Nhất đoản kì can

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Kyungsoo chạy trên con phố Seoul rộng lớn, đông người. Hỏi xem cậu có cô đơn ?Đương nhiên là có. 

        Tại sao lúc cậu muốn nói ra nỗi lòng của mình, anh lại nói ra những điều cậu sợ nhất chứ?! Tại sao lại đối sử với cậu như thế?

      "Tôi với Na yeon sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối tuần này!Kyungsoo a~, tôi...tôi mong cậu có thể tới dự hôn lễ của chúng tôi. "

     Đó là cuộc đối thoại của anh và cậu ba mươi phút trước. Đúng vậy! Cậu yêu Park Chanyeol, yêu rất nhiều. Nhưng cậu không dám nói, vì cậu sợ, sợ anh sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ và xa lánh để nhìn cậu. Thời gian hai mươi năm cứ thế trôi qua kể từ lúc cậu và anh quen biết. Làm bạn, ở bên cạnh giúp đỡ anh là điều duy nhất Kyungsoo có thể làm được. Cho tới ngày cậu thấy anh lần đầu tiên cười nói thân thiết với người khác giới, Kyungsoo quyết tâm sẽ nói ra nỗi lòng của mình trong ngày sinh nhật của Chanyeol (Au: Em ăn bớt thời gian tí. )  và cũng là ngày hôm nay.Nhưng mà...Kyungsoo lại chậm một bước.

      Không biết cậu đã đi bao lâu, đi như thế nào. Nhưng hiện tại nơi cậu đứng là khu vườn cỏ may, nó chính là nơi hai người gặp nhau lần đầu. Cậu ngồi xuống bó gối, ngửa mặt lên trời để nhìn  những ngôi sao sáng trên kia.

     "Appa, Umma, tại sao lại bỏ con một mình. Tại sao ông trời không thương con, không cho con một cơ hột cơ hội để nói với cậu ấy? Park Chanyeol là người duy nhất còn sót lại trên Trái đát này quan tâm, yêu thương con. Nhưng...appa, umma a~.Cậu ấy bốn ngày nữa sẽ kết hôn, sẽ chăm sóc và giành tình cảm cho người khác rồi! Con..." Kyungsoo nức nở, nước mắt cậu thật sự đã rơi, rơi rất nhiều.

      "Tôi sẽ không cưới cô ấy nữa!" Cậu hoảng sợ, sợ mình đang mơ. Chanyeol đang đứng trước mặt cậu, anh nó sẽ không cưới người khác. 

      "Soonie a~, cậu đừng khóc nữa mà. Tôi lau nước mắt cho cậu mỏi tay lắm biết không?" Chanyeol lau đi vệt nước trên gò má cậu.

     Kyungsoo muốn ôm lấy Chanyeol ngay lúc này, nhưng lỡ như anh sẽ tan biến thì sao? Cậu sẽ trở lại với hiện thực tàn khốc. Nước mắt cậu chảy nhiều hơn, đưa tay đẩy anh ra khỏi mình.

      "Chanyeol xin cậu, nếu là ảo giác thì cậu hãy tan biến đi, được không? Sao lại trêu chọc tôi như thế chứ? Cậu chỉ là ảo giác, là ảo giáo thôi...hức hức" Kyungsoo khuỵ gối trên mặt cỏ,mà khóc.

     Đột nhiên từ đâu đến một cơn gió nhẹ, đem theo hương vị ngọt ngào của bờ môi ai đó trên cánh môi cậu. Mở đôi mắt to tròn, Kyungsoo nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt khiến cậu lạc nhịp. Chanyeol kết thúc nụ hôn nhẹ nhành đưa tay ôm cậu vào lòng.

    "Tôi là Park Chanyeol của Do Kyungsoo. Không phải ảo giác đâu." Anh nhẹ giọng thì thầm vào tai cậu.

    Kyungsoo tin nhưng cậu muốn chắc chắn hơn, liền ôm lấy cổ anh mà đưa hai người vào nụ hôn sâu. Nó dây dưa , ướt át cho đến khi cả hai không thể cảm nhận được không khí mới rời ra.

     "Cậu...cậu...thật không phải ảo giác. Cậu sẽ không lấy cô ấy nữa phải không?"

     "Ừ! Nhưng mà..."

     "Nhưng sao?" Kyungsoo mở đôi mắt to ngập nước nhìn anh.

    "Thật ra là tôi...tôi cũng thích cậu. Nhưng sợ khi biết được cậu sẽ không nhìn mặt tôi nên..." Chanyeol nhìn Kyungsoo bằng ánh mắt tội lỗi. Giá như anh tỏ tình với cậu trước thì cậu sẽ không phải khóc đến tan tâm liệt phê như thế này. "Soonie a~ thật xin lỗi."

     Cậu nhìn anh cười lắc đầu" Không sao! Mọi chuyện đều đã qua rồi! "

      Chanyeol cũng nhìn cậu gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì đó" Có điều Kyungsoo, thiệp mời đám cưới đã phát rồi. Đám cưới không thể không tổ chức! "

      Cậu nghe xong thì hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp lại ứa nước" Vậy cậu..."

     "Kyungoo lấy Chanyeol là được mà ." Chanyeol mở lời cắt ngang tiếng nức nở của Kyungsoo.

       Vậy là đám cưới vẫn được tổ chức, nhưng không có cô dâu mà có hai chú rể. Họ mỉm cười mĩ mãn trong tiếng vỗ tay của mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro