bóng bay được giăng khắp nơi, mũ tam giác dành cho bữa tiệc cũng được chuẩn bị kỹ càng. Tất nhiên, My sẽ được giao cho Ken canh giữ nhằm tạo cho My một bất ngờ cực lớn.

Đúng 8h, bữa tiệc bắt đầu, My bắt buộc phải bịt mắt và được Ken đưa đến tận nơi, khi bỏ khăn bịt mắt ra, My sung sướng nhìn xung quanh rồi cảm động đến suýt khóc.

Giữa vườn có đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên là bánh sinh nhật với 16 ngọn nến đang cháy lung linh. Sau khi hát xong bài Happy birthday, Huy có nhiệm vụ đứng ngoài bật pháo (giấy) trong khi My thổi nến.

- Em..em cám ơn. – My nhìn nhìn mọi người với đôi mắt rưng rưng.

- Chỉ cần em thích là được rồi. – Nó cười rồi xoa đầu My như xoa đầu đứa em gái nhỏ.

- Đúng đấy, cám ơn gì, hì hì. – Trang cũng toe toét.

Cả lũ cùng nhìn nhau cười, dưới ánh đèn bảy màu, trông ai nấy cũng rực rỡ đáng yêu.

.

.

Tiếp theo là màn tặng quà. Ken là đứa hí hửng nhất, vội vàng trao cho My đầu tiên, kèm theo là cái nháy mắt đầy điệu nghệ. My đỏ mặt rồi đỡ lấy hộp quà và bó hoa hồng đỏ từ tay Ken, chỉ có nó là tủm tỉm cười, ko biết khi My nhìn thấy 3 chữ ‘‘củ chuối’’ đó thì sẽ ra sao nhỉ ?

** **

Thực sự thì hôm nay rất vui, và tôi cũng thừa nhận là tôi đã cười rất nhiều. Chỉ có 5 đứa thôi nhưng sao tôi vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường. Còn gì hạnh phúc hơn khi ở bên những người mà mình yêu mến.

Thế nhưng, chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy có gì đó buồn buồn trong lòng. Mỗi khi nhìn qua Huy, tôi đều thấy cậu ấy đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Huy lo lắng về điều gì mà lại ko chia sẻ với tôi - đứa bạn thân từ hồi còn để chỏm của cậu ấy chứ.

Mặc dù dạo này cậu ấy rất khác, từng lời nói, cử chỉ của cậu ấy cứ phảng phất trong tôi mỗi ngày, kể cả lúc ngủ tôi cũng mơ về cậu ấy. Thế nhưng, giữa chúng tôi là bạn, bạn chí cốt và tôi ko muốn cậu ấy hiểu nhầm hay gì gì đó tương tự. Tôi chỉ muốn tôi và Huy sẽ mãi là bạn.

Tôi cũng thừa nhận là tôi đã từng rung động, chỉ một chút thôi, ấy là khi tôi thấy cậu ấy dịu dàng với tôi, khi tôi gục trên đôi vai cậu ấy mà khóc nức nở. Cậu ấy luôn hiểu và biết tôi muốn gì.

Nhưng tôi lại chưa từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ tiến xa hơn trong mối quan hệ đó, dù tôi biết cậu ấy cũng có chút ít cũng có gì đó với tôi. Tôi luôn mong chúng tôi mãi vô tư như ngày xưa, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, sống lạc quan và yêu đời hơn. Nhưng đó là lúc trước, khi mẹ yêu của tôi vẫn còn, giờ thì tôi chẳng còn ai cả, tôi phải tự lo cho mình, thử hỏi tôi còn có thể yêu đời được nữa ko đây.

Cũng có thể là tôi muốn dùng lý do đó để lấp liếm đi cái điều mà tôi hằng lo sợ bấy lâu nay. Tôi sợ tôi sẽ làm tổn thương Huy, cậu ấy sẽ vì tôi mà đau khổ, tôi chưa từng làm cho Huy điều gì, so với những gì mà Huy đã dành cho tôi thì tôi chỉ là một con nhỏ chuyên ỷ lại và dựa dẫm vào người khác. Tôi ko muốn thế, tôi nợ Huy nhiều và ko muốn đón nhận từ Huy cái gì nữa cả.

Tôi sắp đi. Và đây cũng là điều kiện tốt để tôi tự rèn luyện chính bản thân mình. Tôi muốn tự lập.

Bất chợt tôi nhớ đến những điều mà Ken nói tối hôm trước, ẩn ý trong câu nói của Ken ko phải là tôi ko hiểu mà là tôi cố tình như thế. Lưu luyến ư ? Có, tất nhiên là có, tôi lưu luyến bạn bè tôi, mái nhà nhỏ của hai mẹ con tôi, trường học, thầy cô, cả bụi cỏ hay khóm hoa trước cửa nhà nữa. Tôi lưu luyến nhiều thứ lắm.

Tôi biết cái mà Ken nói thực chất là gì, chỉ là tôi...

Đúng vậy, kỷ niệm của tôi ở nơi này. Từ nhỏ tới lớn, tôi đã sinh ra và lớn lên từ đây, mỗi chặng đường mà tôi đã đi qua đều đồng hành cùng tôi theo năm tháng, cho tôi những phút giây hạnh phúc, cả những chuyện buồn mà tôi ko bao giờ muốn nhớ. Tất cả đều vương vấn hình bóng của Huy.

Có thể tôi đang trốn chạy, tôi nhu nhược, tôi ko muốn đối diện với quá khứ đau thương, tôi sợ mình sẽ ko vực dậy được thêm một lần nữa.

Chắc chắn những gì mà tôi sợ hãi đều ko liên quan đến Huy, nhưng trong tôi bao giờ cũng chất chứa hàng ngàn, hàng vạn bức ảnh có Huy trong đó.

Tôi quen Huy khi chúng tôi mới 5 tuổi, cái thời trẻ con còn vô tư lự ấy, lúc đó, tôi bướng bỉnh và Huy lúc nào cũng vì tôi mà chịu nhún nhường. Ko phải chỉ mình lúc bé, ngay cả khi lớn lên rồi, Huy vẫn thế, vẫn nhường nhịn quan tâm tôi hết mực, mặc cho con bé ko bao giờ biết thế nào là nũng nịu, nịnh nọt như tôi, ngay cả một câu dịu dàng e lệ con gái cũng chả vắt ra được.

Huy vẫn chịu đựng được tôi, dù cho tôi có ích kỷ, ngang ngược như thế nào.

Ngay lúc này đây, tôi sẽ chấm dứt toàn bộ những suy nghĩ vẩn vơ đó trong đầu, tôi chỉ muốn thực hiện ước mơ của tôi cũng như của mẹ tôi. Tôi sẽ thay mẹ biến niềm đam mê mà mẹ đã truyền cho tôi thành hiện thực, mẹ tôi chắc hẳn sẽ vui lắm.

..

Có lẽ tôi đã ở ngoài này khá lâu, gió mỗi lúc một mạnh khiến tôi bất giác rùng mình vì lạnh. Lũ tiểu yêu hình như đã vào bên trong nhà hết, chỉ còn mình tôi ngồi thu lu bên chiếc xích đu này thôi.

- Cậu ngồi yên đấy.

Tôi định đứng dậy thì thoáng giật mình khi nghe giọng nói như ra lệnh đó của Huy. Cậu ấy đến từ lúc nào mà tôi ko hề hay biết nhỉ.

- Cậu ở đâu chui ra thế ?

Tôi cố châm chọc cậu ấy. Nhưng dường như Huy ko để ý đến câu bông đùa của tôi, mắt cậu ấy hình như đang dán chặt vào tôi, tự dưng tôi cảm thấy ko tự nhiên chút nào.

- Mặc kệ cậu, tớ lạnh rồi, tớ muốn vào trong nhà. – Tôi cố bướng bỉnh và toan bước đi.

- Tớ bảo cậu ngồi yên đấy mà.

Huy đang ra lệnh cho tôi kìa. Cậu ấy bắt tôi ngồi yên một chỗ thì tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo sao. Đã thế thì tôi cứ ko nghe đấy. Mặc cho cậu ấy thế nào, tôi vẫn cứ đứng lên, định bước thật nhanh vào bên trong.

Nhưng, tôi ko bước nổi nữa. Tay tôi... đang bị Huy nắm chặt.

- Cậu nghe lời tớ một lần được ko ?

Nghe Huy nói tôi bỗng thấy chạnh lòng. Huy chưa bao giờ cầu xin tôi một điều gì cả. Giọng cậu ấy như nài nỉ, thôi thì cứ ngồi xuống thêm một lúc nữa. Nghĩ vậy, tôi liền ngồi xuống vị trí cũ, yên lặng chờ xem cậu ấy định nói gì với tôi.

Nói thật là tôi ko dám nhìn thẳng vào Huy, trong cái giờ khắc mà cả hai đều ko nói được câu nào ấy, tôi dám thề là cậu ấy khác, khác rất nhiều thường ngày, điều này làm tim tôi bỗng nhiên đập mạnh lên trong lồng ngực.

- Linh... – Huy lên tiếng phá vỡ bầu ko khí yên lặng.

- Hả ?

- Cậu có thấy ngôi sao sáng nhất kia ko ? – Huy chỉ tay lên trời rồi nói.

Tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi cũng ngước lên theo tầm tay của cậu ấy.

- Có.

- Ngôi sao ấy có đẹp ko ?

Huy có sở thích ngắm sao từ bao giờ thế nhỉ ?

- Đẹp.

- Còn ngôi sao nhỏ bên cạnh, cậu có thấy ko ?

Huy bảo tôi ngồi yên đây chỉ để ngắm sao cùng cậu ấy thôi à. Tôi căng mắt nhìn lên, bên cạnh ngôi sao sáng nhất đó, quả nhiên cũng có một ngôi sao nhỏ khác, tuy nó rất mờ và ko sáng lắm nhưng nó đứng rất gần ngôi sao to kia. Tôi gật đầu.

- Có thấy, nhưng hơi nhỏ thì phải.

- Đúng vậy, ngôi sao đó rất nhỏ. Nhưng ngôi sao đó lại là ngôi sao hạnh phúc nhất đấy.

- Vì sao ? – Tôi ngạc nhiên nhìn Huy.

Cậu ấy cười, ánh trăng như đang chiếu thẳng vào cậu ấy, lúc này, trông cậu ấy mới đẹp làm sao.

- Bởi vì...ngôi sao nhỏ luôn đứng đằng sao ngôi sao sáng nhất, dù rằng rất nhỏ bé, đôi khi chỉ là một dấu chấm rất mờ tựa như vô hình nhưng ngôi sao ấy lúc nào cũng được ở bên cạnh ngôi sao sáng kia. Chẳng phải như vậy sẽ rất hạnh phúc sao ?

- Hai ngôi sao luôn ở cạnh nhau ?

- Đúng vậy.

- Như vậy quả thật là rất hạnh phúc rồi, chắc hẳn ngôi sao nhỏ rất thích và quan tâm ngôi sao lớn nhỉ. – Tôi lơ đãng nói.

- Cậu nghĩ vậy sao ?

- Ừ, nếu ngôi sao đó ko có cảm tình đặc biệt với ngôi sao lớn thì việc gì phải đứng đằng sau ngôi sao lớn rực rỡ đó, dõi theo từng tia sáng của nó chứ.

Bất chợt, Huy thở hắt ra, như vừa trút bỏ được cái gì đó nặng nề lắm.

- Nếu tớ muốn...làm ngôi sao nhỏ đó, cậu có đồng ý làm ngôi sao lớn nhất kia ko ? – Huy nói thật chậm rãi.

Ko gian dường như đóng băng đột ngột. Tôi khựng lại trong vài giây, rồi ngước mắt lên nhìn thẳng vào Huy, đôi mắt trước mặt tôi cũng đang nhìn tôi, trong đó đong đầy sự chân thành. Tôi bỗng cười, nụ cười ngu ngốc nhất, chắc chắn cậu ấy đang nói đùa.

- Đừng đùa nữa. Chúng ta đâu phải sao trăng gì. Đi vào....

Tôi thậm chí còn chưa nói hết câu ‘‘đi vào nhà’’, Huy đã nắm lấy tay tôi kéo lại đứng đối diện cậu ấy mặc cho tôi có ra sức vùng vẫy thế nào.

- Tớ ko đùa đâu.

Rồi Huy rút trong túi quần ra một vật gì nhỏ nhỏ, trông rất quen, đó là chiếc vòng cổ có hình hoa lan với đá saphire màu xanh nhạt. Đây chính là chiếc vòng mà tôi thích sáng nay. Tôi ko mua chỉ vì tôi ko mang đủ tiền để trả cho chiếc vòng đó thôi. Làm sao cậu ấy...

- Đây là hoa gì ?

- Tớ ko biết. – Tôi cố lấp liếm dù tôi thừa biết tôi chẳng việc gì phải làm như vậy

- Là hoa lan, bông hoa tượng trưng cho tình cảm của tớ dành cho cậu. Tớ muốn cậu biết rằng tớ ko hề nói đùa, một chữ cũng ko, kể cả hai ngôi sao trên trời kia, tớ tình nguyện làm ngôi sao nhỏ đó để mãi mãi được ở bên và dõi theo cậu. Tớ...

- Đừng, đừng nói nữa... – Hai tai tôi đang ù đi thì phải, khó chịu quá.

- Ko, tớ phải nói. Tớ ko muốn giữ bí mật này trong lòng lâu hơn được nữa. Tớ ko biết mình đã thích cậu từ bao giờ, tớ chỉ biết càng ở bên cậu tớ càng thấy vui và yêu cuộc sống hơn, ko gặp cậu dù chỉ một ngày thôi là tớ như dường như phát điên lên, tớ nhớ cậu, mỗi khi cậu khóc, con tim tớ dường như cũng muốn tan chảy theo. Tớ cảm thấy khó chịu khi biết có thằng con trai khác để ý tới cậu. Tớ thừa nhận là tớ ích kỷ, nhưng...vì yêu cậu nên tớ mới thế, mới ích kỷ như thế.

- Huy...

Tôi nhìn Huy, hai mắt tôi cay xè rồi, tôi ko nhìn rõ cậu ấy nữa, tất cả đều nhoè đi. Tôi thật ko muốn khóc trước mặt cậu ấy chút nào. Tôi phải nói gì với cậu ấy đây. Cậu ấy đã làm quá nhiêù điều cho tôi, còn tôi... Tôi ko muốn cậu ấy phải chịu sự bất công như vậy được. Dù rằng ko muốn làm tổn thương cậu ấy, nhưng...có lẽ tôi ko nên cho cậu ấy hi vọng, cậu ấy nhất định sẽ khổ cả đời nếu yêu tôi.

Quệt vội nước mắt, tôi cố cười rồi nhìn Huy.

- Nghe tớ nói này, ngôi sao kia quả thực rất đẹp, nó là ngôi sao sáng nhất của bầu trời đêm. Thế nên, tớ ko thể làm ngôi sao đó, lại càng ko xứng đáng để cậu quan tâm, chăm sóc. Suốt 12 năm quen cậu, tớ chưa làm được điều gì cho cậu, tớ thậm chí còn ko hiêủ được người bạn thân nhất của mình đang nghĩ gì, tớ vô dụng, bất tài, ngay cả người mẹ yêu thương nhất tớ cũng ko bảo vệ được. Vì vậy, Huy à, tớ ko xứng đáng là người để cậu yêu đâu. Cậu rất tốt, nên cũng sẽ có nhiều cô gái tốt hơn xứng với cậu và yêu cậu thật nhiều. Cậu hãy tìm một người khác để làm ngôi sao sáng nhất trong lòng cậu, cô gái ấy nhất định đeo chiếc vòng này đẹp lắm...

- Tớ chỉ cần cậu đeo nó, tớ muốn cậu làm ngôi sao đó, tớ...

Huy đang khóc, Huy khóc vì tôi, tôi đã làm tổn thương Huy thật rồi..

- Tớ xin lỗi.

Tôi gỡ tay Huy ra rồi lầm lũi bước vào trong nhà. Đi được một đoạn, ko cầm lòng được, tôi quay lại nhìn Huy. Cậu ấy vẫn đứng đó, bóng dáng cao lớn ấy đổ dài trên mặt đất, cậu ấy buồn lắm đúng ko ?

Bình thường, nếu tôi buồn như thế này, Huy nhất định sẽ chạy đến bên tôi để tôi được gục mặt trên vai cậu mà khóc, nhưng...tôi lại ko thể làm được như thế bởi vì chính tôi là người đã làm cho cậu ấy phải đau khổ, phải rơi nước mắt vì tôi, dù rằng rất muốn nói với Huy nhiều điều khác nữa nhưng tôi biết, tôi ko còn đủ tư cách để làm như thế..

Tôi ko đứng vững được nữa, tôi muốn về nhà.

- Cậu ở lại đi... – Huy lên tiếng, cậu ấy đang nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt.

- ...

Không, tôi ko muốn ở lại. Tôi muốn đi.

- Tại sao cậu lại ko chấp nhận ? Tớ ko xứng với cậu sao ?

Ko phải vậy mà, sao cậu ấy lại tự trách mình cơ chứ, tôi mới là người ko xứng với cậu ấy gấp vạn lần, lỗi là của tôi, tôi luôn là sao chổi xui xẻo với mọi người. Chính tôi đã hại mẹ, hại cả chị Phượng, tôi căm hận chính bản thân mình, vì vậy, tôi thật ko muốn Huy phải khổ sở vì tôi, bởi cậu ấy là người mà tôi yêu quý nhất sau mẹ.

- Chẳng có lý do gì đâu, chỉ là...tớ ko phải là người để cậu đặt niềm tin.

Nói rồi, tôi chạy thật nhanh về nhà, mặc cho bao ánh mắt tò mò của Trang, Ken và My. Tôi khóc, vừa chạy vừa khóc. Đáng nhẽ, tôi mới là người ko được sống trên đời này mới phải. Tôi đã gây ra nhiều bất hạnh cho những người xung quanh rồi, tôi muốn Huy phải được hạnh phúc và vui vẻ.

Đau khổ rồi cũng sẽ sớm qua đi thôi.

** **

Huy đang khóc, và Uyên cũng khóc.

Uyên đã đứng ở đây, nghe hết những gì Huy nói và những lời mà Linh đã làm tổn thương Huy.

Thực ra hôm nay Uyên định đến tìm Huy, nhưng khi đi qua đây, Uyên đã vô tình nghe thấy câu chuyện này, tại sao Huy lại khóc vì người con gái đó nhiều đến như vậy, tại sao cậu ấy ko giành tình cảm đó cho Uyên, tại sao ngôi sao sáng nhất đó ko phải là Uyên cơ chứ.

Nhìn bóng hình Huy cô độc một mình dưới ánh trăng trầm mặc, trái tim Uyên đau nhói vô cùng, Uyên rất muốn chạy đến bên Huy, an ủi cậu ấy. Nhưng... một bức rào chắn vô hình đã ngăn cản Uyên lại. Uyên lại hận Linh, lại càng căm ghét Linh hơn bao giờ hết. Bởi vì, cô ta làm Huy phải đau, đau trong lòng.

Uyên vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.

‘‘ Ngày mai tôi muốn gặp cô.’’

Hôm nay gió thổi mạnh, dường như gió đang cố hất tung mái tóc Huy lên khiến chúng rối bời. Phải chăng tâm trạng của cậu lúc này cũng thế ?

Cậu đã nói hết cho Linh những điều mà cậu đã cất giấu từ sâu thẳm trái tim mình, nói rằng cậu yêu cô ấy, cậu muốn mãi mãi được ở bên cô ấy, chở che, chăm sóc người con gái ấy. Những tưởng Linh sẽ chấp nhận cậu, sẽ để cậu nằm trong một góc nào đó trong trái tim của Linh, thế nhưng Linh ko cho cậu bất kỳ cơ hội nào, dù là nhỏ nhất, Linh từ chối, Linh muốn cậu tìm người con gái khác. Linh nói cô ấy ko xứng đáng với cậu.

Cái gì mà ko xứng chứ. Huy muốn hét thật to câu đó lên trước mặt Linh. Chẳng nhẽ Linh ko biết, trong trái tim Huy mãi mãi chỉ có hình bóng của một người thôi sao.

Huy muốn níu giữ, muốn đưa bàn tay mình nắm lấy Linh lâu hơn nữa, muốn nghe một câu trả lời rõ ràng hơn nữa, và muốn ôm dáng người nhỏ bé ấy vào lòng mà siết chặt trong vòng tay. Vậy mà cậu đâu làm được, cậu vẫn để Linh chạy đi, xa dần tầm mắt cậu, hình như cậu ko còn nhìn rõ Linh nữa, hai mắt cậu đã nhoè đi từ lúc nào rồi.

..

Ngôi sao vẫn chiêú lấp lánh trên đỉnh đầu, Huy tần ngần lặng yên đứng đó. Bóng dáng cậu trải dài trên nền đất lạnh lẽo. « Huy ! Mày cô đơn lắm đúng ko ? »

- Anh Huy... – Ken nhẹ vỗ vào vai Huy rồi ngồi xuống bên chiếc xích đu màu kem mà trước đó hai ngày, chính tay Huy đã sơn sửa cẩn thận, mắt Ken hướng lên màn đêm đen tĩnh mịch trên đỉnh đầu, nơi ngôi sao kia vẫn lấp lánh, lấp lánh.

- Linh ko thích anh. - Giọng Huy khàn đặc, cậu buồn rầu nhìn Ken với đôi mắt hoen đỏ.

- Đừng buồn nữa anh Huy... – Ken thở dài rồi vỗ vai người anh.

- Anh ko sao. Anh ổn.

Huy đột ngột ngắt lời Ken rồi lặng lẽ bước vào trong nhà, ngay lúc này đây, cậu ko muốn nghe gì nữa cả. Phải chăng, khi thất tình ai cũng như cậu lúc này.

Bóng Huy dần khuất sau cánh cửa gỗ, trên tay cậu, chiếc vòng cổ hình hoa lan màu xanh dương nhạt vẫn ánh lên từng tia lấp lánh.

** ** *

- Uyên!

- Dạ.

- Con vào đây một chút, bố có chuyện muốn nói với con.

Uyên miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế salong đối diện ông Phác.

- Bố muốn nói gì? – Uyên lạnh lùng.

- Con biết Hà Linh ... - Ậm ừ trong giây lát, ông Phác khẽ nói.

- Bố đừng có nhắc đến cái tên ấy nữa. – Uyên bực dọc ngắt lời bố mình. Cứ nghĩ đến cái tên đó thì hình ảnh khổ sở của Huy lúc lại chợt ùa về khiến tim Uyên đau nhói.

- Bố biết là con ko thích Linh, nhưng dù sao đó cũng là con của bố, là chị của con...

- Chị ư? – Uyên nhướn mày.

- Phải. Bố có Linh trước con và Nhật. Tất nhiên là bố ko biết điều này nhưng căn cứ vào giấy khai sinh của hai đứa, bố biết. Linh đã phải cùng mẹ nó chịu khổ cực suốt mười mấy năm qua, bố có lỗi rất lớn với Linh cũng như mẹ con con, thực sự là bố...

- Bố đừng nói nữa. – Uyên cười mỉa mai. - Bố muốn bù đắp cho con nhỏ đó chứ gì, vậy thì bố cứ việc.

Giọng Uyên the thé. Rốt cục thì bố vẫn rất mực yêu thương con nhỏ đó, trong tim bố ko còn cái gia đình này sao? Uyên đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn ông Phác.

- Bố có thể bù đắp cho đứa con hoang đó, con ko cấm, đó là quyền của bố. Nhưng con xin bố đừng bắt con phải coi con nhỏ đó là chị em gì gì đó, giữa con và nó, xin bố hãy chọn một.

- Con đừng như vậy, bố rất khó xử...

- Khó xử ư? Vậy sao ngày xưa bố ko nghĩ rằng bây giờ sẽ có kết cục này?

- Uyên... – Ông Phác cứng họng. Uyên nói đúng, giá như ngày ấy ông suy nghĩ chín chắn hơn, kiên quyết hơn để bảo vệ người yêu của mình. Chính ông đã phản bội bà ấy, ông là người đàn ông tệ bạc nhất trên thế gian này.

- Đừng gọi tên con nếu bố cứ cố tình nhận con nhỏ đó. Con nói lại một lần nữa, có nó thì sẽ ko có con.

Nói rồi, Uyên bước thật nhanh lên lầu. Bóng dáng cô độc của Huy, đôi mắt đẫm nước mắt của Huy lại chợt hiện về..., bất chợt, mắt Uyên thấy cay cay. Tại sao Uyên ko thể sống một cuộc sống hạnh phúc cùng bố mẹ, luôn cười cùng người mà nó hằng yêu thương, được sống là chính mình chứ. Nó thật sự chán ghét cái bản mặt lạnh lùng này, cứng cỏi để làm gì, trong khi ko có được tình yêu.

Tựa hồ như giọt nước làm tràn ly, Uyên khóc, khóc thật nhiều, thật to. Đã từ rất lâu rồi, nó ko còn cho phép bản thân yếu đuối nữa, nó phải là một cô tiểu thư mạnh mẽ, quý tộc, là một con búp bê có thể cười điệu cười mỉa mai khinh bỉ người khác, có thể khóc nước mắt cá sấu, có thể lạnh lùng đầy kiêu sa, hay nhõng nhẽo như một đứa con gái tiểu thư chính hiệu. Nó phải như mẹ Minh Châu, đầy uy quyền khiến ai ai cũng phải nể sợ.

Nó ko muốn như con người trước đây, hiền lành để làm gì, bình thường để làm gì khi ko một ai tôn trọng nó, dối gạt nó, kể cả khi bọn họ biết nó là tiểu thư của một tập đoàn lớn. Nó đã chịu đựng quá đủ, những năm tháng còn ở Hàn Quốc thực sự đã cho nó thấy quá nhiều điều.

- Uyên, cậu lại học bài à?

- Ôi, Min , bạn đến đấy à ? Giờ này cậu ko đi chơi sao ?

- Chơi nhiều quá rồi nên cũng mệt chứ. Mà tại sao một đại tiểu thư như cậu lại bình thường đến mức này nhỉ. Cậu xem tóc cậu này, đã quá lỗi mốt rồi. – Min cười khẩy.

- Tiểu thư gì chứ.....- Uyên cười nhẹ. – Là một người bình thường cũng tốt mà.

- Hừ ! – Min chun mũi.- Cậu nên sống với những gì cậu được hưởng chứ. Tập đoàn danh giá như nhà cậu mà lại có tiểu thư quê mùa là cậu chẳng phải sẽ rất mất mặt sao ?

- Min, cậu nói gì thế ? – Uyên nghiêng đầu, hình như chưa hiểu ý Min nói.

- Thôi thôi bỏ đi. Nói bao nhiêu lần rồi mà cậu đâu chịu sửa đổi. – Min lắc đầu rồi ngoe nguẩy bỏ đi. – À này, anh Chun Ho gửi cái này cho cậu.

Min rút trong túi ra một phong thư màu hồng phấn thơm phức. Rồi vừa đi vừa lẩm bẩm.

- Ko hiểu sao anh Chun Ho đẹp trai lại thấy thú vị ở cậu cơ chứ.

Uyên nhận lấy tấm thiệp từ tay Min, trong lòng vui ko kể xiết. Anh Chun Ho gửi thư cho cơ mà, ko thích sao được. Anh ấy là một hot-boy, xung quanh anh ấy có quá nhiều cô gái xinh đẹp điệu đà bủa vây, mặc dù Uyên ko dám thừa nhận rằng mình thích anh ấy nhưng trong lòng Uyên đã trả lời hết rồi.

Trong thư chỉ vẻn vẹn dòng chữ.

“Hết giờ, hẹn gặp em ở phòng âm nhạc nhé. Baby!

Chun Ho!”

...

Uyên cố gắng làm thật nhanh bài tập. Vuốt lại mái tóc vốn chẳng đẹp đẽ gì của mình mấy cái, chỉnh lại gọng kính rồi chạy thật nhanh đến phòng âm nhạc.

Đẩy cửa bước vào, Uyên đã thấy anh Chun Ho ngồi đó tự bao giờ, ko gian yên ắng khiến Uyên ko khỏi thấp thỏm lo âu. Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Chun Ho quay lại nhìn Uyên nở nụ cười trìu mến, hai má Uyên bất giác đỏ bừng.

Chun Ho đứng dậy, nắm lấy tay Uyên tới chỗ cây dương cầm, lẳng lặng chơi bản nhạc anh thích cho Uyên nghe, thật trùng hợp, đó là bài nhạc mà Uyên thích nhất.

Kết thúc bài nhạc, Chun Ho quay lại phía Uyên.

- Em thích chứ?

- V.. âng.... – Uyên ngại ngùng trả lời, ko dám nhìn tận mặt anh.

Chun Ho chợt cười nhẹ, kéo Uyên ghé sát vào minh, khẽ đặt nụ hôn lên má khiến khuôn mặt Uyên đỏ ửng.

- Anh Chun...Chun Ho...

- Ngày mai mình hẹn hò nhé!

Uyên xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Nhẹ nhàng gật đầu.

- Vậy...vậy...em về.

Rồi vụt chạy đi.

...

Gần ra đến cổng trường, Uyên chợt nhớ rằng mình đã bỏ quên cặp mình ở phòng âm nhạc mất rồi, bèn vội vàng chạy ngược lên, hi vọng căn phòng vẫn mở.

Gần đến nơi, chợt có tiếng cười lớn vang lên bên trong.

- Chun Ho, mày cao tay thật đấy, con bé đó sướng đến đỏ hết cả mặt. – Uyên có thể nhận ra đây là Suk Ha, bạn thân Chun Ho.

- Chứ sao? Tao biết nó thích tao mà, đánh đòn hiểm, ko đổ sao được.

- Nhưng anh Chun Ho lại đi hôn con bé đó, tức chết đi được. – “Là Min sao?”

- Cục cưng của anh. Con bé đó quê mùa quá, anh đâu có hứng thú, làn da nó cũng đâu có đẹp bằng của em đâu. Anh nói rồi mà, nhà nó nhiều tiền lắm, nó lại dễ dụ, chúng ta tha hồ mà moi rút tiêu xài, hahaaaa...

- Nhưng mà....

- Nhưng gì em? Anh yêu em mà, cục cưng bé bỏng. Anh đâu thể thích một con bé xấu xí, ngu ngốc đó chứ. Chỉ có Min của anh là thông minh thôi - Rồi Chun Ho ôm Min vào lòng, đặt nụ hôn dài lên bờ môi mềm đó.

Những điều mà Uyên nghe thấy quả thực rất khủng khiếp. Anh ta lừa dối Uyên, ngay cả Min - bạn thân nhất cũng lừa dối nó, họ nói nó quê mùa, ngu ngốc, nó chẳng có gì ngoài cái mã gia đình giàu có. Quệt vội nước mắt, Uyên bước vào trong căn phòng đó.

Min và Chun Ho thấy Uyên liền buông nhau ra ngay lập tức, Suk Ha thì sững người.

- Hai người cứ tiếp tục đi, tôi chỉ quay lại lấy cặp sách thôi. – Uyên lạnh lùng nói rồi đi nhanh ra cửa trước khi gã Chun Ho đó kịp nói gì. Bọn họ sẽ phải trả giá nếu lừa dối Minh Uyên này.

...

Uyên đã thôi khóc và bồi hồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Phải chăng khi từng bị lừa dối, cho con người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và sẵn sàng thay đổi mọi thứ, kể cả con người thật của mình?

...

Ngay sau ngày hôm đó, Chun Ho bị đánh một trận tơi bời bởi những tên đầu gấu khét tiếng ở Seuol. Họ chỉ bảo với hắn ta rằng, một vị tiểu thư rất giàu có và xinh đẹp đã thuê bọn chúng. Min thì bị bêu rếu khắp trường bởi những bức ảnh trước khi thẩm mĩ của cô ta khiến cô ta ko dám vác mặt đến trường.

Không những vậy, học sinh trong trường lại được dịp xôn xao hơn nữa khi một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời thượng bước xuống từ chiếc limo màu đen sáng bóng giữa cổng trường. Mái tóc hơi rối và bù xù ngày nào nay đã được cuốn bồng bềnh cẩn thận và nhuộm đỏ, cô ko đeo cặp kính cận dày cộp thường ngày nữa, giờ đây, đôi mắt to mở tròn trông thật đáng yêu. Cô lạnh lùng lướt qua đám học sinh rồi dừng điểm nhìn tại chỗ Chun Ho và Suk Ha đang đứng. Cô cười khẩy.

- Anh Chun Ho ko nhận ra em sao? Em là Uyên mà.

- Là...là em ....

- Phải.

Chun Ho bỗng nhiên cười, hắn nghĩ rằng Uyên thay đổi là vì hắn và Uyên vẫn muốn hẹn hò với hắn, vì vậy, hắn bước tới gần hơn, định quàng tay đến ôm Uyên nhưng Uyên đã nhanh chóng lùi lại, nhìn Chun Ho với ánh mắt ghê tởm.

- Ai da! Xem tay anh kìa, bẩn thỉu quá, anh định dùng bàn tay giơ bẩn đó chạm vào em ư ?

- Anh... – Chun Ho xấu hổ cúi gằm mặt trong khi học sinh trong trường bắt đầu xì xào mỗi lúc một to.

- Chắc anh đang hiểu nhầm gì rồi anh Chun Ho. Em chỉ muốn hỏi em những vết bầm dập trên người anh đã đủ để anh hối hận khi lừa dối tình cảm của người khác hay ko thôi. Đó là kết cục của những kẻ đã lừa Minh Uyên này. Anh hiểu chứ.

Chun Ho giương đôi mắt giận dữ nhìn Uyên, hắn ta đã hiểu tất cả rồi.

Uyên ung dung bước đi, mỗi bước là một sự kiêu ngạo cố hữu. Học sinh trong trường ko ai dám nhìn thẳng vào mắt Uyên, cũng ko dám thì thầm to nhỏ khi thấy Uyên. Uyên bỗng nhiên trở thành nỗi sợ hãi của tất thảy mọi người.

...

Uyên có phải đang rất hài lòng với bản thân mình hay ko? Nó hiểu rằng, chỉ ko có quyền, có tiền thì tất thảy mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng. Nó ko muốn thấy hình ảnh con bé quê mùa, ngốc nghếch ngày nào nữa.

Thật ra nó cũng đâu thay đổi mạnh mẽ đến như vậy chỉ sau một đêm cơ chứ. Tối hôm đó về đến nhà, nó đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi sưng đỏ cả hai mắt lên. Mẹ đã vào phòng nó, nghe nó kể, mẹ biết nó đang chịu ấm ức nhiều lắm. Mẹ đã dạy nó phải làm thế nào mới khiến người khác luôn phải nể sợ mình, mẹ bắt nó phải thay đổi hoàn toàn Minh Uyên, từ bề ngoài đến tâm hồn bên trong. “Phải thật nặng tay, con ko thể từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu con muốn bọn chúng phải khiêm nhường với con, phải sợ hãi mỗi khi con tới gần.” Mẹ đã nói như thế, và nó nhận thấy rằng, mẹ đã đúng.

Ko một ai có thể bảo vệ ta ngoài chính bản thân mình.

Thành quả của mẹ có phải rất hoàn hảo ko?

Uyên thôi ko nghĩ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ nữa, hai mắt nó nhắm nghiền thật nhanh. Ngày mai, nó còn chuyện quan trọng phải làm.

Với...

Trần Hà Linh!

“Phải thật nặng tay, và ko từ thủ đoạn.,.”

* ** **

- Mẹ, mẹ ơi!

Máh tób dài của lẹ phất phơ trong làn gió. Mẹ đajg hướng đôi mắt buồn rưỔi rượh kia về phía nó, mỉm cười đôn hậu. Đã bao lâu rồi nó ko nhìn thấy nụ cườh ấy của mẹ, đã bao lâu nó ko được nằm trong vòng tay yêu thương mà dụi đầu vào lòng mẹ như một chú mèo nhỏ. Nó nhớ mẹ, nhớ lắm. Tựa hồ như từng thớ thịt trong người đang dần mất đi.

Mẹ vẫn thế, vẫn đẹp như ngày nào, nụ cười của mẹ vẫn ấm áp làm sao. Nó mê mẩn nhìn mẹ mãi, hai tiếng “mẹ ơi!” yêu thương đong đầy trong cổ họng, nó ko thể gọi to lên và kéo mẹ về phía mình, mẹ chỉ đứng yên đó, ánh mắt buồn hướng tới khuôn mặt đang giàn dụa nước mắt.

- Mẹ đừng đi, đừng bỏ con...

Từng câu từng chữ sao mặn đắng thế, nó ko muốn mẹ đi, nhưng mẹ vẫn cứ lướt nhanh như làn gió đêm, phả và khoảng không trống rỗng một nỗi cô đơn đến tuyệt vọng. Mẹ lại cười, dường như nước mắt mẹ cũng dần rơi ra, thấm đẫm khuôn mặt trắng bệch xanh xao ấy.

“Mẹ đừng khóc, con đau lắm!”

Mẹ đang giận nó vì nó đã ko sống tốt như mẹ từng mong mỏi sao? Mẹ muốn con gái mẹ thật kiên cường và mạnh mẽ, nhưng nó lại chưa làm tốt ý nguyện đó của mẹ. Mẹ có biết rằng, chỉ còn một mình trên thế gian sẽ rất buồn và trống trải đến thế nào không?

Hay mẹ còn giận nó vì điều gì nữa? Phải chăng mẹ đã nghe thấy những lời mà nó làm tổn thương đến Huy, nó từ chối tình cảm của người bạn thân nhất của mình mặc dù trong thâm tâm nó tin rằng ngay cả bản thân cũng rất thích cậu ấy. Nhưng...nó có lý do, chỉ là Huy đã đặt quá nhiều niềm tin vào một người thực sự ko xứng đáng.

Liệu mẹ có biết chuyện nó đã gặp người bố đẻ của mình ko? Khi mà nó quyết tâm ko nhận người cha bội bạc đó. Nếu mẹ còn sống, mẹ có cho ông ấy một cơ hội ko? Và mẹ có tự cho bản thân quyền chấp nhận ko? Nhưng nó biết chắc chắn một điều rằng, suốt mười mấy năm qua, một mình mẹ có thể tần tảo nuôi sống nó thì nó cũng sẽ tự lo cho bản thân mình trong suốt những năm tháng còn lại mà ko cần bất cứ sự trợ giúp nào từ người khác cả.

Hình như mẹ vẫn khóc, nước mắt làm mắt mẹ mỗi lúc một đỏ hơn. Mẹ ko hiểu nó muốn gì sao?

- Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!

Nó cũng bắt đầu nức nở to hơn khi nhận ra bóng mẹ đang dần xa khỏi tầm mắt nó, mẹ ko nói gì với nó, mẹ chỉ cười thật dịu dàng, rồi mẹ khóc, có phải mẹ thương con gái mẹ lắm không?

Bóng mẹ lướt nhanh rồi ẩn sâu vào màn đêm đen huyền ảo, trả lại cái ko gian tĩnh mịch u tối.

- MẸ.....

Nó vội choàng tỉnh sau một giấc mơ dài đầy mộng mị. Từ khi mẹ ra đi, đây là lần đầu tiên nó mơ thấy mẹ. Nỗi nhớ nhung lại vô tình giằng xé tim can khiến hai hàng nước mắt cứ vô thức rơi ra mỗi lúc một nhiều.

- Con xin lỗi, mẹ ơi, con xin lỗi....

Nó biết rằng mẹ ko bao giờ muốn nhìn thấy nó yếu đuối đến mức này, nhưng nó ko thể, dường như trong tim, có cái gì đó đang dần đổ vỡ.

- Huy! Xin lỗi.

Trời bỗng nhiên đổ mưa, dù rằng chỉ mới cách đó vài tiếng đồng hồ thôi, ánh trăng cùng hàng ngàn vì sao nhỏ vẫn đua nhau toả sáng màn đêm. Gió mạnh, mưa cũng rất to, đập vào cửa sổ những thanh âm ồn ào đến ghê rợn. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng sấm rền vang trời, thỉnh thoảng, một vài tia chớp nổ đùng đoàng cùng sấm sét loé lên, như muốn đập mạnh vào khung cửa khiến chúng như muốn vỡ ra bất cứ lúc nào.

Nhưng nó ko sợ những âm thanh đó, dường như ko có gì có thể khiến nó trở nên kinh hãi được nữa, nó chỉ sợ duy nhất một điều mà ngay đến bây giờ nó vẫn ko thể nào quên. Đó là “nước mắt”, của hai người mà nó yêu quý nhất. Mẹ và Huy.

** ** **

Trận mưa lớn tối hôm qua đã làm cho cảnh vật bên ngoài trở nên điêu tàn hơn bao giờ hết. Đường phố ngập tràn những cành và thân cây bị gió quật ngã. Nước lênh láng khắp nơi khiến ai ai qua đây đều nhăn mặt hết sức khổ sở.

- Ý chài! Sao tôi lại ghét mưa đến thế này cơ chứ.

Ken vừa chạy ra ngoài mua mấy cái bánh mì cùng hai hộp sữa về. Nhìn là biết ngay lý do vì sao mà cậu lại bỗng nhiên cáu bẳn như vậy. Đôi dép xỏ ngón không-phải-hàng- hiệu đang được cu cậu nâng niu trên tay với bản mặt khổ sở hơn bao giờ hết. Thử tưởng tượng xem một thằng con trai đẹp trai sáng láng, áo quần bảnh bao phải chạy ra đầu phố mua đồ ăn, và trở về với một tay cầm đồ ăn, tay kia túm chặt đôi dép như thể nó là vật bất li thân. Thấy vậy, nó ko thể nín cười.

- Cậu vừa đi đánh giặc về đấy hả? Dép đứt thì vứt luôn đi, tha về làm gì cho rác nhà ra.

- Chị ko biết thì im đi nhá. Em thà tống khứ hết đống đồ lỉnh kỉnh này đi còn hơn để mất đôi dép yêu quý này.

- Đôi dép đấy làm bằng vàng chắc. – Nó bĩu môi rồi nhận lấy túi đồ ăn từ tay Ken.

- Còn hơn cả vàng ấy chứ, thì My mua.... - Biết mình nói hớ, Ken cứng họng. Còn nó thì phá lên cười.

- Hoá ra là thế. Được rồi, hiểu, thảo nào mà tôi thấy cậu nâng niu nó còn hơn cả mấy đôi converse với plaza hàng hiệu của cậu.

- Ơ, chị nhiều chuyện thế? Ko ăn đi mà còn...

- Thôi biết rồi, cậu lên phòng thay quần áo đi, nước bắn ướt hết người rồi.

Ken vụt chạy lên phòng, còn nó thì vừa ăn bánh mì vừa tủm tỉm cười. Ken bỏ cái thói trăng hoa của mình vì bé My sAo? Ko hiểu hai đứa nó kết nhau từ lúc nào nữa.

Bất giác, nó thở dài khi bắt gặp chiếc đồng hồ hình chú gấu Teddy mà Huy đã tặng nó vào sinh nhật năm ngoai. Giá như nó cũng vô tư được như Ken thì có khi Huy sẽ ko phải khổ vì nó nhiều đến vậy.

Lắc đầu nguầy nguậy với ý nghĩ điên rồ đó, nó sực nhớ ra cuộc hẹn của Uyên. Hình như 9h sáng nay.

** ** **

- Nhật, sao cậu cứ tránh mặt tớ mãi thế? – Vy uể oải chạy theo bóng dáng cao lớn ấy của Nhật.

- Cậu đừng đi theo tớ suốt như thế được ko?

- Chúng ta là bạn mà, cậu đâu được tránh tớ... - Giọng Vy vờ như giận dỗi.

Nhật đột nhiên đứng lại, quay đầu và kéo tay Vy ra khu sân sau của trường. Ấn mạnh Vy xuống chiếc ghế đá màu rêu, Nhật nói.

- Nghe này Vy, thực sự thì tớ rất quý cậu, nhưng...tớ biết dạo này tớ rất mất tự chủ, tớ sợ tớ sẽ làm nhiều việc khiến cậu có thể bị tổn thương và căm ghét tớ. Nên, có lẽ chúng ta ko nên gần nhau nhiều quá, rất....

- Tớ biết cậu đang lo sợ điều gì và tớ cũng rất cảm thông với cậu Nhật ạ. Thực sự thì tớ có một chuyện muốn nói với cậu từ rất lâu rồi ...- Vy ngập ngừng trong giây lát rồi nhìn thẳng vào mắt Nhật, nói tiếp. - Tớ thật sự rất...rất thích cậu, Tớ...

- Vy! Cậu đừng như thế nữa - Nhật đột ngột ngắt lời Vy. , Cậu thừa baết là tớ ko thể mà.

- Tớ biết là cậu chưa quên được Mai Chi, nhưng đó hà quá khứ của hai năm về trước'. Tớ cũng rất tiếc về điều đó, nhưng cậu ko thể nào sống mãi trong lớp vỏ bọc ấy mãi được cậu phải thoát ra càng sớm càng tốt.

- Cậu đâu có hiểu tớ. - Nhật quát lên, đôi mắt đầy giận dữ khiến Vy cũng phải giật mình. – Làm sao cậu có thể bảo tớ quên Mai Chi được chứ. Tớ mãi mãi chỉ yêu một mình Mai Chi, trái tim này ko còn chỗ dành cho ai khác nữa, cậu hiểu ko?

- Cậu chấp nhận tàn nhẫn với chính bản thân mình thế sao? Cậu nghĩ rằng Mai Chi của cậu sẽ muốn thấy một Minh Nhật yếu đuối và hèn nhát hay sao? Hay cậu nghĩ rằng Mai Chi rất hạnh phúc nếu cậu vẫn luôn đặt trái tim mình cho cô ấy mặc dù hai người vốn dĩ là người của hai thế giới.

- Cậu...

- Cậu làm ơn hãy tỉnh lại đi. Nếu cậu ko thể chấp nhận một con nhỏ đáng ghét lúc nào cũng chỉ trích cậu là tớ thì cậu hãy cứ mở lòng mình với những cô gái khác. Đừng tự hành hạ mình như vậy nữa. Hãy để Mai Chi được là một phần ký ức đẹp nhất của cậu, được ko? – Vy thở dài, giọng nói bắt đầu nhỏ dần.

- Từ giờ trở đi. Xin cô đừng đến tìm tôi nữa. – Nhật lạnh lùng nói rồi quay lưng về phía Vỵ

- Nhật.. – Vy sửng sốt. - Cậu nói gì vậy?

- Cô có biết tôi căm ghét nhất loại người nào ko? - Nhật nhếch mép và nói thật chậm rãi. - Đó là những người muốn tôi rời xa và quên Mai Chi.

Nhật rảo bước thật nhanh ra khỏi khu vườn. Gió thổi nhẹ làm lay động từng lọn tóc mảnh mai, vô thức cuốn theo giọt nước mắt cuối cùng. Vy gục mặt xuống ôm lấy đầu gối, nấc thành từng tiếng.

Vy muốn tốt cho Nhật nhưng cuối cùng lại bị cậu ấy chối bỏ một cách phũ phàng. Cậu ấy lại căm ghét Vy, từng lời nói như cứa sâu vào vết thương vốn chẳng lành khiến chúng càng thêm đau xót.

Chẳng nhẽ, Vy đã sai sao?

Người đàn ông trung tuổi ngồi trước mặt ông Phác chậm rãi nhấp ngụm cà phê. Hai mắt lộ rõ vẻ căng thẳng.

- Anh Phác, em đã điều tra rồi.

- Kết quả thế nào?

- Tên lái xe tải đã cao chạy xa bay kể từ lúc đó. Hắn còn mang theo một số tiền khá lớn. Người dân trong khu tập thể nói hắn đi rất vội.

- Có biết hắn đi đâu ko? – Ông Phác vội hỏi lại.

- Hắn ra nước ngoài. Còn cụ thể thì em chưa biết, nhưng sẽ sớm tìm ra thôi. Theo em thì có lẽ đây ko phải vụ tai nạn xe cộ bình thường.

- Chú cứ nói thử xem.

- Nếu hắn chỉ vô tình gây ra tai nạn, việc gì hắn phải gấp rút khăn gói ra nước ngoài với một số tiền lớn như thế. Chỉ là một tên lái xe tầm thường mà lại có tiền để đi nước ngoài chạy trốn ư?

Ông Phác trầm ngâm hồi lâu rồi nói.

- Theo chú thì có người thuê hắn...

- Đúng vậy. Người đó chắc chắn rất giàu có, bởi vì số tiền bỏ ra thuê tên này ko hề nhỏ. Nhưng có một điều em ko hiểu... – Chú Trung ngập ngừng.

- Điều gì?

- Đó là động cơ giết người. Theo điều tra, thì bà Trần Hà Lan có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp, ko hề xảy ra mâu thuẫn với bất kỳ ai. Vậy thì lý do là gì mới được ?

- Bây giờ chưa thể kết luận được điều gì cả. Chú cứ điều tra thật kỹ rồi nói với anh, nhớ là đừng để cho ai biết chuyện này, kể cả vợ anh.

- Mà tại sao anh lại quan tâm đến vụ này như thế? Bà Hà Lan có quan hệ gì với anh sao? – Chú Trung thắc mắc nhìn ông Phác khi ông chuẩn bị đứng dậy.

- Cậu đừng tò mò thế. Cứ cố giúp anh là được.

Ông Phác nói rồi đi nhanh ra ngoài. Lúc này, có lẽ ông ko đủ tư cách để nói ra mối quan hệ giữa ông và bà ấy. Ông đã nợ bà ấy quá nhiều thứ, mãi mãi ông ko thể bù đắp được những đau thương mà bà ấy phải gánh chịu. Ngay cả một lời xin lỗi đơn thuần, ông cũng ko có cơ hội để nói ra. Nếu quả thật bà ấy bị người khác hãm hại, ông nhất định sẽ đòi lại công bằng giúp bà ấy.

** ** **

Cơn gió nhẹ mỏng manh phảng phất trong ko khí, mang theo hương cỏ may dìu dịu vương trên sống mũi. Chỗ nó đang đứng là một khu đất hoang gần ngoại thành Hà Nội trồng toàn cỏ lau.

Thời gian cứ tích tắc trôi nhanh. Nắng đã lên đến đỉnh đầu và chiếu gay gắt. Cái nắng cuối thu tuy nhẹ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu. Kim đồng hồ chỉ 12h trưa mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Uyên đâu.

Nó sắp phải đi, và cũng phải kết thúc những chuyện ở đây càng sớm càng tốt, để nó sẽ ko phải vướng bận chuyện gì khác. Ở một chân trời mới, nó cũng sẽ cố gắng để trở thành một con người mới, hoàn thiện hơn. Chính vì vậy, nó đã quyết định ra đây để gặp Uyên, một mình, mặc dù, nó biết với tính cách của Uyên, thì chắc hẳn Uyên sẽ ko đơn thuần mà hẹn nó ra chỉ để nói chuyện.

- Đến cũng đúng giờ đấy nhỉ? - Giọng nói trong trẻo cất lên sau lưng khiến nó giật mình quay lại. Uyên đã đến, và cũng một mình.

Hôm nay, Uyên ăn mặc khá giản dị, trái ngược hẳn với phong cách thường ngày. Ko váy áo điệu đà, ko mốt, ko kiểu cách. Uyên chỉ mặc chiếc áo phông màu xanh lá, quần jeans và giày thể thao.

- Tôi đúng giờ, còn cậu trễ 3 tiếng 13 phút. – Nó bình thản đáp lại.

- Thật ra tôi đến đây rất lâu rồi. Đến trước cả cô, nhưng tôi chỉ muốn xem cô kiên nhẫn đến mức nào thôi. Và cũng thật đáng khen đấy. – Uyên cười khẩy rồi kéo cái mũ lưỡi trai trên đầu thấp xuống hơn nữa để nắng khỏi chiếu vào khuôn mặt trắng hồng kia.

- Đừng dài dòng nữa. Bây giờ cũng ko còn sớm nữa, vào chủ đề chính luôn đi. Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì? – Cơn gió nhẹ bất giác làm rối tung mái tóc, vài sợi tóc mai loà xoà trước trán. Nó đưa tay vuốt những giọt mồ hôi còn đọng lại.

- Từ trước tới giờ, tôi với cô vẫn luôn coi nhau như kẻ thù. Bây giờ cũng vậy, chúng ta hãy nói chuyện với tư cách đó. Cô biết mối quan hệ giữa chúng ta chứ? – Uyên nhướn mày chờ đợi.

- Biết. Nhưng tôi ko công nhận điều đó. – Nó nhìn thẳng vào Uyên, trong đôi mắt sâu thẳm đó dường như chất chứa nỗi niềm u uất nào đó. Nó ko đẹp và sáng như thường ngày nữa.

- Tôi biết cô cùng bố khác mẹ với tôi, và tôi cũng chẳng tha thiết về cái quan hệ này. Nhưng tôi chỉ muốn nói cho cô hay, bố tôi rất khổ tâm về chuyện của mẹ con cô, cô cũng đừng làm cho ông ấy phải tự giày vò mình hơn nữa...

- Tôi ko có bố. Và tôi cũng chẳng giày vò gì ông ta cả. Chỉ là tự ông ta suy diễn mà thôi. Tôi nghĩ thì tốt hơn hết ta nên dừng cuộc nói chuyện này nếu cậu cứ tiếp tục nhắc đến ông ta. Chúng ta hãy cứ coi như ko có chuyện gì. Ông ta là bố cậu và chẳng là gì với tôi. – Nó nóng nảy ngắt lời Uyên. – Tôi biết, đó ko phải chủ đề chính của buổi nói chuyện ngày hôm nay.

** ** **

- Ken này! – My ngập ngừng dừng đũa, khoanh hai tay lên bàn nhìn Ken.

Ken đang cố nuốt nốt miếng cá cuối cùng còn sót lại trên đĩa, ngẩng mặt lên, chiếu tia nhìn khó hiểu về phía My.

- Sao cơ?

- Anh Huy thích chị Linh lắm phải ko?

- Ừ. Ko những thích mà còn “yêu” cơ.

- Mà tại sao chị Linh lại từ chối anh Huy thế nhỉ? Anh ấy tốt thế mà, còn rất quan tâm chị ý nữa. – My chống cằm, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

- Chuyện của hai người đó, My tò mò làm gì. My nhìn Ken đây này, Ken cũng tốt bụng, ga-lăng, còn rất đẹp trai nữa, đâu có thua gì anh Huy đâu. – Ken vỗ ngực tự hào.

- Xì, mấy cái đó ko tốt chút nào.

- Sao lại ko tốt?

- Bởi vì con gái lúc nào cũng quấn lấy Ken, mà Ken lại ko nỡ từ chối họ bao giờ. - Giọng My nửa giận dỗi.

- Làm gì có. – Ken giãy nảy.

- Có mà.

- Ừ thì....thỉnh thoảng. Nhưng Ken ko quan tâm đến họ. Ken chỉ tốt bụng, ga-lăng với một mình My thôi.

Nói rồi, Ken nở nụ cười tinh quái. Từng tia nắng như muốn vắt lên trên khóm phong lan màu tía cạnh cửa sổ, chúng khiến hai má My bất giác đỏ lên. Nụ cười của Ken cũng nhờ đó mà rực rỡ hơn bao giờ hết.

** ** **

- Ha ha ... – Uyên bất chợt cười phá lên. - Thật hay, nhỉ?

Nhướn đôi mắt khó hiểu về phía Uyên, nó im lặng chờ đợi.

- Mày có biết tao căm ghét mày đến thế nào ko?

Cách xưng hô thay đổi khiến nó hơi giật mình, nhưng đây mới đúng là Uyên, nó thật ko muốn dài dòng với cô bạn này thêm nữa. Nó cười nhẹ, đưa tay gạt sợi tóc vẫn đang tinh nghịch đùa giỡn trước trán kia.

- Tôi biết chứ.

- Biết à? Vậy thì tại sao lúc nào mày cũng xen vào cuộc sống của tao? Làm tổn thương những người mà tao hết mực kính trọng và yêu thương?

Giọng Uyên đều đều chứ ko còn cứng cỏi như lúc mới đến nữa. Từng câu từng chữ Uyên nói vọng vào tai nó khiến nó có chút sững sờ. Nó ảnh hưởng đến Uyên nhiều đến vậy sao?

- Ý cậu là gì?

- Đừng đóng kịch trước mặt tao nữa.

- Tôi chẳng xen vào cuộc sống của ai cả...

- Nói láo. Huy..thích mày đến vậy, tại sao mày...

Hoá ra đây mới là chủ đề chính, nhắc đến cái tên ấy, tim nó lại bất chợt nhói lên, lại đau đớn như buổi tối ngày hôm ấy.

- Cậu thích Huy lắm đúng ko?

- Phải, tao rất thích cậu ấy, vì vậy tao ko cho phép mày làm tổn thương Huy.

- Hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt...

Đôi mắt vẫn ko có điểm dừng, nụ cười gượng gạo chất chứa bao nỗi niềm cảm xúc đan xen. Đau khổ có, mà hạnh phúc cũng có. Uyên thực sự ko xấu như những gì mà Uyên cố tỏ ra, đằng sau tấm mặt nạ kia là cả một tâm hồn tha thiết được yêu thương. Có lẽ, Uyên mới là người để Huy yêu và được yêu.

- Cái...cái gì?

Uyên lắp bắp, thật khó để nghĩ rằng, nó lại nói ra câu này.

- Tôi ko xứng đáng để cậu ấy dành trọn trái tim. Tôi chỉ là một sao chổi xui xẻo luôn mang bất hạnh đến cho người khác. Ngay cả người mẹ mà tôi yêu nhất tôi cũng ko bảo vệ được thì cớ gì lại mang được hạnh phúc cho..người yêu tôi.

- Mày...mày đành lòng sao? Mày ko có chút tình cảm nào với Huy?

- Tình cảm ư? Giờ đây, nó là một điều “xa xỉ” nhất.

Gió lại thổi mạnh hơn, đưa từng câu từng chữ trải rộng ra khắp cánh đồng bạt ngàn cỏ lau.

“Cậu mãi ko chấp nhận tình cảm của tớ sao? Tớ ko ngại gian khổ, ko sợ bất hạnh, ngay cả trái tim này giờ đã vỡ tan vẫn luôn hướng về cậu. Vậy thì tại sao cậu vẫn cứ lo sợ như thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vip