Chương 3 : Nhật kí Tô Tình 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 17 tháng 6, trời âm u, mưa rào có sấm chớp.

Chỉ số tâm tình: ★☆☆☆☆

Hôm nay có sấm chớp, trời mưa rất lớn.

Tôi rất sợ sét đánh. Khi còn bé vừa thấy sét tôi liền chạy vào lòng bố, vì quá sợ mà ôm chặt cổ của ông ấy để trốn. Sau này lớn lên, kết hôn, sẽ trốn trong lòng Hạ Tử Dịch, rất thích quấn lấy anh ấy không buông.

Vì Hạ Tử Dịch, tôi đã cãi lời bố rất nhiều lần, thật sự rất không hiếu thuận.

Nhưng mà Hạ Tử Dịch sẽ lại dỗ dành tôi.

Thanh âm của anh ấy rất có từ tính, sẽ thấp giọng nói, "Đừng sợ, có anh ở đây."

Sau đó hai người chúng tôi liền trốn trong nhà xem phim, nhất là phim "Braveheart"*, mặc dù đã xem rất nhiều lần rồi nhưng tôi cũng không thấy chán. Tôi thích tất cả trong phim, nữ chính xinh đẹp, nam chính anh dũng, chuyện xưa lãng mạn, bối cảnh đẹp đẽ, bi tráng.

Đây là phim chúng tôi xem trong lần đầu tiên hẹn hò.

Tôi mỗi lần xem cũng sẽ nhịn không được khóc lên, ở trong lòng anh ấy cọ xát, sau đó anh ấy sẽ cố ý sưng mặt lên, giả bộ không cho phép tôi xem lại nữa, hai người sẽ bắt đầu tranh đoạt quyền điều khiển TV. Lúc ấy còn đang thuê chung phòng, thanh âm lớn một chút phòng bên cạnh sẽ sang phàn nàn.

Chẳng qua chúng tôi lúc đấy chỉ nhìn nhau cười, làm không biết mệt.

Không nghĩ đến căn phòng thuê nhỏ hẹp đơn sơ, thế nhưng ấm áp hơn so với căn hộ hào hoa tinh xảo, bởi vì diện tích nơi này quá lớn sao?

Hơn nữa TV cũ kỹ cùng với rạp chiếu bóng cao cấp căn bản không thể so sánh cùng nhau được!

Tại sao tôi chỉ có thể ôm chặt lấy gối ôm không có nhiệt độ, một mình lẳng lặng xem hình ảnh trên màn ảnh rộng rãi, nhưng lại không biết phía trên đang diễn cái gì.

Có lẽ, tôi thật sự cần một "Braveheart".

Tôi vẫn nghĩ rằng hoàng tử của tôi là Hạ Tử Dịch, quay đầu lại mới phát hiện, mình sai mười phần.

Anh ấy là kỵ sĩ của tôi, tôi lại không phải công chúa của anh ấy.

("Trái tim dũng cảm" (tên tiếng Anh: Braveheart)* là bộ phim sử thi, hành động được công chiếu vào năm 1995 của đạo diễn kiêm diễn viên Mel Gibson. Bộ phim đề cập đến cuộc đời của hiệp sĩ William Wallace người đã lãnh đạo nhân dân Scotland đấu tranh giành độc lập trước sự đô hộ của nước Anh dưới triều đại của Vua Edward I của Anh (Người được biết đến với biệt hiệu chân dài) ở thế kỷ XIII.)

**************************

Ngày 18 tháng 6, trời trong.

Chỉ số tâm tình: ★★★☆☆

Không biết có phải tôi đã chết lặng hay không mà đối với hai chữ "ly hôn", tôi không hề nhạy cảm nữa. Hơn nữa nước mắt luôn có một ngày sẽ chảy cạn. Không có ai rời xa ai đó mà không sống được cả, tôi tin tưởng tự tôi cũng có thể làm được.

Hôm nay đem tất cả đồ đạc của tôi trong phòng thu thập lại. Dù sao trong nhà có nhiều đồ, thiếu đi một ít Hạ Tử Dịch cũng sẽ không biết. Ngay cả tôi đổi kiểu tóc, bình thường thì cũng phải mất một thời gian dài sau anh ấy mới biết.

Anh ấy không phải không quan tâm tôi, tôi biết.

Chẳng qua anh ấy luôn thích một mình gánh vác hết tất cả mọi chuyện, anh ấy cho rằng chỉ có kiếm tiền, cải thiện chất lượng cuộc sống là quan trọng nhất.

Trước kia tôi cũng có ý nghĩ như anh ấy, chờ lúc chúng tôi không cần phải buồn phiền về củi gạo dầu muối, sẽ có nhiều thời gian để yêu nhau hơn, tăng tiến tình cảm hai bên.

Nhưng sự việc lại không diễn ra như vậy, cuộc sống tốt hơn, hai người lại càng lúc càng xa nhau.

Chẳng lẽ vợ chồng chỉ có thể cùng chung hoạn nạn không thể chung phú quý?

Nguyện vọng của tôi rất đơn giản.

Chỉ muốn lúc rảnh rỗi có thể đi du lịch cùng anh ấy, anh ấy không bận thì hai người sẽ nắm tay nhau đi siêu thị mua thức ăn, tôi làm đầu bếp chính, anh ấy làm trợ thủ, làm một bàn ăn ngon, sau đó trải qua thế giới lãng mạn của hai người, không cần xa hoa.

Anh ấy đi làm về, tôi có thể mở cửa giúp anh ấy, nói với anh ấy một câu, "Anh đã về rồi à? Hôm nay có mệt không?"

Anh ấy về trễ, tôi sẽ nhớ để lại một chiếc đèn sáng.

Lúc anh ấy thức đêm, tôi lẳng lặng đưa lên một ly trà nóng.

        Lúc anh ấy mệt mỏi, ta sẽ gần gũi với anh ấy, an ủi anh ấy một chút, yên lặng ở bên anh ấy.

Không hơn.

Nhưng đã lâu rồi anh ấy không nói tâm sự của anh ấy với tôi nữa, là giữa chúng tôi không có tiếng nói chung ư? Hay bước chân của tôi quá chậm, không theo kịp anh ấy?

Tôi hiện tại chỉ biết, nguyện vọng tôi cho là đơn giản, cũng là điều khó thực hiện nhất trên đời.

***************************

Ngày 19 tháng 6, trời xanh.

Chỉ số tâm tình: ★★★☆☆

Hôm nay cùng đi với Di Quân lấy ảnh cưới, hình rất đẹp, còn chụp ngoại cảnh nữa. Nghe nói chụp như vậy rất tốn thời gian, ít nhất phải mất hai ngày, đến cuối cùng cơ thể sẽ cứng ngắc, ngay cả cười một cái cũng khó khăn, là một việc vừa ngọt ngào vừa mệt mỏi, chú rể kia nhìn cũng không tệ.

Sau đó cô ấy nói chưa bao giờ xem ảnh cưới của tôi, nói mang cho cô ấy xem một chút.

Tôi trì hoãn lại bảo để hôm sau.

Tôi không thể mở miệng nói với cô ấy rằng tôi với Hạ Tử Dịch căn bản không chụp ảnh cưới. Lúc không có tiền, chúng tôi chỉ lo cho đủ ấm no, chờ có tiền, anh ấy lại không có thời gian đi làm mấy "chuyện lãng mạn" này.

Về đến nhà, mở ra tập ảnh đã phủ đầy bụi, chỉ có một ít hình cũ. Đều là chụp lúc hẹn hò cùng với vừa kết hôn .

Mấy năm gần đây, hầu như tôi không có tấm hình nào chụp chung với anh ấy, công việc của anh ấy quá bận. Mỗi ngày bên cạnh anh ấy tràn ngập báo cáo, hội nghị, thời gian dành ra cho tôi rất ít. Aiz, còn nghĩ chuyện này để làm gì?

Đem tập ảnh cất đi, những thứ này sau này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

*******************************

Ngày 20 tháng 6, trời âm u có mưa vừa.

Chỉ số tâm tình: ★★☆☆☆

Hôm nay đi trung tâm thương mại mua quà kết hôn tặng cho Di Quân, xem thật lâu, cuối cùng chọn khung hình mấy con ngựa, tôi hi vọng bọn họ có thể luôn nhớ đến thời khắc tân hôn ngọt ngào.

Ông trời không tốt, rơi xuống vài giọt mưa.

Tôi không mang ô, vì vậy chần chừ ở lại trong trung tâm, chờ mưa tạnh.

Trong lúc vô tình, đi đến khu đồ dùng trẻ em. Nhìn những bộ quần áo nhỏ nhắn tinh xảo, đồ chơi nhỏ thật hấp dẫn.

Có lẽ tôi xem quá chăm chú nên cô bán hàng đi đến hỏi tôi:

"Chào chị, xin hỏi con nhà chị mấy tháng rồi? Ở đây chúng tôi có tất cả sản phẩm phù hợp với trẻ từ một tháng tuổi đến ba tuổi."

Tôi lắc đầu một cái.

"Vậy là chị đang mang thai sao? Thật ra nếu như thấy thích thì có thể mua trước."

"Không có? Vậy chị mua tặng sao?" Cuối cùng, tôi thật sự chịu không nổi sự nhiệt tình của cô ấy nữa, có chút khó chịu rời đi nơi đó.

Kết hôn nhiều năm như vậy không có con, vẫn là nỗi đau trong lòng tôi. Ánh sáng nghi vấn, tìm kiếm trong mắt người khác lúc hỏi đến làm cho tôi không biết phải nói sao.

Tôi rất muốn có con, Hạ Tử Dịch thì không, anh ấy nói chờ lúc sự nghiệp anh ấy thành công thì tính tiếp.

Nhưng anh ấy không biết, thanh xuân thì không chờ nổi, tôi không thể nào vẫn dậm chân tại chỗ, mặc cho thời gian đem tôi đốt thành tro bụi.

Vì vậy chúng tôi bắt đầu có tranh chấp, ý kiến khác nhau càng lúc càng lớn.

Nhưng bây giờ xem ra, không có con cũng có chỗ tốt, ít nhất sẽ không lo lắng vấn đề nuôi dưỡng.

Giữa chúng tôi đã là bi ai, không cần thêm một đứa trẻ vô tội nữa.

**************************

Ngày 21 tháng 6, trời chuyển nhiều mây.

Chỉ số tâm tình: ★★★★☆

Hôm nay lúc đặt bút viết, phát hiện đã không còn gì để viết rồi.

Tối hôm qua đi chợ đêm, cửa hàng chúng tôi thường đi đã đóng cửa rồi, mà hôn nhân của chúng tôi cũng đến điểm cuối.

Bảy năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Khi còn yêu nhau, một chút nhớ lại đều là ngọt ngào, không yêu thì có nhớ lại hơn nữa cũng chỉ là gánh nặng.

Nhìn mình nhớ lại mỗi ngày mỗi ít, chứng tỏ vướng bận của tôi càng ngày càng cạn, đây là một hiện tượng tốt.

Ngày mai, chính là ngày mai, chờ sau khi buông tay, với ai cũng tốt cả.

Hạ Tử Dịch, nếu như ly hôn với em mà anh được hạnh phúc, như vậy, em rất nguyện ý.

***********************

Ngày 22 tháng 6, trời trong.

Chỉ số tâm tình: ★★★★★

Bước ra từ phòng luật sư, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Tôi gọi điện thoại cho anh ấy.

        "Alo?"

"Em đã ký tên."

"Không phải nói ba giờ sao?"

"Ba giờ em có việc, nên ký trước."

"À."

"Gặp lại sau."

Chỉ đơn giản mấy câu như vậy.

Qua hôm nay, tôi cùng anh ấy hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa rồi.

Thật ra thì lúc cầm điện thoại, tôi còn muốn nói cho anh ấy biết, nhớ đi lấy kết quả kiểm tra toàn thân, nhớ ăn cơm đúng giờ, muốn nói cho anh ấy biết bộ vest anh ấy thích đặt may ở cửa hàng nào, muốn nói cho anh ấy biết...

Nhưng khi nghe được thanh âm lãnh đạm của anh ấy, tôi cuối cùng không nói ra.

Những thứ này không còn là chuyện tôi nên quan tâm rồi, sẽ có những người khác làm, không cần tôi lo lắng.

Tử Dịch, lão công, chồng yêu, đây là lần cuối cùng em gọi anh như vậy.

Sau này em với anh chính là người xa lạ, em không còn là Hạ phu nhân nữa, em là Tô Tình.

Bởi vì, em cũng muốn bắt đầu lại từ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro