Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Không có phản ứng   

Mới vừa vào tiểu khu, Hứa Lôi liền ói ra, ôm thùng rác không buông tay. Giang Hạ nhờ Trình Dật Tu đi mua chai nước, vừa thay cô ấy vuốt lưng, vừa tức giận nói: “Xem sau này chị còn dám uống rượu hay không!” Ngoài cửa tiểu khu có cửa hàng tiện lợi, Trình Dật Tu không mang ví tiền, liền cầm tiền lẻ trong túi Giang Hạ. Lúc lấy tiền thấy một chùm chìa khóa. Tâm tư dao động, đem chìa khóa giấu trong túi quần mình. Nhưng sau đó nhớ tới còn có Hứa Lôi bóng đèn rất lớn ở đây, không cam lòng để chìa khóa lại. Cầm nước đi trở về, thấy một chiếc taxi dừng ở ven đường, một người quen mắt xuống xe. Là người đưa hoa tiền! Thấy thần sắc anh ta vội vã hướng tiểu khu, Trình Dật Tu cũng chạy về nhanh hơn. Hai người gặp nhau ở tiểu khu, Lục Ly sợ run một lát mới nhớ tới Trình Dật Tu là ai. Hai người trừng mắt với nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía. Sau đó đồng thời chạy vào tiểu khu. Hứa Lôi còn ôm thùng rác ói, từ lúc bắt đầu Giang Hạ oán giận đến bây giờ hơi bận tâm, nghĩ có nên đưa cô ấy đi bệnh viện không. Nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Lục Ly và Trình Dật Tu. “Hai người sao đi cùng nhau, quen biết à?” Cô kinh ngạc hỏi. Trình Dật Tu đứng bên cạnh cô, trên mặt đich ý nhìn chằm chằm Lục Ly. “Không biết.” Lục Ly chạy tới bên cạnh Hứa Lôi, đỡ cô ấy vào trong ngực. “Người phụ nữ ngu xuẩn, sao không uống cho chết luôn đi!” Trình Dật Tu hơi ngốc, có phải anh nghĩ sai chuyện gì rồi không? Bởi vì Hứa Lôi rất say, ói ra cả mật vàng. Lục Ly gọi taxi đưa cô ấy đi bệnh viện. Giang Hạ cũng muốn đi theo, bị Lục Ly từ chối. “Không cần, đêm nay đã làm phiền cô rồi, cô về sớm nghỉ ngơi một lát.” Từ lúc anh chứng kiến Trình Dật Tu đứng bên cạnh Giang Hạ, cũng biết lần trước mình hiều nhầm mà đánh nhau. Cho nên nhận được ánh mắt của Trình Dật Tu “Xin chớ quấy rầy”, anh rất thức thời từ chối Giang Hạ. Huống chi, anh cũng không muốn có bóng đèn quấy rầy anh và Hứa Lôi. Đưa Lục Ly và Hứa Lôi lên xe, Giang Hạ đi theo Trình Dật Tu lên lầu. “Tôi nấu canh, đi đến chỗ tôi ăn trước rồi về nhà.” Vốn là anh gọi điện cho cô, muốn gọi cô đi ăn canh. Bây giờ sắp mười một giờ, Giang Hạ rất mệt mỏi, nhưng mà nghe có đồ ăn lại động tâm, gật đầu đồng ý. Đến nhà Trình Dật Tu, Giang Hạ chủ động đi phòng bếp đổ canh, bảo anh ngồi nghỉ ngơi. Phòng bếp nhà anh cô cũng đã quen thuộc, cho nên Trình Dật Tu không ngăn cản. Ngồi trên ghế sô pha, nhìn túi của cô, trong lòng tính toán tâm tư không lộ ra ngoài ánh sáng. Hôm nay nấu canh nấm tuyết hạt sen, bởi vì buổi chiều Trình Dật Tu ở nhà, đã nấu từ sớm, nấm tuyết đã mềm. Anh ngồi vào bàn ăn nói với Giang Hạ: “Nấm tuyết nhuận phổi tốt cho dạ dày, tôi nấu cả buổi trưa, uống nhiều một chút.” Giang Hạ cầm lấy cái muỗng, nghe lời anh nói, nhanh chóng múc một miếng đưa vào trong miệng. “Ăn ngon thật.” Ăn được một nửa, cô muốn hỏi anh chuyện buổi sáng, nhưng mà không biết mở miệng như thế nào, vị trí kia quá khó mở miệng. Nói quanh co một lúc lâu, nói: “Tôi nghe đầu bếp trưởng nói, hôm nay anh xin nghỉ đi bệnh viện, anh bị bệnh sao?” Trình Dật Tu bỏ cái muỗng xuống, hai tay để lên bàn, nghiêm túc nhìn cô. “Không phải bị bệnh, là bị thương.” Giang Hạ đương nhiên biết rõ anh nói bị thương là chỉ chỗ nào, cúi đầu thấp gần cái bát, “Thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.” Ngón tay anh hơi động, rất muốn duỗi tay nâng đầu cô lên, xem bây giờ cô có vẻ mặt gì. “Tôi biết, nhanh ăn đi.” Ăn xong canh, Giang Hạ rửa sạch chén, thuận tay dọn dẹp phòng bếp. Lúc nói lời tạm biệt với Trình Dật Tu, anh kiên trì đưa cô lên lầu sáu. Lên lầu, Giang Hạ tìm trong túi không thấy chìa khóa, cuối cùng đổ tất cả đồ trong túi xuống đất, vẫn không tìm được. “Sao thế?” Trình Dật Tu hỏi: “Không mang chìa khóa à?” Giang Hạ buồn rầu ừ một tiếng, “Chắc là buổi sáng ra cửa quên mang theo.” Hai tay Trình Dật Tu cho vào trong túi quần, tựa người vào thang vịn nhìn cô sốt ruột, “Đừng vội, cẩn thận tìm lại xem.” Lật nhiều lần túi xách vẫn không tìm được chìa khóa, Giang Hạ chau mày thở dài bỏ tất cả đồ vào túi xách. “Tôi gọi điện thoại cho Hứa Lôi, chị ấy còn cầm chìa khóa khác.” Nói xong duỗi tay lục tìm di động trong túi quần, lập tức mặt biến sắc. “Hỏng rồi! Di động của tôi bị người kia lấy đi!” Sau khi Tam ca lấy di động của cô, căn bản chưa lấy lại! Trình Dật Tu đứng thẳng người, “Ai cầm?” Giang Hạ vội vàng nói, “Chính là người bị Hứa Lôi đập đầu, làm sao bây giờ, trong điện thoại của tôi có rất nhiều số quan trọng!” Còn có rất nhiều thứ riêng tư, mặc dù cài mật khẩu, nhưng mà muốn mở ra, kỳ thật cũng không khó. Nghĩ đến ảnh chụp của mình, tin nhắn, rất có thể bị người bỉ ổi kia nhìn thấy, cô đã cảm thấy chán ghét. Trình Dật Tu giúp cô cầm túi xách, “Đừng nóng vội, ngày mai tôi giúp cô tìm về. Bây giờ đến nhà tôi trước, cũng không thể đứng ở đây đến sáng.” Nói xong duỗi tay kéo tay cô, dẫn cô xuống lầu. “Làm sao anh tìm được? Những người kia vừa nhìn đã biết không phải là người tốt gì, hôm nay anh đánh bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ nhớ kỹ.” Nếu như anh đi tìm, có khả năng lại đánh một trận. “Thôi, dù sao cũng không có gì quan trọng, coi như là mất.” Trình Dật Tu dừng lại một lát, quay đầu nhìn cô, “Cô lo lắng tôi bị đánh à?” “Không phải không phải, anh rất lợi hại. Chẳng qua tôi cảm thấy không cần thiết vì một cái di động đi chọc phiền toái.” Giang Hạ vội vàng giải thích. Đến lầu năm, Trình Dật Tu lấy chìa khóa ra mở cửa. “Yên tâm đi, di động nhất định có thể lấy về.” Vào cửa Giang Hạ mới phát hiện mình bị anh kéo tay xuống lầu, không hiểu sao lại nhớ tới cái ôm kia, trên mặt lại hồng. Cẩn thận nghĩ lại, cô và Trình Dật Tu chung đụng chưa lâu, nhưng số lần đỏ mặt, thực sự là phá kỷ lục. Hơn nữa, dường như cô không ghét hành vi của anh, thậm chí… Hơi vui vẻ. Cô bị ý nghĩ của mình hù dọa, luống cuống nói: “Hay là tôi đi bệnh viện tìm Hứa Lôi.” “Cô biết cô ấy ở bệnh viện nào sao? Hơn nữa muộn như thế, một cô bé ra đường không an toàn.” Anh ngăn cản đường đi của cô, giọng nói trở nên trầm thấp, “Đêm nay ở nhà tôi đi.” Đêm nay ở nhà tôi đi, câu này thật sự làm cho người ta mơ màng, làm Giang Hạ không biết theo ai. Cũng may rất nhanh anh lại nói: “Vừa vặn tôi còn một phòng trống.” Không đợi Giang Hạ trả lời, Trình Dật Tu mở cửa phòng ngủ, nói với cô: “Đồ dùng đều mới, không có người dùng qua.” Lại nhớ tới phòng ngủ chính cầm khăn lông cùng bộ đồ ngủ kiểu nam đưa cho Giang Hạ. “Đây đều là đồ mới, buồng vệ sinh cũng có bàn chải đánh răng mới. Nhanh đi tắm rồi đi ngủ.” Giang Hạ nhận đồ ngủ và khăn lông, lúc đại não còn chưa có phản ứng, hai chân nghe theo anh dặn dò đi vào phòng vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh là kính mờ, từ bên ngoài nhất định có thể nhìn thấy bóng dáng. Làm Giang Hạ có hơi khó chịu, đang muốn tắt đèn phòng vệ sinh, tắm rửa, liền nghe Trình Dật Tu ở bên ngoài nói: “Tôi đi ngủ trước, phòng khách chỉ để lại đèn đêm, lúc cô đi ra cẩn thận một chút. Ngủ ngon.” Giang Hạ ồ một tiếng, “Ngủ ngon.” Sau đó liền nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại. Giang Hạ yên lòng, không có tắt đèn. Lúc vòi hoa sen mở ra, thừa dịp tiếng nước chảy che lấp, động tác Trình Dật Tu nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đứng ở chỗ tối hẻo lánh, lẳng lặng nhìn bóng người trên kính mờ. Lúc Giang Hạ gội đầu, thói quen hơi ngửa đầu, trước ngực hơi hé ra. Anh buông hai tay xuống nắm quyền, tưởng tượng cảm xúc lúc xoa lên. Hầu kết không tự chủ được di chuyển, trong bụng cũng có lửa nóng dâng lên. Nhưng mà cúi đầu nhìn, anh em tốt không có bất kỳ phản ứng. Mẹ kiếp! Anh không tiếng động nói tục. Rõ ràng bác sĩ nói không sao, nhưng mà bây giờ vì sao anh không có phản ứng? Ánh mắt lại nhìn bóng người trên thủy tinh, cô cúi người rửa chân, hơn nữa còn nghiêng người về phía phòng tắm, dáng người uyển chuyển, tất cả đều chiếu trên cửa kính. Anh cảm thấy lửa nóng trong bụng bùng nổ, lại không có chỗ nào để đi, sau khi nhảy loạn bốn phía trong cơ thể anh một trận, cuối cùng xông lên đầu, sau đó mũi chợt lạnh. Mẹ kiếp! Không dám nhìn nữa, bịt mũi trở lại phòng ngủ, lấy tờ khăn giấy tùy tiện lau mũi. Nhưng vừa rồi chứng kiến cảnh sắc như vậy chỉ lưu lại trong đầu, máu mũi tràn ra rất sảng khoái, mà dưới thân vẫn không có phản ứng. Chẳng lẽ thật sự bị đụng hỏng? Khả năng này làm anh bất an. Mang theo bất an, anh lăn lộn khó ngủ, nghe động tĩnh bên ngoài phòng Giang Hạ. Nghe thấy cô từ phòng tắm đi ra, nghe thấy âm thanh của máy sấy tóc, sau đó là tiếng cửa phòng ngủ đóng. Anh không biết mình ngủ khi nào, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh lại, phản ứng sáng sớm bình thường của đàn ông cũng không có. Phát hiện này làm anh hơi hoảng hốt. Một giấc ngủ này của Giang Hạ rất ngon, sáu giờ đúng rời giường. Chuyện thứ nhất là vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý. Trình Dật Tu đang đánh răng, lúc trông thấy cô, ánh mắt tối tăm. Cô mặc đồ ngủ của anh, bởi vì quá dài, ống tay áo và quần đều xắn lên. Vốn là cổ áo thích hợp, mặc trên người cô lại hơi rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và một chút xuân quang. Anh thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đánh răng. Không có phản ứng, không có phản ứng, vậy mà không có phản ứng! Giang Hạ chào buổi sáng với anh, quay về phòng khách, sốt ruột đợi anh dùng xong phòng vệ sinh. Thật vất vả mới đợi được anh đi ra, cô nhanh chóng chạy vào. Lúc cô rửa mặt xong đi ra, phát hiện Trình Dật Tu đang ngồi trên sô pha đợi cô. Vẻ mặt anh u buồn, lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn cô cũng rất kỳ lạ. “Đầu bếp Trình, sao thế?” Cô hỏi. Anh trầm mặc một lát, giống như tự hỏi gì đó, lúc lâu mới nói: “Có chuyện, chỉ sợ cần cô giúp.”

  Chương 16: Vật thí nghiệm   

“Có chuyện, chỉ sợ cần cô giúp.” Giang Hạ nghi ngờ hỏi anh, “Chuyện gì thế?” Anh đứng lên, tới gần cô vài bước. “Cô nói trước đi có đồng ý hay không.” Giang Hạ cười ha ha hai tiếng, “Anh không nói chuyện gì, tôi cũng không biết mình có thể làm được hay không.” “Cô có thể.” Anh khẳng định, dưới chân lại tới gần cô vài bước. Hai người dựa vào nhau quá gần, Giang Hạ không được tự nhiên lui về phía sau. “Anh cứ nói trước chuyện gì đi đã, có thể giúp được nhất định tôi sẽ giúp.” Dù sao tối hôm qua anh cũng giúp cô. Anh không lên tiếng, nhìn chằm chằm mắt cô lại tiếp tục đến gần, Giang Hạ tiếp tục lui về phía sau, cho đến khi sau lưng là bức tường, lui cũng không được nữa. Cô bối rối, “Đầu bếp Trình, anh…” Còn chưa nói dứt lời, mặt anh liền phóng đại trước mắt cô, phóng đại, lại phóng đại, cho đến khi môi hai người dán chặt vào nhau. Giang Hạ trừng lớn mắt, trong nháy mắt tim đập nhanh, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch vang bên tai cô. Trình Dật Tu bị cô nhìn không được tự nhiên, đưa tay che mắt cô, tay kia ôm lấy eo cô, kéo cô ôm vào trong ngực mình. Sau đó nghe theo tim mình, hôn sâu hơn. Khi lưỡi anh đi vào, cô vô ý thức duỗi tay muốn đẩy anh ra. Lại bị ôm chặt hơn, hai tay bị buộc áp vào ngực anh, cảm nhận trái tim anh cũng đập mãnh liệt. Trong đầu cô hỗn độn, chỉ có thể cảm nhận da thịt nóng hổi trong lòng bàn tay, cùng hơi thở anh, dần dần mất phương hướng. Lúc Giang Hạ sắp thở không được, Trình Dật Tu dừng cái hôn này lại. Mặt chôn vào vai cô, hai tay ôm cô chặt hơn. Trong lòng cảm thấy may mắn, còn tốt, phía dưới cuối cùng cũng có phản ứng. Rốt cuộc Giang Hạ cũng hít thở được không khí, ý thức dần dần trở về. Cảm giác được hai tay anh không an phận vuốt ve trên eo cô, tức giận giãy giụa muốn đẩy anh ra. Nhưng mà càng giãy giụa anh càng ôm chặt. “Sao anh có thể như vậy…” Bởi vì hơi thở không yên ổn, vốn muốn nói lời chỉ trích, lại nói yếu đuối vô lực. “Thực xin lỗi.” Anh nhẹ nói bên tai cô. “Đây chính là việc muốn em giúp.” Nói xong, tay di chuyển xuống mông cô, ấn cô gần sát mình. Rất nhanh Giang Hạ cảm giác được khác thường của anh, mặt đỏ sắp nhỏ ra máu, càng thêm giãy giụa rời cái ôm của anh. Liền nghe anh tiếp tục nói: “Ngày hôm qua đi bệnh viện, bác sĩ nói bị thương không nhẹ, rất có thể sau này không thể…” Giọng nói của anh rất thấp, mang theo ủy khuất. “Em nên biết, là một người đàn ông, chuyện này đối với anh… Rất quan trọng.” “Vậy anh cũng không thể đối với tôi như vậy.” Giang Hạ cũng rất ủy khuất, thì ra anh dùng cô làm vật thí nghiệm. Trình Dật Tu ngẩng đầu lên, nhìn mắt cô. “Em tức giận à?” Giang Hạ quay đầu không để ý tới anh, bị coi là vật thí nghiệm ai có thể vui vẻ được chứ? “Nhưng mà, chuyện này đều do em gây ra mà, không phải sao? Cho nên anh nghĩ, em nên chịu trách nhiệm.” Giang Hạ nghe vậy lập tức ngực cứng lại, quay đầu nhìn về phía anh. “Được rồi, bây giờ chứng minh anh không sao, thanh toán xong!” “Không được!” Anh trả lời rất nhanh. “Nếu đã không có vấn đề, vậy đến lượt anh chịu trách nhiệm cho hành vi vừa rồi của mình.” “Không cần!” “Cần!” “Không cần…” Nói còn chưa xong, Trình Dật Tu lại cúi đầu hôn cô lần nữa. Vài phút sau, cô vô lực ở trong lòng anh thở dốc, nghe anh nói bên tai cô: “Từ hôm nay trở đi, anh chính thức bắt đầu theo đuổi em.” Giang Hạ không có lên tiếng, nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, đẩy anh ra, chui vào phòng. Khốn kiếp! Anh cho rằng anh là ai, chiếm tiện nghi của cô xong lại nói sẽ theo đuổi cô, ai thích chứ! Trước kia vậy mà cô cảm thấy anh không tệ, thật sự là mắt bị mù! Giang Hạ nhanh chóng thay quần áo của mình, mang theo túi xách đi ra cửa, liền thấy anh ngăn ở cửa. “Tránh ra!” Anh không có động, thở dài, duỗi tay đem đầu tóc cô chưa kịp chải sửa sang lại. Giang Hạ nghiêng đầu né tránh tay anh, từ bên cạnh anh chen qua, đi tới cửa đổi giày. Anh ở sau lưng cô, thấp giọng. “Anh biết anh làm như vậy là không đúng, đừng tức giận, anh đảm bảo sau này không được sự đồng ý của em anh sẽ không làm như vậy.” Nhưng mà Giang Hạ đang tức giận, không chỉ giận hành vi của anh, mà còn giận chính mình. Sao lúc anh hôn cô, cô lại trầm mê trong đó. Thay xong giày, Giang Hạ mở cửa rời đi. Trình Dật Tu đứng ở cửa nhìn cô xuống lầu, cũng không có đuổi theo. Hôm nay chuyện anh làm hơi quá đáng, cho cô chút thời gian tỉnh táo lại. Giang Hạ không có chỗ để đi, trực tiếp thuê xe đến khách sạn. Đến khách sạn mới hơn bảy giờ, nhà hàng Trung Quốc đều tối tăm, trống rỗng. Cô bước nhanh đi đến phòng làm việc, khóa trái mình ở bên trong. Trên ghế có cái gối dựa, bình thường cô dùng nó làm gối đầu để nghỉ trưa. Lúc cô tức giận không có chỗ phát tiết, sẽ đánh vào gối ôm này. “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Mắng một tiếng, lại đấm một phát, dường như trong tay không phải là gối ôm mà là Trình Dật Tu. Không phải cô không thừa nhận, trước đó, cô có cảm tình với anh. Tối hôm qua ở quán nướng, lúc anh ôm cô an ủi, cô còn phỏng đoán, có phải anh có tình cảm với cô hay không, nếu không vì sao lại vội vàng chạy tới, vì sao lại ôm cô, an ủi cô. Cho nên tối hôm qua lúc anh bảo cô ở lại, trong tiềm thức cô không phản đối. Thậm chí lần đầu tiên lúc anh hôn cô, ngoại trừ khiếp sợ cô còn luống cuống, trong lòng vui vẻ tung tăng như chim sẻ. Nhưng mà, anh chỉ coi cô là vật thí nghiệm, kiểm tra chức năng đồ chơi của anh còn bình thường hay không! Vào lúc đó cô thật sự là… Muốn bóp chết tim anh. Còn nói cái gì mà chịu trách nhiệm, anh theo đuổi gì đó. Hừ! Anh cho rằng mình là vương gia, ai cũng muốn làm vương phi của anh chắc? Thật sự là không biết xấu hổ! ******** Cho tới trưa Giang Hạ cũng không đi phòng bếp, có chuyện cần nói với phòng bếp, tất cả đều dặn dò Trần Yến đi làm. Lúc ăn trưa, cũng cùng vài nhân viên chen lấn một cái bàn ăn. Nhưng mà trong lòng vẫn luôn để ý, lúc ăn cơm nhịn không được nhìn xung quanh một lần, cũng không thấy bóng dáng anh. Cắt, còn nói là sẽ theo đuổi. Cô chưa ăn thịt heo, nhưng mà cô đã từng nhìn heo chạy. Lúc những tiền nhiệm theo đuổi Hứa Lôi, người nào mà không ngừng nhắn tin, một ngày ba lượt báo cáo với Hứa Lôi. Nhưng mà anh đâu, rõ ràng cùng một khách sạn, biết rõ buổi sáng cô tức giận, đến bây giờ còn không lộ mặt, chỗ nào giống muốn theo đuổi cô! Quả nhiên anh chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, vì che đậy hành vi vô liêm sỉ của mình mà thôi! Tức giận thì muốn ăn, Giang Hạ ăn sạch thức ăn trong đĩa, trở lại phòng làm việc tiếp tục ôm gối. Lúc nghỉ trưa, Hứa Lôi gọi điện thoại đến văn phòng cô, hỏi cô vì sao di động không gọi được. Giang Hạ nói chuyện với cô ấy, lại hỏi bây giờ cô ấy đang ở đâu. Hứa Lôi ấp úng nói đã về nhà, bảo cô đừng lo lắng. Giang Hạ tất nhiên cho rằng Hứa Lôi quay về nhà họ Giang, cho nên không hỏi nhiều, dặn dò cô ấy nhớ ăn cơm sau đó tắt máy. Nghĩ tới ngày mai phải đi đánh chìa khóa mới. Nhìn đồng hồ, mới hai giờ rưỡi, buổi chiều bốn giờ mới cần làm việc. Nhàn rỗi không có chuyện gì, ngủ lại không ngủ được, Giang Hạ mở máy tính. Mở đến phần tin tức, trong lúc vô tình thấy được khuôn mặt quen thuộc. Là cha Hạ Bạch Tuyết, nhìn tin tức trên báo, cha Hạ lại thăng chức. Giang Hạ thật sự không hiểu nổi, dựa vào quyền thế của cha Hạ, hoàn toàn có thể tìm cho con gái một công việc lương cao lại nhàn, vì sao lại cho con gái đến khách sạn làm việc mệt mỏi lương lại không cao này. Nhưng mà chuyện của người ta, cô là người ngoài chỉ hiếu kỳ mà thôi, xem qua tin tức liền quên. Xem tin tức như vậy, buổi chiều cứ như vậy trôi qua. Mà người công bố muốn theo đuổi cô, vẫn không có xuất hiện. Gần đây doanh thu của khách sạn rất ít, buổi sáng còn nghe người bộ phận phòng nói, số người ở chưa đến năm mươi phần trăm. Như vậy, nhà hàng cũng rảnh rỗi. Tám giờ rưỡi, Giang Hạ đúng giờ tan sở. Lúc quẹt thẻ tan tầm, lại trông thấy người mà cả ngày nay cô không gặp. Trình Dật Tu mặc áo sơ mi màu xanh đậm, quần màu cà phê, đang đứng bên cạnh máy tính, cùng bảo vệ trực ban nói gì đó. Mắt Giang Hạ nhìn thẳng đi tới, quét vân tay, trực tiếp rời đi. Trình Dật Tu thấy thế, tạm biệt với bảo vệ, đi sau lưng cô. Giang Hạ xem nhẹ tiếng bước chân sau lưng, đi đến trạm xe bus đợi xe, anh cũng đi theo tới. Mặc dù không lên tiếng, ánh mắt vẫn liên tục nhìn chăm chú vào mặt cô. Giang Hạ bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, quay đầu giả bộ nhìn bảng hướng dẫn ở trạm xe. Đợi xe đến, cô lên xe. Không nghĩ tới anh cũng đi theo lên. Nhưng mà hình như anh không có tiền lẻ, móc túi một lúc lâu, quay đầu mang theo ít nịnh nọt nhìn Giang Hạ. Giang Hạ cầm lấy vòng treo, nhìn ngoài cửa sổ, làm như không biết anh. Trình Dật Tu không có cách gì, chỉ có thể lấy mười đồng trong ví nhét vào. Nhét tiền xong, anh im lặng đứng ở phía sau cô, thay cô ngăn đám người chen chúc. Hai người cứ trầm mặc như vậy cả đoạn đường, cho đến khi xuống xe cũng không nói câu nào. Mãi cho đến hành lang, anh mới mở miệng. “Còn tức giận phải không?” Giang Hạ không để ý tới, lại bị anh nắm lấy tay. “Anh làm gì thế?” Cô tức giận nói. Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, sau khi để lên tay cô, mới buông lỏng tay cô ra. “Đây là di động của em, anh giúp em tìm trở về.” Giang Hạ mở mắt nhìn, đúng là di động của cô. Ánh mắt lại liếc nhìn về anh, không có phát hiện ra vết thương nào. Sẽ không đánh nhau với những đám người kia. “Cảm ơn.” “Không cần nói cảm ơn với anh.” Giang Hạ tiếp tục lên lầu, đến ngoài cửa nhà mình, đưa tay gõ cửa. Nhưng mà gõ một lúc lâu cũng không thấy Hứa Lôi mở cửa. Cô lấy điện thoại di động ra gọi, “Chị không ở nhà à, sao không mở cửa cho em?” Bên kia giọng nói Hứa Lôi khàn khàn, “Hạ Hạ, bây giờ chị không ở nhà em, em tự mở cửa đi.” “Buổi chiều không phải chị nói về nhà rồi sao? Không phải lại một mình chạy đi uống rượu đấy chứ?” “Không có không có, bây giờ chị ở nhà Lục Ly…” Hứa Lôi xin lỗi nói. Giang Hạ hít sâu một hơi, “Nhà Lục Ly ở đâu, em đến đó tìm chị.” “Hả? Anh ấy, nhà anh ấy khá xa, chị ở quê anh ấy.” “Vậy làm sao bây giờ, em làm mất chìa khóa.” Hứa Lôi vừa nghe, vội hỏi: “Sao chìa khóa lại mất, vậy em đến nhà đầu bếp Trình đợi chị một lát, bây giờ chị trở về.” “Thôi, không phải là nói rất xa sao, khuya rồi chị đừng về. Không được thì em gọi người mở khóa. Ngày mai quay về thì điện thoại cho em.” Tắt điện thoại, Giang Hạ ở hành lang tìm số. Cô còn nhớ bên trong hành lang dán rất nhiều quảng cáo mở khóa. Quay người lại đột nhiên đụng vào người sau lưng, dọa cô thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Chương 17: Tôm hùm nhỏ   

Hóa ra Trình Dật Tu liên tục đi theo cô lên lầu sáu, nhưng mà bước chân của anh rất nhẹ và không lên tiếng, cho nên lúc Giang Hạ nhìn thấy anh không khỏi sợ hết hồn. Cô vỗ ngực một cái, “Anh đi lên làm gì?” Trình Dật Tu cho tay vào trong túi, cuối cùng đem chìa khóa lấy ra. “Nhìn xem đây có phải là chìa khóa của em không.” Giang Hạ nhìn chìa khóa treo móc khóa hồ lô nhỏ, cô liền nhận ra đây là chìa khóa của mình. “Tại sao lại ở chỗ anh?” Cô hỏi. Trình Dật Tu nghiêng đầu, hắng giọng một cái. “Đây là… Lúc ông chủ quán đồ nướng dọn dẹp nhặt được, lúc chiều anh đi tìm chìa khóa ông ấy liền đưa cho anh.” Giang Hạ cầm chìa khóa trong tay. Hóa ra ngày hôm nay anh không xuất hiện, vì phải đi tìm chìa khóa và di động cho cô. “Cảm ơn anh.” Cô nói, “Vậy tôi đi vào trước.” Nói xong mở cửa vào nhà, lúc muốn đóng cửa Trình Dật Tu duỗi tay ngăn lại. “Đã đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không? Hôm nay bạn anh đưa tôm hùm tươi đến, có thể nấu món tôm.” Đã đến thời gian ăn tôm hùm nhỏ rồi sao? Rất lâu rồi chưa được ăn, nghĩ đến hương vị chua cay thơm ngon, cô nuốt một ngụm nước bọt. “Không được, hôm nay tôi không đói bụng.” Vừa mới dứt lời, trong bụng cô kêu lên một tiếng. Trên mặt lúng túng, nói tạm biệt rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Trình Dật Tu nhìn cửa chính cười, sau đó xoay người xuống lầu. Sau khi Giang Hạ vào nhà, vỗ lên bụng không chịu thua kém. “Ai bảo ngươi kêu, ai bảo ngươi réo hả? Không phải chỉ là tôm hùm nhỏ thôi sao, ngày mai sẽ dẫn ngươi đi ăn!” Tắm xong, Giang Hạ không thể để bụng đói, chạy vào phòng bếp tìm đồ ăn. Trong tủ lạnh còn vài quả trứng gà, hai quả táo và bình sữa lớn. Haizz, không có món chính. Khi đói bụng, táo sữa là gì, thật sự không dùng được. Cuối cùng tìm trong tủ gói mì, lại thêm hai quả trứng gà, chuẩn bị nấu mì trứng gà thơm ngào ngạt. Mới vừa mở gói mì, mũi Giang Hạ liền ngửi thấy mùi thơm. Ngửi xung quanh, xác định hương vị này từ bên ngoài bay vào. Cô vén màn bằng lụa mỏng mở cửa sổ phòng bếp, thò đầu ra, hương vị thơm ngon vừa rồi, càng thêm nồng đậm. Buổi tối, nhà ai nấu thế nhỉ, không phải là muốn trùng thèm ăn hại chết cô sao! Đóng kín cửa sổ, Giang Hạ nghiêm túc nấu mì của mình. Đợi nước sôi, đem mì thả vào, cho thêm gia vị. ừm, bữa tối của cô cũng rất thơm! Nấu xong, cô bưng bát ra phòng khách, chuẩn bị vừa xem phim vừa ăn. Trứng gà không nấu chín, cầm đũa lên, lòng đỏ trứng gà là lòng đào. Đem sợi mì và lòng đỏ trứng khuấy khuấy, mới vừa ăn một miếng, liền nghe tiếng đập cửa. Muộn như thế, Hứa Lôi sẽ không trở về. Giang Hạ đoán được đại khái người gõ cửa là ai. Nhưng mà anh tới làm gì? Giang Hạ ghé mắt vào mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên là anh. Mở hé cửa, hỏi: “Anh đến có chuyện gì?” Trình Dật Tu đem cái đĩa trong tay giơ giơ. “Tôm hùm nhiều quá, một mình anh ăn không hết, cho nên mang tới cho em.” Nói xong, anh duỗi đầu về phía cô ngửi người cô. “Em ăn mì ăn liền à?” Anh thất vọng nói, “Xem ra em ăn không được tôm hùm nhỏ này nữa rồi.” Giang Hạ cố gắng không để ý đến mùi thơm trong lỗ mũi, vẻ mặt lạnh lùng ừ một tiếng. “Xem ra chỉ có thể ném đi rồi.” Anh làm bộ xoay người xuống lầu, “Có chút đáng tiếc, dùng vài chục vị thuốc đông y mới nấu ra được.” “Chao ôi!” Giang Hạ duỗi tay kéo cánh tay anh, “Cái này, ném cũng quá đáng tiếc, nếu đã đưa tới, tôi liền nhận lấy.” Chao ôi tôm hùm nhỏ, anh lại muốn ném đi, thật sự là lãng phí! Trình Dật Tu chay mày, “Không phải là em đã ăn rồi sao, còn có thể ăn được nữa?” “Tôi có thể để ngày mai ăn.” “Ngày mai sẽ không ngon, ảnh hưởng đến hương vị.” “Không sao, tôi không để ý.” “Vậy cũng được.” Trình Dật Tu đưa cái đĩa về phía cô, Giang Hạ đưa tay ra nhận, nhưng mà mới đưa được nửa anh lại thu tay lại. “Không được, sao anh có thể em ăn đồ ăn không tươi mới được, ngày mai em muốn ăn, anh sẽ làm lại cho em. Cái này cứ ném đi!” Anh nói xong lại giả bộ xuống lầu, Giang Hạ nắm lấy tay anh không thả. Cô có ngốc, lúc này cũng nhìn ra anh cố ý trêu chọc cô. Nếu cô có khí tiết, nên đóng cửa vào nhà. Nhưng mà, đối với tôm hùm nhỏ, cô thật sự không thấy khí tiết đâu! Đoạt cái đĩa trong tay anh, “Tôi chính là thích ăn đồ không tươi mới.” Trình Dật Tu cười cười, đem gia vị trong tay đưa cho cô. “Ăn với cái này, hương vị sẽ tốt hơn.” Giang Hạ đều tiếp nhận, cúi đầu nói tiếng cảm ơn, sau đó đóng cửa vào nhà. Trình Dật Tu nhìn chằm chằm cửa chính cười cười. Xem ra, đưa hoa tiền là sai lầm, đưa thức ăn theo đuổi Giang Hạ mới là chính xác. Tôm hùm nhỏ và mì ăn liền, Giang Hạ không chút do dự ném mì ăn liền vào thùng rác. Sau đó ngồi bên bàn hưởng dụng tôm hùm nhỏ mỹ vị. Trình Dật Tu nấu tôm hùm nhỏ, có mùi thuốc nhàn nhạt, hơn nữa không quá cay. Mua ở bên ngoài, chỉ có thể ăn được vị chua cay. Tôm hùm nhỏ đầy đĩa, không đến nửa tiếng bị cô tiêu diệt sạch sẽ. Liếm ngón tay nhìn cái đĩa trước mắt, Giang Hạ hơi hối hận. Sao có thể bởi vì tôm hùm nhỏ mà không có khí tiết chứ? ****** Tới gần ngày mùng một tháng năm, công việc của Giang Hạ bắt đầu bận rộn. Bắt đầu họp thường kỳ liền nhận được điện thoại của lão Mã, bảo cô đi đến văn phòng một chuyến. Giang Hạ hơi lo lắng, cô biết đại khái Mã tổng gọi cô đi làm gì. Vị trí Tổng giám bỏ trống đã lâu, phải có một người ngồi vào. Người chọn lựa thích hợp nhất là cô và Hạ Bạch Tuyết, nhưng từ năng lực cho đến khả năng làm việc, cô tự nhận ưu tú hơn Hạ Bạch Tuyết. Đến phòng làm việc, lão Mã đang gọi điện thoại, thấy Giang Hạ đến, ra dấu bảo cô chờ. Giang Hạ ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, mở sổ tay ở trong tay ra. Nửa tháng sau mỗi ngày đều có tiệc cưới, nhân viên trong nhà hàng chắc chắn không đủ, đúng dịp này nói với lão Mã, xem có thể mượn nhân viên bộ phận khác được không, ở nhà hàng Trung Quốc làm việc nửa tháng. Nếu không, mỗi ngày đều đi mượn người, thật sự là tốn thời gian lại phí sức. Lão Mã tắt điện thoại, ngồi đối diện Giang Hạ. Khuôn mặt nghiêm túc từ trước đến nay khó có được nụ cười hòa ái. “Tiểu Giang à, vài ngày tới cô lại vất vả rồi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Giang Hạ gật đầu, “Mã tổng yên tâm, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi trải qua ngày mùng một tháng năm, mùng một tháng mười, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.” “Ừm, vậy là được rồi. Năng lực làm việc của cô tôi đã thấy, có gì cần tôi ra mặt phối hợp, cứ việc nói. Chỉ cần đảm bảo thời gian này không xảy ra chuyện gì, tôi liền ghi nhớ công lớn của cô!” Lời này nói trúng ý định trong lòng cô, “Mã tổng, tôi có chuyện muốn nói với ông.” “Cô nói đi.” Lão Mã nói. Giang Hạ nói ra ý nghĩ của bản thân, lúc này lão Mã nói, “Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, ngày mai họp tôi sẽ nói việc này. Mượn mấy trợ thủ, cô tự mình dự tính là được.” “Được rồi, cảm ơn Mã tổng.” Lão Mã khoát tay, “Tất cả đều là vì công việc, tôi là tổng giám đốc, cảm ơn cái gì. Nhưng mà tôi cảnh báo trước, trận chiến lần này phải đánh cho tốt, đặc biệt là tiệc cưới số 12, nhân vật đều là người có mặt mũi ở thành phố T, lúc đó khách đến đều là người có máu mặt, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì!” Giang Hạ đảm bảo: “Mã tổng ngài yên tâm, bảo đảm không sai lầm!” “Ừm, làm rất tốt. Vị trí tổng giám bỏ trống đã lâu, cũng nên có người bổ sung. Tiểu Giang, tôi rất xem trọng cô, đừng làm tôi thất vọng.” Lời này của lão Mã đầy đủ rõ ràng, trong lòng Giang Hạ hồi hộp, “Mã tổng yên tâm, tôi nhất định cố gắng không làm ngài thất vọng.” Lão Mã gật đầu, “Được rồi, vậy cô nhanh chóng làm việc thôi!” Sau khi Giang Hạ rời khỏi phòng tổng giám đốc, dọc đường đi trái tim đều nở hoa. Tổng giám à, tiền lương cao gấp đôi bây giờ không nói, sống thanh nhàn hơn. Hơn nữa cô nhìn trúng phòng làm việc đều là cửa sổ đã lâu, tốt hơn nhiều cửa sổ bồ câu của cô! Trở lại phòng làm việc, Giang Hạ cầm lấy đơn đặt hàng để xuống bàn, thực đơn, chuẩn bị lại xác minh một lần. Nếu như khách hàng có yêu cầu đặc biệt gì, cô cũng phải chuẩn bị sớm thật tốt. Mới vừa xem được một lát, Hứa Lôi đã tới. Giang Hạ ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, “A, rốt cuộc quản lý Hứa đi làm rồi à!” Hôm nay Hứa Lôi rất khác, khóe mắt đều tràn đầy không khí vui mừng. Sau khi Giang Hạ phát hiện, hỏi: “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, đừng nói với em là chị sắp kết hôn nhé.” Hứa Lôi cười hướng về phía cô quở trách, “Hạ Hạ, em có thể đi mở quán đoán mệnh được rồi đấy!” Giang Hạ sững sờ, “Có ý gì?” Hứa Lôi cười khanh khách không ngừng, đem tay trái đến trước mắt Giang Hạ. Một chiếc nhẫn kim cương thật lớn! Giang Hạ kinh hãi không ngậm được miệng, chỉ chiếc nhẫn kim cương, “Đây, đây là có chuyện gì? Chị sắp kết hôn với ai!” Chuyện này quá đột ngột, lúc trước không có tin tức gì, biến mất một ngày, vậy mà đeo nhẫn kim cương! Hứa Lôi duỗi tay khép cằm cô lại, “Kinh ngạc như vậy làm gì, chẳng lẽ ở trong lòng em, chị là gái lỡ thì không ai thèm lấy sao?” Giang Hạ vẫn còn hơi mơ màng, “Không phải, em không có ý đấy, nhưng mà chị cũng nhanh quá rồi đấy, người đàn ông kia là ai, em quen không?” Hứa Lôi gỡ chiếc nhẫn kim cương trong tay ra, “Quen, chính là Lục Ly.” “A!” Giang Hạ cả kinh nói. “Lục Ly! Cậu, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học đúng không? Hơn nữa, mấy hôm trước không phải hai người còn cãi nhau sao, sao lại kết hôn?” Hứa Lôi trợn trắng mắt, “Em có thể ngồi yên đừng ngạc nhiên như vậy được không, không thể an tĩnh ngồi nghe chị nói được à?” Giang Hạ không lên tiếng nữa, yên tĩnh ngồi ở vị trí, “Chị nói đi.” Hứa Lôi ngửa về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, “Đầu tiên, anh ấy đã sớm tốt nghiệp đại học, năm nay hai mươi lăm tuổi, chỉ là gương mặt hơi búp bê, nhìn có vẻ nhỏ tuổi mà thôi. Thứ hai, chúng tớ chỉ đính hôn, còn chưa có nhanh chóng kết hôn.” “Hai mươi lăm? Nhỏ hơn chị ba tuổi đấy.” Hứa Lôi đột nhiên tiến đến trước mặt cô, cười bỉ ổi nói, “Em chưa nghe nói trâu già gặm cỏ non sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro