Đi trong đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Khi chẳng ra ngoài vì bất cứ lí do gì cũng chẳng ra ngoài. Không phải là kiểu leo lên bus bán mông cho ghế và tới trường. Không, không phải lại là bus rồi loanh quanh mấy cái net rồi về. Không, không phải loanh quanh chỗ nào đó rồi về. Không, không phải chúng, đi trong ý nghĩ có phần vui thú. À, cả trong cái thế giới quan *tính từ gì đấy* nhìn qua *danh từ gì đấy* nữa. Thấy mấy thứ "đáng chú ý". Tất nhiên không phải với tất cả người.

    Cơ số thời gian trước đây, dạo SC, tìm cái bài nhạc hay nghe khi đó, lượn mắt thấy cái cover tiếng Hiểu Được Từ Bé, mở nghe. Không quan trọng nhạc, thấy cái tên người đăng, lúc đó cũng không quan tâm. Xem thì thấy có cái miêu tả, lúc đó có bình luận cả trong đấy. Cái đó cũng không phải cái cần quan tâm lúc này, cái tên ấy, cơ mà lúc đó đang không quan tâm, giờ thì nó là thứ đang quan tâm. 
    Tên, không quan trọng, nhưng cần quan tâm. Viết bằng chữ, chữ hiểu được khi đi học, chữ cái. Bằng ngôn ngữ hiểu được, lúc này hiểu, nhưng không chắc chắn. Lúc đó lơ mơ thôi, giờ chưa chắc tỏ. Phần phụ thôi, phần chính. Giờ thấy nó, đã, đang, có thề là còn. Chắc hiểu, chắc một chút, chắc theo cách nào đó. Giờ lấy ra xài. Tự dưng thích xài, kiểu bỏ *một danh từ nào đấy đi kèm một tính từ*. Mà cái đó là một cái, nguyên cái mẫu sao chép lại. Giờ là lấy ra dùng theo một nghĩa nào đấy. Đã, ở chỗ nào đấy, dùng nó. Đang, ngay lúc này, vừa xong, dùng nó. Sẽ, có thể, dùng nó.
    Thấy hay hay, thích thích, hợp với não mình.Viết nhanh gọn, không phải nghĩ, không nghĩ. Thấy viết thế cũng hay hay, thích thế, hợp với tay mình. Viết dễ, hiểu dễ, hay khó, không hiểu?! 
    Giờ đang viết, đang dùng. Trước đó, biết, học, theo cách nghĩ nào đó. Dùng, theo cách này cách khác, hay bắt chước. Nhất là lúc này, muốn viết, đang viết, nhưng lại muốn nghỉ.

    Vừa đi, giờ đi, lại đi bây giờ.

    À mà đợi chút. Quên. Đi, không đi một mình, mà không hẳn. Đi một mình, bằng cách nào đó, có. Không một mình, bằng cách nào đó không. Mà cũng không. Cũng có. 

    Không quan trọng, nơi tôi đặt chân, nơi mông tôi chạm, hay tay, mắt nhìn, mũi, miệng, chủ yếu là môi. Đôi khi là lưỡi chạm, tai nữa. Quan trọng là trong đầu tôi, tôi đi trong đó. 
    Là xe bus, là chân dép cuốc bộ. Nhưng không, không phải đi nơi đó, không phải đi như thế.Bộ phận, giác quan, chúng là phương tiện, mấy thứ phương tiện là đích đến, tôi đi là vì mục đích. Khung cảnh, con người, đủ thứ, chúng là mục đích. Có ăn uống, có nghe, có nhìn, đủ thứ. Khác là cái tôi vừa viết trên kia. Lại còn đi lại được, như kiểu đi tàu lượn, lại, lại nữa. Đi nhiều nơi, và nếu tính theo lần thì nhiều hơn số nơi, nhưng không phải lại đi, chỉ đi lại. 

    Chuyến tiếp theo. Đi bus, nghe nhạc, rồi lại nghe nhạc. Nghe trên bus, tới nơi nào đó nghe lại nhạc. Cùng bản nhạc, khác nơi nghe, nghe khác. Nghe theo kiểu khác nữa, kiểu khác kiểu ấy. Có khi quan cảnh khác, nghe nhạc, nghe lại khác. Loanh quanh, lại đi tour cũ. Đầu có chụp ảnh, đầu lôi ra xem, đầu thấy giống cảnh cũ, có khi khác, chút, nhiều. Mấy khi chán nhạc, đi tai nghe người. Người đủ kiểu, kiểu đủ cảnh, cảnh đủ kiểu, như trên. Như trên, cùng người, khác nơi nghe, nghe nói khác, nói nghe khác. Có khi nói chuyện khác, nghe lại khác. Loanh quanh, lại nghe chuyện cũ. Tai có ghi âm, đầu lôi ra cho tai nghe. Tai thấy giống chuyện cũ, nói khác chút, chút người nói khác, nhiều người nói không khác.

    Mấy cái khác, khi khác kể.

     Mai lại đi.
    Chắc có nghe. Nhưng không phải nhạc. Tai nghe hư rồi. Không mua. Từng nói không mua. Nhưng lần này chắc chính yếu là đi miệng. Miệng nói, thằng đầu cũng nói được, người ta cũng nói được. Người chắc chắn có nói, nghe nói lần này dạy nói. Mà trước cũng hay nói, nói bằng đầu, có miệng. Nói với mình, có nói với người, mà trước là bằng tay, bằng bối cảnh nào đấy. Miệng có thử, nhưng miệng của mình không nói với tai người ta được, càng không phải là não hay phương tiện nào khác.

    Sáng vừa đi xong, được dạy cách nói. Thấy ít cái cũng đúng, remind lại ít cái quên. Ít khác biết rồi. Miệng nói nhiều hơn, không phải kiểu đó, kiểu khác. Đúng, kiểu của tôi, nhiều hơn trước, nhưng không nhiều hơn cái nhiều khi trước. Không nhiều, không đến mức đấy. À, phần quan trọng, phần sau phần này. Này này, quan trọng, đi, không đi nhiều, xa. Không, không phải đi kiểu đó, kiểu này này. Đầu, đầu ấy, đầu này này, cả đầu kia nữa, trên kia. Lúc này, viết, ngay lúc này, lúc viết này, cả lúc bắt đầu, cái đoạn trên. Não không như hôm qua. Trơn trơn, tuột tuột. Từ hôm qua, tắt. Nay, nóng? Mát! Không biết  sao, tuột, trượt, trôi chảy, mất hết. Không biết viết, nói sao, chỉ kiểu không như qua. Đọc chắc thấy, cả hai kiểu. Mất.
    Còn, nay. Lần nữa, xịn, lại xin, xin mãi. Mãi xin, tưởng mình thiếu, nghĩ thiếu, quên mất cái mình có. Có, chắc không xin, xin không có, chắc không. Không có, thiếu, thất, vô. Không có thì có không. Không, không xin, nữa không? Không! Không gì cả, cho, nhận, vài thứ có, lại thành không. Không gì cả, cái mình không có, không giữ cho người, người không có, người không cho, không cho thì không giữ. Ném, phun. Bẩn, sạch. Có thì giữ, không giữ thì không còn, không còn thì không. Không sạch, không bẩn. Dơ, sạch. Người không sạch, mình không dơ. Người dơ không sạch, người sạch không dơ. Dơ không sợ sạch, sạch sợ dơ. Dơ vẫn dơ, sạch vẫn sạch. Dơ, không sạch thì vẫn dơ. Sạch, không dơ thì sạch. 

    Mai không đi, không phải đi, không đi. Khỏi đi. Nhưng vẫn đi được, đi đâu, đi trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro