Câu chuyện phía sau làn khói.. Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/ Tôi thực sự cảm thấy sợ hãi Thế giới này. Dù 10 năm trước nó chỉ là rụt rè. Nhưng đến khi dám bước ra ngoài ánh sáng, thì thứ chân lý nào đó lại trở thành lừa phỉnh khi con người ta bản ngã đã là dục vọng. Đến chết vẫn là dục vọng. Những con người mới xuất hiện trong cuộc đời là những con người tệ đến mức khiến tôi khinh bỉ. Sự khinh bỉ ấy biến thành nỗi sợ hãi không dám gặp gỡ, không dám tiếp xúc với những người lạ. Tôi có thể chết bất kì lúc nào nếu còn bị tổn thương. Tôi chối bỏ cái quyền con người ấy, để được trở lại căn phòng nồng nặc mùi khói thuốc và rượu. Tôi lại viết, để giãi bày với bản thân về một cuộc sống thực sự khó khăn. Ban ngày tôi chiến đấu với bon chen, đêm về chiến đấu với chính bản thân mình. Có những câu chuyện mà viết đến hàng ngàn lần vẫn không thể diễn tả nổi. Tôi là câu chuyện ấy. Câu chuyện về một gã điên và một cuộc sống bình thường.

Có những lúc ngập mình trong rượu, cần sa và đủ thứ cười nói vô bổ, nhạt nhẽo để cố quên đi nỗi ám ảnh về con người thật. Đã có lúc tôi tưởng rằng mọi thứ sẽ ổn. Nhưng chỉ là lừa dối. Bởi vì tôi luôn rất buồn, thậm chí khóc nhiều đến không dừng lại được chỉ vì nỗi tuyệt vọng là quá lớn. Chẳng ai muốn cứu tôi thoát ra khỏi vũng lầy ấy, hoặc vì họ không thể nhận ra được tôi đã lún rất sâu rồi.

2/ Máy tính quá chậm, đến mức làm tôi giật mình nhớ ra tuổi thọ của nó. Nó sinh ra từ những đồng lương đầu tiên của tôi, và giờ thì ngoài yahoo messenger, Firefox, nó cõng đủ 120 gb chỉ word và word. Nghĩa là tôi đã viết ở cái ngưỡng không ít tí nào. Ngoài công việc là những mẩu chữ không bao giờ cho người khác đọc, những bức thư không bao giờ gửi đi, và ám ảnh của một cuộc sống nghèo nàn về mặt tinh thần.

Tôi không phải mẫu người lên mạng nói rằng mình tự kỉ, mình trầm cảm, mình gay...để mong người khác vào like chia sẻ. Tôi vẫn là một ai đó muốn giấu mình vào cái Thế giới ảo này, để cứu lấy chính mình khi gặp quá nhiều bế tắc trong cuộc sống. Tự tôi sẽ làm điều đó mà không cần đến ai. Hoặc đúng hơn là chẳng ai có thể. Tất cả chỉ là lừa dối và giả dối. Thế giới này là vậy.

Nếu như còn quá tin người như tôi vẫn thường, thì nghĩa là tôi sẽ còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Tôi kiệt sức vì điều đó. Đã có lúc tôi có thể sống cuộc sống như bao người. Nhưng tôi lựa chọn những thứ làm tôi thấy vui. Dù có thể người khác khó chịu, nhưng quan trọng là nó làm tôi vui. Nếu bạn có quyền yêu một ai đó, hoặc không yêu một ai đó, thì cái cách bạn chọn là nhìn thấy niềm vui của người khác, hoặc không. Những cơn đau lại ùa về như mưa đầu năm, tôi cũng đã ở gần cái ngưỡng mà tôi luôn cho rằng đấy là thời điểm mình sẽ chết. Chẳng còn hoảng loạn như ngày nào, giờ là một cái gì đó gần như là buông xuôi. Hoặc có thể là thanh thản mà đón nhận nó.

3/ Sống chỉ là tạm bợ, chết mới là được trở về. Sau bao ngày cố gắng trở thành một ai đó khác xa cái con người cũ, thì bạn thân vẫn là những chén rượu và người tình mỗi đêm vẫn là thuốc an thần. Tôi thực sự rất sợ cái Thế giới này ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro