Ngày 15 tháng 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi đã làm một chuyện vô cùng bẻ mặt.

Chuyện là, hôm nay khi ngồi trên lớp, tôi nhìn thấy Minh Minh đang nói chuyện vui vẻ với một bạn nam khác, xem ra có vẻ là lớn hơn em ấy và lớn hơn cả tôi. Nhìn mà máu trong người cứ sục sôi. Kì này quyết định phải giận cho ra trò.

Đến chiều thì em ấy đợi tôi ở cổng, trước kia tôi có hứa là sẽ chở em ấy về nhưng hôm nay vì bực bội trong người nên không muốn chở tí nào.

Vừa ra đến đã thấy gương mặt niềm nở của em ấy, có chút mềm lòng nhưng phải cố gắng kiềm lại, nếu cứ nuông chiều thế này thì sớm muộn gì cũng bị thằng khác phỏng tay trên.

"Gia Hạo anh... anh làm sao vậy." - Em ấy thấy sự khác biệt của tôi lập tức cũng chuyển biến cảm xúc theo, để tôi xem em làm thế nào.

Tôi cứ giữ im lặng mà leo lên xe, đội nón bảo hiểm rồi đề máy lên, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chạy nhưng đột nhiên em ấy lại nắm lấy tay tôi, hai mắt bỗng rưng rưng:
"Gia Hạo... anh... anh giận em sao... đừng như vậy em sợ lắm... nếu em làm gì sai thì anh cứ nói... anh đừng như vậy... em sợ lắm..."

Càng nhìn em ấy khóc tôi càng tức, rõ ràng ban sáng còn vui vẻ với thằng khác mà giờ lại khóc lóc với tôi:
"Chứ không phải em có người khác rồi sao?"

"Em... em không có..." - Em ấy có vẻ như muốn khóc thật rồi.

"Thế hồi sáng em cười đùa với ai?" - Giọng tôi càng thêm nóng giận hơn nữa.

"Đó là anh hai em... anh đừng hiểu lầm mà... đây nè... hình... hic hình của em và anh hai nè... hic... anh xem anh đừng giận mà..." - Em ấy cho tôi xem đúng thật là họ khá giống nhau, xem ra tôi quá ấu trĩ rồi, chưa hiểu rõ đã mắng người ta rồi.

"Thôi đừng khóc, anh xin lỗi, nín đi, anh không giận nữa."

Tôi kéo em ấy vào lòng để đầu tựa lên ngực mình, bỗng dưng bây giờ tôi mới hiểu những giọt nước mắt của em ấy chân thật đến dường nào, tôi nhẹ nhàng xoa mái tóc của em ấy mà thì thầm:
"Anh xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro