Tao không muốn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày hè nắng ráo.

Năm nay hè đến thật muộn. Giữa tháng năm mà nắng còn chưa gắt. Thật thích hợp cho những buổi đi chơi. Chỉ tiếc năm nay có lẽ chúng nó sẽ chẳng tận hưởng được những điều đó.

Trống tan học, con cá còn chưa xong việc, chúng lười biếng tụ tập lại cuối lớp chờ đợi. Sau vài phút, những đống thịt ngổn ngang với đủ loại tư thế từ trên bàn xuống dưới đất xuất hiện.

"Come back home. I wanna come back home..."

"Năm nay lớp mình lắm học sinh giỏi VL í!" Con côn trùng tiện chân bịt cái máy hát của nó.

"Con phi bảo rồi, năm nay điểm thái độ là chủ yếu thôi." Đồng loại cười cợt, nhìn nó gạt cái chân chó của đứa kia ra.

"MK! Nhưng điêu đ*o thể chấp nhận được." Con côn trùng lần nữa tiện chân bịt mồm nó.

"Mấy đứa khá giỏi chắc ức phát điên. Toàn lũ đ*o ra sao cũng được như mình." Con thiếu não thích thú nhìn bọn nó vật lộn.

"Mày mất danh hiệu. Tiếc VCL!" Con côn trùng than thở thay nó.

Nó nhảy lên bàn không ý kiến. Mấy cái danh hiệu gì đó không quan trọng với nó nữa rồi.

"Mất mỗi Lý. Ngu đ*o tả!" Ba đứa nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ.

"Đ*o tiếc. Dù sao cũng là của mình." Nó nhún vai vô tư trả lời. Do mình làm ra tiếc với nuối cái gì.

"Mày chịu mở mồm xin là được rồi. Có 0.1 nữa thôi. Ngu!" Con thiếu não dí tay vào trán nó dạy bảo.

Nó không nói gì. Cả bốn đứa cũng bỗng dưng im bặt. Mỗi đứa theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Thời gian, không gian như ngừng lại. Bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng u u của chiếc quạt trần đã cũ. Hơi nóng vẫn hầm hập trong lớp học. Chả biết qua bao lâu con cá cuối cùng cũng xong xuôi. Cả lũ lục đục kéo nhau về.

"Tao không muốn... Bọn mày tốt hơn những lời lẽ đó." Bọn chúng sao? Một lũ cá biệt không nhận được cái nhìn tốt đẹp.

Bốn đứa chằm chằm nhìn nó rồi đồng thanh "Nôn!!!"

Trên sân trường lại vang lên tiếng hò hét cười đùa không dứt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro