Ra biển mà làm khói..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng dưng thèm điên. Nhảy nhót ra ngoài bờ biển như con còng loi choi trên cát trắng. Bỗng dưng thèm phá những tòa lâu đài người ta xây cao ngất để nhìn những hoang tàn quí giá sót sau lưng. Rồi ta sẽ xây lại nguy nga hơn, tráng lệ hơn và ấm hơn thế đấy.

Đêm không rượu mà say. Trong mơ thấy mình ngồi đàn tỉ tê bài: "Đêm nằm mơ phố". Phố đâu chẳng thấy, chỉ thấy trong mơ có màu gì xanh xanh như một tình yêu xa xôi, rồi còn thấy cả một con đường hoa chi mà vàng tơi tả. Cứ là mê say hồn mình.

Bỗng dưng bất lực vì con người mình sao nhỏ bé hơn một cái cây. Không thể nào vươn thẳng trong cơn bão mà không dập vỡ. Đã chẳng là cái cây rồi, thôi thì xin làm ngọn cỏ. Cỏ nhỏ bé thế thôi nhưng sức sống thì mãnh liệt vô cùng. Dập hoài không chết, mưa hoài không nhàu nhĩ xác thân.

Muốn ra biển, la hét om sòm một trận xả sạch những gì còn ẩn nấp trong con tim buồn. Nỗi nhớ cứ mênh mang đến lạ. Như những đợt sóng vô hình dội vào trong tâm tưởng. Mình đang nhớ người dưng ..

Muốn ra biển làm khói. Khói trắng bay vào buổi bình mình ấy. Khi ánh mặt trời ló rạng tròn như một chiếc mâm đồng. Những giọt sương bốc hơi bay lên rồi hóa khói. Màu khói lam ngọc dịu dàng mà nhẹ tênh tênh. Cõi lòng mình mà nhẹ được như thế nhỉ. Chắc là đã chẳng đau nhiều như thế này đâu. Cái niềm đau cắn nhè nhẹ vào lòng bàn tay rồi lan lan lên cổ họng, ngấm ngấm vào con tim như thuốc độc, nó ăn mòn xác thân mình.

Bất lực trước giọt nước mắt của người. Bất lực trước những nỗi đau vô hạn định. Mình phải làm gì khi tất thảy mọi thứ đang diễn ra ngoài vòng tay mình ôm ấp.

Mọi thứ vốn dĩ là tự nhiên, niềm vui là tự nhiên, nỗi buồn cũng thế. Chẳng thể nào gượng ép được nó phải thế này thế kia. Cũng giống như trái đất vốn dĩ khai nguyên đã có 3/4 là nước mặn trên bề mặt. Bảo làm sao mà con người không khóc, bảo làm sao mà đắng chát lại nhiều hơn ngọt nồng...

Đêm càng khuya lại càng muốn hát cho ai đó nghe, một khúc ru nào đó thật mềm. Có nỗi sợ mơ hồ nào đó, sợ rằng người sẽ đổ vật xuống như một cái cây bị bật gốc trong cơn bão lớn. Nếu thế thì mình sẽ đau, ai đó cũng đau và sớm mai ra vành khăn đầy mùi nước mắt ..

Anh muốn ra biển làm khói, cái ngọn khói mỏng nhạt như dải lụa trắng vắt qua nỗi sầu rồi treo cổ những cơn buồn long lanh trên cành cây. Buồn hết rồi sẽ là niềm vui thôi mà đợi hoài, đợi mãi. Những sự dỗi hờn nhường chỗ cho nỗi cô đơn kinh điển, quanh đi quẩn lại chỉ thấy tang thương ..

Ra biển mà làm khói thôi ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro