Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin đơ ra chừng mười mấy giây.

Chaeyoung vốn tưởng cậu sẽ tức giận, nào ngờ cậu lại cười, cười đến nỗi hai bả vai run lên.

Cô vừa định bảo cậu không được cười, liền nghe thấy phòng bố mẹ tôi phát ra tiếng động, có vẻ như sắp mở cửa bước ra.

Chaeyoung giật mình, ban ngày mới thừa nhận chuyện hai đứa tôi từng hôn thôi mà đã đủ “vinh dự” được trở thành tâm điểm của các dì các mẹ rồi, bây giờ đêm hôm, nếu để bố mẹ cô nhìn thấy tôi đứng trước cửa phòng Jimin, không biết còn bị hiểu lầm đến mức nào nữa.

Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể vẫn là phản ứng nhanh hơn bộ não. Nhanh như chớp, Chaeyoung đẩy cậu vào phòng, đưa tay đóng cửa lại, rồi ấn nút công tắc tắt điện đi. Cả căn phòng chìm trong bóng tối.

"Park Chaeyoung?" Trong đêm tối, Jimin khẽ lên tiếng gọi cô

Lúc này Chaeyoung mới ý thức được tay cô đang muốn bịt miệng cậu , nhưng mà tối om, tay cô đang chơi vơi đặt trên cằm cậu :)

Cậu nhịn cười, cả người run lên.

Chaeyoung hừ một tiếng, nhẹ giọng cảnh cáo: "Đừng phát ra tiếng, nếu bị mẹ tôi bắt quả tang hai chúng ta đêm hôm không ngủ còn nói chuyện nhân sinh, bà chắc chắn sẽ hiểu lầm, đến lúc đó lại càm ràm với tôi."

Jimin nói nhỏ: "Thật ra em khá thích nghe dì càm ràm."

Chaeyoung không hiểu: "Sở thích của cậu quả là đặc biệt."

Jimin lại cười.

Mắt Chaeyoung dần dần thích nghi được với bóng tối, rèm không kéo, ánh trăng bên ngoài cửa sổ lọt vào, cô lờ mờ thấy thân ảnh cao gầy của cậu.

Cô hơi ngẩng đầu, mượn chút ánh sáng của ánh trăng, nhìn thấy đôi môi cậu.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Chaeyoung chợt nghĩ đến chuyện hồi sáng cậu hỏi mình, phải không cô chưa từng hôn bao giờ.

Chaeyoung không những chưa hôn bao giờ, còn chưa bao giờ nhìn thấy môi của đàn ông ở khoảng cách gần như thế này.

Môi của cậu rất đẹp, nhìn có vẻ rất mềm.

Chaeyoung bất giác cắn môi dưới, trong lòng trào lên một cảm giác hồi hộp và kích động, song cô vẫn giữ lại một tia lí trí cuối cùng.

Hai bên tai Chaeyoung như văng vẳng tiếng của ác ma và thiên sứ. Bên nào cũng muốn thuyết phục được cô.

Tiểu ác ma: "Nhịn cái gì bà? Hôn đi! Thời tới rồi, tró mới không hôn!"

Tiểu thiên sứ: "Đừng nhất thời xúc động! Hai người chỉ là cặp đôi phake mà thôi, không chừng bà sẽ bị quấy rối đó!"

Tiểu ác ma và tiểu thiên sứ bắt đầu cãi nhau inh ỏi.

Ngay lúc Chaeyoung đang rối như tơ vò, Jimin đột nhiên chậm rãi khom người.

Cả người cô đơ như khúc gỗ, hai mắt mở to.

Cậu... cậu thế này là cũng muốn hôn cô?

Bộ não linh hoạt hàng ngày của Chaeyoung giờ đây chỉ còn một mảng trống rỗng. Cô nghe theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Đúng lúc này, Jimin ghé vào tai cô.

"Park Chaeyoung, chị giẫm lên chân em rồi."

Chaeyoung: "..."

Cô lập tức rút chân ra, nói một tiếng xin lỗi.

Jimin nhướng mày, hỏi: "Chị vừa nãy là muốn hôn em?"

Cậu đã nhìn thấu cô rồi, lại còn thẳng thắn nói hẳn ra như vậy. :)

Dù mặt đã đỏ ửng, Chaeyoung mặt dày giả vờ bình tĩnh, cứng miệng phủ nhận: "Tôi không hề có ý nghĩ đó."

Jimin mỉm cười, nói: "Em thì có."

Cô ngây người, bất giác cúi đầu, chuyển tầm nhìn xuống dưới.

Vẫn còn chưa nhìn rõ cái gì cả, Jimin đã đưa tay ra che mắt Chaeyoung lại.

Cậu cười thành tiếng, ngữ điệu có chút châm biếm: "Vậy chị cũng không cần nhìn lộ liễu như vậy."

"...."

Chaeyoung vừa mới ý thức được mình lại vừa làm ra một chuyện đáng chếc.

Nghe thấy tiếng mẹ Park  đóng cửa phòng, cô đẩy cậu ra, đỏ mặt chuồn trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro