Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Trước ngày về quê đón Tết Nguyên Đán, mẹ Park đã gửi “tối hậu thư” đến cho Chaeyoung: Năm nay bắt buộc phải đưa một người đàn ông về nhà.

Không còn cách nào khác, Chaeyoung đành nhờ bạn của bạn của bạn cô, tìm giúp một người bạn trai “phake”.

Sau khi tới sân bay đón bạn trai phake đưa về nhà, mẹ Park thực sự rất hài lòng.

Người bạn trai phake đẹp trai và ngọt miệng hơn Chaeyoung tưởng tượng nhiều, đến cô còn cảm thấy hài lòng nữa là.

Tuy nhiên, ngay khi cả nhà đang vui vẻ, Chaeyoung nhận được một cuộc điện thoại.

"Chị Chaeyoung, em đã đứng ở sân bay đợi hai tiếng đồng hồ rồi. Chị ở đâu?”

Cô phát ngốc luôn.

"Cái đó,... em không phải cái người đang ngồi ở bàn ăn đây sao?"

2.

Chaeyoung thẫn thờ nhìn chàng trai ngồi ở bàn ăn đang dỗ mẹ cười tươi như hoa kia, lưng chợt lạnh toát. Ban ngày ban mặt, cô gặp ma rồi?

Nhận ra ánh mắt của Chaeyoung, cậu nhìn về phía cô, trong mắt mang đậm ý cười.

Chaeyoung không cười nổi, vẫy tay gọi cậu: "Qua đây một lát."

Cậu ngây ra vài giây, nói với mẹ Park một tiếng rồi theo tôi ra ngoài.

“Chị Chaeyoung, có chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.

Chaeyoung cảnh giác nhìn cậu, giận dữ hỏi: "Ai là chị cậu? Mau khai thật cho tôi biết, rốt cuộc cậu là ai?"

Cậu bị Chaeyoung làm cho sửng sốt, vô tội chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi: "Park Jimin."

Park Jimin, một cái tên xa lạ.

Quan trọng hơn cả là, người bạn trai phake của Chaeyoung hoàn toàn không mang cái tên đó.

Bởi vậy, không phải là ban ngày ban mặt cô gặp ma, mà là Chaeyoung kéo nhầm người ở sân bay rồi.

Chaeyoung thừa nhận, cô cũng có trách nhiệm trong chuyện này vì dù gì người nhận nhầm người cũng là cô, nhưng…

“Tại sao cậu không sớm nói với tôi là tôi đã nhận nhầm người?” Chaeyoung hỏi Jimin với giọng trách móc.

Tất nhiên Chaeyoung phải trách cậu ấy, cậu ấy cũng phải chịu một nửa trách nhiệm trong việc này.

Jimin hồn nhiên nói: "Em muốn nói, là chị không cho em cơ hội."

"..."

Có vẻ như đúng thế thật.

Trên đường về nhà, cô thao thao bất tuyệt dặn dò cậu , nhắc cậu  đừng căng thẳng gì cả, kẻo lại giấu đầu hở đuôi.

Cậu ấy cố gắng nói chuyện với cô một vài lần, nhưng lần nào cũng bị cô cắt ngang.

Chaeyoung có chút chột dạ nhưng vẫn phải giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, hắng giọng hỏi lại: "Cậu biết tôi nhận nhầm người rồi mà còn theo tôi đi?"

Jimin nói như thật: "Dù sao thì vừa khéo em cũng không có nơi nào để đi."

Chaeyoung không nói nên lời, ý thức an toàn của tên nhóc này quá ít ỏi rồi.

Thân là một giáo viên, cô bắt đầu “dạy dỗ”: "Chuyện này không ổn chút nào, mẹ cậu không dạy cậu không được tùy tiện theo người lạ về nhà sao?"

Jimin mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, có chút đáng yêu: "Em cũng đâu muốn theo chị về nhà, ai bảo chị quá xinh đẹp, em kìm lòng không được."

Chaeyoung: "……"

Không hổ danh là người đàn ông vừa nịnh hai câu đã khiến mẹ Park bay lên chín tầng mây, cái miệng nhỏ này của cậu , quả là như được bôi mật.

Nhưng Chaeyoung không phải là một tên ngốc.

Chaeyoung thầm nghĩ, cô đã đưa cậu về gặp bố mẹ rồi, giờ đổi người khác cũng không ổn, thôi thì đã sai phải sai cho chót, thuê tạm cậu ấy vậy.

Thế là, cô bắt đầu hỏi thăm tình hình: “Cậu quê ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi?"

Jimin cười với tôi: "Em là người Busan, 18 tuổi."

Chaeyoung ngạc nhiên thốt lên: "Cậu mới 18 tuổi?"

Cậu ăn mặc không giống học sinh cấp 3, có điều bây giờ có rất nhiều học sinh cấp 3 ăn mặc trưởng thành, cộng thêm cái khuôn mặt baby của cậu nữa, nói cậu mười tám tuổi, cô không hề nghi ngờ chút nào.

Nhưng để một học sinh trung học mười tám tuổi đóng vai bạn trai lại là một chuyện khác, cô không thể “khốn nạ.n” thế được.

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Chaeyoung, Jimin càng cười lớn hơn: "Em đùa chị đấy, em 23 tuổi."

Chaeyoung bán tín bán nghi, người đàn ông này không thành thật cho lắm, làm sao cô biết câu nào là thật câu nào là giả.

Thấy Chaeyoung không tin, Jimin lấy chứng minh thư kẹp trong ốp điện thoại ra đưa cho cô.

Chaeyoumg cầm lấy chứng minh thư, đối chiếu khuôn mặt người trong ảnh với người đang đứng trước mặt cô một hồi, cuối cùng mới tin lời cậu nói.

Jimin nói: "Chứng minh thư cứ tạm để chị giữ cũng được."

Chaeyoung không nhận, cô trả lại cho cậu, theo thói quen nghề nghiệp, cô lại dạy dỗ thêm một lần nữa: “Sau này không được tùy tiện đưa chứng minh thư cho người lạ”.

Jimin mỉm cười, trả lời lưu loát: "Chúng ta không phải là bạn trai bạn gái sao? Tại sao lại biến thành người lạ rồi?"

Chaeyoung: "……"

Tên nhóc này nhập vai cũng nhanh đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro