Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4

Chaeyoung và Jimin "làm thân" rất nhanh, có thể vì chuyện hợp đồng, cũng có thể vì cậu ấy đẹp trai.

Mối quan hệ sau này khẳng định còn “thân thiết” hơn.

Nhà Chaeyoung không có phòng dành cho khách, Jimin ở tạm phòng ngủ của em trai cô, Park Jihun.

Jihun cũng làm việc ở Seoul, nhắc đến chuyện này mới nhớ, thằng nhóc đó và Jimin học cùng một trường đại học.

Nghe nói năm nay thằng nhóc đó có người yêu, để có thêm thời gian âu âu yếm yếm với bạn gái, Jihun đặc biệt mua vé máy bay về quê chậm vài ngày.

Xét theo một khía cạnh khác, Jihun chính là thủ phạm gây ra tình trạng hiện tại.

Nếu không phải do nó đột ngột thông báo trong vòng bạn bè rằng nó đang yêu, kích thích đến mẹ Park , thì bà đã không gửi tối hậu thư đến cho cô.

Vì vậy, ngay cả khi Park Jihun về nhà và không có chỗ nào để ngủ, đó cũng là do nó đáng đời!

Bà Park là người thích buôn dưa lê bán dưa chuột, câu chuyện cô đưa bạn trai về nhà ra mắt ngay lập tức được vinh hạnh xuất hiện trên vòng bạn bè của bà.

Ngày thứ hai ở nhà, chị họ của cô đã “đặc biệt” dẫn cả họ kéo đến cửa nhà nhà họ Park xem náo nhiệt.

Cháu gái họ của cô năm nay 6 tuổi, con bé có cái miệng rất ngọt ngào, vừa nhìn thấy tôi đã gọi dì ơi dì ơi.

Chaeyoung rất vui vẻ, nhưng khi cô nghe thấy con bé gọi Jimin bằng anh, cô liền hết vui.

“Tại sao lại gọi dì bằng dì mà lại gọi cậu ấy bằng là anh?” Chaeyoung có chút không hài lòng.

So sánh hai cách xưng hô này khiến cô cảm thấy mình già đi không ít.

Jimin ngồi xổm trước mặt cô gái nhỏ, mỉm cười sửa lại cách xưng hô của con bé: "Không phải anh, gọi chú rể."

Con bé ngây ngô hỏi: "Hai người đã kết hôn chưa?"

Jimin và Chaeyoung đồng thời sửng sốt.

Jimin vẫn là phản ứng trước cô, cậu cười hỏi, "Kết hôn rồi mới có thể gọi “chú rể” hả?"

Con bé nghiêm túc suy nghĩ, hỏi lại: "Hai người đã hôn môi chưa?"

Jimin: "..."

Giọng nói của con bé không lớn, nhưng trời sinh giọng nói của mấy đứa trẻ con vô cùng trong trẻo, đứng giữa căn phòng vốn không ồn ào này, câu nói này vang lên rất rõ ràng.

Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều dừng mọi động tác, dừng cả trò chuyện, không hẹn mà đồng thời đưa mắt nhìn hai người.

Người Hàn Quốc có một sự ăn ý rất kỳ diệu - Họ đều thích xem náo nhiệt.

Dưới áp lực của những ánh mắt ấy, khuôn mặt “già nua” của Chaeyoung từ từ đỏ lên.

Jimin đột nhiên nói: "Hôn rồi."

... Mới quen nhau có mấy ngày, hôn cái rắ.m!

Chaeyoung lườm cậu, cảnh cáo cậu không được nói linh tinh, nhưng cậu chỉ nhìn cô cười cười.

Cháu gái cô muốn tiếp tục hỏi thêm nhưng lại bị chị họ đã nhanh chóng lấy tay che miệng lại - một hành động đã quá muộn màng: “Trẻ con không được nói linh tinh.”

Nói rồi lại quay sang xin lỗi cô một cách quá quá muộn màng.

Nếu chị ấy không dùng cái ánh mắt đầy mờ ám đó nhìn Chaeyoung, có lẽ cô sẽ chấp nhận lời xin lỗi của chị ấy.

Mọi người tiếp tục làm việc của riêng mình, như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt của họ lại mơ mơ hồ hồ dính vào Chaeyoung và Jimin hết lần này đến lần khác, khiến cô không khác gì như đang ngồi trên đống lửa.

Chaeyoung kéo Jimin vào phòng ngủ.

Vừa đóng sập cửa, Chaeyoung liền trách móc: "Cơm có thể ăn đại, nhưng nói không thể nói bừa. Sao cậu có thể nói là chúng ta đã hôn nhau?"

Jimin ngây thơ nói: "Nếu em nói chưa từng hôn thì không phải sẽ đáng ngờ hơn sao?"

Chaeyoung hơi sốc, có điều nghĩ kĩ lại, cô đã đưa bạn trai về nhà ra mắt, nếu nói chưa từng hôn cậu thì chắc chắn sẽ khiến cả nhà nghi ngờ.

Chỉ là... loại chuyện này thường chỉ có thể ngầm hiểu chứ không nên nói ra, tự nhiên lại thừa nhận đã hôn trước mặt cả nhà… xấu hổ chớt mất!

Mặt Chaeyoung đột nhiên nóng ran, cô tự hỏi không biết liệu có phải do hôm nay mình mặc nhiều quá không.

Liếc mắt nhìn thấy chàng trai bên cạnh đang cười, Chaeyoung trừng mắt hỏi: “Cười cái gì?"

Jimin chỉ vào mặt cô cười nói: "Mặt chị đỏ quá."

Ý cười trên môi Jimin càng đậm, cậu thẳng thừng hỏi cô: "Park Chaeyoung, chị chưa từng hôn à?"

Mặt càng nóng hơn, cô tức giận nói: "Nực cười! Tôi đã 28 tuổi rồi vẫn còn chưa hôn, có khả năng không?"

Jimin sờ cằm, nghiêm nghị nói: "Dựa vào mức độ đỏ mặt của chị, đúng là có khả năng."

Chaeyoung: "……"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro