nhật kí công chúa 3(tiếp vs hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Put your story text here...Chủ nhật, ngày 13 tháng 12, 8h tối, ở nhà

Cả mình và Lilly đều nhất trí là từ lúc Boris và Kenny xuất hiện thì kế hoạch ô tập của bọn mình đã phá sản. Tiếng trống của thầy G lại càng làm cho tình hình trở nên căng thẳng hơn. Vì thế bọn mình quyết định tạm nghỉ xuống Làng Trung Hoa chơi.

Cả lũ đã chơi rất vui ở chợ Thượng Hải, ăn bánh bao nhân rau và hành tay áp chảo với nước sốt tỏi. Chả hiểu sao mà mình lại ngồi cạnh Boris. Cậu ấy làm mình cười lăn cười bò vì lien tục đứng lên sắp xếp lại bàn ăn mỗi khi có món mới được bưng ra. Nguyên nhân là do: khoảng trống duy nhất trên bàn còn có thể đặt thức ăn là ở trước mặt Boris. Đồng nghĩa với chuyện cứ có món mới là Boris và mình được chén đầu tiên.

Chuyện này giúp mình nhận ra một điều: mặc dù vẫn chưa bỏ được thói quen dắt áo len trong quần và bệnh hôi miệng nhưng về căn bản Boris vẫn là người vui tính và tử tế. Lilly thật may mắn! Vì người cậu ấy yêu cũng yêu cậu ấy. Giá như mình cũng có thể yêu Kenny như cách Lilly yêu Boris nhỉ!

Nói vậy thôi chứ mình đâu thể khống chế được trái tim của mình! Bởi nếu được mình đã bắt nó KHÔNG ĐƯỢC yêu anh Micheal rồi. Thứ nhất, anh ấy là anh trai của đứa bạn thân nhất của mình. Thứ hai, nếu Lilly biết mình yêu anh Micheal, cậu ấy sẽ KHÔNG BAO GIỜ chịu hiểu đâu. Thứ ba, anh ấy đang học năm cuối, đang chuẩn bị tốt nghiệp.

Và cuối cùng, anh ấy đã có bạn gái.

Nhưng mình biết làm gì đây? Đâu thể ép bản thân yêu Kenny, lại càng không thể cấm cậu ấy thích mình!

Mặc dù cậu ấy vẫn chưa buồn ngỏ lời mời mình đi dự vũ hội. Thậm chí chưa một lần đề cập đến chuyện ấy. Lilly nói mình nên chủ động gọi điện cho cậu ấy và nói: "Thế rút cuộc bọn mình có đi hay không đây?". Cậu ấy lập luận rằng đến điện thoại của Lana mà mình còn dám đập nát bét, Thì sợ gì mà không gọi điện cho bạn trai để đặt thẳng vấn đề là có định đưa nhau đi dự vũ hội không?

Vấn đề là mình đập nát điện thoại của Lana trong cơn nóng giận! Chứ với Kenny mình đâu có thù hằn gì đâu, lấy đâu ra nhiều nhiệt huyết đến thế. Hơn nữa, một phần trong mình không muốn đi dự vũ hội với Kenny! Nên thâm tâm mình cảm thấy nhẹ nhõm khi chưa thấy cậu ấy đả động gì đến chuyện đó.

Mặc dù đấy chỉ là một phần rất nhỏ, nhưng vẫn là có!

Ngồi cạnh Boris vui là vậy nhưng mình vẫn hơi buồn khi nghĩ về chuyện với Kenny.

Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi có mấy cô bé người Hoa lai Mỹ chạy tới xin chữ ký của mình. Đúng lúc mình đang nhăm nhe bóc bánh ăn mới ngượng chứ! Nói rồi chúng chìa ra cho mình một cây bút và mấy phụ trang quảng cáo của tờ Times vừa ra ngày hôm nay.

Mình chỉ muốn đầu thai sang kiếp khác ngay lúc đó! Chỉ có đều mình chưa nghĩ ra phải chết thế nào cho đỡ đau đớn một chút. Chứ cái cách dùng đũa đâm vào tim thì ghê quá!

Thế là mình đành gượng gạo ký tặng lên mấy trang báo đáng chán ấy, miệng cười mà trông như mếu. Ngoài mặt thì cố ra vẻ như thế chứ trong lòng mình thực sự vô cùng HOẢNG LOẠN. Nhất là khi chứng kiến nụ cười quá rạng rỡ của mấy đứa trẻ vì được gặp mình. Điều đáng buồn là bọn trẻ hâm mộ mình chỉ vì mấy bộ váy dạ hội lộng lẫy mà mình đã mặc trên tạp chí, và vì dáng người cao khảnh như người mẫu của mình. Chứ không phải vì những nỗ lực không ngừng nghĩ của mình! Những nỗ lực nhằm kêu gọi lòng nhân từ của mọi người đối với hàng triệu trẻ em nghèo đang bị chết đói, cùng loài gấu bắc cực và cá voi xanh. Tất nhiên hiện giờ mình chưa làm được gì nhưng chắc chắn trong tương lai mình sẽ làm!

Nhưng xét cho cùng, tất cả mấy cái đó mới chỉ là dự định!!!

Cơn đau đầu của mình cũng vì thế mà tái phát trở lại, cho nên mình nói với mọi người là muốn về nhà.

Không ai phản kháng. Rõ ràng bọn mình đã tiêu tốn nhiều thời gian rồi, trong khi còn bao nhiêu thứ phải học. Thế là cả lũ lục đục buông đũa ra về. Mẹ nói nãy giờ anh Sebastaino đã gọi tới bốn lần VÀ vừa cho người mang tới một chiếc váy mới coong.

Không phải tự nhiên mà anh ý gửi váy cho mình. Đây là chiếc anh Sebastiano thiết kế cho mình để mặc hôm Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Trông nó tuyệt-đối-không-đẹp chút nào! Một chiếc váy nhung dài tay màu xanh lá cây đậm, cổ rộng hình vuông.

Treo trên mắc thì xấu đau xấu đớn, vậy mà lúc mặc lên người thì... đến mình cũng không tin nỗi vào mắt mình nữa.

Mình trông rất xinh. Thực sự rất xinh!

Trên đó còn có một mẩu giấy đính kèm trên váy nữa chứ:

Hãy tha lỗi cho anh nhé!.

Đảm bảo với chiếc váy này, cậu ta sẽ không còn

coi em là bạn thân nhất của em gái mình nữa.

Anh S.

Thật ngọt ngào làm sao! Buồn, nhưng ngọt ngào! Anh Sebastiano không thể biết được rằng chuyện của mình với anh Micheal hoàn toàn vô vọng và không chiếc váy nào có thể thay đổi được sự thật đó, cho dù mình có xinh đẹp đến thế nào đi chăng nữa.

Nhưng ít ra thì anh Sebastiano đã nói lời xin lỗi. Chứ không như bà!

Tất nhiên là mình tha thứ cho anh Sebastiano rồi. Mà nghĩ kỹ lại anh ấy có lỗi gì đâu.

Và mình nghĩ một ngày nào đó có lẽ mình cũng sẽ tha lỗi cho bà vì dù sao bà cũng già quá rồi. Không thể mong đợi có sự thay đổi nào từ phía bà.

Người duy nhất mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ được chính bản thân mình! Nếu mình chịu động não lên một chút có lẽ đã không phải rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười này. Đáng ra ngay từ đầu phải nói với anh Sebastiano và đám trợ lý của anh ấy rằng: "Làm ơn, không chụp ảnh!"

Phải nỗi lúc đó mình được tâng lên quá cao, mải ngắm nhìn bản thân trong những bộ váy lộng lẫy, để rồi quên mất rằng: một công chúa thực thụ không phải chỉ cần mặc đồ đẹp là đủ, người đo phải là tấm gương cho mọi người noi theo... những người thậm chí không hề quen biết và có lẽ chẳng bao giờ gặp mặt.

Đấy cũng là lý do vì sao nếu trượt môn Đại số lần này, mình sẽ chết chắc!

Thứ hai, ngày 14 tháng 12, phòng điểm danh

Số học sinh ở trường Trung Học Albert Einstein đã (cho tới thời điểm này) có ý kiến về chuyện mình đập vỡ điện thoại của Lana Weinberger hôm thứ Sáu tuần trước:

37

Số học sinh ở trường Trung Học Albert Einstein đã (cho tới thời điểm này) có ý kiến về vụ đình chỉ của mình hôm thứ Sáu tuần trước:

59

Số học sinh ở trường Trung Học Albert Einstein đã (cho tới thời điểm này) có ý kiến về việc mình xuất hiện trên phụ trang quảng cáo của tờ New York Times hồi cuối tuần:

74

Tổng số những lời nhận xét mà mình nhận được từ các học sinh của trường Trung Học Albert Einstein, cho tới lúc này:

170

Kỳ cục thật! Sau tất cả những lời góp ý đầy tiêu cực mà mình nhận được từ lúc đặt chân đến trường sáng nay, mình lại bất ngờ nhận được một bông hồng vàng từ một nhân vật bí ẩn, gài bên ngoài tủ để đồ.

Vậy nghĩa là sao nhỉ? Không lẽ ở cái trường này vẫn có người không ghét mình?

Mình dáo dát nhìn xung quanh, tìm người ủng hộ giấu mặt nhưng chỉ thấy mỗi anh Justin Baxendale, như mọi ngày, đang bị vây kín bởi các cô gái vàng hoe.

Mình cố tự vỗ về trí tò mò đang cuồn cuộn trong đầu rằng người-tặng-hoa-hồng-giấu-mặt ấy không thể là ai khác, ngoài Kenny. Cậu ấy sẽ không chịu nhận là mình đâu, nhưng còn ai vào đây nữa chứ?

Hôm nay là Ngày Đọc Sách, nghĩa là bọn mình sẽ phải dành cả ngày - trừ giờ ăn trưa - ngồi chết dí trong cái phòng điểm danh này, chuẩn bị cho kì thi bắt đầu từ ngày mai. Tốt thôi, còn hơn là phải chạm mặt với Lana. Phòng điểm danh của nó ở tận tầng trên cơ.

Vấn đề duy nhất là Kenny cũng ngồi ở phòng này. Bọn mình phải ngồi theo thứ tự bảng chữ cái, vì thế cậu ấy phải ngồi tít dãy dầu. Cậu ấy đã chuyển giấy xuống cho mình, trong đó viết mấy câu đại loại như sau: Hãy luôn mỉm cười bạn nhé! Cố gắng lên, ánh Mặt Trời của tôi!

Tuy nhiên cậu ấy không hề đá động đến vụ hoa hồng.

Tính tới giờ, Micheal Moscovitz đã đưa ra bao nhiêu nhận xét với mình ư? Xin thưa...

1

Mà cũng không thể gọi đó là lời nhận xét... bởi lúc đó bọn mình tình cờ gặp nhau ngoài hành lang và anh ấy chỉ cho mình biết dây giày của mình đang bị tụt.

Dây giày của mình đúng là bị tụt thật!

Đời mình thế là xong!

Năm ngày nữa thôi là đến Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo, vậy mà đến giờ vẫn không có lấy một cái hẹn.

Công thức tính khoảng cách: d-10xrt

r = 10

t = 2

d = 10 + (10)(2)

= 10 + 20 = 30

Biến số có thể thay bằng số (chữ cái)

Quy luật phân phối

5x + 5y -5

5 (x + y - 1)

2a - 2b + 2c

2(-1) - 2(-2) + 2(5)

-2 + 4 + 10 = 12

Nhân một số lên bốn lần, rồi cộng them với ba. Kết quả một số có giá trị bằng năm lần số cần tìm.

Hãy tìm ra số cần tìm.

x = số phải tìm

4x +3 = 5x

-4x -4x

3 = x

Regardez les oiseaux stupides!

Hệ toạ độ Đề-các vuông góc chia mặt phẳng toạ độ thành bốn phần gọi là bốn góc phần tư

Góc phần tư thứ 1 (dương, dương)

Góc phần tư thứ 2 (âm, dương)

Góc phần tư thứ 3 (âm, âm)

Góc phần tư thứ 4 (dương, âm)

Hệ số góc: hệ số góc của một đường thẳng là một đường thẳng ký hiệu là m

Tìm hệ số góc

hệ số góc âm

hệ số góc dương

hệ số góc bằng 0

đường thẳng đứng không có hệ số góc

đường thẳng ngang có hệ số góc bằng 0

Cộng tuyến - những điểm cùng nằm trên một đường thẳng

những đường thẳng song song có hệ số góc bằng nhau

4x + 2y = 6

2y = -4x + 6

Y = -2x + 3

Thì chủ động biểu hiện chủ thể của động từ đang hành động.

Thì bị động biểu hiện chủ thể của hành động đang chịu sự tác động.

Thứ ba, ngày 15 tháng 12

Môn Đại số và tiếng Anh đã xong.

Chỉ còn ba môn cộng thêm một bài luận tiếng Anh nữa thôi.

76 ý kiến hôm nay, trong đó có 53 ý kiến tiêu cực:

"Phô trương" = 29 lần

"Đầu-óc-của-tôi-chỉ-nghĩ-được-có-thế-thôi" = 14 lần

"Cô nàng đỏng đảnh" = 6 lần

Lilly động viên mình theo kiểu vớt vát lấy được: "Ai thèm quan tâm người ta nói gì chứ? Cậu biết rõ cậu không phải như thế mà, đúng không? Thế là đủ."

Chỉ nói thôi thì ai chẳng nói được, nhưng Lilly đâu phải là người bị mọi người nói xấu. Mà là mình.

Lại có ai đó đặt thêm một bông hồng vàng vào tủ đồ của mình. Thế là sao nhỉ? Mình đã hỏi Kenny một lần nữa xem có phải cậu ấy không, nhưng cậu ấy gạt phăng đi. Thật lạ, mặt cậu ấy lúc đó dỏ bừng bừng. Cũng có thể vì anh Justin Baxendale vừa đi qua và giẫm lên chân Kenny. Phải công nhận cậu ấy có bàn chân rất to - thậm chí còn to hơn cả chân mình.

Còn bốn ngày nửa là đến Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo, và mình vẫn trắng tay, không một lời mời.

hứ tư, ngày 16 tháng 12

Môn Văn minh Thế giới đã xong.

Hai môn nữa, cộng thêm bài luận nữa là xong.

62 ý kiến, 34 ý kiến tiêu cực:

"Đừng từ bỏ công việc hằng ngày của cậu" = 12 lần

"Phô trương" = 5 lần

"Nếu ngực mình cũng lép như cậu, chắc mình cũng có thể làm người mẫu rồi Mia ạ" = 6 lần

Tiếp tục một bông hồng vàng nữa và mình vẫn chưa xác định được nhân vật bí ẩn ấy là ai. Chắc là nhầm tủ của mình với Lana rồi!!! Ngày nào nó chẳng lượn lờ ở khu này để chờ Josh Rishter (Tủ đồ của anh ta ngay bên cạnh mình mà). Có lẽ là người đó muốn tặng hoa cho Lana.

Có ai ở cái trường Trung Học Albert Einstein này lại muốn tặng hoa cho mình? Trừ phi... nếu mình ngỏm, bọn họ sẽ ném hoa xuống cho mình và thở đánh phào: "Thế là thoát nợ, đồ phô trương!"

Còn ba ngày nữa là đến vũ hội. Vẫn chả có tin tức gì.

Thứ năm, ngày 17 tháng 12, 1h chiều

Mình vừa chợt nghĩ ra:

Có lẽ Kenny đang dấm dớ nói dối về chuyện mấy bông hồng. Có lẽ chúng đúng là của cậu ấy. Có lẽ cậu ấy định trêu mình, rồi tối mai sẽ mời mình đi dự vũ hội.

Thật mất mặt! Cậu ấy có cần phải chờ lâu thế mới thèm mời mình không? Nói cho mà biết, giờ mà có ai khác mời mình, mình sẽ nhận lời ngay.

Nói thì hay lắm, làm như có ai sẽ mời mình ý!!!

HA!

Thứ năm, ngày 17 tháng 12, 4h chiều, trên xe Limo đến khách sạn Plaza

THẾ LÀ XONG!!!!

XONG HẾT RỒI!!!!!!!

MÌNH ĐÃ HOÀN TẤT KỲ THI CUỐI KÌ!!!!!!!!!!!!!!

Mình có linh cảm lần này mình sẽ đỗ hết. Kể cả môn Đại số. Ngày mai mới công bố điểm, lúc diễn ra Vũ Hội Mùa Đông, nhưng mình đã kì kèo bám theo thầy G cho tới khi thầy ấy chịu nói mới thôi: "Mia, con đã làm bài tốt. Giờ thì để cho ta yên, được chưa?"

Thấy chưa?????? Thầy nói mình làm TỐT!!!!!!!!!!! Mà biết tốt nghĩa là gì không?

NGHĨA LÀ MÌNH ĐÃ ĐỖ!!!!!!!!!!!!!!!

Tạ ơn chúa là mọi chuyện đã kết thúc. Giờ thì mình có thể tập trung vào việc thực sự quan trọng:

Giao tế xã hội

Mình nói nghiêm túc đấy. Cuộc sống của mình đang khủng hoảng trầm trọng. Giờ mọi người trong trường - trừ những đứa bạn thực sự của mình - đều cho rằng mình là một đứa phô trương. Bọn họ đều có kiểu: "Cậu chỉ biết nói và nói, Mia ạ, nhưng hành động của cậu lại hoàn toàn ngược lại".

Được rồi, mình sẽ cho bọn họ thấy. Hôm qua, ngay sau khi thi môn Văn mình Thế giới xong mình nảy ra ý định đó! Một việc mà bà chắc chắn sẽ làm.

À không, nếu nói đó là điều bà sẽ làm thì cũng không hẳn. Phải nói là cách giải quyết vấn đề mà bà sẽ lựa chọn thì chính xác hơn. Ngoài ra anh Sebatiano sẽ không thích giải pháp này của mình cho mà xem. Nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại, đáng ra anh ấy nên hỏi ý MÌNH, chứ không phải bà, trước khi đem những bức hình ấy đi quảng cáo cho dòng sản phẩm của anh ấy. Đúng không nào?

Đây sẽ là việc làm ra dáng một công chúa nhất từ trước tới nay của mình. Và mình đang rất, rất hồi hộp. Thật đấy. Bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi rồi.

Nhưng mình không thể tiếp tục nhượng bộ và chịu sự sỉ nhục mãi như thế này được. Phải làm một cái gì đó! Mình nghĩ mình đã biết phải làm gì.

Điều hay ho nhất của kế hoạch này chính là ở chỗ mình sẽ tự làm mọi việc từ đầu tới cuối mà không cần ai giúp cả.

Trừ việc nhờ nhân viên khách sạn Plaza tìm giúp mình một căn phòng trống, và chú Lars giúp mình liên lạc điện thoại.

Lilly giúp mình viết lại những gì mình sẽ nói, và vừa xong thì Tina giúp mình trang điểm.

Ngoài tất cả những cái đó ra, những chuyện còn lại phụ thuộc hết vào mình.

Được rồi, tất cả đã có mặt đầy đủ.

Chết thì chết!

Thứ năm, ngày 17 tháng 12, 7h tối

Giờ mình đang ngồi xem bản thân mình trên cả bốn kênh truyền hình lớn, cộng thêm kênh New York 1, CNN, Headline News, MSNBC, và Kênh Fox News. Họ còn chuẩn bị phát cả trên chương trình Entertainment Tonight, Access Hollywood và E! Entertainment News nữa.

Phải nói là đối với một con bé gần đây đang gây ra nhiều luồng dư luận trái ngược tốt xấu như mình, thì những gì mình vừa "trình diễn" là khá ổn. Mình đã không phạm một lỗi nào, dù là nhỏ nhất. Có thể mình nói hơi nhanh một chút thì mọi người vẫn hiểu được là được. Trừ phi người đó không biết nói tiếng Anh.

Hôm nay trông mình khá tươi tắn và ăn hình nữa chứ. Đáng nhẽ mình nên mặc cái gì đó khác bắt mắt hơn một chút, chứ không phải đồng phục trường! Nhưng phải công nhận là màu xanh hoàng gia lên TV khá đẹp.

Điện thoại nhà mình reo liên hồi từ khi buổi họp báo bắt đầu lên song. Lần đầu tiên chuông reo, mẹ mình bắt máy và đấy là anh Sebastiano. Anh ta gào ầm lên, buộc tội mình đã làm huỷ hoại sự nghiệp thiết kế của anh ta.

Mỗi tội anh ta không phát âm được từ huỷ hoại và nói thành "hỷ hại".

Cú điện thoại của anh ấy làm mình thấy vô cùng áy náy. Mình không hề có ý làm hại gì đến anh ấy cả.Nhất là sau khi anh ta đã tử tế thiết kế váy cho mình đi dự vũ hội.

Nhưng biết làm thế nào? Dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Mình đang cố động viên anh ấy theo chiều hướng lạc quan:

"Anh Sebastiano," - mình hạ giọng dỗ dành - "Em đâu có huỷ hoại gì anh. Thật đấy. Chỉ là tiền bán những chiếc váy mà em đã mặc trong tờ quảng cáo đó sẽ được ủng hộ cho quỹ Hoà Bình Xanh thôi mà."

Nhưng anh Sebastiano hoàn toàn mờ mịt với cài mục địch cao cả ấy. Anh ta tiếp tục thét lên cuồng nộ: "Hỷ hại! Tôi đã bị hỷ hại!"

Mình đã phân tích cho anh ấy hiểu rằng chuyện ủng hộ số tiền bán váy cho tổ chức Hoà Bình Xanh không những không làm hại gì đến anh ta, mà còn được ghi nhận như một sáng kiến kinh doanh thiên tài ý chứ. Mình sẽ không ngạc nhiên nếu những chiếc váy ấy được bán hết veo. Vì những cô gái tầm tuổi mình, khách hang mục tiêu của dòng thời trang mà anh Sebastiano thiết kế, thường quan tâm rất nhiều đến môi trường.

Mình đã vận dụng một vài điểu học được từ các bài học làm công chúa với bà để thuyết phục anh ta. Cuối cùng cũng thành công! Cho tới lúc mình cúp máy, có vẻ như anh Sebastiano đã hoàn toàn tin rằng ngay từ đầu chính anh ấy là người nghĩ ra sáng kiến ủng hộ cho Quỹ Hoà Bình Xanh.

Lần chuông reo tiếp theo là điện thoại của bố. Có lẽ mỉnh có thể từ bỏ ý định mua sách dạy cách kiềm chế sự nóng giận cho bố vì bố đã cười nghiêng ngả. Bố muốn biết đấy có phải là sáng kiến của mẹ không. Và khi mình bảo là không, nguyên văn là ý tưởng của mình từ A đến Z, bố cất lên đầy tự hào: "Con hoàn toàn ra dáng một cô công chúa lắm rồi.".

Chỉ riêng câu đó của bố thôi cũng khiến mình có cảm giác vừa vượt qua cả kì thi làm công chúa luôn.

Duy chỉ có một điều: mình vẫn chưa nói chuyện với bà. Trong tất cả các cú điện thoại tối hôm nay (ông bà ngoại cũng gọi từ Ấn Độ, sau khi xem tin tức trên TV) tuyệt nhiên không có một cú nào của bà.

Đáng ra bà mới là người phải xin lỗi sau những việc làm lén lút của bà.

"Lén lút" cũng chính là cụm từ mà mẹ đã đặt cho hành động vừa rồi của mình.

Kể ra thì cũng hơi choáng khi nghe mẹ nói vậy. Trước giờ mình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Nhưng mẹ đã đúng! Việc làm tối nay của mình cũng lén lút không kém những gì bà từng làm với mình.

Nhưng mình nghĩ cũng chẳng có gì ngạc nhiên! Dù sao thì mình và bà cũng có quan hệ màu mủ mà.

Giống Luke Skywalker và Darth Vader.

Phải đi đã. Đến giờ chiếu phim Baywatch rồi. Lâu lắm rồi mới được xem phim ở nhà.

Thứ năm, ngày 17 tháng 12, 9h tối.

________________________________________

Tina vừa gọi điện. Cậu ấy ko muốn nói về buổi họp báo. Cậu ấy muốn biết mình nhận được gì từ Bông Tuyết Bí Mật của minh. Mình hỏi: "Bông Tuyết Bí Mật gì cơ? Cậu đang nói cái gì đấy?"

"Thì đó" - Tina nói - "Bông Tuyết Bí Mật của cậu ý. Cậu quên rồi à Mia? Chẳng phải bọn mình đã đăng ký hồi tháng trước còn gì. Cậu đút tên cậu vào một cái bình và ai rút phải sẽ trở thành Bông Tuyết Bí Mật của cậu, trong tuần lễ ngay trước Vũ Hội Mùa ĐÔng. Nhân vật đó sẽ tạo cho cậu nhiều bất ngờ bằng những món quà nhỏ. Kiểu như 1 người giúp cậu bớt căng thẳng ý mà. Bởi vì cả tuần đó chỉ toàn là thi cử còn gì."

Mình hơi lờ mờ nhớ ra, 1 ngày trước khi nghỉ Lễ Tạ Ơn, Tina có kéo mình ra phía 1 cái bàn gấp nơi mấy đứa (nhìn có vẻ giống bọn mọt sách) trong hội học sinh đang ngồi. Trên bàn đặt 1 cái bình lớn, bên trong chứa rất nhiều mẩu giấy nhỏ. Tina đã bắt mình viết tên lên 1 tờ giấy, sau đó nhặt tên 1 người khác ra khỏi bình.

"Ôi Chúa ơi!" - mình thốt lên theo quán tính. Do căng thẳng quá nên mình đã quên béng mất chuyện đó!

Tệ hơn nữa, mình quên mất đã rút được tên của Tina. Cũng chẳng phải trùng hợp gì khi cậu ấy nhét tờ giấy có tên cậu ấy vào bình ngay trước khi mình bốc. Mình là loại bạn gì thế này ko biết?

Rồi mình chợt nhận ra 1 chuyện nữa: Những bông hồng vàng. Ko phải ngẫu nhiên mà nó được đặt ở tủ đồ của mình! Và chúng cũng chẳng phải do Kenny tặng! Đó là Bông Tuyết Bí Mật của mình.

Mình thở dài cái thượt. Càng ngày mình càng có linh cảm xấu là Kenny ko hề có ý định mời mình đi dự vũ hội tối mai.

"Mình ko thể tin là cậu lại quên được vụ đó" - Tina bật cười. - "Cậu có tặng quà cho Bông Tuyết Bí Mật của cậu ko Mia?"

Mình có cảm giác như 1 tội đồ thế kỉ. Mình đã quên hoàn toàn. Tội nghiệp Tina!

"Ừ, tất nhiên rồi." - mình ậm ừ trong khi đâu óc lướt xoèn xoẹt qua các món quà khác nhau, ko biết cái nào thì thích hợp để tặng cho cậu ấy sáng mai, ngày cuối cùng của tuần lễ Bông Tuyết Bí Mật này - "Chắc chắn có chứ"

Tina thở dài: "Mình đóan chắc ko có ai bốc được tên của mình. Bởi vì mình chả nhận được gì cả"

"Ôi đừng lo." - hy vọng cậu ấy ko nhận ra vẻ tội lỗi trong giọng của mình - "Chắc chắn sẽ có mà. Chắc Bông Tuyết Bí Mật của cậu định chờ đến tận ngày cuối cùng bởi vì cô ấy - hoặc anh ấy - muốn chuẩn bị cho cậu 1 món quà thật bất ngờ"

"Cậu nghĩ thế à?" - Tina hỏi có vẻ háo hức.

"Ừ" - mình nói.

"Bây giờ" - Tina đột nhiên đổi đề tài - "kỳ thi đã kết thúc rồi ..."

"Thì sao?"

"... cậu định bao giờ mới nói với anh Michael rằng cậu là người tặng thiệp cho anh ý?"

Làm mình hơi chột dạ: "Hay là ko bao giờ?"

Tina chua chát nói: "Mia, nếu cậu ko nói với anh ấy thì tặng mấy tấm thiệp có ích gì?"

"Để anh ấy biết rằng bên cạnh chị Judith G thì ngoài kia còn có những cô gái khác thích anh ấy."

Tian trở nên gay gắt: "Mia, đủ rồi đấy! Cậu phải nói cho anh ấy biết người ấy chính là cậu. Làm sao cậu giành được anh ấy nếu ko cho anh ấy biết cậu đang nghĩ gì?" Thật ngạc nhiên là Tina HB có khá nhiều điểm giống bố mình: "Còn nhớ cái cách Kenny đã làm ko? Cậu ấy đã gửi rất nhiều thư giấu mặt như vậy nhưng rồi cuối cùng vẫn phải nói ra còn gì?"

"Phải rồi" - mình nói 1 cách mỉa mai - "Và giờ xem xem kết cục của chuyện đó thế nào kìa"

"Nhưng cậu và anh Michael sẽ khác" - Tina nằng nặc khẳng định - "Bởi vì 2 người sinh ra là để dành cho nhau mà. Mình có thể cảm nhận được điều ấy. Cậu phải nói với anh ấy, nhất định trong ngày mai bởi vì hôm sau nữa cậu sẽ đi Genovia mất rồi."

Chúa ơi. Trong khi còn đang bận chúc mừng bản thân vì đã thành công tổ chức buổi họp báo đầu tiên, mình quên béng mất vụ này. Ngày kia mình sẽ đi Genovia! Cùng với bà! Người mình thậm chí còn định ko bao giờ nói chuyện cùng!

Mình quờ quịt với Tina rằng ngày mai sẽ thú nhận với anh Michael và cậu ấy vui vẻ dập máy.

Nhưng may mà cậu ấy ko thể nhìn thấy 2 lỗ mũi của mình, bởi vì chúng đang phập phồng to như 2 cái mang cá. Nói dối, mình đang nói dối cậu.

Ko đời nào có chuyện mình đi thổ lộ với anh Michael M về tình cảm của mình dành cho anh ấy. Cho dù mọi người có nói gì đi nữa. Mình không thể.

Ko thể nói trước mặt anh ấy.

Ko bao giờ.

Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, phòng Điểm danh

________________________________________

Họ đang nhốt bọn mình trong phòng điểm danh này cho đến khi hoàn thành hết điểm thi cuối kì. Sau đó bọn mình sẽ được tự do cả ngày tại Vũ Hội Mùa Đông trong phòng tập, và sau đó đến tối muộn, sẽ là khiêu vũ.

Vui quá!!! Sau đấy bọn mình sẽ ko phải học gì nữa. Sẽ được vui chơi thỏa thích.

Nói thế thôi. Chứ mình có lẽ là sẽ ko bao giờ vui vẻ được nữa.

Bởi vì - bên cạnh hàng tá vấn đề khác - mình nghĩ mình đã đoán ra ai là Bông Tuyết Bí Mật của mình.

Thật đấy, ko còn cách giải thích nào hợp lý hơn. Nếu ko thì vì lý gì mà anh Justin B - tuy là nhân tố mới nhưng lại cực kì nổi tiếng và đẹp trai - lại lượn lờ quanh tủ để đồ của mình nhiều đến thế? Đây là lần thứ 3 trong tuần này mình nhìn thấy anh ta xa xẩn quanh đây. Thử hỏi anh ấy có việc gì ở đây nếu ko phải là để nhét hoa hông vào tủ của mình?

Trừ phi anh ta có kế hoạch tống tiền mình vì vụ kéo chuông báo cháy.

Nhưng trông anh Justin B dù thế nào cũng ko tỏ vẻ gì là 1 kẻ tống tiền. Lại còn tống tiền 1 công chúa nữa chứ!

Do đó, chỉ có 1 cách lý giải duy nhất: anh ta chính là Bông Tuyết Bí Mật của mình.

Theo quy định thì hôm nay bạn sẽ phải thú nhận với Bông Tuyết Bí Mật của mình. Thật xấu hổ khi nghĩ đến cảnh anh Justin tiến tới thú nhận với mình! Và mình sẽ phải giương mắt đối diện trước đôi mắt mơ màng với hàng mi dài của anh ấy, nở 1 nụ cười giả tạo rồi nói: "Ồ, cảm ơn anh, Justin. Em ko biết đó là anh!"

Sao cũng được. Thật ra đây chỉ là vấn đề nhỏ quá nhỏ nếu so với chuyện mình là đứa con gái duy nhất ở trường chưa có 1 cái hẹn cho buổi dạ hội trong tối nay. Và rồi ngày mai mình sẽ bay đến làm công chúa xứ người, cùng với người bà độc đoán - giờ là người, theo như mình biết, sẽ sẵn sàng trốn vào toa-lét trên máy bay hút thuốc trộm.

Thật, bà đúng là 1 "vùng trời xấu" đối với phi công và các tiếp viên hàng ko.

Còn mẹ và thầy G thì sao? Cả 2 vẫn tỏ ra bình thản với chuyện mình sẽ đón Giáng sinh ở 1 đất nước xa lạ (mặc dù cả nhà mình sẽ cùng nhau tổ chức Giáng sinh trước khi mình đi). Nhưng mình biết là họ suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Chỉ là ko muốn để lộ ra thôi!

Và còn điểm thi Đại số của mình nữa chứ? Thầy G nói tốt, nhưng chính xác là tốt cỡ nào? A D ư? Nếu là A D thì ko ổn tí nào. Nếu tính tổng số thời gian mình đã phải bỏ ra để nâng điểm từ điểm F lên thì điểm A D thật ko thể chấp nhận được.

Ôi Chúa ơi, minh sẽ phải làm gì với Kenny đây?

Được cái mình cũng lo xong quà cho Tina rồi. Tối qua mình đã lên mạng và đăng kí cho cậu ấy làm thành viên cậu lạc bộ sách-hay-trong-tháng. Minh đã in tờ giấy chứng nhận rằng Tina là thành viên chính thức của CLB, và lát nữa khi chuông reo mình sẽ đưa cho cậu ấy.

Lúc đó cũng chính là lúc mình phải đối diện với anh Justin B.

Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu ko phải là người có đôi mắt đẹp như anh Justin. Tại sao anh ấy phải đẹp trai thế cơ chứ? Và tại sao 1 người như anh ấy lại chọn mình làm Bông Tuyết Bí Mật chứ? Điều mỉa mai là những người đẹp, như Lana và Justin, dù ko muốn nhưng vẫn thường bị gán với những đứa trông-bình-thường như mình.

Có khi anh ấy chẳng hề nhặt được tên mình đâu. Có khi anh ấy nhặt được tên của Lana ấy chứ! Nhưng Justin lại đặt hoa hồng vào tủ của minh vì nghĩ rằng đó là tủ của Lana. Con quái vật đó lúc nào chẳng vo ve ở gần tủ để đồ của mình. Mà có khi nó còn chẳng biết cái tủ để đồ của mình ở đâu ý chứ!

Tina mới tiết lộ thêm cho mình rừng hoa hồng vàng có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu.

Chính vì thế ban đầu mình mới suy đoán người đó chính là Kenny.

Tuyệt thật. Họ đang phát tờ ghi điểm thi của bọn mình. MÌNH KO THÈM QUAN TÂM VỀ ĐIỂM SỐ CỦA MÌNH.

Ơn Chúa là chuông đã reo. Mình chạy 1 mạch ra khỏi lớp - ko buồn nhìn cái bảng điểm của mình.

Lúc mình đễn chỗ tủ để đồ, anh Justin đang đứng ở đó, dáo dác tìm ai đó. Lana cũng có mặt, chắc lại chờ Josh thôi.

Mình ko muốn Lana làm nhân chứng có mặt trong cảnh anh Justin thú thật với mình răng anh ấy là Bông Tuyết Bí Mật. Có Chúa mới biết nó sẽ nói gì! Nhất là sau vụ mình giẫm nát điện thoại của nó. Mình cá là nó đang chờ thời cơ chín muồi để trả thù mình.

"Ê anh bạn" - Justin nói.

Anh bạn á? Mình ko phải là 1 ANH bạn. Anh Justin đang nói với ai ý nhỉ?

Mình nhìn quanh. Josh đang đứng ngay đằng sau Lana.

"Ê anh bạn, tôi tìm cậu cả tuần nay rồi" - Anh Justin nói với Josh - "Cậu có mang tài liệu cho tôi ko đấy? Tôi phải ngồi bịa bài thi trong suốt 1 tiếng đấy"

Josh nói gì đó nhưng mình ko nghe thấy gì cả. Bởi vì đứng đằng sau anh Justin là anh Michael.

Michael Moscovotz.

Và trên tay anh ấy là một bông hồng vàng.

Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, Vũ Hội Mùa Đông

________________________________________

Ôi Chúa ơi.

Mình gặp rắc rối to rồi.

Và lần này thậm chí còn ko phải do lỗi của mình mới đau chứ! Nói chung là thất vọng tràn trề!!!

Chuyện ko liên quan gì đến Kenny. Tất cả chỉ là vấn đề của riêng mình thôi!

Bởi vì, câu đầu tiên anh Michael nói khi thấy ánh mắt của mình nhìn chằm chằm vào bông hồng là: "Này. Nó vừa rơi ra từ ngăn tủ của em"

Mình nghe anh ấy nói câu ấy mà sững sờ. Thề có Chúa là tim mình đạp mạnh khủng khiếp, mình còn tưởng mình sắp chết ý chứ.

Mình đã mong rằng chủ nhân của mấy bông hồng đó là anh ấy. Trong 1s, mình đã thực sự nghĩ rằng chính Michael M là người tặng hoa hồng cho mình.

Lần này có 1 mẩu giấy đính kèm theo bông hoa.

Mảnh giấy viết:

Chúc chuyến đi đến Genovia của cậu may mắn!

Hẹn gặp cậu khi cậu trở về!

Bông Tuyết Bí Mật của cậu,

Boris Pelkowski

Boris Pelkowski, Boris chính là người đã tặng hoa cho mình, Boris là Bông Tuyết Bí Mật của mình.

Tất nhiên Boris ko biết rằng hoa hồng vàng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Đến cái nguyên tắc cơ bản là ko được dắt áo len vào trong quần cậu ấy còn ko biết nữa là. Làm sao mà cậu ấy biết cho nổi bí mật ngôn ngữ các loài hoa cơ chứ?

Mình ko hiểu cảm giác khi đó của mình thế nào nữa? Cảm giác nhẹ nhõm vì anh Justin B rốt cục ko phải là người tặng hoa...

... hay cảm giác thất vọng vì người đó ko phải là Michael?

Rồi anh Michael nói: "Sao?Kết quả thế nào?"

Mình chẳng hiểu anh ấy hỏi cái gì bởi lúc đó mình còn chưa thực sự hoàn hồn. Bởi trong vài giây ngắn ngủi mình nghĩ - mình thực sự đã nghĩ một cách ngốc nghếch - rằng anh ấy cũng yêu mình.

"Em được bao nhiêu điểm đại số?" - anh ấy chậm rãi nhả từng chữ một, có lẽ anh ấy nghĩ mình đang có tí "ngất ngất"/

Mà đúng thật thế còn gì. "Ngất" đến mức ko nhận ra mình yêu anh Michael M đến nhường nào cho tới khi chị Jidith G xuất hiện và cướp anh ấy ngay trước mũi mình.

Rồi mình mở tờ giấy in điểm thi của mình ra, ko tin vào mắt mình khi thấy mình đã nâng điểm Đại số từ F lên tận B-.

Điều này chứng minh 1 điều, nếu bạn dành hầu hết thơi gian để học 1 cái gì đó, ít nhất bạn sẽ đạt được chút ít thành quả.

Ít nhất cũng đủ để đạy điểm B- cuối kì.

Mình đã cố ko tỏ vẻ hả hê nhưng thật khó. Bởi vì mình quá hạnh phúc !!!

Trừ vụ không-có-cái-hẹn-nào-đi-dự-vũ-hội.

Nhưng cũng khó mà ko vui được. Chắc chắn mình đạt được điểm số này ko phải vì thầy giáo môn Đại số tình cờ lại là cha dượng của mình. Môn Đại số ko giống môn Tiếng Anh, có dùng trí tưởng tượng cũng ko ra được đáp án. Luôn chỉ có đúng và sai.

Và mình đã làm đúng. 80%

Tất nhiên là nhờ mình trả lời được câu hỏi thêm của kì thi là: Nhạc cụ mà Ringo trong ban nhạc Beatles chơi là gì?

Nhưng câu đó cũng chỉ được có 2 điểm.

Và rắc rối của mình đã xảy ra. Mặc dù tất nhiên ko phải lỗi của mình.

Mình quá hạnh phúc vì điểm B- mà quên béng mất về tình cảm của mình với anh Michael. Mọi ngượng ngùng khi ở bên anh ấy bỗng dưng tan biến hết. Ngược lại, minh đã lam 1 việc ko giống với mình chút nào.

Mình vòng tay ôm choàng lấy anh ấy.

Ôm thật sự. Vòng 2 tay qua cổ anh ấy và reo ầm ỹ cả lên.

Mình ko thể kiềm chế được. Mình quá sung sướng. Phải, đúng là toàn bộ vụ hoa hồng khiến mình hơi chán 1 chút. Nhưng điểm B đã bù lại. Gần như hết.

Đó chỉ là 1 cái ôm rất tình cờ thôi. Tất cả chỉ có thế. Dù sao thì anh Michael đã phụ đạo cho mình hầu như cả học kì này. Anh ấy cũng có ko ít công trong điểm B- này.

Nhưng mình nghĩ Kenny, người đã tình cờ đi ngang đúng lúc mình đang ôm anh Michael, thì ko nghĩ như vậy. Theo Tina thì Kenny nghĩ giữa mình và anh Michael có gì đó.

Tất nhiên MÌNH CŨNG ƯỚC SAO được như vậy lắm!

Giờ mình phải đi tìm Kenny và nói cho cậu ấy biết rằng đó chỉ là 1 cái ôm giữa 2 người bạn bình thường mà thôi.

Tina nói: "Tại sao? Tại sao cậu ko nói ra sự thật? Rằng cậu ko yêu cậu ấy. Đây là cơ hội lớn của cậu đấy!"

Nhưng bạn ko thể chia tay với 1 người ngay trong Vũ Hội Mùa Đông. Như thế thật quá tàn nhẫn.

Tại sao cuộc đời mình lại ngang trái thế này?

________________________________________

Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, vẫn ở Vũ Hội Mùa Đông

________________________________________

Mình vẫn chưa tìm được Kenny, nhưng mình thực sự phải đi lên gặp Ban giám hiệu: họ có thể xấu tính thật, nhưng đúng là họ rất biết cách tổ chức tiệc. Đến Lilly còn bị ấn tượng mạnh.

Tất nhiên hình ảnh của các nhà tài trợ có ở khắp nơi: ở mỗi tầng đều có người pha chế nước cam của McDonald, và có vẻ như sắp có 1 cuộc thi ăn của Entenmann thì phải vì chỗ nào cũng có các chiếc bàn chất-đầy-bánh-kem-và-bánh-quy.

Rõ ràng là họ đang tìm cách làm cho bọn mình vui vẻ lên 1 chút. Tất cả các câu lạc bộ đều tổ chức hoạt động và gian hàng. Trong phòng tập là sàn khiêu vũ do Câu Lạc Bộ khiêu vũ chuẩn bị; lớp học kiếm trong giảng đường thuộc trách nhiệm của CLB Kịch; và còn có cả lớp học cổ vũ ở hành lang tầng 1 do đội cổ vũ đảm nhiệm.

Mình vẫn ko tìm thấy Kenny đâu hết, nhưng lại tình cờ gặp Lilly lui cui ở gian hàng Sinh Viên trường quốc tế Amnesty (vì Hội học sinh giống lại Ban điều hành trường trung học Albert E ko kịp gửi đơn đăng kí gian hàng, vì vậy Lilly đành đứng ra điều hành gian hàng trường quốc tế Amnesty). Và thử đoán xem ai được điểm F môn gì nào?

"Lilly" - mình thốt lên, ko thể tin vào tai mình - "Cô Spears cho cậu điểm F môn tiếng Anh ư? CẬU bị điểm F ư?"

Mặc dù vậy trông Lilly ko có vẻ quan tâm lắm.

"Mình cần phải giữ vững lập trường Mia ạ" - cậu ấy bình thản nói - "Khi cậu tin tưởng điều gì đó, cậu cần phải biết hy sinh"

"Tất nhiên rồi. Nhưng 1 điểm F ư? Bố mẹ cậu sẽ giết cậu mất"

"Ko đâu" - Lilly phẩy tay nói - "Họ sẽ chỉ phân tích tâm lý mình thôi"

Đúng là như vậy.

Chúa ơi, Tina đây rồi.

Mình hy vọng cậu ấy ko nhớ...

Nhưng mình đã nhầm. Cô nàng nhớ dai như đỉa ý.

Bọn mình sẽ qua bên gian hàng của CLB tin học ngay bây giờ.

Mình ko muốn qua bên gian hàng của CLB Tin học. Mình đã nhìn qua bên đấy và biết có gì bên đấy rồi. Michael và Judith cùng đám mọt vi tính đang ngồi sau đống màn hình màu. Khi có ai đến, họ sẽ ngồi xuống trước màn hình màu và chơi 1 tro chơi điện tử mà CLB thiết kế, trong đó bạn sẽ phải đi băng qua sân trường với tất cả giáo viên trong phục trang vui nhộn (kiểu như cô hiệu trường Gupta mặc 1 bộ trang phục da và cầm roi da, còn thầy G thì mặc pyjama trên tay cầm 1 con gấu Teddy trông giống hệt thầy...)

Khi đăng kí tham gia vũ hội, bọn họ đã sử dụng 1 phần mềm khác vì thế ko thầy cô nào hay Ban giám hiệu biết mọi người đang xem cái gì. Chắc hẳn các thầy cô đang tự hỏi ko hiểu tại sao lũ trẻ lại lăn ra cười sằng sặc như thế.

Sao cũng được. Mình ko muốn đi. Mình ko muốn lại gần chỗ đó. Nhưng Tina nói mình phải đi.

"Giờ là thời điểm thích hợp nhất để nói với anh ấy. Mình ko thấy bóng dáng Kenny đâu" - Tina lôi mình đi xềnh xệch.

Chúa ơi. Minh đang bị trừng phạt vì cái tội tâm sự hết chuyện của mình với người bạn thân.

Vẫn thứ sáu, ngày 18 tháng 12, vẫn tại Vũ Hội Mùa Đông

Mình lại đang ở trong phòng thay đồ nữ. Chắc chắn lần này mình sẽ không ra ngoài nữa.

Mình sẽ ở trong này cho tới khi mọi người đã về hết. Chỉ tới lúc ấy mới an toàn. Tạ ơn Chúa là ngày mai mình sẽ rời khỏi nơi này. Có lẽ đến lúc mình trở về, mọi người liên quan đến việc này đều đã quên hết rồi.

Nhưng mình cũng không dám chắc! Mình chẳng thể may mắn như thế đâu!

Tại sao những chuyện như thế này luôn xảy ra với mình chứ? Mình đã làm gì để Chúa ghét mình đến thế? Tại sao người không trút lên đầu Lana Weinberger? Mà lại là mình?

Đây, chuyện là thế này.

Mình không hề có ý định thổ lộ với anh Michael điều gì cả. Nhưng dù sao mình cũng đi cùng Tina bởi vì sẽ rất kì nếu mình hoàn toàn lẩn tránh gian hàng của Câu lạc bộ Tin Học. Với cả anh Michael đã nhiều lần nhắc nhở mình nhớ ghé qua gian hàng. Vì thế mình không có cách nào khác.

Nhưng mình chưa bao giờ có ý định nói về Điều-mà-bạn-biết-là-gì-đấy. Tina cần phải hiện thực hơn một chút. Không có ai yêu một người lâu như mình yêu anh Michael và rồi tự nhiên bước tới trước mặt anh ấy tại buổi dạ hội trường nói: "À, nhân tiện, em yêu anh."

Chẳng ai làm thế cả.

Nhưng sao cũng được. Thế là mình đi tới gian hàng định mệnh đó cùng Tina. Mọi người đều cười rúc rích và háo hức! Chương trình này quá nổi tiếng nên có cả một hàng dài người đứng chờ. Nhưng anh Michael nhìn thấy bọn mình và nói: "Lên đây!"

Và bọn mình đã chen ngang lên mặc cho mấy người đứng phía sau làu bàu. Ai mà trách bọn họ cho được, họ đã chờ lâu lắm rồi.

Nhưng mình đoán bởi vì sau chuyện tối qua - khi mình lên truyền hình quốc gia giải thích rằng lý do duy nhất khiến mình thực hiện bộ ảnh quảng cáo thời trang ấy là bởi vì nhà thiết kế sẽ quyên toàn bộ số tiền bán váy cho Tổ chức Hòa Bình Xanh - giờ mình trở nên nổi tiếng lắm lắm rồi (cho tới lúc này số ý kiến ủng hộ: 243. Không ủng hộ: 1. Tất nhiên là Lana rồi). Do đó tiếng cằn nhằn cũng không lớn như bình thường.

"Đây, Mia, ngồi vào máy này" - anh Michael kéo ghế cho mình.

Mấy đứa ngồi xung quanh đang ôm máy tính cười nghiêng ngả. Chỉ có mình là ngồi trơ ra đó, chờ máy tính khởi động. Trong đầu mình chỉ văng vẳng câu nói của bố: Một trái tim yếu đuối không thể giành được người phụ nữ đẹp.

Trong hoàn cảnh này thì câu đó hoàn toàn sai. Bởi vì, thứ nhất mình sẽ KHÔNG nói với anh ấy rằng mình thích anh ấy. Thứ hai, anh Michael đâu phải là phụ nữ.

Sau đó mình nghe thấy tiếng chị Judith rít lên eo éo: "Khoan đã, cậu đang làm gì đấy?"

Và rồi anh Michael trấn an: "Không sao đâu. Mình có thứ này đặc biệt cho cô ấy."

Thế rồi màn hình trước mắt mình sáng bừng lên. MÌnh thở dài, lại cái trò giáo viên vớ vẩn đây mà. Mình đã tự nhắc nhở bản thân rằng phải cố cười để mọi người không nhận ra.

Mình ngồi đó, thực sự cảm thấy rất chán nản bởi vì chẳng còn gì để mong chờ nữa. Tất cả mọi người đều hồ hởi vì lát nữa thôi tất cả mọi người sẽ được khiêu vũ, nhưng không ai mời mình khiêu vũ- kể cả người được coi là bạn trai của mình. Vì thế mình cũng chả có gì để chờ đợi. Sau lễ hội, mấy đứa bạn của mình, đứa thì đi trượt tuyết, đứa thì đi du lịch ở Bahamas hoặc đi Nghỉ đông ở đâu đó, còn mình? Gặp gỡ mấy thành viên của Hiệp hội trồng cây Oliu của Genovia! Dù họ có tử tế đến đâu thì cũng không thể so sánh với một kì nghỉ Giáng sinh thực sự được.

Nhưng trước chuyến thăm nhàm chán tới Genovia, mình còn phải chia tay với Kenny - một việc mình thực sự không muốn làm bởi vì mình thực sự rất quý cậu ấy và không muốn làm cậu ấy bị tổn thương. Nhưng đó là việc sớm muộn gì mình cũng phải làm thôi.

Mặc dù mình phải thừa nhận rằng việc cậu ấy câm như thóc về vụ vũ hội càng là động lực khiến mình muốn chia tay.

Rồi ngày mai, mình sẽ bay sang Châu Âu trên cùng chuyến bay với bố và bà, hai người vẫn chưa chịu nói chuyện với nhau (và với việc mình cũng chưa hề nói chuyện với bà sẽ càng khiến chuyến bay này thú vị lắm đây). Nhưng khi mình quay lại, biết đâu chừng anh Michael và chị Judith làm lễ đính hôn rồi thì sao????

Mình đã nghĩ ra ngần đó chuyện trong vài giây ngắn ngủi trước khi màn hình máy tính chợt lóe sáng lên.

Không có hình ảnh các thầy cô giáo trong bộ trang phục kì dị nào cả. Thay vào đó là hình ảnh một tòa lâu đài.

Tòa lâu đài nguy nga và tráng lệ như mình đã thấy trong truyện Round Table hay Người đẹp và Quái thú vậy. Kế đó bức tranh được zoom lại gần hơn, xuyên qua các bức tường, dẫn vào thẳng một khu vườn bên trong lâu đài. Trong khu vườn, những bông hồng rất to và đẹp đang đua nở. Một vài bông đã rụng cánh và rơi xuống nền sân. Phải nói là rất, rất đẹp và trong đầu mình reo lên: hay hơn mình nghĩ.

Và mình như quên mất là đang ngồi trước màn hình máy tính ở Vũ Hội Mùa Đông và cả tá người xung quanh. Mình bắt đầu cảm thấy như chính mình đang ở trong khu vườn ấy vậy.

Rồi tự dưng một lá cờ bay ngang màn hình, phía trước là những đóa hồng đang nhẹ bay trong gió. Trên đó là một bài thơ được kết lại từ những lá vàng. Phải đến khi cờ ngừng bay mình mới có thể đọc được dòng chữ:

Hoa hồng màu đỏ

Hoa violet màu xanh

Có thể em không biết

Nhưng anh cũng yêu em.

Mình hét ầm lên và nhảy ra khỏi ghế làm đổ cả ghế ra đằng sau.

Tất cả mọi người cười phá lên, mình đoán bọn họ nghĩ mình vừa nhìn thấy Hiệu trưởng Gupta cũn cỡn trong bộ áo mèo bằng da.

Chỉ duy nhất anh Michael biết lý do thực sự.

Và anh ấy không hề cười.

Nhưng mình không thể nhìn mặt anh Michael. Chính xác là mình chỉ muốn tìm một cái lỗ và chui xuống đó. Bởi vì mình không thể tin chuyện vừa xảy ra. Mình vẫn đang rất bối rối. Như thế nghĩa là thế nào? Có phải nghĩa là anh Michael biết mình là người gửi những tấm thiệp ấy và anh ấy cũng thích mình không?

Hay là anh ấy biết mình là người gửi thiệp cho anh ấy và đang tìm cách trêu chọc mình?

Mình không biết nữa. Tất cả những gì mình biết là nếu mình không ra khỏi đây, mình sẽ bật khóc...

... trước mặt tất cả mọi người trong trường.

Mình nắm tay Tina và giật tay cậu ấy, rất mạnh.Mình nghĩ mình phải kể cho cậu ấy cái mình vừa xem, và biết đâu cậu ấy sẽ hiểu, bởi vì mình thì chắc chắn là không hiểu rồi.

Tina hét lên - chắc hẳn mình kéo tay cậu ấy mạnh hơn mình nghĩ - và mình nghe tiếng anh Michael gọi: "Mia!"

Nhưng mình vẫn tiếp tục đi và kéo theo Tina và len qua đám đông ra khỏi cửa, trong đầu chỉ lóe lên duy nhất một ý nghĩ:

Phải đến phòng thay đồ Nữ. Phải đến phòng Thay đồ nữ trước khi mình hét toáng lên.

Ai đó kéo giật tay mình lại, mạnh như mình lúc mình kéo Tina. Mình cứ ngỡ là anh Michael. Mình biết nếu mình nhìn vào mắt anh ấy, mình sẽ khóc nức nở như trẻ con mất. Mình nói: "Bỏ tay ra" và giật tay lại.

__________________

Nhưng mình nghe thấy giọng Kenny: "Nhưng Mia, mình phải nói chuyện với cậu!"

"Không phải bây giờ Kenny" . - Tina nói.

Nhưng Kenny tỏ vẻ kiên quyết. Cậu ấy nói: "Không, ngay bây giờ".

Tina trợn mắt và lùi lại. Mình đứng đó, quay lưng lại gian hàng của Câu lạc bộ Tin học và cầu nguyện. Làm ơn, làm ơn đừng lại đây anh Michael. Làm ơn cứ ở nguyên chỗ của anh. Làm ơn, làm ơn, LÀM ƠN đừng lại đây.

"Mia" Kenny nói. Nhìn cậu ấy chưa bao giờ căng thẳng hơn bất cứ lúc nào. Cậu ấy thực khó hiểu. "Mình chỉ muốn... ý mình là, mình chỉ muốn cậu biết. Rằng mình biết chuyện đó rồi."

Mình nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Mình chả hiểu cậu ấy đang nói gì. Thật. Mình hoàn toàn quên béng cái vụ cậu ấy nhìn thấy mình ôm anh Michael. Mình chỉ nghĩ đúng một chuyện là làm ơn đừng lại đây anh Michael. Làm ơn đừng lại đây anh Michael...

"Nghe này Kenny" - mình thề là mình cũng chẳng hiểu làm sao mà lưỡi mình lại hoạt động được vào lúc này. Mình có cảm giác giống một con rô-bốt vừa bị người ta chuyển sang chế độ OFF vậy. "Giờ thực sự không phải là lúc. Có thể bọn mình nên nói chuyện sau..."

"Mia. Mình biết rồi. Mình đã nhìn thấy anh ta."

Mình trố mắt ra vài giây...

Và mình chợt nhớ ra. À, anh Michael và cái ôm vì điểm B.

"Ôi Kenny" - mình mệt mỏi nói - "Thật sự thì, đó chỉ là... ý mình là, chả có gì..."

"Cậu không phải lo" - Kenny nói - "Mình sẽ không nói với Lilly."

Lilly! Chúa ơi! Cậu ấy là người cuối cùng trên đời mình muốn cho biết về chuyện tình cảm của mình với anh Michael!

Có thể vẫn chưa quá muộn. Có thể mình vẫn còn cơ hội...

Nhưng không. Không, mình không thể nói dối cậu ấy. Lần đầu tiên trong đời mình không thể nói dối.

"Kenny" - mình nói - "Mình rất xin lỗi".

Mình không kịp nhận ra rằng đã quá muộn để chạy vào phòng Thay đồ nữ: mình đã òa khóc. Mình đã khóc nức nở. Lúc mình bưng tay lên mặt, hai tay đã ướt nhoẹt vì nước mắt.

Tuyệt thật. Mình đang khóc, và trước mặt toàn thể học sinh trường Trung Học Albert Einstein này.

"Kenny" - mình vừa nói vừa nức nở - "Mình thực lòng muốn nói với cậu rằng mình rất quý cậu. Mình chỉ không... yêu cậu thôi."

Mặt Kenny trắng bệch ra, nhưng cậu ấy không khóc - không như mình. Tạ ơn Chúa. Thật ra cậu ấy thậm chí còn cố cười gượng gạo, và lắc đầu nói: "Thật không thể tin được. Ý mình là khi mình mới biết chuyện, mình đã không dám tin. Làm sao lại là Mia được cơ chứ. Mình không nghĩ cậu lại làm như thế với chính người bạn thân nhất với mình. Nhưng... thật ra mình nghĩ chuyện đó cũng giải thích được nhiều điều. Về... ừm... bọn mình."

Mình không thể tiếp tục nhìn mặt cậu ấy nữa. Mình cảm thấy toàn thân rúm ró như một con sâu róm. Còn tệ hơn một con sâu róm bởi vì con sâu róm còn có ích cho môi trường. Mình cảm thấy thấy như... như...

Như một con ruồi giấm.

"Mình cũng đã nghi ngờ trong suốt một thời gian dài là cậu có một ai đó khác." - Kenny nói tiếp - "Cậu chưa bao giờ... cậu chưa bao giờ có vẻ thực sự đáp lại tình cảm của mình khi chúng mình... cậu biết rồi đấy".

Mình biết. Khi bọn mình hôn. Cậu ấy thực "tử tế" khi đem cả chuyện đó ra giữa thanh thiên bạch nhật này mà nói, trước mặt tất cả mọi người.

"Mình biết cậu không nói gì hết chỉ vì không muốn làm mình tổn thương. Cậu vốn là một người như vậy. Và đó là lí do vì sao mình cứ chần chừ không mời cậu đi dự vũ hội vì mình đoán cậu sẽ từ chối. Bởi vì cậu đang thích người khác. Ý mình là mình biết cậu không bao giờ nói dối mình Mia ạ. Cậu là người chân thật nhất mà mình từng gặp."

HA! Cậu ấy đùa đấy à? Mình ư? Chân thật ư? Rõ ràng cậu ấy không biết tí gì về việc hai lỗ mũi của mình.

"Vì thế mình biết chuyện này sẽ làm cậu vô cùng cắn rứt lương tâm. Mình nghĩ cậu nên sớm nói cho Lilly biết". - Kenny ủ rũ nói - "Mình bắt đầu nghi ngờ từ lúc ở nhà hàng. Và nếu như mình đã đoán ra thì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết. Và hẳn cậu không muốn Lilly lại phải nghe từ người khác".

Mình định lấy tay áo quệt nước mắt, nhưng đang đưa giữa chừng thì dừng lại, nhìn cậu ta chằm chằm: "Nhà hàng á? Nhà hàng nào cơ?"

"Cậu biết mà" - Kenny có vẻ hơi khó chịu - "Cái hôm tất cả mọi người đi đến Làng Trung Hoa ý. Cậu ngồi sát bên cậu ta. Cậu cười suốt... nhìn hai người khá thân mật".

Làng Trung Hoa ư? Nhưng anh Michael đâu có đi cùng bọn mình hôn đi Làng Trung Hoa...

"Và cậu biết đấy, mình không phải là người duy nhất nhìn thấy cậu ta tặng hoa hồng cho cậu suốt cả tuần lễ vừa rồi."

Mình chớp chớp mắt. Với nước mắt tèm nhem thế này mình chả thể nhìn rõ mặt Kenny nữa. "C-Cái gì?"

"Cậu biết rồi đó." - Kenny nhìn quanh, rồi hạ giọng xuống thì thầm - "Boris. Tặng hoa hồng cho cậu. Cậu không phải giả vờ nữa đâu Mia. Nếu hai cậu định lén lút sau lưng Lilly là chuyện của các cậu nhưng mà..."

Cơn choáng váng giống như lúc mình đọc thơ của Michael lại quay lại.

BORIS. BORIS PELKOWSKI. Bạn trai mình vừa chia tay với mình bởi vì nghĩ mình quan hệ lén lút với BORIS PELKOWSKI.

BORIS PELKOWSKI, người luôn bị dính thức ăn trên cái niềng răng.

BORIS PELKOWSKI, người luôn dắt áo len trong quần.

BORIS PELKOWSKI, bạn trai của cô bạn thân nhất của mình.

Chúa ơi. Đời mình coi như xong.

Mình định nói cho cậu ấy sự thật. Rằng Boris không phải là người yêu bí mật của mình, mà là Bông Tuyết Bí Mật của mình.

Nhưng Tina đã chen lên kéo tay mình và nói: "Xin lỗi Kenny, Mia phải đi bây giờ". Rồi cậu ấy lôi tuột mình vào phòng Thay đồ nữ.

"Mình phải nói cho cậu ấy" - mình cứ nói đi nói lại như con điên, cố vùng vẫy ra khỏi tay Tina - "Mình phải nói cho cậu ấy. Mình phải cho cậu ấy biết sự thật."

"Không, cậu không được nói" - Tina nói rồi đẩy mình vào toilet - "Hai cậu đã chia tay rồi. Ai để ý lý do chứ? Cậu đã được giải thoát, đấy mới là điểm quan trọng."

Mình chớp mắt và nhìn gương mặt nhem nhuốt của mình qua tấm gương phía trên bồn rửa mặt. Trông mình thật kinh khủng. Chưa bao giờ mình mất tư cách đến thế này. Vừa nhìn thấy bản thân mình lại òa khóc lần nữa.

Tất nhiên Tina nói cậu ấy đảm bảo anh Michael không có ý trêu chọc mình. Rằng chắc hẳn anh ấy đoán ra mình là người tặng thiệp và cố tìm cách cho mình biết anh ấy cũng có tình cảm với mình.

Nhưng mình không tin. Bởi vì nếu đấy là sự thật - nếu đấy là sự thật - thì tại sao anh ấy lại để mình đi? Tại sao anh ấy không cố giữ mình lại?

Tina tìm mọi cách thuyết phục mình rằng là anh ấy chắc chắn muốn làm thế rồi. Nhưng thử xem cái cách mình hét lên sau khi đọc bài thơ của anh ấy lại còn vừa chạy vừa khóc chạy đi như thế thì ai mà chẳng hiểu rằng đó không phải là một dấu hiệu tốt. Có khi anh ý nghĩ bài thơ đã làm mình buồn ấy chứ. Hơn nữa, Tina còn chỉ ra rằng cho dù anh Michael có đuổi theo mình lúc đó thì cũng bị Kenny chắn đường mất rồi. Mà rõ ràng lúc đó nhìn có vẻ như hai đứa mình đang có chuyện riêng và không muốn bị làm phiền.

Tất cả đều có thể xảy ra.

Nhưng cũng có thể là anh Michael chỉ đang đùa. Và nếu đúng thế thì trò đùa này thật tàn nhẫn vì anh ấy không biết mình yêu anh ấy dường nào. Rằng, nếu không có anh ấy mình sẽ không bao giờ, không bao giờ có được sự tự tin. Vì mình luôn tâm niệm rằng trong mắt của anh Michael, mình luôn chỉ là con nhóc bạn thân của em gái anh ấy. Có lẽ anh ấy chỉ định đùa cho vui.

Anh ấy hoàn toàn không có lỗi gì cả. Nhưng mình sẽ không bao giờ rời khỏi phòng tắm này.

Mình sẽ chờ đến lúc mọi người về hết, sau đó sẽ chuồn ra ngoài, và không ai còn gặp lại mình cho tới tận học kì sau, mà tới lúc ấy, hy vọng mọi chuyện sẽ qua hết.

Hoặc tốt hôn cả, có lẽ mình sẽ ở lại Genovia...

Phải rồi. Sao lại không nhỉ?

__________________

Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, 5h chiều, ở nhà

Mình không hiểu vì sao mọi người không để cho mình yên.

Thật đấy. Có thể kì thi cuối kì kết thúc rồi, nhưng mình vẫn còn cả đống việc phải làm. Mình còn phải sắp hành lí nữa! Mọi người không biết là để chuẩn bị ra mắt toàn thể nhân dân của cái đất nước mà mình một ngày nào đó sẽ trị vì thì cần phải sắp rất nhiều hành lý ư?

Vậy mà, mọi người vẫn gọi điện thoại liên tục, viết email liên tục và thậm chí mò đến tận nhà.

Mình sẽ không nói chuyện với ai hết. Mình nghĩ mình đã nói rõ lắm rồi cơ mà. Mình sẽ không nói chuyện với Lilly, hay Tina, hay bố, hay thầy Gianini, hay mẹ và NHẤT LÀ anh Michael, mặc dù anh ấy đã gọi tới bốn lần.

Mình đang quá bận rộn!

Và cắm tai nghe thế này mình sẽ không nghe cả thấy tiếng đập cửa ấy chứ. Thật thoải mái!!!!

__________________

Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, 5h30 chiều, cầu thang thoát hiểm

Con người phải có quyền riêng tư chứ. Nếu mình muốn ở trong phòng, khóa trái cửa lại và không ra ngoài hay tiếp xúc với bất cứ ai, thì mình phải được quyền làm như thế. Mọi người không thể gở bản lề cửa phòng mình và tháo rời nó ra được. Như thế là vi phạm quyền tự do cá nhân!

Nhưng mình đã nghĩ ra cách khác để chống đối. Mình đang ở bên ngoài cầu thang thoát hiểm. Ở ngoài này tuyết đang rơi. Chả còn ai đuổi theo mình cả!

May là mình đã mua mấy chiếc bút kiêm đèn pin, vì thế mình vẫn có thể viết. Mặt Trời đã lặn được một lúc rồi và mông mình cũng đang lạnh cóng. Nhưng ở ngoài này cũng khá thích, chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi lộp cộp trên nóc cầu thang thoát hiểm, và thỉnh thoảng có tiếng còi xe. Thật thanh bình!

Mình chợt nhận ra: Mình cần nghỉ ngơi. Một kì nghỉ dài.

Ở Genovia có một bãi biển rất đẹp. Với bờ các trắng và hàng dừa xanh mát.

Rất tiếc là dù có đến đó cũng không bao giờ có thời gian tận hưởng cảnh đẹp bởi vì mình còn phải tham gia vào lễ đặt tên một loại tàu chiến gì đó hay đại loại như vậy.

Nhưng nếu mình sống ở Genovia... ý mình là, chuyển đến đó và sống luôn đó...

Tất nhiên mình sẽ nhớ mẹ. Mình đã tính đến chuyện đó rồi. Mẹ đã nhoài người ra khỏi cửa sổ khoảng hai mươi lần xin mình vào nhà hoặc ít nhất là mặc thêm áo khoác vào. Mẹ thật đáng yêu. Mình sẽ nhớ mẹ lắm.

Nhưng mẹ có thể tới Genovia thăm mình. Ít nhất là từ giờ cho tới khi được tám tháng . Đi lại bằng máy bay có lẽ hơi nguy hiểm. Nhưng mẹ có thể tới thăm mình sau khi sinh em bé mà.

Thầy G cũng được lắm! Thầy ấy vừa nhoài người ra hỏi xem thử mình có muốn ăn thử món thầy vừa làm không. Thầy đã bỏ hết thịt ra ngoài hộ mình rồi.

Thầy ấy thật tử tế. Thầy cũng có thể tới Genovia thăm mình.

Sống ở đấy hẳn sẽ thích lắm. Mình có thể chơi với bố mọi lúc. Một khi đã hiểu bố hơn thì thấy bố hoàn toàn không đáng sợ chút nào. Bố cũng muốn mình ra khỏi cầu thang thoát hiểm ngay. Mình đoáng là mẹ vừa phải gọi điện cho bố. Bố nói bố rất tự hào về mình, vì buổi họp bào và điểm B- môn Đại số nữa. Bố muốn đưa mình đi ăn tối để chúc mừng. Bố nói bọn mình có thể tới nhà hàng Zen Palatte. Một nhà hàng ăn chay nổi tiếng. Bố thật dễ thương!

Nhưng đáng tiếc là chính bố là người đã ra lệnh cho chú Lars gở cửa phòng mình ra, nếu không mình đã đi ăn với bố rồi.

Ronnie, hàng xóm bên cạnh nhà mình, vừa nhìn ra cửa sổ và thấy mình. Giờ thì chị ấy muốn biết mình đang làm gì mà lại ngồi ngoài cầu thang thoát hiểm vào giữa tháng 12 rét buốt thế này.

Mình nói mình muốn có không gian riêng và đây là cách duy nhất.

Ronnie nói: "Đừng nói dối chị, chả nhẽ chị không biết ngoài ấy thế nào sao."

Chị ấy nói mình sẽ chết rét nếu không mặc áo khoác và định đưa mình chiếc áo lông chồn của chị ấy. Mình đã lịch sự từ chối vì mình không thể khoác lên mình da của động vật chết được.

Thế rồi chị ấy cho mình mượn cái chân điện mà chị ý dùng để chặn vào khe hở bên dưới điều hòa. Vậy cũng tốt!

Chị Ronnie chuẩn bị đi chơi. Nhìn chị ý trang điểm cũng vui. Trong khi trang điểm, chị ý vẫn tiếp tục nói chuyện với mình qua ô cửa sổ. Chị ý hỏi có phải mình gặp rắc rối ở trường nên mới ngồi ngoài cầu thang thoát hiểm như thế không, và mình trả lời là đúng. Chị ý hỏi là rắc rối gì và mình đã kể cho chị ý. Mình kể cho chị ý nghe mình bị hành hạ thế nào: rằng mình yêu anh của đứa bạn thân nhất, nhưng anh ấy lại chỉ coi đấy là trò đùa. Và còn chuyện tất cả mọi người nghĩ mình quan hệ lén lút với một nghệ sĩ vi-ô-lông bị hôi miệng và còn là bạn trai của bạn thân nhất của mình nữa chứ.

Chị Ronnie lắc đầu nói, thời trung học nào cũng vậy, không có gì thay đổi cả. Chị ý hiểu cảm giác khi bị hành hạ.

Lúc mình nói với chị Ronnie về ý định muốn chuyển đến sống ở Genovia, chị ý nói cảm thấy tiếc khi nghe thế. Chị ý sẽ nhớ mình vì mình thực sự đã giúp cải thiện phòng đổ rác của tòa nhà sau khi kiên quyết đòi lắp đặt thùng rác riêng phân loại báo, vỏ hộp và chai lọ.

Rồi chị Ronnie nói chị ấy phải đi hẹn hò với bạn trai đi uống cocktail ở nhà hàng Carlyle. Và rằng mình có thể giữ cái chăn điện nhưng nhớ vứt đi sau khi dùng xong.

Chúa ơi! Ngay cả hàng xóm của mình, người lúc trước là đàn ông, mà cũng có bạn trai. CÓ CHUYỆN GÌ VỚI MÌNH THẾ NÀY????

Ui ui... mình nghe thấy có tiếng bước chân vào phòng mình. Ai thế nhỉ???

Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, 7h30 tối

Đoán xem ai vừa ra ngoài cầu thang thoát hiểm và ngồi với mình suốt nửa tiếng nào?

Là bà.

Thật đấy.

Mình đang ngồi ngoài đó suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên thấy một cánh tay áo choàng lông thú thò ra ngoài cửa sổ, rồi đến một đôi giày cao gót, rồi một mái tóc vàng óng. Bà chứ ai!

"Amelia" - bà nghiêm nghị nói - "Cháu đang làm gì ngoài này thế? Tuyết đang rơi mà, vào trong nhà đi."

Mình choáng luôn. Choáng là vì bà dám đi ra ngoài cầu thang thoát hiểm (ngoài này có rất nhiều phân chim), và mở đầu bằng một câu mệnh lệnh khô khốc, sau tất cả những gì bà đã làm cho mình.

Nhưng mình chưa kịp giận thì bà đã đề cập đến vụ đó ngay.

"Ta hiểu cháu đang giận ta. Và cháu hoàn toàn có quyền đó. Nhưng ta muốn cháu biết rằng những gì ta làm đều là vì cháu."

"Vâng phải rồi, vì cháu!" - mặc dù mình đã thề là mình không bao giờ nói chuyện với bà nữa nhưng mình không kiềm chế được - "Bà, sao bà vẫn có thể nói như thế? Bà có biết là bà đã làm cháu bẽ mặt khủng khiếp thế nào không!"

"Ta không hề có ý đó". - Bà từ tốn nói - "Ta đã muốn cho mọi người thấy rằng cháu cũng xinh đẹp như những cô gái trên tờ tạp chí, mà ta biết cháu luôn mơ ước mình được giống như họ. Quan trọng cháu phải biết rằng cháu không hề xấu xí như bản thân cháu luôn nghĩ."

"Có thể thế, nhưng bà cũng không nên làm như vậy chứ".

"Ta hỏi cháu, ngoài cách đó ra thì còn cách nào khác nữa? Ta biết cháu sẽ không bao giờ chịu chụp ảnh cho bất kì tờ tạp chí nào. Cho dù là tờ Vogue hay Harper's Bazaar. Cháu không hiểu những gì Sebastiano nói về dáng người cháu ư? Cháu thực sự xinh đẹp Amelia ạ. Giá như cháu có thể tự tin hơn một chút về bản thân - thỉnh thoảng phô trương một chút. Đảm bảo cậu bạn đó sẽ nhanh chóng bỏ cô bé ruồi nhà kia để chạy theo cháu!"

"Ruồi giấm chứ." - mình sửa lại ngay - "Mà cháu đã nói với bà rồi, anh Michael thích chị ấy bởi vì chị ấy rất thông minh. Bọn họ có rất nhiều điểm chung - ví dụ như tin học chẳng hạn. Chả liên quan gì đến hình của chị ấy cả."

"Ôi Mia," - bà phẩy tay - "Đừng ngây thơ như thế."

Haiz, thật không công bằng khi trách bà bởi bà đến từ một thế giới hoàn toàn khác. Trong thế giới của bà, phụ nữ được đánh giá bởi vẻ bề ngoài - hoặc nếu họ không đẹp lắm thì họ phải tìm cách mặc những bộ trang phục thật lộng lẫy để tôn mình lên. Cả đời họ có bao giờ phải làm gì đâu. Ngoài việc thỉnh thoảng đi làm từ thiện một vài nơi, nhưng cũng chỉ có thế.

Bà không thể hiểu rằng ngày nay sắc đẹp không còn quá quan trọng nữa. Tất nhiên với Hollywood hoặc trên sàn diễm ở Milan thì vẫn quan trọng. Nhưng ngày nay mọi người hiểu rằng một sắc đẹp hoàn hảo là kết quả của bộ nhiễm sắc thể AND - và con người không thể làm gì để tác động vào nó cả. Thế nên chẳng có gì to tác nếu một người sinh ra đã xinh đẹp. Cũng đều do gene cả thôi.

Ngày nay điều quan trọng là bạn làm được gì với bộ não đằng sau những đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó (hoặc mắt nâu, mắt xanh lá cây hay màu gì cũng được). Trong thời của bà, những cô gái biết nhân vô tính ruồi giấm như chị Judith có thể bị coi là dở hơi, ngông cuồng. Trừ khi chị ta vừa có thể nhân giống vô tính ruồi giấm và có thể lộng lẫy trong trang phục của Dior.

Ngay cả trong thời đại văn minh hiện nay, những cô gai như chị Judith vẫn không được chú ý nhiều bằng những đứa như Lana - điều này thật không công bằng vì rõ ràng nhân giống ruồi giấm quan trọng hơn nhiều việc có một mái tóc suôn và mềm mại.

Còn những đứa những đứa như mình được liệt vào hàng thảm họa của loài người: không biết nhân giống vô tính ruồi giấm và mái tóc thì cực xấu.

Nhưng không sao. Giờ mình cũng quen rồi.

Bà mới là người cần phải chấp nhận sự thật phũ phàng này.

"Anh Michael không phải là kiểu người bị ấn tượng chỉ vì cháu lên phụ trang tờ Sunday Times trong mấy bộ váy dạ hội hở vai. Chính vì thế mà cháu thích anh ý. Nếu anh ấy là loại người bị thu hút bởi vẻ đẹp bên ngoài thì cháu đã chẳng muốn can hệ gì với anh ta hết."

Bà trông có vẻ không cần phải hiểu những gì mình nói.

"Thôi được rồi, có lẽ cháu và ta vẫn cần phải tranh luận tiếp. Nhưng dù gì thì... Amelia, ta tới để xin lỗi cháu. Ta không bao giờ muốn làm cháu buồn. Ta chỉ muốn chứng tỏ cho cháu thấy cháu có thể làm mọi chuyện chỉ cần cháu có đủ can đảm". Nói rồi bà dang rộng hai tay ra. "Và nhìn xem ta đã thành công đến thế nào. Cháu đã lên kế hoạch và tổ chức được cả một cuộc họp báo, một mình cháu!"

Mình không thể nhịn cười khi nghe thấy thế: "Vâng, cháu đã làm được."

"Và... ta còn biết là cháu đã đỗ môn Đại số."

Mình cười toe toét: "Vâng, đúng vậy."

"Giờ thì... chỉ còn duy nhất một việc phải làm thôi."

Mình gật đầu: "Cháu biết. Và cháu đã nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Cháu nghĩ sẽ tốt hơn cả nếu cháu kéo dài thời gian ở Genovia. Có lẽ từ giờ cháu sẽ ở đó luôn. Bà thấy sao?"

Bà sửng sốt thấy rõ.

"Sống ở... sống ở Genovia ư?" - Ha, lần đầu tiên mình khiến bà bối rối đến vậy - "Cháu đang nói cái gì đấy?"

"Cháu sẽ học nốt năm học này ở đây. Sau đó cháu sẽ chuyển sang một trong mấy trường nội trú ở Thụy Sĩ mà bà vẫn thường nói đấy."

"Cháu sẽ không thích đâu" - bà lắc đầu.

"Không. Chắc sẽ vui mà. Không có con trai, đúng không ạ? Càng tốt! Giờ cháu phát ngấy bọn con trai rồi."

"Nhưng còn các bạn cháu... mẹ cháu..."

Mình nói ngay: "Họ có thể đến thăm mà."

Rồi mặt bà bỗng nhiên đanh lại, nheo nheo hai cái mắt kẻ mascara đậm xịt nhìn mình:

"Amelia Mignonette Grimaldi Renaldo. Cháu đang chạy trốn điều gì đó, đúng không?"

"Không đâu bà ơi. Cháu thích sống ở Genovia thật mà. Ở đó hẳn là sạch sẽ lắm."

"SẠCH SẼ?" - bà đứng phắt dậy. Gót giày bà giẫm vào vũng nước nhưng bà không buồn để ý. Bà nghiêm nghị chỉ qua cánh cửa sổ phòng mình.

"Cháu đi vào trong ngay lập tức cho ta" - giờ thì không phải là nói nữa mà là rít.

Mình sợ quá cun cút làm theo mệnh lệnh của bà, lật đật cởi tấm chăn điện của chị Ronnie ra và bò trở lại phòng. Rồi đứng nhìn bà lồm cồm theo sau.

"Cháu..." - bà vừa đưa tay chỉnh lại váy vừa nói- "... là một công chúa của hoàng tộc Renaldo. Một công chúa..." - bà vừa nói vừa tới bên tủ quần áo của mình và lấy hết đồ ra - "... không bao giờ được trốn tránh trách nhiệm của mình. Cũng không được trốn chạy ngay lần xui xẻo đầu tiên."

Mình cố vớt vát: " Bà, những gì xảy ra hôm nay không phải là lần xui xẻo đầu tiên. Những gì xảy ra hôm nay là lần cuối cùng rồi. Cháu không thể chịu được nữa bà ạ. Cháu phải đi thôi."

Bà lấy trong tủ quần áo mình ra chiếc vày Sebastiano thiết kế cho mình đi dự vũ hội. Bộ váy dự định sẽ khiến anh Michael quên rằng mình là bạn của em gái anh ấy.

"Vớ vẩn." - bà nói

Chỉ có mỗi thế.

Chỉ một câu "vớ vẩn". Rồi bà chìa cái váy ra trước mặt mình.

"Bà..." - giọng mình giờ đã xuống nước gần như năn nỉ. Mà có lẽ bố mẹ và thầy G đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi giữa bà và mình cũng nên. Làm sao mà không nghe thấy được cơ chứ? Có còn cánh cửa nào ngăn cách phòng mình và phòng khách đâu.

"Bà không hiểu đâu. Cháu không thể quay lại đó được."

"Càng thế cháu lại càng phải đi." - bà nói giọng chắc nịch.

"Không được đâu ạ. Cháu không có ai mời đi khiêu vũ cả. Chỉ mấy đứa dở hơi mới đi dự dạ hội một mình thôi" - mình đến chết mất thôi. Đến bao giờ bà công nhận cái đạo lí đơn giản này nhỉ???

"Cháu không hề dở hơi Amelia ạ. Cháu là một cô công chúa. Và công chúa thì không bao giờ trốn chạy cả. Họ sẽ quay lại và dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn đang chờ phía trước".

"Chuyện không đơn giản như bà nghĩ đâu. Phức tạp lắm bà ạ. Giờ cả trường cho rằng cháu đang yêu Boris Pelkowski".

"Chính vì thế... cháu càng phải cho mọi người thấy cháu không để tâm họ nghĩ gì."

"Sao cháu không thể cho bọn họ thấy cháu không để tâm bằng cách ở nhà?"

"Bởi vì như thế là cách hèn nhát. Và sau tất cả những gì cháu vừa thể hiện trong tuần qua, Mia ạ, cháu không thể hèn nhát. Giờ thì đứng dậy mặt đồ vào đi."

Mình không hiểu sao lại nghe lời bà đến vậy. Mà không phải vì sợ. Có lẽ vì sâu thẳm bên trong, mình hiểu rằng bà nói đúng.

Hoặc cũng có thể mình tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng mình nghĩ lý do thực sự là vì lần đầu tiên trong đời bà không gọi mình là Amelia.

Không. Bà đã gọi mình là Mia.

Và cũng chính bởi cái tính đa cảm của mình mà giờ mình đang ngồi trong xe quay lại ngôi trường Trung Học Albert Einstein ngu ngốc, nơi mà bốn tiếng trước mình đang nước mắt ngắn nước mắt dài.

Mình đang mặc chiếc váy nhung ngu đần của anh Sebastiano! Nhỡ mọi người lại chỉ trỏ và chế nhạo khi thấy mình đến có một mình thì sao?

Mà thôi kệ, dù gì thì ngày mai, mình cũng sẽ ở cách nơi này hàng nghìn cây số rồi.

Chúa ơi. Đến nơi rồi.

Mình thấy nôn nao hết cả người. Hay là ốm rồi????

__________________

Thứ bảy, ngày 19 tháng 12, trên phi cơ Hoàng gia Genovia

________________________________________

Năm mình tròn sáu tuổi, món quà duy nhất mình ước ao trong sinh nhật là một con mèo.

Mình ko quan tâm là mèo loại gì. Mình chỉ muốn có 1 con mèo của riêng mình. Mình đã đến thăm ông bà ngoại ở nông trại ở Ấn Độ, và ở đó nuôi rất nhiều mèo. Một trong số đó vừa sinh mèo con - chúng có màu cam đốm trắng, thường rên rất to mỗi khi được người khác nựng, và thích cuộn tròn ngủ trong túi áo khoác của mình. Hơn bất cứ thứ gì khác trên đời, mình rất muốn có 1 trong mấy con mèo đó.

Cũng phải nói rằng, hồi đó, mình có tật mút-ngón-cái. Mẹ đã làm mọi cách để mình thôi mút ngón tay cái, kể cả việc mua cho mình búp bê Barbie, mặc dù mẹ rất ghét loại đồ chơi này. Nhưng vẫn vô ích.

Rồi khi mình bắt đầu nài nỉ mẹ cho nuôi 1 con mèo con, mẹ đã giao hẹn: nếu mẹ mua cho mình 1 con mèo con vào sinh nhật mình thì mình phải hứa là sẽ ko mút ngón tay cái nữa.

Mình đồng ý ngay lập tức. Mình mong có 1 con mèo của riêng mình đến mức ấy cơ mà!

Và rồi sinh nhật mình đến gần, mình bắt đầu tỏ ý nghi ngờ ko biết mẹ có giữ đúng thỏa thuận ko. Mặc dù mới 6 tuổi nhưng mình đã hiểu được 1 điều: mẹ ko phải là người mẹ có trách nhiệm nhất. Nếu ko tại sao điện thường bị cắt đến như vậy? Chưa kể phân nửa thời gian mình thường mặc cả váy LẪN quần, chỉ vì mẹ để mình tự quyết định xem muốn mặc gì. Do đó, mình ko dám chắc mẹ sẽ nhớ chuyện con mèo - hoặc, nếu có nhớ, cũng ko biết phải mua ở đâu.

Vì thế trong buổi sáng sinh nhật lần thứ 6 của mình, mình chẳng dám hy vọng gì nhiều.

Nhưng khi mẹ đến bên giường mình ôm cục bông vàng và trắng này đặt vào lòng mình, rồi mình nhìn vào đôi mắt xanh da trời (đấy là trước khi nó chuyển màu xanh lá cây) của Louie (lúc này nó chưa được gọi là Louie Mập cho tới khi tăng hơn 10kg sau đó), 1 cảm giác hạnh phúc chưa tưng thấy len lỏi trong mình. Mình cứ ngỡ răng đời này sẽ ko bao giờ còn được trải qua cảm giác hạn phúc như vậy lần hai.

Nhưng đó là chuyện trước tối hôm qua.

Tối hôm qua là buổi tối tuyệt vời nhất trong CẢ CUỘC ĐỜI mình. Sau vụ anh Sebastiano và đống ảnh ót, mình đã cho rằng ko bao giờ có thể cảm kích nổi bà nữa.

Nhưng mà đã QUÁ ĐÚNG khi bắt mình đến dự vũ hội. Mình RẤT HẠNH PHÚC vì đã quay lại Trường Trung học AE, ngôi trường tốt nhất, dễ thương nhất cả nước này, nếu ko muốn nói là cả thế giới này!!!!!!!!!

Chuyện là thế này:

Chú Lars và mình dừng trước cổng trường. Có rất nhiều bóng đèn trắng lấp lánh được trang hoàng trên khắp các cánh cửa sổ, chắc là họ muốn tượng trưng cho băng tuyết gì đó.

Mình cảm giác hơi nôn nao khó chịu và mình nói với chú Lars. Chú ấy nói mình ko thể nôn được bởi vì theo chú ý nhớ thì mình chưa hề ăn gì từ sau khi ăn cái bánh Entemann trước bữa trưa, và những thứ ấy chắc hản đã được tiêu hóa hết rồi. Nói rồi chú ý hộ tống mình đi lên bậc thang dẫn vào trường.

Có rất nhiều người đang đứng túm tụm quanh khu vực giữ áo khoác phía ngoài cửa ra vào. Chú Lars đi cất áo khoác cho mình, còn mình đã sẵn sàng chờ có người đến và hỏi mình làm trò gì ở đây mà ko có ai đi cùng. Tuy nhiên chỉ có Lilly-và-Boris cùng Tina-và-Dove bước về phía mình và nói rất vui vì mình đã đến (lúc sau Tina kể cho mình nghe là cậu ấy đã giải thích với tất cả mọi người rằng Kenny và mình đã chia tay, tất nhiên là cậu ấy ko nói lý do, TẠ ƠN CHÚA).

Thế rồi mình bước vào trong phòng tập cùng với đám bạn. Phòng tập hôm nay được trang hoàng đúng với ko khí mùa đông với những bông tuyết được cắt bằng giấy treo khắp nơi, 1 sàn khiêu vũ và tuyết giả phủ trắng khắp mặt sân. Phải nói là trông chúng trắng và sạch hơn rất nhiều so với đám tuyết thật đang dầy đặc trên đường ngoài kia.

________________________________________

Mọi người đã đến rất đông. Mình nhìn thấy Lana và Josh, anh Justin B cùng đám fan hâm mộ, Shameeka với Ling Su và nhiều người khác. Cả Kenny cũng có ở đó mặc dù khi gặp mình cậu ấy đỏ mặt và quay đi, bắt chuyện với 1 cô bạn cùng lớp Sinh với bọn mình. Tốt thôi!

Tất cả mọi người đều có mặt, trừ 1 người mình sợ gặp nhất. Hoặc mong gặp nhất. Mình cũng chẳng biết là cái nào nữa.

Rồi mình thấy chị Judith G. Chị ấy đã cởi áo khoác. Hôm nay trông chị ấy khá xinh trong bộ váy đỏ của Laura Ashleyish.

Nhưng chị ý ko khiêu vũ với anh Michael. Chị ý đang nhảy cùng 1 anh chàng mình chưa gặp bao giờ.

Thế là mình nhìn quanh tìm Lilly và cuối cùng cũng thấy cậu ấy đang gọi điện thoại. Mình lại gần cậu ấy và hỏi: "Anh trai cậu đâu?"

Lilly dập máy: "Làm sao mình biết?" - cậu ấy vặc lại - "Mình đâu phải bảo mẫu của anh ấy"

Sao cậu ấy lúc nào cũng phải cau có thế nhỏ!

Mình rụt rè nói: "Tại mình thấy chị Judith G ở đây, vì thế mình nghĩ..."

"Vì chúa" - Lilly rít lên, mặc dù nhỏ thôi - "mình phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây? Anh Michael ko hẹn hò với chị Judith"

Mình nói: "Ờ, thế thì tại sao bọn họ lại phải dính chặt lấy nhau suốt 2 tuần qua?"

"Bởi vì họ phải chuẩn bị cho cái phần mềm vi tính dớ dẩn trong Vũ Hội này chứ sao. Với cả chị Judith G có bạn trai rồi" - nói rồi, Lilly chộp lấy vai mình và xoay người mình lại chỉ về phía người đang nhảy cùng chị Judith trên sàn - "Anh ấy học trường Trinity"

Trông anh ấy hơi giống Kenny, mỗi tội cao hơn và bảnh trai hơn 1 chút.

"Ồ!" - mình thật ko biết nói câu gì hơn.

"Đúng vậy. Mình chẳng hiểu hôm nay cậu làm sao, nhưng minh chả biết làm gì với cậu khi cậu cứ hâm hâm thế này. Ngồi xuống đây" - cậu ấy kéo 1 cái ghế ra. - "và đừng có đi đâu đấy. Mình muốn biết phải tìm cậu ở đâu khi mình cần"

Mình thậm chí chả hỏi Lilly vì sao cậu ấy cần tìm mình. Mình chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống. Mình có cảm giác như chẳng thể đứng dậy được nữa. Mình quá mệt.

Ko phải là mình thất vọng vì mình đâu muốn gặp anh Michael. Ít nhất có 1 phần trong mình mách bảo với mình như thế.

Nhưng phần còn lại trong mình thực sự muốn gặp anh ấy để hỏi xem anh ấy có ý gì khi viết bài thơ đó.

Nhưng lại sợ câu trả lời.

Bởi vì nó có thể ko phải là câu trả lời mình mong muốn.

Một lúc sau, chú Lars và chú Wahim lại ngồi cạnh mình. Mình thấy mình chẳng khác gì 1 vật trang trí trong vũ hội tưng bừng này. Còn ko nữa, mình đang trơ ở đó, ngay giữa buổi dạ tiệc, với 2 vệ sĩ đang say sưa tranh luận về lợi và hại của đạn cao su. Chẳng ai mời mình nhảy. Mà có khi chẳng ai nhận thấy sự có mặt của mình ngày hôm nay ý chứ!

Sao mình lại ở lại nhỉ? Mình đã làm những gì bà nói. Mình đã đến đây. Mình đã cho mọi người thấy mình ko hèn nhát. Sao mình ko được rời khỏi đây?

Mình đứng dậy. Mình nói với chú Lars: "Đi thôi. Chúng ta ở đây đủ lâu rồi. Cháu còn nhiều đồ đạc phải sắp xếp. Đi thôi"

Chú Lars đồng ý và định đứng dậy. Bỗng chú ấy dừng lại. Mình thấy chú ấy đang nhìn chằm chằm ra sau lưng mình. Mình quay đầu lại.

Là anh Michael.

Rõ ràng anh ấy chỉ vừa mới tới. Anh ấy thở ko ra hơi. Cà vạt của anh ấy còn chưa được thắt và trên tóc vẫn còn dính tuyết.

"Anh ko nghĩ em sẽ tới" - anh ấy vừa thở hổn hển vừa nói.

Mình biết lúc đó mặt mình đỏ gần bằng màu váy của chị Judith G. Nhưng mình chẳng thể làm gì được hơn. Mình nói: "Vâng, suýt nữa thì ko"

"Anh đã gọi cho em rất nhiều lần nhưng em ko chịu nghe điện thoại"

"Em biết" - mình lí nhí nói. Lúc đó mình chỉ ước giá như cái sàn có thể mở ra, giống như trong phim Cuộc sống tươi đẹp, và mình sẽ rơi xuống hồ nước bên dưới và chết đuối dưới đó, để ko phải tiếp tục cuộc trò chuyện này.

"Mia, chuyện hôm nay... anh ko hề có ý làm em khóc."

Thôi thì chỉ cần sàn nhà có thể mở ra cho mình chui xuống đó thôi cũng được. Mình vẫn cứ cúi gầm mặt, chăm chăm nhìn xuống sàn nhà.

"Đâu có. Ko phải tại anh đâu. Chỉ là vài điều Kenny nói thôi"

"Ừ. Anh nghe nói 2 đứa đã chia tay" - anh Michael nói

Phải rồi. Chắc tới giờ này thì cả trường đã biết. Giờ thì mặt mình có lẽ còn chóe lọe hơn cả màu váy của chị Judith mất.

"Vấn đề là..." - anh Michael nói tiếp - "... anh biết đấy là em. Là người tặng những tấm thiệp."

Nếu như anh ấy dùng tay moi trái tim mình ra và ném xuống nền nhà hoặc đá ra khỏi phòng cũng ko đau bằng lúc nghe mấy câu nói vừa rồi của anh ý. Mắt mình hình như lại chực trào ra rồi.

"Anh biết ư?" Chỉ 1 điều ấy thôi cũng đủ làm trái tim mình tan vỡ. Chưa cần nói đên chuyện xảy ra ngay chính tại buổi vũ hội, trước mặt tất cả mọi người... Thật, ko gì đau bằng!

"Tất nhiên là anh biết." - anh ấy nói. Trông có vẻ bình tĩnh - "Lilly nói với anh"

Mình ngẩng phắt đầu dậy. Lần đầu tiên mình nhìn thẳng vào mặt anh ý.

"Lilly nói với anh?" - mình gần như hét lên - "Làm sao mà cậu ấy biết?"

"Anh ko biết. Hình như cô bạn Tina của em kể cho nó nghe. Nhưng chuyện đó ko quan trọng"

Mình nhìn quanh phòng và thấy Lilly và Tina đang đứng từ xa, cả 2 đều đang nhìn về phía mình. Khi thấy mình đang nhìn, 2 đứa vội quay đi giả vờ đang say sưa nói chuyện với mấy ông bạn trai.

"Em sẽ giết 2 đứa đó" - mình lẩm bẩm.

Bỗng anh Michael tiến tới, đặt tay lên vai mình, khẽ rung 1 cái rồi nói: "Mia, chuyện đó ko quan trọng. Điều quan trọng là anh biết rõ những gì mình viết. Và anh nghĩ em cũng thế."

"Dĩ nhiên em có ý đó rồi" - mình ko nghĩ là mình nghe rõ những lời anh ấy vừa nói.

"Thế thì tại sao lúc ở vũ hội em lại hốt hoảng như vậy?"

Mình lắp bắp: "Thật ra bởi vì... bởi vì... em tưởng... em tưởng anh đang trêu em"

"KO bao giờ"

Và đúng ngay lúc đó anh ấy đã làm chuyện đó.

Ko ồn ào. Ko hỏi ý kiến mình. Ko chần chừ gì hết. Anh ấy cúi xuống và hôn mình, ngay lên môi.

Và mình nhận ra ngay lập tức, rằng Tina đã nói đúng:

Ko hề ghê 1 chút nào nếu bạn thực sự yêu anh ấy.

Nói đúng hơn, đó là điều ngọt ngào và tuyệt vời nhất trên đời.

Còn 1 vài điều thú vị nữa mà mình mới khám phá ra được:

Anh Michael cũng đã yêu mình từ rất lâu rồi, có khi còn lâu hơn mình, nhưng ko dám nói ra.

Và Lilly đã biết hết mọi chuyện mà ko nói gì cho đến vài ngay trước... bởi vì cậu ấy muốn thử xem bọn mình sẽ mất bao lâu để tự nhận ra tình cảm của đối phương (khá dài đấy)

Năm tới anh Michael sẽ học ĐH ở trường Columbia, chỉ cách nhà mình vài bến tàu điện vì vậy mình sẽ vẫn được gặp anh ấy thường xuyên.

À, còn nữa, khi Lana lướt sượt qua thấy bọn mình đang hôn nhau đã cáu kỉnh nói: "Chúa ơi, có cần lộ liễu thế ko?"

Mình nhảy điệu van-xơ với anh ý suốt cả tối, tới tận khi Lilly tới bên 2 đứa và nói: "Nhanh lên 2 người này, tuyết rơi nặng hạt lắm rồi, nếu ko đi bây giờ thì sẽ ko bao giờ về được nhà mất"

Bọn mình đã trao nhau 1 nụ hôn tạm biệt dài tưởng như bất tận, ngay trước cửa nhà mình mặc cho tuyết rơi ngày càng nặng hạt (và chú Lars đứng bên cạnh đang cằn nhằn vì lạnh)

Nhưng điều tuyệt vời nhất có lẽ là bọn mình đã chuyển thẳng sang hôn kiểu Pháp mà ko gặp rắc rối gì. Tina đã nói đúng - với người mình yêu, mọi thứ thật tự nhiên.

Giờ thì cơ trưởng nói mình phải cất bàn ăn đi để chuẩn bị cất cánh, vì thế mình phải dừng bút 1 lát.

Bố nói nếu mình ko ngừng nói về anh Michael thì bố sẽ lên phía trên ngồi với phi công suốt cả chuyến bay.

Bà nói hình như mình có vẻ cao lên. Mà cũng có thể thế thật. Nhưng bà cho đấy là vì cái váy mình đang mặc, 1 thiết kế mới nhất của anh Sebastino. Cuối cùng chiếc váy "thiết kế để khiến anh Michael ko còn coi mình là đứa bạn thân nhất của em gái anh ý nữa" đã thực sự có tác dụng.

Mình biết chiếc váy ko phải là nguyên nhân dẫn đến kết cục viên mãn này. Cũng ko phải hoàn toàn do sức mạnh của tình yêu (bởi bọn mình đã che giấu tình cảm suốt bao lâu nay mà có dám nói ra đâu)

Theo mình, tất cả là nhờ vào sự tự tin với chính bản thân mình.

Và sự thật là mình chính là 1 công chúa. Bằng mọi giá mình sẽ làm tốt vai trò này! Vì sao ư?

Bởi vì, giống như đoạn kết của tất cả các câu chuyện cổ tích mà mình từng đọc, nàng công chúa sẽ sống hạnh phúc trọn đời bên người mình yêu

-Hết tập 3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro