3 chương tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương  9: Hiểu lầm   

Sau khi về nhà, Hứa Lôi không nói câu nào, trực tiếp đi vào phòng Giang Hạ, cởi giày nằm xuống giường ngủ. Giang Hạ cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể thay cô ấy đắp chăn. Tắm rửa xong, nhớ tới nên gọi điện thoại cho Trình Dật Tu, lại phát hiện di động hết pin, vì vậy cầm đi nạp pin. Đợi nạp đủ pin, cô đã sớm đi gặp Chu công. Hôm sau, Giang Hạ dọn quần áo đi nông thôn, nhìn Hứa Lôi ngẩn người, lại không yên tâm để cô ấy ở một mình.

“Hay là chị đi theo em đến nông trại chơi hai ngày? Bây giờ đang là mùa vụ, xuân về hoa nở, phong cảnh đẹp lắm!”
Hứa Lôi vốn đang ngồi trên sô pha ngẩn người, nghe nói như thế, đáp: “Được rồi, dù sao chỗ ở của em không an toàn, tiểu tử kia biết chị ở đây, mỗi ngày sẽ lại đến. Đi nông thôn chơi hai ngày cũng tốt.”
Nói xong câu đó, cả người cô ấy giống như sống lại. Từ trên ghế sô pha đứng dậy, mở ra hành lý khổng lồ, chọn quần áo. Chọn lấy vài bộ quần áo lại nghĩ tới gọi điện xin nghỉ, lại phát hiện di động mình không còn pin, vì vậy cầm điện thoại Giang Hạ. Thu dọn xong hành lý, ở ngoài tiểu khu mua đồ ăn trên đường. Hai người ngồi Hứa Lôi điều khiển, thẳng đến thôn nhỏ. Bây giờ chỗ ba Giang mẹ Giang ở, gọi là thôn Song Tuyền. Cách nội thành không đến một tiếng đi xe. Thôn Song Tuyền kế núi gần sông, phong cảnh rất đẹp, không khí trong sạch. Ba Giang chọn rất lâu, mới chọn nơi này dưỡng lão. Mua một ngôi nhà hai tầng thôn dân xây, trước sau đều có sân nhỏ, thõa mãn đồ ăn mẹ Giang cần. Hứa Lôi lái xe rất nhanh, chưa đến bốn mươi phút xe tiến vào thôn. Nhà họ Giang ở phía sau thôn sát chân núi. Xa xa có thể nhìn thấy đám tưởng vi nở rộ từ bên trong tường bò ra ngoài, xuân ý dạt dào. Smart nhỏ nhắn xinh xắn của Hứa Lôi lái vào sân nhỏ. Sáng sớm tinh mơ ba Giang đã bận rộn, chuẩn bị nghênh đón con gái bảo bối. Ở phòng bếp bên cạnh nấu cơm, vừa nghe bên ngoài có động tĩnh. Vừa nghe tiếng còi, ném dao xuống ra đón. Giang Hạ nhảy xuống xe cho ông một cái ôm nhiệt tình, “Cha, có nhớ con không?” Giang Văn Nhạc cố ý nghiêm mặt, nhưng không che dấu được vui vẻ trong mắt. “Con xú nha đầu, nếu cha không gọi điện thoại cho con, con cũng không biết đến nhìn chúng ta!” Giang Hạ ôm cánh tay cha làm nũng, “Ai nha, không phải là công việc con bận rộn sao.” Lúc này Hứa Lôi xuống xe, lại gần ngọt ngào kêu một tiếng chú Giang. Giang Văn Nhạc biết Hứa Lôi, biết rõ cô ấy là bạn tốt của con gái, nhiệt tình chào hỏi bảo cô ấy vào nhà. ở vườn hoa phía sau Dư Quỳnh Hoa nghe được động tĩnh, cũng chạy tới. Giang Hạ thấy sắc mặt mẹ hồng hào, dáng người đẫy đà hơn so với lần trước gặp. Cao hứng nói: “Xem ra thôn Song Tuyền phong thủy rất tốt, bây giờ nhìn mẹ còn trẻ hơn con vài tuổi!” Dư Quỳnh Hoa búng chán cô, “Nói nhiều như vậy!” Một nhà ba người cộng thêm Hứa Lôi, cùng nhau ăn cơm trưa. Trong bữa cơm Giang Hạ khen ngợi cha tay nghề tăng. Hứa Lôi làm khách hàng, lại làm marketing, dễ dàng nịnh nọt, cùng Giang Hạ em hô chị hứng, thẳng đến khi khen tay nghề Giang Văn Nhạc lên trời xuống đất. Cơm nước xong, hai người trốn trong phòng uống nước. Hứa Lôi nói: “Ngày mai lúc chị đi phải đến quầy bán đồ ăn vặt ở thôn mua mấy túi muối.” “Vì sao?” “Chắc chắn là rẻ! Em xem ba em làm món, không tiếc tiền mua muối nên cho nhiều như vậy.” “Ha ha ha!” Hai người ầm ĩ một lúc, lại ngủ trưa. Buổi chiều đi theo Dư Quỳnh Hoa dựng giá cho dây mướp, trồng các loại cây giống, chơi rất cao hứng. Cho đến tối, trước khi Giang Hạ ngủ có thói quen lấy di động ra xem tin nhắn, lại phát hiện không tìm thấy di động. Hai người suy nghĩ rất lâu, Hứa Lôi mới vỗ đùi, “Hỏng bét, buổi sáng chị dùng di động của em nói chuyện xong lại đi chọn quần áo, hình như thuận tay ném vào trong hành lý!” Mà di động của Hứa Lôi tối hôm qua không còn pin, buổi sáng lúc xuất phát trong đầu cô còn chuyện khác, mơ mơ màng màng thu dọn quần áo, máy sạc pin, di động, tất cả đều để ở nhà Giang Hạ không có mang. Hứa Lôi thoải mái nói: “Chao ôi, không có di động đáng ghét cũng tốt, hai ta chơi thật vui hai ngày!” Giang Hạ cũng đồng ý, vì vậy hai người không phiền lòng chuyện này nữa. Đầu dựa vào đầu tán gẫu đến hơn nửa đêm. Hai người bọn họ tán gẫu vui vẻ, bên kia Trình Dật Tu lại lăn qua lăn lại, không ngủ được. Tối hôm qua anh gặp bạn tốt thời niên thiếu, bị kéo đi uống rượu. Lo lắng Giang Hạ sẽ chờ anh ăn khuya, cho nên gọi điện thoại cho cô. Ai biết điện thoại vừa mới nghe máy, liền nghe được giọng nói của một người đàn ông. Giọng nói kia rất rõ ràng, chắc chắn đứng bên cạnh Giang Hạ. Từng chữ anh đều nghe được rõ - - em nghĩ rằng anh quấn lấy em vì lên giường sao? Người phụ nữ này em có tim hay không, em không cảm giác được anh thích em sao? Anh cho là mình gọi nhầm số, cầm điện thoại đến trước mắt xác nhận số một lần, đúng là số của Giang Hạ. Nhưng mà người đàn ông nói chuyện là ai? Lúc anh chuẩn bị hỏi, đối phương lại tắt điện thoại. Trong nháy mắt tim anh bỗng nhiên căng thẳng, giống như có người lấy dây thừng buộc tim lại, khiến anh không thể hô hấp. Buổi tối sau khi anh trở về, đứng ở hành lang lầu sáu bồi hồi rất lâu, cuối cùng vì quá muộn mà không đi gõ cửa. Sáng sớm hôm nay, anh chạy bốn vòng quanh công viên, đều không gặp được người muốn gặp kia. Về nhà làm bữa sáng, gọi điện cho cô không nhận, dứt khoát bưng bữa sáng đi gõ cửa, nhưng căn bản không có người ở nhà. Lúc làm việc, anh kiếm cớ đến nhà hàng mấy lần, vẫn không nhìn thấy cô. Cho đến khi ăn ở nhà ăn nhân viên, từ miệng Trần Yến biết được cô nghỉ phép đi gặp cha mẹ, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nằm ở trên giường suy nghĩ một lát vài ngày chung đụng, cảm giác mình quá kín đáo. Với đầu óc ngu ngốc của cô, chỉ sợ đến lúc tóc anh bạc, cũng đợi không được cô biết. Mà trong điện thoại người đàn ông nói thẳng thích cô, nhỡ đâu cô đáp ứng thì sao? Anh càng nghĩ càng bực bội, đứng dậy cầm áo khoác, muốn tìm điếu thuốc hút, mới nhớ tới từ khi anh trở lại thành phố T liền cai thuốc. Nằm lại trên giường, lại càng bực bội. Cuối cùng rời giường mặc quần áo, chuẩn bị xuống lầu mua bao thuốc. Lúc ra cửa, lại phát hiện đèn cảm ứng lầu sáu sáng lên. Cô trở về rồi sao? Anh không nghĩ nhiều bước lên lầu, lại phát hiện một người đàn ông trẻ tuổi dựa vào ngoài cửa 601, trong tay còn cầm bó hoa màu hồng phấn. Trực giác mách bảo anh, người đàn ông này chính là người mà anh nghe được trong điện thoại. Đi đến gần mới phát hiện, trong tay người kia ôm hoa, tất cả là một trăm tờ tiền gấp thành. Trong lỗ mũi anh hừ một tiếng, tầm thường! “Cậu là ai?” Hỏi anh ta. Lục Ly dựa vào cửa sắp ngủ thiếp đi, bị Trình Dật Tu nói làm bừng tỉnh, giọng không tốt nói: “Anh là ai?” Trình Dật Tu nghe được giọng nói chói tai quen thuộc, chắc chắn trăm phần trăm là người tối hôm qua trong điện thoại. Hai tay anh cho vào trong túi quần, nâng cằm về phía cửa phòng 601. “Tôi là bạn trai cô ấy.” Lục Ly nghe chữ cô ấy, lý giải thành Hứa Lôi. Lập tức giữ vững tinh thần, “Bạn trai? A, là tiền nhiệm đi. Tôi là đảm nhiệm bây giờ của cô ấy!” Trình Dật Tu mắng lời thô tục, anh còn chưa bắt đầu, sao lại thành tiền nhiệm! “Này, văn minh một chút, cô ấy không thích người thô lỗ như anh.” Trình Dật Tu nhìn hoa tiền trong tay anh ta, “A, cô ấy cũng không thích người tầm thường như cậu!” Lục Ly đem hoa đưa đến trước mắt Trình Dật Tu, “Rõ ràng là anh không hiểu cô ấy, cô ấy từng mở miệng nói với tôi, thích nhất chính là hoa tiền!” Trình Dật Tu đẩy hoa ra nói, “Tôi thấy cô ấy chỉ thuận miệng nói cho có lệ mà thôi.” Bó hoa bị anh vung lên, có vài đóa hoa rơi xuống. Lục Ly vén tay áo muốn động thủ. Lúc này cửa đối diện bị mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi từ trong khe cửa nhô đầu ra. “Hai người các cậu làm gì thế? Hơn nửa đêm không ngủ được chạy tới đây đánh nhau à? Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài sân ấy, ở đó rộng rãi!” Hai người ai cũng không đáp lời, trừng mắt nhìn đối phương. “Không đi tôi báo cảnh sát đấy!” Mắt Lục Ly nhìn đồng hồ đeo tay, sắp mười một giờ. Xem ra đêm nay Hứa Lôi không tới nơi này, liếc mắt nói với Trình Dật Tu: “Ra sân không?” Trình Dật Tu dẫn đầu đi xuống lầu, hai người đi xuống sân, chiến một lúc, đều có tổn thương. Cho đến khi một chú trực đêm đi ngang qua, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, mới tan cuộc. Ngày hôm sau lúc đi làm, Trình Dật Tu đeo thêm khẩu trang, đồng nghiệp trông thấy hỏi bị làm sao. Anh trả lời là bị cảm mạo. Sau khi Hạ Bạch Tuyết biết được, còn săn sóc đưa thuốc cảm mạo đến. Nhưng mà cô ta vừa ra khỏi cửa, thuốc liền bị anh ném vào thùng rác. ****** Giang Hạ và Hứa Lôi ở trong thôn một đêm, hôm sau đi leo núi ngắm cảnh, buổi chiều cùng ba Giang đi rừng trúc lấy ít măng. Ăn xong cơm tối, mới mang theo túi rau lớn nhà mình trồng trở lại nội thành. Chơi một ngày, hai người đều mệt mỏi, tắm xong còn chưa đến chín giờ, hai người nằm lên giường. Hai ngày không dùng di động, chuyện thứ nhất Hứa Lôi làm chính là nạp điện thoại di động. Giang Hạ cũng cầm di động nhìn xem có ai tìm cô không. Lại phát hiện bên trong chỉ có cuộc gọi nhỡ của Trình Dật Tu, nhìn thời gian là sáng sớm hôm nay, anh hẳn là gọi cô ăn sáng. Mới vừa nghĩ như thế, điện thoại vang lên, người gọi điện thoại đến đúng là Trình Dật Tu. Cô nhận điện thoại, nói rõ alo, mãi không thấy đối phương có động tĩnh, vì vậy thăm dò kêu một tiếng: “Đầu bếp Trình?” Hứa Lôi đang nhìn tin nhắn Lục Ly gửi cho cô, nhìn những tin nhắn đáng thương của anh ta, nhịn không được mềm nhũn chuẩn bị nhắn lại cho anh ta. Mới vừa nhắn được hai chữ, liền nghe Giang Hạ gọi đầu bếp Trình, ném di động đến bên cạnh cô nghe lén. “Bát đũa nhà tôi đã chất đầy, khi nào thì cô đến rửa?” Trình Dật Tu nói ra từ bên kia điện thoại. “Ách, ngại quá đầu bếp Trình, hai ngày nay tôi đi nông thôn gặp ba mẹ, di động để ở nhà không mang theo. Cho nên không thể gọi điện thoại nói cho anh một tiếng, không phải là anh… Thay tôi nấu cơm đấy chứ?” “Tôi là người giữ chữ tín.” Giang Hạ: … Được rồi, thật sự là cô không có giữ chữ tín. “Vậy ngày mai tôi rửa cho anh, được không?” “Bữa khuya đêm nay cũng làm xong rồi.” Dừng lại, lại nói: “Nhưng mà đã không còn bát sạch để đựng.” Giang Hạ: Hình như cũng có chút đói. “Vậy tôi đi ngay bây giờ!”

Chương 10: Hoa hồng   

Giang Hạ tắt điện thoại, liền nhìn thấy thái độ Hứa Lôi thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị nhìn chằm chằm cô. “Nói một chút, em và Trình Dật Tu khi nào thì quen thuộc như vậy?” Giang Hạ đổi đồ ngủ, chọn lấy bộ quần áo thoải mái ở nhà thay. “Cũng không quen thuộc lắm, chỉ là trùng hợp anh ấy ở dưới lầu nhà em mà thôi.” “Cái gì! Anh ta ở dưới lầu nhà em?” Hứa Lôi kinh ngạc kêu lên. “Anh ta ở dưới lầu nhà em! Em có biết khách sạn cho anh ta một phòng bằng ba phòng ở ký túc xá, xa hoa lộng lẫy, đi bộ năm phút đi làm. Tại sao anh ta lại chạy đến lầu dưới nhà em ở?” Chuyện ký túc xá, Giang Hạ lại biết rất rõ, nhưng mà làm sao cô biết vì sao anh đến đây ở. “Sao em biết được, nhưng mà em thấy anh ấy cũng có thói quen chạy bộ sáng sớm, có thể là vì bên này gần công viên.” Hứa Lôi ôm cánh tay nhìn cô thay xong quần áo, “Vậy bây giờ em thay quần áo làm gì, không phải là muốn đến nhà anh ta đấy chứ?” Giang Hạ gật đầu, “Anh ấy làm đồ ăn khuya cho em.” Hứa Lôi khiếp sợ lần nữa, “Anh ta làm đồ ăn khuya cho em! Đây mà không quen sao?” “Em không phải ăn không, em rửa bát cho anh ấy.” Giang Hạ đem giao dịch giữa cô và Trình Dật Tu nói cho Hứa Lôi nghe. Hứa Lôi nghe xong, vẻ mặt ngu ngốc nhìn cô. “Rửa bát có thể ăn được cơm Trình Dật Tu, em còn nghĩ là mình không chiếm được tiện nghi sao? Em có biết hay không, người có thể ăn được thức ăn do đích thân anh ta nấu, đều là nhân vật xuất hiện trên tin tức? Em có biết hay không có rất nhiều phú thương dùng tiền xếp hàng chưa chắc đã ăn được món ăn anh ta làm hay không?” Giang Hạ kinh ngạc, “Anh ấy lợi hại như vậy sao?” “Đâu chỉ vậy, anh ta là truyền nhân của nhà họ Đường, đệ tử chân truyền duy nhất! Em đừng thấy đầu bếp Vu là sư huynh anh ta, có thể làm món ăn tinh túy nhà họ Đường, chỉ có mình Trình Dật Tu!” Tuy không hiểu biết về đầu bếp lắm, nhưng mà một người tiếng tăm lừng lẫy, Giang Hạ vẫn biết. Tổ tiên nhà họ Đường là đầu bếp trong cung, một vị hoàng đế thích ăn còn ban cho nhà họ Đường một chảo vàng có cán. Bây giờ món ăn của cửa tiệm nhà họ Đường có từ trăm năm, cả nước chỉ có một nhà, không có chi nhánh. Nghe nói đơn đặt hàng đã đẩy sang năm sau. Hứa Lôi tiếp tục nói: “Em có biết tiền lương một năm của anh ta là bao nhiêu không?” Giang Hạ lắc đầu. Hứa Lôi mở ra bảy ngón tay, “Bảy chữ số! Mẹ kiếp, đầu bếp làm được như anh ta, có chết cũng không đáng tiếc.” Giang Hạ hoài nghi, “Nếu đã lợi hại như vậy, vì sao anh ta còn chạy đến chỗ nhỏ này ở?” Dựa theo hiểu biết của cô, Mã tổng đưa tiền lương hàng năm không quá 6 số. Hứa Lôi cũng nhảy xuống giường thay quần áo, nghe vậy nhún vai, “Chị cũng không biết, có lẽ có nguyên nhân gì đó đặc biệt!” “Chị thay quần áo làm gì?” “Đương nhiên là đi ăn cùng em! Hiếm khi có cơ hội, mất sẽ không lấy lại được!” Giang Hạ: … Hứa Lôi mặt dày cùng nhau đi xuống lầu ăn chực, di động bị ném ở đầu giường, màn hình còn dừng lại ở mục nhắn tin. Đầu bên kia di động, Lục Ly ôm di động, nhìn đối phương đang trả lời, trái tim cũng theo tần suất đập nhanh hơn. Nhưng mà, chờ rất lâu, tin đang nhập cứ như vậy biến mất. *** Trình Dật Tu không nghĩ tới sau khi mở cửa, lại thấy hai người. Hứa Lôi cười hì hì nói: “Chào buổi tối đầu bếp Trình, vừa vặn tôi ở nhờ nhà Giang Hạ, nên mặt dày đến đây ăn nhờ, anh không tức giận chứ?” Trình Dật Tu liếc cô ấy một cái, “Người tới là khách, vào đi.” Nhưng mà dép chỉ có một đôi, Hứa Lôi chỉ có đi chân trần vào phòng, dưới đôi mắt bén nhọn của Trình Dật Tu. Bởi vì vừa rồi lúc thay quần áo, cô quên đi tất… Giang Hạ hơi kỳ lạ nhìn khóe miệng anh có máu ứ đọng, “Đầu bếp Trình, anh… đánh nhau với người ta sao?” Anh xoay người tránh ánh mắt cô, “Không cẩn thận bị đụng.” Giang Hạ: Ngoại trừ quả đấm, vật gì có thể đụng khóe miệng anh thành như vậy? Nhưng mà đây là việc riêng của anh, nếu anh đã không muốn nói, cô tất nhiên sẽ không hỏi nhiều. Tự giác đi vào phòng bếp rửa chén, trong bồn quả nhiên đầy bát đĩa. Nghĩ thầm người này rất sợ rửa bát, rõ ràng dọn dẹp nhà sạch sẽ như vậy, không giống người làm biếng. Trên bếp còn một nồi sang sôi sùng sục bốc hơi nóng, Trình Dật Tu theo sau cô vào, dùng thía quấy trong nồi, sau đó tắt bếp, nhìn Giang Hạ rửa bát. Ý rất rõ ràng - - đợi cô rửa sạch. Giang Hạ nhanh chóng rửa xong bát, xếp ba bát cạnh bếp. Bữa khuya hôm nay là cháo, Giang Hạ thấy anh chỉ múc hai bát, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hứa Lôi…” Trình Dật Tu múc xong cháo mới ngẩng đầu nhìn cô, “Ngại quá, tôi chỉ làm hai phần.” Giang Hạ: … Đợi anh rời khỏi, cô yên lặng đem cháo của mình phân nửa đổ ra bát khác, bưng ra ngoài. Cháo bên trong có thêm bí đỏ và củ từ, nấu rất đặc nhưng mịn, hương bí đỏ ngọt ngào hòa cùng vào gạo, ăn vào miệng là tan. Hứa Lôi ăn hai ba miếng là xong, vẫn chưa thỏa mãn, thấy Giang Hạ còn chưa ăn hết, hai mắt mong đợi nhìn cô. Giang Hạ bất đắc dĩ đem cháo còn dư non nửa của mình cho cô ấy. Trình Dật Tu ngồi đối diện nhìn Hứa Lôi ăn từng miếng cháo anh nấu cho Giang Hạ, tâm tình không tốt. Ăn xong cháo, Giang Hạ đi hoàn thành nhiệm vụ rửa chén của mình, Hứa Lôi ở phòng khách nghĩ cách gây ấn tượng tốt với Trình Dật Tu, hy vọng ngày mai có thể ăn bữa sáng mỹ vị miễn phí. “Đầu bếp Trình sao lại ở chỗ này, không phải khách sạn sắp xếp cho anh ký túc xá sao?” Hứa Lôi quan sát cách trang trí trong phòng hỏi. Trình Dật Tu ngồi trên sô pha, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm phòng bếp. “Tôi thích ở đây.” Vừa vặn Hứa Lôi xoay người, thuận theo ánh mắt anh nhìn bóng lưng Giang Hạ trong phòng bếp. Cô nhìn Giang Hạ, lại nhìn Trình Dật Tu một chút cũng không yên lòng, dựa vào kinh nghiệm yêu đương phong phú của mình, ánh sáng hiện ra. Cô chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Trình Dật Tu, hiểu rõ nhìn anh. “Anh là thích phòng ở đây, hay là thích người ở đây?” Trình Dật Tu không che dấu chút nào đáp: “Đều thích.” Hứa Lôi giơ ngón tay cái với anh, “Rất trực tiếp!” Sau đó tiến đến bên lỗ tai anh nhỏ giọng nói ra: “Nhưng mà Hạ Hạ nhà chúng ta chưa nói yêu đương bao giờ, anh chỉ nấu cơm cho cô ấy như vậy, haizz…” Trình Dật Tu nhướn mày nhìn cô, “Nói tiếp.” Hứa Lôi cười ha ha, nhân cơ hội thay mình kiếm ít phúc lợi, “Bữa sáng ngày mai…” “Làm ba phần.” Hứa Lôi vỗ tay một cái, “Anh rất hiểu chuyện!” Sau đó nhỏ giọng nói: “Anh cứ quanh co như vậy là không được, trực tiếp đi!” “Trực tiếp như thế nào?” Anh sợ trực tiếp quá dọa Giang Hạ, mất nhiều hơn được. Hứa Lôi rộng rãi chia sẻ chuyện yêu đương của mình, “Tặng quà nha, nhưng mà không được quá đắt, vừa thực tế lại lãng mạn. Qúa đắt sẽ dọa cô ấy chạy mất.” Trình Dật Tu rơi vào trầm tư, vừa thực dụng lại lãng mạn… Anh sờ khóe miệng máu ứ đọng, nhớ tới bó hoa tiền kia, tên kia nói cô thích. Rửa bát xong, Giang Hạ nhớ tới mang túi to rau từ trong nông thôn. Dù sao cô cũng không làm cơm, dứt khoát mang xuống hết cho Trình Dật Tu. Sau khi trở về, Hứa Lôi vẫn nhìn chằm chằm Giang Hạ, nhìn cô làm cô không được tự nhiên. “Tối nay chị bị sao thế, nhìn em chằm chằm làm chi?” Hứa Lôi tiến đến gần cô, “Hạ Hạ, em cảm thấy đầu bếp Trình thế nào?” Giang Hạ đang lau nhà, nghe vậy trả lời: “Rất được, bộ dáng đẹp trai, nấu cơm lại ngon.” “Vậy em có cảm tình với anh ta không?” Giang Hạ suy nghĩ một lát, “Dù sao cũng không ghét.” Hứa Lôi: Xem ra hai người này có hi vọng! --- --- Hôm sau, cuối cùng Hứa Lôi cũng được ăn bữa sáng mỹ vị, vừa lòng thỏa mãn bày tỏ với Trình Dật Tu: Tôi nhất định sẽ giúp anh. Hai ngày không đi làm, một đống việc cần phải xử lý, Giang Hạ bận đến mười giờ rưỡi mới đi ăn. Mới ra khỏi phòng làm việc, liền chạm mặt hai người đi tới. Một người là cô gái vừa mới hai mươi, một người là nam tử tráng kiện. Mà làm người ta nhìn chăm chú là trong tay cô gái ôm một bó hoa. Bó hoa lớn từ tiền gấp thành, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ nhân viên nhà hàng Trung Quốc. Cô gái nhiệt tình hỏi: “Xin hỏi chị là tiểu thư Giang Hạ sao?” Thấy Giang Hạ gật đầu, cô gái đem bó hoa trong tay đưa cho cô. “Đây là hoa của chị, bởi vì tương đối đặc biệt, cho nên làm phiền chị kiểm tra, ký nhận hộ em.” Giang Hạ hơi mơ màng, “Tôi sao?” Ai sẽ tặng hoa cho cô, còn là hoa tiền chứ? Cô nâng bó hoa lên, không thấy thiếp, hỏi: “Xin hỏi, người đưa hoa là ai thế?” Cô gái đưa hoa nói xin lỗi: “Ngại quá, bó hoa này đặt trực tiếp trên mạng, người tặng hoa chỉ để lại tên của chị.” Nói xong lại lật hóa đơn cho cô xem, “Tổng cộng là chín mươi chín đóa, phiền chị kiểm tra lại.” Giang Hạ cẩn thận nhìn đơn đặt hàng, chỉ thấy người đặt hàng chỉ viết hai chữ “Ngũ vị”, hẳn là tên tài khoản. Trần Yến và vài nhân viên phục vụ đã sớm vây quanh, nghe vậy chủ động đếm hoa, “Một, hai, ba, bốn… Vừa vặn chín mươi chín đóa, quản lý Gang, lúc nào thì cô vụng trộm yêu đương, còn là một người giàu thế!” Chín mươi chín đóa, chính là chín ngàn chín trăm đồng. Nếu đem hoa này nhận lấy, chẳng khác nào là lấy tiền của người khác? Hơn nữa còn không biết người này là ai. Giang Hạ muốn không nhận, vẻ mặt cô gái đưa hoa áy náy: “Giang tiểu thư, khách hàng cũng đã trả tiền, hơn nữa đây là thương phẩm đặc biệt, không thể đổi.” Cuối cùng Giang Hạ chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy, cầm bó hoa tựa như cầm bom hẹn giờ, lo sợ bất an. Cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, người tặng hoa là ai. Đám người Trần Yến đã sớm chụp gửi cho bạn bè, với tiêu đề: Quản lý Giang có bạn trai giàu có bí ẩn! Vì vậy, Giang Hạ cầm bó hoa kia không biết nên xử lý như thế nào, khóa cất trong ngăn tủ phòng làm việc, lúc đi xuống lầu ăn cơm, trên đường gặp đồng nghiệp đều chào hỏi cô. “Quản lý Giang, yêu đương không nói cho chúng tôi biết, quá xa cách rồi!” “Giang Hạ, bạn trai cô rất giàu nha!” “Ai da, bạn trai cô cũng thật là, không bằng trực tiếp đưa tiền mặt là được rồi!” Lúc Mã tổng gặp được cô, đều vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Tiểu Giang à, gặp được đàn ông tốt thì cứ gả đi.”
Giang Hạ: … Đợi cô tra ra được người này là ai, nhất định phải đưa anh ta đi tam viện làm kiểm tra!
PS: Tam Viện, tên gọi tắt của bệnh viện nhân dân số ba, có một chuyên khoa tâm thần duy nhất ở bệnh viện thuộc thành phố T.




Chương 11: Phim kinh dị   

Lúc Giang Hạ đến nhà ăn nhân viên, đúng lúc Hứa Lôi ở đấy, ngồi cùng bàn cô ấy là Hạ Bạch Tuyết và Trình Dật Tu. “Giang Hạ, lại đây ngồi!” Hứa Lôi gọi. Giang Hạ thấy Trình Dật Tu đem đĩa ăn của mình xê dịch vào trong, nhường vị trí cho cô, chỉ có thể ngồi bên cạnh anh. Mới vừa ngồi xuống, liền nghe Hạ Bạch Tuyết nói: “Quản lý Giang, nghe nói cô đang yêu? Nhưng mà bạn trai cô đúng là rất đặc biệt, vậy mà đưa hoa tiền, có phải biết cô bị Mã tổng trừ tiền thưởng cho nên đền bù tổn thất hay không. Vừa nghĩ như vậy, bạn trai cô thật sự là quan tâm cô.” Giang Hạ đem đĩa ăn để trên bàn, “Quản lý Hạ, đầu tiên, tôi không có yêu đương. Thứ hai, người đặc biệt này, tôi cũng không biết là ai. Cuối cùng, nếu như tôi có bạn trai, cũng không cần anh ấy trợ cấp kinh tế. Cho nên, mời cô thu hồi những lời mình vừa nói lại.” Cô vốn bị bó hoa không thể hiểu được kia làm cho tâm tình không tốt, nghe Hạ Bạch Tuyết châm chọc cô là người phụ nữ hám giàu, cô không muốn nhịn nữa, trực tiếp đánh trả. Nghe lời này, vẻ mặt Trình Dật Tu cứng ngắc, hỏi: “Cô không thích?” Giang Hạ oán hận nhét miếng thịt vào trong miệng, “Tại sao tôi phải thích? Không biết người kia có phải bị bệnh thần kinh không!” Trình Dật Tu nghe vậy, tức giận trừng mắt với Hứa Lôi ngồi đối diện. Không phải là nói tặng quà thực tế và lãng mạn sao? Nhưng mà anh rất may mắn, may mắn anh không để lại tên. Hứa Lôi nhận được ánh mắt của Trình Dật Tu, rất nhanh hiểu là anh đưa. Cúi đầu yên lặng ăn cơm. Hạ Bạch Tuyết vì Giang Hạ nói không khách sáo, trên mặt hơi ngượng. Cũng không tức giận, cười hì hì nói: “Thực xin lỗi quản lý Giang, tôi cũng không biết tình huống như vậy. Nhưng mà tôi chỉ muốn nói quản lý Giang rất được hoan nghênh, có người thầm mến.” Nói giống như là đã chứng thực, nói với Trình Dật Tu: “Anh nói có đúng không anh Dật Tu.” Trình Dật Tu không lên tiếng, nghiêm túc ăn cơm. Giang Hạ hít một hơi thật sâu, với dạng người như Hạ Bạch Tuyết, mình và cô ta vĩnh viễn ầm ĩ. Bởi vì lúc nào cô ta cũng dùng khuôn mặt thuần khiết tươi cười với người khác, nếu mình cứ cùng với cô ta đấu, mình chính là người lòng dạ hẹp hòi, là người không nói đạo lý. Ăn được một bữa cơm dạ dày Giang Hạ không thoải mái, sau khi quay về phòng liền lên mạng, tra tìm “Ngũ vị”, nhưng mà tên gọi thế này có mười người, hơn nữa cũng hoàn toàn không có tư liệu, làm cô không thể nào xuống tay. Lúc tan làm muộn, cô dùng túi to màu đen cho bó hoa vào trong, ném trên xe Hứa Lôi mang về nhà. Mặc kệ là ai đưa, người này sẽ xuất hiện. Đến lúc đó hoa này sẽ đưa cho người ta, nếu đặt ở phòng làm việc sẽ mất, cô lại phải tự mình bỏ tiền ra. Buổi tối lúc đến nhà Trình Dật Tu ăn khuya, Hứa Lôi bi thương phát hiện, lại biến thành phần ăn hai người. Người này cũng quá thực tế rồi! Hơn nữa bó hoa kia cũng chính bản thân anh quyết định đưa, sao có thể trách cô được chứ? Nhưng mà anh làm thức ăn, thật sự là quá ngon. Vì sau này có thể ăn được mỹ thực, cô vụng trộm mua ba tấm vé xem phim - - phim kinh dị. Hơn nửa đêm đi xem phim kinh dị, Giang Hạ thực sự không muốn đi, nhưng mà không thể chịu đựng được Hứa Lôi quấn người, đành phải đồng ý. Trình Dật Tu là người để tăng thêm can đảm, bị Hứa Lôi mời đi. Bởi vì thời gian còn sớm, ba người đi bộ cùng nhau, xem như tiêu thực sau khi ăn. Sau khi đến rạp chiếu phim, Hứa Lôi đưa phiếu, lại vui mừng đi mua bỏng, đợi thời gian chiếu. Khu nghỉ rạp chiếu phim có đặt vài máy gắp gấu, ngồi cũng nhàm chán, Giang Hạ kéo Hứa Lôi chạy tới gắp. Trò này là trò từ nhỏ cô đã không chán ghét, cho dù tiêu hết tiền lẻ cũng không bắt được một con, vẫn vui mừng như cũ. Giang Hạ nhìn trúng một con gấu, hai lần trước gắp đều không được, đến lần thứ ba, cô ngắm một lúc lâu, nhắm ngay con gấu, bắt chính xác. Từ từ di chuyển, Hứa Lôi đứng bên cạnh khẩn trương nói: “Chậm một chút, chậm một chút!” Thấy con gấu lảo đảo, nhanh chóng di chuyển, lại rơi ra, con gấu lăn sang một bên. Giang Hạ thất vọng gào một tiếng, móc tiền xu ra tiếp tục. Hai lần, ba lượt, bốn lần, mỗi lần sắp đưa ra ngoài được lại rơi xuống. Tức giận làm cô nghĩ chui vào đem con gấu kia móc ra. Trình Dật Tu luôn yên lặng đứng sau cô quan sát đột nhiên mở miệng: “Tôi thử xem.” Hứa Lôi kéo Giang Hạ qua, “Để anh ấy thử xem, cho vào nhiều tiền như vậy, dù sao cũng phải kiếm về.” Giang Hạ nhường vị trí, thấy anh móc trong túi một lúc lâu không tìm được tiền xu. Đưa ví tiền lẻ của mình tới, ở trong đó đầy tiền xu. Trình Dật Tu cầm vài đồng, nhét tiền vào, tiền còn thừa đặt ở bên cạnh cần điều khiển. Gấu con bị Giang Hạ làm rớt ở trong góc khuất, bốn chân nằm bò dưới đất. Anh cẩn thận điều khiển, câu toàn bộ thân thể con gấu, sau đó dần dần di chuyển đến miệng, sau đó anh tăng nhanh tốc độ, móc câu nhẹ nhàng rung động, gấu con thoát rơi xuống, vừa lúc rơi ra ngoài miệng! “A! Kẹp được!” Giang Hạ hoan hô một tiếng, cao hứng lấy con gấu ra. “Đầu bếp Trình anh thật là lợi hại!” Trình Dật Tu nhếch khóe miệng, tiếp tục bỏ tiền, hỏi Giang Hạ: “Còn muốn cái nào?” Giang Hạ chỉ con rùa nhỏ nhất, “Cái này cái này!” Trình Dật Tu chỉ dùng một đồng xu liền kẹp được con rùa, Giang Hạ sùng bái một lần nữa. “Trời ạ, anh quá lợi hại!” Nhìn cô vui vẻ, anh hơi đắc ý. Nhướng mày, lưu manh cười nói: “Chuyện nhỏ mà!” Giang Hạ đột nhiên ngẩn người, vẻ mặt anh vừa rồi, lời nói đó, sao lại quen thuộc như vậy? Còn có con gấu ôm trong lòng, một màn này, giống như đã từng xảy ra. Giống như tồn tại trong ký ức cô trước đây, nhưng mà cô không thể nào nhớ nổi. Trình Dật Tu gắp ba bốn con gấu liên tục, Giang Hạ đến gần cạnh anh, theo động tác của anh mà căng thẳng, một lúc lại kêu chậm một chút, một lúc lại kêu nhanh lên. Hai người chơi đùa rất vui vẻ, căn bản quên mất Hứa Lôi bên cạnh. Cho đến khi radio vang lên tiếng thông báo, Giang Hạ mới vừa lòng thõa mãn ôm con gấu rời đi. Lúc xếp hàng vào phòng, di động Hứa Lôi vang lên, nhận điện thoại xong vẻ mặt sốt ruột, nói với Giang Hạ: “Lục Ly uống nhiều quá, chị phải đi đến chỗ anh ấy, hai người cứ xem phim đi!” Nói xong đưa phiếu cho Giang Hạ, xoay người rời đi. Giang Hạ kéo cô ấy: “Chị muốn đi xem phim, giờ bỏ lại hai chúng ta là làm sao?” Hứa Lôi chắp tay trước ngực, “Ai nha, Hạ Hạ tốt của chị, em không biết tiểu tử kia quát nhiều liền ngu ngốc, nếu chị không đi gặp anh ấy, anh ấy sẽ ngủ một đêm trên đường. Hơn nữa không phải còn đầu bếp Trình sao, hai người xem phim cũng được!” Trình Dật Tu khéo léo khuyên nhủ Giang Hạ, “Nếu đã có việc gấp, cứ để cho cô ấy đi trước.” Sau khi Hứa Lôi rời đi, hai người đi vào phòng, Giang Hạ mới phát hiện cộng thêm mình và Trình Dật Tu, cũng chỉ có bảy tám người xem. Hứa Lôi chọn vị trí giữa, mấy… người khác xem đều ngồi ở phía trước, cách bọn họ khá xa. Mở đầu phim là hình ảnh hung thủ tàn nhẫn giết người. Giang Hạ nhắm nghiền hai mắt theo bản năng, cô sợ nhất là nhìn thấy cảnh máu tanh, bởi vì đến một lúc nào đó trong đầu sẽ hồi tưởng lại hình ảnh đó. Trình Dật Tu phát hiện được cô sợ hãi, sau khi chiếu qua hình ảnh đó, vỗ nhẹ lên cánh tay cô: “Bây giờ có thể nhìn.” Giang Hạ thẹn thùng rụt tay, thấy nội dung phía sau mặc dù làm cho người ta sợ hãi nhưng không có cảnh máu tanh. Cô cố gắng xem được nửa phim, lúc đến phần sau, thật sự là chịu không được, dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Trình Dật Tu hơi thất vọng, anh từng nghe các sư huynh nói đùa, nói lúc yêu đương nên mang con gái đi xem phim kinh dị, càng kinh khủng càng tốt, cô gái nhất định sẽ sợ hãi chui vào lòng cậu. Nhưng mà cô lại ngủ thiếp đi. Nhưng mà, ngủ cũng có chỗ tốt, nhìn cô tư thế khó chịu nghiêng đầu. Anh lặng lẽ dựa vào gần, để đầu cô dựa vào vai anh. Nhìn mặt cô ngủ, anh không có tâm tư xem phim. Trong bóng tối, lúc nào người ta cũng dễ dàng xúc động hơn, đặc biệt là ánh sáng màn hình chiếu vào lúc cô chu môi. Anh cúi đầu rất nhanh khẽ hôn môi cô một cái, giống như chuồn chuồn lướt nước. Sau khi trở lại lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp ở công viên, anh liền nhận ra cô. Ngũ quan cô hầu như không thay đổi, nhưng mà dáng người bánh bao lúc trước trở nên có lồi có lõm. Mỗi lần lúc chạy bộ sau lưng cô, anh đều cố gắng khống chế xúc động - - xúc động muốn ôm cô vào trong ngực yêu thương. Thời tiết ấm dần, hôm nay Giang Hạ mặc một chiếc váy liền áo mùa xuân, tất chân màu đen bao lấy đôi chân dài, có thể làm đàn ông hít thở không thông. Ánh mắt Trình Dật Tu rơi xuống chân cô, nhìn một lúc lâu không thể dời đi. Cuối cùng theo ước muốn trong lòng, đưa tay ra. Nhưng mà vừa mới chạm vào phần mềm mại kia, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên. Vào lúc này phim kết thúc! Vẻ mặt anh bình tĩnh thu tay lại, mắt nhìn phía trước. Giang Hạ tỉnh lại, phát hiện mình dựa vào bả vai anh ngủ thiếp đi, vội lau khóe miệng một chút, thật sự không chảy nước miếng. “Ngại quá đầu bếp Trình, bình thường tôi quen ngủ sớm, cho nên…” Xem phim ngủ cũng coi như xong, còn ngủ ở bả vai anh, thật sự là mất mặt. “Không sao.” Anh nói. “Phim này cũng không hay lắm, thiếu chút nữa tôi cũng ngủ thiếp đi.” Chính là thời gian quá ngắn. Trình Dật Tu chủ động cầm giúp Giang Hạ mấy con gấu, theo số người không nhiều ra khỏi rạp. Lúc đi ra ngoài mới phát hiện, bên ngoài có mưa nhỏ, nhiệt độ giảm ít hơn ban ngày rất nhiều. Giang Hạ bị gió đêm thổi, toàn thân khẽ run rẩy, đem hai con gấu trong lòng ôm chặt hơn. Trình Dật Tu thầm nói thất sách, hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không có áo khoác để cởi. Chỉ có thể bất chấp mưa đi đón xe, nhanh chóng đưa cô về nhà. Lúc đánh xe về đến nhà, đã sắp hai giờ sáng. Trình Dật Tu đưa Giang Hạ lên lầu sáu mới trở về. Hứa Lôi chưa trở về, bây giờ muộn như vậy, Giang Hạ đoán đêm nay cô ấy sẽ không về. Bên ngoài mưa ngày càng lớn, lúc Giang Hạ tắm xong lên giường, đột nhiên sấm chớp xuất hiện. Bên ngoài cửa sổ tia chớp vạch ra từng tia sáng, rất giống với cảnh trong phim xem đêm nay, làm cô không tự chủ được nghĩ tới tình tiết đoạn mở đầu phim. Sợ hãi bật tất cả đèn trong phòng khách lên, sau đó co lại trong chăn không dám nhúc nhích. “Oanh” một tiếng sấm sét, phảng phất như ở bên tai, đồng thời lúc tiếng sét vang lên, ánh sáng trong phòng tắt hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro