lần đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước vào những ngày đầu bở ngỡ.

Ôi! Ta xa trường rồi.

Điều đầu tiên tôi cảm nhận được : CÔ ĐƠN.

Hai tháng đầu trôi qua lặng lẽ. Tôi bắt đầu quen với cuộc sống cấp ba xô bồ. Thầy cô hầu như chỉ lo chạy đôn đốc bài cho kịp tiến trình. Mấy đứa bạn trong lớp cũng chỉ lo học bài và làm bài. Và có sự hối hận lớn dần trong tôi.

Nhớ khi xưa, lúc cấp hai, sống vô tư, sáng đi sớm đạp phơn phơn theo sương sớm. Vào học là 7h thì 6h 10 là còn quá sớm. Ghé góc nhỏ bán truyện cũ 5k lựa khoảng hai cuốn, đợi con bạn thân biệt hiệu 'dê' ( sau giải thích cho) và mua một hộp cơm chiên hay nui xào khoái khẩu. Rồi vào lớp hai đứa vừa đọc truyện vừa ăn cơm. Những tiết học nhẹ nhàng và không gò bó tí nào ( đối với riêng tôi). Trưa thì ăn cơm vừa tám chuyện và lại dạo vòng quanh rồi lên ngủ trưa. Và cuộc sống thế cứ như vậy đến khi tôi chuyển cấp. Tôi chọn trường có tiềm năng.

Tôi đang tự hỏi quyết định đó có đúng hay không? Nhưng giờ tôi đang tự cảm thấy hối hận. Những thứ mà hiện tại tôi đang đánh đổi sẽ được những gì. Học hành tột dốc, thường thức khuya đến hai giờ sáng, sức khỏe đuối đều, tinh thần bất ổn.

Tôi đã học được cách giấu đi góc khuất nội tâm : đi dê người khác.

Bạn thấy tôi thật lạ sao ?

Mỗi lần như thế ai cũng sẽ nghĩ tôi : con này sao vô tư thế ?

Nhưng ai hiểu cho được nỗi lòng này ?

Và suy nghĩ đó dần lưu lạc bởi một người con trai mà KHÔNG ĐƯỢC MẠNH MẼ NHƯ KHÁC CHỨ NHƯ BONG BÓNG DỄ VỠ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nên gọi là gì nhỉ. P là người dễ thương, luôn thấu hiểu mọi việc, học luôn giỏi xuất sắc, ngoại hình không quá nổi bật.

Ban đầu, tôi không quan tâm tới P. Nhưng ngày nào P cũng đến nói chuyện với Đan nên cũng lưu tâm tới.

Đan là một đứa khá tội. ( sorry con bạn tui, ko nghĩ ra tên gì nên đành lòng cho mày gán tên lên đứa xấu số nhất) vì là nhà gốc bắc kì nên còn hoành hành một nạn gia trưởng xuất phát từ tư tưởng phong kiến lỗi thời, lạc hậu. Là một đứa con gái sống trong cảnh hắt hủi mà lại mang được một trí thông minh tuyệt vời. Đã có nhiều lần Đan muốn chết cho rồi. Nhưng lúc nào cũng có P bên cạnh nên Đan cũng nguôi ngoai phần nào.

Từ những lần an ủi Đan như thế thì tôi bắt đầu chú ý tới P.

Và đó là lần đầu con tim tôi rung động.

��������$;�x�?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro