tt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# 48: Hỏng bét

Edit: Yuurei Bana. Buổi chiều Trình Dật Tu ở nhà đã làm xong bữa tối, mang một phần đi đến bệnh viện. Lúc đến đúng lúc Giang Hạ chuẩn bị ra ngoài, hai người gặp nhau trước cửa thang máy. Trình Dật Tu hỏi cô: “Em đi đâu thế?” Giang Hạ đang cúi đầu nhìn di động, đột nhiên nghe được giọng anh ngẩng đầu lên, “Ý, sao anh lại tới đây?” Trình Dật Tu nâng hộp cơm trong tay, “Đến đưa cơm cho ba mẹ.” Giang Hạ ồ một tiếng, trên mặt có hơi khó xử, “Cái đó, Cố Vân Thành đến, em đi mua chai nước cho anh ta.” Kỳ thật trong phòng bệnh có nước, cô chỉ thấy lúng túng khi ở trong đấy, muốn mượn cớ ra ngoài mà thôi. không nghĩ tới Trình Dật Tu lại đến. Trình Dật Tu nhíu mày, “Vậy anh đi cùng em.” Giang Hạ nghĩ tới bây giờ anh vào phòng bệnh cũng lúng túng, gật đầu, cùng tiến vào thang máy. Trong thang máy nhiều người, có mùi mồ hôi. Trình Dật Tu vòng cô vào trong ngực, hỏi cô: “Đói không?” Chóp mũi Giang Hạ chạm vào ngực anh, ngửi mùi thơm thức ăn nhàn nhạt trên người anh. nhỏ giọng nói: “Vốn là không đói bụng, bây giờ ngửi mùi trên người anh cũng có hơi đói.” Dứt lời, Giang Hạ cảm nhận được lồng ngực anh chấn động, ngẩng đầu đã nhìn thấy anh cười xấu xa. Lập tức phản ứng lời nói của mình vừa rồi còn có nghĩa khác, đưa tay véo hông anh. “anh cười cái gì!” Trình Dật Tu cúi đầu đến gần tai cô, “Em muốn ăn anh, anh rất vui.” Trong thang máy có nhiều người, Giang Hạ rất sợ những lời anh nói bị người khác nghe thấy cho nên căng thẳng nhìn xung quanh. nhỏ giọng uy hiếp anh: “Ở nơi công cộng anh chú ý một chút cho em!” đi xuống lầu, Trình Dật Tu cố ý mang cô đi siêu thị xa nhất. Có thể lề mề thêm một lát, anh không muốn đi lên nhìn Cố Vân Thành làm người ta chán ghét. Trùng hợp là Giang Hạ cũng ôm tâm tư như vậy, vì vậy hai người tới siêu thị, không chỉ mua nước, còn mua chút đồ ăn vặt và trái cây, đợi xếp hàng tính tiền đi ra, đã hơn nửa tiếng. Lúc bọn họ lề mề trở lại phòng bệnh, đúng lúc gặp ba Giang đưa Cố Vân Thành đi ra. Giang Hạ xin lỗi lấy chai nước từ trong túi ra đưa cho anh ta, “anh muốn đi sao? thật ngại quá, tôi vừa đến siêu thị lại nhịn không được mua thêm chút đồ.” Cố Vân Thành nhận chai nước, cười nói: “không sao, tạm thời anh có chút việc nên đi về trước, lần sau sẽ trở lại thăm em và dì.” Giang Hạ nghĩ thầm anh bận thì lần sau đừng tới nữa. Nhưng mà lời này nói ra thì quá không có tình người, cô không thể nói ra miệng. Nhưng mà Trình Dật Tu lại đem tiếng lòng của cô nói ra. “Cố tiên sinh bận như vậy, không cần phiền toái đâu. Hạ Hạ và dì có tôi chăm sóc rồi. Chú nói xem có đúng không ạ?” Ba Giang bị điểm tên, bất đắc dĩ cười ha ha hai tiếng. “Đúng đúng, vài ngay nay nhờ có tiểu Tu, một ngày mang theo ba bữa cơm khác nhau. Nếu không phải có cháu, chú thật sự không biết làm cái gì cho dì ăn, miệng của bà ấy quá kén chọn.” Trình Dật Tu đoán được ba Giang đang cùng phe với mình, ánh mắt đắc ý nhìn Cố Vân Thành. Kỳ thậtanh không biết, vừa rồi ở trong phòng bệnh, Dư Quỳnh Hoa đã rất uyển chuyển nói cho Cố Vân Thành, Giang Hạ đã có bạn trai. Cho nên bây giờ anh dùng ánh mắt này nhìn, làm Cố Vân Thành tổn thương lần hai. Cố Vân Thành cười, không để ý đến Trình Dật Tu, sau khi chào Giang Hạ và ba Giang, xoay người đi vào thang máy. Nhìn anh ta vào thang máy, ba Giang vỗ vai Trình Dật Tu, “Tiểu tử, bây giờ dám lợi dụng chú.” nói xong lại nhận hộp cơm trong tay anh, “Hôm nay làm món gì?” Trình Dật Tu cười nói: “Cháu làm hai phần khác nhau, phần thanh đạm là của dì. Phần kia là của chú, có thịt bò cay Tứ Xuyên.” Ba Giang thích ăn cay, bình thường nấu cơm đều phải chú ý đến khẩu vị của Dư Quỳnh Hoa, đồ ăn đều thiên về thanh đạm. Ông ngửi hương vị cay trong hộp cơm, hài lòng quay về phòng bệnh. Đợi ba Giang mẹ Giang ăn xong, Trình Dật Tu và Giang Hạ chuẩn bị về nhà. Dư Quỳnh Hoa theo thường lệ không yên tâm dặn dò Giang Hạ vài câu, bảo cô không được phép chạy linh tinh. Giang Hạ có hơi chột dạ đồng ý. Nghĩ từ nhỏ cô đã là cô gái ngoan, nhưng mà từ khi ở cùng Trình Dật Tu, cô càng ngày càng không nghe lời mẹ nói. Trở lại tiểu khu, Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ vào phòng 501. Giang Hạ cũng không phản đối, anh đãnói muốn nói cho cô một chuyện. Hai người ăn cơm tối, Trình Dật Tu không để cô rửa chén, tự mình vào phòng bếp rửa sạch, lại cắt trái cây cho cô mới trở lại phòng khách. Trong tivi đang chiếu phim Hàn mà vài ngày trước Giang Hạ xem. anh ngồi xuống cạnh cô, lấy chiếc nhẫn từ trong ví đã chuẩn bị từ vài ngày trước để trong lòng bàn tay. “Hạ Hạ, có một số việc anh muốn nói cho em.” Mặc dù mắt Giang Hạ nhìn chằm chằm phim truyền hình, kỳ thật căn bản không có nhìn. Từ trên đường về cô đã phát hiện Trình Dật Tu có gì đó là lạ, mặc dù cũng thường trêu đùa giống như bình thường nhưng lúc nào cũng nhíu mày. cô giả bộ không thèm để ý, ừ một tiếng, mắt nhìn chằm chằm phim truyền hình. “anh nói đi.” Trình Dật Tu nắm chặt chiếc nhẫn kia, có hơi khẩn trương. Sau đó hít sâu một hơi, đưa chiếc nhẫn đến trước mặt cô. Giang Hạ nhìn thấy chiếc nhẫn, giật mình há to miệng. “anh… anh muốn cầu hôn sao?” Trình Dật Tu lắc đầu, nắm lấy tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô. “không phải cầu hôn, anh chỉ muốn nhìn em đeo nó lên.” Cho dù cô không chấp nhận anh, nhưng ít nhất cô đã từng đeo chiếc nhẫn của anh. Giang Hạ có hơi mơ màng, gì mà không phải cầu hôn, không cầu hôn anh mang nhẫn kim cương tới làm chi? “Hạ Hạ, có một số việc, anh muốn lừa gạt em cả đời. Nhưng mà anh sợ không gạt được, sợ em biết được chuyện này từ trong miệng người khác sẽ hận anh. Cho nên anh lựa chọn thẳng thắn.” anh ôm cô vào trong lòng, “Trước khi nói, anh muốn nói cho em. Hạ Hạ, anh yêu em.” Bộ dáng anh làm Giang Hạ có hơi sợ hãi, cô không biết vì sao anh cần thận trọng như thế. cô không muốn vì bất cứ chuyện gì mà tách ra khỏi anh, nhưng mà cô cũng không muốn trong hai người tồn tại bí mật. Trong lòng có hơi mâu thuẫn, cho nên không biết nên nói cái gì, chỉ yên lặng đưa tay vòng qua hông anh. Trình Dật Tu hôn lên tóc cô, “Hạ Hạ, anh nói dối em. anh là cô nhi, nhưng mười mấy năm trước anh đã tìm được cha mẹ ruột. Bọn họ ở thành phố T, em cũng đã gặp.” Giang Hạ ngẩng đầu, giật mình nhìn anh. “Vậy vì sao anh không…” cô muốn hỏi anh, vì sao anh không nhận cha mẹ. nói một nửa lại bị anh ngắt lời. “Em nghe anh từ từ nói, anh sẽ nói cho em biết tất cả.” Giang Hạ kiềm chế tò mò trong lòng, tiến sát vào lòng anh một lần nữa, lặng lẽ nghe anh nói tiếp. Nhưng mà cô không nghĩ tới, sau đó cô nghe được truyện làm cô đau lòng. Trình Dật Tu nói ra toàn bộ thân thế của mình, kể cả trước đây ghen tị với cô, hâm mộ và thầm mến, nói ra toàn bộ. Thân thế của anh làm Giang Hạ khiếp sợ, hóa ra người lần trước tới tìm anh, là mẹ ruột. Mặc dù anh nói như nước chảy mây trôi, nhất là bộ dáng không quan tâm đến người thân. Nhưng mà đêm hôm đó anh đau lòng như vậy, kỳ thật trong lòng anh còn khát vọng đến tình thân. Hơn nữa, vì tiền đồ danh lợi không nhận con trai, cha mẹ như vậy là lần đầu tiên cô nghe nói đến. cô không biết tại sao Trình Dật Tu phải gạt cô chuyện này, cô không biết chuyện này anh có lỗi gì, sau khi nghe xong, cô trừ đau lòng còn có đau lòng. cô nghiêm túc nhìn anh, “anh muốn nói chính là chuyện này sao? Nhưng mà em không để ý thân thế của anh, anh là cô nhi cũng được, có cha mẹ cũng được, đối với em mà nói anh chính là anh, không có gì có thể thay đổi được. Nếu như anh lo lắng chuyện này, vậy bây giờ em có thể chắc chắn nói cho anh biết, em không quan tâm.” Trình Dật Tu tránh ánh mắt cô, “không phải. Lúc trước anh không nói thân thế của anh cho em biết, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết. Bởi vì cuộc sống của anh sẽ không có bọn họ xuất hiện. anh muốn nói với em chuyện khác.” Trong tâm tư của anh, anh nói trước cho cô biết thân thế của anh, là muốn cô đau lòng thay anh. Giang Hạ phát hiện anh hơi khẩn trương, cô trầm mặc, sau đó dựa vào bả vai anh, “anh nói từ từ, em từ từ nghe.” Trình Dật Tu nắm tay cô đeo chiếc nhẫn, “Hạ Hạ, mẹ em đã từng nói, người không có cha mẹ quản thúc, phẩm chất nhất định không tốt. Kỳ thật mẹ em nói không sai, sau khi ông nội anh qua đời được mấy ngày, một lần nữa anh mất đi phương hướng, đi lên đường nghiêng.” Giang Hạ không lên tiếng, nghe anh nói tiếp. Chỉ cần anh không giết người phóng hỏa, người xấu tội ác tày trời, những chuyện đã qua cô có thể bao dung. “Khi đó, anh cảm thấy mình là người dư thừa, không có người để ý đến anh, cũng không có người quản thúc. anh bắt đầu trốn học, ra ngoài trường cùng một đám người không có lý tưởng, số tiền ông nội để lại bị anh tiêu hết rất nhanh, phòng cũng không thuê nổi. Lúc đó anh quen biết Lưu Cương, cha mẹ anh ấy làm việc ở bên ngoài, hàng năm trong nhà chỉ có mình anh ấy, cho nên anh chuyển tới nhà anh ấy ở. Lưu Cương lớn hơn anh vài tuổi, anh ấy biết rõ chuyện cha mẹ anh nên khuyên anh không cần để ý. Mỗi ngày mang theo anh cùng những nhóm bạn của anh ấy sống phóng túng, đều là những người trẻ tuổi không hiểu chuyện, cả ngày nói nghĩa khí anh em. Từ nhỏ anh đã không có bạn bè, đột nhiên có nhiều anh em như vậy, anh cảm thấy cha mẹ gì đó, không có quan trọng như vậy. không có thì không có, anh còn có anh em bạn bè, sống vui vẻ như cũ.” “Cả ngày anh theo bọn họ ở cùng một chỗ, lúc thiếu tiền đi theo bọn họ kiếm tiền. Kiếm tiền xong lại đi tiêu, tiêu xong lại đi kiếm, cảm giác mình rất phóng khoáng. Trường học cũng không đi, giáo viên nhìn thấy anh thì đau đầu, ước gì anh trốn học. Cứ như vậy lăn lộn nửa năm, cho đến khi có một lần, Lưu Cương nói với anh muốn đi kiếm tiền, hỏi anh có đi hay không. anh không hề nghĩ ngợi đồng ý.” “Sau đó anh mới biết, lần đó là đi trộm cắp. Trước đó Lưu Cương cũng không biết, cho nên mới kêu anhđi cùng. Đến nơi đó, thủ lĩnh để bọn anh canh chừng ở bên ngoài, anh và Lưu Cương sợ chân nhũn ra. Phát hiện có người đi tới, động cũng không dám động, chớ nói là đi thông báo cho người khác. Người đi vào trộm đồ đều bị bắt, Lưu Cương hồi phục lại tinh thần kéo tay anh chạy, nhưng mà vẫn không thể chạy trốn. anh nhìn thấy Lưu Cương bị người ta đánh gần chết, khó chịu liền xông tới túm anh ấy chạy. Sau đó anh bị bắt, mà anh ấy chạy thoát.” Trình Dật Tu liên tục nói, không dám cúi đầu nhìn vẻ mặt Giang Hạ, anh không thể chịu nổi, anh sợ côkhông tiếp nhận. “anh bị bắt, phán quyết nửa năm. Lưu Cương chạy trốn một thời gian, sau đó biết được anh bị phạt, cảm thấy là anh ấy hại anh. anh ấy nhớ tới anh đã nói thân thế với anh ấy, vì vậy đi đến nhà họ Hạ, hy vọng nhà họ Hạ có thể giúp anh. Sau đó, Liễu Thời Phân đến, nhưng mà bà ta đến chỉ nói cho anh biết, bảo anh không cần nói chuyện thân thế của mình, không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ anh là con trai của Hạ Trung Viễn.” Cảm nhận được Giang Hạ ôm chặt anh hơn, anh dừng một lát, tiếp tục nói: “Ở trong đó nửa năm, anh mới xem xét lại mình đã làm cái gì. anh tự nói với mình không thể đần độn như vậy, như thế sẽ tự phá hủy chính mình. Cho nên sau khi rời khỏi đây, anh không có ý định liên lạc với những người bạn trước đây, muốn bắt đầu một lần nữa. Nhưng mà anh nghĩ quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần mình cố gắng sẽ thay đổi tốt. Thực tế là, trong người anh không có đồng nào, không có chỗ nào để đi, trường học đã sớm đuổi việc anh. Ngày được ra ngoài, anh ăn cơm cũng là vấn đề. anh muốn tìm việc, nhưng công việc không phải nhất thời có tìm được, huống chi còn có tiền án. Cả ngày đó, anh đi lêu lổng trên đường. Khi đó anh rất hận mình, là tự mình làm mình đi tới đường cùng. Thậm chí anh nghĩ, cứ như vậy thôi, cuộc sống của anh chỉ có như vậy. Từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ, nhất định cuộc sống sẽ là bi kịch. Lúc anhđã tuyệt vọng, chuẩn bị tự mình cam chịu đi tìm những bạn bè trước kia, anh gặp được em, Hạ Hạ, em đứng đối diện đợi đèn xanh đèn đỏ.” Giang Hạ ngẩng đầu nhìn anh, cô không có một chút ấn tượng, không nhớ rõ gặp mặt anh lúc nào. Nhưng mà cô không lên tiếng, nghe anh nói tiếp. “Em ngẩn người đứng ở ven đường, đèn xanh sáng cũng không có qua đường. anh đi qua, trông thấy mắt em đỏ hồng, hình như vừa khóc xong, không tự chủ được đi theo sau em. Dường như em không có chỗ để đi, liên tục đi bên đường, anh cứ đi theo phía sau em như vậy. Sau đó, em đứng bên ngoài máy gắp thú cạnh siêu thị, em gắp mãi không được, tức giận giậm chân. không biết vì sao, nhìn em như vậy anh đột nhiên cười, trước đây không lâu anh còn đau lòng như không có ngày mai.” Giang Hạ ngồi thẳng người, “A, em nhớ ra rồi!” Năm ấy cô thiếu chút nữa đốt phòng bếp, mặc dù lửa trong chảo được cô dập, nhưng mà đồ đạc trong phòng bếp lúc cô luống cuống tay chân, làm rơi vãi. Vỡ đĩa vỡ bát, chai nước tương, chai dầu bị cô làm đổ, trên nền gạch khắp nơi đều là mỡ đông. cô bị dọa khóc, vừa nghĩ mẹ trở về nhất định sẽ trách cô, hạ quyết tâm, lấy tiền tiết kiệm chạy ra khỏi nhà. cô không muốn rời nhà trốn đi, chỉ là muốn mẹ trở về không tìm được cô, nhất thời sốt ruột nói không chừng sẽ không vì chuyện phòng bếp mà không giận cô. cô ở bên ngoài một đêm, đợi mẹ hết giận thì trở về. Nhưng mà trời sắp tối cô lại hối hận, cô chỉ có một mình không dám đi những quán nhỏ. đang rối rắm có muốn về nhà không, đã nhìn thấy ven đường có máy gắp thú, cô không hề nghĩ ngợi qua đó chơi. Bắt đầu nghĩ chơi thêm một lúc, tính về nhà trễ chút. thật sự không nghĩ đến cho vào bảy tám lần, không gắp được con nào, cô quyết tâm phải gắp được một con nhưng không gắp được. Sau đó có người giúp cô, nhẹ nhàng lấy con gấu cô thích. “Người giúp em gắp con gấu là anh sao?” Nhìn anh gật đầu, Giang Hạ hơi không tin trừng lớn mắt, “Thực sự là anh, quá là đúng dịp!” Khó trách, lần trước ở rạp chiếu phim gắp gấu, cô cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, giống như đã từng trải qua, hóa ra là thật. “Em còn nhớ không, vì cảm ơn anh, em mời anh uống chai nước.” Giang Hạ gật đầu, “Hình như có chút ấn tượng.” Trình Dật Tu nhìn cô, “Hạ Hạ, em có tin vào vận mệnh không? Lúc anh tuyệt vọng, mê mang nhất, hết lần này đến lần khác anh gặp em. Em làm anh nhớ tới ông nội anh, nhớ tới ước mơ lúc nhỏ của anh, chính là làm đầu bếp như ông nội.” nói xong anh cười, “Kỳ diệu nhất là, em đưa anh chai nước kia, vậy mà trúng thưởng. Mặc dù chỉ có mấy trăm tệ, nhưng khi đó đối với anh, giống như là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.” Giang Hạ sửng sốt, “thật sao? thật sự trúng thưởng?” anh gật đầu, “Bởi vì có tiền thưởng, anh không có đi tìm bọn Lưu Cương nữa. Dùng khoảng tiền kia để thuê nhà đặt chân, sau đó đến quán vỉa hè ở chợ đêm học việc. Sau đó đại sư phụ muốn đi thành phố A, hỏi anh có muốn đi ra ngoài xông xáo không, dù sao anh không có vướng bận, liền đi theo. Sau đó có cơ duyên làm học trò của Đường Nhất.” Giang Hạ che miệng, có chút không thể tin. Chuyện này… Qúa kỳ diệu! Trình Dật Tu lo lắng đợi phản ứng của cô, đã thấy cô không lên tiếng một lúc lâu, hơi khẩn trương nói: “Hạ Hạ, em có để ý những chuyện cũ này không?” Kỳ thật bất luận cô để ý hay không, anh sẽ không dễ dàng buông tay. anh sớm đã coi cô như sinh mạng. Lúc đầu Giang Hạ có hơi khiếp sợ, nhưng bây giờ đã bình tĩnh trở lại. Chuyện xấu đã qua không có nghĩa là xấu cả cuộc đời anh, thành tích bây giờ của anh đủ để chứng minh mấy năm nay anh có bao nhiêu cố gắng. Hơn nữa cô không phải là một người nghĩ nhiều, làm việc theo trái tim. Bây giờ trái tim cô thích anh, hơn nữa tương lai cô chắc chắn sẽ luôn thích anh. Cho nên mấy chuyện quá khứ đã qua, tại sao phải để ý? cô có thể cảm nhận được anh căng thẳng, muốn an ủi nhưng mà lời thổ lộ này quá buồn nôn nên khôngnói nên lời. Vì vậy lựa chọn phương pháp hữu hiệu nhất, ôm cổ của anh, hôn lên môi anh. Trình Dật Tu chỉ sợ hãi hai giây, sau đó đỡ gáy cô chiếm lấy quyền chủ động. anh luôn không chịu đựng được, liên tục rối rắm có nên kể cho cô không, thậm chí nghĩ tới lừa gạt cô cả đời, nhưng mà cô lại dùng phương thức này nói cho anh biết, cô căn bản không quan tâm. Trong lòng cảm thấy rất ấm áp, anh nghĩ, cuộc đời này anh sẽ cho cô tất cả hạnh phúc. Giang Hạ bị anh hôn sắp không thở được, chợt nhớ tới chuyện kia, vội vàng tránh anh ra. Hơi thở của Trình Dật Tu không ổn định, anh nhìn cô, căng thẳng cho rằng cô đổi ý. “Chuyện anh vừa mới nói cho em, ngàn vạn lần đừng để cho mẹ em biết!” Nếu như mẹ biết thì hỏng bét!

49: Hôn sự   

Vài ngày sau, cuối cùng Dư Quỳnh Hoa có thể xuất viện, trùng hợp là sinh nhật Giang Hạ. Trình Dật Tu cố ý xin nghỉ một ngày, sáng sớm đi bệnh viện đón người. Bởi vì Dư Quỳnh Hoa còn phải truyền nốt lần cuối, cho nên buổi chiều mới làm được thủ tục xuất viện, về đến nhà đã ba giờ chiều. Ở bệnh viện một tuần, về đến nhà Dư Quỳnh Hoa cảm thấy tinh thần rất tốt. Bảo ba Giang ra ngoài mua thức ăn, nấu bàn tiệc sinh nhật cho Giang Hạ. Có Trình Dật Tu ở đây, nấu cơm đương nhiên không cần ba Giang động thủ. Quay về tầng năm lấy nguyên liệu đã đi mua từ sáng tinh mơ, lại vào phòng bếp. Ba Giang ôm thái độ học tập làm trợ thủ cho anh. Giang Hạ gọi điện cho Hứa Lôi, bảo cô mang Lục Ly tới dùng cơm. Có cơm ăn đương nhiên Hứa Lôi không bỏ qua, chưa đến một tiếng sau đã mang theo Lục Ly xuất hiện ở cửa nhà Giang Hạ. Đây là lần đầu tiên Dư Quỳnh Hoa nhìn thấy Lục Ly, rất khách khí chiêu đãi. Hứa Lôi vào phòng bếp chào ba Giang và Trình Dật Tu xong kéo Giang Hạ vào phòng nói nhỏ. cô lấy thiệp mời đỏ thẫm từ trong túi ra cho Giang Hạ, “Chị sắp kết hôn, em là phù dâu!” Giang Hạ nhận thiệp mời, bên trên ghi là mười tám tháng bảy, “không phải là chị nói định vào tháng mười sao, sao lại đổi ngày thế?” Hứa Lôi chỉ bụng mình, “không có cách nào, không cẩn thận trúng thưởng. Nếu đợi đến tháng mười, áo cưới cũng mặc không nổi.” Giang Hạ đưa tay sờ bụng cô, kinh ngạc nói: “Chị mang thai à?” Thấy Hứa Lôi gật đầu, Giang Hạ có hơi hâm mộ. Mặc dù mẹ đồng ý cho cô yêu Trình Dật Tu, nhưng mà chuyện kết hôn dường như còn rất xa xôi. Hứa Lôi lục quả ô mai mang theo, ngậm lấy một viên. “Em thì sao, em với Trình Dật Tu có dự định gì?” Giang Hạ thở dài, “Em không biết nữa, mẹ em nói còn phải xem biểu hiện của anh ấy.” “Sao hai người không động não chút, giống như chị ấy, chỉ sợ đến lúc đó mẹ em giục hai người kết hôn ấy.” Giang Hạ lắc đầu, “Chị không hiểu tính mẹ em, em chưa kết hôn mà đã có con, chắc chắn sẽ làm mẹ em tức nhập viện.” “Nhưng mà em cũng không còn nhỏ nữa, đã hai mươi sáu rồi, mẹ em không vội sao?” Bây giờ có rất nhiều cô gái hai mươi ba hai mươi bốn bị người trong nhà thúc giục xem mắt kết hôn, cô không tin mẹ Giang không muốn sớm ôm cháu ngoại. “Hay là như vầy, đợi tí nữa lúc ăn cơm, chị cố ý nói chuyện kết hôn, gõ trống cổ vũ. Lại bảo đầu bếp Trình nhân cơ hội trưng cầu thái độ của mẹ em. Thế nào?” Giang Hạ suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng được, “Vậy chị phải đúng mực đấy, nếu sắc mặt mẹ em không tốt, chị phải nhanh chóng chuyển đề tài.” Hứa Lôi đưa tay làm dấu ok, ra ngoài cùng Lục Ly, Giang Hạ đi vào phòng bếp tìm Trình Dật Tu. Trình Dật Tu đang làm cá. Dùng dao mổ giữa hai bên xương sống, lại đem cá cắt thành lát mỏng, dường như trong suốt. Ba Giang đứng bên cạnh nhìn khen không dứt miệng, khen kỹ thuật của anh rất giỏi. Giang Hạ kéo tay áo cha, “Ba ra ngoài nói chuyện với Lục Ly đi, con ở đây giúp cho.” Ba Giang nhìn ra con gái muốn ông rời đi nói nhỏ. “Được, hai đứa cứ làm đi, ba đi ra ngoài nghỉ ngơi.” Ra khỏi phòng bếp còn cố ý lẩm bẩm: “Khói dầu quá nặng.” Sau đó đóng cửa lại. Trình Dật Tu nhìn thấy cửa phòng bếp đóng kín, hỏi Giang Hạ: “Ba em ngoại trừ thích ăn cay, còn thích gì, sau này anh làm cho ba em ăn.” Ba vợ này thật sự quá tri kỷ. Giang Hạ bóc tỏi nói, “Chỉ cần ăn ngon, ba em đều thích.” Trình Dật Tu tiếp tục làm cá, “Em vào đây là có lời muốn nói với anh sao?” cô gật đầu, đem lời Hứa Lôi nói với anh. “anh nhìn vẻ mặt của mẹ em, nếu thấy mẹ em tức giận thì đừng nói ra, nhớ kỹ nhé?” Lúc nói chuyện, Giang Hạ liên tục cúi đầu bóc tỏi, mãi không nghe thấy anh trả lời ngẩng đầu lên. Sau đó bị anh đánh bất ngờ thành công. Giang Hạ sợ hết hồn, lùi về phía sau. Chỉ vào cửa nói: “anh dọa chết em rồi, bị mẹ em trông thấy thì thảm!” Trình Dật Tu khoa trương đá lông nheo, “Em yên tâm, em đã không thể đợi được muốn gả cho anh, anh nhất định sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện của em.” Kỳ thật anh cũng đã chuẩn bị thừa dịp hôm nào có cơ hội nói lại chuyện kết hôn với Dư Quỳnh Hoa. không nghĩ tới cô cũng tích cực với chuyện kết hôn như vậy, làm anh rất vui vẻ. *********** Buổi tối đồ ăn rất phong phú, Trình Dật Tu nấu hơn mười món, đủ loại khẩu vị. Mọi người ngồi xuống bàn, Dư Quỳnh Hoa ân chuẩn cho ba Giang mở chai rượu trắng. Ba Giang vì huyết áp cao, bình thường nghiêm cấm uống rượu. không nghĩ tới hôm nay được ân chuẩn, đem rượu ngon mình cất kỹ lấy ra, rót một chén đầy cho Lục Ly và Trình Dật Tu. Lúc đến lượt mình, rất tự giác rót nửa non chén. Mấy người còn lại uống nước hoa quả, Hứa Lôi dẫn đầu nâng chén, “Chúc Giang Hạ hai mươi sáu tuổi sinh nhật vui vẻ!” Sau khi mọi người cùng nhau nâng chén, ba Giang bảo Hứa Lôi và Lục Ly dùng bữa, “Ăn nhiều một chút, đây đều là những món đầu bếp làm” nói xong lấy bát Dư Quỳnh Hoa, thay bà múc bát canh cá. Canh cá màu trắng sữa, làm đẹp rất cầu kỳ và hành lá cắt nhỏ, nhìn rất mê người. Hứa Lôi cũng múc cho mình một bát, không nghĩ tới vừa ngửi được mùi lại cảm thấy dạ dày cồn cào, nhịn không được che miệng ọe một cái. Lục Ly lo lắng đưa khăn giấy cho cô, “Sao thế, có phải khó chịu không?” nói xong muốn đỡ cô đi đến phòng vệ sinh. Hứa Lôi xua tay, lấy một viên ô mai từ trong túi ngậm vào miệng, dạ dày mới thoải mái hơn. Xin lỗi với mọi người: “Ngại quá, cháu ngửi thấy mùi này liền nhịn không được.” Dư Quỳnh Hoa là người từng trải, vừa nhìn là biết cô mang thai, nhất thời trong lòng có hơi mâu thuẫn. Sao tuổi trẻ bây giờ đều như vậy, Tần Chân cũng vậy, Hứa Lôi cũng vậy, mỗi người đều chưa kết hôn mà đã có con. Bà lại nhìn Giang Hạ và Trình Dật Tu. Mấy ngày nay mặc dù bà canh chừng rất chặt, nhưng hai đứa luôn luôn ở cùng một chỗ, tên tiểu tử kia lại không phải là đèn đã cạn dầu, nhỡ đâu… Hứa Lôi chú ý tới vẻ mặt Dư Quỳnh Hoa, nói: “Dì à, tháng sau cháu và Lục Ly kết hôn, đến lúc đó dì và chú nhất định phải tới đó.” Dư Quỳnh Hoa nói chúc mừng, lại nghe Hứa Lôi nói nhỏ với Giang Hạ: “Hạ Hạ, em phải làm phù dâu cho chị đấy. Đúng rồi, em và đầu bếp Trình dự định khi nào thì kết hôn? Nếu quá muộn, lúc đó bụng chị to rồi không đi được đâu.” Giang Hạ hơi chột dạ nhìn Dư Quỳnh Hoa, thấy bà đang nhìn mình, nói quanh co: “Bọn em… Tạm thời bọn em còn chưa tính chuyện đó…” “Cái gì?” Vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Lôi có hơi khoa trương, nói với Trình Dật Tu: “Đầu bếp Trình không được rồi, hôm nay Hạ Hạ đã hai mươi sáu rồi, anh muốn cô ấy thành gái lỡ thì sao?” Trình Dật Tu nhìn về phía Dư Quỳnh Hoa, hơi khẩn trương đứng dậy, thành khẩn nói: “Chú dì, hôm nay là sinh nhật Hạ Hạ. Thừa dịp này, cháu muốn bảo đảm với hai người, cháu sẽ đối xử tốt với Hạ Hạ cả đời. Mặc dù cháu không đại phú đại quý, nhưng mà cháu sẽ cố gắng, làm cho cô ấy vô tư vô lo. Chú dì cứ yên tâm gả cô ấy cho cháu.” Dư Quỳnh Hoa không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện kết hôn, nhưng mà chuyện này cũng nên chuẩn bị. Bà không muốn có một ngày con gái lớn bụng nói với bà ‘Mẹ, con có thai rồi’. Trình Dật Tu lo lắng chờ đợi thái độ của Dư Quỳnh Hoa, Giang Hạ cũng căng thẳng như vậy, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi. Dư Quỳnh Hoa uống một ngụm nước trái cây, “Kết hôn là chuyện lớn, chuẩn bị rất rườm rà, hơn nữa phòng của cháu còn chưa sửa sang xong, dăm ba tháng cũng không kịp. Đợi sang năm đi, hai tháng đầu ngày lành nhiều.” Trình Dật Tu cho là mình không nghe rõ, sững sờ nhìn về phía Giang Hạ. Giang Hạ cũng thất thần, cô tưởng rằng mẹ sẽ còn kéo dài một thời gian, không nghĩ tới đồng ý dứt khoát như vậy. Hứa Lôi giơ cốc lên cao, “Hôm nay đúng là ngày tốt, cạn chén cạn chén!” Trái tim Trình Dật Tu vẫn còn đang đập nhanh. Tay có hơi run giơ chén lên, “Cảm ơn chú dì, cháu nhất định sẽ chăm sóc Hạ Hạ thật tốt.” Có lẽ quá kích động, ngày thường anh không uống nhiều rượu, uống sạch một ly rượu trắng vào trong bụng. ************ Ăn xong cơm tối, Hứa Lôi và Lục Ly trở về. Trình Dật Tu uống hơi nhiều, mặt đỏ hồng, nhưng mà nói chuyện hành động rất bình thường, không giống say rượu. Giúp ba Giang thu dọn xong mới tạm biệt xuống lầu. Từ khi Dư Quỳnh Hoa đồng ý cho hôn sự của bọn họ, đến bây giờ anh đều chóng mặt, cũng không biết rốt cuộc là say hay là quá hưng phấn. Xuống dưới lầu rửa mặt bằng nước lạnh, vẫn không bình tĩnh được. Cuối cùng anh cũng có thể kết hôn với Giang Hạ. Năm năm qua, anh nhớ tới Giang Hạ vô số lần, chưa từng nghĩ tới có thể ở cùng với cô. không phải là không muốn, mà là không dám, dù sao đối với Giang Hạ mà nói, anh chỉ là người không quen biết. Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra ở thành phố T, tựa như giấc mộng. Xoa mặt, tự nói với mình đây không phải là mơ, là sự thật. Tim lại bắt đầu đập nhanh, bây giờ anh rất nhớ Giang Hạ, muốn cho cô biết anh rất vui vẻ. Cầm lấy di động gửi tin nhắn cho cô: Hạ Hạ, bây giờ anh muốn gặp em, anh rất rất nhớ em. ở tầng trên Giang Hạ cũng đang ở trong phòng len lén vui sướng. Nhận được tin nhắn, mở cửa phòng nhìn. Ba mẹ còn đang nói chuyện ở phòng khách, nói chuyện kết hôn của cô. cô gửi tin nhắn lại cho anh: không được, ba mẹ còn đang ở phòng khách, em không ra được. Trình Dật Tu trả lời rất nhanh: anh chờ em. Bây giờ Giang Hạ cũng rất nhớ anh, nhưng mà chuyện kết hôn vừa định ra, cô không muốn lúc này mẹ phát hiện ra cái gì đó. Chỉ có thể kiềm chế đợi ở trong phòng. Nhưng mà đợi đến hơn mười giờ, bọn họ còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi. cô nằm ở trên giường đợi, rồi ngủ mất, khi tỉnh dậy đã là hai giờ sáng, ba mẹ đã sớm ngủ sâu. Mắt nhìn di động, phát hiện có mấy tin nhắn Trình Dật Tu mới gửi. Gần đây nhất là năm phút trước, nói cách khác đến bây giờ anh vẫn còn chưa ngủ. Giấu chìa khóa, cũng không dám bật đèn, mò mẫm trong bóng tối rón rén mở cửa chính, lại nhẹ nhàng đóng cửa. Ra cửa là thay đổi, chạy như bay xuống lầu. Đến cửa 501 còn chưa kịp gõ cửa, cửa chính liền mở ra, người ở bên trong đưa tay tóm cô đi vào. Trình Dật Tu để cô dựa lưng vào tường, cúi đầu hôn môi cô, bây giờ không từ ngữ nào có thể hình dung được tâm tình anh. anh chỉ có thể dùng thân thể nhiệt tình để cô biết, giờ phút này anh rất vui vẻ.

50: Ức Hạ   

Kể từ khi Dư Quỳnh Hoa đồng ý hôn sự, Trình Dật Tu trở thành thành viên thường trú ở nhà họ Hạ. Ngoại trừ giờ làm việc, dường như đều ở tầng sáu. Rất nhanh đến ngày Giang Hạ đi làm ở nhà hàng Ức Hạ. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp, cô chọn chiếc váy quá gối màu xanh sẫm, quần áo rất hợp với dáng người cô. Tóc dài cũng buộc lên, ưu nhã thành thục hơn với ngày thường. Trình Dật Tu kiên trì muốn đưa cô đi làm, đợi dưới lầu từ sớm, lúc nhìn thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, khóe miệng không nhịn được cong lên. Rất lịch sự thay cô mở cửa xe, đợi cô ngồi vào bên trong xe, nhân tiện hôn trộm cô một cái. Sau khi lên xe, Trình Dật Tu nói với Giang Hạ: “Buổi tối làm xong anh tới đón em nhé.” Giang Hạ lắc đầu, “không cần đâu, lúc anh tan làm cũng bằng em tan làm, đợi anh tới đón thì phải đợi nửa tiếng. Em tự mình ngồi xe về cũng được.” Trình Dật Tu mất hứng bĩu môi nói: “anh muốn đi đón em cũng không được sao? Bạn trai muốn đón bạn gái tan làm đấy.” Giang Hạ bật cười ra tiếng, “anh sắp ba mươi tuổi rồi, có thể đừng dùng giọng điệu này nói chuyện được không, người ta thấy sẽ rất mất mặt.” “Trừ em ra còn ai có thể trông thấy? Cứ như vậy đi, buổi tối em ở nhà hàng đợi anh. Nếu như anh đến mà em không có ở đấy thì… hừ hừ!” Giang Hạ buồn cười nhìn anh, “không thì anh làm gì?” “Vậy thì buổi tối anh không về nhà, ngủ bên trong xe, xem em có đau lòng không!” Giang Hạ: … Có người uy hiếp như vậy sao? Đến Ức Hạ, Trình Dật Tu không có xuống xe, lúc thay Giang Hạ cởi dây an toàn, chu môi muốn hôn. Giang Hạ không còn cách nào chỉ có thể nhẹ nhàng chạm vào môi anh, lại bị anh đè lại, mạnh mẽ hôn sâu hơn. một nụ hôn kết thúc, hơi thở của anh có hơi không ổn định, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Buổi tối nhất định phải đợi anh.” Vài ngày nay mặc dù mỗi ngày có thể gặp mặt, nhưng Dư Quỳnh Hoa nhìn rất kĩ, tay không thể nắm, anh sắp nín hỏng. Giang Hạ đỏ mặt ừ một tiếng, mở cửa xuống xe. Trình Dật Tu gọi cô lại: “Hy vọng em thích công việc mới này!” Giang Hạ nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi. không thể đi làm muộn ngày đầu tiên, gật đầu với anh sau đó vội vã chạy vào trong nhà hàng. Bây giờ còn chưa tới giờ kinh doanh, nhưng mà nhân viên làm việc cũng đã đến rồi. Lúc cô đi vào, nhân viên của khách sạn nói cho cô biết, bây giờ còn chưa tới giờ kinh doanh. Giang Hạ mỉm cười, “Tôi là Giang Hạ, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đây làm.” Lần trước cô đến phỏng vấn xong liền rời đi, cho nên nhân viên làm việc trong nhà hàng cũng không nhận ra cô. Nhân viên này là cô gái chưa đến hai mươi, nghe tên Giang Hạ giật mình, sau đó nói: “A, chị là quản lý ạ, quản lý Tiếu đang ở phòng làm việc đợi chị, chị có cần em đưa đến đó không ạ?” Giang Hạ xin miễn ý tốt của cô ấy, lần trước cô đến nộp đơn cũng là ở phòng làm việc, cô biết đường. Phòng làm việc ở tận cùng bên trong nhà hàng, rất rộng rãi, bố trí cũng rất thoải mái. Lúc Giang Hạ đến, quản lý Tiếu đang thu xếp đồ đạc. Nhìn thấy Giang Hạ khách khí đứng dậy bắt tay cô. “Quản lý Giang, cô đã đến rồi. Tôi đã sắp xếp những thứ cần giao cho cô xong rồi, cô nhìn một chút xem.” nói xong đưa cho Giang Hạ một xấp văn kiện. Giang Hạ hơi sững sờ, “Giao cho tôi?” cô nộp đơn làm quản lý tiền sảnh, mà quản lý Tiếu này hẳn là quản lý nhà hàng, giữa bọn họ còn cần giao thứ gì? Tiếu Hành Thủy cười nói: “không sai, sau này nhà hàng này sẽ giao cho cô, hy vọng cô có thể kinh doanh thật tốt.” “Hả? Quản lý Tiếu, tôi không hiểu lời anh nói lắm.” Cái gì gọi là giao cho cô? Tiếu Hành Thủy đẩy mắt kính trên sống mũi, “cô không cần hiểu đâu, tự nhiên sẽ có người nói cho cô biết đáp án. cô xem trước sổ sách một chút, ngày mai tôi phải về thành phố A, cho nên hy vọng hôm nay chúng ta có thể chuyển giao hết công việc một cách rõ ràng.” Cho tới trưa, Giang Hạ vẫn chui đầu vào trong các loại số liệu. Tiếu Hành Thủy không chỉ đem công việc hàng ngày giao cho cô, ngay cả con dấu nhà hàng cũng đưa luôn cho cô. Chuyện này làm cô tò mò kinh khủng, nhưng mà hỏi Tiếu Hành Thủy, anh ta không nói cái gì. Buổi chiều lúc nghỉ ngơi, Giang Hạ đem chuyện này nói cho Trình Dật Tu, vốn muốn cùng anh bàn bạc, chuyện này có phải là có âm mưu gì không. Dù sao trên trời không thể tự nhiên rơi xuống cái bánh, làm sao lại có một nhà hàng như thế, đột nhiên giao toàn quyền cho cô. Ngày đầu tiên cô đi làm, không sợ cô lấy tiền chạy mất à? Nhưng mà ở đầu bên kia Trình Dật Tu chỉ nói như nước chảy mây trôi một câu: “Giao cho em, em nhận là được. Trước đó ở nhà hàng lớn như vậy mà em có thể quản lý, bây giờ một nhà hàng nhỏ mà em không quản được sao?” Phản ứng của anh rất kỳ lạ, người bình thường thấy chuyện này sẽ kinh ngạc một chút chứ nhỉ. Trực giác của Giang Hạ cho rằng chuyện này có quan hệ với anh. “anh thành thật nói cho em, chuyện này có quan hệ với anh không?” Trình Dật Tu nói quanh co sang chuyện khác. “Buổi tối em phải đợi anh, bây giờ anh rất nhớ em.” “anh đừng có mà nói sang chuyện khác, không nói thật em sẽ tức giận.” Giang Hạ nói muốn tắt điện thoại, bên kia Trình Dật Tu lớn tiếng nói: “Đừng đừng, bây giờ anh có việc, buổi tối gặp mặt anh sẽ nói cho em biết được không?” Giang Hạ nghe thấy bên kia điện thoại có người gọi anh, chắc là có việc thật. “Vậy anh nhanh đi làm đi, buổi tối nói sau.” Tắt điện thoại trong lòng cô ổn định hơn nhiều, nếu đã có quan hệ với anh, ít nhất giải thích rõ không có âm mưu gì. Chỉ là không biết trong hồ lô của anh có bán thuốc gì, cố làm ra vẻ huyền bí. Buổi chiều đến giờ làm việc, Tiếu Hành Thủy triệu tập toàn bộ nhân viên của khách sạn, giới thiệu Giang Hạ. Tiền sảnh và sau bếp, tổng cộng có hai mươi sáu người. Nhân viên nghe Tiếu Hành Thủy nói sau này Giang Hạ sẽ là người quản lý toàn quyền nhà hàng, mọi người đều rất kinh ngạc. không nhớ được tất cả tên nhân viên, cho nên Giang Hạ chọn những chức vị quan trọng để ghi nhớ. Quản lý tiền sảnh Dương Nguyệt, đầu bếp trưởng Lưu Đông, mua thực phẩm Ngô Tĩnh Hoa, đám người kế toán. Dường như Dương Nguyệt không rõ ràng chức vụ của Giang Hạ, hỏi Tiếu Hành Thủy: “Quản lý Tiếu, vậy sau này tôi tìm ai để báo cáo công việc?” Lúc trước Giang Hạ chưa tới, cô ấy chỉ biết muốn tuyển một quản lý tiền sảnh, vẫn cho rằng mình bị cuốn gói. Tiếu Hành Thủy chỉ Giang Hạ nói: “Cứ báo cáo quản lý Giang là được, ngày mai tôi sẽ rời đi. Sau này mọi chuyện trong nhà hàng, toàn bộ nói với quản lý Giang.” Vẻ mặt Dương Nguyệt phức tạp nhìn Giang Hạ, gật đầu không nói thêm gì nữa. Sau khi tan họp, nhân viên tụm lại tốp năm tốp ba bàn luận về Giang Hạ. Có người hỏi Dương Nguyệt có biết lai lịch của Giang Hạ không. Dương Nguyệt lắc đầu, “không biết, có thể là bà chủ.” nói đến bà chủ, tất cả mọi người đều tò mò. Từ khi nhà hàng khai trương đến giờ, bọn họ đều không nhìn thấy người chủ thực sự, tất cả vẫn luôn do Tiếu Hành Thủy xử lý. Cho nên bọn họ vẫn cho là Tiếu Hành Thủy là ông chủ, cho đến khi hơn nửa tháng trước, Tiếu Hành Thủy nói anh ta chỉ là người làm thuê. Mọi người mới biết được ông chủ là người khác. Nhưng thực ra, lúc Dương Nguyệt đến nộp đơn đã từng gặp ông chủ. Con người luôn luôn thích tám chuyện, nghe Dương Nguyệt nói Giang Hạ có thể là chủ nhà hàng, lại có người suy đoán nói: “Bộ dáng cô ấy xinh đẹp, chắc không phải là tình nhân của ông chủ thật sự đấy chứ? Bây giờ có rất nhiều kẻ có tiền, mở nhà hàng cho tiểu tam giết thời gian.” Dương Nguyệt nhìn văn phòng: “Ai biết được, mọi người đi làm việc đi. Bất kể cô ấy là ai, chỉ cần chúng ta có tiền lương là được.” ******** Buổi tối khách rời đi, Giang Hạ đến tiền sảnh dạo qua một vòng. cô nhìn qua số tiền nhà hàng kiếm được, một ngày có khoảng ba vạn, đối với một nhà hàng diện tích không lớn mà nói, xem như tương đối khá. Đêm nay Trình Dật Tu không bận, sớm một chút đã tới Ức Hạ. Vào cửa đã nhìn thấy Giang Hạ, cười đi tới phía cô, Giang Hạ đang kiểm tra ở quầy rượu, đột nhiên bị anh vỗ vai, dọa cô thiếu chút nữa làm vỡ chai rượu đỏ. “Sao anh đến sớm thế?” cô kinh ngạc hỏi. anh đến gần nhỏ giọng nói bên tai cô: “Bởi vì quá nhớ em.” Cạnh họ là thu ngân, mặc dù giọng anh đã đè tới mức thấp nhất, nhưng cô gái nhỏ thu ngân vẫn nghe thấy, tò mò nhìn bọn họ một cái. Giang Hạ vội vàng bỏ rượu xuống, kéo Trình Dật Tu đi đến phòng làm việc. “Em đang làm việc, anh không thể đợi em ở bên ngoài được sao?” “Bên ngoài nóng như vậy, em không sót anh sao?” Giang Hạ bảo anh ngồi trên ghế sofa ở bên ngoài phòng làm việc, đợi cô tan làm. Trình Dật Tu chỉ cửa chính phòng làm việc, “Vì sao không mời anh vào ngồi?” “Quản lý Tiếu còn ở đây.” anh không phải là nhân viên nhà hàng, sao cô có thể dẫn anh vào. Nhưng mà Trình Dật Tu lại đi đến phòng làm việc, đưa tay mở cửa chính. Tiếu Hành Thủy ở bên trong thấy là anh, cười đón. “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Trình Dật Tu ngồi xuống ghế sofa, “Ngày mai anh phải đi, sao tôi lại không tới gặp mặt lần cuối được?” Tiếu Hành Thủy đấm vào vai anh, “Cậu có biết nói chuyện hay không, cái gì mà gặp mặt lần cuối.” Giang Hạ im lặng đứng ở cửa, nhìn hai người họ nói chuyện như bạn cũ, đột nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Nhà hàng này, tám mươi phần trăm là của Trình Dật Tu! Quả nhiên, Tiếu Hành Thủy chính thức giới thiệu cho cô, “Giang Hạ, vị này chính là ông chủ của Ức Hạ Trình Dật Tu. Tôi nghĩ hai người nhất định rất quen thuộc, những thứ khác không cần tôi giới thiệu nữa nhé.” Giang Hạ ôm cánh tay nhìn Trình Dật Tu không lên tiếng. Mặc dù nhà hàng này là của anh không phải chuyện gì xấu, nhưng mà cô cảm thấy thái độ của anh có vấn đề. Chuyện như vậy không cần thiết phải gạt cô. Trình Dật Tu vốn là có hơi chột dạ, cho nên buổi chiều ở trong điện thoại không nói cho cô biết. Nhà hàng này khai trương lúc anh chưa về thành phố T, tất cả mọi chuyện đều nhờ Tiếu Hành Thủy xử lý. Vốn dự định tự mình trở về kinh doanh, nào ngờ đại sư huynh nhờ anh giúp đỡ, sau đó lại gặp lại Giang Hạ, cho nên nhà hàng này anh không quản lý được. Cho đến khi Giang Hạ nói muốn từ chức, anh mới nhớ tới có thể giao nhà hàng cho cô. Lúc mới đầu sợ nói cho cô biết, cô sẽ không muốn, cho nên gạt cô. Sau đó ba Giang mẹ Giang trở về, anh bận ứng phó, nên quên mất vụ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro