8. Cái gì của mình sẽ là của mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Giờ ra chơi tiết ba Hạ bị đánh thức bởi Ngọc.

 - Tao mua sữa cho mày này, uống đi cho nhanh khỏe.

 - Ỏ cảm ơn cậu.

 Nhật Hạ nhận lấy sữa bằng khuôn mặt ngái ngủ. Ngọc ngồi xuống cạnh Hạ, lúc nào Ngọc cũng quan tâm nó như thế, nó rất vui, nhưng thật sự nhiều lúc sự quan tâm trở nên thái quá làm Hạ có chút không thoải mái.

 - Mày buồn à?

 -... Nói sao nhờ, chỉ là hơi hụt hẫng thôi. 

 - ......

 - Mà tao cũng chưa là gì, sao bắt nó phải thế này thế kia.

 - Ờm...

 Mọi cuộc trò chuyện của Nhật Hạ và Ngọc đều chỉ gọn gọn dăm ba câu, có kéo dài cũng toàn là Hạ nói. Chẳng hiểu Ngọc nghĩ gì nhưng dường như số từ nó nói ra bị giới hạn. Hai đứa ngồi rất lâu như thế..

 - Tiết thể dục mày có xuống không?

 - Tao còn mệt, mày xin nghỉ hộ tao.

 - Được.. sắp vào lớp rồi tao xuống sân đây.

....

 Cả lớp dần đi hết, không khí im lặng lại trở lại, với đó là sự trống rỗng trong Nhật Hạ. Nó nằm dài ra bàn, mắt nhìn ra cửa sổ nghĩ lung tung.. Hạ cứ nhìn như vậy rất lâu cho đến khi tiếng bước chân làm nó chợt thoát ra những suy nghĩ tiêu cực. Là Trang.

 - Sao đây???? Nãy tao ở hành lang nghe Ngọc bảo mày ốm.

 - Ờ, bị cúm.. Sao mày ở đây.

 - Tao xin ra ngoài rồi trốn sang đây, học hóa chán bỏ mẹ... Cúm gì đây, cúm thất tình à?

 Hạ bật cười.

 - Gì, yêu đương đâu mà thất tình.

 Chơi với nhau lâu như thể, đủ để chỉ cần nhìn mặt nhau là hiểu người kia đang nghĩ gì, tâm trạng thế nào cho nên Hạ chẳng buồn giấu diếm, có bạn thân để làm gì cơ chứ?

 - Tao nghe sai sai, nếu mày không ốm đến mức phải nghỉ học thì sẽ không bao giờ nghỉ tiết. Tao hỏi con Ngọc rồi.

 - ... Thì đấy, mày biết rồi.

 - Thái độ của Long thế nào? 

 Đến giờ Hạ mới ngồi thẳng dậy, cầm hộp sữa của Ngọc cho hồi nãy uống. Hết hộp sữa nó mới chậm rãi trả lời.

 - Không có gì? Tao không biết nữa.

 - .....

 - Mày biết Vy mà, nó xinh nhất lớp tao, cũng nổi tiếng trong trường nữa.

 Đúng thế. Vy là kiểu con gái hoàn hảo mà lũ con trai thường gọi là nữ thần. Vy có nét xinh đẹp rất riêng, không phải kiểu đại trà. Nó có làn da trắng sáng, chiều cao ổn, không phải kiểu gầy nhưng lại rất vừa vặn. Vy là người thông minh, nó tham gia nhiều hoạt động của trường từ đó được nhiều người biết đến, cũng có rất nhiều mối quan hệ. Vy là người hướng ngoại điển hình, trái ngược với cái nhút nhát sợ người của Nhật Hạ. Thực ra Hạ không phải là không thể đứng trước đám đông, nó không thích tiếp xúc với nhiều người, không thích kết giao bạn bè. Nhưng so sánh với Vy thì thật sự Hạ còn thua rất nhiều điểm.

 - Mày đang tự ti đấy à? 

 - Không hẳn, chỉ là tao thấy.... hai người đó cũng rất đẹp đôi.

 Trang khẽ nhăn mặt.

 - Tao lạy mày, chúng nó chưa yêu nhau, hơn nữa có phải cứ xinh cứ giỏi là ai cũng thích đâu, nó phải từ cảm xúc, phải có rung động hiểu chưa???

 -...

 - Sốt ruột rồi à?

 -...

 - Thế thì làm gì đó đi, tí mất lại tiếc.

 Giọng Hạ trầm xuống, buồn ra mặt. Ai chả biết người như Long chỉ cần hở ra chút là thành của người khác liền. Người thích nó, theo đuổi nó không thiếu.. chỉ là người mặc áo của nó thì từ trước đến giờ chỉ có Vy.

 - Không phải không muốn làm, chỉ là tao với nó chưa tiếp xúc nhiều, thậm chí có khi đối với nó tao cũng như bao người khác. Hơn nữa tao không muốn chủ động, mày biết mà, tao từng chủ động và nó kết thúc lãng xẹt thế nào rồi.

 - Hazz. Tùy mày, làm gì đừng để sau hối hận là được.

 -...

 - Này cá cược không? Xem nó có thích Vy hay là ai khác?

 - Được. Tao cá là không.

 - Tự tin đấy, vậy tao ngược lại.

--------------------------------------------

 Tiết cuối cùng của buổi hôm ấy là môn văn, môn khối của Nhật Hạ nên nó không thể bỏ dở hơn nữa, đã nằm ăn hại suốt bốn tiết rồi. Hạ lại vác cặp lên bàn đầu ngồi. Sự trở lại của nó làm Đạt bất ngờ.

 - Không thất tình nữa à??

 - Tao không thất tình.

 Minh Đạt như suy nghĩ một lúc lại nói tiếp.

 - Thực ra thì cơ hội của mỗi người là như nhau, mày nhanh chân một chút, làm gì đó đi trước khi  Vy cướp mất.

 Đây chả khác gì xui dại, chẳng biết là khuyên thật lòng hay Đạt chỉ đơn giản muốn xem kịch hay.

 - Không cần, cái gì là của tao thì sẽ là của tao, không phải của tao thì muốn cũng không được.

 -.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro