chương 16 - 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                     

 Chương 16                                                 
Cách hàn gắn lại trái tim đã vỡ vụn *(How to Mend A Broken Heart*)

Sau đó tôi đột nhiên hét lên, tiếng hét giống như đang gào rú vậy, loại đau xót này xuyên thẳng xuống đáy lòng! Cảm giác như mỗi tế bào trên khắp cơ thể đều bị xé nát đau đớn.

Mọi người đều ngơ ngẩn, tôi cảm thấy tất cả khí lực đều như đã cạn sạch rồi, rốt cuộc không phát ra tiếng được nữa, khóc không ra nước mắt.

“Đừng sợ! Không có việc gì! Đứng lên nào!” Lý Hạo Nhiên tiến tới muốn đỡ tôi dậy.

Tôi nặng nề đẩy Lý Hạo Nhiên ra, tôi đời này nhục nhã nhất chắc chính là khoảnh khắc này, ở trước mặt người thân, còn có cả chàng trai mà tôi thích nhất.

Sau đó tôi vùng vẫy đứng dậy, nhón chân, khập khiễng đi tới buồng vệ sinh, chân của tôi những ngày này chẳng tốt đẹp gì, trước là vì Lý Hạo Nhiên mà bị trật, sau đó là vì mẹ mà đi một đôi giày da chật, bây giờ tới vết cắt do ba phát hỏa mà để lại.

Haha, tôi bắt đầu dần minh bạch cái gọi là tình yêu rồi.

Bước vào toilet, tôi cởi toàn bộ quần áo ra sức nhét vào thùng rác. Tôi chán ghét mình không thể tự khống chế như vậy, nhưng càng chán ghét lại càng khó chống đỡ. Sau đó mở vòi sen xối xuống một thân đầy vết thương, tôi một mực không đi ra ngoài, bên ngoài mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, tôi thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với họ.

“Em không sao chứ? Mở cửa ra, là anh.” Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng mà gõ cửa, thanh âm rất ôn nhu.

Tôi không nói chuyện, toàn bộ bí mật gia đình của tôi đều bị anh ấy thấy được rồi, đây chính là nỗi đau lớn nhất của tôi.

“Em không tự mình mở vửa, vậy anh vào nhé!” Lý Hạo Nhiên thăm dò hỏi.

Tôi như trước không lên tiếng, sau đó tôi nắm cái vặn cửa chậm rãi chuyển động, cửa mở, anh ấy chưa lập tức xông tới.

“Không có việc gì, sẽ không có ai làm tổn thương em! Đừng sợ! Còn có Hạo Nhiên ca ở đây! Anh đã tới rồi! Em đừng sợ!” Lý Hạo Nhiên giơ hai tôi lên, ý bảo tôi cứ thả lỏng, sau đó cẩn thận từng li từng tí tới gần tôi, cẩn thận từng bước một.

Buồng vệ sinh đều là hơi nước, trên mặt đất một mảnh vàng, lại một mảnh đỏ, là vết máu hay là nước tiểu hoặc là cái gì khác cũng không rõ nữa, tôi ngồi co quắp dưới đất, trên người băng bó đầy băng gạc bởi vì dính nước mà trở nên loang lổ, miệng vết thương ở lưng đã chảy máu, toàn bộ phòng tắm là một đống hỗn độn, tôi toàn thân ướt sũng, từng trận từng trận co rút đau đớn lan ra khắp toàn thân, da đầu, lưng, mắt cá chân, má.

Lý Hạo Nhiên tiện tay bắt lấy khăn tắm choàng tạm lên người tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, cắn răng, toàn thân như trước đang phát run.

“Không có việc gì, thực xin lỗi!” Anh ấy hôn lên trán tôi, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, từng giọt lành lạnh lăn trên má tôi ngược lại trở nên ấm áp.

“Ba em đã đi rồi, vừa mới cùng mẹ em nói chuyện, mấy ngày nay anh mang em ra ngoài ở, chờ em đỡ một chút, chúng ta lại trở về, không có việc gì! Biết không? Đều đi qua rồi!” Anh ấy dùng khăn tắm rất nhu hòa lau tóc cho tôi, sau đó đem tôi cả người ôm ra ngoài, hướng phòng tôi đi tới.

Mẹ như trước ngồi ở phòng khách, thấy Lý Hạo Nhiên ôm tôi vào phòng, mẹ bỗng nghẹn ngào đau xót tới khóc lên.

Anh ấy đem tôi đặt trên giường, xem vết thương trên lưng, trên chân tôi, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng tươi cười như ánh mặt trời kia, cằm và mũi anh ấy đều có chút run rẩy.

Anh ấy giúp tôi lau khô thân thể, đi ra ngoài tìm mẹ để lấy chút ít băng dán cá nhân cùng thuốc dùng băng gạc đem vết thương trên người tôi băng lại cẩn thận.

Thời điểm anh ấy mở khăn tắm ra, tôi toàn thân trần trụi lộ ở trước mặt anh ấy, tôi không có vật che chắn, tôi đã không biết mất mặt là cảm giác gì, anh ấy dùng khăn mặt tiếp tục đem tôi toàn thân lau một lần, kể cả bộ vị tư mật ấy.

Sau đó anh ấy mở tủ quần áo tìm đồ lót giúp tôi mặc lên, nhưng tìm cả buổi cũng không tìm được quần áo phù hợp, cuối cùng tìm một bộ áo ngủ cho tôi.

“Khải Ni tiểu thiếu gia nhà chúng ta a, quần áo quả nhiên đều là chính trang, hôm nay cùng Hạo Nhiên ca ra khách sạn, chúng ta không mặc chính trang, có được không?” Sau đó anh ấy đem áo ngủ mặc vào cho tôi.

Sau đó anh ấy và mẹ tìm một cái túi lớn, nhét vào một ít quần áo giản dị của tôi, mẹ còn đem ví da của tôi nhét đầy tiền mặt, rồi cùng cho vào hành lý.

Sau đó Lý Hạo Nhiên và mẹ đỡ tôi đi ra ngoài, tôi như trước cảm giác toàn thân như nhũn ra, người rét run, kêu xe, rốt cuộc cũng được ly khai căn nhà này .

Vào phòng khách sạn, Lý Hạo Nhiên mở cửa sổ cho thông khí một lát, sau đó đem cửa phòng đóng lại, rèm toàn bộ kéo lên, chỉ để lại ánh đèn vàng nhạt dưới đất, còn lại toàn bộ đều tắt hết.

“Hảo hảo ngủ một lát, Hạo Nhiên ca ở đây, có cái gì muốn thì cứ nói với anh được chứ?” Anh ấy nằm ở bên cạnh tôi, một tay chống đầu, giống như khuya hôm ấy đột nhiên nửa đêm chạy đến giường của tôi vậy.

“Ân, không muốn nói chuyện chúng ta trước cứ ngủ ngon một giấc đã.” Tôi không lên tiếng, chính anh ấy tự nói tiếp.

Sau đó đem chăn phủ lại trên người tôi, tới lúc tỉnh lại, tôi cảm thấy đầu vô cùng nặng, thân thể càng lạnh hơn, xương cốt cũng bắt đầu đau nhức, tôi mở mắt nhìn Lý Hạo Nhiên, anh ấy tựa ở giường chỗ tựa lưng lên, một tay chơi điện thoại, một tay vuốt ve tóc tôi.

“Tỉnh? Muốn ăn chút gì không? Hạo Nhiên ca gọi khách sạn đưa lên?” Lý Hạo Nhiên quay người đem menu ở đầu giường mở ra.

“Không muốn ăn sao? Tại sao không nói chuyện? Không thoải mái sao?” Sau đó Lý Hạo Nhiên sờ sờ đầu của tôi.

“Em lạnh không? Em phát sốt? Em không thoải mái sao? Em mau nói cho anh biết!” Lý Hạo Nhiên lập tức đứng dậy.

“Em nằm yên ở đây! Anh đi ra ngoài mua thuốc với nhiệt kế, em ngoan ngoãn nằm đây, có việc gọi điện thoại cho anh! Đúng rồi, điện thoại di động của em đâu?” Sau đó anh ấy cầm điện thoại ở đầu giường lên bấm một hồi, quay đầu nói cho tôi biết.

“Em chỉ cần bấm quay số lại là được rồi, anh đã giúp em bấm số, em ngủ một lát, anh lập tức quay lại!” Anh ấy lại nói.

Sau đó anh ấy vội vã mặc quần áo đi ra ngoài.

Lần thứ hai tỉnh lại, đầu càng nặng, trên người đang đắp chăn cùng chăn lông, rõ ràng toàn thân đều đổ mồ hôi nhưng vẫn rất lạnh, đầu giường có để một chén cháo, một ít thuốc cùng nhiệt kế.

Trong cơn mê man, tôi mơ hồ cảm giác có người một mực đi tới đi lui, có đôi khi bón đồ ăn cho tôi, có đôi khi cùng tôi nói chuyện, có đôi khi tỉnh lại trông thấy đối diện là một khuôn mặt mơ hồ, có đôi khi đang ngủ lại cảm giác có một đôi tay vòng lên ôm lấy tôi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, rèm được kéo ra, tôi như trước chưa khôi phục, thấy trước mặt là dáng điệu tươi cười như ánh mặt trời của Lý Hạo Nhiên, khuôn mặt có một chút gian manh nhưng lại cũng có một loại nam sinh chính nghĩa khí khái hào hùng khắc vào trên mặt.

Mấy ngày kế tiếp, anh ấy như cũ chiếu cố tôi, một tuần sau, tôi gần như hoàn toàn bình phục.

Trường học cũng chỉ còn hai ngày là phải quay lại, Lý Hạo Nhiên mang theo tôi đi trả phòng, đặt vé máy bay cho tôi cùng anh ấy, buổi tối anh ấy mang theo tôi quay trở lại nhà mẹ sửa soạn hành lý.

Mẹ thấy tôi đã có thể tự đi lại, cơ bản khôi phục lại bộ dạng như trước, nhẹ nhàng thở một hơi.

“Đây là điện thoại mới của con, mau ăn nhiều thêm chút nữa đi, cơ thể không còn đau ở đâu chứ?” Lúc ăn cơm, mẹ hỏi tôi.

“Mẹ hỏi sao con không trả lời, Khải Ni, tại sao không nói chuyện?” Mẹ đặt bát xuống, hỏi tôi.

“Dì à, Khải Ni còn chưa bình phục hẳn, từ hôm đó đến giờ, một câu cũng chưa từng nói, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt. Dì ăn cơm đi!” Lý Hạo Nhiên đỡ lời.

Đêm đó Lý Hạo Nhiên ngủ lại nhà tôi, cùng dì Lâm sửa soạn lại hành lý của tôi lần nữa, Lý Hạo Nhiên chuẩn bị đi khách sạn, đột nhiên mẹ nói: “Đêm nay con cùng Khải Ni ngủ đi, được không?”

“Đương nhiên!” Lý Hạo Nhiên nở nụ cười.

Ngày hôm sau máy bay hạ cánh, Lý Hạo Nhiên nói với tôi: “Thẩm Dục Luân tới đón chúng ta, mấy ngày nay cậu ấy liên lạc với em không được, đều nhanh vội muốn chết, cả ngày gọi điện thoại cho anh, điện thoại di động của em thì đâu mất. Mấy ngày nay, những sự tình này anh đều không nói với cậu ấy, anh chỉ nới vừa vặn quay về quê đón năm mới thì gặp em, sau đó em và mẹ xuất ngoại du lịch, cho nên liên lạc không được, cậu ấy trước đưa em về trường học, anh về nhà sửa soạn lại một chút rồi đến trường tìm em, sẽ không có việc gì!”

Vừa ra khỏi phòng chờ, liền thấy ngay Thẩm Dục Luân hai tay đút túi quần, một chân chống lên lan can, nghiêng người dựa vào tường, đầu ngửa ra sau, miệng nhai kẹo cao su, cau mày nhìn tôi ánh mắt hết mười phần khiêu khích, hình tượng đậm chất côn đồ. (  ôi côn đồ )

Tôi trực tiếp đi ra cửa, không đi về phía anh ấy, anh ấy liền xông lại, không thèm liếc Lý Hạo Nhiên, chỉ chằm chằm nhìn vào tôi.

“Mẹ kiếp! Em muốn anh bực chết à! Em được lắm! Thẩm Khải Ni!”

Tôi không thèm để ý anh ấy, tiếp tục đi lên phía trước.

“Đứng lại cho anh! Đây là ý gì! Em cũng thật dũng cảm ha!” Anh ấy tiến lên một bước liền bắt được tay của tôi, Lý Hạo Nhiên nhanh chóng kéo anh ấy lại.

Vtrans: Zu - Quintus ლ Kenny - Kenny ლ Quintus
Cảm ơn một người bạn đã giúp 
Chương này Boss chỉ được nhắc tên và hiện thân khúc cuối , chương sau sẽ nhiều hơn 
Để mọi người chờ lâu ~ xl

        

Chương 17
Nhẫn tâm yêu tôi (Harsh Is The Reality)

“Cậu đang làm cái gì vậy ! Trước tiên nghe tôi nói đã!” Lý Hạo Nhiên chuẩn bị đẩy Thẩm Dục Luân.

“Đi đâu, hôm nay chỗ nào em cũng không cần đi! Ngược lại em nói rõ ràng cho anh nghe, em đây là có ý gì!” Thẩm Dục Luân rống lên với tôi.

“Cậu trước cứ nghe tôi nói đã, anh có thể kể cho cậu ấy chứ?” Lý Hạo Nhiên hỏi tôi, anh ấy biết rõ tôi không muốn những chuyện này lại bị người khác biết, nhưng lại không biết phải xứ lý thế nào trong tình huống khó xử này.

Tôi như cũ không nói lời nào, chỉ là quay đầu, ngẩn người, đôi mắt sững sờ nhìn Thẩm Dục Luân, tôi đặc biệt phản cảm với những người bạo lực từ khi còn nhỏ.

“Ai! Hai người trước cứ hoãn lại hai tiếng đã, cậu đừng nóng giận, thật sự là có chuyện, chờ tôi quay trở lại trường, chúng ta ba người cùng nhau mới dễ nói, cậu bây giờ cái gì cũng đừng nói, đưa Khải Ni về kí túc xá đã. Hai tiếng sau tôi chắc chắn sẽ về kí túc xá.” Lý Hạo Nhiên nói với Thẩm Dục Luân.

“Em ấy do tôi bao (1) , cậu cũng đừng quản!” Thẩm Dục Luân như trước không thèm nhìn Lý Hạo Nhiên lấy một cái, đoạt lấy hành lý của tôi trong tay Lý Hạo Nhiên.

"Đi, trở về rồi nói!" Lý Hạo Nhiên nói.

Sau đó tôi cùng Thẩm Dục Luân đi ra xe, tôi như cũ đi ở phía trước. Taxi vừa đến, tôi lên xe trước, Thẩm Dục Luân đem hành lý bỏ vào thùng xe phía sau. Sau đó chuẩn bị lên xe, tôi lập tức đóng cửa xe lại, cửa đập vào tay anh ấy, đau đến dậm chân. Rồi một cái chân thô bạo đá lên cửa xe.

“Thẩm Khải Ni! Em thật quá đáng! Anh nói cho em biết, em cũng giỏi thật! Nếu là người khác, hôm nay lão tử đã phế bỏ hắn rồi!” Sau đó anh ấy mở cửa trước, ngồi vào xe, quát người tài xế còn đang sửng sốt: “Lái xe đi! Sao còn thừ người ra! Mẹ nó! Để tôi lái xe cho !” Thẩm Dục Luân phát hỏa càng lớn.

Lái xe sợ tới mức giẫm một phát thật mạnh lên chân ga, lưng tôi một lần nữa nặng nề mà va vào chỗ tựa lưng, Thẩm Dục Luân cũng bị đập đầu.

“Tôi nói! Nếu anh thực sự không có kỹ thuật lái xe, cứ nói một tiếng với tôi, nếu không gia giúp cậu một tay a~ !” Thẩm Dục Luân lộ ra tính tình khó chịu kia.

Sau đó xe chúng tôi không đi đến trường, mà là trực tiếp đỗ ở dưới lầu nhà Thẩm Dục Luân, anh ấy quăng cho lái xe 200 tệ, vội vàng ra phía sau xe lấy hành lý, đón tôi xuống xe.

Anh ấy đột nhiên lại hung hăng đá một cước lên cửa xe, lái xe đã không dám quay đầu lại xem, đem cửa xe mở ra.

“Làm sao, muốn tìm kiệu tám người khiêng đến rước Thẩm thiếu gia ngài đúng không!” Anh ấy ngiêng đầu.

Tôi không thèm để ý đến.

“Theo anh xuống xe! Đủ rồi, cái gì cũng có mức độ thôi! Thẩm Khải Ni!” Anh ấy kéo tôi ra cho bằng được, cửa xe vừa đóng, lái xe lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà biến mất trong ánh hoàng hôn.

Sau đó anh ấy nắm tay tôi, cầm theo hành lý, đem tôi kéo về nhà anh ấy.

Cửa vừa mở ra, anh ấy trực tiếp đem hành lý quăng mạnh vào trong, đem tôi ném lên giường.

“Được rồi, tôi nhẫn, ngài nói đi! Ngài đang ủy khuất cái gì? Những ngày này sốt ruột chính là tôi.” Anh ấy ngồi xổm trước mặt tôi, tôi không nhìn, như cũ xụ mặt.

“Tốt! Tôi nói xin lỗi trước, rõ ràng là ngài !!! Thẩm Khải Ni! Lão tử xuống nước rồi! Vậy bây giờ ngài đã có thẻ cùng tôi nói chuyện rồi chứ?” Thẩm Dục Luân tận lực ngăn chặn tính tình của mình.

Tôi như cũ chưa lên tiếng, nuốt nước miếng một cái, nhìn anh ấy, không, là nhìn hằm hằm, tôi ghét việc sử dụng bạo lực.

“Có ý gì? Em đừng nói rằng anh đã suy nghĩ nhiều quá, anh không biết nên hỏi thế nào, nhưng anh đặc biệt muốn hỏi một câu này thôi, em có phải hay không cùng Lý Hạo Nhiên làm chuyện gì ờ ám, cảm thấy có lỗi với anh?” Anh ấy thăm dò, tôi như trước chỉ dõi mắt theo anh ấy.

Sau đó, anh ấy có chút xấu hổ cúi đầu xuống, mặt đỏ ửng, có lẽ anh ấy cũng nhận ra mình vừa hỏi một câu đặc biệt ngu ngốc, nhưng lại nhịn không được phải hỏi.

Tôi vẫn không lên tiếng, đứng dậy chuẩn bị đi, tôi không chịu nổi anh ấy cứ cố tình gây sự như vậy.

“A! Đây là thừa nhận! Đúng không?” Anh ấy nhẹ nhàng từ phía sau bắt lấy tay tôi, sau đó trong nháy mắt dùng toàn bộ sức mạnh, một lần nữa đem tôi ném mạnh lên giường, lần này tôi đập vào vách tường, toàn bộ lưng cùng xương sống đều đau nhức, tôi nghĩ, miệng vết thương vừa tốt lên một chút kia có phải lại vỡ ra rồi không? Thật tốt!

Sau đó anh ấy đi lên phía trước chỉ vào một tủ quần áo mới tinh nói: “Đây là cái gì? Là ai TMD mỗi lần tới nhà tôi, tôi đều dọn hết toàn bộ quần áo của mình lại, để treo chính trang của cậu lên? Tôi đã chuẩn bị riêng cho cậu một cái, hiện tại cũng không cần đến nữa rồi!”

Sau đó anh ấy đá một cước đem cửa tủ quần áo đóng sập lại.

Sau đó anh ấy lấy ra một bộ quần áo, chính là bộ mà hôm trước đã gửi hình cho tôi.

“Đây cũng không tính là gì đi! Là Thẩm Dục Luân tôi bị coi thường! Bị cậu chơi! Trước kia cũng bị một lần rồi, hiện tại lại đến lượt cậu!” Sau đó đem quần áo kia ném vào mặt tôi.

“Còn có nhà vệ sinh, TMD lần trước là ai đầu óc có vấn đề hỏi tôi có hộp trang điểm và phấn trang điểm không ?” Anh ấy lại đi vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Sau đó anh ấy đi ra, không nói bất cứ điều gì, châm thuốc lá, đi đi lại lại khắp quanh phòng, đấy là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hút thuốc, haha, quả nhiên là đệ nhất lưu manh!

Cả hai im lặng tới nửa giờ.

Tôi cho rằng anh ấy vẫn còn đang giận, nhưng chỉ là đi xuống bếp rót nước trái cây cho tôi.

“Cho!” Anh ấy đặt xuống đầu giường, tôi cũng không để ý đến.

Sau đó anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, bất đắc dĩ thở dài hai tiếng, rồi vô cùng ôn nhu hỏi tôi một câu: “Đau không?”

Nước mắt của tôi liền cứ thế rơi xuống, một bụng ủy khuất.

“Thực xin lỗi, anh TDM đúng là một tên hỗn đản, thực xin lỗi! Đừng không để ý đến anh!” Anh ấy vừa nói vừa tự tát vào mặt một cái rất mạnh.

Tôi cố gắng ngăn tiếng nức nở, nhưng thân thể lại càng run rẩy hơn.

Anh ấy không cởi giày đã nằm lên giường, ôm chặt lấy tôi, tôi lại càng thêm run rẩy, yết hầu bởi vì nín thở mà cảm thấy vô cùng đau buốt.

Anh ấy ôm càng chặt hơn.

“Bảo bối, em sao vậy? Em đừng so đo với anh làm gì, ca lại mua cho em tủ quần áo khác! Em đừng khóc, em khóc như vậy, anh so với chết còn khó chịu hơn. Đều là anh không tốt! Anh đúng là hỗn đản!” Anh ấy sốt ruột không biết có chuyện gì.

Tôi khóc trọn vẹn gần một tiếng mới dừng, những ngày này, nước mắt rốt cuộc vẫn phải trào ra.

Anh ấy một chốc lại rút ra khăn giấy, một chốc lại đem hoa quả tới, cuối cùng đến cả búp bê cũng đều lấy ra, làm đủ cách trọc tôi vui vẻ, nhưng đều thất bại. Cuối cùng anh ấy không còn cách nào, nằm trên giường, giang tay ra, để cho tôi nằm gối đầu lên vai, vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, nhìn tôi, một câu cũng không nói, cũng không tìm cách dỗ tôi nín khóc nữa, chỉ cứ nhìn tôi như vậy, biểu cảm vô cùng kiên nghị, bộ dạng giống như ngày đó bà nội mất, tôi chỉ nhìn thấy một lần ấy, sau đó liền miên man suy nghĩ.

Về sau rốt cuộc ngủ rồi, anh ấy nắm tay tôi, đó là lần thứ ba anh ấy cầm tay tôi, cùng hai lần trước không hề giống nhau, lần này thật ấm áp, như nụ cười của Lý Hạo Nhiên vậy. ( má sao lại so sánh với LHN ta không thích điều này )

Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, Thẩm Dục Luân ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, một thân ảnh cao gầy đứng đó, là Lý Hạo Nhiên.

Nhìn căn phòng bừa bộn, anh ấy lập tức chạy đến bên giường, hỏi tôi: “Không sao chứ, miệng vết thương không thể lại vỡ ra!”

Sau đó quay sang Thẩm Dục Luân nói: “Không phải đã nói chờ tôi rồi nói sau ư, về trường không thấy ai, liền biết rõ hai người ở đây, đã đủ chưa? Cậu biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện không? Tôi lần thứ nhất cảnh cáo cậu Thẩm Dục Luân. Nhưng cũng là lần cuối cùng, tôi nói cho cậu biết,cậu nếu còn như vậy tôi sẽ không để cậu yên!”

“Lên giọng cơ đấy! Cái gì gọi là cảnh cáo?” Thẩm Dục Luân vừa bước qua, Lý hạo Nhiên đã bắt đầu đứng dậy. ( ngầu quá ca ơi )

"Làm sao nói đây ! Cái gì gọi là cảnh cáo?" Trầm Dục Luân lập tức bước đi qua, Lý Hạo Nhiên dã bắt đầu đứng dậy.

(1) Bao : ở đây có nghĩa bao quản, quản lí hết mọi việc

Vtrans: Zu - Quintus ლ Kenny - Kenny ლ Quintus
Mọi người có muốn nghe bài hát một phím đàn của Ken làm Quin phải ức chế một đêm không :))) 《THE COLOROF LOVE》 ?????????????????? muốn nghe thì cmt nha~

Chương 18.1

Tiếng khóc bi thương trong đêm yên tĩnh (Bloody Silence)

Thẩm Dục Luân vung ra một quyền, Lý Hạo Nhiên cũng không khách khí, một quyền đánh vào khóe mắt Thẩm Dục Luân. Thẩm Dục Luân lại một cước đá vào bụng Lý Hạo Nhiên, Lý Hạo Nhiên va mạnh vào góc bàn, sau đó đứng dậy lại mạnh mẽ đấm một quyền dưới cằm Thẩm Dục Luân, hai người lao vào nhau cuộn thành một cục.

Tôi vẫn ngồi trên giường, tôi muốn nói gì đó, muốn làm gì đó. Bởi vì tôi rõ ràng đang vô cùng đau lòng, vô luận là ai đánh ai, những quyền những cước kia đều là đánh vào tim của tôi cả.

Cuối cùng Thẩm Dục Luân đem Lý Hạo Nhiên khóa trên mặt đất, đấm liên hoàn mấy phát liền vào mặt anh ấy. Cả mặt Lý Hạo Nhiên đều là máu. Lý Hạo Nhiên giãy về phía sau, bắt được một cái ghế liền nện xuống Thẩm Dục Luân, cuối cùng cả hai đều huyết nhục mơ hồ. Lý Hạo Nhiên nằm trên ghế salon nhìn lên trần nhà, không có khí lực mà nhúc nhích. Một lúc lâu sau, Thẩm Dục Luân chậm chạp lê bước về phía tôi, lau vết máu ở khóe miệng, nhè nhàng nói: “Không có việc gì.”

Tôi bị sao vậy? Chứng kiến cảnh tượng như vậy, bao nhiêu năm trôi qua mới có thể gặp người quan trọng nhất, người tôi quan tâm nhất. Nếu như là lúc trước, tôi nhất định xông lên liều mạng can ngăn, vậy mà hôm nay lại chỉ ngồi lẳng lặng, xem bọn họ đánh nhau, ngay cả mở miệng nói một câu, tôi cũng không cất nên lời.

Tôi ngẩng đầu, Thẩm Dục Luân biểu tình vô cùng kiên nghị, chỉ là trong ánh mắt nhiều hơn một phần thương yêu, một mức xoa đầu tôi. Sau đó Lý Hạo Nhiên cũng đi tới, chân bước cà nhắc, mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn một bộ dáng tươi cười, tôi suy nghĩ có phải anh ấy đã biết, đối với tôi nụ cười này có bao nhiêu ý nghĩa.

Lý Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh tôi, Thẩm Dục Luân ngồi xổm phía trước tôi.

Ba người, dường như mắc kẹt trong mê cung không lối thoát. Chúng tôi mỗi người đều cần một cánh cửa để thoát ra, nhưng không hiểu sao mắt đều bị bịt kín, bốn phía vấp phải trắc trở, vẫn ngày càng cố chấp, dù cho có đầu rơi máu chảy.

“Tôi gọi giao hàng! Cậu ăn cái gì?” Lý Hạo Nhiên khinh thường hỏi Thẩm Dục Luân.

“Gì cũng được, rốt cuộc mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Dục Luân hỏi.

Lý Hạo Nhiên không lên tiếng, lấy điện thoại ra gọi giao hàng.

“Cho dù đã phát sinh cái gì, mọi chuyện đều đã kết thúc! Được chứ?” Thẩm Dục Luân đối với tôi càng thêm ôn nhu.

Sau đó ba người cùng ăn cơm, Lý Hạo Nhiên đưa cho Thẩm Dục Luân một lon bia, Thẩm Dục Luân nói với Lý Hạo Nhiên rằng: “Tiểu tử cậu ra tay thật là độc ác.”

“Cậu cũng đâu có nhẹ tay! Như nhau thôi! Lý Hạo Nhiên cười cười, tiếp lời.

Lý Hạo Nhiên mua cháo cho tôi - cháo hoa (1) đã ăn thật nhiều ngày, tôi phát hiện vị giác của mình đã chẳng còn cảm nhận nữa, kỳ thật ăn cái gì mùi vị cũng đều giống nhau.

Về sau ba người ngồi trong phòng, hai người họ dần hòa hoãn với nhau. Thẩm Dục Luân lấy thuốc và băng gạc đưa cho Lý Hạo Nhiên, một lát sau hai người mở cửa sổ cùng đứng hút thuốc. Thỉnh thoảng Lý Hạo Nhiên sẽ đưa cho tôi chén nước hay cái gì đó, đêm đó điểm khác biệt lớn nhất của họ là Lý Hạo Nhiên khi nói chuyện với tôi, không có bất kì câu hỏi nào hết, mà Thẩm Dục Luân thì liên tục hỏi tôi: “Tại sao không nói chuyện?”

Sau đó lại liên tục hỏi Lý Hạo Nhiên: “Tại sao em ấy không nói lời nào?”

Bình minh cũng sắp lên rồi, Thẩm Dục Luân kiên trì bắt tôi đêm nay ngủ lại nhà anh ấy, Lý Hạo Nhiên thấy tình hình của tôi cũng không tiện di chuyển nhiều, liền đồng ý, trước khi đi buông lại một câu với Thẩm Dục Luân: “Những lời cảnh cáo từ lúc chiều kia vẫn tiếp tục có hiệu lực đấy, lại để cho em ấy có chuyện gì, cậu không xong với tôi đâu.”

Sau đó Lý Hạo Nhiên nói với tôi: “ Ngày kia mới khai giảng, ngày mai không có việc gì, em cứ nằm yên trên giường nhé, anh sẽ mang bữa sáng đến, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, phải nghe lời nhé!”

“Được rồi, được rồi, sao nhiều lời như vậy, đi nhanh đi, lúc trước tôi chăm sóc em ấy cậu còn đang không biết ở nơi nào.” Thẩm Dục Luân có chút mất kiên nhẫn.

Sau đó Lý Hạo Nhiên khẽ thở dài, đêm di động đang đặt trên bàn để tới bên cạnh tôi, vỗ vỗ cánh tay của tôi, rồi mới quay người đi ra.

“Anh đi xả nước cho em, rồi lên buồng tắm lầu 2 tắm rửa , lầu 1 còn chưa dọn dẹp.” Sau đó Thẩm Dục Luân xoay người lên lầu.

Xả đầy nước, anh ấy dìu tôi lên lầu, sau đó vỗ vỗ lưng tôi nói: “Đi thôi. Áo ngủ cho em đã chuẩn bị sẵn rồi! May là áo ngủ không xấu lắm, haha.”

Tôi bước vào buồng tắm, cởi quần áo, tất. Nhìn lại, mới phát hiện miệng vết thương lại bị rách ra, haha. Không có cảm giác gì hết, một mức muốn chóng khỏi, nhưng lại liên tục bị rách toạc ra, cái này là cuộc sống ư?

Tôi không tắm, chỉ dùng khăn lau người, nếu lại nhiễm trùng một lần nữa, tôi cứ vào bệnh viện thường trú luôn .

Tắm rửa xong, không mặc áo ngủ anh ấy chuẩn bị sẵn, chỉ lấy khăn mặt quấn lên người, sau đó xuống lầu, anh ấy đang dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng. Thấy tôi xuống liền lập tức chạy lại dìu, hỏi tôi: “Tắm xong rồi? Sao lại không mặc đồ ngủ?”

Sau đó anh ấy thấy lưng của tôi, ngây ngẩn cả người, nói tiếp: “Được rồi, anh không hỏi nữa, quên đi.”

Tôi hướng về phía tủ quần áo kia đi đến, bắt đầu lật quần áo của anh ấy lên.

“Tuy anh không biết là em tìm cái gì, nhưng em cứ tìm đi, anh liền cho em hết, anh sẽ không hỏi gì cả.” Anh ấy tiến lên.

Tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy, liền tiến tới tìm trong máy giặt.

Anh ấy đuổi theo “Cái này bẩn rồi còn chưa giặt.”

Tôi lấy ra quần bồ và áo sơ mi kẻ caro của anh ấy, bộ này anh ấy đã mặc khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên. Tiếp tục lấy ra rất rất nhiều bít tất. Buổi tối say rượu kia, khi tỉnh dậy ở nhà anh ấy, chất đống xung quanh tôi cũng là rất nhiều tất đá bóng. Cuối cùng lôi ra được thứ mà tôi muốn , áo thun màu trắng kia, chính là cái mà anh ấy nói bởi vì tôi mặc dây bẩn ra, liền mua áo ngủ mới cho tôi, chính là cái mà tôi mặc lần trước khi thi xong, chúng tôi ba người ở căn phòng này vui vẻ cả buổi tối. Đêm hôm đó, anh ấy và Lý Hạo Nhiên hai người hai bên, ngủ bên cạnh tôi cho tới hừng đông.

Sau đó tôi định mặc lên, anh ấy liền ngăn lại: “Cái này còn chưa giặt, anh mặc bẩn rồi, để anh tìm cho em một bộ sạch sẽ.”

Tôi vẫn kiên trì muốn mặc, anh ấy thở dài nói: “Được! Hôm nay em muốn làm thế nào mới vui vẻ thì chúng anh liền làm như vậy!”

Sau đó, tôi đi đến bên giường anh ấy, ga giường và bao gối đã thay bộ mới rồi.

Về sau anh ấy lên lầu tắm rửa, đến lúc sạch sẽ tiến lại cạnh tôi, tôi đã ngủ mất rồi.

Tôi nằm nghiêng người, ôm lấy một cái gối, đưa lưng về phía anh ấy, mấy ngày này tôi đều ngủ như vậy, trên lưng đều là vết thương, anh ấy nằm phía sau, tắt đèn, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi nói: "Thực xin lỗi, là anh sơ suất quá, vừa nãy em xuống lầu anh đều thấy được, lưng của em, vai của em, chân của em, bàn chân của em, em từng nói với anh chuyện em ghét nhất là về nhà. Anh nghĩ là anh đã minh bạch, anh hiểu được vì cái gì Lý Hạo Nhiên không muốn nói cho anh biết xảy ra chuyện gì, anh hiểu được vì cái gì những ngày này đều liên lạc với em không được, anh cũng đã minh bạch vừa nãy em vì sao lại khống chế không được mà phát khóc, quan trọng nhất là, anh hiểu được vì cái gì em không nói chuyện, anh về sau sẽ không lại hỏi em chuyện này nữa, em không thích nói chuyện, anh sẽ nói chuyện cho em nghe, anh sẽ tiếp tục nói, chỉ cần em còn nguyện ý nghe. Anh đêm nay muốn ôm em, nếu như em không muốn thì cứ đẩy anh ra, bây giờ anh sẽ dựa vào vai em "
---------------------------------------
Vtrans #Zu - Quintus ლ Kenny - Kenny ლ Quintus

(1) Cháo hoa : ở đây là cháo gạo trắng đó

Sao mà chương này đau buồn thế này 
:'(((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro