Mưa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả là nhân duyên sắp đặt có tránh cũng không khỏi. Hôm nay, tôi lại thấy em, người con gái đã thấu rõ tâm tư của tôi 1 năm qua. Kể từ cái ngày em bảo em biết tôi thích, tôi yêu em thì ta đã không còn trò chuyện nữa. Phải nói như thế nào, phải diễn tả làm sao để em hiểu được nỗi đau trong tôi là lớn đến nhường nào?

Rõ ràng, trời không phụ lòng người. Ông thấy tôi tàn tạ thế này nên mới cho mưa to gió lớn như để cứu vớt cuộc đời tôi. Một mình trên chiếc xe đạp nhỏ, tôi chẳng buồn khoác áo mưa mà cứ thế phóng xe băng băng trên đường. Mưa lớn lắm, lớn đến nổi tôi chỉ thấy trước mắt mình là một màu trắng xoá, lốm đốm những vệt xanh-đỏ-tím-vàng của đèn đường, đèn xe. Mưa như thác đổ, như trút nước, như tát thẳng vào mặt tôi mà trách rằng " Tại sao mày ngu quá? "...

Còn tôi thì cứ thế, cứ lao đầu mà chạy để tìm câu trả lời cho câu hỏi đó, hay đó chỉ là một lời biện hộ cho sự hèn nhát không dám đối mặt của tôi... Tôi như đắm mình vào cơn mưa ấy để nỗi lòng này được thanh thản phần nào, để không còn vướng bận những thứ gọi là tình cũ để lại.

Suốt buổi, ta chẳng chuyện trò câu nào như ngày đầu mình gặp mặt. Em chẳng nói, tôi lặng im. Tôi đã thầm nghĩ mọi chuyện có lẽ sẽ dễ chịu hơn nếu ta không nhìn vào mắt nhau. Tôi và em, bối rối. Vội hướng ánh nhìn sang nơi khác, tôi cố tránh cái ánh mắt đã từng làm tôi xao xuyến khi ấy. Đến khuya, em nhắn tin cho tôi, thăm hỏi và bảo tôi nhớ giữ gìn sức khoẻ. Đây chẳng phải lần đầu tiên em chủ động nhắn tin nhưng tôi vui lắm. Vừa vui vì em hỏi thăm, vừa buồn vì đó chỉ là sự quan tâm giữa 2 người xa lạ đã từng quen. Vội kết thúc cuộc trò chuyện mọit cách nhanh chóng, tôi không muốn mình lưu luyến em, lưu luyến những thứ vốn dĩ không thuộc về tôi.

Thấy chưa, tình yêu khi đã trao đi thì rất khó để lấy lại nó, chứ đừng nói đến việc mong muốn nhận lại một tình yêu khác như lúc mình trao đi. Có ai khi yêu mà không mong rằng tình yêu của mình được đáp trả? Chỉ là nếu cái cho đi nó quá lớn thì ta chẳng cần hi vọng gì sẽ có thứ hồi đáp lại, trao đi là trao đi hết, vậy thôi...

Mưa bên ngoài cũng đã tạnh, nhưng sao trong lòng này giông bão quá? Tôi cứ ngồi đó, nhớ lại kỉ niệm của hai ta ngày nào, từng dòng tin ta trao cho nhau, bật khóc, gạt nước mắt đi, tôi dặn lòng mình không được yếu đuối và hãy xem đó là những niệm đẹp chứ không phải một vết thương sâu khó lành.

Vẫn là câu nói cũ, cảm ơn em vì đã đến, bước vào và làm nở hoa cuộc đời tôi khoảng thời gian ấy và cả sau này. Nếu mai này có gặp lại, xin đừng lặng im như thế, vì lặng im sẽ giết chết con tim, em nhé ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro