Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin cảm thấy hơi nóng. Rõ ràng lúc mới vào cậu còn cảm thấy lạnh mà, sao giờ lại.

Cơn nóng càng ngày càng lan ra khắp cơ thể, cậu cố chịu đi đến phòng vệ sinh.

Rõ ràng cậu đã không uống ly rượu của HanJi, sao lại như vậy. Không thể chịu được cơn khó chịu kia nữa, cậu phải rời khỏi đây thôi.

_______________

Kash sau khi nói chuyện với HanJi thì đi về phía Yoongi.

Yoongi đã chú ý xung quanh nên cũng biết ả ta đến đây có mục đích gì. Thấy Jimin không uống ly rượu kia nên anh giảm bớt sự lo lắng trong lòng. Anh biết HanJi và Kash đang có mưu kế gì đó nên đã cận thận không uống ly rượu Kash đưa.

Sau khi tiếp đón bọn họ, anh mới phát hiện Jimin đã không thấy đâu. Đang đi tìm khắp nơi, điện thoại của anh đổ chuông. Là Jimin.

"Giám đốc, cứu tôi.... nóng..." Cậu thở dốc, cảm giác nóng ran khắp cơ thể thật sự rất khó chịu.

Vì lần đầu tiên trúng thuốc lại ít hiểu biết về xuân dược nên cậu không biết loại này là như thế nào, cậu chỉ biết đứng sát vào bức tường để nhận sự mát lạnh từ nó, nhưng nó lại không đủ thoả mãn cậu.

"Em ở đâu ?" Giọng Yoongi lo lắng.

Là anh quá chủ quan nghĩ rằng nếu cậu không uống ly rượu đó thì sẽ không sao nên mới an tâm tiếp khách. Trong này biết bao nhiêu tên háo sắc, nếu cậu gặp phải chúng thì...

Anh không dám nghĩ tới, gấp rút chạy đi tìm cậu.

"Nhà... vệ... sinh..." Cậu khó nhọc nói từng chữ, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, nóng, rất nóng.

"Đợi anh"

[Cắt một đoạn: sau khi đưa Jimin từ nhà vệ sinh, Yoongi đưa cậu lên xe]

"Nóng, nóng quá..." Jimin ngồi cùng anh ở ghế lái phụ, liên tục dãy dụa, khó chịu xé chiếc áo phông, miệng liên tục lẩm bẩm.

"Jimin, em cố chịu chút nữa được không ?"

"JungSik? Anh đến rồi sao?"

Cậu bị thuốc làm mất đi lí trí, nhìn anh thành JungSik, đưa đôi tay giữ lấy mặt anh, cười dịu dàng.

"JungSik, em nhớ anh, rất nhớ anh. Cuối cùng anh cũng về rồi"

Ôm lấy anh, cậu dịu dàng nói, khuôn mặt gần trong gang tấc, đặt đôi môi mỏng áp xuống môi anh.

Yoongi đen mặt, đây là lần thứ 2 cậu nhận nhầm mà hôn anh. Jimin, đây là do em tự làm tự chịu. Em đốt lửa thì tự em dập tắt.

Cậu đã thành công kích thích anh, chỉ vì cậu đang ngồi trên người anh, đôi môi cứ hôn từ miệng, mở cả chiếc cúc áo đầu tiên mà hôn lên anh, vật dưới kia đã căng cứng.

"Cho xe chạy về khách sạn gần nhất"

Jimin, em là của anh. Anh không cho em tưởng nhầm anh là người khác nữa đâu.

  ( Hì hì, ko có H đâu nha, vì tui có biết viết H đâu )

______________

"Min Yoongi, mày ra đây cho tao !"

Tiếng đập cửa ầm ầm cùng tiếng quát mắng thành công đánh thức hai người đang ngủ trong kia.

Jimin tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng, toàn thân đau nhức, nhất là phía dưới. Xoa xoa đầu, Jimin trợn tròn mắt.

Yoongi không biết khi nào đã mở cửa. Nhìn papa mình đứng ở cửa, Yoongi chỉ mặc áo choàng tắm, cậu nhận thấy có chuyện không bình thường.

" Papa, mới sáng sớm papa gào cái gì?"

"Papa mày mà không tới là mày không chịu trách nhiệm với con nhà người ta đúng không ? Jimin à, chuyện cũng đã lỡ rồi, tháng sau, à không tuần sau chúng ta sẽ đi đến nhà con hỏi cưới..." Jin tua một tràng dài, nói rất nhiều mục đích là bắt Yoongi chịu trách nhiệm, và ngày đến nhà cậu cầu thân.

Jimin trì trệ, một lúc mới hoàn hồn nhìn thế cục xung quanh.

Chuyện mất mặt là bị cha giám đốc đến đây bắt gian. Cậu thật muốn chết đi cho xong.

"Thưa bác, con..." - cậu muốn mở miệng giải thích nhưng cậu chưa kịp nói đã bị Jin cắt đứt lời nói.

"Jimin, con không cần sợ, ta giúp con đòi lại công bằng !" - Jin vừa nói, vừa liếc Yoongi.

"Papa à, con có nói không chịu trách nhiệm đâu, được rồi, papa về đi cho em ấy nghỉ ngơi. Đi đi..." - Yoongi đẩy Jin ra cửa, đóng cửa lại. Không quên nháy mắt với Jin.

Jin cũng nháy mắt lại với anh, cười cười như nói: Ta diễn có đạt không?

Đúng, chuyện này một tay Yoongi tạo ra. Tối qua, lúc xong việc anh đã nhắn tin cho cha mình, bảo ông sáng hôm nay đến đây làm loạn. Chỉ là anh không ngờ cha anh lại diễn đạt hơn dự kiến.

Jin đi khỏi, căn phòng trở nên yên tĩnh. Jimin vò đầu, nhìn Yoongi.

Cậu biết tối qua cậu trúng thuốc, chỉ tại cậu, cậu chưa bao giờ thông minh để rồi hại người khác.

"Giám đốc, anh cứ xem như chuyện tối qua chưa xảy ra đi, chúng ta là người văn minh mà"

Xảy ra quan hệ với Tổng giám độc lại bị cha người ta bắt gặp, cậu thật sự muốn chết aaa.

"Không, anh sẽ cưới em !" Yoongi nghiêm túc nói.

"Hả ?"

"Em mới là người nên chịu trách nhiệm với tôi. Nếu để người khác biết tôi bị một chàng trai như em lấy mất trinh tiết thì tôi đâu còn mặt mũi nữa. Huống hồ, ba tôi cũng hiểu lầm chúng ta rồi, thôi cứ để tôi gánh chuyện này. Tuy nhiên em phải lấy tôi ! Nha ~".

Cậu ngớ ra nhìn anh nói, là nghiêm túc hay đùa giỡn đây?

"Giám đốc..."

"Tôi đưa em về nghỉ, mọi chuyện để tôi giải quyết. Em chỉ chờ làm chàng dâu của tôi là được."

Cậu im lặng cúi đầu. Mọi việc xảy ra chỉ trong chốc lát, vậy mà cậu lại làm chuyện đó với giám đốc, thật nực cười.

Yoongi giúp cậu chuẩn bị quần áo, tắm rửa ở khách sạn xong rồi đưa cậu về nhà. Sau đó lái xe đến một căn nhà trống sâu trong rừng rậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro