Nhật Kí Anh Yêu Em P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Nhật Ký Anh Yêu Em...!


- Tác giả: hoangtukhoc.


- Tình trạng: Full phần 1.


- Post by: www.giaitri321.pro



------------------------------



- Anh! Mình tạm chia tay anh nhé?


- Ừm,…


Câu nói lạc lõng trong không gian, mọi thứ với tôi dường như khép lại. Bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu hạnh phúc bây giờ đang nghẹn đắng trong tôi, giọt nước mắt tự nhiên ứa ra. Anh không khóc đâu e ạ, chỉ là, chỉ là nó tự rơi xuống đấy thôi. Bình yên e nhé… 


Nhìn về phía xa con đường, tôi như người mất hồn, ánh mắt ấy, con người ấy, bờ vai ấy đang dần, đang dần xa khuất trước mắt tôi. Em đã lên xe ra Hà Nội ,để lên máy bay bay qua Mỹ làm nghiên cứu sinh, bỏ lại tôi nơi đây, một mình, âm thầm, lại quay lại tháng ngày tự kỉ trước khi gặp e. E ah! Anh chờ e đó nhé, nhớ về bên anh như lời e hứa nhé…..


Dù anh đã đồng ý cho e đi học, nhưng thật sự trong lòng a rất buồn, buồn lắm, chẳng lẽ anh lại ích kỉ, ích kỉ tới mức không cho người con gái anh yêu thực hiện ước mơ của mình?..Yêu, anh yêu em, và sẽ hi sinh cho e, 2 năm thôi đó nhé. A cho e 2 năm rời khỏi vòng tay anh, ra bên ngoài thế giới kia, rồi ngày mai đó, e phải trở về bên anh như ngày nào đó e có biết không, trẻ con kia???????/


Vậy là chúng ta đã yêu nhau được 3 năm, đó có được gọi là dài không e nhỉ? Đối với anh, những giây phút bên e thật sự quá ngắn ngũi, dù đó là 3 năm hay 30 năm đi chăng nữa thì a vẫn thấy nó quá ngắn để có thể làm hết những gì a muốn làm để mang lại hạnh phúc cho e………


----“Cuộc tình của chúng tôi phải tạm xa nhau như thế đó, Xa! Xa để biết 2 đứa có yêu nhau nhiều không, xa để rồi sau này hợp lại sẽ không phải rời xa nhau nữa. Tôi nghĩ vậy nên dù buồn vẫn cảm thấy đỡ hụt hững sau giây phút e đi”




Chap 1:



--------Nhật kí Ngày …tháng …năm…….


Vào một ngày hè tháng bảy, cả tuần nay trời nắng như thiêu như đốt không hề có giọt mưa nào mà chiều nay, đùng một cái, sấm chớp nỗi lên. Ào ..Ào …Ào, cơn mưa mùa hè dội xuống thật nhanh. Tôi chưa kịp làm gì cả, chỉ kịp nép vội vào quán kem nhỏ bên đường. Sửa lại mái tóc(mái tóc mào gà mới cắt hôm qua…!_!), chỉnh lại cái áo cho nó bảnh bảnh tí.(Lúc đó dường như tôi chỉ nghĩ mình tôi đứng giữa đường Đà Nẵng thì phải, tự nhiên ghê, giờ nghĩ lại mà thẹn thùng.). Ngước nhìn qua, đứng sát tôi, một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, da trắng, tóc đuôi ngựa, nhìn cũng rất cá tính.( Đang nhìn tôi…hehe). Thấy e trên tay chả cầm gì, mà hình như cũng muốn đi về phía con đường tôi đi. Chộp lấy cơ hội thần cho có một, tôi liền hỏi bâng quơ:


- Bước cùng không cô gái không mang ô?, 


Tâm hồn thơ ca ấy mà, chưa quen nên làm liều. Ai dè e gật đồng ý thật. Mà khổ nỗi cái ô của tôi nhỏ xíu àh, tại lúc chiều ngủ dậy muộn, trời nắng nên chôm tạm cái ô con bé nhà bà chủ.hức


Hai đứa bước xuống phố, tay tôi cầm chiếc ô che cho cả 2 người. Tôi làm quen, mà công nhận cái món làm quen của tôi cùi mía thiệt, theo trình tự ấy mà.


- Em tên gì?,- tôi hỏi


- Em tên Phương,còn anh?,- em trả lời với giọng nhỏ nhẹ, giọng miền Bắc, giọng này tôi biết, (tôi là tôi rất thích nghe giọng miền bắc mà..hehe)


- Anh tên Hoàng e à, E cũng học trường bách khoa này à?


- Dạ! e học năm 5 rồi, còn anh?,-e hỏi lại tôi.


Thôi cái chết mịa, nãy giờ xưng e, tôi mới lên có năm 3 à. Nghĩ bụng không biết cái dung nhan mình tàn tạ tới cỡ nào mà một chị bé 5 năm lại xưng a e với mềnh, hức. Mà thôi cũng hãnh diện, vì có ai đó gọi anh.


- hi, vậy là chị e rồi, e mới học năm 3 thôi chị à, buồn thật. tôi làm ra vẻ đáng thương


- Hi, thế à, thế mà nãy giờ làm chị xưng anh suốt à. -E cười nói lại tôi


- Ừ, thì tại e thấy chị còn trẻ mà, trẻ như gái 18 ấy, như trẻ con..hè hè…-Tôi chọc e, trình chém gió mấy năm tu luyện trên Facebook đó mà…^^


- Chị lườm tôi một cái- đáng yêu ghê.


-….


Đang nói chuyện thì chị kêu:


- Hoàng, e ướt vai rồi kìa!


Trời, a ướt nãy giờ rồi e mới thấy à? Cái ô bé tí tẹo thế này mà dám đi 2 người, hức. Ướt mưa là một hình thức dại gái công khai ấy mà. Tôi nghĩ bụng thế thôi chứ bề ngoài phải tỏ ra ga lăng chứ, mẹ dạy tôi thế, hề hề.


- Hi! E không sao, ướt có tí ấy mà. E ướt còn đỡ hơn chị ướt. Lỡ đi cùng e mà bị ướt, rồi bị cảm thì chị là bắt đền e, lúc đó còn khổ hơn là giờ bị ướt tí.- hehe, tôi dí dỏm tí chứ ướt nữa lưng mịa rồi Hoàng ơi.


Đi hết đoạn đường Trúc Lâm, thì trời cũng tạnh mưa. Tôi với chị đang nói chuyện vui thì chị bảo:


- Kiêt vào phòng chị đây rồi, lúc nào rảnh thì mời e qua phòng chị chơi nhé.


- Dạ!- tôi trả lời, mắt nhìn vào tầm bảng, K182, đường Trúc Lâm. Nhớ chắc như đinh đóng cột để sau này đỡ phải tìm. Hehe


Nói đoạn rồi tôi chào chị đi tiếp, còn chị bước vào kiệt.


…….Thôi chết mịa, chưa kịp xin số điện thoại. Điên thật, mãi nói chuyện quên mất cái khâu quan trọng nhất trong làm quen con gái, ngốc thế là cùng, tôi nghĩ bụng, không lẽ giờ quay lại xin, quê cả cục, thôi về nhà thay cái áo đã rồi tính tiếp.




Chap 2: Quen…



“Kìa bóng dáng người nhẹ nhàng lướt qua đây, gần anh giữa làn tuyết trắng vẫn cứ nhẹ bay……..”


…………Bay…bốp, đang cầm cái ô, hát du dương trên đường,


- Bố! Thằng nào dám ném bố đấy?...-Tôi lớn giọng nói vui, đang vui mà..hè hề


- Trả cái ô cho e,- Con bé nhà bả chủ la


- Hè hè…đây nè, nguyên xi nhá, chả có trầy xước, sạch không tì vết, - tôi nheo mắt với con bé, con bé mới có lớp 6 mà…^^


- Ứ chịu đâu, - con bé nũng nịu


Hè hè..bắt đền a á, a đâu phải trẻ con đâu mà dọa, tôi liền dí vào tay nó và lao vội vào phòng, dại gì mà để nó làm tới…


Vứt cái cặp lên giường, nhìn lại cái chiến tích cua gái, ôi thôi tội nghiệp cái áo của tôi, axit nó ăn mòn mịa nó rồi,,huhu….à mà quên, cái ảo nỏ làm từ vải, nỏ phải Inoc nên nỏ rỉ,,,hehe. Nghĩ thầm công sức cày phá hóa học hồi cấp 3 cũng có cái hay đó nhỉ, đỡ thương cái áo hơn. Thay ra, tôi móc nó lên cái giá. Tính giặt luôn mà tôi trời sinh ra đã lười, kệ thây nó, bị mốc thì hôm sau mua chai natri colorua là okee ngay ấy mà.


Tôi lao vội lên giường, nằm mơ mộng về chị Phương…tiếng chị thật khó nuốt,…hơn 2 tuổi mới đau chứ, thây kệ, ông cha ta nói gái hơn 2, trai hơn 1 mà. Mà nhà tôi lại có gia phả con trai thường lấy vợ nhiều tuổi hơn,^^, con gái thì ngược lại, cứ thế mà tính…. Nghị bụng tôi cười tít lên, lại hát…..”Sao tình yêu làm long ấm êm đêm ngày….”


………..Tèng …tèng teng…tèng….Tiếng điện thoại vang lên. Tôi lao vội cầm cái điện thoại, cứ tưởng e nào, cái thời độc thân nó khổ thế đấy, cả tuần mới được cú điện thoại, mà chả phải e nào, là ông anh họ tôi, năm 5, giống bé Phương…^^(Sàu này yêu rồi mới dám gọi là bé chứ hồi xưa dù nghĩ gì thì vẫn là chị thôi..hề hề)


- Alo, tổng đài 1080 xin nghee…


- Alo, cu à, anh đây, tối nay rảnh k? anh nhờ tí, - Anh tôi có cái nhờ là ăn nói mượt ngay.


- Gì thế ông anh? – Tôi hỏi vẻ tò mò, dù gì đại học buổi tối ai chả rảnh..


- Ừm! tối nay a rủ bé Hoài đi café, mà nhỏ lại rủ cả đứa bạn nó đi, nên anh rủ chú e đi cùng để tách chúng nó ra ấy mà, -Oải, ông anh tôi tính cưa bé Hoài, bằng tuổi tôi, cũng xinh, học cao đẳng kinh tế gần đó.


- Café với gái à?...thôi e không đi đâu, quen biết gì, lười. –Tại đang mơ mộng đến chị bé Phương nên tôi chả muốn đi, ở nhà mơ cho đã,…


- Thôi mà chú e, anh biết chú có tài chém gió, đi giúp anh đi, mấy khi a nhờ chú mày.-Anh họ tôi năn nỉ khẩn thiết lắm


- Vậy mấy giờ, chỗ nào? – Tôi cũng xuôi xuôi, thôi thì giúp ông anh rồi khuya về mộng mơ cũng được, chứ mộng sớm quá lại sợ thêm du vào…((


- Tối 8h, anh đợi chú ngã tư nhé. Rồi mình qua quán Ánh Dương. Ok?


- Được, hẹn anh giai 8h. 


Tôi cúp máy, vội đi tắm rửa cái để mà còn ăn uống. Nói thật chứ cái thời sinh viên, ăn uống là chuyện nhỏ, cho cái mào gà ăn keo mới là chuyện lớn, k thì lúc đi mà tóc còn ướt nhẹp thì khỏi mào luôn.



Tắm rửa, xà phòng xà phiếc cho thơm thơm, đi gặp gái mà, tôi lại ngại xịt nước hoa vì sợ nó biến chứng thành mùi thum thủm…


Mặc đồ xong thì tôi phóng thẳng ra quán ăn bên kia đường ăn tạm dĩa cơm, tạm thôi ấy mà,


- Cô ơi cho con dĩa cơm đùi gà chiên mắm với ạ!


Tôi ăn lấy ăn để, nuốt không nổi nhưng cũng cố ăn cho hết dĩa cơm, không tối lại không có sức mà chinh chiến. Ăn xong cũng đã 8h kém, tôi đạp xe ra đường lớn, tới chỗ ngã tư thì thấy anh Huy, anh họ tôi tên Huy- quên chưa giới thiệu với các bác, đã đứng ở đó rồi.


- Chà, không ngủ được hay sao mà đến sớm vậy, ăn được méng gì chưa? – Tôi đá khéo anh.


- Thôi hôm nay ăn ít bữa, mai ăn bù, tôi có gì rủ e nó đi ăn khuya,


- Anh định ăn quả lẻ đó à?- tôi hỏi với vẻ nghiêm trọng


- Không! Thì mời cả chú với e kia đi luôn chứ đi riêng được thì giờ đã không cần nhờ chú. Thôi mình lên quán trước nào.


Nói rồi 2 a e tôi đạp xe lên quán Anh Dương. Bước vào quán, ánh đèn dìu dịu, nhạc nhẹ, rất hợp cho những đôi hẹn hò. Chúng tội vội gửi xe rồi đi vào chọn chỗ. Do là đi 4 nên chúng tôi chọn bàn ở phía góc, nơi gần ánh đèn nhất, và nó có cái bàn tròn oách nhất…


Chúng tôi vừa vào bàn thì đã có một chị xinh đẹp lại hỏi:


- Hai anh uống gì ạ?- Giọng nói cũng dễ thương chẳng kém e Phương của tôi, miền bắc nữa oài


- Mày uống gì?- Anh Huy hỏi tôi


- Cho Anh một sting dâu,- hix,đi uống café nhưng tôi có thói quen uống nước ngọt thôi


- Vậy cho a một café sữa ít đường,- Anh Huy gọi


Trong lúc chờ đợi thì tôi với A họ chém gió, nào là sáng nay Mỹ đổ bộ vào Trung Quốc, Ả rập đá play off vào vòng 1/8 World Cup…Cuối cùng thì thức uống cũng ra, tôi tu một lúc hết nửa chai sting, vì lúc nãy ăn quên uống nước,đã….


Café Ánh Dương gần trường Bách Khoa chúng tôi, cũng không rộng lắm, nhưng được cái yên tĩnh và lãng mạn. Tối nào cũng đông nghịt cho nên đây cũng mới là lần thứ 2 tôi vào đây, lần đầu cũng là đi cùng a Huy vì để xem mặt nhỏ Hoài….Lần thứ 2…café tình yêu……..2 năm rồi tôi chưa yêu thêm ai kể từ cái ngày mối tình đầu của tôi vụt bay mà, cũng không ngờ tôi hay chém gió vậy mà cũng chả tán được e nào, hay là e nó ngại nên chả dám yêu tôi nữa k thì biết....


Ngồi thêm khoảng 10p thì nhỏ Hoài với bạn nó đến….


AAAAAAAA….tôi giật mình …..




Chap 3: Cái duyên không hiền cũng tới!!!



Cái giật mình của tôi ngây thơ đến vô tội, người đi cùng nhỏ Hoài không ai khác mà chính là cái chị, cái chị bé xinh xinh hồi chiều, tôi sốc tới chảy máu mũi quá, trong lòng tự nhiên, ôi thầm cảm ơn trời, cái duyên của mềnh đây mà…hè hè..tự sướng thế đó các bác ạ..


Vừa nhìn thấy tụi tôi thì 2 e nó cũng cười tươi hơn, anh Huy thì cũng tỏ ra ga lăng, chạy ra kéo vội chiếc ghế cho nhỏ Hoài. Còn tôi, tôi ga cũng chả kém, cũng nhanh tay đẩy vội chiếc ghế cho chị Phương, ai dè, tôi vào ga mạnh quá, cầm phía trên, đẩy cái thì cái ghế nó chổng chân mịa nó. Xấu hổ chết đi được. Tôi luýnh quýnh đỡ chiếc ghế dậy, đặt vào chỗ và mời chị Phương ngồi. Tôi thấy chị Phương cũng cười một cái rất duyên, cũng để ý thấy có cái má lúm đồng tiền. Xinh thì đáo để nhưng tôi lúc đó chả nghĩ được gì, mặt đỏ ửng…


- Mời chị ngồi!- Tôi nói


- Ừ,e cũng ngồi đi, lại gặp nhau nữa nhỉ?...chị Phương nói với tôi


Còn hai tên kia thì trố mắt nhìn, làm như kiểu giống như AnhXtanh vừa phát hiện ra một sáng kiến vĩ đại không bằng ấy.|


- Hai người quen nhau à? Vậy đỡ mắc công giới thiêu. – nhỏ Hoài phát biểu


- Ừm, bọn chị lúc chiều mới quen nhau thôi,- Chị Phương trả lời


Về phần tôi thì tôi tum ngủm lúc nào chả hay…..buồn


- Hai người uống gì để Huy gọi?- Anh Huy hỏi hai người họ


- Cho bọn e một ly sữa chua đánh đá với một ít café,- nhỏ Hoài ra tối hậu thư….


- Em uống gì gọi luôn đi chứ chai sting cạn rồi kìa?....chị Phương chọc ngoáy tôi.


- Dạ, cho e một sting luôn ạ.- Tôi chả biết nói gì, lúng túng, mất điểm trước nàng rồi thì còn tâm trạng đâu mà ăn với chả uống, uống giờ chỉ là hạ hỏa khí hư thôi….


- Gớm, e có vẻ fan cuồng sting nhỉ?...lại là Chị Phương, chị không biết e đang rất buồn hay sao mà liên tục trừ điểm e thế hả???


Tôi bắt đầu lo lắng, lo lắng cho một tương lại đang phủ đầy hoa hồng, bỗng nhiên, bùm một cái, hoa hồng lại có gai…(…ước gì tôi không nhận lời đi cùng anh họ. tôi nghĩ bụng.


Cả buổi tối, 3 người bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau, còn tôi thì ngồi im thin thít. Chả hiểu trình chém gió được tập luyện, đào tạo trên từng comment facebook của tôi đâu hết rồi, bây giờ chả có chữ gì trong đầu tôi nữa. Lâu lâu bọn họ lại quay sang hỏi tôi cho tôi đỡ lạc lõng giữa dòng người tập nập….


Bỗng…


-Ui da,-Tôi thét lên


- Gì thế e? chị Phương hỏi tôi.


- Dạ không ạ, chỉ là e bị chuột rút.- Tôi giải thích, 


“èo, lại có cái vụ chuột rút lúc đang uống sting chớ, chắc chị nghĩ tôi bị chuột rút bẩm sinh quá àh, nào đâu có biết cái ui da đó là do anh Huy dẫm chân tôi ra hiệu cho tôi kéo chị Phương đi chỗ khác cho 2 người bọn họ tâm sự tỉ te….”


Anh Huy à, anh giết e rồi, lần này thì tiêu rồi, loại ngay từ vòng mua hồ sơ chứ đừng nói vòng sơ khảo nửa rồi. Thôi thì tình nghĩa anh em trăm năm còn hơn là tình cảm nhất thời, tôi đánh liều mời chị đi dạo. Lúc đầu chị nheo mày k chịu, chắc là nhỏ Hoài cũng tính tới vụ này nên k chịu li gián đó mà. Tôi nũng nịu,


- Chị ra ngoài này đi dạo nói chuyện với e chút, lúc chiều nói chưa xong mờ- tôi nài nỉ


Cuối cùng chị Phương cũng đồng ý, và tôi tôi đã trở thành người hùng cho anh giai tôi. Lo mà làm cho tốt đó anh giai, đừng để giống e, tủi…tôi thoáng mừng




Hai người bọn tôi ra ngoài dạo, để lại cái bàn với 4 cái ghế cho 2 a chị kia. Haiz, đi ra ngoài đường mát thật, lúc này mà có người yêu đi cùng, khoác tay, nắm chân thì thích biết mấy. Ôi cái cảm giác tềnh êu, cảm giác mà tôi không có được từ khi vào đại học rồi. Tôi quyết định phải thử mới được.


- Hôm nay Hoàng lặng quá à nha, lúc chiều mồm miệng thế mà giờ thấy khác liền, - chị Phương bắt chuyện trước.


- Hì! Tại e không biết cách bắt chuyện với trẻ con ấy mà!...tôi chọc đểu chị, tại vì mẹ tôi nói muốn con gái nhớ lâu là phải gọi ng ta là trẻ con mà, hè hè, chiêu này sau này tôi nghiệm đúng lắm các bác ạ. Thử đi nha! 2 3 tuổi cứ quy về trẻ con sất cho tui


- Gì? Ai trẻ con??????chị Phương làm dữ lên, mất luôn cái trẻ con lúc chiều tôi thấy, hè hè..lúc nóng giận con gái toàn phơi ra tật xấu mà…kaka


- Hè hè. Không lẽ em? E to gấp đôi chị mà?- Tại chị đứng cao hơn vai tôi một tí, người cũng thon thon, giống như tiểu thư cấp 3 ấy…



Thế là chị giận, chả thèm nói chuyện với tôi luôn. Cái dại lúc đó, nhưng là thành quả ban đầu mà sau này e cho tôi biết…


Tối đó anh họ tôi rủ được nhỏ Hoài đi ăn ốc luộc nên giao cho tôi nhiệm vụ đưa chị Phương về. Hai người trên một chiếc xe đạp, mát, và tôi không quên nhiệm vụ xin số dt để rồi tác chiến lần sau…




Chap 4: 



Chở chị Phương về xong, trên đường đi chị chả nói với tôi tiếng nào, buồn. Về tới phòng, tôi khóa vội cửa, rồi nằm cái phịch xuống giường. Ôi chiếc giường thân yêu, giờ nó k chỉ chứa mình tôi mà chứa cả tấn bê tông buồn được đổ vào trong tôi rồi. Nản thật, cứ mơ mộng cho lắm vào, rồi rớt cái bịch, như mít. Đáng cho cái tội chọc gái, mà lại là gái già nữa chứ. Ức, tôi chả ngủ được, nằm mãi cứ thế cho tới 2h sáng rồi thiếp lúc nào không hay…..



Keng..keng …keng…


Cái gì kêu ấy nhỉ?..tôi tự nghĩ. Thôi cái đẹt, hôm nay là chủ nhật mà hôm qua quên tắt cái chuông báo thức, báo hại anh không ngủ nướng được, đang mơ về chị bé ngon lành thị bị gọi dậy với thực tại. Anh ức rồi đấy, anh cho mày vào thùng rác đó nha cưng…nghĩ đoạn….tôi định..mà thôi k đập, cái này là tội ngu nên thôi, mất tiền oan, …sau này nghĩ lại hóa ra tôi cũng k mù quáng trong tình yêu cho lắm các bác nhỉ?..hehe



6h30..dậy phát, cởi trần, mùa hè nóng mà, mặc tạm cái quần short ra đường ngắm gái chơi vậy!...tôi là thế mà, con gái đại học ra chọc mới vui, dạo này lì đòn rồi, chọc rồi bị chửi, bị chửi rồi chọc, chọc miết rồi quen nên chả e nào chửi nữa. Lại quen được nhiều e xinh tươi, âu cũng là cái số đó các bác ạ. Cái số của tôi quen được lắm gái là do cái mặt lì đòn mà có đó mà….



Teng…Teng …Teng…


- Ê chú em, tối qua cảm ơn chú đã giải phóng cho anh nha, - Anh Huy nhắn tin cho tôi vẻ sảng khoái lắm, kiểu này cua được e nó rồi đây mà.


- Cái shit, a thì ngon rồi, còn thằng e này đang tèo ngẻo nè. – nói tới đây tự nhiên nghĩ tới bé Phương mà tôi buồn thấu ruột ra, gái xinh đi qua chả thèm ngắm, mấy e lại tưởng tôi chảnh,,,haha


- Gì thế chú mày, tối qua mày với Phương có chuyện gì à?


- Ờ thì cũng không có gì to tát, tại e lỡ mồm gọi chị Phương là trẻ con ấy mà?- Lúc đó tôi nói lí do có vẻ nghiêm trọng lắm, có ai ngờ đâu vì tôi gọi như thế mà sau này chuyện tình của tôi với e càng thêm hấp dẫn đây cái bác ạ…


- Thế à, chú mày khá, e nó tính trẻ con vậy thôi, chứ giận thì dai lắm, thôi chú quên đi, tuổi chú đâu mà đòi đua, làm quen e khác đê.- Anh họ nói mà tôi lại thêm buồn, mịa …anh đang buồn mà thằng anh kia lại dội cho gáo nước lạnh, đóng băng cả ruột gan.


- Thôi e đi học bài đây, pipi anh. –Á..hôm nay tôi đi học bài đó, ghê chưa, học đại học chủ nhật đi ôn bài đó các bác nạ, tềnh yêu đôi khi nó làm cho con ng ta lu mờ lí trí đó mà…(


Tôi cũng ngồi vào bàn học thật, nhưng mà không học, tôi lên mạng kiếm thư tình đọc chơi, chuẩn bị hành trang cho cuộc trường kì mới đó mà..hì



Chốc phát, nhìn lên, ôi cha mẹ ơi, cái quái gì thế này?....cái áo trắng enh mới mua hôm kia, trắng tinh…sau một lần dại gái, cộng thêm lần lười nữa thì thành quả e nó là đây,..chiếc áo mẹ vá năm xưa đã ngã màu đen….Cũng theo kế hoạch, tôi ra chợ Đồng Lâm mua chai Natri Clorua về thử chơi, k được chắc kì này a ăn học chăm chỉ quá, cái áo mồi định đi tán gái mà, tiếc chứ bộ, tiết kiệm cả năm mới mua được cái. 



Ra đến chợ, tôi cũng đi hiên ngang như ai ơi, mặt vênh vênh lên, tôi cứ nghĩ tôi đẹp trai nên mấy e đang ngắm, cái sự đời là thế mà, tự sướng mọi lúc mọi nơi..hờ.


- Chị à, bán cho e chai rửa chén, ý quên chai thuốc tẩy?- Tôi hỏi bà chị xinh đẹp


- Đây e, 10k,- Chị kia cười tươi rói, làm tôi càng hãnh diện với dung nhan của mình


- Dạ, chào chị e về.


Tôi chào chị rồi đi ra nhà giữ xe, thoáng quá, chị Phương đi qua tôi, một mình một giỏ, cũng nặng đấy chứ. Mà không biết chị cố tình k hỏi hay là vô tình k thấy tôi thì tôi chả biết, chỉ thấy buồn, buồn gì đâu mới gặp tối qua mà giờ nàng và ta đã xa cách. 


Lấy hết can đảm, tôi gọi:


- Ê trẻ con! Đi chợ về đó à, nhà xa không a đón về?


Chị Phương quoắc mắt lại nhìn tôi, vẽ dữ tợn lắm, nguýt tôi một cái thật dài, đâm xuyên qua tim tôi luôn ấy. Nhưng tôi lì rồi, chọc gái quen rồi, sợ chi…Tôi chạy lại đỡ lấy giỏ của e nó,


- Hi, chị để e cầm cho, giỏ nặng thế này mà, - Tôi ga lăng chứ bộ…


- Thôi khỏi, k dám làm phiền ng lớn.- Chị Phương lạnh lùng, toan hất tay tôi ra, nhưng a đề phòng cả rồi e ạ


Tôi giật lấy cái giỏ, nũng nịu:


- Thôi mà chị, e xin lỗi mà, e chỉ gọi đùa thôi, chị giận e thật đấy à, e xin lỗi mà…hi,,


Chị véo tôi một cái rõ là đau, mà tôi nào dám la lên, cố nhịn…a nhịn, sau này lỡ đâu a tán được rồi thì a trả thù sau, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà.


- Không đau à? Sao k la? Véo cãi nữa nhé?- chị Phương dọa tôi


- Hi, dạ thôi, e đau,- tôi phân trần, k có thì chết nữa.


- Em đi mua gì đây?- chị nhìn vào thấy tôi cầm chai gì rồi mà còn giả bộ, a đánh phát giờ.


- Dạ, e mua chai này về giặt thử chơi, thử nghiệm khoa học mới chị à,- Tôi dí dỏm


- Xì! Cái áo hôm qua chứ giề?...lười nhỉ? Để mốc luôn. Chị đoán, nhưng trúng phốc rồi.


- Đâu có, e giặt hôm qua rồi, còn ở nhà kìa, sạch tươm..- tôi chống chế


Buồn ghê, tật xấu gì cũng phơi ra trước mặt e nó rồi, thấy tôi lúng túng chắc e nó cũng hiểu rồi, nên tôi lãng qua chuyện khác.



Nói rồi tôi cũng xin được áp tải nàng và hàng về tới đầu kiệt


- Chị nấu cho ai mà mua nhiều đồ thế này.?- Tôi hỏi cho có lệ


- Ừm, hôm nay người yêu chị ra thăm nên chị phải chiêu đãi e à?....chị Phương nói với giọng điệu vui vẻ lắm



Còn tôi, ngay lúc này đây, đang đi trên chiếc xe đạp cùng nàng, lúc nãy tôi cứ tưởng đang ở trên mây, vui thật, bây giờ, tự nhiên, không phải là bịch nữa, mà tôi lao đầu xuống tận tít địa ngục nốt. Trái tim tôi ngừng đậm, mắt ngừng nhìn, tôi chả nghĩ được gì nữa,. Trong tôi bây giờ chỉ tồn tại hai chữ: “Quá Buồn”…




Chap 5:



Vừa tới đầu kiệt K182, tôi đã thả chị xuống, đứng đó, tôi phóng xe đi mà k thể chào một tiếng. Lòng nghẹn đắng, mắt như ứa lệ rồi. Ôi trời, thằng này điên. Ng ta có người yêu mà tự nhiên mày khóc. Hay là mày giống bọn kia, trù ẻo cho thằng kia lừa tình e nó, bỏ e nó, rồi mày nhảy vào, quan quan tâm tâm, rồi được yêu nốt. Cái cảm giác đó giằng xé trong tim tôi. Tôi buồn thật, buồn vì gì chứ,??Buồn vì một người con gái mới gặp 3 lần, và nói chuyện 3 lần ư?...Trời mưa?..hôm đó có sấm, ừ thì có thêm chớp, mà có sét éo đâu nhỉ, mà sao, mà sao nó lại đánh ngang qua tôi, chạy từ đầu xuống vai, chạy lan xuống chân phải, rồi qua chân trái, rân rân. Tôi điên thật, chắc xem phim kiếm hiệp với phim lãng mạn hàn nhiều quá rồi nên tôi đang mơ mộng.



Mơ mộng tôi là ai đó, con nhà tài phiệt chẳng hạn. Hay là thằng nào có thể bay trên không. Tài giỏi hơn thằng kia mà cướp e trong tay nó. Nghĩ thế vui thật, nhưng mà điên toàn tập.!



Về phòng, chả buồn giặt áo nữa. Cho nó bôc mùi nốt. Có tán ai đâu mà cần đồ đẹp, sạch sẽ. Giống thằng Khoa bên, xấu xấu, bẩn bẩn mà vẫn có gấu đó thôi. Thế mà tôi đẹp, đẹp theo thằng trong gương nhận xét đó mà. Thì cuộc đời vẫn ế trên cái hệ cấp thấp.



Tôi bật máy tính lên, định chơi ván Aoe cho nó máu, gặp thằng chimsedinang giờ chắc tôi cũng cho nó nhừ đòn. Anh đang điên mà, điên thì sức mạnh nó tăng lên gập bội các bạn ạ.



Nhưng thôi, tôi lại bật nhạc, mà nhạc gì đâu toàn là nhạc buồn, tôi lại nghe bài “Cơn mưa bắt đầu tình yêu”…để có thể tiếp tục mơ mộng. Mơ mộng hay thật, yêu a? có bao giờ ai tin tình yêu sét đánh chưa nhỉ?..Nếu chị Phương chưa có ng yêu mà tôi tỏ tình thì chị có tin được k chứ?...mới gặp nhau mà, hơn tuổi, cái gì cũng hơn, yêu cái nỗi gì?...Hoàng ơi là Hoàng, sao lần này mày toàn nghĩ dại k ấy nhỉ?.


Cái thời tung hoành, chém gió như ai mà giờ lại ngoan ngoãn ngồi ở nhà, nằm trong góc phòng như con mèo con vậy…Ai nhìn thấy tôi chắc tưởng tôi bị trúng gió. Gió mùa hè mà, độc ghê, hèn gì ng ta gọi là say nắng…(



Tôi nằm nghe nhạc tới tận 2h chiều mà cũng chưa buồn đi ăn, bụng cũng đánh trống rồi, tại hồi sáng mãi chọc gái nên quên cái khoản ăn. Tưởng ngắm gái nó no dạ dày, ai dè cũng…chả ra làm seo….



3h…chuông điểm, tôi lọ mọ dậy đi ăn, phải ăn chứ. K ăn để rồi chết vì chưa kịp yêu thế này nhục quá!?...Đó là tôi nghĩ vậy thôi, nghĩ cho có tinh thần chứ nhịn bữa sao chết. Đôi khi buồn quá ng ta viện lí do mà làm ấy mà, hèn gì cô toàn bảo lí do to hơn mục đích khi hồi cấp 2 tôi toàn đi học trể, vì chở bạn gái…



Khóa vội cánh cửa, tôi chạy qua cửa hàng đối diện mà hết cơm rồi, quán cũng đóng của. Bà chủ quán bảo tối mới có. Tối mới có thì cháu thành liệt sĩ tềnh yêu mất rồi bác ạ. Rồi tôi phi xe đi mau ổ bánh mì thịt gặm tạm,(Mì thịt mà gặm tạm, viết cho oai thôi…hehe)



Đạp xe qua kiệt K182, tôi cũng như một thói quen, nhìn vào xem có ai kia không?...rồi bất chợt, cơn đau tim lại ùa về, chị Phương đang khoác tay, cười nói vui vẻ bên người con trai kia. Tôi đoán anh ta hơn tôi 5t, da trắng, cao. Chắc là dân bắc nốt. Ăn đứt thằng mơ mộng về dung nhan như tôi rồi. Rồi tôi cũng cố lết đi mua cái bánh mì về ăn cho qua ngày đoạn tháng….




Chap 6:



Về tới phòng, tôi đã thấy a họ tôi đứng đó đợi tôi rồi. Tôi thẩn thờ dắt xe vào, lòng trĩu năng.


- Cu e, đi đâu về đấy?- a Huy hỏi


- ừm, e đi mua bánh mì về?- thấy rồi còn hỏi, tôi trả lời nhưng lòng cáu gắt lắm, thất tình mà…(


Tôi mở cửa phòng rồi 2 ae ngồi nói chuyện, tôi cũng nhai tạm cái bánh mì.


- Có chuyện gì mà trông có vẻ sầu não thế?, thất tình à?...-a Huy hỏi tôi


- Không, chỉ là hơi mệt thôi. – chẳng lẽ tôi lại bảo thất tình thật, con trai mà, phải giấu giếm cảm xúc chớ, k bàn dân thiên hạ nó cười cho, định làm phi công mà hỏng được.


- Anh qua là nhờ chú chút chuyện, tối nay a với nhỏ Hoài đi chơi, mà đánh máy bài đồ án chưa xong, chú đánh giúp a nha!..,- a họ lại gạ tềnh tôi đây mà


- Thôi đi cha nội, k thấy e đang mệt à?, nghỉ đê…-tôi phản pháo, a đang bực, chép cái mế, bài của a a còn chưa làm mà…


- Thế à, vậy thôi, để a nhờ thằng Phong vậy, thôi chú nghỉ đi, a về.- A Huy có giận tôi không thì tôi k rõ, tôi chả thèm nhìn mà, rồi tôi ra khóa vội cái cửa, ngằm úp trên bàn.



Ăn xong mẫu bánh mì cuối cùng, tôi cũng đỡ đói, nuốt tạm ly nước. No ghê, bánh mì với nước, nó nở ra, còn gì bằng. 



Ngày hôm nay là chủ nhật, tôi có cái thói quen muôn thuở, mặc cả tuần, rồi tủ lại một đống để chủ nhật giặt. Mà hôm nay, trơi xui đất khiến thế nào mà tôi lười càng lười thêm, chả muốn làm gì- thất tình là thế đó các bác nak- Nhưng mà nghĩ bụng, k giặt thì chiều nay nghỉ tắm, mai chỉ còn biết mượn cái quần e hàng xóm đi học thôi. Haizz., tình cảnh éo le thế này k lẽ đi mượn thật, thôi thì giặt cho rồi. Giặt, tôi lại du dương bản nhạc “Cơn mưa bắt đầu tình yêu”. Tính tôi nó hát không có hay, mà thích đay nghiến hàng xóm chơi chơi vậy ni na….hehe



6h30 chiều, đồng hồ quay, lần này tôi mới có thời gian nhìn cái kim quay, ờ nó hay thiệt, trông đầu tôi lại chợt thoáng câu hỏi. “Bỏ mịa thằng nào giỏi nó nghĩ ra cái này nhể?”, điên ghê, cả thập kỉ người ta mới phát minh ra đó mày. Lúc thất tình ng ta hay mộng du các bác nhỉ?...



Ting ..ting ..teng….


Mày lại kêu à, lại là nhắn a Huy, chán bỏ mịa, chả muốn đọc. Mà thôi, đọc phát, lỡ a lại gọi đi chơi với gái, có cái mà xoa dịu cõi lòng. Trúng phóc,


- Tối nay đi chơi nha, a hẹn nhỏ Hoài đi chơi mà nhỏ kêu k đi 2 người, mà bạn nó thì lại bận, k đi được.


Bạn nhỏ??...bạn nhỏ là ai chớ? Là chị bé rồi còn ai?...bận à?...bận đi với ng tình chứ gì?...a điên rồi đó, định hỏi cái bạn nó hẹn ở đâu, để tối nay a ăn mặc đẹp, đi con xe phượng hoàng nòi tới thị uy thằng bồ e nó phát. 


Buồn ghê.


- Đi làm cái giề?...đi đập muỗi cho hai người à?...- muốn đi nhưng tôi giả vờ làm cao mà.


- Thôi đi đi, chú có tâm trạng gì thì đi chơi cho nó bay đê, a sẽ giúp chú kiếm một con e xinh tươi,OK?...- a lại gạ tôi, còn bày đặt giới thiệu gái gú., a thích rồi đấy…


- OK?...vậy tí nữa gặp, e lên a giờ luôn, rồi đi ăn tí, ở dưới này ăn một mình chán quá,


Nói rồi tôi mặc tạm cái áo lúc tối qua, may mà chưa giặt, Zz…khóa vội cửa, và cũng vớ nhanh được cái vợt. Ý! Các bác đừng hiểu nhầm vợt đập muỗi nhé,chỉ là cái vợt cầu lông e đưa đi trả cho thằng Hải gần phòng a Huy thôi mà…hehe



King …king còng,,,xe đạp loong voong….vừa đi vừa tung tăng, vui thật, đi xe đạp trời đêm, ánh đèn thành phố hay ghê, mờ mờ, ảo ảo, dòng người qua lại, nhưng mà chả biết ai trong số họ là một nửa của tôi nữa??..




Chap 7: trích ngang dòng đời...



Ăn uống no say, cười nhảy hát bay, việc gì cũng hay….xong đâu đó thì tôi với a họ léo lên cái xe đạp để đi tán gái, à quên, tôi tán chứ không phải a họ tôi, chắc ảnh tán đổ nhỏ rồi,…



Mà qua đây cũng xin giới thiệu về bản thân, cũng như cái lí lịch trích dọc của dòng họ tôi cái, mà đầu tiên phải là bố tôi.



Bố tôi là người thân sinh ra tôi, ở quê nên tôi gọi là bố, không phải ba, mà chả phải thầy gì sất…


Tiếp đến là mẹ tôi, mẹ tôi là người thân sinh ra tôi, ở quê cũng gọi là mẹ, chả gọi má, mà mẹ chả cho gọi U…



Gia đình tôi có cái gia phả là con trai thì lấy vợ hơn tuổi, con gái thì lại ngược lại. Nghĩ chuyện đời vui thật, giờ đang tính tán chị bé, cũng có cái duyên đó, đang tính mừng, nhưng ai dè lại vướng ngay đá tảng, đụng đến cũng khổ, k đụng cũng buồn. Nhà tôi có 3 chị e, chị đầu, e giai sau, chắc các bác cũng đoán ra ai là người ở giữa rồi…hehe….



Tôi cao 1m7, cũng hơi gầy đấy, da trắng. Nhà nghèo mà da trắng, cái trắng toát lên cái lười…haha…Năm nay học năm 3 trường Bách Khoa Đà Nẵng rồi, ngành công nghệ thông tin, nghành cũng hot đấy ….nhể



---------------------------------


Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ. 


www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.


---------------------------------



Sơ yếu lí lịch về tình yêu thì, chả có gì đáng nói, ngoài vài lần tán hay, chọc chơi, đang đi bơi, bị e nó dẫn bạn tới đánh xả hơi,…./..tôi buồn lắm các bác ạ, con gái sinh ra, hoa bên đường cho người ta hái, gái sinh ra cho trai chọc, tán chơi, thế mà tôi lại bị đánh, ức, mà tôi chả làm gì sai cả, tán thôi mờ…). Tôi thì có cái tính, e nó đang ngồi với bạn trai, (“tôi thích tán đồn có địch nữa, cái khoản mà tôi thấy oai nhất mỗi lần kể về chiến tích tán gái của mềnh..hehe), đang nói chuyện vui vẻ, thì tôi chạy lại, - Em! Tối đi chơi nha, a qua đón e nhé,?...rồi con bé chưa kịp làm gì thì tôi phóng cái vụt, để lại nỗi hụt hững cho e nó…^^



Tôi cũng có yêu vài mối tình, mà mới đi tới cái nắm tay e thẹn của tuổi học trò, định đi xa hơn là khoác tay thì bị e nó đá văng ra, chắc tại tôi đẹp trai, đi học xa nên e nó sợ k giữ được…hức,, nghĩ vậy đỡ buồn.



Trước khi gặp e, tôi dễ tính lắm, thích nói yêu ai cũng được mà, tại trình độ chém nó cao, mà trời sinh ra đã có cái mặt ưa nhìn, nói chuyện chả có đứa nào dám nghi là tôi ba xạo, mà tôi lại là thằng ba xạo, đã, chả phải mất thời giờ tạo lòng tin.



Còn về phần gia sản của tôi, cũng bình thường thôi. Đi học được bố mẹ cấp cho tháng triệu rưỡi, ăn chơi thì nhịn phần ăn học…, được ở hẳn riêng một cái phòng rông….10m2. Tính tôi dễ thế, lại vui tính, nên rất được bà chủ yêu quý. Bả nhớ tôi ghê lắm, trí nhớ giỏi ghê, mới 6h sáng mồng một mà bà đã sang xin tiền phòng. Có bữa tôi quên, nhưng có bữa cái tinh thần nó sảng khoái, nhớ I chang mai là mồng 1, hehe,,dại gì mà ở nhà, tôi ôm đồ qua phòng bạn ở đợ,,,keke….bà có mà lục cả sàn nhà lên cũng chả thấy đâu, thần thánh phương nào, cũng chào thua, cứ phải gọi là a Hoàng…



Gia sản cũng chẳng có gì nhiều, được cái lap với con phượng hoàng nòi, nó nòi từ cái thời Lào đánh Việt Nam hay sao mà nhìn oách lắm các bác nợ. Xe có 2 bánh, chắc ai cũng biết cái xe đạp nhỉ?...hi. bánh trước lốp màu đen, bánh sau lốp màu đỏ, nhìn chó nó ngầu, hơ hơ, Màu của xe thì photoshop tới từng mili, mầu xanh, điểm một vài màu đen tuyền, tuyền của gỉ sắt…. Nhớ vài lần đi cùng e phương mà chở trên chiếc xe đạp kia cũng oách, nghĩ bụng, tôi thích chí…



Còn cái lap, nó oai lắm, lần đầu tiên trong đời được cầm cái lap. Các bác biết tôi vui tới cỡ nào không?...ngày hôm đó tôi chơi game quên cả ăn luôn, đã, tới lúc đã thì đã là 3h sáng của ngày hôm sau roài. Lap hiệu Dell, chip pentinum III thì phải, lâu rồi chả nhìn, màu ghi, là tài sản lớn nhất của tôi….tôi yêu hơn chính bản thân mình<3



Tiện đây cũng giới thiệu về e nó tí, để các bác khỏi phải nghĩ, cái này là tôi biết được sau khi yêu e nó thôi, chứ trước đó cũng chả biết gì. E tên là Nguyễn Trần Uyên Phương., cái tên đẹp k các bác??, phải nói là quá đẹp. Người dân Bắc, giọng nói mượt mà, hơn tôi 2 tuổi. Học môi trường-BKDN. 



Nhà e nó thì cũng khá giả, nếu không muốn nói là giàu. Lần đó tôi mà biết thế thì chả dám manh động tán e nó rồi. Mà sau này ba má e lại quý tôi, chắc tôi được cái sở trường là làm vừa lòng người lớn, hèn gì tôi được người lớn- là e hơn tôi 2 tuổi yêu- thấy oai ghê.



Qua đây cũng muốn nói với các bạn, ai mà nghèo định tán gái giàu thì cứ mạnh dạn vào, sợ chi, làm cái mặt dày, lúc nào cũng tới trước của phòng e nó, ăn ở đó, nhưng ngủ đừng ở đó nha. Mà tốt nhất làm quen được nhà ai đối diện phòng e, mà xin vào ngồi, rada như thế là chuẩn nhất…hihi….Thôi để kể tiếp chap 6, đi tán gái cùng a giai đã….hehe




Chap 8: what is this?...



Đúng 8h tối, nhỏ Hoài đến, chà đi gặp người yêu có khác, nó ăn mặc xinh hẳn ra, chả giống mọi lần. Nó mắc chiếc áo sọc trắng nhỏ bên trong, khoác hờ cái áo bay phía ngoài, má hồng, tôi nghi đánh phấn quá…hi. Tóc nó cắt ngắn, hợp gu với anh họ tôi. Cả ba chúng tôi đạp xe xuống phố, tất nhiên là anh họ tôi chở nhỏ Hoài rồi, tềnh yêu mà, vui thật. Còn tôi thỉ như kẻ phá đám, đi sau, k rõ nhỏ Hoài sợ gì mà chả dám đi chơi 2 người nữa.- tôi nghĩ bụng.



Chúng tôi đi dạo lòng vòng, rồ dừng xe bến quán ốc hút vệ đường. Mùa hè, nóng, mà sao người ta hám ốc thế biết, ng đông nghịt à, mà tôi lại chả thích ăn uống trước nhiều người. Tại tội có cái tật ăn rất xấu, đó là ăn càng nhiều, nói càng ít. Hix…sau này yêu e rồi tôi bỏ được, lo mãi ngắm e nó.hi



- Cô ơi, cho bọn con 2 dĩa ốc?..- A Huy gọi,


- Sao gọi có 2 dĩa?,,3 người mà?..tôi thắc mắc a Huy,


- Cái thằng này, mình chú một dĩa, bọn tôi ăn chung…hi,- a Huy nói có vẻ thích chí lắm.


Tôi thèm vào, nhìn mấy người yêu nhau mà tôi muốn ói, sến gì đâu, tôi mà có ng yêu, chẳng chả làm vậy….



Ăn gần xong thì a Huy xin đi ra ngoài có việc, mà giữa lúc đang háu chiến cái món ốc thì tôi chả hỏi đi đâu, mà tôi nghi lắm…hehe. Còn tôi với nhỏ Hoài ở lại ăn nốt. Chà, lâu rồi mới đi ăn ốc hút, ngon ghê, tôi quên mất là đang buồn, tính nhịn ăn mà chả cưỡng nỗi…hơ hơ, có thực mới vực được mơ mộng mà, ăn cái đã..hehe


- Hoài ăn nữa không? Bên dĩa mình nè,- tôi hỏi, tại mình tôi một dĩa mà


- Hi, thôi, Hoàng ăn đi, mình cũng ăn no rồi,- nhỏ trả lời,mà tôi nghi lắm, ăn tí gì đã no.


- Ừ. Vậy để Hoàng chén nốt, chứ cũng giả bộ mời Hoài chứ cũng tiếc lắm, haha.- tôi đắc chí phản pháo


- Trời! lòng tham có đáy quá ha?- e nó đã xoáy tôi


- Mà bộ Hoài với ông anh tôi cặp nhau hả?- tôi hỏi dò


- Hi, ừ, mới cặp, hix,- nhỏ trả lời, vẻ ngượng lắm, ngượng như cái bọn lớp 9 yêu nhau mà bị bạn bè chọc ấy, quê cò lẹ….)


- Ghê nhá, ông anh tôi cái miệng cũng ghê gớm thiệt, về quê ng ta toàn bảo ông anh lặng thinh, ai cũng bảo chắc lúc nào có người hỏi “có lấy e không” thì a mới có vợ quá,- Tôi đáp trả, mà cũng đúng thật, a họ tôi vốn tính thầm lặng, chả giống cái mồm của tôi. Thế mà giờ tôi không có bồ, mà ông có, sự thật đến đau long…(


Đang tám vui vẻ thì ông anh tôi vào, vẻ sảng khoái, chắc là mới gửi tình yêu cho đất về. 


- Máy e hết pin hả?...sao Phương phải gọi qua máy a nè., - anh hỏi nhỏ Hoài


- Dạ, máy e lúc chiều lên mạng, tối vội đi cái quên sạc, hi, có chuyện gì không anh?, nhỏ Hoài nói lại


Nghe nhắc tới chị Phương, tôi như người sắp chết vớ được cọc, dừng ăn, vểnh tai nghe thế nào.


- Chị Phương hỏi e mai có học không? Đi học giùm thay bả, mai bả bận.


“Ui dào, tối nay bận đi với người yêu, mai cũng bận nốt, đang buồn, lại thêm buồn, ăn vài ba con ốc cho nó tăng hỏa đã…, tôi nghĩ bụng”


- Ừm, anh nhắn lại cho chị là mai e đi học giùm được đi ha,-…


Tôi nghẹn đắng, im nốt, ăn hết 2 dĩa ốc thì chúng tôi ra về. Lòng trĩu nặng đến thế chứ, thế là tiêu rồi, tiêu luôn rồi, tiêu tan một mối tình ẩm úp. Người ta thân mật thế rồi, sao tôi có thể chen vào được chứ?>..




Ba người đi trên cùng một con đường, mà sao giống như tôi đang đi mình vậy, chả có cảm giác gì xung quanh. Bọn họ thì cười nói vui vẻ, cũng đúng thôi, tại họ yêu nhau mà, còn tôi, có được gọi là thất tình k nhỉ??khi chưa kịp tán, chứ đừng nói là yêu.


Lúc này tôi không thể im lặng được nữa, quay sang mạnh dạn hỏi Hoài,


- Ê, chị Phương tối nay làm gì mà không đi chơi


- Chị Phương bận Hoàng à,- nhỏ trả lời, ai mà chả biết bận, cái quan trọng là tôi đang xác định lại bận gì nè…


- Hi, vậy à, bận đi chơi với người yêu à?...lúc sáng tôi gặp chị đi chợ, nghe bảo người yêu vào thăm, mua nhiều đồ lắm ha., - tôi vào thẳng vấn đề luôn, nóng lòng lắm rồi mà….


- Hè, chị Phương nói thế à?...chị xạo Hoàng đó, chị chưa có người yêu, có vài anh tán thôi, mà chị chưa đồng ý yêu ai, Hôm nay là a trai chị vào thăm, sẵn đưa chị đi chơi, rồi sắp xếp công việc, nhà cửa trước khi chị ra trương,- Nhỏ Hoài nói



Ấu giề!...a trai..á là là,,,lá cờ Đảng tung bay phấp phới, con biết ơn người đưa con tới trần gian này. Tôi dường như được tái sinh, lần thứ hai tôi vui vậy, lần đầu là được mua cái máy tính, chắc lần này vui hơn lần đó quá, hehe



Thấy tôi tự nhiên vui vẻ hẳn, miệng cười nói liên hồi, không biết bọn họ có nghĩ gì không nữa?...thôi kệ, việc a a lo, đang mừng, giờ mà thế giới có sụp thì a một tay vẫn đỡ được.hè hè…..




Chap 9: 



Bỏ lại hai anh chị phía sau, cho hai người tâm sự tỉ te, tôi như uống nước tăng lực, đạp như bay về phòng. Ghé vào tiệm tạp hóa sát đó mua chai C2, tu ực phát, đi tong 1 chai, tại lúc nãy ăn ốc cay mà chả uống gì. Giờ trong lòng tự nhiên vui phơi phới, mở cửa, tôi bật nhạc lên, mở lo hết cỡ, cũng chả quan tâm là cái bọn mọt sách hai bên đang học, hay là tiếng thét bà chủ nữa, đang lên tiên mà, nên hệ miễn dịch với bên ngoài cũng cao tột độ các bác ạ, ai k tin thử đi thì biết.hi



Lao vội vào cái nhà tắm, cầm cầm, ngửi ngửi cái áo. Eo ơi,mùi…thì chả có, chỉ là nó đen rồi, chưa kịp xả thuốc tẩy, k biết giờ có ra không. Thôi kệ, thử thì biết. Lúc mua người ta bày cho là 1 nắp thuốc tẩy thì 1lit nước. Nhưng mà mốc khịt thế này sợ có tẩy nổi không?>, thế là tôi chơi ngay 2 nắp vào thẳng cái áo. Đã, mùi gì mà khiếp, lần đầu tiên tẩy áo. Buồn nôn ghê người luôn,..haiz. Hi sinh vì gái là cái hi sinh rất êm ái.



Tối này tôi định tấn công e nó luôn, nhưng mà lại nghĩ lại. Em nó đang có a giai bên cạnh, tán giờ không tiện, với lại chưa biết e nó thích ăn gì, thích nói như thế nào, ghét cái gì. Giờ mà tán coi như khả năng giảm đi một nửa. Nghĩ thế, tôi vội lao vào giấc mộng, ngủ mạch tới sáng…..



Cả tuần đó, tôi không hề gặp e. Tôi cũng không thấy e trong trường, vì cái trường rộng quá mà. Tôi nhớ, tôi biết tôi nhớ e nhiều lắm, nhưng tôi cố nhịn. Từ khi thích e, tôi không còn đi chọc con gái nữa, cư xử cũng đường hoàng hơn. Nhưng mỗi khi tới lớp, tôi không tài nào tập trung đươc, hình ảnh ấy, con người ấy cứ xuất hiện trong tôi. Tối về tôi cũng muốn nhắn tin hỏi thăm e, nhưng lại thôi. Chưa chuẩn bị xong mà,hi. Giờ nhắn tin thì làm gì? Nói gì? Tán làm sao chớ?...khó khăn ghê, vậy là tôi lại lao vào game, game, tình yêu thứ hai của a…hehe….



Nhật kí …ngày …tháng năm…..



Hôm đó cũng giống như bao nhiêu ngày khác trong tuần, của cả tuần không hề gặp e. Tiếng đồng hồ kêu, tôi bật dậy trong thư thế gập người ngủ nướng. hè. Dụi vội cái mắt, bước vào nhà tắm, đánh răng, chải chuốt cái rồi mặc đồ đi học.



Đang miên man trong làn gió, ấm nồng, mát của ngày mới. Đang hát vi vu thì bỗng….”Xa xa ở tít chân trời, gần gần trước mặt là người tôi yêu”.hi. có duyên ghê, chị bé trong kiệt bước ra, vẫn như ngày nào, ăn mặc cũng có chút cá tính, tóc đuôi ngựa, kiểu tóc tôi thích nhất, nhưng mà đang đi một mình. Tuyệt cú mèo, lần này ông trời giúp mày rồi Hoàng à, nghĩ bụng tôi cười đắc chí. Tính đạp xe lên, đâm vào chân e nó cái chọc chơi,


Ai dè,,,…vừa gọi: - “Ê trẻ connnnnnn,……….”


Thì ngay đâu chui ra hòn đá, tại mãi ngắm gái mà, tôi đâm ngay phải nó, ngã chỏng vó, chả biết lúc đó ngã sấp hay ngữa nữa nhưng cứ tạm gọi theo giân gian là ngã chỏng vó…hehe….may mà chưa đụng phải e nó, k thì tôi nhảy cầu ngày hôm đó rồi. Các bác cũng biết tình huống đó tôi thảm thế nào rồi đấy.


- Hi, đo đường hả người lớn?..e chọc tôi,


- Ui da, không thấy e đang đau hay sao mà còn cười chị kia?...chảy máu rồi nè,- tôi làm ra vẻ đáng thương, hxix,,,


Chị Phương vội đỡ tôi dậy, phủi phủi cái áo cho tôi, cũng thích ghê, hix, chắc tính ngã thêm lần nữa quá, tôi cười thầm…


- Đau không e?,,- chị hỏi tôi


- Dạ, cũng sơ sơ, mà có chị nên tự nhiên k thấy đau rồi..hehe,- tôi nịnh


- Vậy à, giỏi ha, không đau luôn, hôm nay e học gì?,- chị hỏi


- Ừm, e học Anh văn, còn chị,- tôi hỏi lại,


- Chị sáng nay lên trường dự hội thảo thôi e à, năm 5 rồi, hì…--chị cười duyên thế biết



Hai người bọn tôi vừa đi vừa nói chuyện cho tới vào tận trường, cảm giác thích thật. Cả tuần tôi không gặp e, có bao nhiêu chuyện để chém. Trúng tủ ngay của tôi là tính hài, nên tôi chọc e cười suốt thôi. Có lẽ vì vậy mà hình ảnh tôi in đậm trong e mỗi ngày một nhiều.




Chap 10: 



Hôm nay học anh văn có 2 tiết, được về sớm, tôi rủ tụi bạn vào bắn HalfLife hồi. Chơi miết tới 11h. Đang xung, đội của tôi hôm nay toàn thắng, tại vì có tôi tinh thần đang lên mà, tình yêu nó ghê thiệt. 



Thế mà bỗng,…”Sao tình yêu, làm lòng ấm êm đêm ngày..”. Bố đang bận, k biết thằng nào lại phá đám đây. Chả thèm nhìn điện thoại, với tay lấy vội, bấm nút nghe. Điên ghê, tôi bị bắn,sôi máu, nói đại: “Bỏ mịa, head shot bố mày rồi”….


- A lô! Chị Phương đây Hoàng,- thôi chết, chị Phương gọi, thế mà tội lại k nhìn tên, lại còn...nói, tôi chỉ còn nước uống nước lả tự tử quá…


- Ều, trẻ con, người lớn đang chơi game, nên nói bậy tí nha…hehe…xin lỗi trẻ con nhóe, gọi có việc gì không?..- tôi nói thế thôi chứ vẫn lo, giờ 5 điểm chắc trong e còn lại 3 điểm thôi, tôi tư lự


- Haiz, biết cái tính của bọn con trai bọn e mà, ăn với nói, may mà chị đó, chứ mà là e nào gọi thì e bị trừ điểm rồi,-- chị chọc tôi, mà ôi thôi, chị nào đâu có biết, e nào đó chính là chị mà, vậy là e bị trừ điểm thật hả?.???....tại cái mồm rồi,,,huhu


- Hi, e có ai đâu chị, có ma nào yêu e đâu mà sợ trừ, hihi- tôi cười lại chị, giả đò


- Ừa, mà chơi xong game chưa?...trưa nay con Hoài nó ăn ở ngoài à, mà chị nấu nhiều cơm quá, nên gọi e sang chống ế cho vui,- chị mời, mời gì mà còn bày đặt sang chống ế chứ, nhưng tôi cũng vui,..


- Heeh….thế á? Được ăn cơm miễn phí à?...miễn phí thì ok liền?..- tôi đồng ý liền không e nó lại đổi ý


- Cái gì mà miễn, chị nấu ăn rồi, qua e rửa chén đi, hi...- Không biết chị đùa hay thật, mà tính tôi lại lười.hức


- Thật không đó? Nói trước e k biết rửa chén đâu nha, vở cái nào chị chịu trách nhiệm cái đó đấy,…hi.- tôi phản đôi chớ,…


- Thôi qua đi ông tướng, k biết thì chị tập cho, sau này còn rửa cho vợ- Chị dọa tôi chăng, tôi học để sau làm giúp cho chị á? Đểu, k thèm, tự làm lấy đi, con trai ai làm việc nhà, hè hè, tôi nghĩ bụng, vui ghê, đang mơ mà,,hehe


Tôi đồng ý, rồi gập vội chiếc máy tính, phóng như điện qua bên chỗ chị. Tôi chỉ biết kiệt chứ không biết phòng chị chỗ nào. Vậy là đành gọi. Chị ra đón tôi, trong bộ đồ ở nhà, không phải là chiếc quần bò bó sát nữa, trông chị giờ đảm đang ghê,hi..tôi thích chí.



- E chào chị, nấu xong chưa chị?, tôi bắt chuyện


- Xong rồi, e vào phòng đi, rửa tay chân rồi dọn cùng chị đi ha.


Nói rồi tôi vào rửa, dọn cùng chị. Phòng có hai chị e Phương với Hoài sống mà tôi thấy đầy đủ ghê, dọn dẹp cũng sạch sẽ nữa, chứ không như phòng tôi, chắc tôi chả dám mời chị vào phòng tôi chơi quá. 



Chị nấu nào là trứng chiên, rau muống xào, và tiếp theo là đậu khuôn chấm, canh bí nữa. Nhìn cũng bắt mắt, ăn xong mới biết là tay nghề chị nấu ăn ngon thiệt, lâu rồi tôi mới được ăn cơm nhà, nhà ở đây nghĩa là không phải cơm quán ấy…hehe



- Chị nấu ăn cũng giỏi ghê, nhưng mà sao toàn món con bé lớp 6 nhà bà chủ của e cũng biết thế?- tôi chọc khéo, tại mấy món trứng với đậu, dễ nấu mà…hi..mặc dù tôi không biết nấu nak


- Ừa, tại chị không biết nấu nên chọn đại món dễ nấu cho e ăn đó,- chị nói như kiểu dỗi tôi…


- Hè hè..e đùa đó, hôm nay chị bày e nấu nha, e dốt cái khoản này lắm, - tôi nịnh, được cái nịnh và chọc là không ai bằng tôi..hix


- Ừ, Ok thôi, hôm sau mang sách qua chị bày cho luộc trứng…haha,- chị chọc cười, cũng vui tính ghê


- Xì, cái đó mẹ dạy e lâu rồi chị ạ, chị phải nấu món gì như là chân gấu hấp tái, hay là cẳng voi hầm rượu vang đỏ chớ…-kaka..tôi chém gió…


- Được rồi, hôm sau chị dạy cho,- chị trả lời gỏn lọn



Hai chị e cười nói vui vẻ cả buổi ăn. Tôi thì càng hạnh phúc, được ngồi ăn bên người mình yêu. Tôi lại mơ mộng, hay e nó thích mình rồi nên giả đò làm nhỏ Hoài đi vắng mà mời qua nhỉ?...hè hè..trí tưởng tượng bắt đầu



Nhưng mà ôi thôi, ăn cơm xong thì trai lười như tôi cũng phải rửa chén các bác ạ, nói thế nào e nó cũng không chịu tha. Thôi đành rửa vậy, chắc k sạch lắm, nhưng mà may không vỡ cái nào..hhehe



Rửa xong đâu vào đấy, tôi với chị ra ngồi uống nước tán gẫu…



- Hoàng học công nghê thông tin hả?...- chị hỏi


- Dạ, phải chị ạ, nhưng mà học chưa biết gì, hihi- tôi cười nói lại


- Ừ, cái máy tính của chị nó bị sao sao ấy, e xem giúp chị được không??- Chị nhờ vả


Ôi thôi, thôi cái tính mơ mộng, tôi cứ tưởng e nó muốn ăn cơm chung nên gọi tôi qua chứ, nhưng ai dè lại…hehe….nhưng không sao, dù sao cũng được ăn cơm, và nhân dịp này lấy điểm trong mắt e….



Ngồi loạy hoạy cả tiếng đồng hồ, mò mập, cài lại phần mềm, chỉnh sửa biết bao nhiêu thứ. Tại chị là dân môi trường nên k biết gì về máy nhiều, làm nó hỏng tùm lum à. Tôi phải sửa lại tất cả, chị nhìn tôi giống như kiểu chị ngưỡng mộ tài năng của Bill Gate ấy, hehe..nhưng ai biết được cứ next rồi next…chả có gì đáng ghê gớm cả…haha..mà vẫn ăn điểm ngon ơ….



Sau hai tiếng đã xong, cũng chiều rồi, tôi phải chào chị về để chị còn nghỉ trưa,…tôi về còn phải phơi cái áo giặt tối qua chứ không nó không mất mùi thuốc tẩy nữa thì khổ. Tôi chào chị về mà trong lòng vui sướng, chị nhìn tôi lưu luyến. Tôi thầm nghĩ ấy mà..hehe...




Chap 11:



Dường như càng ngày tôi càng thích e nó, thích cái cách nói chuyện, và hơn nữa là thích tính cách trẻ con của bé. Hơn hai tuổi, mà sao tôi vẫn thấy e rất bé nhỏ, hợp với mình. Lân la, tôi biết được nick yahoo và facebook….tôi muốn gây bất ngờ nên chả hỏi thẳng chị…



Buzz……


Một lần chả có động tĩnh gì?...Buzz…lần 2….”tieuthulolem đang trả lời…” là tôi biết e nó đang đánh chữ….^^


- Ai mà quấy rối vậy?..tôi không thích như vầy đâu nhé?- e nó nhắn


- Nhưng a thích, a thích buzz vậy đó? Không cho hả?...- tôi chọc lại, lì…


Không biết tôi, e nó cạch luôn, chả trả lời nữa. Tôi bắt đầu lo lắng, bao nhiêu từ, bao nhiêu cái chọc đã nghĩ ra để chọc e nó làm quen. Mà giờ phá sản mịa rồi, lòng vòng, chả nghĩ được cách gì chọc.


- Êu trẻ con, chảnh ghê ta, người lớn nhắn tin mà không thèm trả lời à?.- tôi khai tên^^


- Cái gì?...gọi chị trẻ con hoài là chị cho chết đó nha, k thích?- e nó làm mặt giận


- Hehe…vậy à, vậy thôi. Chị làm gì mà ghê thế, e chọc thôi mờ..hix,- tôi giả vờ nghe lời, mặc dù sau này tôi gọi e là trẻ con nhiều lắm


- Em đang làm gì đó?..lại lang thang trên mạng à? Tán e nào ?- chị hỏi tôi


- Hehe, e đang lên mạng đọc truyện thôi chị à, e đọc truyện tình, chị đọc không?- tôi trả lời lại chị


- Xì, chị lớn rồi, đọc ba truyện con nít làm gì? E đọc đi, học tập mà tán gái nhé…hehe- chị lại còn chọc tôi chớ


- Gớm, chị lớn, lớn như đứa học cấp 2 ấy nhỉ?haha..có ng yêu chưa mà đòi?, nói chi e? tôi hỏi dò mà…hix


- Chị chưa, chả thích yêu, chả tin được ai?- chị thật thà ghê, đúng thứ tôi cần…hehe


Tự nhiên tôi lại càng thêm tự tin, chị chưa yêu ai, chả tin ai, nghĩa là, con trai chưa ai đáng tin để chị tin cả, chứ không phải chị ghét con trai,…haha.


Nghĩ bụng, tôi đứng phắt dậy, nhìn vào gương, soi soi, vuốt vuốt. Chà, con nhà ai mà dễ thương ghê ta, mặt sáng ngời, cái thằng này mà không e nào yêu đúng là bọn đó kém ghê. Nghĩ vậy tôi cười đắc chí.



Hai chị e nói chuyện một lúc rồi chị chào, chị kêu làm bài tập. Ghét ghê, đang nói chuyện hay, thế mà lại đi làm bài tập. Tôi lại lên mạng chơi game, lòng đầy vui sướng.



Vậy là tối nào tôi cũng onl, cũng kiếm chuyện để nói chuyện với chị. Chả hiểu sao hôm đó lắm chuyện mà hỏi thế nhỉ? Em bảo mỗi lúc nói chuyện với tôi, e cười nhiều hơn hẳn, tại vì tính tôi hài, nên chưa bao giờ mà giữa hai người hết cười.



- Trẻ con, tối café với người lớn nhé?- tôi mời chị, tại lâu rồi 2 chị e chưa gặp nhau


- Café gì? Người lớn lo mà học hành đi,- chị từ chối…


- Thôi mà trẻ, đi chới với người lớn đi, rồi người lớn dạy trẻ con ăn thế nào cho mau lớn nhé?...hehe- tôi nịnh


- Thôi đi ông nội, ông thì lớn lắm không bằng, nói chuyện chả có tí gì người lớn, mà lúc nào cũng gọi chị là trẻ con, lêu lêu- chị chơi xỏ tôi


- Hehe, đó là e thích vậy thôi, lớn lắm rồi nè, lớn tới mức biết mời chị đi café nè, tối đi chị nhé….


- Ừm, mà đi hai người hả? có ý gì với chị không đây? Hay là lại giới thiệu chị cho ai


Bực chưa, nghĩ gì đâu, tôi có điên đâu mà bê cá cho mèo, giữ bên mình chả được nữa là, hè…


- Hi, ừ…tối e giới thiệu cho chị, tốt lắm, vui tính, dễ thương nữa, thế chị nhé, tối e qua đón


- Ừ, ok e,- chị nhận lời


Cuối cùng cũng mới được nàng đi café, lần đầu thật khó, tôi phải chuẩn bị kĩ. Giờ mới 3h35 mà tôi đã offline, mang tạm cái áo qua cho con e nhà bà chủ là giùm cái. Nịnh mãi bé mới chịu làm cho tôi. 



Tắm rửa xong, tôi không dám dùng nước hoa, vì sợ chị không thích. Chỉ dám dùng tạm lifeboy.hehe. Tóc dựng lên, nhìn oách xà lách thật, tôi lại tự sướng về dung nhan mình. Đúng 7h30, tôi phóng xe lên nhà nàng.




Chap 12:



Tới đầu kiệt thì tôi đứng đó chờ chị, chứ không vào phòng. Khoảng 15 phút thì chị ra, không biết vì đi với tôi, đứa e trai không mà chị không trang điểm, gương mặt mộc, mặc quần áo bình thường lắm.hi. Nhưng tôi thích thế, tôi không thích ai đó trang điểm, không tự tin bước cùng ai đó mang cái giày cao gót 10 phân. Mặc dù chị có đi thì cũng cao chưa hơn tôi được, hi.



- Chà, đi chơi với e mà mặc gì xấu ngoec,- tôi chọc chị


Chị lườm tôi cái, nhưng mà đáng yêu ghê.


- Xấu á? Vậy thôi để chị về………..luôn.- chị dọa tôi


- Hi hi,, thôi thôi bà cô, đùa chớ xinh lắm rồi, xinh nữa thì e không có công trả lời bọn con trai hỏi về chị đâu,- tôi nịnh, cái mặt lúc tôi nịnh nhìn vui ghê..hehe


- Thôi đi đi ông, nói nhiều quá,- chị làm giỗi



Tôi đưa chị tới quán café gần đó, vẫn là Ánh Dương, tại tôi kết chỗ này rồi mà. Lần này tôi cũng chọn cái bàn ở góc, và ga lăng chả kém. Tôi bước nhanh tới bàn, kéo ghế ra, mà lần này kinh nghiệm rồi, làm từ từ, kẻo ngã ghế thì về luôn chứ chả chơi…keke



- Mời trẻ con ngồi,- tôi nói khéo


Chị nguýt tôi một cái rõ dài, mà tôi kệ, nguýt thì nguýt chứ a đây sợ gì, hôm sau yêu a mà nguýt coi chừng a đánh cho chừa, tôi nghĩ khoái, rồi cũng ngồi vào bàn……



- Chị uống gì thì gọi đi, mà chỉ một thôi nhé, chưa gọi ly thứ hai thì lo mà trả nha..hehe,- tôi chọc,…


- Mời được ly thì thôi, về…- chị giả đò giận


- Hehe…gớm, e nói đùa thôi, chứ như chị mà uống có 1 ly thì tối về lại mắc công khó ngủ,hehe.. lúc nãy ăn xong cơm không dám uống nước để để bụng tới uống cho e nhịn luôn tuần này chứ gì?...- tôi chọc


- Ừ, đúng vậy đó, chưa ăn cơm nữa, mời đi ăn luôn không?....- chị cũng làm tới


- Hi, thôi, uống nước no đi rồi về, giờ còn gì mà ăn, hix,,-


Rồi hai chị e gọi thức uống ra, tôi vẫn sting như ngày nào, hình như mỗi lần vào quán café thì tôi chỉ gọi có mỗi món này, nghiện mịa nó rồi. hix. Còn chị, vẫn sữa chua đánh đá trộn café như ngày nào. Nên sau này mỗi lần vào quán, thì tôi gọi luôn cho e nó, đỡ phải hỏi, hihi.



- Nè chị, sao chị chưa yêu ai?..-tôi hỏi


- E thì hỏi làm gì? Biết cái gì mà hỏi?- chị không chịu nói


- Ứa? chị nói thì e mới biết chứ, có gì e giới thiệu người cho, kẻo không chị lại ế, mà e thì hay mũi lòng, lúc đó sợ lại xin đi chống ế, khổ thân ba má e ở nhà…hehe,- tôi chọc


- Gớm, chống ế người già này làm gì?...tại chị chưa muốn yêu, cũng chưa có ai làm chị thích cả, nói chuyện không hợp nên không yêu thôi,- chị thật thà


Tôi, vênh cái mặt lên, vẻ tự tin…tôi mà, Hoàng Bách Khoa đó, cái vụ hợp kiểu nói chuyện thì tôi tự tin lắm, lại thêm một sở trường, trong đầu tôi toan tính biết bao nhiêu thứ, tấn công phải từ từ, e nó mới tin, k vội vàng quá e nó lại nghĩ trẻ con thích khám phá, thì khổ thân tôi.



- Thế chị nghĩ sao về tuổi nè? Người yêu chị ít hơn tuổi ấy?- tồi hỏi dò, phải tìm hiểu sở thích e nó chứ,..


- Ôi dào, bọn trẻ con thì yêu đương gì, chị chả thích, chị thích người lớn tuổi hơn thôi, một bờ vai chín chắn,- chị lại thật nữa à, nhưng sự thật này tự nhiên lại dội gáo nước lạnh vào tôi, lúc nãy đang còn miên man mà, thôi kệ, cứ tán


- Trẻ con á, yêu trẻ con cũng có cái hay chứ bộ, yêu trẻ con không phải được cười suốt ngày à? Như e nè?...- tôi gợi ý


- Hi, nhưng chị không thích, trẻ con thơ ngây, yêu nhau có mà cãi nhau suốt ngày à, như e nè, trẻ ranhhh….,- chị nháy mắt vẻ tinh nghịch với tôi


- Xì , xì, xì, tại chị chứ bộ, lớn tuổi rồi mà cứ thích tranh giành hơn thua với e, e nhịn lắm rồi mà chị cứ làm tới, nên e phải phản đối thôi..hehe,- tôi cười


- E thì hơn chị chắc, cứ nhận mình là người lớn, mà suốt ngày cãi nhau với chị, là sao…???- chị chống chế lại ý kiến của tôi


- Thì lúc nói chuyện, e thích làm trẻ con, như vậy cười nhiều hơn, chứ lúc làm gì quan trọng, e lớn lắm chứ bộ,,- vừa nói, tôi vừa đưa tay lên gồng, làm thành cái con chuột chạy cho chị xem, hix.


Hai chị e nói chuyện vui vẻ, tới khoảng 9h thì tôi chở chị về, đưa chị vào tận phòng luôn, ga lăng mờ. Đường phố hôm nay đông vui ghê, gió mát trăng thanh, rất hợp để tỏ tình, mà thôi, từ từ,hi. Kết thúc một buổi tối nói chuyện đầu tiên, café, khung cảnh lãng mạn, dù cảm nhận được đôi chút khó khăn, nhưng tôi không quan tâm, quyết làm phi công mà, con gái ai chả thích người lớn tuổi hơn, có công việc ổn định, nhưng thôi, quan trọng là cái mồm, tôi nghĩ bụng. Tối đó tôi lại về, về cày cái máy tính của tôi tới tận 2h sáng. “Hạnh phúc chính là e” 

Chap 13:


Nhật kí ngày …tháng…năm….



Mai ngày lễ rồi, làm gì bây giờ, tôi ngồi nghĩ hoài không ra. Ngày lễ người ta có bồ, đi chơi vui vẻ. Còn mình, không lẽ ru rú ở nhà một mình,? mà chuyện với e nó chưa đi tới đâu, chưa tỏ tình, thôi kệ. Nghĩ nhiều mệt quá. 



- Alo, anh Huy à, mai đi nhậu không? Lễ mà,- tôi gọi cho a họ


- Nhậu nhẹt gì chú, mai a bận đi với nàng rồi, mà đang nịnh, nàng không chịu đi.,- a Huy nói


Tức thì tôi nãy ra ý định, hi, gặp thời, trời không phụ lòng người mà….


- Vậy à, để e rủ chị Phương đi cùng nhé, mình đi pic nic nha?.- tôi đưa ra ý tưởng,


- Okee…Có hai người đi cùng cũng vui, mà sợ không mời được e Phương đi cu cậu à, tại e nó ít đi chơi như vầy lắm…, - a Huy hưởng ứng


- K sao, cứ giao lại cho e, hi,- tôi nói có vẻ tự tin lắm, rồi tôi tắt máy, tính nghĩ kế để làm sao mời được chị đi.


“Một con vịt nó xòe ra hai cánh, nó kêu rằng quạc quạc quac, quac quạc quoạc, ,..“, bài nhạc chờ của máy chị Phương cất lên, cái bài này tôi tặng chị, chọc thôi mà chị vẫn để tới bây giờ. Tôi vui….


- Aloo…- Đầu dây bên kia trả lời, giọng hơi mệt


- Chị à! Chị mệt hả?..sao giọng nghe lạ vậy


- Ừm, hôm nay chị đi học về mệt quá e à, chưa ăn nữa,- chị trả lời, vẫn mệt, tôi thấy lo


- Vậy à, mệt thì lo mà ăn chứ, bỏ bữa lại chết giờ, ăn đi chứ trẻ con, - tôi cố làm chị cười, mà hơi khó…vì chị mệt


- Hi, k sao, chị nghỉ tí rồi tí chị dậy ăn, e làm gì đó?,- chị hỏi tôi


- Hi, e đang ngồi nhớ chị chứ có làm gì đâu, muốn nghe giọng nên e gọi nè, ai dè, cái giọng gì chua lòm, mua đường pha đã, hehe…- tôi chọc


- Giọng này mà bảo chua á, giờ mệt không thích chọc nhé, có gì nói lẹ đi, nhớ cái con khỉ khô nhà e.---chị mệt….


- Dạ, hỏng dám. Mai ngày lễ, chị đi chơi với tụi e nhé, với a Huy, nhỏ Hoài nữa, nhé chị?..-


- Đi đâu?, chỉ chả thích nơi đông người đâu, chen chân mệt,..- chắc chị cũng có ý định đi, ở nhà làm gì chứ, tự kỉ nữa,..


- Hi, oke..mai mình lên picnic tại BaNa hill nha…?ok,- 


- Hi, đi BaNa hill luôn, hẹn hò à, hihi…ok,mai đi ha.,- chị nhận lời, chắc cũng hỏi nhỏ Hoài rồi,



Tôi vui ghê, không ngờ dễ thế, tưởng phải năn nỉ chị chứ. Cũng phải mà, tôi dễ thương, đi chơi lễ với tôi vui còn gì bằng., hè hè. Tôi chúc chị ngủ ngon, nhưng cũng không quên dặn là phải ăn trước khi ngủ.



Tôi cũng phải đi ngủ sớm, mai còn phải lên chợ mua ít đồ để còn đi chơi chứ, phải lo hết, mệt nhưng vui vì được đi cùng e.



Đúng 5h15p, chuông đồng hồ đã điểm. Tôi dựng phắt dậy, chứ không chổng mông ngủ nướng như hôm trước hè, tình yêu vẫy gọi mà.



Tôi cầm cái giỏ, lên trên phòng a Huy rồi cùng đi, mà đáng lẽ ra con gái phải làm chứ nhỉ?..yêu thì toàn bị ngược đời vậy đó.



Chúng tôi mua đủ thứ, nào là bánh kẹo, trái cây, nước, khăn ướt. Cái gì mà chị e phụ nữ cần là chúng tôi mua hết, hihi. Khổ nỗi cái gì chị e cũng cần, nên nặng…hoho



7h30, chúng tôi lên xe buýt đi về Bà Nà Hill. Hôm nay ngày lễ nên đông thật. cặp kia ngồi một ghế, còn tôi với chị Phương một ghế, trong lòng tôi thật là vui vui vui…hi



- Tối qua ngủ ngon không trẻ con?- tôi hỏi chị


- Tối qua mệt nên chị ngủ một mạch à, sáng dậy mới ăn bù, hi- chị trả lời tôi…


- Chà, lúc chị mệt. lợi kinh tế ghê, hihi..- tôi chọc chị


- Ừm, kệ người ta, có phải e nuôi chị đâu mà,- chị lườm tôi


Bọn tôi ngôi trên xe tới 8h hơn là tới Bà Nà. Sáng sớm, không khí ở đây thật trong lành và dễ chịu. Khoảnh khắc này thật là tuyệt, tôi như mơ mơ màng màng. Chắc hôm sau tôi mà tỏ tình, phải lên đây mới được, tôi thoáng cười, lãng mạn như phim hàn. Thật ra để tán chị, ngoài ăn nói bẩm sinh ra, cộng với dung nhan chả chê vào đâu được thì tôi phải cảm ơn mấy phim hàn, tuy hơi sến, nhưng họ nói rất lọt tai. Hehe.




Chap 14: 



“Bước xuống phố sáng tinh mơ, dạo qua gốc công viên. Mọi người, chào bình minh đang đến, nhìn cụ già tập dưỡng sinh, sao tim ta thấy bình yên…ó giề”…….



Khung cảnh nơi đây thật tuyệt vời, một cuộc hẹn hò diễn ra ở đây thật vui biết mấy…hihi. Tôi là tôi thấy thích leo lên cây, nhảy tọt xuống phát cho biết đời là thế nào rồi, Mà thôi, phải giữ uy tín với e nó, k e nó lại sợ, tưởng mình là bọn du côn, khó tán.hehe



Chưa tính làm gì cả, chúng tôi dạo quanh khu vực, kiếm bãi đất trống, dựng cái lều đã. Chúng tôi dọa là ở đây có rắn, đi coi chừng, thế là các e tin, đi sát bên người, cách này hay ghê. Tán gái là phải có trình, phải đập rắn trong hang, kaka. Cuối cùng thì chúng tôi cũng kiếm được bãi đất, bỏ mấy thứ lặt vặt ra. Chúng tôi ngồi xoay vòng, cặp theo cặp ấy mà, mặc dù hai chúng tôi bấy giờ chưa phải cặp, nhưng cũng không nên phá đám hai người bọn họ.



Chúng tôi lấy bánh ra ăn, ngắm tạm cái bình mình cũng quá giờ rồi. hi.



- Èo, ăn gì nhiều vậy, bộ bụng chị là bụng heo chắc?..- tôi chọc chị


- Nè, chị mới ăn có miếng nha, - e hư ăn ghê


- Có đâu, e lo cho cái dạ dày của chị thôi, lúc sáng còn ăn bù lúc đêm, mà giờ ăn nhiều vậy, bội thực đi rồi e cho ở đây tạm trú luôn, kaka.- tôi chọc dữ hơn,


- Khỏi lo, e lo cho thân e đi, chị giờ mới ăn sáng, ăn còn có sức cãi e, con trai gì đâu mà cái miệng khiếp, hơn con gái,--chị lườm tôi, mà k dỗi, 


- Gớm, hai người như mèo với chó ấy nhỉ, gặp nhau là cãi nhau suốt,- nhỏ Hoài đệm vô


- Người ta nói cãi nhau là dễ yêu nhau lắm đó à nha,…a Huy nói ý vào


Cả đám cười phá lên, trong khi tôi, cũng thích rồi đấy, hehe. Cãi nhau đi, rồi xa nhau, chả ai cãi cùng, thấy nhớ a chưa bé con của anh??. Tôi nghĩ vậy mà sướng, ăn liền 3 cái bánh cho nó lót dạ.hề hề. Xong xuôi đâu đấy, chúng tôi vào mua vé lên ngắm cảnh thiên đường, có bạn nào chưa đi Bà Nà thì ghé vào nha. Thiên đường mộng mơ các bạn ạ, nhưng mà có hơi đắt, 250k cho mỗi người, hi. Nhưng ăn chơi không sợ mưa rơi mà.hix



Lại chia cặp, e và tôi lại một chỗ. Ngồi trên cao cùng người mình yêu, thích thật..Giống như đang đi trên thiên đường tình yêu vậy. Thế mà tôi lại nghĩ, giờ này mà có bó hoa hồng, tôi quỳ xuống, trước mặt e.:” Trẻ con, làm ng yêu a nhé?...nhé em?..không là a nhảy xuống ở đây nè…haha..kiểu gì e nó chả đồng ý”, tức thì tôi bật cười,…



- Sáng nay ăn gì à, zô duyên thế, đi cùng chị mà cười mình…- chị quay qua hỏi tôi…


- Không, chỉ là, chỉ là e đang nghĩ, quả này mà đạp chị xuống dưới kia cái, sáng mai e với chị được lên trang nhất báo anh hùng, haha,…- tôi nói xạo


- Ế, ế, hay là để chị giúp e bay xuống nha, xem ai khỏe hơn nào, - chị lại còn xích lại gần tôi, mắt nhìn tôi, mà đằng đằng sát thủ ,hix, chả được âu yếm như giờ


- Hihi. Dạ thôi, e biết hôm nay chị ăn tới 2 bận lận, chứ không như e, ăn chả được bao nhiều,mà mắc công tháp tùng chị e phụ nữ lên tận mây xanh thế này rồi.,- tôi giả vờ thua, hè hè, chiến thuật đó các bác ạ, chứ cứ đòi hơn thua với e, có ngày e cho rớt thật thì tèo…hehe


- Ừ, ngoan, hôm nay lễ nên giả đò chứ gì, chị biết tổng,- chị làm như chị khôn lắm ấy nhỉ?hehe


- Lêu lêu, mà nhìn hai người bọn họ kìa, vui thật, có gấu vui ghê, hay chị e mình giả đò làm người yêu đi chị, hihi,- tôi cũng đùa, nhưng muốn thật đấy, hehe


- Èo, thôi, chị chả dám, chả thích phong e lên làm phi công, mệt lắm đó, hihi,- chỉ trả lời như thật


- Ừa, vậy thôi, chứ máy bay này vừa tốn xăng, vô lăng lại khó lái, chả thèm- tôi bỉu môi, mà sau này học lên cao tôi mới biết máy bay không có vô lắng, haha



Đi lễ vui thật, đó là ngày tôi nhớ nhất, chưa có người yêu, nhưng cũng không tủi thân, cũng có ai kia bên cạnh, đắm say, cười đùa. Ố lá là la, a mà tán được e, a phải bắt e trả a gấp mấy lần a chịu khổ thế này…huhu. ..tôi thoáng nghĩ bụng, nói vậy thôi chứ tán được chắc tôi hi sinh cho e nhiều lắm chứ chả chơi.



Buổi trưa thì chúng tôi vào căng tin, ăn trưa xong đâu đấy, buổi cười nói vui vẻ. Chắc hôm đó ai đi chơi cũng phải nhìn tôi, cái miệng, mà quan trọng hơn là đẹp trai dễ thương vừa mới hạ sơn, hehee…



Cả một buổi chiều lặn lội trên sa trường, có lúc tôi phải cõng e nó, đi qua cái suối mà, chắc e giả bộ để tôi cõng, nhưng tôi thích thế. Chúng tôi chụp biết bao nhiêu là ảnh, mà toàn là ảnh độc, tư thế vui thôi rồi.



4h30, mệt lã, đói, ăn tạm cái bánh vậy. Cả bốn chúng tôi ngồi bệt xuống tấm bạt. Chả còn sức mà cười đùa nữa. Nhỏ Hoài giờ không ngại nữa, dựa hẳn vào vai anh Huy, còn ảnh thì quạt cho nhỏ. Còn về phần tôi, chị bé cũng dựa vào vai tôi, hi…nhưng khổ nổi chơi mệt, ngươi toàn mồ hôi, nên tôi không cho, đẩy chị ra mà chị cứ dựa dựa vào, tôi lỡ tay, đẩy cái mạnh, e nó ngã lăn quay. Hức, lúc đó tôi biết làm gì chứ, hai người kia thì được trận cười vỡ bụng. Chị còn khỏe như trâu mà giả vờ, nhảy dậy đấm tôi, rượt tôi như vừa ăn sâm Triêu Tiên, hix.



5h10, lên xe buýt, chuyến cuối cùng trong ngày để về lại phòng trọ, ai nấy cũng vui, mệt rũ rượi,…Một ngày lễ giản đơn…




Chap 15:



Về tới trường, chúng tôi lũ lượt ai về nhà nấy, hai người bọn họ thì say men tình. Còn tôi với chị bé thì say xăng mịa nó rồi..hehe…



Về tới phòng, tôi chỉ kịp cởi cái áo, mà chưa kịp treo lên mốc, vứt tạm xuống sàn nhà, hix, bật vội cái máy tính, và…”My Love” vang lên, tiếng nhạc du dương, dường như tôi say tình thật rồi các bác ạ, hôm nay thật vui, chuỗi ngày độc thân đang chấm dứt dần trong tôi.



Càng ngày chúng tôi càng thân nhau hơn, cũng quen lâu rồi mà. Em đã quen với tính cách của tôi, hài hước, hóm hỉnh, và chưa bao giờ là e giận tôi lâu cả, tôi biết nịnh con gái mà…hè hè



Những buổi tối café lãng mạn bên nhau, những buổi đạp xe đi dạo phố, gió mát trong lành, cũng vui. Nhưng mà đó vẫn chỉ là tình cảm chị e, có chăng hơn tí là tình bạn, …Thời gian đó quả là khó khăn đối với tôi, yêu và muốn được yêu nhưng tôi không thể mở miệng ra, không thể tỏ tình. Có những khi tôi nhớ e, mà mới gặp, không lẽ lại viện lí do gặp nữa, thế thì lộ chết. Tôi đạp xe lòng vòng, vui đấy, nhưng đích đến vẫn là kiệt K182. Tôi đã từng nói với các bạn cách tiếp cận nàng rồi đấy, dãy đó có bạn tôi sống, và tôi vào. Đường đường chính chính mà, ngắm e từ phía xa, e xinh thật, tôi chậc lưỡi. Dường như cả ngày tôi chỉ biết nhớ tới e…….e và riêng e….



Mà dạo này, có mấy thằng tấn công e dữ dội, tôi phản pháo, tôi hay quấy rầy e, đi bên e tôi làm như kiểu tôi là người yêu của e…vênh váo, chả cho đứa nào có cơ hội. “ e là của tôi, đơn giản tôi nghĩ thế”..



Có lần tôi thấy a kia, hơn chị-người yêu tôi–2 tuổi, đã đi làm, nhìn mặt cũng dễ thương đấy, nhưng không bằng tôi tán chị. Hè, được thể, tôi cũng vào quán, chỗ chị ngồi. Tôi cũng cười chào a ta, mà cái tiết trời nóng, ô la la…và tôi tu một ực ly sữa chua đánh đá của chị…trước ánh mắt trầm trồ khen ngợi của đông đảo khán giả gần xa…còn a ta, chắc tức tôi lắm, hè hè….



Mà chả may, sữa chua đánh đá, có đã chưa kịp tan, tôi tu ực phải đâu nuốt phải đá, mịa, nó mắc ngang cổ tôi, không nuốt nổi, bựa ghê, tôi muốn sặc một cái, mà không lẽ trước mặt chị, oài, éo le rồi đây….Mặt tôi đỏ bừng lên, ngồi xuống ghế, chả nói câu gì. Chắc chị biết, nên cười tôi…ức thế chứ lị,…nhưng rồi cuối cùng tôi cũng phải vào trong uống tạm miếng nược lọc cho nó trôi xuống, hạ hỏa, …



- E, vào kiểm tra nhà hàng nhà người ta à?- chị chọc tôi,..


- Ừa, vào kiểm tra, lỡ đâu người ta cho chị e uống gì bậy bạ thì sao, ai gánh vác nỗi,- tôi nói, tại vì có a kia ở đó, nên tôi cố tình nói vậy…


Không hiểu lúc đó chị có biết tình cảm của tôi không, nhưng tôi tin chắc là tôi biết, a ta biết, và cái xã hội đang nhìn vào tôi, với vẻ mặt nể phục …cũng biết…



Đó là lần đầu tiên tôi thể hiện ra mắt, khó quên vì khó nuốt….


Tối đó tôi không chơi game, tôi ngồi tư lự, tôi mệt, mệt vì phải kiềm chế tình cảm, mệt vì nhìn thấy chị đi bên ai kia, ….



Đồng hồ điểm, bà chủ thì cứ mắng con bé. Chả biết con bé hôm nay làm gì sai mà bả la khiếp vậy, thôi kệ, lúc khác thì tôi qua xem cái, nhưng giờ mệt rồi. Tôi chỉ muốn đi ngủ…



12h, vẫn cứ thế, đôi mắt vẫn sáng bừng, chả ngủ được, ….bật dậy, tôi cầm điện thoại, muốn nhắn tin…nhưng mà chắc là đi ngủ cho nó lành.




Chap 16:



Nhật kí ngày ….tháng….năm…



Ngày 10/10…tôi nhớ rõ lắm, cái ngày định mệnh đó mà. Cũng như mọi hôm, chị và tôi vẫn gặp nhau, vẫn đi café bình thường. Nhưng mà trong tôi, tôi thấy nhớ e lắm, tôi dường như không thể kiềm chế nỗi nữa. Cả ngày chỉ có nằm lì trong phòng, không game, không nhạc. Người ta nhìn vào thấy lạ, bởi cái thằng, ni lâu toàn đi chọc gái, mồm hát chí chóe cả ngày, thế mà hôm nay nó im bặt, cái im lặng khác thường….



10h, tôi lấy hết can đảm, cầm điện thoại lên nhắn tin cho bé. “Trẻ con à!...người lớn yêu trẻ con nhé??....”



10 phút sau…..


20 phút sau……


30 phút sau……vẫn không có tin nhắn trả lời. Tôi như chết lặng, cố nuốt nước mắt, mà sao nó rơi, rơi lả chả, nhiều lắm. Buồn!...khoảnh khắc đêm khuya, khó tả….Xem như mọi thứ đổ sụp rồi, nhưng tôi vẫn có nghĩ thoáng, chắc e nó ngủ quên…


Thật ra e nó đang bận, ít phút sau nhắn tin lại, mình chộp ngay, hi vọng e nó đồng ý….


- “E dám chọc chị kiểu này à?...coi chừng chị đánh đòn đó nha”,- chị trả lời, giờ này mà chị còn bảo e chọc nữa chứ


- “Em không đùa, trẻ con…a thích e”,- tôi lấy hết can đảm để gọi từ e, khó khăn quá


- “Hi, đừng có giỡn, thôi e ngủ đi, yêu đương gì”,- chị chỉ nhắn tin lại có thế


- “Trẻ con ngủ ngon…!”,



Trái tim tôi dường như chết lặng, tôi không hề có cơ hội nào tán chị cả. Tôi buồn, buồn của một tình yêu đơn phương, ngồi một góc trong phòng, tôi cứ nghĩ như ngày mai mặt trời sẽ đổ xuống ấy. Sao mà buồn tới thế, trước đây tôi cũng buồn, nhưng chưa buồn như bây giờ, yêu một người con gái sao khổ quá vậy…



3h, vẫn ánh mắt ấy, mệt rũ người,nhưng mắt thì không chớp, rơi lệ,…trái tim rỉ máu, tôi buông xuôi tất cả, …Một người vui vẻ như tôi mà cũng có lúc buồn đến thấu ruột thấu gan, cuộc sống mà, tình yêu nó khác ở chỗ đó….



Sáng sớm mai, tôi bỏ học, tôi đạp xe lòng vòng quanh đã nẵng. Cái thú vui mới của tôi. Đạp xe dạo phố, mà còn ngắm được gái, thích thật, cần gì yêu chứ, tôi nghĩ bụng.



Sau một ngày ròng rã, tôi trở về phòng, ngày hôm nay tôi không biết e làm gì, ở đâu, khỏe không, và tôi cũng không còn tâm trạng quan tâm, hôm nay là lần đầu tiên tôi không chúc bé ngủ ngon, cũng k chọc bé cười. Chắc chị bé cũng không cần, tôi thoáng cười nhạt, mình ngốc thật.



Cả tuần tôi cứ thế, sáng dắt xe đi dạo, tối vo gạo nấu ăn, êm đềm thật. Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định tán e, chỉ có điều, giờ tôi k biết nói gì, tôi đã tắt máy cả tuần nay rồi, chị có nhớ tới thằng e này cũng không thể liên lạc được. Mây lần tôi thấy chị, tôi đều tránh mặt, chỉ cần tôi biết e vẫn ổn.



Ngày 20/10…sinh nhật e, sinh nhật e trúng ngay vào ngày phụ nữ Việt Nam. Tôi ấp ủ ý định làm gì đó bất ngờ cho chị, nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Khổ nỗi, bao nhiêu chiêu bài của tôi, chỉ toàn áp dụng cho chọc gái, bây giờ tán thật, thì ngu quá trời. Khó khăn thế chứ, tôi lên mạng tìm đọc, cũng có vài cách, nào là chặn đường tỏ tình, nào là mua hoa hồng xếp chữ “anh yêu e,”….nhưng tôi chả chọn được cách nào. Càng ngày càng tới gần ngày sinh nhật e nó, tôi thì vẫn bận cái vụ tìm phương án, mọi thứ trôi đi lặng lẽ, không lẽ chị quên tôi thật rồi sao? Mà sao không thấy tìm tôi, cả tuần rồi còn gì. Mà cũng không trách chị được, tôi tắt máy, cố tình tránh mặt chị mà…..



Ngày 20/10............




Chap 17:



Ngày sinh nhật của e cũng tới, nghe bảo e có tìm mời tôi, nhưng không được(sau này e kể, cũng như a họ tôi kể)



Một dịu êm, không mưa không nắng, tôi ra phố chọn hoa, hoa hồng thắm 9 bông, tại tôi nghe người ta bày thế…mua thếm một chú gấu con, không to lắm, vì đi tỏ tình mà, ôm chi cho nặng,…



Quần áo sạch sẽ tươm tất, chân đi giày, tóc vẫn mào gà, có tí kéo thơm. Tôi tự tin xuống phố, trong lòng tràn đầy tự tin. Mình phải lì, phải lì thì mới có gấu, tại tôi tán người hơn tuổi nữa, khó thêm khó mà….



Phòng e, 8h tối, sáng rực ánh đèn, bạn bè e đến đông đủ. Tôi sợ, tôi bắt đầu nhún lòng. Trái tim muốn bước mà đôi chân chững lại, cũng đúng mà. Tôi sinh viên năm 3, chả có gì sất, sao dám tỏ tình với e chứ. E có nhiều ngươi theo đuổi và cái quan trọng là họ đều hơn tôi…về tất cả phương diện.



Tôi ôm gấu và hoa đứng chờ giữa đường, dòng người đi qua cứ nhìn tôi, như thể tôi là người ngoài hành tinh không bằng ấy….



Mưa bắt đầu rơi rồi,…tự nhiên trời hôm nay lại mưa, chán thật


- Alo, chị à, ra ngoài này gặp e tí,- tôi gọi chị ra vì k dám vào, thời kì lì đã qua..


- E hả? lâu rồi sao k thấy, giận gì chị hả?..vào phòng chị đi, hôm nay sinh nhật chị mà…,- chị nhỏ nhẹ mời tôi


- Không! Chị ra đi, e đứng gần phòng chị rồi,- nói đoạn tôi cúp máy, mưa càng ngày càng nặng hạt.



Chị trong phòng bước ra, hôm nay sinh nhật chị nên chị ăn mặc xinh hẳn ra. Chiếc váy màu sữa, dây buộc ngang lưng, tóc chị không buộc đuôi ngựa nữa mà giờ xỏa xuống, xinh tựa như thiên thần ấy.



Chị bước đến, tôi vẫn im lặng.


- Vào trong đi em, mưa rồi,- chị cứ đòi tôi vào hoài, tại trời mưa mà


- “Chị!”, thật ra, thật ra a yêu em, xin lỗi vì a đã yêu e từ ngay phút giây đầu, từ cơn mưa ấy, đừng giận gì a, chúc mừng sinh nhật e.


Tôi, thằng quá lì, gọi chị là e ngay phút tỏ tình. Dúi bó hóa với chú gấu vào tay chị, tôi khóc, nước mắt hòa lẫn với mưa. Tôi đã lấy hết can đảm để tỏ tình rồi, và ngày hôm nay cũng mưa, cơn mưa đang dần nặng hạt. Mà sao, cơn mưa hôm nay lại buồn, chả giống hôm tôi gặp e tí nào cả.


- Hoàng vào trong đã được không, mưa rồi mà, hãy tạm gác lại chuyện này đã, đừng làm chị phải nghĩ, hôm nay sinh nhật chị mà,- chị cứ cố kéo tôi vào, 



Nhưng mà tôi không muốn vào, tôi quay đầu, dường như tôi không muốn chị nhìn thấy tôi khóc, như thế nhục lắm, Hoàng của ngày xưa, ngày chém gió bốc phét đâu rồi, giờ đây trước mặt chị, tôi thật trẻ con, chẳng khác gì một đứa trẻ đánh mật kẹo ấy.Buồn!



Tôi chạy như thục mạng, bỏ lại ánh mắt buồn phía sau của chị. Lúc đó tôi còn nghĩ lại được gì chứ. Tôi không thể quan tâm hết, tôi chỉ biết giờ là tôi đang thất tình.



Chưa về phòng vội mà tôi chạy ra cầu Trùng Dương, đứng khóc, cảnh tượng thật oai vệ, hì ..đùa đó, cảnh tượng đó thật thảm thương, cô độc bao phủ về đêm



Về phòng đã 11h, với thân hình ướt nhẹp, đôi mắt lờ đờ. Hình như mọi người đi ngủ hết rồi phải, cả thế giới giờ chỉ còn mình tôi lại với tôi.



- Hoàng, e đi đâu giờ mới chịu về phòng?.- giọng ai mà quen thuộc thế nhỉ, tôi đang cố gắng tìm kiếm một ai đó trong bóng đêm, ngay trước cửa phòng tôi, hóa ra đó là chị Phương, tôi giật mình, như mớ ngủ,


- Dạ, e đi lòng vòng thôi chị à,- tôi trả lời với vẻ mệt mỏi.


- Đi gì giữa trời mưa gió vậy, không biết chăm sóc bản thân à?- chị mắng tôi, mắng yêu không phải nữa??....


- E k sao mà, chị yên tâm,- nói đoạn tôi mở cửa phòng, chị cũng vào trong.




Tôi thay vội bồ đồ, chị ngồi đó chờ tôi. Trông bộ dạng tôi lúc này chả giống người chị quen gì cả, chán, cảm giác thật là hụt hẫng.




Chap 18:



Thay xong đô, tôi ra ngồi ở mép giường, xa chị lắm.



- Chị đưa bánh GATO sang cho e nè,- chị nói rồi mang bánh ra cho tôi, sao lúc nãy tôi không thấy nhỉ, chắc mắt tôi lu mờ vì chị rồi


- Dạ, để đó mai e ăn, giờ e không đói,- tôi từ chối


- E ăn đi, công chị mang qua mà,- chị nói với ánh mắt thoáng buồn



Tôi cũng ăn vài thìa cho lấy lệ, vì tôi buồn mà, chả thiết thứ gì nữa.



- Lúc nãy e làm chị sợ đó Hoàng à?- chị mở lời, dẫn tới ý chính


Tôi vẫn im lặng


- Mình làm chị e thôi nhé?...- chị nói tiếp


- Nhưng e không thích, - tôi nói mà chả nhìn mặt chị nữa, buồn lắm rồi mà, nhục nhất là cái vụ tán không được mà đổi qua làm anh chị e đó,..


- Vậy giờ e tính sao, định không nhìn mặt chị nữa à?- chị nói làm tôi đau lòng


Ừ thì không nhìn mặt, có sao đâu,..Nhưng không lẽ tôi bỏ cuộc sớm vậy, đã yêu thì phải chịu tới cùng mà. Nam nhi sao phải thế. Tôi nghĩ vậy,.



- Em xin lỗi, không phải e làm khó chị, nhưng thật sự, thật sự e không thể xem chị là chị được nữa, giờ, e xem chị là một cô bé, cô bé mà e yêu,- tôi nói nỗi lòng?


- Gì? E bao nhiêu tuổi mà xem chị là cô bé?- chị phản ứng


- E không biết, tình yêu là vậy mà, - tôi chả biết giải thích thế nào



Hai người im lặng, một nút thắt không thể mở ra. Tôi- chả giống lúc trước nữa, không thể làm gì, ngồi đơ ra vậy. Chị thì nhìn lên trần nhà, như muốn nói với tôi điều gì, mà thấy tôi vậy chị cũng im lặng luôn.



- Thôi 11h hơn rồi, chị về đi, khuya rồi,- tôi bảo chị về, mà không biết có ý định đưa chị về không nữa thì không biết


- Ừ, chị phải về rồi, e ngủ ngon nhé,- chị đứng dậy, nói như thể chả cần tôi đưa chị về, 11h hơn rồi mà, ra ngoài có ma đó bà cô tôi ơi


- Thôi để e đưa chị về, con gái đi một mình giờ, lo.


Nói rồi tôi đẩy chị ra, khóa cửa, tôi đưa chị về tận phòng, vậy mà trên đường đi tôi chả nói câu gì.



Tôi quay lưng đi, vì nghĩ chị đã vào phòng nên tôi bước đi thật nhanh.



- Hoàng nè! Nếu mình yêu nhau, e vẫn tốt với chị vậy chứ,?- chị đang hỏi tôi à?. Hay là ai khác, tôi bất ngờ


- Em, em,,…chị nghĩ e giống đùa với chị lắm sao?..e ít tuổi hơn, nhưng e chín chắn lắm rồi, không giống như người khác đâu, e yêu chị, e không hứa gì cả, mà đơn giản là e yêu chị, chỉ cần chị cảm nhận được những gì e nói là được.-Tôi nghĩ chị thích tôi thì phải, tôi bắt đầu nói có ngữ điêu hơn, phải bày tỏ tình cảm chứ,


- Thôi e về ngủ ngon, chị vào ngủ đã, khuya rồi, không người ta lại bàn tán,- chị chào đi ngủ, để tôi hụt hững, khó khăn thật, đang vội mừng.



Tôi về nhà mà không tài nào ngủ nỗi, nghĩ mãi câu nói của chị, không lẽ chị có thích mình à?...hay chị đang thử lòng mình?...câu hỏi cứ quanh quẩn trong tôi.Rồi tôi cũng thiếp đi, sau một ngày dài mệt, dầm mưa, tôi cảm nặng…..nặng theo kiểu không bị cảm ấy mà…hi




Chap 19:



Một ngày mới bắt đầu, chuông đồng hồ báo thức reo lên, tôi cố rướn người nhấn cái tạch, “im cho tao ngủ” – tôi nói với nó vậy. Nhưng tôi có ngủ được đâu, hôm nay tôi lại phải nghỉ học, tôi cảm nhận được là tôi không hề có tí sức lực nào, tôi ốm rồi, cảm rồi, cảm vì ngày hôm qua, cảm nặng hơn vì thất tình nữa.



Tôi nằm đó tới 8h, a họ tôi điện qua đi café, mà giờ này thì café gì chứ, tôi mệt nhoài rồi. Chắc là ảnh kêu ra để hỏi về vụ tối qua ấy mà, không lẽ tối qua bạn chị biết hết. Haiz,,sao yêu mà tôi sợ người ta nói thế nhỉ? Chả mạnh mẽ tí nào. Tôi có rướn ngươi dậy khỏi giường, ngâm tạm bộ đồ vào xà phòng, nếu không 1 chai Natri Clorua cũng chả đủ.



Chưa ăn sáng, đói quá, nhưng sao cái miệng không thể nuốt nổi. Tôi định ăn tạm cái bánh GATO, mà lại nghĩ đến chị, tôi nhớ chị như điên như dại. Mờ mắt rồi còn đâu, tôi yêu người con gái này thật rồi, lâu rồi tôi mới bị cảm nặng vậy mà. Mua thuốc gì cho nhanh khỏe đây?..tự đi mua à, thôi, ở phòng nằm cho lành, ra ngoài trúng gió thì tin buồn báo về làng chứ chả chơi..



“Kìa bóng dáng người nhẹ nhàng bước nơi đây, gần anh giữa làn tuyết trắng, vẫn cứ nhẹ bay, khẽ nắm chặt tay anh, giá rét chẳng còn quanh đây…” – Tôi đổi nhạc chuông rồi, mua đông mà, muốn có một vòng tay ấm quá.



- Alo!,ai đấy? – tôi hỏi, tại vì không thấy tên trong danh bạ,


- Đoán thử đi?- người bên kia trả lời, haiz, cái giọng này dù có cách xa ngàn dặm tôi vẫn nhận ra,


- Chị à, đổi số rồi hả?- tôi hỏi chị


- Không, chị mượn máy bạn, tại chị sợ gọi số chị e không bắt máy,- chị nêu lí do, rõ là ngốc, tôi nhớ chị đến phát điên đi ấy chứ, có chăng thì tôi không dám gọi thôi


- Đâu có, sao e có thể vậy chứ,- tôi giải thích


- Em mệt à, lại bỉ cảm hả? sao giọng lạ vậy?- chị hỏi tôi, chắc chị giờ mới chú ý


- Dạ!,- 


Tôi chưa nói dứt câu thì đầu dây bên kia đã tút tút tút, xong. Tôi bắt đầu nghĩ lí do, máy chị hết tiền chăng, hay hết pin, hay chị không muốn nghe tôi nói nữa. Tôi lo quá, đang mệt mà lại thế này. Nằm, tôi lại nằm….



10p sau, tôi đang mơ màng. Cốc –cốc cốc, có ai đó gõ cửa tôi. Tôi có lết cái thân tàn tạ ra mở cửa. “Thằng nào mà sang tìm mình giờ chứ, …” tôi chả thích vậy rồi.



Mở cửa, bất ngờ, trước mặt tôi là chị, vẫn nụ cười duyên, chị làm như vẻ không có chuyện gì ấy nhỉ. Và quan trọng trên tay, chị cẩm tô cháo cho tôi. Tôi vui……………



- Lêu lêu, người lớn cũng có lúc bị ốm đấy à,- chị chọc tôi,…


- Bộ người lớn không thể ốm được à?...-tôi làm ra vẻ bực, 


- Thôi đi, giỡn mà, hì. Ăn sáng đi nè, mệt chưa đi ăn sáng hả?- chị vừa nịnh tôi, vưa giơ bát cháo lên.


Chà, là cháo tim cật, món cháo mà tôi có thể ăn, chứ cháo khác thì tôi chả ưa. Tôi thấy mình hạnh phúc, được tái sinh rồi.



Chị đẩy tôi vào phòng, ngồi lên bàn, chị mở bát cháo ra, lau cái thìa.


- Có tự ăn được không hay để chị đút?- chị nháy mắt, vẻ tinh nghịch


- Thôi để e tự ăn, chị đút có mà một lúc cho e nghẹn luôn thì có, cho người thích chị chết luôn để khỏi phải sợ chứ gì.,- tôi điên thật, tự nhiên nói vậy


- Thôi e ăn lẹ đi,- chị chả đả động gì tới yêu đương


Anh đang buồn, ăn thì ăn, dù sao cũng là cháo do e nó ăn, vì lí do gì cũng được. Tôi ăn vẻ ngon lành. Chị ngồi kế bên, mắt láo liễng nhìn phòng tôi, mà tôi kể cho các bác nghe rồi đó, phòng tôi thì bừa chả là vừa, tôi không muốn chị tới vì chưa dọn dẹp, vậy mà lần thứ hai chị tới phòng tôi.



- Phòng e sạch quá,- chị chọc tôi, đang ăn mà nghe thế, khó nuốt ghê


- Cháo e đang ăn giở, coi chừng e cho chị ra ngoài đứng giờ, đừng có đem được bát cháo đến mà ….săm soi nghe,- tôi đùa, mà đùa như thật


- Gớm, ăn đi, phòng sao thì chị nói vậy thôi,- chị lại còn


- Muốn sạch hơn thì chị dọn giùm đi, con trai thì chỉ có vậy thôi, e là e chăm chỉ lắm rồi đó, chứ bạn e chỉ bằng nửa này thôi,- tôi nói như thật, chứ thật ra bọn bạn tôi nó sạch lắm, chứ chả bù cho tôi.


Nói rồi chị cũng cầm cây chổi quét phòng cho tôi, tôi giả vờ mà chị làm thật. Ừ thì làm đi, ai cấm, tôi nghĩ vậy vì đang mệt, không cản chị được.




Chap 20:



- Con gái gì đâu mà quét chỗ được chỗ mất thế?- tôi chọc chị,


- Lo ăn đi, làm rác tôi cho cu cậu ra cửa phòng giờ, xe rác chạy leng keng ngoài rồi đó.,- chị lườm tôi


Cuối cùng tôi cũng ăn xong, cảm thấy khỏe hẳn, hehe. Sức mạnh tình yêu, tự tôi cảm nhận nó là tình yêu thôi. Bỏ cái bát vào thau, xếp vội cái chăn, cái chăn lâu rồi mới được tôi gập. hehe. Nửa năm rồi còn gì,



- Chị, e yêu chị đó,- tôi đánh liều


- Ừm,- chị chỉ ừm thôi, tôi chả biết nói gì


- Vậy, vậy, “Trẻ con làm người yêu người lớn nhé?”….tôi hỏi, vì dù sao cũng tới đây rồi.


- Lúc tối e làm chị lo đó, đến sinh nhật chị mà e cũng không thèm vào nữa?,- chị chuyển chủ đề, nhanh thật


- Không có gì, tại e buồn mà, đi dạo dạo cho vui,-


- Vui gì lúc mưa gió, chị tưởng e về phòng nên vào phòng tìm e đó, nhưng e chưa về, làm chị đợi,- chị nói với tôi


- Vậy chị đợi lâu không? E xin lỗi, tại e không biết, nên định over night luôn,- tôi đùa


- Over roi thì có, cũng hơi lâu lâu,hi- chị làm mặt giữ nhìn tôi, có chút âu yếm


- Hi, sao chị biết phòng mà vào?- tôi tò mò,


- Chị hỏi Hải, Hải chỉ đường chị tới,- chị thành thật


Hóa ra do chị nói nên a họ tôi mới tò mò đây mà, …hèn gì mời café


- Vậy à, trẻ con mà đi chơi khuya, hư hỏng,- tôi giả vờ chọc chị


- Cái gì, lúc đó cũng chưa khuya lắm mà, tại chị lo cho e,- chị giải thích, làm tôi thích rồi đó, hihi


- Sao chị lo cho e, chị không cần lo thằng e trai này đâu,- tôi nói vẻ chả ưa


- Hoàng à!,..thật ra,..không nói chuyện với e chị buồn lắm, cả tuần chị tìm e mà không thấy, chị biết e tránh mặt chị, sao e làm vậy?- chị nói có vẻ buồn


- Không có gì, tại e không biết nói gì nữa với chị, e thích chị, vậy thôi,- tôi trả lời


- Chị có gì mà e thích chứ, sao e không thích mấy cô bé kém tuổi e ấy, chị già rồi,- chị thử lòng tôi chăng???


- Người lớn thích trẻ con, cần phải nói lí do không?? Mà e cũng không có lí do đâu, thích mà có lí do, là chưa thích thật lòng.- tôi nói


- Cái gì? Ai trẻ con?...đánh cho phát giờ, - chị vừa nói vừa véo tay tôi một cái, chị ghét từ trẻ con hay sao mà véo cái đau điếng..nhưng sau này tôi biết e nó không ghét từ đó


- Á! Chị ác ghê, mặt dễ thương mà hành động chả cô nương tí gì cả,- tôi chọc


- Kệ chị, chị thích vậy á, sao sao sao nào?...- chị lè lưỡi, e nó thích tôi rồi thì phải, chúng tôi hay cãi nhau vậy mà, toàn chê nhau, hi


- Ừ thì kệ, chỉ khổ tim e, thích người gì đâu mà toàn tật xấu, huhu,- tôi nói thật lòng nhưng mặt làm vui lắm



---------------------------------


Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ. 


www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.


---------------------------------



“Nhật kí ngày…tháng …năm…..”


- “Nếu yêu nhau, mình vẫn vui vậy chứ?.., e sau này không chê chị già chứ?”..câu nói này làm tôi nhớ, nhớ mãi, tôi đã được cứu sống, chị thích tôi rồi, tôi thấy vui rồi,tự tin hơn rồi đấy, tôi tán chị cả 3 tháng trời mà, lúc nào cũng ở bên. Tôi là thiên sứ nụ cười cho chị mà, chắc chị quen với hình bóng tôi rồi.


- Chị mà già được á? Chắc gì đã lớn được mà già?- tôi lè lưỡi, hi, vui


- “Chị ….chị ….chị cũng thích e Hoàng à, nhưng chị sợ,….”, e nó nói thật, thích tôi rồi, ó giề, tôi vui khôn tả….


- “Chị sợ gì?,….sợ có người tốt hơn e xuất hiện sau này à?”,- tôi lấy lí do ngu thật, làm mất cảm tình, e nó không thích bị nghĩ vậy đâu…hức


- Chị sợ khó khăn, chị sợ e thay lòng, rồi sợ cãi nhau, không vui như trước nữa,- chị trả lời


- Hãy nhìn e nè, e giống giả bộ chọc chị không? E tính trẻ con, nên chúng mình không cãi nhau lâu đâu, trẻ con đừng giận gì người lớn quá là được, - tôi nháy mắt,


- Cái miệng e chị chả tin nỗi, xì..---chị lại lè lưỡi, bắt đầu có chút âu yếm rồi, hì,


- “Trẻ con ah, làm người yêu anh nhé?”/…..Có thể ai đó nói tôi xưng anh, quá sớm, nhưng tôi thích thế, trong tình yêu, từ a không phải chỉ người lớn tuổi hơn, mà đó là muốn nói con trai làm anh, to lắm, lớn lắm, là người mà con gái có thể tin tưởng mà dựa vào, hãy nhớ điều đó bạn nhé.


Em nó im lặng một hồi lâu, không nói gì, tôi cũng vậy, đang chờ mà, trông ngóng, không được giục e ý, vì giục tốc bất đạt mà. Phải đợi thôi…………




Chap 21:



Cả hai ngồi trong phòng, im bặt, chả có tiếng gì kêu. Có chăng thì tiếng muỗi đi ngang qua, hè hè


- Ừm!, - ừm? là ừm đồng ý làm người yêu tôi phải không?, tôi mờ hồ quá, hình như vậy thì phải


- Chị đồng ý làm người yêu e rồi nhé, nhớ nhé, - coi như là phải, tôi nhảy cẩng lên trong lòng vui sướng, quên cả đang bị cảm…hi


- Có gì mà vui vậy?...hôm sau mà đối xử không tốt với chị thì cơi chừng,- chị lại lườm tôi, nhưng giờ là cái lườm dành cho người yêu rồi, thích thật, hi


- Hi, e xin thề, e sẽ đối xử với chị tốt, như trước tới giờ nhé?,,tôi nháy mắt,


- Gì? Giống trước tới giờ á? Để e toàn hơn thua với chị à? Không được,- chị lạm quyền người yêu rồi đây, mà tôi kệ, đang vui, hihi


- Yes sir, người lớn sẽ nhường trẻ con, oke, sướng nhóe, hihi,- tôi vừa cười vừa nói…


- Thôi đi người lớn, chỉ được cái mồm,


Rồi chị lấy trong cặp chị ra liếp thuốc, thuốc cảm các bạn ạ, chu đáo ghê, hề hề


- Này, uống đi cho chị, sau này không được ốm nữa, ốm thì ai chăm sóc chị chứ?...chị ra lênh, tôi oke liền


- Dạ vâng, e sẽ không ốm nữa, có người yêu rồi sao ốm, mà đôi lúc ốm lại hay, có người yêu chăm sóc, hè hè, - tôi cười đểu chị



Như thế, và chúng tôi bắt đầu yêu nhau, tình yêu thật tuyệt vời. Tôi hạnh phúc quá, và e cũng vậy, tôi cảm nhận được điều đó từ mắt e. Và giờ e cũng yêu tôi,



Nhật kí ngày.. tháng …năm……..



Ngày 21 tháng 10, ngày thứ nhất mình yêu nhau. Cái ngày nắng đẹp, gió chan hoa, chim hát ca, bầu trời bao la và e nói yêu tôi. Nhưng mà cái lạ, dù yêu nhau, chúng tôi vẫn xưng là chị e, hix, nghe cái chị à, e yêu chị, vui tai ghê.



Trưa đó e ở lại nấu cơm cho tôi ăn, tôi không có nấu ăn, nhưng mà trong phòng vẫn có bếp ga, 1 cái chén, và 1 đôi đũa. Hix, có 1 đôi, tại tôi độc thần mà, thế là đánh phải mặt dày mày dạn qua phòng hàng xóm nhờ tạm đôi đũa. Có người yêu, cái gì cũng cặp đi với cặp, tôi thấy thích rồi đó.



- Nè, ăn tạm cọng rau này chứ ăn thịt hoài mập lên thì xấu lém chị yêu à,- hix, tôi chọc e, mà nãy giờ e toàn ăn rau không là rau, e thích ăn rau thì phải,


- Kệ người ta, người ta bé khỏe bé ngoan, chứ chả giống ai kia, hôm sau để chị ra chợ mua cho hộp tăng trọng ha?....kaka,- e cười lại có vẻ thích chí, tôi thì ức lắm, 


- Cái giề?...tăng trọng á? Người yêu chị mà chị ví như heo á, giận, nhịn ăn luôn, cho chết,.—tôi giả vờ giận, hè, thế e mới thương,


Thế mà e hỏng thương, cất chén đũa của tôi thật, á á, chắc e biết tôi đùa nên cũng đùa thì phải, người gì đâu mà người ta mới kêu không ăn đã như thế. Toi rồi, tôi yêu nhầm phải người khó bảo rồi, tôi nghĩ bụng, đời e coi như móc vào dây điện cao thế, huhu…



- Này trẻ con, anh yêu em…- tôi nũng nịu, mà cũng lì xin chuyển qua a e cái, cho nó lãng xì mạn ..hehe


- Nè cái gì mà nè, anh em hả? còn lâu nhá, ngồi đó xem chị ăn đi, khỏi nịnh,- trời, e nói với tôi thế luôn, vậy là hôm đó tôi phải nhịn thật các bác ạ, có ai lần sau giống tôi cũng đừng dại dọa e nó là bỏ ăn nha, không lại khổ.



- Thôi vậy chị ăn đi, e đi ngủ cho đỡ đói đây, hức,….


- Ừ ngủ ngon nha, tí dậy mà rửa chén, giờ chị phải đi học rồi,- bla bla, xong e, đã không được ăn rồi còn phải rửa chén,


Vậy là tôi khỏi ngủ, ngồi đó ngắm e ăn, cũng thích thật, đôi khi trong tình yêu vậy mà vui, ngày đầu tiên có người yêu thật khó quên. Được cái quyền ngắm người yêu, chả phải xin phép ai, tôi đang mơ mộng



Ăn xong e thu dọn vào thau cho tôi, mà e không rửa cho tôi thật, bắt tôi tự làm cả. Sau này e bảo bắt tôi tập rửa để cho quen, lỡ đầu mình là gì của nhau, còn có cái anh biết mà làm. Ừ! Yêu là như vầy đó các bác, con gái họ tính toán kĩ lắm, hihi




Chap 22:



Cả chiều ngày hôm đó, tôi phải rửa chén, giặt quần áo. Không biết bị cảm mà sao nhanh lành vậy, doping chăng?hi. Hóa ra không phải, mà thứ đó gọi là tình yêu. Phải dọn dẹp chứ, phải thay đổi bản thân, phải siêng năng hơn, tôi tự nhủ bản thân mình. Vì tôi, tôi không còn độc thân nữa. 



3h chiều, tôi ngồi vào bàn game với lũ bạn. 5h, tôi tắm rửa cái rồi đi ăn. Cũng như mọi ngày, sinh viên là vậy mà.



- Trẻ con, đi học về chưa?, tối café nhé?- tôi nhắn tin hỏi e


- Chị về rồi, đang nấu ăn, café gì mà café, là gì của nhau đâu mà suốt ngày café thế?- e còn giả đò, xì…


- Hi, thì đi uống café thôi mà, cần gì là của nhau, nhớ nhé, 7h30 e qua. Nhớ trẻ con lắm!..- tôi nhắn lại vậy



Ăn xong mà mới có 6h30, chán ghê, tôi bật nhạc, đứng trước gương ngắm lại mình tí. Chà, đẹp trai thế này hèn gì e mê, hi. Tôi tự sướng, chứ lỡ e nó không yêu chắc giờ tôi thân tàn ma dại rồi.



Đúng 7h15, tôi phóng xe sang kiệt phòng e, tôi đợi ngoài, e bước ra, hôm nay e cười thật tôi, cười tềnh các bác ạ, hi. Lần đầu tiên café với tư cách là người yêu mà.



Trời hôm nay không có trăng, nhưng tôi vẫn thấy nó sáng, phải chăng là tôi hâm. Khổ thật, yêu mà hâm cũng thích. 



- Trẻ con yêu người lớn nhiều không?- tôi hỏi,


- Ai? Yêu ai?- chị giả vờ


- Thì chị? Không lẽ e?- tôi nói


- Hi, ít, xíu xíu luôn á,- chị cười nói với tôi


- Xíu xíu thôi á, vậy xuống đi bộ đi, ghét,- tôi giả vờ giận



Em đấm vào lưng tôi một cái thật là đau,


- Đi đi nhóc, không đi chị tuyển tài xế khác giờ.,- hi, chị còn chọc tôi nữa, ai cho mà tuyển chớ,:P


- Ừ tuyển đi, tuyển đi e cho chị biết tay với e, 



Vẫn góc phố, vẫn quán quen ngày này, tình yêu của bọn tôi vẫn êm đềm trôi như thế. Hết café, rồi lại dạo phố, ngắm trời đêm Đà Nẵng thật đẹp,…Buổi tối, e nó rất thích chúng tôi ra sông Hàn, đứng trên cầu, nói thật là rất mát, e chỉ xuống dưới sông,


- E nhảy xuống dưới đi, thể hiện tình yêu đi nào,- chị tinh nghịch


- Thật á? Nhảy xuống đây là thể hiện tình yêu à? Vậy chị xuống luôn nha, hehe,- tôi nháy mắt


- Ai thèm xuống cùng, chị có yêu đâu mà dại nhảy xuống đây, lêu lêu, có đứa tưởng bở….


- Đó là e nói vậy thôi, chứ chị mà nhảy xuống trước, e chỉ còn nước dắt xe về thôi,kaka…- tôi chọc chị, được một trận cười sảng khoái, yêu người lớn hơn tuổi vậy đó, tính tôi thích giả vờ làm trẻ con, chị cười miết không thôi



Một tháng, chúng tôi đã yêu nhau tròn một tháng rồi. Chưa lần nào chúng tôi giận nhau cả, bởi lẽ tôi và chị hiểu nhau quá rồi, chỉ cãi sơ sơ chứ không ai làm quá cả. Hạnh phúc, tôi thật sự hạnh phúc, cảm xúc, và dường như tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi học cũng tốt hơn. Những lúc đang game mà e nó nhắn tin tới, làm tôi chả game được, miết rồi tôi cũng không có thói quen game. Thói quen của anh chính là e, e ạ!




Chap 23:



Tình yêu của chúng tôi càng ngày càng lớn dần lên, và bạn bè của tôi và của e dường như ai cũng biết hết. Tôi vui, và e cũng vui. Chả phải ngại điều gì cả, dù cho e có lớn hơn tuổi tôi, nhưng khi đi bên tôi, e vẫn còn trẻ con chán. 



Yêu nhau hơn một tháng rồi, bọn tôi vẫn vậy, vẫn xưng chị e, vẫn café và dạo phố. Dạo này tôi chăm chỉ hơn, ít game và học lên trình hơn, tất cả là nhờ có e. Nấu ăn, vo gạo, những thứ trước đây tôi không thích làm, mà giờ cũng chả thích, nhưng vì e nên tôi tự nguyện làm, hề hề.



Hai cặp bọn tôi, anh Huy với nhỏ Hoài nữa, hai người bọn họ thì đi chợ, còn cặp bọn tôi ở nhà thị đầu bếp, vui lắm. Thời gian bên e của tôi mỗi lúc một nhiều. Mà tới lúc đi chơi, lúc đầu còn đi chung, sau này thì toàn đánh quả lẽ, rẽ đôi.



Nhật kí ngày …tháng …năm…--nhật kí hai đứa mình yêu nhau. 


- Chị, tối nay đi cùng e tới một nơi nhé.,- tôi đề nghị


- Đi đâu?..không nói rõ là không đi đâu, sợ bị bắt bán quá,hehe- chị lườm tôi, tinh nghịch


- Gớm, bán chị thì ai mua, mua về chả làm được gì, chỉ tổn gạo nuôi chị..- hi, tôi chọc


- Ghét, ghét ghét, toàn nói xấu người ta,- chị làm mặt dỗi tôi, hi, nhưng mà tôi lại thích, yêu nó vậy mà


- Hè, con gái nói ghét là yêu đó, mẹ dạy e thế, hóa ra cũng đúng,- 


- Xì, ai thèm yêu, lêu lêu, có người tự nhận,- chị lại nữa, chối ấy mà


- Ừm, không thèm thôi, ai cần, tối e qua đón đó. Thế nha, trẻ con, người lớn yêu trẻ con lắm,hi- rồi tôi tiễn e vào đầu ngõ, tôi còn phải về chuẩn bị kế hoạch cho tối nay nữa.hix…tạo bất ngờ mà



Đúng 7h, tôi ăn mặc gọn gàng, dạo này có người yêu rồi nên lớn hẳn, hi. Hôm nay tính đi xa, nên tôi mượn xe máy đi, vì chưa sinh viên chưa có xe máy. Qua phòng nàng, mặt tươi cười. E nó đang ăn cơm, gớm, làm gì mình dặn hồi chiều rồi mà giờ này còn ăn cơm,…Vừa nhìn thấy tôi ăn mặc bảnh, lại đi xe máy, nhỏ Hoài hỏi tôi,



- Đi gặp ba má hay sao mà ông ăn mặc đẹp dữ vậy,- nhỏ chọc tôi


- Đâu, đi dạo thôi, lo thân Hoài với a họ tôi đi, lo nhà hàng xóm làm gì, hi,- tôi chọc nó


- Mà tí nữa nhờ Hoài rửa chén giùm chị Phương nha, Hoàng bắt cóc chị tí,


- Gớm, xin phép cho người yêu kia đấy,- nhỏ Hoài nói lại


- Ai đi cùng mà rửa với không, đi mình đi,- chị Phương chọc tôi, 



Cuối cùng thì chị Phương cũng ăn cơm xong, dọn dẹp đâu đấy, chị bảo tôi



- Ra ngoài đi, để người ta còn thay đồ,- hix, e đuổi tôi, 


- Thay thì thay đi, ai thèm nhìn mà,- tôi lè lưỡi, nhưng cũng phải ra ngoài, hè hè



Hôm nay e nó mặc một chiếc áo xanh biển, khoác chiếc áo ngoài, tóc đuôi ngựa, và chân thì đi giày cao gót. Mà tôi lại không thích chị đi guốc cao lắm, nên hôm nay chị đi có 5 phân thôi, hè hè, chị hiểu tôi mà...^^



Lần đầu tiền đi xe máy, chúng tôi đi hơi xa, e nó cứ hỏi là đi đâu, nhưng tôi nói đi rồi sẽ biết, hỏi chi nhiều vậy, hi. Cố làm mặt lạnh mà, tại hôm nay có chuyện, cứ phải lạnh mới được. Tôi cầm tay e, bàn tay nhỏ, cảm giác thật dễ chịu, “Chị! Em yêu chị”….đó là câu nói yêu mà tôi xưng chị lần cuối cùng, sau này có vài lần nhưng mà chỉ mỗi khi giỗi nhau, chọc cho vui thôi. Hè hè



Trời hôm nay thật là đẹp, đầy sao, khung cảnh thật lãng mạn, tôi chọn ngày quá hợp rồi còn gì, tôi thầm vui.




Chap 24:



- Đi đâu đây?- e hỏi tôi,


- Gần tới rồi, ngồi im nào, ôm eo đi không cho rơi giữa đường nè,- hi, tôi chọc


- Không thích, ôm gì mà ôm,- e từ chối, huhu…



Cuối cùng cũng tới, đi xe máy 15p, giữa dòng người đông nghịt, chả biết mấy bố kia làm gì, tôi thì có việc với bạn gái mới đi, chứ họ làm gì mà cũng đi, hi, tôi nghĩ vậy.



- Đi vào công viên làm gì?- e hỏi tôi, tại tôi dẫn e vào công viên mà,


- Thì vào đi, nãy giờ trẻ con gì mà hỏi suốt à,- tôi nói


- Không, công viên buổi tối chả tin đươc,- hi, e lườm tôi, yêu ghê, công viên buổi tối cũng có người đi chơi chứ bộ, e làm như là, hix



Tôi dẫn e vào chỗ đã định trước, có ánh điện, trước mặt e là cái hồ. Cũng có tí lãng mạn chứ các bác nhỉ….



- Chị nhắm mắt lại đi,- tôi yêu cầu chị


- Làm gì mà nhắm,- chị cứ hỏi, nhưng mà cuối cùng cũng ngắm,



Tôi đổ xăng thành hình trái tim rồi đốt, nó cháy đẹp lắm, lần đầu tiên tôi làm cho người tôi yêu….



- Được rồi đó, chị mở mắt ra đi,- tôi nói chị 


- Oa, - chi ngạc nhiên, hi, tôi thấy thế cũng vui



Rồi tôi chạy lại đầu chỗ mà đã gửi đồ cho người ta,. Quay lại chỗ chị, với một bó hoa, 99 bông các bác ạ, với một chú gấu to lắm, hi, chắc bằng e nó luôn, hix.



- Em! Anh yêu em, - tôi lần này xưng a e, rồi đưa bó hoa với chú gấu vào tay chị


- Ôi đẹp quá, mà hôm nay ngày gì đặc biệt mà tặng ….e vậy?...,- chị xưng e luôn, hix, tôi vui quá, chắc e cảm động lắm


- Cảm ơn e đã yêu a, a yêu e nhiều lắm, bên e, ngày nào với a cũng là đặc biệt mà., a muốn làm cho e hạnh phúc nhất, hạnh phúc kể cả những ngày mà người ta yêu nhau không có gì đặc biệt cho nhau, yêu a nhiều e nhé,- tôi nói lời yêu, cũng chả biết sến hay không nữa.



Rồi tôi nhẹ nhàng đặt lên môi e một nụ hôn, lần đầu tiên sau hơn một tháng yêu nhau, tôi hôn e, nụ hôn đầu đời của tôi, trước đây thì có yêu nhưng chưa hôn ai, hi. Hạnh phúc thật, nhưng chưa kịp hạnh phúc lâu thì tôi kéo em chạy thật nhanh, kẻo ban quản lí công viên đến vì cái vụ đốt xăng trên hồ thì hết lãng xì mạn tối nay quá.hehe…E chạy, và cười, đến giờ tôi vẫn nhớ như in ngày đó, e toàn chọc tôi, vì yêu mà lì ghê.hix



Tôi chở e, e ngồi phía sau, chú gấu ngồi phía trước tôi, e nâng níu bó hoa hồng. Tay vòng qua ôm lấy tôi, lần đầu tiên, lần đầu tiên e chủ động ôm tôi. Tôi biết e hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc lắm. Đi đường mà ai cũng nhìn, chắc họ ước mơ được như tôi lắm, ó giề, tôi cười thầm trong bụng.hehe. 



- “Em yêu anh”, e thì thầm vào tai tôi


Tay tôi siết chặt tay e hơn, và tôi đang mơ, đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, hix,,…




Chap 25:



“Nhìn bông tuyết trắng lạnh khẽ bay bay, mùa đông lại sang gió rét lạnh từng cơn, mà sao trong tim anh ngọt ngào ấm áp, vì đông này anh có em,…”



Chả biết nhà ai đang mở bài này vào giờ này nữa, vui ghê, hợp với tâm trạng tụi e các bác ạ,. E siết chặt vòng tay hơn, ấm áp, cái ấm giữa tiết trời mùa đông. 



- Giờ mình đi đâu anh?- e hỏi tôi, a e rồi, thích thật


- Mình đi xem phim nhé?- tôi hỏi lại


- Hi, ừm



Rồi chúng tôi qua rạp chiếu phim ở Big C, hôm nay cũng đông. Cặp bọn tôi, ôm theo một chú gấu to, 3 người mịa rồi, hi. Cộng với bó hoa nữa, chen chân mãi tôi mới mua được tấm vé, hôm nay, a cho e xem phim kinh dị, haha….



Vào rạp, nóng thế mà e ôm khư khư con gấu, mà đã giới thiệu là bọn e đi xem phim kinh dị rồi đó, tới cảnh nào mà ghê ghê là e cứ hỏi tôi qua chưa, xong chưa. Mà e có biết đâu, lúc đó, lúc đó tôi cũng sợ, suýt ngất, tại tôi cũng nhát mà, tôi nhát gan lắm. Mà không hiểu sao lại bày đường xem phim này nữa, tôi nắm chặt tay e, chắc e tưởng tôi đang bảo vệ e,hoho. Thích thật, 



Xem xong phim, chúng tôi ra ngồi ăn khuya ở đó tí rồi về. Hôm nay chúng tôi ai cũng vui, ngày đặc biệt tôi dành cho e, sau hơn một tháng yêu nhau, đặc biệt nhất của những ngày đặc biệt. Quan tâm là không bao giờ thừa các bạn ạ, tình yêu là do mình tự tao ra, và bất ngờ cũng vậy. 



11h, dừng trước cửa phòng, tôi hôn nhẹ lên má, và chúc e ngủ ngon, e cũng vậy, như thể e không muốn rời xa tôi ấy, e cứ nũng nịu mãi., chả khác gì đứa trẻ con. Nhìn e vào phòng xong thì tôi phóng xe đi trả. Về phòng, tôi hét sướng lên vì sung sướng, chưa kịp làm gì thì,….



Tèng tèng teng,…tin nhắn, tôi biết sẽ là e mà



- Anh à! Hôm nay e bất ngờ và hạnh phúc lắm, cảm ơn a, cảm ơn tình yêu a dành cho e nhé, e yêu a,- chỉ ngần ấy từ thôi, mà tôi vui, vui hơn khi biết tin mình đậu vào đại học nữa, vì ít nhất đậu đại học thì tôi cũng biết năng lực mình đến đâu. Chứ khám phá một người con gái, làm người ta vui, đó là cả một vấn đề, hihi


- Hi, e vui là a vui rồi, a chỉ sợ làm hỏng thôi à, anh cũng yêu e nhiều lắm, biết không trẻ con kia…hè hè,- tôi nhắn lại e với dòng âu yếm


- Hi, e biết rồi. chúc anh ngủ ngon nhé, e đi ngủ đây, mơ về e anh nhé,- e chúc tôi rồi đi ngủ,


- E ngủ ngon, và đừng mơ đánh a trong giấc mơ nha, tội a,hi,- tôi vẫn không quên chọc e trước lúc ngủ, lâu dần thành quen rồi


Tôi cũng đi tắm cái cho mát rôi đi ngủ, ngày hôm nay lao lực tinh thần vì nghĩ vụ này cho e. Tôi thiếp đi, và mơ màng về e lúc nào không hay, kết thúc một ngày đặc biệt, và mở ra chuỗi ngày hạnh phúc chỉ có “Anh và Em”……..




Chap 26:



5h30……………



- Alo,- tôi trả lời trong bộ dạng mớ ngủ


- Người yêu, dậy điiiiiiii…- là giọng e, có phải không ngủ được không mà sao gọi tôi sớm thế biết


- Hi, a đang ngủ mà, e làm gì mà dậy sớm vậy, bộ gặp ác mộng hả?...a đang mơ gặp e thế mà, huhu.,--tôi nói nhưng mắt vẫn lim dim


- Dậy đi mà, năn nỉ đó, dậy ăn sáng với e đi, nhé, nhé a yêu-e dẻo miệng ghê, nói thế này thì trời lạnh, 5h30 chứ 4h chắc a cũng phải dậy tắm rửa mà e chứ chả chơi, lãng mạn ùa về


- Ừ, đợi a tí, a qua rồi mình cùng đi,- hi, tôi vui vẻ, e cũng cười khúc khích bên kia



Dậy, đánh vội cái răng, mặc quần áo đâu đấy rồi tôi qua phòng e, e hôm nay đẹp lạ, cái lạ của từ e, e hôm nay ngoan ghê. Mà trước lúc qua tôi cũng mua được bông hoa tặng nàng, hè hè, thói quen của tôi là tặng hoa không có lịch mà, chắc e cũng thích tôi như vậy,



6h, chúng tôi vào ăn mì quảng. Ừ, hôm nay cũng ăn sáng, mà thấy khác hẳn, chắc tại hôm nay ăn sáng cùng người yêu, ngày đầu tiên xưng anh em. Em cười càng ngày càng có duyên, tôi như chết mê bởi nụ cười đó. Yêu và yêu, đơn giản là vậy



Ăn xong chúng tôi vào trường, e học bên khu H, còn tôi khu F, vậy mà tâm hồn hai đứa đang ở khu Công viên, hix…



- Em, hôm nay e đẹp lạ đó,- tôi nói ý


- Đẹp lạ á? Là sao? Là chê người ta xấu hả?- e hiểu ý,hehe


- Đâu có, chỉ là đẹp lạ thôi, a không nói xấu, là e nói chứ bộ, hehe- tôi lại chọc


- Giận luôn, ứ nói chuyện với a nữa, - hi, e giận tôi đó các bác ạ



Sáng sơm chọc e nó, khổ, xin lỗi cả ngày, nhưng vui, hehe. Cái cảm giác được người yêu lớn tuổi hơn xưng a với mình, thật là hạnh phúc khó tả. Có thể mình làm rất tốt nhiệm vụ người yêu, nên e nó tin tưởng, theo đuổi một người con gái lớn tuổi là khó, và để e nó toàn tâm toàn ý gọi mình là a cũng là một nghệ thuật các bác ạ.hihi



Chiều hôm đó bốn người chúng tôi đi xe xuống Hội an, bốn người là 2 cặp mà tôi kể với các bác rồi đó. Hội An, 3h chiều, dòng người tấp nập lắm rồi, mà toàn người tây. Chúng tội đi dạo một vòng Hội An rồi ghé vào một quán nước ngồi tám chuyện.



7h tối, sau khi ăn cơm ở một quán cơm gà. Buổi tối dưới này thật lãng mạn, đèn lồng, lung linh ánh nến. Rảo bước cùng người yêu dưới chả có gì hơn được. Và hôm nay, ngày rằm, họ thả lễ hội hoa đăng, cả mấy trăm cái đèn được thả dưới dòng sông, chả khác gì trong phim mà tôi thấy. E nhắm mắt, ước gì đó…



- Em, ước gì vậy? có anh trong đó không?—tôi hỏi e


- Anh cũng mau ước đi, không ước cho e à?...- e không trả lời tôi mà lại bắt tôi ước,hi, trước giờ tôi chỉ ước lúc nhìn thấy sao băng thôi, nhưng cũng chưa lần nào thấy sao băng cả. Vì sao băng lúc 2h sáng mà, lúc đó thì tôi khò khò rồi.



Nhưng e bảo ước thì tôi cũng ước, chiều e nó mà…nhắm mắt lại tôi ước…



- Anh ước gì vậy?..- nói e biết đi


- Hi, a ước học tập tốt hơn ấy mà,- hi, tôi xạo


- Chỉ thế thôi á?- e nói với giọng giận tôi, tôi biết e giận gì mà, tại tôi không nói là ước gì cho hai đứa, hehe, sao tôi không ước cho hai đứa chứ, mấy khi có dịp


- Lêu lêu, a đùa đó, a ước tụi mình mãi vui vẻ thế này, sau này bọn mình không phải xa nhau, a sẽ cố gắng làm điều đó, vì có ước nên sẽ dễ làm hơn, - tôi nói với e, e cũng xuôi xuôi


- Ừ, e cũng ước vậy, tưởng a ước mà không nghĩ gì cho tụi mình thì e nghỉ chơi với a luôn



Tôi nhìn sang thì hình như cặp kia cũng ước thì phải, ôi đúng là tình yêu, ai cũng làm, chả ai chỉ ai cả, hi,…



10h chúng tôi lên xe về lại Đà Nẵng, ngồi sau tôi e ôm siết tôi thật chặt, chẳng giống mấy lần trước, kêu e ôm e không chịu ôm, giờ thì tôi bỏ ra e không chịu nữa ấy chứ,hihi. 11h hơn thì về tới phòng, tôi hôn nhẹ lên trán e, chúc e ngủ ngon, nhìn e vào phòng rồi tôi về, tắm rửa xong thì lên ngủ một mạch tới sáng,,,….kết thúc ngày thứ hai a và e….




Chap 27:



Nhật kí ngày..tháng…năm….



Hôm nay ngày…. --…một ngày đen đủi với tôi. Vừa thong dong ra đường thì bị chiếc xe máy kia đụng, chiếc xe đạp của tôi nó gãy vành luôn. Còn tôi, tôi phải vào bệnh viện, vì bị rách ở chân khá dài, 6 mũi. Tôi sợ e lo nên không nói với e, mà chỉ có anh Huy với nhỏ Hoài biết. Tại dạo này e bận học cuối năm, sắp ra trường rồi. Biết tôi thế này chắc e lo lắm., tôi đau, tại vì bị mùa đông mà,



12h hơn, 


- Alo, a quên hôm nay mình hẹn ăn trưa à?..- e gọi tôi, vẻ hơi giận,


- Hi, a xin lỗi, tự nhiên hôm nay a có việc bận à,- lần sau e nhé, tôi lừa e


- A bận gì mà không cần ăn trưa luôn?- e càng giận hơn,


- Thôi mà, e đừng giận, hôm sau ăn bù nhé,- hix, tôi cười, nhưng đang đau lắm


Tút, tút, tút, e tắt máy, sau gần 2 tháng yêu nhau, đó là lần đầu tiên sau gần hai tháng e giận tôi thật, trước giờ toàn giỡn thôi. Cũng đúng, tại vì là lần đầu tiên tôi thất hứa mà, e không giận sao được chứ,…



Trưa đó a Huy với nhỏ Hoài đưa cơm vào thăm tôi, nhỏ Hoài bảo chị Phương đang giận lắm, nhưng tôi nói sau này tôi sẽ nói, giờ đừng nói gì cả, nói là hai người không biết gì cả,…tôi quyết tâm không để e biết, tôi trầy xước nhiều mà, e thấy lại đau lòng.



3h, e lại gọi cho tôi, 



- Tối nay a có đi chơi không?- giọng nói có vẻ giận,


- Hi, hôm sau nhé e, tối nay a bận rồi, đừng giận a nhé


- A đi đâu mà không có ở phòng? A bận đi với ai à?- e hỏi dò tôi, hóa ra e qua phòng tìm tôi…


- A đi với đứa bạn, có việc đột xuất mà,- tôi nài nỉ e


E tắt máy, tôi lại bị hụt hững, tôi khóc, nhưng khóc cho riêng tôi, còn hơn là e khóc vì tôi…



Hai ngày rồi ba ngày, e vẫn có gọi điện, buổi tối tôi vẫn không quên chúc e ngủ ngon. Sang ngày thứ tư dường như e không để yên được nữa, e cứ bắt tôi phải nói tôi ở đâu. Nhưng mà dù sao cũng cố được 3 ngày rồi, tôi cũng gần lành rồi, nên tôi không nói, tôi quyết tâm vậy. E tắt nguồn, tôi nhắn tin xin lỗi mà không thể được. Tôi nhờ nhỏ Hoài mua hoa tặng cho e, tôi cũng hết cách, tôi cũng buồn lắm chứ bộ.



Nhưng tôi đâu ngờ ở phòng e khóc nhiều quá, nhỏ Hoài thương nên nói thật cho e biết. E gọi điện cho tôi, bảo sáng mai e vào thăm tôi. Nhưng tôi bảo sáng mai ra viện rồi, e ở phòng đợi a cũng được…



Sáng 8h, e đã có mặt ở bệnh viện, làm thủ tục xuất viện cho tôi. Tôi đang đau, thế mà vừa gặp tôi e đã véo một cái thật đau


- Cho chừa dối e nè, hi- e lườm, nhưng mà duyên, tại e lo cho tôi mà,



Về phòng e nấu cháo cho tôi ăn, dọn lại bãi chiến trường tôi tạo ra. Ba bốn ngày không về mà nó loạn cả lên, y như có cả đám chuột tới vậy



- A ngốc quá, bị vậy thì phải nói cho e biết chứ, a có biết e khóc vì a nhiều không, lần đầu tiên a lỗi hẹn, rồi không gặp a, e nhớ a lăm, e tưởng a, tưởng a đi với ai khác rồi


- Ngốc nữa, a thì đi với ai cơ chứ, chỉ là a sợ e lo thôi, k sao mà, giờ cũng về phòng rồi nè,- tôi cười


- Ừ, hôm sau không thèm quan tâm nữa, cho chết luôn,- e giả bộ với tôi


Với sự quan tâm đặc biệt của e thì sau tuần là tôi khỏi, mà béo hẳn ra, hi. Năng lượng tình yêu dồi dào. E là thiên sứ hạnh phúc của a đó có biết không?



Một ngày cũng như ngày nào, máy tôi đổ chuông, số điện thoại e hiện lên,



- Alo , e hả? nhớ a hay sao mà gọi sớm vậy?- tôi vẫn giọng nói ngọt ngào ngày nào


- Alo, a là Hoàng hả? tôi a trai Phương đây…- bên kia không phải là e, mà là a trai của e, tôi hoảng


- Dạ, dạ, a gọi e có việc gì không ạ,..- tôi bắt đầu lo lắng,


- Nói chuyện điện thoại không tiện, cậu ra quán café ở ngoài kiệt đi, tôi đang ở đó


- Dạ, e ra liền


Tôi lo, tự nhiên tim đập thình thình, chả biết a nói gì với tôi nữa, mà tôi cũng không gọi hỏi e được, vì máy e đang ở chỗ a trai…. 

Chap 28:


Khi tôi ra thì a ấy đã ngồi ở đó rồi. Đúng người tôi đã từng thấy người yêu tôi khoác tay, tôi sợ.



- Chào a, e là Hoàng,- tôi lễ phép, gặp a trai người yêu mà


- Ừ, e ngồi đi, - a ấy cũng lịch sự, chắc a biết mặt tôi rồi



Hai a e ngồi nói chuyện, tôi thật sự sốc. Trước giờ tôi cứ nghĩ e nó là con nhà khá giả, không ngờ e là tiểu thư đất bắc. Tôi không biết là e như vậy, biết trước chắc gì tôi đã dám tán e, e và tôi ở hai thế giới khác mà.



Nói rồi a vào thẳng vấn đề, thứ mà tôi không mong đợi nhất cũng tới, 



- A biết e với Phương yêu nhau, nhưng chưa lâu, tình cảm chưa mặn nồng,- a mở lời


- Dạ, chưa lâu, nhưng không hẳn là chưa mặn nồng a ạ,- tôi tự tin


- E biết Phương là người thế nào rồi đó, e lấy gì yêu nó?..- a nói vậy làm tôi thoáng buồn, đánh ngay vào trọng yếu của tôi, tôi là con nhà nghèo mà


- Thật sự giờ e mới biết, nhưng e tự tin về tình cảm của bọn e, - tôi vẫn cố chống,


- A nói gì e không hiểu à? E là dân đào mỏ sao??,



Không biết a nghĩ tôi là người thế nào mà a nói tôi vậy, tôi ức. Là dân đào mỏ ư?, tôi có giống không, hơn nữa trước đây tôi đâu biết e là con nhà giàu, quá giàu so với trí tưởng tượng của tôi chứ



- E hãy chủ động chia tay Phương đi, a không muốn bắt nó nó nói lời chia tay, nên e hãy chủ động đi,- a ấy đề nghị tôi, một lời đề nghị mà chẳng coi tôi ra gì, tình yêu là gì chứ, vậy giờ biết e giàu, e là tiểu thư, nên tôi không được yêu người con gái mình yêu à? Với tôi, e vẫn là cô bé như ngày nào, vẫn thế, chỉ thế mà thôi, không có gì khác


- Không, e sẽ vẫn mãi yêu người con gái a yêu, a là a trai nhưng không có quyền gì cấm bọn e yêu nhau cả,- tôi nói có vẻ hơi bực rồi


A ấy đập mạnh cái bàn, ai cũng nhìn, 


- Tôi nói cậu không hiểu à, hay tôi phải nhắc lại, đừng để tôi phải làm cậu khóc,- a ấy dọa tôi


- E vẫn yêu như thế, e sẽ không chia tay đâu, e xin a đừng ngăn cấm bọn e, e sẽ cố gắng làm Phương hạnh phúc


- Nếu cậu không muốn nhận hậu quả gì thì giờ hãy rời xa e gái tôi, nếu không tôi sẽ đưa nó về Bắc, - a ấy càng kiên quyết hơn



Nói đoạn a ấy đứng dậy, tính tiền xong a ấy bước đi không thèm nhìn mặt tôi. Hình như a ây khinh tôi không trả được bữa café thì phải. Tôi ngồi đó một mình,tôi buồn, cái buồn đan xen cái lo lắng. Làm sao chứ, tôi bị người ta gọi là dân đào mỏ, không biết e có biết a trai e tìm tôi không nữa.



Về nhà, thì e gọi cho tôi, miệng vẫn vui, hình như e không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Chắc a ấy không quá đáng với Phương, mà chỉ dằn mặt tôi. Cả tuần đó đi chơi với e mà tôi không thể như mọi khi, ít cười hơn, e mấy lần hỏi tôi nhưng tôi không nói. Khổ nỗi cứ vài bữa là ba má Phương với a trai Phương lại gọi bắt tôi phải chia tay. Ba Phương lại còn nói thẳng là muốn bao nhiêu triệu để rời xa thì ông ấy sẽ cho, nhưng tôi nhất quyết không đồng ý rồi, tôi khóc, tôi khóc một mình trong đêm…….



- “Bố mẹ cậu sinh cậu ra, con nhà nghèo mà cậu dám quen con gái tôi à?..cậu là gì chứ, một thằng chả có nỗi cái xe, cậu muốn bố mẹ sống tốt thì hãy kiếm ai đó mà sống tối đi, đừng có làm dân đào mỏ rồi về nuôi bố mẹ mình”- câu nói ấy, như ngàn con dao đâm vào tim tôi, nhà e có thể nói gì tôi cũng được, nhưng nói tới bố mẹ tôi, tôi ức lắm.



12h đêm,…..buồn



- E ah, mình chia tay nhé,- tôi gọi cho e


- Sao vậy a? e làm gì sai à?,- e nói giọng có vẻ buồn


- Không, e không sai gì cả, a chán rồi, mình chia tay thôi e nhé, - tôi nói mà đắng lệ


Em khóc, và tôi cũng khóc, tôi tắt máy, để lại nỗi hụt hững cho hai người…. 




Chap 29:



Nhật kí ngày…tháng…năm, ngày đầu tiên mình chia tay.



Đã 7h sáng rồi nhưng tôi chưa muốn dậy, tôi nằm trở mình trên giường, mắt đắng lệ nhòa, tôi muốn nhắn tin cho e, nhưng mà tối qua nhắn tin chia tay rồi còn đâu. Tôi có hối hận không?..tôi đánh mất e rồi chăng? Tôi ngốc thật, tôi yêu e mà. Nhưng không lẽ tôi vẫn cứ yêu e để bị nói như vậy, ba má e thật quá đáng, a có làm gì sai đâu mà họ nói a thậm tệ vậy chứ. A xin lỗi e, a yêu e….



9h sáng, tôi vẫn ở trên giường, tôi còn chưa đánh răng rửa mặt nữa, tôi tàn tạ chỉ sau một đêm, ngày nào còn có người chọc chọc cười cười, vậy mà giờ đây, tôi và e ….chia tay. Khoảng trắng vô hình tạo ra, khó khăn quá, tôi muốn chết đi trong một khoảnh khắc, để khi tỉnh dậy thì nỗi đau giờ chỉ là giấc mơ.



12h rồi, tôi vẫn ở trên giường, kệ, có làm gì đâu mà dậy chứ. 


Cốc,..cốc…cốc…



- Anh à, a mở cửa cho e đi,- là cô ấy, giọng nấc nghẹn ngào


- Anh ngủ rồi, e về đi,- điên thật, ngủ rồi mà còn nói chuyện, tại tôi cũng thương e mà, e có làm gì tôi đâu



Hình như e ngồi trước cửa phòng tôi, tôi nghe thấy tiếng đặt dép, cô ấy bắt đầu khóc to hơn,. Tôi vội dậy mở cửa, nhìn thấy tôi, cô ấy càng ngày càng khóc dữ dội hơn nữa. Tôi kéo cô ấy vào phòng,…người con gái ấy ôm chặt tôi, mà sao hôm nay cái ôm ấy với tôi nó xa vời vậy, 


- Mình chia tay rồi mà e,- tôi nói


- Tại sao chứ, e làm gì sai à?- cô ấy vẫn ôm tôi


- Không, chỉ là, chỉ là a không xứng với e đâu, e hãy tìm người khác xứng đôi với e hơn,- haiz, lý do này ngốc thật, tôi nói không xứng, nhưng e bảo xứng, một mực không chịu chia tay



Cô ấy vẫn chưa ngừng rơi lệ. vẫn cứ khóc hoài vậy, tôi thấy thương e, cũng muốn khóc theo e. Người con gái tôi yêu nhất đang ở bên cạnh tôi, đang khóc mà, lần đầu tiên tôi làm e khóc. Tôi là một người yêu không tốt, tôi nghĩ vậy, trước khi yêu tôi đã tự hứa sẽ không bao giờ làm e khóc rồi mà sao giờ này, giờ này đây e đang khóc trước mặt tôi mà tôi không thể làm gì.



Tôi đẩy cô ấy ra khỏi cửa, khóa chặt cửa trong lại, mặc cho cô ấy khóc. Tôi không muốn cô ấy thấy tôi khóc, vậy khó chia tay hơn…


- E về đi, hôm khác a sẽ giải thích cho e, hôm nay a mệt rồi,- tôi đuổi cô ấy về


- Không, hôm nay a phải nói cho rõ, nếu không e sẽ ngồi đây, tới lúc a chịu nói thì thôi..


Tôi không biết làm gì nữa, tôi mở cửa, mặc đồ,..tôi đạp xe đi, bỏ lại cô ấy ở đó. Ra ngoài đường, tôi gọi nhỏ Hoài qua đưa Phương về, tôi khóc, tôi đạp xe ra bãi biển ngồi một mình. Ngắm biển lúc 12h trưa nữa chứ, có lẽ dường như với tôi mọi thứ giờ đây chỉ là ban đêm mà thôi,…ngày thứ nhất mình chia tay, a khóc như đứa trẻ, và không ăn uống gì hết e à!



Ngày thứ hai, cô ấy vẫn gọi điện cho tôi, tôi không nghe máy, phòng tôi cũng không về. Tôi muốn e quên tôi, tôi buông xuôi e thật rồi. 



E tìm tôi khắp nơi, e lên tận phòng học tôi tìm, nhưng tôi còn tâm trạng nào mà đi học chứ,. A họ tôi chở e đi tới những chỗ chúng tôi hay đi nhất, những nơi mà gắn liền với kĩ niệm bọn tôi, nhưng cùng một kết quả,..tôi không ở đó…



Thật ra giờ này tôi đang ở quê rồi, tôi về quê thăm bố mẹ. Tôi lừa là tôi được nghỉ học một tuần, tại vì tôi muốn đi thật xa để quên e, và cũng để về xin lỗi bố mẹ, con quá hèn nhát phải không bố mẹ,..???



Một tuần, không mở máy, không onl yahoo, không mở gmail. Tôi nghĩ mình có thể quên e, mà rồi tôi nhận ra không phải, tôi yêu e quá nhiều rồi. Tình yêu mà, đâu thể nói quên là quên được. Mở máy lên, tin nhắn, yahoo, gmail..mỗi ngày e đều nhắn tin cho tôi…tin nhắn nào cũng cảm động, tôi đọc mà khóc ướt đẫm cả gối. E cũng đã biết vì sao tôi nói chia tay e, chắc là a trai e đã nói,??...Trong đó có tin nhắn của a Huy bảo chị ấy khóc rất nhiều, rất nhiều vì tôi….



Tôi quyết định vào lại Đà Nẵng….




Chap 30:



5h sáng xuống tàu, tôi bắt xe về phòng. Cả buổi tối mệt nên tôi về ngủ thiếp đi. Đang mơ màng thì e gọi, thật ra tối qua tôi có tình viết lên facebook là hôm nay vào lại đà nẵng mà. E đã đứng trước cửa phòng tôi rồi.



Tôi lọ mọ ngồi dậy, mệt nhoài. Tôi mở cửa, e đứng trước mặt tôi, khiến tôi thấy thương e, đôi mắt e thâm cuồng, người phờ phạc, đôi mắt buồn, buồn hơn cả tôi nữa. Tôi kéo e vào phòng, nhẹ nhàng ôm e, e bắt đầu khóc.



- Anh xin lỗi, tại a, tại a quá hèn nhát, a đã không nghĩ cho e, a xin lỗi, nhưng a yêu e nên a vào lại rồi nè, e đừng khóc nữa,- tôi nói, nhưng miệng cũng nghẹn đắng rồi. E vẫn cứ khóc, và hai chúng tôi đứng ôm nhau khóc như thế…


Em gầy hơn tuần trước, tôi cảm nhận được điều đó, vòng tay tôi ôm chặt lấy e, giữa ngày đông, lâu rồi tôi mới ôm e như vậy…



- E ghét a, sao a nói yêu e mà chỉ vì gia đinh e nói vậy mà a bỏ e chứ, a kêu sẽ che chở cho e suốt đời mà sao lại vậy, e có thể tin a nỗi không?- e vẫn khóc, lòng trách móc tôi, tại tôi mà, tôi đã hứa với e vậy mà lần này, e khóc, không chỉ một lần e khóc vì tôi, mà e khóc tới mức như thế này, tôi buồn, …


- A biết lỗi rồi, tại a hèn nhát, a sợ, chứ không phải a yêu e ít hơn đâu, giờ a vào lại rồi nè, e đừng khóc nữa, a cũng buồn lắm e biết không?...- tôi dỗ dành cô ấy



Chúng tôi vẫn ôm nhau, ôm như chưa từng được ôm ấy. E vẫn chưa hết buồn, trưa đó tôi nấu cơm cho e, e khóc ròng, không chịu ăn uống gì cả, tôi thương e và hận bản thân mình..



7h30, e vẫn ở đó, vẫn buồn, đôi mắt ướt đẫm, sầu…Tôi đạp xe ra quán hoa ngoài phố, mua chỉ một bông hoa hồng về tặng e. E vẫn nhận, nhưng chỉ để ở bàn, vậy là tôi đành phải đem hoa cắt cắm vào lọ. E không cười nỗi dù tôi có làm gì, mắt cứ thẩn thờ ra, tôi càng lo lắng hơn, nhưng tôi biết e yêu tôi nhiều lắm, và tất nhiên tôi yêu e nhiều rồi…



10h,…..


- E đói chưa, ăn gì để a đi mua?- tôi hỏi e


- E không đói,- cô ấy chỉ trả lời có vậy


Nhưng tôi biết e đói, cả ngày nay e chưa ăn gì mà. Tôi chay vội ra quán, mua cho e tô cháo,..


- Còn nóng nè, e dậy ăn đi, thương a, e ăn đi mà,- tôi cố làm cho cô ấy ăn


Em không nói gì cả, e cũng cầm thìa ăn vài miếng, đinh thôi. Nhưng tôi bắt e ăn, tôi đút.


- Anh không muốn thấy người yêu a thế này,- tôi nói với e


- E ăn đi, cố ăn tí nào, mai mình sẽ lại cố gắng với nhau, vượt qua khó khăn này e nhé, a yêu e…..



Tôi nói vậy e nên cũng cố ăn, làm mãi tới 11h mới xong chén cháo. Giờ tôi thấy thoải mái hơn, đêm đông, về khuya càng lạnh. E nằm lì trên gối, tôi lấy chăn đắp cho e…rồi e ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Còn tôi, tôi ngủ gục trên bàn, vì cả đêm phải nghĩ cách làm cho bố mẹ e đồng ý cho tôi yêu em…



7h sáng, e thức dậy trước tôi, mặt tươi hơn hôm qua. Thấy tôi gục trên bàn, e gọi tôi lên giường nằm, nhưng mà tôi thức giấc rồi…



- E rửa mặt đi, - tôi nói với cô ấy


- E rửa rồi, a vào rửa mặt đi…



Rửa mặt xong tôi ra, ngồi trước mặt cô ấy, nhìn cô ấy một lát rồi tôi nói,


- Mình sẽ vui lại như xưa e nhé,- tôi nhìn vào mắt cô ấy, giọng trìu mến


- Ừm, a phải hứa là không được như thế với e nữa nhé,


- A hứa,- nói rồi tôi ôm cô ấy vào lòng, ấm áp lại quay về, bên cạnh tôi và e, nhưng chính tôi cũng không biết tôi có thể thuyết phục được ba má e không nữa, còn a trai e nữa….




Chap 31:



- Sáng nay e học không?- tôi hỏi e,


- Có chứ, mà chắc e nghỉ quá,- e trả lời tôi


- Sao lại nghỉ chứ, để a đưa e về thay đồ rồi đi học,- tôi vừa nói vừa đẩy e ấy ra, khóa cửa lại


Trên đường đi, có mấy người cứ nhìn tôi và e, chắc họ nghĩ giữa bọn tôi có chuyện gì rồi. Mà thôi, kệ, tôi đưa e về nhanh. Thay xong quần áo rồi tôi với e lên trường. Nhìn thấy e vào phòng học, tôi ra ghế đá ngồi chơi, sáng nay tôi được nghỉ,. Tôi nhìn trời, ngắm đất, ngắm con chim đang nhảy trên cành cây, ngẫm đời, cũng vui vui lại rồi…hihi



Trưa nay tôi ăn quán, còn e thì về ăn với nhỏ Hoài. A Huy cũng hay hỏi tôi chuyện giữa tôi và e thế nào, tôi chỉ cười trừ, tại chính tôi cũng không biết ra sao mà…



Một tuần sau chúng tôi vẫn vậy, lại yêu thương nhau như xưa, qua một lần chia tay chúng tôi dường như cảm nhận được người kia quan trọng đối với mình thế nào. Nụ cười xuất hiện trên môi e nhiều hơn, tôi hạnh phúc vì điều đó..



Một buổi tối, bốn người bọn tôi lại đi café và dạo phố. Tung tăng trên chiếc xe đạp, chúng tôi cười đùa vui vẻ,..Dạo này e hay kể về mấy vụ lúc tôi mới quen e, nào là làm ngã ghế, rồi cãi nhau, gọi e là trẻ con… Mà e nói e bắt đầu thích tôi cũng vì chỗ đó. Hè hè..tôi lại càng tự tin hơn,..



- Anh, mai ba má e vào…- e nói với tôi


- Ba má e biết chuyện chúng mình quay lại rồi à?.- tôi hỏi e


- Ừ, e nói rồi, e không muốn giấu nữa, e muốn chúng mình được sự chấp thuận của ba má e, lúc đó dễ yêu hơn,- hi, e nói cũng đúng, phải đối mặt mà, tới lúc rồi…


- Vậy mai mấy giờ ba má e tới nơi?...


- Khoảng 4h chiều a à, vậy tối e hẹn với ba má gặp a luôn nha



Tôi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý, cũng có hơi sớm, hi. Nhưng không sao, bị nói lần trước rồi, giờ chúng tôi đang yêu nhau, tôi tin ba má e cũng không nỡ chia cắt chúng tôi.



Mai đúng 4h e nhắn tin cho tôi bảo ba má e vào rồi, bảo tôi chuẩn bị đi, mà cũng đừng quá lo lắng, lần này vào ba má không nạt gì e cả. Tôi mừng, hi, ba má không la e, vậy cũng có hi vọng rồi. Tôi chỉ sợ ba má e bắt e về Bắc nốt thì khổ.



8h tối, tôi đến chỗ hẹn trước, tôi đứng ngồi không yên, mà chẳng dám gọi điện cho e vì sợ e đang ở cạnh ba má. Vẫn sting, vẫn góc phố ngày nào, mà sao tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, hi. Vì e mà a phải cố gắng vậy e nè, nghĩ vậy tôi cũng có thêm động lực… 



8h hơn, e cùng 2 người Ba e, dáng một doanh nhân thành đạt, người to cao, mặc chiếc comlee sang trọng. Còn má e, gương mặt xinh tươi như e, chắc e hưởng nụ cười duyên ấy từ mẹ e rồi. 


Tôi đứng dậy chào lễ phép. Ba má e ngồi một bên, còn e, e chạy qua khoác tay tôi. Tôi cũng hơi ngại, có ba má e nữa mà. Nhưng chắc e có lí do nên mới làm vậy, tôi để nguyên.



- Hai bác uống gì để cháu gọi ạ?- tôi hỏi ba má cô ấy,


- Cháu cứ ngồi đi, cho bọn ta nước lọc thôi,- hix, ba má cô ấy chỉ nói là uống nước lọc thôi, chắc tại tôi chưa làm vừa lòng ba má cô ấy nên ba cô ấy nói thế mà, chứ ai đời vào quán mà chỉ uống nước loc, dù không uống cũng gọi ra cho có lệ chứ


- Con xin giới thiệu đây là bạn trai con, a ấy tên Hoàng,- trời, cô ấy giới thiệu tôi luôn, tôi sững sốt, hoảng, tôi chưa chuẩn bị tinh thần mà, kiểu này mà bị nói gì chắc tôi trở về luôn.


Tim tôi đập thình thịch, mặt đỏ bừng. Tôi cầm ly nước lên, tay rung dễ sợ, hình như ba má cô ấy cũng biết tôi đang rung. Tôi tu đại một ức, mà cũng lấy thể diện, không dam uống như lúc đi riêng với cô ấy.hihi. Ba má cô ấy vẫn im lặng…



- Bọn con thật sự yêu nhau nên xin ba má đừng có cản chúng con nữa, con yêu a ấy thật lòng, và a ấy cũng yêu con,- cô ấy lại mở lời, giữa cuộc họp gia đình yên ắng, mà tôi lúc này đang là thành phần dự bị của gia đình đó….


Ba má cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt không được thân thiện lắm,..Cô ấy véo tay tôi, ý nói tôi hãy nói gì. Mà biết nói gì chứ, giờ tim a đang lạnh cóng nè, a run e ạ…tại ba má e im lặng….



- Cháu xin lỗi, nhưng xin hai bác hãy cho chúng cháu yêu nhau, cháu yêu cô ấy thật lòng, mặc dù cháu ít tuổi hơn cô ấy, nhưng cháu sẽ cố gắng để mang lại hạnh phúc chô cô ấy.- tôi nói từ tận đáy lòng mình, nhưng không biết ba má cô ấy nghĩ gì


- Cháu sẽ đem lại hạnh phúc cho con bác? Nhưng cho bác hỏi, cháu định cho con bác hạnh phúc bằng phương tiện gì?,,,giấc mơ à?...- má cô ấy hỏi tôi


- Đúng là cháu không giàu, giờ cháu chưa là gì cả, nhưng cháu sẽ cố gắng, sau này cháu sẽ có công việc, và chúng cháu sẽ hạnh phúc, bởi chúng cháu yêu nhau. Cháu nghĩ hạnh phúc không phải tạo ra bởi tiền, mà tiền tạo ra bởi hạnh phúc. – tôi trả lời như vậy, nhưng chắc ba má cô ấy không ưng ý lắm, cũng phải, đó chỉ là lời nói của một người kém cô ấy 2 tuổi mà…


- Ba má đừng làm khó anh nữa, nếu ba má bắt con chia tay a ấy, con sẽ ở giá suốt đời cho ba má mừng,- cô ấy nói như vậy, tôi thấy lo,


Rồi cô ấy kéo tôi ra, bỏ lại hai bác ấy trong quán café. Chúng tôi đi ra với sự ngưỡng mộ của bàn dân thiên hạ, hihi




Chap 32:




Một ngày đông ấm áp, gần đến tết dương lịch rồi còn gì. Nhưng giữa chúng tôi vẫn còn khúc mắc, ba má cô ấy vẫn chưa đồng ý cho tôi. Thật sự lúc này tôi rối lắm, rối như tơ vò. Ừm thì ba má cô ấy cũng đúng, tôi chẳng là gì cả. Khó khăn chồng thêm khó khắn… 




Nhật kí ngày,…tháng…năm…



Kể từ ngày tôi với e bỏ quán đi ra, chúng tôi ít được gặp nhau hơn, tại ba má e cấm, mà không biết ba má e làm gì trong này mà lâu về thế nhỉ??...định cấm bọn tôi luôn chăng. Có những khi e trốn gọi điện cho tôi, bảo nhớ tôi, mà không biết làm sao nữa.



Hôm nay tôi đi chợ nấu ăn, hè hè. Lâu rồi không được nấu ăn với e nên hôm nay tự nấu ăn vậy, nấu ăn giải xui ấy mà. Tôi mua cũng nhiều thứ. Chợ hôm nay đông ghê, chợ mà, đông là chuyện thường, hi. Tôi nghĩ bụng….




Nhưng hôm nay chợ đông không giống mọi hôm, vì hôm nay má e cũng đi chợ. Tôi biết, vì tôi đã thấy. Ban đầu tôi ngại, định tránh mặt, nhưng mà nghĩ lại cũng không được. Thôi thì liều…



- Cháu chào cô ạ, cô hôm nay cũng đi chợ à?...- tôi tiến lại gần, đánh liều hỏi cô, tôi nở một nụ cười thật tươi, tươi tới nỗi không tươi hơn được nữa, hix


- Ừm, chào cháu, chau cũng đi chợ à, - cô chỉ hỏi lại tôi vậy


- Dạ, cô đã về chưa để cháu xách cho,-



Cuộc nói chuyện giữa tôi mà má e diễn ra bình thường, tôi không dám đả động gì tới em. Tôi cảm nhận được má e là một người hiền, biết nghĩ. Nói chuyện với bác ấy mà tôi không hề có cảm giác là tôi và e đang bị chính bác ngăn cấm. Bác không giống là khinh người nghèo như tôi. Tôi cùng bác ra tới đầu đường lớn thì bác lên taxi về, tôi cũng về, mà trong lòng chẳng có chút gì nghĩ ngợi cả.




Cả ngày hôm nay e không nhắn tin hay gọi điện, tôi cũng không dám gọi. Có lẽ nào e bị cấm cung thật rồi, vậy là xong…Tôi đâm đầu vào game, lâu rồi không game, hôm nay không có hứng lắm nhưng cũng chơi đại,..




9h,…chuông điện thoại vang lên….là e gọi


- Alo,hi, e đấy à?- tôi hỏi e


- Hi, a yêu, làm gì vậy? nhớ a không?- e hỏi lại tôi


- Nhớ chết đi được nè, Đang ở đâu mà dám nói yêu với nhớ chàng vậy?- tôi hỏi


- E đang ở nhà, ba má đi vắng rồi, nên tranh thủ gọi cho a, e nhớ a lắm nè,- hi, nhà e có nhà mà, tại tôi không biết,


- Hi, vậy à, mấy bữa nay e khỏe không? Ba má có la gì e không? A lo quá,- tôi cũng không kể là sáng nay gặp má e


- E khỏe, mà má e chấm a rồi, hix,- e nói vui lắm, tôi được chấm rồi, vì sao nhỉ? Hay vì hồi sáng,?...


- Thật không hay là e xạo a đấy, đừng đùa a nha,- tôi hỏi lại, nhưng vẫn hi vọng là đúng


- Xì, e mà xạo a sao, thật mà, má kêu mai a qua nhà ăn cơm với ba má, mà ba chưa biết, a qua nha,- e cười hí hửng


- Má mời a á? Chứ ba không à, lỡ đâu bị ba đuổi thì sao,- tôi dè chừng


- Có e với má ủng hộ anh rồi mà, lo gì, có đi không để e mời người khác nè,- hihi, e dọa tôi, dễ thương, lâu rồi tôi mới thấy e vào…


- Ừ, mai a qua, a mà bị chấn thương chỗ nào là do e xúi bậy đó nha…-hi, tôi giả vờ thế chứ cũng muốn qua chứ, cơ hội má e trao mà…




Tôi chúc e ngủ ngon, rồi cũng chuẩn bị đi ngủ. Hôm nay trời đẹp, không có mưa, tuy là hơi lạnh. Tôi làm giấc tới sáng,…




6h, chuông đồng hồ điểm, tôi bật phắt dậy, lòng tràn đầy hứng khởi. Tôi đi rửa mặt, xong xuôi đâu đấy rồi đi ăn sáng, một buổi sáng không thể tuyệt vời hơn,..



Mặc đồ xong, mà thôi chết, tối qua quên hỏi e là mấy giờ thì được qua. Má e mời ăn trưa mà, đâu phải ăn sáng. Tôi bứt tóc, không biết nên đi mấy giờ…Khổ ghê, chẳng lẽ chờ tới trưa mới qua.




Thế là 8h30 tôi quyết định qua, 




Chap 33:



Lần dò mãi tôi mới tới được nhà e,..nhà giàu có khác, tôi cũng hơi sợ. Bấm chuông ba lần, tôi đợi. Bước trong nhà ra, e hôm nay xinh ghê, tóc xỏa, quần áo thì ở nhà, đi đôi dép chú gấu,hi, tính cách tiểu thư ấy mà. Lâu rồi không gặp e, chắc nếu là ở đâu đó mà không phải nhà e thì tôi đã ôm e rồi. Nhưng mà thôi đành nhịn vậy, tôi nở một nụ cười thật tươi cho e…



- Anh đến sớm vậy?- e hỏi tôi, chắc cũng sớm thiệt, hi


- Hi, thì tại a quên không hỏi mấy giờ nên đến giờ này à,- tôi trả lời


- Ừ, vậy a vào nhà đi, đến sớm thì có quyền được làm việc nhà, hè hè, - e cười vẻ tinh nghịch



Tôi bước vào nhà, ba má e cũng có trong nhà. Tôi chào xong, ba e thì không nói gì, nhưng má e thì nháy mắt với tôi, ý nói tôi hãy làm cho tốt ấy, hihi..có thêm đồng minh, tôi vui..



- Giờ cháu với Phương đi chợ giùm bác nha,- bác gái nói với tôi, ó giề, được đi cùng e


- Dạ, dạ, bác cứ để cháu ạ,hi,- hè hè, tôi nhận lời liền, mặc dù đi chợ tôi hơi kém, nhưng có e rồi, e là tiểu thư nhưng hơi bị đảm đang…



Tôi và e đi chợ, đi bằng xe máy của nhà e,…Vừa ra khỏi nhà, khỏi vòng rada kiểm soát, e đã ôm chặt lấy tôi. Tôi vui như ngày hội. Tới chợ, bọn tôi cũng mua nhiều thứ, e bảo hôm nay có a trai nữa, làm liên hoan để a đi Mỹ học. Tôi hoảng, phe mình, phe người, hai với hai, tôi cứ tưởng mình ba e chứ…



Mua xong đâu đấy, tôi với e về, hôm nay hình như có nắng sao mà ấm áp dữ vậy?..Chúng tôi cười nói vui vẻ trên cả đoạn đường đi. Mới thấy cái cửa thôi là tôi đã đẩy tay e ra không cho ôm, tôi sợ,hix



- Người lớn nhát gan, lêu lêu,- hi, e chọc tôi


- Kệ chứ, nhát gan mà có vợ còn hơn lì đòn mà ở giá.,- hix, tôi chống chế lại



Vào nhà, thì a trai cô ấy đã ở đó, tôi chào, a vẫn cười lại với tôi. Tôi nghĩ chắc nhân vật chính hôm nay là anh nên a mới vui vậy.



Tôi với e với má e xuống bếp nấu ăn. Công học tập bao lâu nay của tôi cũng có ngày được trổ tài trước mặt nhạc mẫu, tôi tự tin, cười nói vui vẻ với e tại vì biết má e ưng tôi rồi, không cấm nữa mà…hehe



- Cháu cũng biết nấu ăn à?..- bác gái hỏi tôi


- Dạ lúc trước không biết, sau khi quen Phương thì e bắt cháu học, để sau này có gì e sai, hi,- tôi gọi e trước mặt bác, nhưng không sao cả, bác cười, e véo tay tôi, lườm cái thật đáng yêu,


- Anh ba xạo, toàn bắt e làm thì có,- cô ấy chống chế,


- Vậy bọn con hay nấu ăn chung à,- bác ấy hỏi, tôi và e hết hôn,


- Dạ không, thỉnh thoảng thôi ạ,- cả hai người chúng tôi đều nói, lo ghê



Nhưng tôi không biết giờ ba với a trai e đang quan sát tôi, tôi cứ tự nhiên vậy, tính cách sao thì bộc lộ vậy, giấu giếm làm gì.hihi



11h trưa, ba người chúng tôi đã nấu ăn xong,. Tôi thì được cái làm nước mắm ngon nên hôm đó tôi đạo diễn được món đó, hi. Nhưng mà được chấm điểm A. Dọn ra bàn ăn, e đi mời a trai với ba ra ăn. Năm người chúng tôi ngồi xung quanh một cái bàn tròn, mà tôi nghe hồi hộp, tim như muốn vụn ra vì chịu áp lực cao quá, hi, e khoác tay tôi động viên.



Cả buổi ăn, chúng tôi vẫn ăn nói vui vẻ với nhau, chẳng ai đụng chạm gì tới yêu đương của tôi và e cả, tôi cũng mừng, nghĩ bụng bác với a trai quên rồi..hè hè…



- Cháu yêu Phương nhà bác nhiều chứ?- bác trai hỏi tôi,


- Dạ dạ, - tôi ấp úng, vì câu hỏi quá bất ngờ,


- Sau này e làm nó khóc lần nữa, thì a sẽ không tha cho e đâu,- a ấy nói, tôi nghĩ a cũng đồng ý rồi, các bác có ý nghĩ giống tôi lúc này không?..hè hè…


- E hứa, e sẽ làm cho Phương hạnh phúc,..- tôi tự tin, nhưng cũng run run, không biết hai người họ nghĩ gì không nữa…


- Thôi ăn đi đã, ăn xong rồi nói chuyện này sau, - bác gái chen vào, chắc là cố tình làm thế để đứng về phe tôi đó mà…hihi



Ăn xong, 12h hơn, chúng tôi ra bàn ngồi uống nước, ăn hoa quả. Tôi vui…



---------------------------------


Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ. 


www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.


---------------------------------



Chap 34: Hạnh phúc đông đầy...



Ngồi nói chuyện một lát thì tôi biết căn nhà này là ba má mua cho e để sau này ra trường làm tại Đà Nẵng luôn. Tôi cũng chẳng nghĩ gì…



- Lần trước, mới bị nói vậy mà e đã chia tay, nên gia đinh a nghĩ là e không yêu Phương thật lòng.- a trai cô ấy mở đầu


- Tại lần trước e quá sốc, nhưng sau khi chia tay e thấy khó khăn quá nên đã quay lại, Phương vì e mà khóc thật nhiều, e xin lỗi,- tôi trả lời


- Thật ra hai bác muốn thử lòng cháu, gia đinh ta không câu nệ chuyện giàu hay nghèo, chỉ cần cháu dám nói sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái ta, ta không phản đối,- bác ấy nói


- Ừ, cháu cố gắng lên, bác ủng hộ cháu, - bác gái xen vào


- Anh ấy tốt với con lắm mà, ba má đừng lo,- cô ấy giúp tôi


- Dạ, cháu biết rồi, cháu sẽ làm vậy,- tôi lúc này chỉ biết nói thế, trong lòng giờ rất vui…hè hè…



Cả năm người chúng tôi nói chuyện vui vẻ, tôi cũng được xem như là một thành viên của gia đình rồi, tôi đỡ ngại. Nhưng không dám cầm tay e trước mặt mọi người…



3h chiều, a trai cô ấy ra sân bay bay ra hà nội để sang Mỹ. Chúng tôi ra tiễn anh ấy, tiễn xong thì ba với má cô ấy về trước, còn tôi với e vào công viên dạo chơi, lâu rồi hai người mới được đi chơi với e mà. Tôi nắm tay e thật chặt, e cũng vậy, như thể hai đứa không muốn rời nhau



- Anh vui không? E vui quá, hạnh phúc nữa..- cô ấy nói,


- Hi, a vui lắm nè, mà e không biết ba với anh trai e nghĩ vậy à,- tôi hỏi cô ấy


- Không, e không biết gì cả, đầu buổi e còn lo mà sau bất ngờ quá,hihi- cô ấy cười…



Chúng tôi xuống đạp tàu vịt, hai người, dường như cả thế giới giờ chỉ tồn tại hai người bọn tôi vậy, ai mà không vui được các bác…e đồng ý là một chuyện, gia đinh e đồng ý lại là chuyện khác rồi..hè



- Anh, mua hoa cho bạn gái đi,- một cô bé cầm một giỏ hoa lại hỏi tôi, khi tôi với e đang tay trong tay


- Không, a không mua đâu, bạn gái a xinh hơn hoa rồi, - hi, tôi nói mà nịnh e


- Xì, chị ấy có bằng một nữa hoa thì có,- con bé kia nói, ôi cái mồm, nó đi bán mà, e lườm nó, hix,


Tôi cũng mua một bông cho e, tôi có thói quen tặng hoa ngày lung tung, nhưng thật sự lần này không bất ngờ cho lắm, có chăng thì người bất ngờ là tôi. Nhưng e vui, e cười tươi, cứ đưa hoa lên ngắm, xem thử có đúng như con bé kia nói không…hè hè…



7h chúng tôi đi ăn, xong rồi chúng tôi lại tiếp tục dạo phố. Đường phố hôm nay gần tết rồi nên đèn nhấp nháy nhiều lắm, nhìn những cặp khác cũng tay trong tay, e với tôi cũng vậy…



10h thì tôi chở e về nhà, cũng hôn chúc ngủ ngon, hi. Hôn trộm ba má e ấy thôi. Tôi về phòng, bật nhạc to hết cỡ, tôi vui, vui như đứa trẻ được mua cái áo mới. Cứ tưởng như chết rồi mà lần này tôi lại bình yên, được đường đường chính chính yêu emmmmmmm…




Chap 35:



Nhật kí ngày ..tháng…năm…., 



Sáng sớm hôm nay chim hót líu lo. Tôi tỉnh dậy, nhắn tin chúc e buổi sáng tốt lành rồi đi đánh răng rửa mặt, giống như ngày đầu tiên tôi có người yêu vậy. Em cũng nhắn tin lại cho tôi. Bữa nay e học cả ngày, nên chắc không gặp nhau được rồi, nghĩ mà buồn, cố nhịn tới tối vậy, hix.



“Sao tình yêu làm lòng ấm êm đêm ngày,..”, số máy lạ…



- Alo, ai vậy ạ?- tôi hỏi,


- Cháu Hoàng à, bác đây, trưa nay cháu rảnh không?- là má e, tôi hơi bất ngờ


- Dạ, trưa cháu rảnh bác à, có chuyện gì không bác,- tôi hỏi lại


- Vậy trưa nay cháu xuống quán café ở đầu đường Bạch Đằng gặp bác, bác có chuyện muốn nói..- bác ấy hẹn gặp tôi, là gì nữa không biết…


- Dạ, trưa cháu qua ạ,


- Nhưng cháu đừng nói cho Phương biết, thế nhé, chào cháu,- bác ấy dặn


- Dạ, chào bác ạ…


Nói rồi tôi cúp máy, trong đầu tôi giờ cứ nghĩ lung tung, k biết bác gái gặp tôi có chuyện gì nữa, tôi lo, lẽ nào bác ấy giả vờ đồng ý trước mặt Phương, rồi sau lưng lại đẩy tôi ra xa, cái lí do này có vẻ hợp. Chắc bác ấy thương Phương, nên không muốn làm lớn chuyện đây mà. Tôi điên lên mất, có lẽ nào, lẽ nào lại vậy…



Tôi đi hoc, dạo này tôi phải chăm học, tương lai đang đón chờ mà. Có gì để trưa tính tiếp. Vào học mà e vẫn nhắn tin cho tôi, nói chuyện với e tôi vui thật. Nhưng mà tâm hồn vẫn treo ngược cành cây.



Lội qua gần 4 tiết, đói bụng, tôi không còn tí sức lực nào. Về phòng, tôi nằm lì trên giường, chẳng muốn làm gì sất,



- Alo, a à, a về phòng rồi hả?..- e gọi cho tôi


- Hi, ừ, a về rồi, e về nhà rồi chứ, - tôi trả lời e, giọng cũng cố cười


- Dạ, e về rồi, vừa ăn xong, a ăn chưa?- e cười tươi trong điện thoại


- A chưa ăn nữa, tại chưa đói,- tôi nói vẻ hơi mệt


- Gì mà chưa ăn nữa, ăn đi mà chàng, trưa nay e định xuống chỗ a, nhớ a quá, nhưng má không cho, hức,- tin buồn tới rồi, má e không cho e xuống thăm tôi, vậy là đã có chuyện, tôi càng lo hơn


- Tí a ăn, nằm tí đã mà, hi, thôi e nghỉ trưa đi nhé, - tôi giục e nghỉ trưa, tại tôi có việc cần làm mà, ăn để đi gặp má e


- Dạ, thế nhé a yêu, - e vẫn tươi, vẫn không biết tôi lo lắng,,



Tôi bật dậy đi ăn, ăn tạm dĩa cơm mà nuốt không vào, tâm trạng đâu mà ăn nữa chứ. 12h hơn, tôi đạp xe xuống phố. Trời hôm nay nóng thật, mùa đông mà nắng ghê, những lúc thế này tôi chả thích trời nắng. Không có e bên cạnh, tôi buồn.



Cuối cùng cũng tới nơi, má e đã ngồi đó rồi, vẫn nụ cười ấy, thân thuộc mà xa lạ, tại tôi đang nghĩ mông lung…



- Cháu chào bác ạ, bác đến sớm vây,- tôi cười và chào bác


- Ừ, cháu ngồi đi, bác cũng vừa mới tới, - Bác vẫn thân thiện với tôi, nhưng tôi vẫn lo…


- Dạ, 


- Cháu uống gì để bác gọi, - bác ấy hỏi tôi


- Dạ cho cháu một ly café sữa ạ,- hôm nay tôi không gọi sting như mọi lần, vì lần này chẳng giống mọi lần tôi đi chơi với e gì cả, nắng nóng, khát nước, nhưng tôi uống café giải xui…



Bác ấy gọi cho bác vẫn ly sữa chua đánh đá mà Phương vẫn thường gọi, ..mẹ con chăng? -Tôi tự hỏi. Tôi ngồi nhâm nhi ly café mà không biết bắt đầu từ đâu. Bác ấy mở lời trước



- Cháu năm nay học năm ba hả?- 


- Dạ, cháu học năm ba bác à, thua Phương hai tuổi,- tôi nói luôn


- Ừ, Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ, ??



Bác ấy chỉ đang hỏi những vấn đề loanh quanh gia đình tôi, về việc học hành của tôi, về ý định tương lai. Mặt tôi nhể nhãi mồ hôi, hôm nay trời nóng mà, tôi đang sợ, cũng đúng thôi, vì người đang ngồi nói chuyện về tương lai của tôi là má e,…



- Làm sao cháu quen con gái bác,- giờ thì bác đã vào thẳng vấn đề


- Dạ, là do tình cờ thôi ạ, do trời mưa nên chúng cháu đi chung ô,- Tôi thật thà trả lời


- Cháu có biết con gái bác là tiểu thư không?- “Dân đào mỏ-từ hiện ra trong tôi”


- Dạ trước khi gặp a trai, thì cháu không biết, sau này cháu mới biết, tại Phương cũng không nói,- tôi trả lời


- Vậy là sau khi bọn cháu yêu nhau à?,- bác ấy hỏi lại


- Dạ, sau này ạ,



Tôi đổ mồ hôi, tôi bắt đầu lo rồi đấy, sợ chuyện không hay rồi. Bác ấy cứ hỏi những câu vật vờ làm tôi lo. Mà đôi khi có chuyện thật, bác ấy không vui vẻ giống như lần trước tôi tới nhà, khó nghĩ quá,…tôi runnnnnn




Chap 36:



Câu chuyện bắt đầu kéo dài hơn, đã hơn 1h30 chiều rồi, bác ấy vẫn chưa nói gì về chuyện cho hay không cho tôi yêu e cả. Dòng người đi lại ngoài phố càng đông, hai người, một lớn một trẻ đang ngồi nói chuyện, câu chuyện dài bất tận…



- Mai hai bác về lại nhà rồi,- bác ấy nói


- Vậy hả bác, sao bác không ở lại đây đón tết dương lịch đã, ở đây vui mà bác,- tôi hỏi


- Ừ, không, bác có việc ngoài kia rồi,- tôi vẫn lo


- Dạ,


- Thật ra trước đây bác có tìm hiểu về cháu rồi, trước khi vào Đà Nẵng,..- bác ấy bắt đầu kể


- Thế hả bác, thế mà cháu lại không biết, cháu có làm gì sai không bác,- tôi bối rối, cũng bất ngờ vì điều đó


- Không, cháu rất tốt, đối xử với con gái bác rất tốt, bác rất thích cháu,- bác ấy khen tôi


- Dạ,- trong lòng tôi vui sướng


- Lần trước, khi hai bác mắng cháu, cháu chia tay Phương, nó khóc, nó điện về hỏi hai bác có nói gì với cháu không, và bác biết cháu vẫn giấu chuyện gia đình bác ép cháu, bác cũng thấy thương nó, lần đầu tiên bác thấy nó khóc dữ vậy, bạn bè nó trong này đều nói với bác thế, nhưng mà bác nghĩ cháu sẽ không quay lại, …


- Tại cháu biết mình không thể phạm sai lầm, tại cháu yêu Phương, và Phương cũng yêu cháu, nên cháu quyết định vượt qua khó khăn, cảm ơn bác đã đồng ý cho cháu, - tôi nhỏ nhẹ, vẫn không cười, vì tôi đang lo


- Ừ, cháu cứ cố gắng đi, sau này có gì bác giúp, con gái bác là tiểu thư nên khó bảo lắm, bác giao con gái bác cho cháu,- bác ấy cười


- Dạ, bác yên tâm- tôi cười, nụ cười thật tươi, hóa ra bác ấy không phải tới đây để ép tôi chia tay, mà là giao phó, bác ấy tin tưởng tôi rồi…



Tôi như trút bỏ được gánh nặng, cười nhiều hơn, bác cũng vậy. Trời bắt đầu dần về chiều, rồi bác chào tôi về, tôi tiễn bác. Tôi cũng ngồi một tí trong quán rồi đạp xe ra biển, chiều hôm nay thật là đẹp. Tôi quyết định chờ đón hoàng hôn, hoàng hôn một mình tôi.



- Alo, a ở đâu vậy, sao chiều nay không gọi hay nhắn tin cho e vậy, quên e rồi hả?- e dỗi tôi, tại tôi mãi nói chuyện với bác gái nên quên bẵng mất, hi


- Hi, a đang ở biển nè, e ra ngắm hoàng hôn với a đi,- tôi nói


- A đi ngắm với ai à? Giờ mới bảo e ra..- cô ấy dỗi hơn


Tút tút, tút,,cô ấy tắt máy, hình như giận tôi rồi, tôi gọi lại mà cô ấy không nghe máy. Hi, khùng thật, tôi chưa kịp giải thích mà, e giận tôi thật sao, lần đầu tiên đó…



Mặt trời dần tắt rồi, hoàng hôn đang đến. Một mình ngồi giữa biển, biển đang hát, tôi cũng du dương theo, tâm trạng thật,…



Rồi bàn tay ai đó vòng từ sau lại bịt mắt tôi,..Bàn tay ấy tôi đã quá quen thuộc rồi, là e, người con gái tôi yêu.



- Đố đoán ra ai,- hi, e làm như tôi ngốc lắm không bằng,..


- Ai? Không quen, - tôi giả vờ,


Em bỏ tay ra, ngồi sát bên tôi làm mặt giận,..hi…tôi cố tình mà, chắc e giỗi thật rồi. Tôi nhẹ nhàng hôn lê má cô ấy, 


- Làm sao a quên chứ, a giả vờ thôi,- tôi phải nịnh


- Chả tin, miệng con trai toàn thế,- e lại giỗi


- Thôi mà, a nói thật mà, không tin a thì a xuống biển chết cho e xem,


Nói rồi tôi đứng dậy, chạy nhanh ra biển, e đuổi theo tôi, biết tôi giả vờ nên e cũng chọc,


- Đưa dép đây e mang về, xuống dưới mua đôi khác chàng ơi,- éo le con tê tê, lại còn chọc a


- Cho e chết nè,- vừa nói tôi vừa lấy tay khoát nước vào người e,



E đuổi tôi, hai đứa chạy dọc bãi biển, cả biển lúc đó chắc đang nhìn tôi, mà tôi kệ, hề hề, đang vui với e mà…



Tối đó chúng tôi ở lại biển, ngồi ngắm bầu trời đêm thật đẹp, lâu lắm rồi tôi không ra biển vào buổi tối. Tôi ôm e trong vòng tay, cái ấm áp dịu dàng của những ai đang yêu. Tôi hôn nhẹ lên môi em, ngọt ngào mùa đông…



11h, tôi đưa e về nhà rồi tôi quay về phòng. Nằm dài trên giường, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay…




Chap 37:



Một tháng sau, chúng tôi tạm xa nhau, mỗi người về quê để đón tết. Những ngày xa e tôi nhớ kinh khủng, và e cũng vậy, ngày nào hai đứa cũng gọi điện, rồi nhắn tin, buổi tối thì lên mạng chát chit. Tết năm nay dù có người yêu nhưng tôi vẫn buồn, buồn vì xa e. E bảo ba má mời tôi ra đón tết, nhưng mà ra sao được chứ, quê e xa tôi, và chúng tôi còn học, chưa thể đi tới đâu được..



2 tuần xa e, mà tôi tưởng chừng chúng tôi xa nhau lắm rồi ấy. Tại lúc trước ở gần nhau, tôi nào cũng café, cũng hóng giờ, giờ không nhớ sao nỗi. Tối tối cứ onl skype, xem cái mặt e nó tí rồi ngủ, tết mà cứ ru rú ở nhà, bố mẹ lại la tôi.hi. Yêu đương thật tuyệt, tôi chả dám nhậu say, vì say thì e sẽ phải đợi tôi, e buồn…



Ngày mồng 6 tết, tôi lên tàu vào lại Đà Nẵng, e cũng vậy, dù cho e chưa phải học, nhưng mà vào gặp người yêu mà. Mồng 10 này là valentine rồi, tôi hóng mãi, năm đầu tiên valentine tôi có người yêu…



5h sáng tôi đã tới đà nẵng rồi, còn e thì chiều, vì e đi máy bay…Trưa đó tôi đợi mãi, chả ngủ được, cứ hết nhạc rồi game…



3h30, chiều,,…



- Alo, anh à, e vào rồi,- hi, cô ấy gọi cho tôi ngay vừa xuống sân bay


- Vậy à, có cần a qua đón không?- tôi hỏi, mà đáng lẽ ra tôi phải đi đón chứ nhỉ?, tôi ngốc thật


- Dạ thôi, e bắt taxi về được rồi, vậy tối mình gặp nhau a nhé,- nói rồi e tắt máy,



Tôi thì đâu chờ tới tối được, tôi mặc vội quần áo. À mà quên chưa giới thiệu với các bác là ra tết tôi có chiếc sirius chạy,..Tôi phóng xe qua nhà e, e vẫn chưa về, tôi đợi, trên tay cầm bông hoa hồng đỏ rực..



Chiếc taxi từ từ dừng lại, trước tôi, ngay cổng nhà nàng. Tôi biết chắc là e, tôi chạy lại. E mở cửa ra vừa nhìn thấy tôi thì đã chạy đến ôm tôi liền, hạnh phúc thật. Lâu rồi không được ôm e mà,



- Ủa, a qua giờ hả, e tưởng tối cơ,- e hỏi tôi


- Hi, tại a nhớ e quá, chờ tối hỏng có chịu được, hihi, - tôi cười lại với e



Tôi chuyển đồ xuống xe và đừa vào nhà cho e. Con gái đồ nhiều ghê, chả bù cho tôi, chỉ mỗi cái cặp đựng Lap và cái vali nhỏ quần áo. Cũng phải, con gái mà.



Vào nhà tôi rót nước cho e, vì yêu nhau mà, ngại gì chuyện đang ở nhà ai, hi. Tôi từ phía sau vòng qua ôm ngang bụng e, cằm đặt ở vai e, cảm giác đó, giây phút đó dường như chỉ có trong phim hàn thôi. E cười, nụ cười thật hồn nhiên như ngày nào, tôi hôn lên môi em, nụ hôn kiểu pháp…



Tối đó tôi ở lại nấu cho e ăn, dạo này tôi nấu ăn giỏi hơn rồi, cũng là nhờ e. Duy chỉ việc cắm cơm là tôi ngại nhất, tại vì mỗi lần cắm, tôi toàn sợ không được nên cứ một là cho nhiều nước thì nhão, hai là cháy, vậy là tôi dành phần cao cả đó cho e..




- Về quê có e nào theo đuổi a không đó, - e hỏi tôi


- Hi, có, mẹ làm mối cho a, cũng xinh và dễ thương e à,- tôi chọc, nhưng mặt lạnh lùng lắm, 


- Vậy à, vậy sao không ở nhà chơi với e ít hôm nữa hẵng vào, vào sớm làm gì vậy?-e dỗi tôi


- Hi, thì vào sớm để gặp ai đó, lâu rồi không gặp mà,- tôi nói


- Gặp làm gì, có ai ở quê rồi còn gặp, - e dỗi hơn


- Thì một e ở gần một e ở xa mà lị, - tôi nháy mắt cười


- Không thèm ăn nữa, - e đẩy chén qua chỗ tôi


- Thôi ăn đi, a đùa đó, a chỉ có e thôi, trẻ con gì hay giận người lớn à, - tôi cười, mà e không cười


- Kệ e, ghét a, biết người ta nhớ rồi còn chọc thế, dỗi luôn cho a chừa,- e nó là dỗi tôi chứ vẫn cầm chén qua ăn, hi, sao e giận tôi được chứ



Tối đó hai đứa không ra ngoài mà ở nhà xem phim, chúng tôi muốn có giây phút riêng tư bên nhau sau những ngày xa cách,. Hạnh phúc đôi khi nhỏ nhoi là vậy, được ăn, được nói chuyện, được tâm sự và xem phim cùng ai, dù cho đó chỉ là những thứ bình thường nhất của cuộc sống…



10h hơn tôi ra về, về để e còn đi ngủ nữa, hôm nay e cũng mệt lắm mà, 




Chap 38:



Nhật kí ngày…tháng…năm…



Valentine tình yêu đầu tiên của tôi cũng tới,…


Sáng tôi thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là gọi cho e nói “anh yêu em” trong lúc e vẫn còn đang mớ ngủ. Tôi đánh răng, rửa mặt và quyết định dành cả ngày hôm nay cho e.



Chúng tôi lại đi chơi bốn người, tình cảm của a Huy với nhỏ Hoài vẫn sâu đậm, giống chúng tôi. Chúng tôi quyết định ra Huế, đi xa một ngày mà, lâu rồi không đi chơi cùng nhau. Cả bọn vui lắm,



Sau hơn hai tiếng ngồi xe, cuối cùng chúng tôi cũng tới Huế. ở Huế, một ngày nắng đẹp. Điểm đầu tiên chúng tôi tới là kinh thành Huế, đi thăm thú tất cả, những gì hay, những gì đẹp chúng tôi đều lưu lại trong máy ảnh, cái khoảnh khắc ấy mà giờ tôi ngắm lại vẫn thấy vui…



Trưa 12h, chúng tôi ngồi dưới gốc cây to ở gần bờ sông Hương, Sông Hương mộng mở, mộng mở chỉ khi ngồi cùng người yêu thôi, chứ cũng không đẹp bằng sông Hàn lúc về đêm. Tôi với anh Huy để hai cô con gái ở lại đó, chúng tôi đi ra có việc, chắc hai người họ nghi ngờ chúng tôi làm gì nên cứ hỏi dò, nhưng hỏi mãi không được nên họ đành ngồi đó đợi chúng tôi.



Sau hơn 30p lặn lội trên con đường của Huế, mỗi đứa chúng tôi quay trở lại chỗ con gái với một bó hoa hồng thắm, và một chú gấu to. Lại tặng gấu, thật sự chúng tôi không biết tặng gì vào ngày này cả. 



Hai cô gái, hai ánh mặt nhìn ngơ ngác,. Họ ôm gấu như chưa từng được ôm vậy, có lẽ cũng đúng, vì valentine đầu tiên cho cả hai mối tình mà. 



Ở dọc hai bên sông Hương, người ta trồng thật nhiều hoa, đẹp lắm,. Ngồi ở đây thật sự rất mát, chúng tôi ngồi ở đó khoảng 1 tiếng rồi cùng đi thăm thú nơi khác,..Một ngày valentine đáng nhớ.



5h chiều, chúng tôi bắt chuyến xe cuối cùng vào lại Đà Nẵng, e ngồi bên tôi, ôm lấy tôi và chú gấu, miệng cười, và tôi biết chúng tôi hạnh phúc. Cả xe ai cũng nhìn, nói gì gì đó, như thể họ nói chúng tôi hạnh phúc thì phải…Cảm ơn e, cảm ơn tình yêu của a, a yêu em…



Qua tết, e cũng bước sang kì cuối cùng, và e chuẩn bị đi thực tập. Nhưng may mà e thực tập trong thành phố, nếu không chúng tôi cũng khổ sở vì xa nhau,..Nhưng vì thực tập nên chúng tôi cũng ít gần nhau hơn mọi ngày,..



Bây giờ, mỗi tuần chúng tôi chỉ đi chơi được 3 tối với nhau, còn nữa thì e bận hoặc là tôi bận. Tôi cũng bận học thêm tiếng anh, ngành IT mà, lao lực nhiều lắm, tôi cố gắng hết năm nay là có thể xin vào công ty phần mềm nào đó làm tạm lấy kinh nghiệm.



Ai cũng hiểu cho hoàn cảnh của nhau, và càng yêu nhau hơn. Có lần e nói với tôi, e mệt, muốn gặp a, lúc đó đã là 11h hơn rồi, tôi cũng phóng xe xuống chỗ e. Em nằm trong lòng tôi mà ngủ ngon lành, cứ như một đứa trẻ vậy, tôi yêu em cũng vì những giây phút như thế, những giây phút mà tôi- một người ít tuổi hơn có thể chứng tỏ rằng mình có thể che chở cho e, bảo vệ e, và làm điểm tựa cho e mỗi khi e mệt mỏi trên đường đời…




Chap 39:



Hôm nay sinh nhật nhỏ bạn e, tôi cũng được mời đi cùng e, vì họ biết hết rồi mà. Bạn tổ chức tiệc tại một quán kara, uống bia. Tôi thì là thằng ít uống bia, mà gặp mấy thằng cà khịa, a bực. Bọn nó cứ thi nhau chuốc tôi say, tôi cũng có mấy lần từ chối nhưng cũng có lần phải uống, vì bọn nó ăn nói khó nghe quá, không uống lại thành đàn bà..



Đêm đó cũng vui, e ngồi bên tôi, mà có thằng cứ chọc chọc e, e cầm tay tôi chặt hơn. Có lẽ tại vì tôi ít tuổi hơn bọn nó nên bọn nó không tôn trọng tôi chăng? Tôi nghĩ vậy cũng bực, nhỏ nhưng tán đổ e đó tụi mày,…



Mình say, tôi cảm nhận được điều đó., vì lần trước tôi cũng có say vậy mà, tuy không đến nỗi không biết gì nhưng cũng khó làm được gì. Tôi nằm dài trên ghế. Bạn nhỏ kia có mấy thằng không tử tế cho lắm, tụi nó chọc e,..Tôi mơ màng, hình như tụi nó chọc dữ hơn. Tôi đứng phắt dậy,,


- Đây là người yêu tao, bọn mày đừng có chọc lung tung,- tôi nói trong men say


- Thôi kệ nó đi, - có thằng nói vậy, 


Một thằng cầm ly bia tới chúc e, e đã không chịu uống rồi còn ép e. Tôi bực, tôi tu hết một lượt, nó nhìn tôi, vẻ mặt cà khịa. Nó cầm tay e tính kéo đi, nhỏ bạn đó lại ngăn, nhưng nó vẫn kéo. Tôi bực, sôi máu rồi, tôi cầm lấy chai bia, đập phát mạnh lên đầu nó, hình như hơi mạnh, đầu nó chảy máu,



Mấy thằng bạn nó tính nhảy vào đánh tôi, nhưng có người cũng chạy lại can, cuộc ẩu đã lớn hơn, khiến nhà hàng phải cho người can thiệp. Chúng tôi phải lên công an phườngtôi bị cho là có lỗi vì tôi say, tôi phải đền bù cho thằng kia,...e khóc,..tôi không nhớ rõ nữa…



Tối đó e chở tôi về, đi cả đoạn đường dài mà e với tôi không nói câu gì, không khí thật ảm đạm. Về phòng, tôi nằm trên giường mà không biết gì hết, e thay áo, cởi giày cho tôi. E chăm sóc tôi, lần thứ hai sau lần ốm ấy. E pha nước gừng giải rượu cho tôi, ..tôi ngủ thiếp đi. E vẫn ngồi đó, bên cạnh tôi. Con trai say thật khó xử, chả biết gì, 



Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi thấy e gục giữa bàn, tôi thương e biết mấy. Tôi hứa sẽ không bao giờ quá chén để e phải lo lắng như vậy, và e cũng khóc vô cớ vì tôi lần thứ hai. Đó là lần đầu tiên tôi say…



Ngày e tốt nghiệp ra trường, tôi đến dự, e tốt nghiệp lại khá,…Tôi đến bên e với một bó hoa và chúc mừng lễ tốt nghiệp. Em hôm nay mặc chiếc áo tú tài, thích thật, tôi cũng hi vọng mình sớm tốt nghiệp, để có thể đi tới lâu dài với e. E nhận bó hoa từ tôi, e cười, và e giờ không còn là cô bé nữa, e lớn rồi, lớn hơn tôi, một người còn đi học.



Sau khi tốt nghiệp thì e xin vào làm ở tại thành phố, e nói e không đi nơi khác vì ở đây có tôi. Tôi vui lắm, yêu nhau lâu rồi mà, tình cảm của bọn tôi cũng đi qua nhiều thử thách nên ai cũng hiểu cho nhau, yêu nhau nhiều hơn..




Nhật kí ngày tháng năm….



Hơn một tháng hè tôi phải xa e, vì ở nhà bà tôi ốm, tôi phải về. Lúc về e khóc dữ lắm các bác ạ, tôi cũng thương e, vì lần đầu tiên xa nhau lâu thế. E cũng muốn về cùng tôi mà mới xin việc, nên không dám nghỉ…cuộc đời yêu xa thật khổ…



Về quê hơn tháng, chả đêm nào tôi ngủ ngon cả, đêm nào cũng chat chit với e, nhớ e đến kinh khủng trời đất. E hay gọi điện cho tôi vào lúc sáng sớm., lúc mà tôi mới đắm vào giấc mộng có e, ..nhưng tôi vui, vui vì người đầu tiên sáng sớm e nhớ tới là tôi.



Ở quê tôi làm nông các bác ạ, về hè làm mệt bở hơi tai ra, ngày mùa thì 5h sáng dậy đi làm, làm miết tới 10h trưa về, hề hề, tại nắng nóng nên 10h là trưa lắm rồi chứ không giống đi làm công ty đâu. Chiều đi làm tới 7h tối. Có nhiều khi e gọi mà không nghe máy được, chỉ là e nhắn tin, cả mấy tiếng sau tôi mới nhắn tin lại, đó chính là thời điểm tôi thấy khó khăn nhất. Giờ sắp phải xa người yêu 3 năm, tôi thấy lo.




Chap 40:



Sau hơn một tháng ở quê, tôi vào lại Đà Nẵng, nhưng đi cùng tôi lúc này có một e hàng xóm, cũng xinh, vừa mới đậu đại học vào cùng.



Tôi với e này nói chuyện cũng hay hay, tại cái tính tôi hài hước nên ai cũng dễ nói chuyện cả. Và hình như e này thích tôi.



5h sáng xuống ga tàu, tôi với nhỏ hàng xóm đi ra. Mà nhỏ tên Thủy, gọi tên cho nó tiện, hè hè. Tôi xách va li cho Thủy, còn Thủy cầm tay tôi. Lúc đó tôi chẳng nghĩ gì, cứ tưởng là e nó sợ cái đất Đà Nẵng, ai ngờ, hi, e nó thích tôi.



Biết tôi sáng nay vào nên e định đem lại bất ngờ cho tôi, e đến đón tôi. Nhưng tôi không cho e biết là tôi đi cùng Thủy, thế là e thấy cảnh tượng đó. Tôi vẫn không hay biết gì, không biết e ghen và giận tôi., lần đầu tiên e giận tôi thật.



Về phòng, tại Thủy chưa thuê phòng nên Thủy ở phòng tôi. Tôi thu xếp đồ đạc, dọn lại cái phòng rồi ra mua đồ ăn sáng cho tôi và Thủy. Tôi vui vì sắp được gặp e.



7h tôi điện cho e,



- Alo e à, hôm nay là chủ nhật, e dậy chưa?- tôi tưởng ngủ nướng, tại e có tính đó mà


- E dậy rồi,- e chỉ trả lời vậy, lúc đó tôi không biết gì, nên thấy lạ


- E sao vậy? có chuyện gì à?- tôi hỏi


- Không, e chỉ hơi mệt thôi.- e nói


- Vậy à, e ăn gì chưa, để a mua qua cho e luôn,- tôi vẫn hồn nhiên


- Không, e đang ở phòng bạn, a không phải qua đâu,-e ấy nói vậy thì tôi thua


Rồi e tắt máy, để lại dấu hỏi lớn trong tôi. Hụt hửng thật,..Tôi gọi lại hai ba lần nữa mà không được, e khóa máy rồi. E giận tôi? Vì gì chứ? Hay e thay lòng? Mới có hơn một tháng không gặp mà, tôi không tin tình yêu lại vậy? hay e gặp được người tốt hơn tôi, e đi làm mà, gặp thiếu gì người tốt hơn tôi. Giám đốc, hay trưởng phòng, hay chỉ dù là nhân viên thôi cũng đủ hơn tôi rồi. Lúc này tôi nghĩ ngợi quá nhiều…vì e cư xử khác thường mà.



Tôi phóng xe qua chỗ e, e khóa cửa ngoài đi đâu rồi. Tôi càng lo hơn, e mệt mà ra ngoài làm gì chứ, tôi bắt đầu đánh mất lòng tin,..



Tôi ngồi ở đó tới tận 7h tối cũng không thấy e về, tôi bắt đầu nghẹn đắng, tim hồi hộp, mắt tôi rưng rưng giọt lệ rồi. E làm gì mà a vào lại rồi không gặp a chứ, tôi cứ nghĩ vu vơ, vì xem nhiều phim hàn quốc quá rồi,..yêu nhau 1 năm, lẽ nào dễ thay lòng tới vậy???



9h tối e mới về, e đi với đứa bạn gái, may mà không phải con trai đưa e về, nếu không tôi đã làm ầm lên rồi. Em nhìn thấy tôi không cười, không nói gì cả, bạn e chắc nghe e kể nên cũng bỏ đi về, không chào tôi. Lúc đó chắc tôi được gán cái mác thằng “đểu”…



E mở cổng bước vào, mà không mời tôi. E định khóa cổng, nhưng tôi đẩy lại, e đi vào trước, tôi vào sau, chắc e cũng muốn một lời giải thích từ tôi. E vào nhà, ngồi xoài trên ghế sofa. Mắt đượm buồn, 



- Có chuyện gì với e vậy? a làm gì sai à?- tôi hỏi


Nhưng e vẫn im lặng, cái im lặng đáng sợ, lần đầu tiền mà, lần đầu tiên e như vậy đối với tôi…


- Anh làm sai thì e nói ra để a còn sửa chứ…- tôi nói


- Thôi e về đi, chị mệt rồi, chị phải đi ngủ giờ, đừng làm phiền chị..- chị ư?Sau 6 tháng xưng anh em, bây giờ xưng chị e, tôi biết, tôi biết e giận gì tôi rồi.


- Sao lại là chị e? e giận gì a, nói a biết đi..- tôi nói giọng run run, vì tôi sợ e giận thật mà, khổ gì hơn khi bị người yêu giận, một tháng xa nhau, giờ mới gặp lại, đùng một cái chị e….



E bắt đầu khóc, e đẩy tôi ra khỏi nhà. E làm gì vậy chứ, tôi không thể hiểu nỗi. Lúc đó thì nhỏ Thủy gọi điện cho tôi, hỏi tôi lúc nào về, e tưởng tôi với nhỏ….lại càng giận, càng đuổi tôi, càng khóc to hơn. Gì chứ? Nếu không có vụ này, e không như thế, thì a đã đưa nhỏ qua chỗ e xin ở nhờ rồi, chứ ai để ở phòng a, 



11h đêm, tôi vẫn ở ngoài nhà,…e đóng cửa, chỉ để cái đèn ngủ, e khóc…

Chap 41:


Cả buổi tối e bắt tôi ở ngoài đó, e không quan tâm tôi có lạnh không. Cũng đúng, lúc đó e buồn và giận tôi. Còn tôi chẳng hiểu gì, chỉ biết khóc thôi, tội nghiệp đứa trẻ thơ…



6h, e vẫn ở trong phòng, ngoài trời sáng rồi. Tôi gọi e, e không trả lời, tôi vẫn phải ngồi ở đó, 



9h, e dậy mở cửa, mắt thâm cuồng, tóc tai xồm xoàm, e chả thèm để ý xinh hay sao trước mặt tôi nữa, chứ không thể xấu chỉ là không được dễ thương như lúc e cười thôi…Nhìn thấy e tôi nở nụ cười, tuy là nụ cười gượng gạo, vì tôi cũng đang buồn. E ném thẳng con gấu vào người tôi, may mà một con, vì tôi tặng e hai con lận rồi mà…



- E về đi, chị không muốn nhìn thấy e nữa, đồ xấu xa,- e khóc, tôi xấu xa??


- Sao chứ, a làm gì mà e giận vậy? a không hiểu, e nói rõ được không? A buồn lắm nè,- tôi nói


- Làm gì e tự biết, chị không phải đứa ngốc, chị trẻ con, trẻ con thì dễ lừa lắm hả???- e nói rõ hơn, và dường như tôi cũng hiểu rằng chị hiểu nhầm tôi gì đó rồi.


- A lừa e?, sao chứ, a đâu có,- tôi chối, mà chối đâu, sự thật là vậy mà


- Thôi e về đi, - nói rồi e đóng cửa, tôi chưa kịp ngăn lại, 



Tôi bắt đầu buồn hơn, lẽ nào tôi làm gì mà e nó giận chứ, một tháng xa nhau tôi vẫn liên lạc đều mà, nghĩ thế rồi mà tôi vẫn quen Thủy ở phòng…



Tôi gọi nhỏ Hoài nhờ giúp, nhờ nhỏ hỏi xem có chuyện gì, phải biết e nó giận gì tôi thì mới giải quyết được chứ,



- Alo, Hoài à, chị Phương giận mình rồi Hoài à,- tôi vào đề


- Sao vậy? bộ bạn làm gì chị Phương à?- nhỏ hỏi tôi


- Không, mình không làm gì cả, hôm qua vào lại Đà Nẵng, tự nhiên chị ấy giận à, kì này sợ chia tay quá, Hoài giúp mình hỏi có chuyện gì đi, đừng có nói mình nhờ nhém- tôi nhờ 


- Ừ, để Hoài dò la xem, nhưng sợ không được Hoàng à, đợi đi nhé



Nói rồi Hoài tắt máy, gọi luôn cho Phương thì phải. Tôi vẫn phải ngồi ở đó, ôm gấu, và khóc. Lần đầu tiên tôi sợ chia tay…



- Alo, Hoàng à, chị ấy khóc dữ lắm,- nhỏ nói, sao tôi không nghe tiếng khóc nhỉ? Chắc e vào phòng rồi, khóa cửa, con gái thất tình là vậy à??


- Vậy à, Vậy chị có nói vì sao không?- tôi cố hỏi


- Chị nói Hoàng lừa chị,- 


- Chỉ có thế thôi à,- lừa, thì tôi biết chị nghĩ tôi lừa, nhưng lừa gì mới được chứ?


- Lừa gì chứ? Hoàng có lừa gì đâu, 


- Không biết à?> vậy để Hoài hỏi lại,


- ừ, mà nhớ an ủi chị giúp Hoàng nhé, nhớ nói tốt cho Hoàng nữa…



Ít phút sau, nhỏ Hoài hỏi xong lại điện cho tôi..



- Alo, tin hot đây,- nhỏ thở hổn hển


- Sao rồi,- tôi suốt ruột


- Ông bắt cá hai tay phải không?- 


- Đâu có, ai nói? – tôi ngớ người ra, trước giờ tôi chỉ có mình Phương thôi mà


- Chị Phương nói, nói lúc sáng cậu sánh bước bên ai kia, chị bắt gặp khi đi đón cậu,- Trời ơi, tôi hoảng, thế mà giờ tôi mới biết, e đến đón tôi, và rồi thế này đây…


- Ừ, cảm ơn Hoài nhé, mà nhờ nhắn lại Phương đó chỉ là bạn hàng xóm của Hoàng, nói chị mở cửa giúp Hoàng nhé…



Tôi lại đợi, phải đợi chứ biết làm gì giờ, tôi đang bị nghi oan mà. Ít phút sau e mở cửa, giờ e không khóc nữa, e lặng thinh, đi vào ghế ngồi, tôi bước vào sau đó.



- Em à, e hiểu nhầm a rồi, thật ra, thật ra lúc sáng đó là con e hàng xóm gần nhà a, nó vào nhập học mà…- tôi giải thích


- E hàng xóm, tốt quá rồi còn gì nữa, mẹ làm mai cho e hả? vậy tốt rồi, cần gì chị nữa,- e hiểu nhầm, e cứ nghĩ về mấy lời tôi chọc hồi tết, mẹ nào làm mối chứ,


- Không có thật mà, a thề đó, - tôi vẫn cố giải thích


- Không là gì sao nắm tay nắm chân giữa phố đông người?...- e hỏi tôi


- Thì tại hàng xóm chơi cùng nên a nghĩ làm thế không sao, e mặc áo đi, a đưa đi gặp Thủy,- tôi đề nghị


- Không thích, chả việc gì phải gặp cả, cho con bé kia được, nó trẻ hơn chị mà, có gì đâu,..- e không đồng ý, nhưng vẫn tỏ thái độ là yêu tôi, dỗi tôi


- Thôi mặc đồ đi mà, cho a một lời giải thích đi,- nói rồi tôi đẩy e vào phòng mặc đồ, e cũng nghe lời,



Mặc xong đồ tôi chở e tới quan café cạnh phòng tôi. Tôi gọi Thủy ra, …Lần đầu tiên đi uống café sau hơn một tháng xa nhau mà lai như thế này đây,…



Thủy ra, thấy nó, tôi gọi lại. Vừa thấy tôi nó chạy lại, chưa thèm chào E thì nó đã nói với tôi,




- Anh, a đi đâu mà cả ngày không về dẫn e đi ăn?,- nó nói rồi còn khoác tay tôi, ôi tôi điên, tôi nhìn e, e có vẻ giận…




Chap 42:



Tôi vội đẩy tay Thủy ra, mắt không rời khỏi e, tôi lo quá, Thủy tự nhiên lại thế này…



- Giới thiệu với e, đây là bạn gái a, tên Phương, e chào chị đi,- vừa nói tôi vừa chỉ tay vào e


- Dạ, e chào chị,- Thủy vẫn lễ phép chào e, tôi cũng vui


- Ừ, chào e, - e vẫn chào lại Thủy, người lớn rồi mà,



Rồi tôi giới thiệu cho e về Thủy, để e không nghi giờ gì tôi nữa,. Mà hình như Thủy không giống những điều tôi nói, Thủy thích tôi? Và thể hiện ra để e biết sao? Tôi cũng thấy khó chịu, tôi yêu rồi nên tôi không muốn e hiểu nhầm tôi. Tôi quay qua cầm tay e, 



Nói chuyện một hồi rồi tôi đưa e về nhà, dù cũng đã hết nghi ngờ tôi, nhưng e vẫn không thoải mái như trước, vẫn không chịu cười dù tôi chọc. Lẽ nào là vì Thủy?



Về nhà, tôi đói, mà e cũng đói. Chả phải đợi e nhắc, tôi xuống bếp nấu mì cho hai người. Đang đói ăn ngon thật, 



- E vẫn giận a à?- tôi hỏi


- Thủy thích a,- e chỉ nói thế thôi


- Ừ, giờ thì a biết rồi, chắc là tình yêu trẻ con thôi, dành cho anh trai ấy mà, e đừng nghĩ nhiều?- tôi an ủi


- Trẻ con à? 18t rồi đấy, người ta trẻ hơn e, nhìn cũng baby hơn e đấy,- e nói có vẻ dỗi


- Đâu có, sao lại baby hơn e được, mà e còn trẻ con mà, đừng có nghĩ lung tung, a đánh giờ,…,- nói rồi tôi véo vào tay e


- Anh không được để Thủy ở phòng a nữa,-


- Thật ra a định để phòng đó cho Thủy rồi qua đây ở với e.,- tôi chọc


- Gì? – e lườm tôi,


- Thôi đùa đó, chắc a sẽ bảo Thủy qua ở với đứa bạn cùng tuổi nó, 


- Ừ, a liệu mà làm,- e vẫn chưa hết giận tôi,…



Tối đó tôi gọi cho đứa bạn Thủy rồi hai đứa nó dẫn nhau về ở ra sao thì tôi không quan tâm, tại e đang giận tôi nên tôi không làm liều được. Quan tâm hàng xóm có mà tôi mất vợ chứ chẳng giỡn,. Bọn tôi đi café, tôi lại tặng e một bông hoa, “Anh xin lỗi đã làm e buồn” – và cô ấy cũng nhận, cũng lườm tôi, lần này thì tôi học được bài học lớn,



Và vòng quay tình yêu của tôi với e lại quay về như ngày nào, tối café dạo phố, ngày đi học đi làm thì nhắn tin, yahoo. Vui thật, tình sinh viên với dân đi làm mà. Có gì vui hơn, Hạnh phúc lắm các bác ạ, có ai giống mình không?



Cho tới một ngày, e gọi điện cho tôi, vào một ngày nghỉ,. Chúng tôi đi xem phim, sau đó đi ăn cùng nhau,. Rồi e nói với tôi


- Thủy hôm qua gọi cho e,-


- Sao? Sao Thủy biết số e mà gọi?-tôi hỏi lại


- Em không biết, nhưng Thủy nói,-


- Thủy nói gì? -Tôi hỏi


- Thủy nói Thủy thích a, và muốn giành a từ trong tay e,- tôi sốc


- Gì chứ, a là của e, ai giành được chứ, không có gì đâu, e kệ đi,- tôi thổi tắt cơn giông,


- Anh không có rung động gì với Thủy thật đấy chứ,- e nói như thật


- Trời ạ, có gì là có gì chứ, a là của e mà,- tôi nói với giọng lạnh lùng, tại tôi không thích e nghĩ vậy mà,


- Nhưng Thủy nói Thủy sẽ theo đuổi ai đó, e không biết đâu,-


- Thôi không có gì đâu, a sẽ không Thủy đâu, e đừng lo.




Sau đó chúng tôi không đề cập nữa, nhưng hình như vẫn có chuyện gì đó xảy ra…tình tay ba chăng???




Chap 43:



Một hôm Thủy hẹn tôi đi café, tôi cũng đồng ý, vì cũng muốn xem sự thể nó ra thế nào. Thủy trách tôi là không quan tâm đến e, hàng xom với nhau mà tôi đối xử với e như vậy. Tôi cũng chỉ ậm ờ, vì tôi sợ Phương giận mà, sao quan tâm nỗi.



- Em thích a được chứ,- Thủy nói với tôi, đúng như Phương đã nói


- Hi, a có người yêu rồi, với lại hàng xóm với nhau, thích gì chứ e.,- tôi không cho,


- Có người yêu, e vẫn có quyền thích a mà, e không sợ phải tranh giành với ai cả,- e làm tôi hoảng


- Không, e đừng có làm mối tình của a với chị Phương đang tốt đẹp bị xáo trộn nữa, cuộc đời này a chỉ có chị ấy thôi,- tôi nói thẳng ra


- E có gì thua chị ấy chứ?...sao a không cho e cơ hội?- e nói tới mức này, tôi đắng giọng


- Không, tình yêu không có từ hỏi là hơn nhau gì e à, a cũng có hơn con trai ngoài kia gì đâu, tại e chưa gặp người e yêu thôi, a chỉ là người lớn tuổi hơn e, và e ngưỡng mộ a thì đúng hơn, - tôi nói


- Ừ, e ngưỡng mộ a, e ngưỡng mộ tình yêu a dành cho chị phương, vậy sao e không thể chứ?- tôi phát sốt


- Ừ, rồi e sẽ gặp được người tốt như a đối xử tốt với chị Phương vậy,- tôi khuyên Thủy


- Em thích a,- 



Tôi bực quá, không nói được gì nữa,. Tôi đứng dậy ra về, mặc kệ Thủy ngồi đó. Tôi thấy lo quá, sợ Phương lại nghĩ oan cho tôi nữa. Sau đó Thủy có nhắn tin, gọi điện cho tôi, nhưng tôi không nghe máy, tôi mặc kệ. Có bữa đi chơi với e mà Thủy cứ gọi điện, làm tôi hoảng quá, chẳng biết làm gì, vậy là tắt máy nốt.




Nhật kí ngày …tháng…năm…



Tôi với e đang ngồi café ở Ánh Dương, hôm nay cũng như mọi ngày, và như bao nhiêu cặp đôi khác, chúng tôi hạnh phúc bên nhau,…Thì Thủy bước vào, đến bên bàn tôi, tự kéo ghế ngồi. Tôi không biết nhỏ định làm gì nữa, Phương cũng bất ngờ.



- E ngồi đây được chứ,- Thủy hỏi tôi,


- Không nên e à, đây là bàn đôi,- tôi cố tình, chứ trong quán café có quán nào là bàn đôi chứ.


- E ngồi đi,- Phương cho e ngồi mới chết chứ



E uống gì thì gọi đi, bọn a chuẩn bị đi xem phim rồi. Tôi cố tình nói vậy chứ tối nay chả định đi đâu cả, định ngồi tám chuyện tí rồi về, mai tôi còn phải dậy sớm.



- Em có gì thua chị không?- nhỏ hỏi người yêu tôi,@@


- Chắc là không,- e trả lời lại Thủy, giọng bình thường


- Vậy em với chị sẽ cạnh tranh công bằng, ai sẽ giành được a Hoàng, chị đồng ý chứ,- nó hỏi Phương vậy


- Người con trai của chị, chị chả việc gì phải tranh giành với ai cả,- e trả lời, nghe từ người con trai của chị mà tôi thích, hi


- Thôi e đang đi quá đà đó, e mới lớn nên chưa hiểu chuyện đâu, a với chị trải qua nhiều sóng gió giờ mới được như thế này đấy,- tôi nói


- E hiểu e đang làm gì a à,- Thủy nói với tôi vậy, hiểu??..nhưng tôi không thích thế,


- Thôi bọn a đi đây,- nói rồi tôi kéo Phương đi, tôi không muốn dính vào chuyện không đáng có này nữa, tôi sợ nó lại rắc rối lằng nhằng…



Cũng một thời gian Thủy có nhắn tin, gọi điện cho tôi, nhưng tôi không làm gì cả. Những lúc thấy Thủy mà tôi đang đi cùng Phương thì tôi nắm chặt tay e, cười nói vui vẻ, chứ không đả động gì đến Thủy, một đứa con gái mới lớn, hiểu gì chứ,..



Sau này thì ít hơn và ngừng hẳn, Thủy có người yêu, chấm dứt chuỗi ngày quấy rầy tôi. Tại nó mới lớn mà, thấy tôi đối xử tốt với Phương, với lại ở làng tôi cũng có tiếng, nên chắc là nhỏ muốn thử thôi. Nhưng mà tình yêu anh dành cho Phương nhiều lắm rồi, không chia cho ai cả, dù chỉ là một tí tẹo tèo teo…



Sau lần đó, tình cảm của tôi và e cứ êm đềm vậy. Tôi cũng có mấy lần làm e buồn, e khóc, hay e giận,. nhưng mỗi lần thế tôi lại thấy thương e nhiều hơn. Tôi thường mua hoa chạy xuống xin lỗi em, kể cả lúc đêm mưa gió, bởi chính vì thế mà không gì có thể lay động tình yêu của tôi với e




Chap 44:



Sinh viên năm 4 rồi, tôi học càng ngày càng nặng, chuyên ngành rồi mà. Còn e, e cũng ổn định công việc, nên dạo này hai đứa hay bận, ít có thời gian đi chơi hơn. Mà dạo này má e có gọi điện cho tôi, hỏi thăm sức khỏe của tôi và gia đình, tôi vui lắm. Bác gái còn mời tôi ra nhà bác chơi nữa, có lẽ nào bác định cho chúng tôi ra mắt họ hàng, hihi. Nghĩ mà vui…



Hôm nay má e vào thăm e, chỉ một mình má, mà không có ba đi cùng. Sáng sớm má đã gọi tôi qua, đi chợ với mẹ con má. Tôi như một thành viên chính thống của gia đình vậy. Hôm nay má nấu ăn, bọn tôi được ngồi chơi. Có má ở nhà mà e dám nằm trong vòng tay tôi. Cứ đùa giỡn như trẻ con, còn tôi thì ngại, ngại má mà, đằng nào cũng có người lớn trong nhà. Nhưng má hiểu, không cấm chúng tôi.



- Anh chị ôm nhau thì ra ngoài đường mà ôm- má chọc


- Má này kì, sao tự nhiên ôm nhau mà ra ngoài đường,? người ta nói dị chết,- hi, e phản pháo


- Dị gì? A chị thấy tôi ở nhà mà không dị thì ra đường dị gì? Hay tôi là không khí vô hình,-


- Đâu có, má to thế mà, con thấy, a cũng thấy, má hỏi ảnh đi…hihi, - e lại cãi lời má, mà má nói đúng rồi, có người lớn ở nhà, chưa là gì mà cứ ôm nhau, cười chí chóe, dại chả biết đường



Má quý tôi rồi, làm biết bao nhiêu là món. Mà món gì giờ tôi cũng chẳng nhớ nỗi, hình như có món măng xào, món mà tôi thích nhất, chắc là e nói với má về sở thích của tôi.



- Chiều nay hai đứa đi với má tới một chỗ nha?- má nói


- Đi đâu má?- e với tôi cùng hỏi


- Đi xem bói chứ đi đâu,


- Ủa, sao phải xem chứ, con không tin xem bói,- e trả lời, 


- Đi xem anh chị có hợp tuổi không, không thì khỏi yêu đường gì nữa.- má nghĩ tới chuyện sau này rồi..hi


- Dạ, thế cũng được,- tôi đồng ý, vì gái hơn hai, trai hơn một mà, lo gì, đi xem đã, cưới xin để sau,



2h chiều, hai đứa tôi với má đi xem thầy, ở dưới Quảng Nam, cũng cách khá xa, nghe đâu là xem chuẩn, má nói lại chứ tôi chả biết gì. Đi khoảng một tiếng rưỡi thì tới nơi. Chúng tôi mệt nhoài, lúc đầu còn hứng khởi chứ giờ đi xuống dưới này, nghe mà oải hẳn tinh thần.



Ông thầy này chắc cũng xem chuẩn thiệt, chứ người ra vào cứ gọi là nườm nượp nườm nượp à. Khổ thân ba má con bọn tôi đứng đợi mãi. Đứng đợi tới hơn một tiếng đồng hồ. Lượt chúng tôi bước vào.



Mà ổng bói gì xin được phép không tiết lộ, nhưng mà ổng nói là chúng tôi hợp nhau lắm, vì tôi nên e cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn, có vẻ cũng đúng thật, chứ trước lúc gặp tôi mặt e lạnh lắm. Má e càng tin tưởng tôi hơn.



7h về tới phòng, chúng tôi nấu tạm món gì đó rồi ăn cùng nhau. Tuy hôm nay đi mệt nhưng thành quả gặt về đúng là bội thu, nhất là với tôi. E nhìn tôi cười cười,



- Có gì mà cười thế, mặt a dính cơm hả?- tôi hỏi


- Không, mặt a dính hai chữ đang vui kìa, lêu lêu- hi, e chọc tôi


- Có gì mà vui?- tôi nhăn nhó, giả vờ thôi


- Thì vượt qua được vòng sơ tuyển, giờ qua thêm vòng 1/16, chuẩn bị vào vòng nockout nha.hix..- e cười nữa chứ, ừ, tôi vui thật,


- Thôi hai đứa ăn đi, làm gì mà vui như hội vậy?



Chúng tôi mắt vẫn lườm yêu nhau, công nhận hai đứa đang vui, nên má nói gì cũng giả vờ nghe theo cả. 


Đang ăn bỗng má nói,…



- Hay là hai con cưới nhau đi,


- Không được đâu má, a ý còn học mà,- e trả lời, còn tôi ngồi im


- Thôi cưới đi, cưới về má nuôi


- Thật chứ má?- e hỏi má vẻ thơ ngây,


- Dạ đợi con ra trường có công việc ổn định đã má à, bọn con giờ còn trẻ mà…- tôi nói


- Cưới đi, cưới về mà cười với nhau, cười thay ăn luôn…- trời, hóa ra má chọc bọn tôi, tưởng thật, hi, được cưới giờ cũng hay, có vợ ôm, mà thôi, ôm rồi lấy chi ăn…



Ăn xong tôi phụ e dọn dẹp, tôi rửa chén giúp e, tuy tôi cũng lười, nhưng mà thôi thì làm cho e, người mình yêu mà, nhưng không phải tôi cố ý làm cho má xem đâu, chả việc gì phải vậy.



9h tôi lên nhà xem ti vi với má tí rồi về. E tiễn tôi ra ngoài cổng, e cầm tay tôi, hôm nay e chủ động hôn tôi,



- Anh về ngủ ngon nhé,-


- Ừ, e cũng ngủ ngon nha, anh yêu em,- tôi nói với e


- Dạ, biết rồi, người lớn ngủ ngon…



Nói rồi e cứ bắt tôi về để e nhìn thấy, xong rồi e mới chịu vào nhà…




Chap 45:



Tết âm lịch năm 4, tôi đưa e về quê tôi. Cả làng ai cũng để ý. Tại tôi ở nhà là cái thằng hiền khô mà, chả biết tán gái. Thế mà đùng một cái, mới năm tư đã dẫn người yêu về ra mắt. Oai. Lúc đầu bố mẹ tôi cũng phản đối không cho tôi đưa về, nhưng khi tôi kể tôi và e yêu nhau hơn năm rồi, với lại ba má e cũng đồng ý cho chúng tôi qua lại. 



24 âm lịch, chúng tôi về quê. Bố mẹ tôi quý cô ấy lắm, tại cô ấy là tiểu thư, nhưng biết cách cư xử, mà siêng việc nhà nữa. Về nhà tôi, e không dám ôm tôi giống như trước mặt bố mẹ e, vì e ngại, mà tôi cũng chả dám, mẹ tôi nghiêm lắm, giỡn giỡn thì được chứ lung tung là mẹ bắt tôi nằm giường đánh đòn là thường ngày lắm, cả xóm ai cũng biết tôi thương mẹ.



Nhà tôi không đủ điều kiện như nhà e, nên có lẽ e không quen, có lúc cả đêm e trằn trọc không ngủ được, vì cái giường cứng. Mà biết làm sao được, nhà tôi là vậy mà. Sau này tôi đi làm thì có thể khác, chứ bố mẹ tôi thì chỉ nuôi tôi ăn học là may lắm rồi.



- Tối qua e không ngủ được à,- tôi hỏi e,


- Dạ không, e ngủ ngon mà,- e trả lời tôi


- Xạo nữa, mắt e thâm cuồng rồi kìa, không quen hả? thôi chịu khó đi ha, - tôi ôm e vào lòng, giữa cái giá lạnh miền trung, 


- Ừ, có anh bên cạnh là e không sao cả, một tí khó khăn thôi, ít bữa e sẽ quen thôi à, về đây bố mẹ anh quý e nên e cũng vui,hi.- e cười nói lại với tôi,


- Anh yêu em,- tôi nhẹ nhàng thì thầm vào tai e,



Chiều 29 tết, e nhặt lá cho tôi đùm bánh chưng,cả họ tôi ai cũng biết e rồi. E dễ mến nên tôi được mọi người khen là có phước có e bên cạnh à. Bà nội tôi thì cứ chọc, mày ở nhà lặng thế mà đi ra lừa được con gái, mà lại chị nữa chứ, giống bố mày. Hi, tại bố tôi cũng ít tuổi hơn mẹ. Cả nhà tôi được bữa cười phá lên.



- Tối nay đi đón giao thừa với a nha,- tôi hỏi, tại đón giao thừa ở ngoài thôn mà, tôi sợ e ngại


- Ra ngoài e có quen ai đâu, e ngại,- e ngại thật…


- Ngại gì, trước lạ sau quen mà, quen mấy đứa con gái ở làng a, rồi hỏi họ về tất xấu thời chăn trâu của a na,- tôi lém lĩnh,


- Lỡ đâu hỏi đúng người yêu cũ của a thì e có mà bị đánh chết nơi đất khách luôn à,- e chọc tôi


- Người yêu cũ của a họ đi lấy chồng cả rồi, con bồng con bế rồi e à,- tôi tới luôn


- Chết, hóa ra hồi xưa a yêu chị nào hơn cả chục tuổi lận hay sao mà giờ con bồng con bế rồi, e không phải là nạn nhân bị lừa đầu tiên à,- e chọc tôi thế đó,


- Đâu, a yêu đơn phương thôi, duy chỉ có e bị lừa thôi, haha,,- tôi cười to, còn e thì giả vờ giận tôi…



Tối hôm đó là lần đầu tiên e đón tết ở nông thôn, e cười thật nhiều,..ở nông thôn không có pháo hoa, nhưng bù lại lại có không khí tết miền quê, đông vui, ai cũng dễ gần cả/. Tôi nắm tay e thật chặt, như chả cho ai lại gần e hết ấy, e cũng cầm tay tôi,. Tại đây tôi gặp lại Thủy, cũng về ăn tết mà.



- Chào anh chị, a chị có về ăn tết à,- Thủy hỏi bọn tôi


- Ừ, lâu rồi không gặp e nhỉ,- tôi chào lại nhỏ, còn Phương vẫn im lặng, hình như chưa quên vụ kia


- Chị còn giận e à, e xin lỗi, tại hồi đó e bốc đồng ấy mà, hi- Thủy chủ động nhắc lại chuyện xưa


- ừ, không có gì, hi vọng e hiểu bọn chị là được rồi,- e nói với Thủy


- Dạ, giờ e hiểu rồi, chỉ tại hồi đó trẻ con muốn khám phá thôi, mà a Hoàng có tiếng tốt ở làng e lắm, chị giữ cho kĩ nhé, chúc anh chị hạnh phúc,- Thủy nói thật lòng, chắc nhỏ giờ cũng có người yêu hạnh phúc rồi, 



Thủy bước đi, 



- Bước theo con gái nhà người ta đi kìa, nhanh đi chàng kìa,- e chọc tôi


- Hè hè, e lo mà giữ a đi, k nghe Thủy nói gì à?- tôi chọc lại


- Xì, không thèm, đi cho đi luôn


- Vậy được á? Vậy a bắt e lên nộp cho công an xã nè, có người vào làng mà không báo cáo, ta phạt người, tù chung thân suốt đời với ta,



Nói rồi e đuổi tôi, đuổi khắp về tận nhà luôn. Buồn cười thật, lúc nãy còn thẹn thẹn mà giờ dữ gớm. E thở hổn hển…tôi ôm e vào lòng, đi vào, mẹ nhìn tôi….




Chap 46: 



Tôi ra ngoài tán “chị” lì là vậy mà về nhà thấy mẹ nhìn tôi đành buông “chị” ra, hix, e cũng hiểu cho tôi. Đêm nay nhà tôi làm gà đón giao thừa, có bia nữa. Gia đinh tôi quây quần bên nhau, bên mâm cơm cuối năm. Nhà tôi hôm nay đông đủ cả, có anh chị dâu, có “gia đình tôi” và e trai tôi nữa. Không có gì vui hơn là được đón tết cùng gia đình và người mình yêu. 



Sáng sớm mồng một, tôi với e đi chúc tết mấy nhà xung quanh xóm. Mấy người mà hồi nhỏ hay cho tôi kẹo, họ quý tôi như con cái trong nhà, nên e qua họ cũng vui lắm, cứ hỏi tôi là bao giờ cưới, mà khổ nỗi đang học, nếu không thì cũng cưới đi cho rồi. 



Ngày tết đi nhà ai cũng bị chúc rượu, do tửu lượng tôi cũng kém, mà tôi lại không cho e uống, nên uống thay cho cả hai, đi tới 11h mà tôi đã thấy lưng lưng rồi. Vậy là tôi với e về nhà, say rồi, tôi không nhớ rõ tôi làm gì nữa, hình như e có pha nước gừng ấm cho tôi. Mẹ có ở đó, mà tôi dám cầm tay e. Tôi nằm ở giường, còn e ngồi bên cạnh tôi. 



- Mẹ có thương cô ấy không?- tôi hỏi mẹ, giờ nghĩ lại liều


- Say rồi thì ngủ đi,- mẹ nói lại với tôi


- Thì mẹ cứ nói đi, mẹ thương cô ấy không?- tôi vẫn cứ hỏi


- Có, mẹ thương, được chưa..- mẹ trả lời tôi


- E nghe mẹ nói rồi đó, mẹ thương e, sau này e đừng lo gì cả, mẹ a không có chuyện mẹ chồng nàng dâu đâu..- nói rồi tôi đi ngủ, 



Chắc qua lần đó e cũng biết tôi suy nghĩ gì sau này rồi. Dù sao lần này say cũng hay. Có ích. Thật ra tôi cũng biết mẹ quý e, vì mẹ trước giờ không phải là người có tính mẹ chồng nàng dâu mà, mẹ dễ tính, và e là người con gái tôi yêu.



Ngày mồng 4 tết, tôi với e ra nhà e, đi bằng máy bay. Ra ngoài nhà e, ba má e chào đón tôi rất nhiệt tình, đưa tôi với e đi thăm nhiều nới, và họ hàng của e cũng biết tôi. Tết năm nay dường như là cái tết vui nhất của tôi. Chưa có vợ cũng giống có vợ rồi. 



Ngày mồng 8 tết thì bọn tôi quay về đà nẵng, người thì đi học, người thì đi làm. Bắt đầu một năm mới. Lần này tôi cũng thi tuyển được vào làm thêm ở một công ty phần mềm, công việc cũng nhàn, mà được cái là làm gần e, nên buổi trưa chúng tôi thường đi ăn và café với nhau. Những chuyện vui buồn trong công ty tôi và e đều chia sẽ với nhau. Khoảng thời gian đó nếu không có e chắc tôi không vượt qua được, vì áp lực công việc mà.



Hôm nay, một ngay mưa tháng bảy, tôi và e quyết định đi dạo dưới mưa, để nhớ về lần đầu tiên gặp nhau. Tôi cầm trên tay bông hoa hồng tặng cho e, e hạnh phúc rảo bước cùng tôi. 



Mưa....................!



Anh gặp e giữa ngày chiều tháng bảy


Gió heo may mưa trắng phủ đường về


Đôi trai gái đứng bên quán kem nhỏ


Mưa ngút trời mưa cả phố chiều nay


Anh quay sang nhẹ nhàng hỏi bé


"Bước cùng không cô gái không mang ô?"


------------


Trái tim anh dường như muốn lỗi nhịp


Nói không thành a chỉ biết cười tan


Sát bên nhau dưới ô nhỏ trên đầu


Chân cứ bước mưa vẫn rơi vẫn hát


Mưa ướt rồi mưa ướt áo vai anh


------------


Ngày tháng năm cơn mưa chiều tháng chín


Vẫn quán kem vẫn góc phố ngày nào


Cầm trên tay bông hồng nhỏ anh trao


Buổi hẹn đầu vẫn mưa rào e nhỉ?...


------------


Mưa chiều rơi - cơn mưa chiều định mệnh


Cập bến cuộc đời ngã rẽ phía tương lai


Ta yêu nhau yêu từ cơn mưa ấy


Yêu dạt dào yêu lãng mạn như Mưa......



Đó là bài thơ tôi viết tặng e ngày hôm đó, dường như mưa là khởi nguồn cho tôi và em…



- Anh, anh thích mưa không? e hỏi tôi


- Không, a chả thích mưa tẹo nào?- tôi giả vờ 


- Sao lại không thích chứ?- e hơi dỗi hỏi lại tôi, tôi biết mà


- Tại mưa làm a gặp e, cái của nợ rách việc này, làm a yêu e mà không yêu được người khác,- tôi nháy mắt nhìn e,


- Của nợ á? Giận luôn, k thèm chơi với a nữa,- Nói rồi e bước ra khỏi ô thật, tôi đuổi theo,


- Mưa ướt kìa,- tôi nói


- Hôm đó mưa ướt a, hôm nay e trả lại cho a, ghét a,- cô ấy nói như thật,


- Vậy cho cả hai ướt luôn, cho e luôn nợ a để không bao giờ rời xa a được.- tôi cũng gập ô, hai đứa ướt như chuột lột, có ô mà không che, vui thật, ai cũng tưởng bọn tôi hâm. Cái hâm tình yêu ấy mà…




Chap 47:



Nhật kí ngày…tháng…năm….



Hôm nay ngày 30/4, năm trước chúng tôi bận không thể đi chơi cùng nhau trọn vẹn, nên năm nay,tôi dành thời gian cho e. Sáng sớm tôi thức dậy như mọi ngày, khi chuông đồng hổ điểm 6h sáng, có lẽ giờ này chưa ai dậy, vì hôm nay ngày lễ nên được nghĩ mà. Thức dậy đánh răng rửa mặt xong, tôi đi ăn sáng, trong lòng thấy lâng lâng. Ngày lễ người ta thường đi chơi với người yêu mà. Tôi chắc không ngoại lệ rồi.



Ra tới quán phở, tôi quất liền hai bát, hôm nay đi chơi với e mà, nên phải ăn cho no, trưa mà chọc e, không lại không có năng lượng.



Vẫn một thói quen, vẫn góc phố đó, tôi xuống e với bông hồng thắm trên tay. Hôm nay đi chơi với tôi nên e mặc đẹp, e mặc váy hồng, chân đi guốc( mặc dù tôi không thích e đi guốc lắm), tóc e xõa, vì e làm xoăn lại rồi, tôi thích kiểu cuốn lõi đó,…



Sáng sớm ngày lễ, tôi tưởng chẳng ai ra đường chứ, ai dè hôm nay đông thật, đi trên đường e nắm chặt tay tôi, miệng cười tươi thì khỏi nói. Điểm đầu tiên mà tôi tới vẫn là công viên, nói tôi làm e bất ngờ ngày ấy, và là nơi chúng tôi xưng ae lần đầu tiên. Mọi thứ lại ùa về trong tôi. Tôi yêu e, yêu càng ngày càng mãnh liệt, yêu như thể tôi chưa bao giờ yêu vậy.



- Chỗ này ngày xưa e bị dụ nè,- tôi chọc e


- Sao bị dụ? – e hỏi lại tôi


- Tại vì chỗ này ngày xưa e chuyển từ chị sang e đó mà, hi, - 


- Vậy giờ đổi lại nhé,- e nói


- Đổi đi, đổi đi mà ăn đòn,- tôi dọa vu vơ,


- Đánh đi rồi mà ế,- e lè lưỡi tôi,


- A ế, e cũng có hơn đâu, hi- tôi chọc



Sau đó tôi với e vào Big C mua đồ, trưa nay tôi nấu cho e ăn mà, lâu rồi chúng tôi không tự nấu ăn. Tôi cũng không biết có còn nấu được không nữa, 



- E nấu cơm đi,- tôi bảo e


- Hôm nay a nấu thì phải tự làm hết chứ, e đi cùng a vào siêu thị là được rồi,- e lè lưỡi


- Nhưng a k biết nấu cơm, sợ bị cháy à


- Kệ a, cơm mà không biết nấu thì biết nấu gì chứ,- e vẫn không chịu


- Vậy tí cháy e ăn nhé, còn a ăn mì,


- E không quan tâm, a nỡ lòng cho e ăn cơm cháy sao



Nói mãi mà e nó cũng không chịu nấu cơm cho mình, các bác biết rồi đó, tôi sợ nhất là nấu cơm, vào những lúc quan trọng ở nhà, tôi toàn nấu cháy hoặc nhão, còn thức ăn thì tôi nấu cũng tạm được, nếu không tự khen là ngon, hè hè.



---------------------------------


Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ. 


www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.


---------------------------------



Mà hôm nay cơm cháy thật, nỗi sơ suất được dự báo từ trước. Phải chăng tôi không có duyên với nấu cơm



- Anh!- e gọi tôi


- Gì e?- tôi hỏi lại


- Yêu a lắm ý,- e chọc tôi rồi


- ủa, giờ mới yêu thôi à,- tôi hỏi lại


- Không, yêu lâu lắm rồi, yêu từ lúc a vo gạo cơ


- Biết ngay mà, sao lúc nãy a bảo nấu e không chịu, giờ ăn mì đi nhé.- tôi chọc e


- A ăn mì đi, e ăn thức ăn, ăn thức ăn no là cũng được rồi,- e khôn thật


- E thương a quá, cảm động, a rơi nước mắt rồi nè,--


- A thương e hơn thì có, a là con trai mà cho e ăn cơm cháy còn gì, a che chở cho e vậy đó,


- A đùa mà, a đi mua cơm nhé?...tôi nháy mắt với e


- Đi đi, đi sớm về chứ không e ăn hết đó,- nói rồi cô ấy ngồi vào bàn, gắp thức ăn,



Tôi chạy thật nhanh ra ngoài mua cơm, hay thiệt, nấu ăn mà lại phải mua cơm. Nhục thật. Tôi chạy thật nhanh về nhà, tôi tưởng cô ấy ăn gần hết món tôi làm rồi chứ, hóa ra cô ấy đợi tôi.



- Hi, e đợi a à?- tôi nói


- Đợi a á? Ai thèm, không có cơm khó ăn thô,- cô ấy chống chế,


- Vậy à, vậy e ăn cơm đi, a ăn thức ăn, vì e nên a sẽ cố ăn cái khó,- tôi chọc cô ấy



Suốt bữa ăn bọn tôi cứ chọc nhau mãi, giống như hồi mới yêu nhau vậy. Đó là thói quen trong tình yêu của tôi với e rồi.


12h hơn, ăn cơm xong, tôi và e ngồi xem phim, phim Tom and Jery,…




Chap 48:



Chiều hôm ấy chúng tôi mua đồ ăn, rồi đi lên chọn chỗ sớm ở bên cầu sông Hàn để xem bắn pháo hoa. Chúng tôi đi sớm vậy rồi mà người vẫn đông nghịt, phải lang thang cả mấy cây số thì chúng tôi mới kiếm được một chỗ để tối xem cho rõ. Xe để tận ngoài kia mà, e mỏi chân, e kêu tôi bóp chân cho e. Ai đời giữa phố xa đem chân người yêu ra bóp chứ, tôi ngại, mà sao e không ngại chứ??



E cứ năn nỉ, rồi lại làm mặt giận, tôi khó xử, đành phải bóp chân giữa bàn dân thiên hạ vậy. E lại còn thích chí mà cười nữa chứ.



- Đấm mạnh lên a, e đau lắm nè


- Đấm mạnh gãy xương chân giờ,


- Nhưng e mỏi chân, cả lưng nữa, 


- Người ta nhìn kìa, a thấy sao sao á,- tôi đánh tiếng


- Nhìn thì nhìn chứ, có biết ai đâu mà a sợ chứ, a không thương e gì cả, cho mỏi chân luôn,- nói rồi e giận, rút chân ra…



Tôi phải dỗ mãi mới đấm chân lại được cho e, con gái thật là đáng sợ, thôi cố gắng đi kẻo e giận lại khổ. Tôi nghĩ…



Cả buổi bọn tôi chỉ ngồi ở đó, không đi đầu vì sợ mất chỗ, tối lại phải xem đầu người ta. Đi xem bắn pháo hoa mệt thật, đông hơn cả đi bỏ phiếu,..



- Anh,- cô ấy giọi ngọt thế


- Lại mỏi chân hả? – tôi biết ngay mà


- Ừ, e mỏi quá, a bóp cho e đi,-



Đưa người yêu đi chơi khổ thế đó, tôi cũng mỏi mà, vậy mà chỉ có e được bóp chân, ôi con trai,…nhưng mà vui..anh vui lắm e à…



6h, chúng tôi lấy tạm bánh ra ăn. Không biết hôm nay ngày gì mà cô ấy toàn nhõng nhẻo không à, cô ấy bắt tôi đút bánh cho nữa chứ. Đành chịu vậy…^^



- Em, a mỏi chân quá,- tôi nói ý


- Vậy à, vậy a về trước đi, e ở lại coi mình, tối a xuống đón e,- ẹc, e khôn thật, tôi thua


- Vậy thôi, a ngồi đây cho mỏi chết luôn…- tôi làm mặt giận


- Được rồi, vậy e giữ chỗ cho, a đi dạo đi,- e nói vậy đó, tôi cóc thèm, tự nhiên có ng yêu mà đi dạo một mình…



9h người ta mới bắt đầu bắn, đợi dài cả cổ, tôi thấm mệt, vậy mà khi bắn pháo hoa, e reo hò, khiếp. Tôi thì đuối thật rồi, cả ngày cứ hết đấm chân, đấm lưng, lại bóc bánh, khi yêu con trai khổ thật, con gái có biết cho đâu, hay là e cố tình nữa không biết….



11h hơn mới xong, tôi chở cô ấy về, ngồi sau xe cô ấy ôm chặt lấy tôi.



- Anh, hôm nay e vui lắm, cảm ơn a nhé, a mệt lắm phải không,- cô ấy nhỏ nhẹ bên tai tôi


- Hi, k mệt lắm,- tôi cũng giả vờ nói không mệt, chứ giờ chỉ muốn về mà ngủ một giấc thật no


- Hôm nay e cố tình làm vậy đó, a nhớ ngày hôm nay nhé, sau này không được từ chối e bất cứ việc gì đâu nhé, kể cả bóp chân ngoài đường, nhớ chưa?- cô ấy vừa nói, vừa véo sau hông tôi, 


- A đau, e ác vậy,- cô ấy chỉ cười khì một tiếng



Tới trước cổng, tôi hôn tạm biệt cô ấy, chờ cho cô ấy khóa cổng đi vào rồi tôi mới về. Tuy mệt nhưng tôi thấy vui, e lắm trò thật, tôi bật cười. Rồi tôi ngủ một mạch tới sáng trong cơn mơ của e…




Chap 49:




Nhật kí ngày… tháng… năm…



“Tôi nghe người ta nói, ngày xưa hạnh phúc là một quả cầu pha lê, rồi nó vỡ ra thành từng mảnh, tôi cũng giống ai kia, cố nhặt vài mảnh cho riêng mình…E chính là hạnh phúc của anh”



Hôm nay, em phải đi công tác xa, đi làm lâu rồi mà đây là lần đi công tác xa của em, e xa tôi. Tôi rất ghét cái cảm giác xa người yêu, bên nhau quen rồi mà. Em chưa đi mà lòng tôi thấy nhớ rồi. 



- Em đi nhớ chăm sóc tốt bản thân nha, về mà gầy kí nào thì a bắt đền đó.


- Dạ, e biết rồi. A phải gọi cho e thường xuyên đấy, không là e giận a luôn đó,- e dặn tôi


- E mà mãi chơi không nghe điện thoại của a thì chưa biết ai phải sợ nhá,- tôi chọc e


Rồi tôi chở e ra bến xe, e đi với bạn, là nữ. 


Nhật kí ngày…tháng…năm…., ngày đầu tiên e đi công tác, tôi bình thường. Tôi dọn dẹp lại cái phòng, tuy lâu rồi có người yêu nên nó cũng sạch, nhưng mà không làm gì lại nhớ e, thôi dọn cho nó vận động chân tay. Đã lâu rồi tôi không có thói quen chọc con gái nữa, mà không phải k có thói quen, mà thời gian không có, bên e hết rồi, nghĩ lại tháng ngày xưa cũng hay…tôi hát vu vơ, tuổi thơ e ùa về…



4h chiều, tôi gọi cho e, tôi cũng đoán là e vào đến nơi rồi, e đi Quảng Ngãi, cũng không xa Đà Nẵng là bao nhiêu. Nhưng xa hơn từ tôi sang nhà e là cái chắc rồi.:|


“Một con vịt nó xòe ra cái cánh , nó kêu rằng quạc quác quạc, quạc quạc quạc,…”, Vẫn là bài hát tôi tặng e ngày nào, e còn trẻ con mà, hợp với e đấy, hi, tôi nghĩ bụng mà cười.



- Alo, a à,- e trả lời tôi với giọng hơi mệt


- Ừ, a đây, e mệt hả? – e bị say xe mà, tôi cũng lo


- Dạ, chỉ mệt xíu thôi a à, a gọi nên e vui rồi nè,- e cười, chắc là gượng cười chứ tôi đâu phải thuốc thần thánh gì, hè,,-- nhưng mà tình yêu đúng là thần thánh đó các bác ạ


- Ừ, ngoan, mới đi có vài cây số đã mệt thế này thì hôm sau cưới a đi xe trâu nhaa….- tôi chọc


- Em thèm vào, ai thèm lấy a mà trâu với bò,- 


- Vậy á,? Vậy đi xe ngựa nhé, hay a cho bọn trẻ con trong làng kéo xe nha…hi..- tôi chọc e hơn


- Không thèm, a đi mà lấy con bé hàng xóm đi, ghét,- e nói lại tôi, nhưng chắc e cũng vui, thấy giọng e đỡ mệt hơn rồi


- A đùa đó, hôm sau cưới a cõng e..hi. Mà e đói chưa?


- E chưa, chẳng muốn ăn gì cả, say xe mà,- e nói


- Giờ chưa đói thì tí cũng cố phải ăn nha, chứ nhịn là a cho về luôn chứ không công tác gì hết nữa đấy,..- tôi dặn


- Dạ, e nhớ rồi, tí e ăn, ăn cho a vui ha.-không biết e có ngoan ngoãn nghe lời không nữa, e mà, bướng


- Ừ, vậy e nghĩ đi nhé, tối a gọi lại kiểm tra đó…


- Dạ,..



Nói rồi tôi tắt máy, hôm nay tôi tự nấu ăn, ăn một mình,. Từ khi quen e hình như tôi siêng hơn thì phải, không thích ra ngoài ăn, không thích để áo quần tới cuối tuần giặt, và không thích, không thích ăn một mình…



Lục cục vừa nấu vừa CS thì tới 7h tôi cũng có cái mà cho vào bụng, hôm nay cơm không cháy, oai ghê, tôi cười. Tôi gọi e,..



- Alo chàng, - giọng e hớn hở


- Ừ, nàng à, báo cáo, hôm nay chàng nấu cơm không cháy, ăn không nè,-


- Vậy hả, tại không phải nấu cho e nên nấu không cháy chứ gì, e biết mà, e ăn rồi a à,- e trả lời tôi


- Ăn thật chưa vậy, hay là xạo đó, nghi lắm nha,- tôi dò


- Thật mà, a không thấy e vui hơn rồi à, a ăn ngon miệng nha


- Vậy a ăn nhé, không để lâu e đói, lại đòi a đút cho ăn, bibi e nha


Ăn một mình, nghe nhạc một mình, và café một mình,. Khoảng trống trong tôi…



- Nè a, e ngồi đây được chứ,- một cô bé hỏi tôi


- Ừ, e ngồi đi, nhưng a có người yêu rồi,- haha, tôi tự tin tuyên bố, không cho e kia làm liều, đàn ông mà, không động lòng trước gái đẹp,


- E có làm gì đâu mà, a làm e ngượng,- e kia nói lại với tôi như vậy, nói rồi e kéo ghế lại ngồi, trên tay cầm thứ mà người yêu tôi hay uống, sữa chua đánh đá…


- E cũng uống cái này à, con gái là fan cái món này nhỉ,-tôi hỏi e


- Dạ, e hay uống cái này khi đi một mình,- bla bla, e giới thiệu e đi một mình, có ý rồi đây…


- Vậy hả? bạn e đâu mà đi một mình,?- tôi hỏi


- Tại e thích đi một mình thôi, thói quen a à, ra ngoài thích nói chuyện với ai thì nói…


- Tôi lo rồi, nhưng mà cũng thích ngồi nói chuyện với e này, tại đang chán, chả có ai tán dốc cùng…



Chúng tôi bắt đầu hỏi nhau, nói chuyện cởi mở hơn…




Chap 50:



Chắc e mê tôi rồi, tôi nói chuyện hay vậy mà, uống nốt ngụm sting, tôi tự tin thấy ơn, nhưng mà tôi không có ý gì với e đâu, tôi có người yêu rồi mà,



- Nãy giờ nói chuyện với a, e quên chưa hỏi a tên,- e hỏi tôi, mà đáng lẽ ra tôi phải hỏi trước chứ


- A tên Hoàng, còn e, đừng nói là Uyên Phương luôn nghe, - tôi cười, 


- Ủa, mà sao a biết hay zậy?- haha, cái duyên đây rồi, tôi tự tin, tự tin vì tôi đoán đúng tên ấy, chứ không phải tự tin tạo nên mối tình tay ba đâu..haha


- Tại người yêu a tên Uyên Phương, nên a hỏi vậy thôi,-


- Èo, e tưởng gì đang chọc a, tưởng a nhận họ hàng xa, chứ người yêu thì thôi, e hỏng dám, E tên Mai Linh à,- e nó giới thiệu, tên cũng chẹp chẹp



Chúng tôi đang nói chuyện thì a họ tôi gọi tôi,



- Nè thằng e, a về méc Phương nha, mới đi lúc sáng mà tối này đã có e khác rồi,- a chọc tôi hay là thật nữa biết…


- Đâu có, e với nhỏ vừa mới quen mà, đang tán dốc thôi,- haiz, tôi có thói quen, mình cũng nhỏ tuổi, mà hay gọi con gái là nhỏ …


- Không có gì đâu a, bạn bè thôi mà, a nhỉ,- e nó nháy mắt, giỡn với a họ tôi mà,


- Thấy chưa, còn tình tứ kìa, để a gọi giờ,- nói rồi a cầm điện thoại bấm bấm, dọa gọi cho Phương


- Thôi đại ca à, e biết e sai rồi, a đừng có phá e, coi chừng Phương giận thật thì nguy e, không lẽ giờ chạy xe vào Quãng Ngãi,- vừa nói tôi vừa chộp lấy cái điện thoại của a Huy


- Ờ, chú trình bày vậy thì a nghe, mà giờ chú phải đi nhậu với a,- tèng tèng teng…bị tống tình rồi đây



Thế là tôi phải chào e kia rồi đi nhậu cùng a Huy, e kia cũng kia kịp hỏi sdt của tôi, thế là lần đầu và lần cuối gặp nhau, nhưng tôi cũng chả quan tâm,..



Vừa bước ra quán, e gọi tôi, may ghê, không thì tèo từ trên đèo rớt xuống mái chèo,..Đôi khi không có chuyện gì nhưng mà sau khi được theo hoa dệt gấm với cái đầu nhạy bén cộng trái tim ghen tuông của con gái thì con trai nên dè chừng, không thì forever alone cả năm luôn chứ chả chơi. Tôi cười, tôi mà, rất chi là lãng….xẹt…hè hè..



- Hẹ ngô e, nhớ a hả?- tôi chào rất chi là tươi


- Không, nhớ cái gì chứ, gọi hỏi xem a ở đâu, với ai, và đang làm gì thôi,- đó nạ các bác, chưa cưới mà e điều tra tôi tới từng mili giây rồi đó, ai có vợ chắc cũng hiểu


- À, lúc nãy a gặp một cô bé xinh tươi, ngồi nói chuyện, giờ thì gặp một chủ quán nhậu cũng dễ thương chẳng kém,- tôi nói vừa thật vừa giỡn


- Vậy á, hèn gì không nhớ tới em, mà vừa xa e a đã nhậu hả? ăn mừng ngày độc lập à?- e hỏi tôi, chọc hay giận đây nữa?


- Đâu có, ăn mừng gì đâu, chỉ là mở cái tiệc nhỏ nhỏ cho a e độc thân đón a vài ngày thôi mà,- tôi chọc, nhưng chắc là e giận


- Thế thì a vui đi, e không về luôn cho a sướng,- e giận, giận thật rồi, thế là tôi lại phải nịnh, khè khè, cái miệng mọc ở ngay cái mồm mà


- E giận hả, a chọc e thôi, giờ a về nhà ngủ nè, không đi đâu nữa, về ôm gấu của e nha,- tôi nói


- Gấu giặt chưa mà đòi ôm thế? E toàn gác chân thôi, chả thèm ôm, haha,- e cười tôi


- Gì, con gấu tượng trưng cho a mà e dám gác chân hả?thế hôm sau a mua con búp bê baby cho e, rồi a đưa về cho chú gấu gác chân cho e chừa, ghét e,- tôi nói như đang giận


- Con gấu xấu ngoec, k gác chân không lẽ ôm?xì, e không có ôm gấu xấu đâu…-e lại chọc tôi


- Xấu kệ nó, a ra lệnh cho e là phải ôm nó ngủ, nhớ nha, lần sau về nhớ là a có đòn cho e đấy,


- Lêu lêu, dọa đi, đánh giờ đi này, mà thôi e đi ngủ đã, sáng mai phải đi làm sớm rồi, chào a nhé, gác chân a,…-e cười rõ vui,


- Ghét luôn, ngủ ngon nhé e,…



Nói chuyện xong rồi thì tôi với a Huy đi nhậu, nhậu với bạn a, bạn a toàn đi làm cả rồi. Đêm đó tôi nhậu, có lưng lưng, nhưng cũng mò được về tới nhà mà ngủ, chứ không ngủ đường, may thật, say mà về được tới nhà là oai rồi, hè hè



6h sáng, e gọi, tôi không nghe thấy gì, tại đang chưa hết men say…


7h, e lại gọi, và tôi vẫn nằm im, dù cho tiếng trẻ con ngoài đường với tiếng mấy e gọi nhau chí chóe rồi, hôm nay không có tôi ra chào đón, mấy e vẫn vui như hội, hè


9h sáng, e gọi, tôi nghe máy, nhưng đang trong tình trạng đau đầu, tôi say, …



- Alo, ai vậy?- tôi điên thật, e nó gọi 3 lần mới nghe mà quên không xem là ai, có người yêu mà không biết phòng trừ trường hợp gì cả..


- Người dưng, e chưa dậy à?- là e, và lại xưng e cho tôi, gán mác e cho tôi, nghĩa là e đang giận rồi



Tôi bật phắt dậy, I như có luồng điện kích vào, tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi mà,



- Em à, tại a ngủ quên,- tôi nói, tỉnh hoàn toàn


- A say phải không?- e hỏi


- Ừ, tại hôm qua a uống hơi quá chén, xin lỗi e nhé- tôi khai thật, vì không dám lừa e


Tút, tút, tút, bên kia ngừng hẳn, tôi sợ rồi…mình sao lại ngốc thế này, tôi muốn đập đầu tôi vào chăn bông quá, mà thôi,…



“Thuê bao quý khác vừa gọi, hiện đang trong tình trạng giận bạn, xin bạn vui lòng ngồi khóc trong chốc lát, vài ngày nữa gọi lại sau..”, thôi rồi, e tắt máy…




Chap 51:



Tôi choàng dậy, tỉnh hẳn, chả còn tí men nào trong người nữa. Tôi có phải ngốc không nhỉ, e mới đi công tác mà giờ đã say rồi quên gọi cho e nữa, cái này thì tèo đời rồi. Dạo này tôi hay làm e giận, cái giận của con gái, kèm theo giông.



Tôi gọi điện mấy lần mà e cũng chưa mở máy lên nữa, mà dại thật, hôm qua không xin số chị bạn đi cùng e, sao mình ngốc quá vậy trời. Tôi buồn, mà e nào biết giờ đây tôi buồn. Tôi bắt đầu chơi trò nhắn tin, e không mở máy, thì tôi nhắn tin, nhắn tin để e biết tôi nhớ cô ấy từng phút từng giờ ấy mà. Tôi tính là nhắn cho tràn bộ nhớ máy cô ấy, mà máy cô ấy là No, nhắn tới đời nào cho sập?..bố cái thằng No, hôm qua biết thế đổi cho e con 1202 rồi, ngu thật..



Tôi, người đang mang trong mình cái tội với e, quyết định chạy xe xuống Quảng Ngãi,..xa thế chạy xuống mà e không gặp chắc tôi chạy thẳng vào sài gòn quá…Chạy xe, oai thật, lần này tội hơi nặng, tôi mua nguyên hẳn bó hoa hồng, cầm trên tay vừa chạy vừa amen, đi đường ai cũng tưởng tôi đi cầu hôn quá, nhưng mà, nhưng mà lần này tôi quên đội mũ bảo hiểm, tạch, lo quá mà, mà hôm nay công an siêng, đứng nhiều, mà tôi lì, sợ chi ai nựa, phi nước đại. Và rồi chú công an đẹp trai tuyên tôi được chìa ra 300 nộp phạt, tôi đành mua tạm cái mũ đi tiếp.



Chạy khoảng 5 tiếng thì tôi vào Quãng Ngãi, khổ nổi tôi chả biết e ở ngóc ngách nào, chỉ biết e ở thành phố. Mà hoa dập nát vì gió rồi, mắt tôi lờ đờ vì mệt. 



Tôi gọi e, e vẫn chưa bật máy, tôi bắt đầu tim khắp thành phố,. Hôm nay trời mưa, có thằng nào đó đi tìm thứ gì giữa dòng người đông đúc, điên, tôi bắt đầu điên, người tôi ướt như chuột cống. Tôi khóc ròng,…



Tôi chưa ăn trưa nữa, tôi lã người vì đói, vì cái rét ở đất Quãng,. 


5h, hình như e đi làm về, tôi thấy máy báo gửi tin nhắn thành công. Mà e không nhắn tin lại cho tôi, dù cho tôi đã nhắn tin là tôi đã vào Quãng Ngãi. Tôi mất hết niềm tin rồi, e giận tôi tới cỡ này rồi. E ít khi giận tôi lắm mà



7h, tôi vẫn chưa ăn, lần đầu tiên trong đời không phải tôi cố tình nhịn ăn, mà là do không thể nuốt nổi, cổ họng tôi nghẹn đắng, tôi nấc trong tiếng mưa…



Điện thoại tôi kêu, là e gọi…


- Anh đang ở đâu đấy?- e hỏi tôi


- Anh không biết nữa, trời tối rồi..- tôi trả lời lại e, giọng buồn…


- Vậy nói chỗ đi e ra,..



Rồi tôi ghi địa chỉ cho e, e nhờ bạn e đưa e ra, e cầm chiêc ô che cho tôi. Che gì nữa chứ, a ướt hết rồi mà e…Rồi tôi ôm lấy e, khóc như một đứa trẻ, e cũng khóc, …



Đó là lần tôi phải rút kinh nghiệm, cô ấy là trẻ con, ừ, thì là trẻ con thật, nên khi giận, tôi chả biết phải làm gì cả. Cuộc sống mà, dù a biết khó khăn đang chờ a và e, nhưng a vẫn không thể tránh qua hết được, và e cũng vậy, e là ngọn núi a muốn chinh phục nhất cuộc đời mình…




Nhật kí ngày…tháng…năm…



Cuối cùng thì tôi cũng học xong năm thứ năm đại học, tôi tốt nghiệp, và làm ở gần công ty e, không gì tuyệt vời hơn trong tình yêu chúng tôi. Dường như cả hai đã biết yêu nhau quá nhiều, quá lâu và đã quá hiểu nhau. Tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp, người mình yêu không phải là hoàn hảo, nhưng tình yêu, khác với tất cả mọi thứ, vì yêu, nên chấp nhận mọi thứ của nhau, và chính điểm xấu đó chính lại là sự khác biết, là sức hút kì lạ của tình yêu…



Hôm nay sinh nhật tôi, cũng như hai năm trước, tôi có e, và tôi tổ chức sinh nhật lần thứ 23 của mình. Tối nay tôi định cầu hôn cô ấy trong ngày đặc biệt này, trước tất cả mọi người,. Và tôi nghĩ đó là kết quả đẹp cho một mối tình hơn tuổi ba năm. “Chị”cũng tới tuổi lấy chồng rồi mà, và tôi cũng không muốn chờ nữa. Ba má e cũng đồng ý rồi, còn gì phải chờ chứ, tôi vui lắm. Cưới vợ mà, ai chả thích,…



Bạn tôi đến đông vui, bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23 của tôi thật sự đặc biệt. Ai cũng chúc mừng tôi, và e sánh bước bên tôi…



- Anh, mình tạm chia tay anh nhé…!- cô ấy bất ngờ nói với tôi..


- Sao? E nói gì vậy? –tôi hoảng, e nói trước tất cả mọi người mà,


- Mình tạm chia tay đã a nhé, e phải đi học đã, a sẽ đồng ý cho e đi học chứ.- cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt suy tư, 


Tôi im lặng…




Chap 52:



E nói bất ngờ quá làm tôi thấy hụt hững. Đang tính cầu hôn e mà như vậy, nhẫn tôi cũng mua rồi, còn chọn ngày đẹp nữa,…


- E đi học à? Có lâu không?- tôi hỏi e


- Ba năm a à, mình cố gắng a nhé, đó là ước mở của e,- e nói với tôi, là ước mơ của e sao giờ mới nói chứ??


- Ừm,…- tôi chỉ biếtnói vậy, khoảng lặng trong tôi


Mọi người cũng bất ngờ với quyết định của e, và ngay cả ba má e cũng vậy, nhưng không ai ngăn cản e cả, tôi cũng không muốn làm người ích kỷ,…Cũng muốn thử thách một lần, hi vọng là lần cuối e xa tôi.



Buổi sinh nhật của tôi vẫn diên ra bình thường, tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ, e cũng vậy, chắc e cũng buồn vì phải rời xa tôi. Lần thứ tư mình xa nhau, nhưng lần này lâu hơn mọi lần….những ba năm mà. Tối đó sau khi tan tiệc, đã khuya rồi nên tôi không hỏi e gì nữa, rồi ai về nhà nấy, tôi thẩn thờ và chỉ chúc e ngủ ngon…



Sáng hôm sau tôi dậy sớm, tại tôi không thể chợp mắt nổi..


- Alo lô, a à..- e gọi tôi, hình như e cũng chỉ mong sáng sớm để gọi cho tôi


- Ừ, e ngủ ngon không?- tôi hỏi e


- Dạ ngon, mình gặp nhau a nhé, - e đề nghị gặp thôi, yêu nhau mà, vẫn như mọi hôm



Chúng tôi đi ăn sáng với nhau, rồi lại vào quán café cũ, café Ánh Dương…


- Anh đồng ý cho e đi học chứ?- e hỏi tôi


Tôi im lặng một lúc,…


- Ừ, a sẽ đồng ý cho e đi học, nhưng sang bên đó e phải tự chăm sóc bản thân, và nhớ yêu anh như giờ e nhé..- tôi nói với e


- Dạ, qua bên đó có anh hai e nữa mà, không sao a à, e chỉ lo cho a ở nhà,..- e nói


- Ừ, không sao, a sẽ sống tốt và đợi e,..


- Dạ, nhớ a nhé,-


- Bao giờ e đi, - tôi hỏi e


- Một tuần nữa a à, xin lỗi vì đã nói với a quá muộn, e cũng suy nghĩ thật nhiều,- e nói, giọng hơi buồn


- Ừ, a sẽ đợi, bên e ba năm, giờ xa ba năm, không sao mà, a yêu em…



Rồi cả tuần hôm đó chúng tôi dành nhiều thời gian bên nhau. Tôi như đếm ngược từng ngày, từng giờ, e chuẩn bị xa tôi, sang một môi trường mới không có tôi-người con trai đi cùng e suốt ba năm trời.



Nhật kí ngày..tháng..năm, ngày e lên máy bay cũng tới,..tôi tiễn e ra sân bay, có cả ba má e nữa..


Tôi khóc, và e cũng khóc. Giây phút này đây, tôi muốn mình ích kỉ, muốn giữ e lại bên mình, riêng a, chỉ riêng a thôi..


- A đừng quá buồn nhé, cười đi nào, a mà khóc là e khóc theo luôn đó,- e nói với tôi


- Hi, a cười nè, vui lắm nè,- tôi cố gượng cười, nhưng trong lòng tôi đang khóc


- Dạ, e cũng cười a nhé, em yêu a,-


- Qua tới bên đó nhớ gọi về cho a liền nha, a đang đợi e đó..a đợi nhé,



Máy bay cất cánh, tôi hững hờ ngồi ở ghế đợi cả tiếng đồng hồ, ba má e thì về trước, tôi khóc, khóc như đứa con nít…



8h tối, tôi lủi thủi một mình về phòng, giây phút đầu tiên tôi xa e, thật khó, thật khó để có thể quen với những ngày tháng này. Tôi đóng cửa phòng, bật nhạc du dương, và bắt đầu yêu xa…




Chap 53:



Những ngày đâu tôi xa e, tôi giống như người mất hồn,không thiết làm gì cả. Hàng ngày bọn tôi thường hẹn tới giờ rồi lên mạng nói chuyện, skype,…và cứ thế, nối nhớ càng nhiều hơn, e nói nhớ tôi, nhớ nhiều lắm…



Những ngày tiếp theo tôi quen dần với hiện tại, quen ăn cơm một mình, quen uống café một mình, và quen..quen cái cảm giác một mình. Chuyện tình của chúng tôi vẫn diễn ra tốt đẹp. Bên kia e có a trai nên tôi cũng không phải lo nhiều, chỉ là những lúc e buồn, e ốm, cần tôi mà tôi không thể ở bên, yêu xa mà…



Rồi ba tháng qua đi, ba tháng mà tôi tưởng chừng nó dài lắm vậy, mà sao yêu nhau ba năm tôi thấy nó chẳng dài tới như lúc này…Một tối e gọi cho tôi, bằng skype…


- Anh à, e nhớ a..- e nói với giọng buồn buồn


- Ừ, a cũng nhớ e, e cố gắn học nhè, ở nhà còn có a đợi e..


- E về a nhé- tự nhiên e nói vậy


Lúc đó tôi vui lắm, e về, nhưng tôi nghĩ lại, e đang đi học mà, chắc là mới qua nên chưa quen, chưa quen tôi ở xa, chưa quen không có ai chọc, chẳng có ai cãi nhau cùng, và không quen thiếu vòng tay của tôi. 


- E cố gắng đi, a cũng đang cố gắng nè, đi học là ước mơ của e mà, a sẽ thực hiện ước mơ đó cùng e,- tôi ngốc thật, nhưng ngốc vì e



Rồi e khóc, e khóc nức nở, tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi đó, và khóc theo e,…



Còn tháng nữa là tết, tết này e có về, tôi vui lắm, e cũng vui, vui vì sắp được gặp nhau, xa quá lâu rồi. Tôi đếm từng ngày, từng giờ để đến tết. Trẻ con mong chờ tết vì được nghỉ học, được ăn bánh, được mừng tuổi, còn tôi, tôi mong tết vì ở đó đang chờ tôi và e chung bước…



Ngày 25 âm lịch tết, tôi đón e ở sân bay. Vừa gặp thấy tôi e đã vứt lại hành lí, chạy lại ôm tôi. Tôi dang rộng vòng tay ôm em, nhấc bổng e lên, chúng tôi hạnh phúc,…



Chúng tôi ở lại Đà Nẵng một ngày rồi sau đó lên xe về quê tôi. Bố mẹ tôi cũng mong có con dâu với cháu nội lắm rồi,( con đầu mà), nhưng e đang đi học, bố mẹ buồn vì tôi. Biết làm sao được, 



Về quê tôi, vẫn như mọi năm, tôi đưa e đi thăm a e hàng xóm, đi chăn trâu với tôi , e cười thích thú, vì lần đầu tiên e được đi chăn trâu, mà e sợ trâu.hi. Dạo này tới mùa xuân rồi, nên hay mưa, cơn mưa bắt đầu tình yêu, chuyện giữa chúng tôi có quá nhiều kỉ niệm với mưa, tôi và e thích mưa…Ngồi bên bếp củi, e ngồi trong lòng tôi, hạnh phúc, ấm áp ngày tết ở quê, trước nồi bánh chưng đang sôi,..



- Em ở lại luôn a nhé,-


- Sao, e không đi học nữa à, ước mơ của e mà,-tôi hỏi lại e


- Nhưng giờ e biết ước mơ thật sự của e rồi,-e nói lại, 


- Vậy ước mơ của e giờ là gì?- tôi giả vờ, vì tôi biết rồi mà


- Là anh, a chính là ước mơ của e, chỉ cần a bên e là đủ, 


Tôi im lặng, vẫn chưa nói gì. Tôi chỉ sợ tại dạo này e nhớ tôi quá, với lại về quê bố mẹ tôi cũng buồn, e thấy thế, tôi sợ sau này e hối hận vì đã không đi học tiếp,…tôi chưa nói gì…




Chap 54: Happy ending



Ngày tết trôi qua thật êm đềm, hạnh phúc bên e và gia đình của tôi. Ngày mồng 4 tết e về với Ba má, e bắt tôi theo cùng. 


Ra ngoài nhà, ba má quý tôi ghê lắm, chưa cưới được, nếu không tôi đã là người trong gia đình rồi. Ngày e đi học chính ba má e cũng bất ngờ, tại e yêu tôi vậy mà, những tưởng tôi ra trường là chúng tôi sẽ đến với nhau luôn. 



Nhật kí ngày…tháng….năm…



Hôm nay e lên đường sang Mỹ, tiếp tục học, tôi buồn,…



- Anh, dậy đi, tiễn e ra sân bay chứ,-e gọi tôi


- Thôi e đi nhé, a không muốn tiễn, e giữ gìn sức khỏe nha.- tôi nói mà còn nhắm mắt., chắc là e khóc, tôi nghe giọng e nghẹn ngào…


- Dạ, vậy a nghỉ đi, e đi…- cô ấy chỉ nói thế với tôi..



Ba và má cô ấy tiễn cô ấy vào sân bay,


Tôi choàng dậy, mặc lại đồ, và phi xe đi, tôi quyết định…



Xuất hiện ở sân bay, trước mặt e, tôi ôm một chú gấu bông thật to và một bó hoa..


- Em, làm vợ a nhé,- tôi quỳ xuống, đưa nhẫn về phía cô ấy,.-


Bố mẹ cô ấy hững hờ, cả sân bay nhìn tôi. Tôi đang sợ, tôi đã quyết định trao e chiếc nhẫn tôi mua cách đây năm tháng.


Em ôm mặt, nước mắt rưng rưng, e không nói gì, chỉ đưa tay về phía tôi. Tôi đeo chiếc nhẫn cho cô ấy, rồi đứng lên ôm cô ấy. Khoảnh khắc đó thật tuyệt, chúng tôi đến bên nhau, cả sân bay vỗ tay. Má cô ấy cười thật tươi,


- Thế không định đi học à, máy bay sắp cất cánh rồi, vào thôi...,má cô ấy nói


- Không!, chúng con cưới,-bọn tôi đồng thanh nói


Và thế là đám cưới được tổ chức một tháng sau đó, tháng hai âm lịch, e làm vợ tôi, không đi du học nữa. 



Em, anh yêu cô bé của a, …



Nhât kí mình yêu nhau…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro