Hoàn văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# 63: Lụa đen   

Edit: Yuurei Bana. Lúc Trình Dật Tu thấy sắc mặt cô không thích hợp, cũng đã xuống bên kia giường. Lúc xuống còn khôngquên lấy khăn khoác lên người, đề phòng cô nhìn thấy vết thương. Giang Hạ ngẩng đầu từ điện thoại lên rống, đã thấy anh chạy đến góc giường. cô ném điện thoại lên giường, chỉ anh. “anh thành thật khai ra, chụp khi nào? Hơn nữa, anh… anh chụp những hình này làm gì?” Bây giờ Trình Dật Tu rất buồn bực, nếu không phải sau lưng có vết thương, anh đã đè cô xuống giường rồi. Nhưng bây giờ, haizz… nói tóm lại… nói tóm lại là anh bị nghẹn! Vẻ mặt anh đau khổ nói: “anh… anh chụp trước khi đi thành phố A… lúc nhớ em liền lấy ra nhìn…” Trong nháy mắt Giang Hạ thấy anh biến thành tiểu tức phụ, vừa muốn cười lại vừa giận. “thì ra lúc anhnhớ em anh xem ảnh chụp này sao?” nói xong mới nhớ tới vừa vào cửa thấy anh cầm di động nhìn, mà cô mở di động ra thì dừng ở ảnh chụp này, cho nên, vẻ mặt khó chịu vừa rồi của anh kỳ thật không phải là bị bệnh mà là… trên mặt đỏ bừng, “Trình Dật Tu anh không biết xấu hổ!” Trình Dật Tu quấn khăn cúi đầu, hèn nhát đứng ở chỗ đó, giống như là học sinh tiểu học bị giáo viên mắng, đặc biệt thành thật. Giang Hạ nhìn anh quấn khăn không vừa mắt, đi tới muốn kéo cái khăn ra. anh không thuận theo, vì vậy hai người giằng co. Giang Hạ không mạnh bằng anh, mãi mà không kéo ra được. Vì vậy thay đổi tiến công chiếm đóng, đưa tay đến nách anh. cô biết anh sợ ngứa nhất. Trình Dật Tu bị cô tấn công quân lính tan rã, ngã xuống giường, cười ha ha cầu xin tha thứ: “Hạ Hạ anhsai rồi, sau này anh không dám nữa!” “Ảnh chụp có xóa không?” “Xóa, xóa!” Dù sao anh còn dự phòng. Cuối cùng Giang Hạ thu tay, giạng chân ở bên hông anh, “Sau này còn dám làm chuyện đó nữa không?” Trình Dật Tu cười đến mức đầu óc hơi choáng váng, không hiểu ý của cô, “Chuyện gì cơ?” cô cho rằng anh cố ý giả ngu, đưa nanh vuốt ra công kích. Trình Dật Tu vội vàng nắm hai tay cô, “Đừng đừng đừng, rất ngứa đó, ngày mai có thể em sẽ được lên báo, tựa đề chính là: cô gái gãi ngứa ông xã cười đến chết!” “Hừ hừ hừ, anh nói linh tinh cái gì thế, mau phun ra!” Trình Dật Tu vội vàng nhổ vài tiếng. Nhưng mà lần này anh hiểu được chuyện Giang Hạ vừa mới nói là gì. Cố ý hỏi: “Hạ Hạ, rốt cuộc chuyện em vừa nói là chuyện gì? Em nói rõ cho anh biết, để lần sau anhmới có thể tránh phạm sai lầm chứ.” Giang Hạ không thể không biết xấu hổ nói thẳng ra, đỏ mặt nói: “anh không hiểu thì thôi, dù sao lần sau để em phát hiện ra, tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu!” “Vậy anh cũng không dám bảo đảm, anh không biết chuyện gì mà.” “anh không biết xấu hổ!” anh nhướng mày cười, “Sao anh lại không biết xấu hổ?” Lúc quan trọng Giang Hạ lại bị kinh sợ, da mặt không dày bằng anh, chỉ có thể nhận thua. Bĩu môi muốn xuống, lại bị cánh tay anh cố định, không nhúc nhích được. “anh buông tay ra.” Nhưng mà anh không những không thả, còn nhún nhún eo. Sau khi Giang Hạ phát hiện dưới thân khác thường, mặt càng đỏ hơn, nghĩ đến bên trong mình mặc bộ đồ ngủ đó, sợ bị anh phát hiện, đưa tay kéo váy ngủ dài. cô không kéo còn tốt, kéo như vậy trái lại hấp dẫn sự chú ý của Trình Dật Tu. Bây giờ cô ngồi bên hông anh, váy ngủ kéo lên bắp đùi. Bên trong lại lộ ra một phần nhỏ lụa đen. Lụa đen che bắp đùi trắng muốt, dưới ánh đèn lờ mờ phá lệ mê người. Hô hấp anh lập tức dồn dập, “Hạ Hạ, bên trong em mặc cái gì?” Giang Hạ nghe được giọng nói anh trở nên khàn đục, tâm hoảng ý loạn kéo váy bên ngoài, “không có gì đâu.” nói xong muốn tránh tay anh nhưng mà không kịp nữa rồi. Trình Dật Tu nhanh chóng ngồi dậy, một tay chế trụ tay cô, một tay vén váy bên ngoài lên. Cảnh đẹp trước mắt làm lửa trong cơ thể anh bùng cháy, lụa đen gần như trong suốt dán vào đường cong lung linh của cô, cảnh đẹp bên trong thoắt ẩn thoắt hiện. anh không ngừng cố gắng, cởi ra toàn bộ váy ngủ, để bộ đồ ngủ bên trong lộ ra hoàn toàn. Đồ ngủ thiết kế đai đeo, làm dãy núi trắng như tuyết trước ngực cô hiện ra trước mặt anh, bởi vì cô giãy giụa còn khẽ đung đưa. anh nhìn chỗ lay động, trong mắt mang theo lửa, giọng nói khàn khàn: “Hạ Hạ, em cố ý mặc cho anhnhìn sao?” Hai tay Giang Hạ ôm ngực, vô lực chối cãi, “không phải đâu.” nói xong đưa tay muốn đoạt lấy váy ngủ anh cởi ra, lại bị anh ném xuống dưới giường. Mặc dù tinh trùng Trình Dật Tu đã lên não nhưng chưa từng quên chiếc khăn quấn trên người. Lúc này trong lòng giãy giụa, dày vò, nóng giận, gầm thét, anh phải làm sao bây giờ? Buộc chính mình nhanh chóng nghĩ cách giải thích hợp lý về mấy vết thương, như vậy anh có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng mà trong mắt cô có độc, độc tố này thông qua mắt làm tê dại thần kinh trong não anh - - đầu anh, mất tác dụng. Giang Hạ bị anh nhìn toàn thân như có lửa, đưa tay đẩy đầu anh qua một bên. Nhưng mà cô buông tay, anh lại tự động chuyển về. cô lại chuyển, anh lại quay. “Ai da anh đừng nhìn nữa!” Trong lòng biết mình quyến rũ lang tính trong anh, đêm nay e là chạy khôngthoát. cô cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Muốn nhìn thì anh tắt đèn rồi nhìn…” Trình Dật Tu vừa định nói tắt đèn còn nhìn được cái gì? Sau đó trong đầu lóe ra ánh sáng, tắt đèn, tắt đèn là cô không nhìn thấy vết thương trên lưng anh. Sao anh lại ngốc như vậy, biện pháp đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra! anh không đợi được đưa tay tắt đèn ở đầu giường, ném khăn áp thân thể vào người cô. Sau đó anh mới phát hiện, cô không nhìn thấy vết thương của anh, nhưng mà anh cũng không nhìn thấy cảnh đẹp cômặc lụa đen… Nhưng mà không sao, sau này còn có cơ hội mà. Đợi kết hôn xong anh phải mua cho cô một tủ đồ lót bằng lụa đen, để cho cô thay phiên mặc! một đêm này dường như Giang Hạ không ngủ được, cô chân thành bội phục thể lực tốt của anh. rõ ràng tối hôm qua anh ngủ không ngon, hôm nay còn có thể chịu đựng được. Bây giờ cô tuyệt đối không lo lắng vấn đề việc nhà sau khi kết hôn, dù sao thể lực của anh mạnh như thế liền biết anh làm việc nhà rất tốt, nhưng mà có thể tiêu hao một chút được không. Nếu không toàn bộ dùng trên người cô, cô chịu không nổi… Lúc chân trời trắng bệch, Giang Hạ bị Trình Dật Tu đánh thức. “Hạ Hạ, em nên trở về nhà, nếu khôngchú dì thức dậy không thấy em sẽ tìm đến đây.” Giang Hạ ngủ mơ mơ màng màng, mí mắt đều không mở ra được. Nhưng mà nghe lời anh nói, còn cố gắng di chuyển thân thể, muốn đứng dậy nhưng chỉ phí sức lực. Trình Dật Tu thấy thế đau lòng lại ân hận, tối hôm qua anh không nên điên khùng như vậy. Nhưng mà cô không về không được, hôn lễ sắp đến gần, anh không muốn lúc đó lại bị mẹ vợ ghét bỏ, xảy ra biến cố. anh xuống giường mặc quần áo, lại giúp Giang Hạ mặc váy ngủ. Nhưng mà bộ bằng lụa đen đó anh để lại. Sau đó dùng chăn bọc cô ôm cô vào trong ngực, chuẩn bị đưa cô lên tầng. Chỉ là kiểu ôm công chúa không tiện, cho nên anh ôm cô như đứa bé vào trong ngực, đầu cô tựa vào vai anh, còn có thể tiếp tục ngủ. ở trên ngăn tủ tìm được chìa khóa cô mang đến, sau khi lên tầng, sợ ba Giang mẹ Giang đã tỉnh. anh ở bên ngoài lắng nghe động tĩnh, sau khi chắc chắn bên trong không có tiếng động mới lặng lẽ mở cửa chính ra, rón rén đưa Giang Hạ về phòng cô, sau đó nhanh chóng rút lui. Tất cả quá trình Giang Hạ đều trong trạng thái mê man, cho nên căn bản không biết mình bị dời đi. Hơn tám giờ sáng cô tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc suy nghĩ một lúc lâu, chẳng lẽ chuyện tối hôm qua là mơ sao? Lúc rời giường rửa mặt phát hiện Trình Dật Tu đang ngồi ăn sáng với ba mẹ. Dư Quỳnh Hoa thấy cô rời giường, vẫn chưa yên tâm hỏi: “Con không thoải mái chỗ nào à, sao ngủ đến tận bây giờ?” Giang Hạ chột dạ phủ nhận, “không có ạ, chắc là tối qua con ngủ không ngon, cho nên mới dậy muộn.” Lúc nói chuyện còn nhìn về phía Trình Dật Tu, chỉ thấy anh khẽ nháy mắt với cô. Giang Hạ không dám liếc mắt đưa tình với anh trước mặt ba mẹ, chỉ có thể trốn ở trong phòng vệ sinh. Làm xong mọi chuyện, lúc Trình Dật Tu đưa cô đến nhà hàng, cô mới hỏi anh: “Tối hôm qua em về nhà khi nào thế, sao một chút ấn tượng em cũng không có vậy?” Trình Dật Tu nhớ tới bộ dáng lúc cô ngủ giống như là con heo. Nhịn không được cười nói: “Em đó, lúc ngủ cõng em đi bán cũng không biết. Cũng may anh không phải là người xấu, nếu không bây giờ em có thể bị bán vào thâm sơn cùng cốc làm vợ rồi.” Giang Hạ bĩu môi, “Đều không phải tại anh sao!” nói xong câu này cô lại nói thầm: “Giống như là camera sói đói.” Trình Dật Tu nghe thấy cô nói thầm, lại cố ý giả bộ không nghe thấy, “Em nói cái gì? anh là sắc lang sao? Haizz, vốn còn muốn che dấu nhưng đã bị em khám phá ra rồi, sau này anh đỡ phải ngụy trang.” nói xong thừa dịp đèn đỏ, quay đầu nhìn cô cười, “Sau này gặp em một lần thì ăn một lần, nếu khônglàm sao có thể gánh được danh hiệu sắc lang.” Sau đó giả làm mặt quỷ hung ác chui vào ngực cô. Hai tay Giang Hạ ngăn lại, “anh có thể đừng ngây thơ như vậy nữa được không?” “Có thể.” anh bĩu môi học giọng đứa bé nói: “Cháu muốn ăn bà nội.” Giang Hạ: … đã là người đàn ông trưởng thành rồi, nhưng mà anh lại như vậy, thực sự bình thường sao? ************* Sau khi đến nhà hàng, Trình Dật Tu không có xuống xe, nói với Giang Hạ muốn đến bệnh viện thăm Lưu Cương. Giang Hạ không hoài nghi nữa, dặn dò anh lái xe cẩn thận liền xuống xe. Trình Dật Tu lái xe tới bệnh viện, phát hiện Lưu Cương lại sai hộ lý đút nước hoa quả. Lần này anh rất thông minh, quan sát hộ lý một phen. Khoảng ba mươi tuổi, mặc đồng phục bệnh viện. Nhưng mà làm việc lao động lâu dài nên hơi cẩu thả. Chỉ có thể nhìn ra được, ngũ quan là mỹ nhân. anh cười hiểu rõ, nói với Lưu Cương: “Em thấy vết thương của anh cũng đỡ rồi, nên xuất viện đi.” Lưu Cương nuốt miếng táo, “Còn sớm, chú xem chân này của anh, xương cốt còn chưa lành!” Trình Dật Tu cười khẽ, “Được, em có việc muốn nhờ anh giúp.” Lưu Cương bảo hộ lý rời khỏi phòng bệnh, bất mãn nói: “Lại có chuyện gì, sao tiểu tử cậu lúc nào cũng gây chuyện không ngừng vậy?” Trình Dật Tu kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, “Lần này liên quan đến chuyện lớn cả đời của em, anh nhất định phải giúp.” Lưu Cương thấy anh nói nghiêm túc như vậy, miếng táo trong miệng cũng quên nuốt xuống, “Rốt cuộc là có chuyện gì?” “không phải là anh quen ban nhạc sao, tìm cho em ban nhạc trình độ cao một chút, em muốn dùng.” Chuyện này làm Lưu Cương bất ngờ, trừng mắt lớn nói: “Chú tìm ban nhạc làm gì? Kết hôn hả? Nhưng bây giờ kết hôn không cần ban nhạc nữa, hôn lễ do công ty bao hết mà!” Chân mày khóe mắt Trình Dật Tu đều cười kín đáo, “Cầu hôn.” Lần này cằm Lưu Cương rớt xuống, “Hai người đã định ngày kết hôn rồi, còn cầu hôn làm gì?” “Cả đời mới có một lần, sao có thể tùy tiện như vậy được.” Đột nhiên Lưu Cương im lặng, Trình Dật Tu cho là mình khơi gợi anh ta hồi tưởng lại vợ cũ, đang muốn khuyên hai câu, đã thấy anh ta vỗ đùi: “anh đã hiểu vì sao phụ nữ thích người như chú rồi, rất biết cách xử lý!” nói xong lại gật đầu như có điều suy nghĩ, “Ừm, xem ra anh phải học chú.” Trình Dật Tu hếch cằm ra cửa, “anh học để đối phó với hộ lý đó sao.” Gương mặt Lưu Cương đỏ lên, “Ha ha, bị chú nhìn ra sao.’’ Trình Dật Tu hiếm khi nhìn thấy anh ta đỏ mặt, “thật sự là nhìn trúng sao, sau này phải sống thật tốt, đừng giống như trước đây. Nhà là dùng để bảo vệ, không phải dùng để làm khách sạn.” Lưu Cương gãi đầu, ừ một tiếng, “Đúng rồi, chuyện đó đã có kết quả. Tiểu tử A Tây kia không cần bắt ép đã nói người kia ra. Mặc dù họ Hạ kia không trực tiếp tìm người nhưng có liên lạc trung gian, nghe nói chiều hôm qua đã bị bắt. Ba cô ta đang nghĩ cách làm chuyện này im lặng, cho nên không truyền ra được bên ngoài đâu. Nhưng mà chú phải cẩn thận một chút, người phụ nữ Liễu Thời Phân kia điên rồi, tám phần là muốn tới tìm chú gây phiền toái.” Chuyện này Trình Dật Tu biết, cho nên hôm nay anh tới tìm Lưu Cương cũng là vì giải quyết chuyện này. “Em biết, bây giờ bà ta không còn quan tâm nữa, chuyện này kết thúc chỉ sợ sẽ tới tìm em tính sổ.” nói xong anh đưa tay về phía Lưu Cương, “Có thuốc không?” Lưu Cương liếc nhìn anh một cái, “không phải là chú cai thuốc rồi sao?” Chỉ nói như thế nhưng anh ta lấy một điếu thuốc từ dưới gối ra đưa cho anh. Trình Dật Tu đứng trước cửa sổ, đốt thuốc, hít mạnh vài hơi, nói với Lưu Cương: “Những hình kia khôngphải là anh còn chuẩn bị một phần sao, giúp em đăng lên mạng.” Lưu Cường sững sờ, “Chú chắc chắn à?” “Chắc chắn.” Vốn là anh còn nhớ đến tình thân, nhưng mà sau chuyện lần này của Giang Hạ, anh không muốn do dự nữa. Nếu như không tiêu diệt triệt để, sau này chỉ sợ gây ra phiền toái. Nếu như chỉ có mình anh, chuyện đó không sao cả. Nhưng bây giờ có thêm Giang Hạ, tương lai còn có con bọn họ nữa, anh muốn dẹp bọn họ để sống thoải mái. Lưu Cương thấy anh hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, chuyện này cứ giao cho anh.” ******** Xế chiều hôm đó Lưu Cương đăng ảnh chụp lên mạng, ngày hôm sau mỗi nơi trong thành phố T đều bùng nổ. Từ trước đến nay Hạ mỗ xưng là thanh liêm có tình nhân, còn có con ngoài giá thú, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Sau đó triển khai điều tra, phát hiện vợ trên danh nghĩa của ông có rất nhiều tài sản và bất động sản, con gái Hạ mỗ liên quan đến án bắt cóc. Cha Hạ bị cắt chức tạm thời để điều tra, mẹ Hạ vì số tài sản lớn không rõ nguồn gốc mà bị khởi tố. Mà Hạ Bạch Tuyết, bởi vì bắt cóc Giang Hạ mà bị bắt. Lúc tin tức tung ra, Trình Dật Tu nhìn thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy vắng vẻ

64: Cầu hôn   

Edit: Yuurei Bana. Chuyện nhà họ Hạ rất là náo nhiệt ở thành phố T vài ngày. Mà trong mấy ngày này mưa liên tục, lúc mưa lúc tạnh, nhiệt độ lại không thấp, nóng bức ẩm ướt làm cho người ta bực bội. Sáng hôm nay, cuối cùng thì trời cũng quang, Giang Hạ mở mắt ra đã thấy nắng sớm trong phòng, tâm tình thật tốt. Rời giường đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, trông thấy Trình Dật Tu đang ở trong bếp làm bữa sáng. Ánh sáng dịu dàng chiếu lên người anh, hiện ra ánh sáng màu vàng. Quay đầu lại thấy ba mẹ đang phơi quần áo ở sân thượng, cô chạy nhanh vào phòng bếp, nhón chân hôn lên môi anh. “Chào buổi sáng.” Trình Dật Tu đưa tay nhéo mặt cô, “Cả nhà đã dậy có mình em là ngủ như con heo lười đến bây giờ.” Giang Hạ bĩu môi, “Bây giờ cũng không muộn nhé, là mọi người dậy quá sớm.” Bên trong chảo là trứng gà, Trình Dật Tu thuần thục lật mặt. “Dạ, em là con heo lười nhỏ chịu khó, được chưa, nhanh đánh răng rửa mặt đi. Bữa sáng sắp làm xong rồi.” Ngửi mùi thơm của thức ăn, bụng Giang Hạ kêu lên một tiếng. Nghe lời đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Ăn xong bữa sáng, ba Giang mẹ Giang đi chợ mua thức ăn. Trình Dật Tu hỏi Giang Hạ: “Vất vả lắm trời mới đẹp, muốn đi ra ngoài đi dạo không?” Giang Hạ cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?” “Ừm.” Trình Dật Tu đáp: “anh vốn tạm thay đại sư huynh một thời gian, hai ngày trước anh ấy đã về rồi.” “Hả?” Giang Hạ kinh ngạc, “Vậy bây giờ xem như là anh nghỉ việc sao?” Trình Dật Tu nghe vậy nhướng mày nhìn cô, “Sao thế, sợ anh không nuôi nổi em à?” “Đương nhiên là không phải!” cô ôm cánh tay anh vui vẻ nói: “Bây giờ anh không có việc làm, vậy không phải là em có thể thuê anh đến Ức Hạ làm việc sao, đầu bếp Trình.” Trình Dật Tu bật cười, “Được, nhưng mà tiền lương hàng năm của anh rất cao, em mời nổi không?” Giang Hạ kéo cổ áo anh, bảo anh cúi đầu xuống, hôn một cái lên gò má anh. “Lấy thân báo đáp có được không?” “Được!” ****************** Bởi vì thịnh tình của Trình Dật Tu, Giang Hạ khó từ chối, cùng anh hẹn hò. Chỉ là nội dung hẹn hò của anh nằm ngoài dự đoán của cô, không phải là đi dạo phố ăn cơm xem phim, mà là đi leo núi. Thành phố T thuộc khu vực đồi núi, nội thành có vài ngọn núi rất được, mặc dù không cao so với mặt biển, nhưng phong cảnh cũng không tệ. Trong đó có một ngọn núi tên là Bút Sơn, bởi vì giống chiếc bút nên gọi như vậy, đứng ở trên đỉnh núi có thể quan sát toàn thành phố. Vài ngày nay Giang Hạ đều buông thả không có vận động. Cho nên lúc anh nói muốn leo núi, cô khônghề nghĩ ngợi đồng ý. Lái xe đến dưới chân núi, Trình Dật Tu lấy ba lô từ ghế sau. Giang Hạ hỏi anh đó là cái gì, anh cười nói: “Đương nhiên là nước và đồ ăn vặt chuẩn bị cho em, nếu không lúc đến đỉnh núi em muốn ăn cái gì, anh đi đâu lấy cho em đây?” Giang Hạ bất mãn chu môi, “Em thèm ăn như vậy sao?” Bởi vì còn sớm nên dưới chân núi còn có một đám bác gái đang luyện công buổi sáng. Hai người tay trong tay đi qua, tiến vào trong núi. trên núi trải đường đá, bởi vì là cuối tuần, cho nên dọc đường đi có không ít người. Giang Hạ ngạc nhiên phát hiện, những người xuống núi trong tay đều cầm hoa hồng, đứa bé thì cầm bóng bay. cô cảm thấy kỳ lạ nên hỏi Trình Dật Tu: “Sao bọn họ đều cầm hoa vậy, hôm nay không phải là ngày lễ tình nhân mà.” Trình Dật Tu cười nói: “Pháp luật không có quy định chỉ có ngày lễ tình nhân mới có thể tặng hoa.” Giang Hạ gật đầu, nhưng mà cầm hoa rất kỳ lạ. “Chúng ta nhanh đi lên núi xem đi, xem coi trên đó rốt cuộc đang làm gì.” “Gấp cái gì, phong cảnh núi đẹp như thế, thưởng thức đã.” nói xong lấy điện thoại di động ra, muốn cùng Giang Hạ tự sướng. Ven đường có đám hoa dại nở rộ, Trình Dật Tu ôm bả vai Giang Hạ, xếp tư thế dựa đầu. Tay kia giơ di động, nói với Giang Hạ: “Hôn anh.” “Hả?” Giang Hạ không hiểu. Trình Dật Tu quay đầu lại, hôn lên môi cô. Đông thời di động tách một tiếng, lưu lại trên màn hình. anh nhìn ảnh chụp trong di động, ánh sáng rất đẹp, bối cảnh cũng tuyệt nữa. Quan trọng nhất là lúc đó cô nhắm mắt vẻ mặt hạnh phúc. anh hài lòng gật đầu, gửi cho bạn bè, lại thêm vào một câu: Người đẹp hơn hoa. Giang Hạ trông thấy, đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái. trên núi người đến người đi, anh không cần mặt mũi nữa sao? Nhưng mà Trình Dật Tu giống như là chụp nghiện, đi mỗi đoạn thì phải ôm cô chụp một tấm. Lý dó còn rất kỳ lạ, ví dụ như là cái cây này cao như thế, chụp một bức để lưu lại. Sao ghế đá lại ở chỗ này, đến chụp một bức lưu lại đi… Giang Hạ vốn tính đến để leo núi, kết quả là bị phá hủy vì anh cứng rắn hưởng thụ cây cỏ ghế đá, mộttiếng sau mới bò được lên tới giữa núi. Chỗ sườn núi có quảng trưởng quy mô nhỏ, ở giữa là cái đình nghỉ mát. Có rất nhiều người nghỉ ngơi ở chỗ này, Giang Hạ tìm chỗ ấm áp ngồi, đưa tay về phía Trình Dật Tu, “Em muốn uống nước.” Trình Dật Tu bỏ ba lô xuống, lục tìm bên trong lấy ra bình nước cho cô. Giang Hạ nhận lấy, bởi vì chảy mồ hôi nên tay trơn, mãi mà không mở được. Trình Dật Tu lại lấy bình nước về, mở nắp ra đưa cho cô. “Nghe nói con gái nói chuyện yêu đương sẽ toàn thân vô lực, vốn là anh không tin, bây giờ xem như là mắt thấy tâm phục rồi.” Giang Hạ uống ngụm nước thiếu chút nữa sặc, “Gì vậy, chỉ là tay em trơn mà thôi. Hơn nữa, anh dùng từ gì vậy, còn toàn thân vô lực nữa. Chẳng lẽ đường núi không phải là em tự mình leo lên à?” Trình Dật Tu nhếch môi, “Đoạn đường đằng đó, anh cõng em nhé?” “không cần đâu.” Giang Hạ lập tức từ chối, cô không phải là đứa bé, để anh cõng leo núi ra thể thống gì. Trình Dật Tu quay đầu nghiêm túc nhìn cô, “Nhưng mà anh muốn cõng em, Hạ Hạ.” Giang Hạ lại uống một ngụm nước, “Vì sao, anh còn sức à?” anh tự tay thay cô gạt mái tóc bị gió thổi loạn, “Nhân sinh của chúng ta tựa như con đường núi này, nửa trước anh chỉ có thể xa xa tưởng nhớ em, nhìn em một thân một mình leo lên. Nửa sau, anh muốn cõng em, cùng em đi qua mỗi phiến đá, nếu như ngã xuống, đã có anh bảo vệ em. Nếu như có bụi gai, làm bị thương cũng chỉ là chân anh. Chỉ cần em ở trên lưng anh, chúng ta có thể cùng nhau lên đến đỉnh núi. Có được không, Hạ Hạ?” Đột nhiên anh tỏ tình làm chóp mũi Giang Hạ chua xót, “anh nói linh tinh gì thế, đường còn dài như vậy, đương nhiên là muốn hai người cùng nhau cố gắng, sao có thể để mình anh một mình gánh chịu tất cả được.” Trình Dật Tu hôn lên lông mi cô, “Em chính là tất cả của anh.” Giang Hạ không chịu thua kém đỏ cả mắt, chôn ở trước ngực anh cọ nước mắt ở khóe mắt. “anh nóixem anh có đáng ghét không, đi leo núi mà còn làm người ta khóc.” Trình Dật Tu đỡ bả vai cô, để cô ngẩng đầu lên. “đi thôi, chúng ta tiếp tục leo núi.” nói xong anh để ba lô ở trước ngực, sau đó nửa ngồi trước mặt Giang Hạ. “đi lên đi.” Giang Hạ do dự một giây, liền nằm lên lưng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Cõng không nổi thì nói với em, em có thể xuống đi cùng anh.” Trình Dật Tu quay đầu hôn lên má cô, “Yên tâm, người đàn ông của em rất khỏe mạnh, cái anh có chính là sức lực!” nói xong hai tay anh đỡ bắp đùi cô, nhún nhún vai, đi lên đỉnh núi. Đoạn đường núi sau dốc hơn đoạn trước, Trình Dật Tu duy trì đều đặn, bước đi vững vàng, mà Giang Hạ lại phối hợp ôm lấy cổ anh, để tránh anh mất đi cân bằng. Sau khi đi được một nửa lộ trình, Giang Hạ cảm nhận được rõ ràng anh hơi cố sức. “anh thả em xuống, em thích nắm tay anh cùng đi.” Trình Dật Tu từ chối, sau khi cõng cô dừng lại nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục leo lên trên. Lúc sắp đến đỉnh núi, Giang Hạ phát hiện hai bên đường đều treo bóng bay ngũ sắc và ruy băng ở trên cây, cô cảm thấy lạ nên hỏi: “Ý, hôm nay là ngày bao nhiêu, sao còn treo bóng bay nhỉ?” Đầu Trình Dật Tu đã đầy mồ hôi, sau khi thấy bóng bay liền cười nói: “Hôm nay là ngày tốt.” Đỉnh núi Bút Sơn chỉ có chưa đến hai mươi mét vuông, ở giữa còn có một tòa lô cốt hình tròn, bốn bề đều có cửa sổ, nghe nói là để lại từ thời kháng chiến. Lúc đến đỉnh núi, Giang Hạ trông thấy xung quanh tòa lô cốt đầy người, một bó to bóng bay ngũ sắc, bay ở trên cao lô cốt. Càng làm cô kinh ngạc là, những người đó đều là người quen. Trình Dật Tu cõng cô đến một phiến đá mới thả cô xuống. Giang Hạ ngây ngốc nhìn mọi người, Hứa Lôi, Lục Ly, còn có tất cả nhân viên ở Ức Hạ, cùng với Trần Yến và đám người ở nhà bếp, đỉnh núi nho nhỏvậy mà chen lấn hai ba mươi con người. Xung quanh lô cốt đều trùm bức lụa màu đỏ, trên đó đều là những lời chúc mừng. Mọi người hoan hô ném cánh hoa về phía bọn cô, tự giác nhường đường. Giang Hạ mở to mắt che miệng, cô mơ hồ hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, trong đầu ong ong. Để Trình Dật Tu tùy ý nắm tay cô, kéo tới bên đó, đi vào trong lô cốt. Bên trong này trước kia Giang Hạ đã đến rất nhiều lần, trong lô cốt vẫn không có vật gì. Hôm nay lại bố trí thành thế giới hoa hồng, trên đất đầy cánh hoa đỏ tươi như lửa. Lúc tiến vào, ban nhạc đợi ở bên trong bắt đầu vang lên tiếng nhạc. Trình Dật Tu nắm tay cô đến chính giữa, lấy một cái hộp tinh xảo từ trong ba lô ra, quỳ gối trước mặt cô. “Hạ Hạ, cảm ơn em đã xuất hiện trong sinh mệnh của anh. anh không thể bảo đảm sau này sẽ cho em cuộc sống như thế nào, nhưng anh muốn để em biết, mặc kệ con đường tương lai có như thế nào, anhvĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em, đến chết không rời. Em… bằng lòng để anh bảo vệ em không?” Giang Hạ cho rằng lần trước anh đưa cô chiếc nhẫn coi như là cầu hôn, không nghĩ tới hôm nay anh còn sắp xếp chuyện này. Sớm đã kích động tim đập nhanh, đỏ mắt nói không ra lời, chỉ mạnh mẽ gật đầu, rất sợ không thể biểu đạt ra bản thân có bao nhiêu bằng lòng. Mọi người ở bên ngoài vây xem liên tục vỗ tay, Trình Dật Tu mở hộp ra, Giang Hạ mới phát hiện trong đó không phải là chiếc nhẫn, mà là chocolate hình quả cầu. anh đứng dậy, đưa chocolate đến miệng cô, Giang Hạ muốn ăn hết nhưng anh để lại một nửa nhét vào trong miệng mình, cười nói với cô: “Đây là chocolate anh tự mình làm, độc bên trong là tình yêu. Giải dược là mỗi ngày đều phải hôn anh. Nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải dùng giải dược, nếu không anh sẽ phát độc mà chết.” nói xong lại giang hai tay ra với cô, “Đến đây, nhận lấy giải dược hôm nay đi.” Giang Hạ đỏ mắt cười, người này thật sự là, cầu hôn đều không giống như người bình thường, nhưng mà trong lòng cô đã sớm như chocolate hòa tan, ngọt ngào. Bổ nhào vào ngực anh, chủ động hôn môi. anh nhẹ giọng tỏ tình: “Hạ Hạ, em biết không? yêu em là tín ngưỡng của anh. Cho nên anh không thể không có em.”

                               -Hết-



















Chương 65: Ngoại Truyện 1. Sau hôn lễ một tháng, Giang Hạ phát hiện mình thay đổi rồi. Đầu tiên là thời gian thức dậy lùi lại vô thời hạn. Cô nhớ từ nhỏ cô đã theo cha dậy sớm chạy bộ, quen biết Trình Dật Tu không có thức dậy quá bảy giờ. Nhưng hôm nay lúc cô mở mắt ra, đã chín giờ rồi. Sau đó bắt đầu vô cớ bỏ bê công việc, tuy nhiên cô là bà chủ, có đi hay không cũng không có ai quản. Nhưng mà cô cảm thấy như vậy không được tốt, cảm giác như mình là sủng vật mà Trình Dật Tu nuôi dưỡng, cả ngày ngoại trừ ăn cơm ra thì ngủ ở trên giường… Vẫn lại là hai người ngủ, như vậy quá hoang dâm rồi! Nhéo nhéo thịt bên hông, Giang Hạ xoay người rời giường. Không được, cứ tiếp tục như vậy cô sắp biến thành heo rồi! Cô muốn phản kháng! Kéo lê dép lê đi xuống phòng bếp, phát hiện không thấy Trình Dật Tu, trái lại bữa sáng trên bàn đã làm xong. Cô lại đi đến phòng vệ sinh, vẫn không có ai. Cô nhìn ra ngoài sân, cũng không thấy bóng dáng anh. Kỳ lạ, sáng sớm mà anh chạy đi đâu rồi? Bụng kêu một tiếng, Giang Hạ nhìn bữa sáng phong phú ở trên bàn. Cuối cùng không chống lại được sức hấp dẫn của mỹ thực, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị ăn uống no say rồi thảo luận với Trình Dật Tu về nhân sinh, về chuyện tự do! Giang Hạ ăn được một nửa, Trình Dật Tu đã trở lại. Anh mặc áo và quần thể thao màu bạc, ngực đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, tóc cũng ẩm ướt rơi xuống trán. Thật là gợi cảm chết người. Giang Hạ nuốt một ngụm nước bọt, thu hồi ánh mắt không nhìn anh nữa. Anh hôn lên trán Giang Hạ, “Sao không ngủ thêm một lúc nữa, sớm như vậy đã dậy rồi à.” Giang Hạ không trả lời vấn đề của anh, xé bánh xừng bò nhét vào trong miệng. Hỏi ngược lại anh: “Anh đi đâu vậy?” Trình Dật Tu cầm khăn chuẩn bị vào phòng tắm tắm, “Thấy em chưa dậy, anh đi chạy một vòng.” Giang Hạ thản nhiên a một tiếng, “Vì sao không gọi em đi cùng?” Trình Dật Tu nghe ra được giọng nói của cô không bình thường, xoay người trở lại cạnh bàn ăn, “Không phải là anh sợ em vất vả sao, cho nên muốn em ngủ thêm một lát.” Anh không nói vất vả thì không sao, vừa nói đến Giang Hạ lại tức giận. Sau khi kết hôn cô mới phát hiện hóa ra trong tủ quần áo ở trong phòng có giấu một cái thùng, một thùng áo ngủ gợi cảm! Nói cho oai là đưa quà tặng cô, nhưng thực ra cô mới là quà, cái thùng đó chỉ là đồ đóng gói quà tặng mà thôi! “Anh còn không biết xấu hổ mà nói à? Vì sao em lại không dậy nổi, không phải là đều tại anh sao.” Nói xong cô đứng dậy, nhéo thịt trên eo mình, “Anh nhìn xem bây giờ em đã béo thành như vậy, không phải là anh cố ý muốn nuôi em thành người mập, sau đó có lý do vứt bỏ em đấy chứ?” Giang Hạ nhất thời kích động, cho nên quên mất mình vẫn mặc đồ ngủ bằng lụa đen bên trong. Mấy ngày nay đúng thật là cô béo lên, so với thon thả lúc trước, Trình Dật Tu thích cô bây giờ hơn. Ừm… Xúc cảm đặc biệt tốt. Nhìn lụa đen hiện ra, trong lòng anh lại bốc lửa, căn bản không nghe được cô đang nói cái gì. Bắt đầu cởi quần áo của mình. Giang Hạ thấy vậy sợ hãi lùi về phía sau hai bước. “Không phải là anh muốn đi tắm sao?” Anh cởi tất cả trói buộc xuống đất, đi tới gần cô. “Đúng là tắm rửa, nhưng mà em tắm cùng anh.” Dứt lời khiêng người lên vai, đi vào nhà tắm. Lúc trước trang trí anh cố ý mua phòng tắm lớn xa hoa, uyên ương hí thủy gì đó, anh chờ mong đã lâu… Không biết qua bao lâu, Giang Hạ từ bồn tắm đi ra, đã toàn thân vô lực, lại được anh ôm đưa về giường. Nhớ đến mấy giờ trước mình còn nói muốn phản kháng cuộc sống như vậy, chưa được bao lâu mình đã mất mặt rồi. Vì thế Giang Hạ nhìn anh lại cảm thấy không vừa mắt, phồng má không để ý tới anh. Trình Dật Tu biết hôm nay cô kìm nén tức giận, nhưng không biết vì sao cô tức giận. Buổi tối hai người xem tivi anh ôm vai cô hỏi: “Hạ Hạ, em làm sao vậy, mất hứng thì cứ nói với anh, đừng kìm nén mà hại tới thân thể.” Giang Hạ lườm anh một cái, “Em nói anh có thể làm được sao?” “Đương nhiên, trong nhà này em là lão đại.” “Được!” Giang Hạ đứng dậy. “Nếu em là lão đại, hôm nay em sẽ lập gia quy!” Nói xong cô chạy đến thư phòng mang giấy bút tới, nằm sấp trên bàn trà viết lên giấy. Trình Dật Tu muốn nhìn xem cô viết cái gì, nhưng cô lấy tay che lại không cho anh nhìn. Không dễ dàng gì cô mới viết xong, nhìn chữ viết trong tờ giấy, không nhiều lắm, chỉ có ba điều, nhưng làm mặt Trình Dật Tu đen lại. Trên giấy viết thế này: Tiêu đề - - gia quy. Điều thứ nhất, căn cứ theo mục đích tương thân tương ái, hai bên vợ chồng cần phải chung sống hòa thuận, dựa theo nguyên tắc thông cảm lẫn nhau. Bắt đầu từ ngày hôm nay, sinh hoạt vợ chồng không vượt quá ba lần một tuần. Điều thứ hai, lúc mà nữ vương không đồng ý, có thể hủy bỏ cơ hội ba lần đó. Điều thứ ba, gia quy đã nói rõ hai điều trên, nếu sửa đổi hoặc gia tăng bất cứ lúc nào, toàn bộ sẽ dựa vào biểu hiện mà định. Phía dưới là chữ ký mà Giang Hạ đã ký, mà Trình Dật Tu đang cầm bút trong tay, bị Giang Hạ ép ký tên lên đó. Vẻ mặt anh đau khổ, “Hạ Hạ, có phải em không thích anh rồi không?” Giang Hạ cổ vũ hôn lên mặt anh một cái, “Sao lại có chuyện đó được, vì yêu anh em mới làm ra gia quy, tiết kiệm anh có hiểu không.” Trình Dật Tu: … Nhưng mà cũng quá ít rồi, bảo anh sống thế nào? Dưới sức ép của nữ vương, cuối cùng vẫn phải ký tên lên gia quy. Vào ban đêm, Giang Hạ chỉ dựa vào gia quy mà thoải mái ngủ ngon giấc, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, chạy quanh Bình Hồ hai vòng mới trở về, cảm giác cả người đều rất thoải mái. Quả nhiên, cuộc sống tốt đẹp là cần tranh thủ. Nhưng mà Trình Dật Tu lại không tốt như vậy, lúc này vừa mới kết hôn một tháng đã bị khắc chế, sau này anh sống làm sao? Cả đêm ngủ không ngon, cân nhắc xem làm sao xuyên qua lỗ hổng của gia quy. Sáng nay anh không chạy bộ, lúc rời giường còn không có tinh thần. Lúc Giang Hạ trở về anh đã làm xong bữa sáng, đang đợi cô trở về ăn cơm. Cơm nước xong thu dọn liền đi ra khỏi nhà đi làm. Giang Hạ biết anh vì chuyện gia quy mà bực tức, đúng là một tuần ba lần không ít mà. Cô đã lên mạng tra, tần suất như vậy là khỏe mạnh nhất, nhiều hơn là hại thân. Sau khi lên xe Giang Hạ thưởng cho anh một nụ hôn, nhưng bộ dáng của anh không hứng thú, tùy ý đụng môi rồi rút lui. Lại giải thích thêm: “Sau này chưa đến giao nộp thuế, em đừng hôn anh, nhỡ đâu anh không kìm nén được, chỉ có ba lần mà cũng bị hủy bỏ, chẳng phải là thiệt thòi lớn à.” Nói xong anh khởi động xe, lại bổ sung thêm: “Cũng không cần tiếp xúc tay chân, em có biết, anh khẽ đụng vào em là sẽ không kìm nén được.” Giang Hạ: … Trình Dật Tu vẫn duy trì trạng thái như vậy, mãi đến ngày giao nộp thuế, sớm hôm nay anh lại không an phận quấn lấy cô, suy nghĩ đến hai ngày nay anh vẫn tuân thủ gia quy, biểu hiện rất tốt, cho nên Giang Hạ nhiệt tình khen thưởng anh một phen. Đúng là càng về sau thế cục cô không khống chế được rồi. Anh thật sự đem ích lợi phát huy đến mức lớn nhất, thời gian một lần gấp ba ngày thường! Vì thế Giang Hạ xuống giường lại tăng thêm một điều vào gia quy - - mỗi lần không vượt quá nửa tiếng. Đối với chuyện này Trình Dật Tu cũng không có ý kiến, Giang Hạ lại cực kỳ vui mừng, nghĩ thầm anh quả nhiên vẫn đau lòng vì mình. Nhưng mà vài ngày tiếp theo, cô bắt đầu từ từ cảm nhận được có chuyện không đúng. Trước kia không có việc gì thì anh lại hôn nhẹ cô, động tay động chân, mà lúc này ngay cả ôm cũng không có. Nhưng không thể trách anh, bởi vì gia quy là do cô định ra. Nhưng chuyện này còn chưa tính, Giang Hạ phát hiện ngày giao nộp thuế anh cũng chủ động bỏ qua. “Vì sao?” Giang Hạ hơi ấm ức nghĩ, không phải là anh ghét bỏ mình rồi đấy chứ? Nhưng anh càng ấm ức hơn, “Nửa tiếng, anh sợ đến lúc đó không kìm nén được, cố gắng kìm nén sẽ cực kỳ hại thân thể. Chúng ta còn chưa có đứa bé, nhỡ đâu anh nín hỏng thì làm sao bây giờ? Haizz, thôi, vẫn nên đi ngủ đi.” Giang Hạ: … Buổi tối đó, Giang Hạ ngủ không được ngon. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, nhìn dưới chăn đã thành cái lều nhỏ, cắn cắn môi, dán chặt vào người anh. Đùi lại cố ý để trên eo anh. Nhưng mà bộ dáng anh giống như là chưa tỉnh, vì thế càng lớn mật cho tay vào trong chăn. Kỳ thật Trình Dật Tu đã sớm tỉnh dậy, chỉ vì để Giang Hạ chủ động xé bỏ gia quy, anh không thể không cắn răng chịu đựng. Đương nhiên khi tay cô chạm vào, anh không nhịn được muốn hừ một tiếng. Anh vốn tưởng rằng khi kết hôn là có thể muốn làm gì thì làm, mà lúc này lại phải chịu đựng dày vò, haizz, sao anh lại mệnh khổ như vậy? Giang Hạ đỏ mặt chủ động hồi lâu, anh lại không có một chút tỉnh lại. Cô nhụt chí thu tay lại. Cô chỉ nói là muốn anh kìm nén mà thôi, cũng phải là muốn anh cấm dục! Lại qua hai ngày, ngay cả lúc ngủ Trình Dật Tu cũng không ôm cô nữa. Hỏi nguyên nhân, anh đúng tình hợp lý mà nói: “Anh sợ nhịn không được!” Giang Hạ: … Hai ngày tiếp theo, nụ hôn buổi sáng cũng không có. Ngay lúc Giang Hạ không kìm nén nổi, hôm nay Trình Dật Tu đi chạy về liền chui vào phòng tắm tắm, bảo cô lấy giúp khăn và quần áo. Giang Hạ tìm quần áo xong đi đến gần phòng tắm, phát hiện cửa phòng tắm hơi mở, theo vị trí của cô có thể thấy rõ ràng quang cảnh bên trong. Giữa hơi nước, bắp thịt trên lưng người đàn ông đặc biệt cứng rắn, thắt lưng nhỏ hẹp có lực, còn có cặp mông rắn chắc và bắp đùi thon dài… Tim Giang Hạ đập nhanh hơn, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, dưới chân giống như mọc rễ không muốn rời đi. Nhưng mà đúng lúc này, anh xoay người lại, cười híp mắt với cô. “Hạ Hạ, kì lưng giúp anh!” Lý trí Giang Hạ tồn tại chưa đến ba giây, sau đó ném quần áo trong tay, dưới ánh mắt mê hoặc của anh, bước vào phòng tắm. Một giây sau trong tay cô là khăn tắm. Cô nhìn anh dơ tay lau nước trên mặt, gợi cảm muốn chết. “Vất vả cho em rồi, trên lưng anh rất ngứa.” Giang Hạ: … Chỉ suy nghĩ chưa đến một giây, cô ném khăn xuống, ôm cổ anh nhảy vào lòng anh, hai chân để lên eo anh. “Trình Dật Tu, anh dám mê hoặc em!” Ngày hôm sau, Giang Hạ chủ động xé bỏ gia quy. Trải qua kinh nghiệm mấy ngày nay, cô cảm nhận được chuyện đó là một loại phương thức làm tăng tình cảm vợ chồng, chuyện đó… Rất quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro