Đoạn kết không tồn tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói dần phai mờ
Bước chân dần vô cảm.
Con tim càng day dứt
Hi vọng càng mông lung.

Hỡi trăng tròn, đêm nay có đợi gió ?
Hỡi cành trúc, còn phe phẩy giữa đêm ?
Hơi cô gái, có còn đang thức giấc
Ngắm đêm dài cùng vạn niềm bâng khuâng.
Tiếc làm chi một người đã vụt mất
Đau đớn gì một mảnh vỡ phôi pha.
Những bản nhạc đã phát suốt canh ba
Chẳng thiết tha bằng lòng ta ngày đó,
Đánh đổi trái tim, thanh xuân, lý trí
Nhận lại một mảnh hồn đã vỡ tan.

Thương sao những ký ức mình chẳng có
Nhớ chi rồi mong ngóng lại hoài trông.
Cành hoa da quỳnh trắng cũng đã nở
Chỉ còn lòng tôi thương nhớ nhởn nhơ
Xong lại vụt tắt, đọng những u hoài.
Giữa canh ba, phố xa đèn sáng tỏ
Giữa căn phòng, thi sĩ buồn miên man.
Chuốt thành thơ, thành văn từng câu chữ
Đem cất giữ, cả những kí ức này.
Ta thà quên, thà xé bỏ, vùi nát
Đốt đi hết, khó lắm người biết không?

Kết câu chuyện, mình cũng đã song song
Lúc gặp nhau, liệu có còn ngoáy chào
Còn hỏi han, còn quan tâm này nọ
Hay ánh mắt chứa đựng của thờ ơ.

Chẳng mong người sẽ nhớ
Chẳng mong mình sẽ quên.
Có thể người vẫn xem tôi như một người bạn
Nhưng tôi đã xem nàng là cả thanh xuân
Là đám mây của hi vọng
Là bức tranh của ngày mai
Là cánh chim bay đi chẳng bao giờ mỏi
Cho những mong ước, hi vọng vươn xa.
Là con tim mà tôi đã đánh mất
Vào một khoảng khắc, kí ức cuộc đời.

Vào canh tư, suy tư chẳng đong đếm
Xin khép lại một cuộc tình chẳng mang
Thôi thở than, nhưng đêm ngày thương nhớ,
Chẳng tồn tại, một đoạn kết yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro