Chap 7: Thằng em láu cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó hé mở cửa phòng nhìn anh trai của nó. Nó phải đề phòng anh nó gạt nó ra rồi đánh nó.

Thấy anh trai không tức giận nữa nó mới bước hẳn ra. Yoongi lấy áo khoác và chìa khóa xe, nó lon ton chạy đằng sau anh.

Từ khi được cứu ra thì nó luôn đòi đi gặp Jimin, không cho nó đi thì nó tuyệt thực. Hôm nay không biết sao nó nghĩ ra chiêu này nữa.

Bên kia, Jimin sau khi tan tầm, cậu bước nhanh về nhà ngủ. Ngủ một giấc cậu tỉnh dậy pha mì ăn.

Cậu là một con sâu lười, ở nhà cậu không biết làm gì hết, mọi việc trong nhà đều để mẹ và em gái làm. Ai bảo cậu học giỏi nhất nhà còn cô em lại học không được như anh hai của nó cơ.

Còn bây giờ đi học xa nhà thì đành ăn mì thay cơm thôi.

Đang chuẩn bị ăn mì thì cậu nghe thấy tiếng gõ cửa. Ai vậy ta? Jimin lên đây đã quen được ai đâu. Cậu cũng không đặt hàng onlline mà. Chẳng lẽ là trộm?

Nghĩ vậy, cậu dè dặt đi mở cửa. Cửa vừa mở he hé đã thấy một lớn một nhỏ ôm một giỏ quà đứng trước cửa.

Ôi, là giám đốc sao, cái bản mặt lạnh lùng dọa người đó tại sao lại đến đây vậy?? Cậu mở cửa nhìn hai con người kia, nở nụ cười.

"Giám đốc...cả nhóc nữa, trời tối rồi sao hai người lại tới nhà tôi?"

"Không mời chúng tôi vào nhà sao?"

"A...Mời hai người vào nhà!" - Cậu tránh đường, giơ tay mời hai người kia vào nhà.

"Oaaa...Có mùi gì thơm vậy?" Cậu bé nhảy ra khỏi lòng anh nó. Nâng mũi ngửi ngửi.

"Thật ra tôi đang ăn mì. Hai người ăn chưa hay là cùng ăn với tôi luôn đi!" - Vừa nói xong cậu liền hối hận. Giám đốc lá ngọc cành vàng mà cậu lại đi mời ăn mì rẻ tiền.

"Thơm thật. Em cũng muốn ăn! - Cậu nhóc khuôn mặt tươi cười nhìn cậu.

" Vậy anh đi nấu thêm cho em một bát nữa nha. Giám đốc, anh có ăn không?" - Cậu đứng dậy đi vào phòng bếp quên chưa mời anh nên quay lại hỏi cái bản mặt lạnh lùng.

Anh lắc lắc đầu. Thấy vậy cậu cũng không hỏi thêm đi vào phòng bếp.

Một lúc sau Jimin bưng ra hai tô mì thơm phức. Tô nhỏ của cậu bé, tô lớn của cậu. Còn với tên mặt lạnh kia, cậu bưng cho anh một cốc nước.

"Đây là của em nè. Ăn cẩn thận kẻo nóng đó!" - Jimin đưa bát mì cho cậu nhóc không quên nhắc nhở.

"À quên. Giám đốc, tại sao giờ này anh lại đến nhà tôi?" - Không phải là đến ăn chực đó chứ.

Anh nhìn nhìn thằng nhóc ngồi bên mình rồi nhìn cậu.

"Nó muốn gặp cậu"

"Là nhóc muốn gặp anh sao? Mà quên nữa, nhóc tên gì? Anh còn chưa biết tên em. Anh là Park Jimin" - Cậu cười với cậu bé nọ.

"Em là Min Hoseok, mọi người gọi em là tiểu Seok" - Cậu nhóc cũng nhanh nhảu đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro