chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt vô hồn của một nhân viên văn phòng dán chặt vào màn hình máy tính trong giờ làm việc.

Mà không chỉ có Yoon Seora, khuôn mặt của tất cả nhân viên trong văn phòng hiện lên sự mệt mỏi.

Thuộc Hiệp hội Quản lý Thức tỉnh Hàn Quốc do nhà nước điều hành, cô coi việc làm việc quá sức là điều hiển nhiên.

Mọi người phải phản ứng ngay lập tức, bất kể nơi nào, bất cứ khi nào khi một hầm ngục xuất hiện.

Giống như bây giờ.

"Một cánh cổng màu xanh lá xuất hiện gần ga Yeoksam! Đó là Dungeon Break!"

(cho những ai không biết thì hầm ngục bình thường là những cánh cổng chứa các quái vật bên trong và chúng không thể ra ngoài. Còn Dungeon Break- hầm ngục vỡ đó là hiện tượng các quái vật trong hầm ngục có thể ra thoát ra ngoài 

*nếu các chú đọc solo rồi thì nó giống cái hầm ngục kiến đó)

Một loạt những tiếng hét vang lên. 

"Đã gần đến giờ tan làm rồi, mà lại có một hầm ngục được phát hiện"

"Đây thậm chí đã là lần tăng ca lần thứ ba liên tiếp của chúng ta"

"Có hai đội đang xuất phát. Nếu là gần ga Yeoksam thì hãy xem chỗ đó có bang hội nào không và yêu cầu họ cử thợ săn đến đi"

Đội điều động hiện trường thuộc đội quản lí hầm ngục 2 nhanh chóng rời đi.

Ga Yeoksam là khu vực có hai đội phụ trách, vì vậy hai đội sẽ không gặp vấn đề gì khi rời khỏi văn phòng cả. Điều đó cũng giống với Yoon Seora, thành viên của đội một.

'...Nếu nó đến sớm hơn một chút...'

Các đội 1 vừa vui vẻ cảm ơn Chúa vừa chuẩn bị tan ca! Những vẻ mặt của Seora trông không được tốt lắm.

Đó không chỉ là một hầm ngục thông thường, mà là một Dungeon Break, vì vậy cô phải đối phó với nó.

"Mình biết nó không hề bình thường chút nào nếu chỉ nhìn dòng tin nhắn này"

Seora nhìn dòng tin nhắn hệ thống trước mặt với vẻ mặt u ám.

[Một Dungeon Break đã bùng nổ]

Cánh cổng màu xanh lá ở gần ga Yeoksam. Hãy chuẩn bị đối phó với nguy hiểm.

Tất cả những người thức tỉnh đều có thể nhìn thấy cửa sổ giao diện của hệ thống giống như trò chơi, nhưng Yoon Seora chắc chắn rằng mình là người duy nhất nhìn thấy thông báo đó.

'Ah, một lần nữa. Tan làm đúng giờ dường như là một điều không thể! Đây là lý do tại sao tôi cần phải bỏ công việc này'.

Cuối cùng, ngay khi đồng hồ điểm 6 giờ, Seora vội vã rời khỏi trụ sở của hiệp hội với nước mắt dàn dụa.

Cô ấy dường như không để ý đến tiếng cười đùa và sự trêu chọc của đồng nghiệp, những người đã nói đùa rằng cô áy thật sự rất vui khi nghỉ viêc.

Tyuy nhiên nếu thảm họa xảy ra, sáng hôm saukhoong ai trong đội 2 cười được.

----------

"Tôi biết điều này sẽ xãy ra à"

Yoon tặc lưỡi, đứng trên sân thượng của tòa nhà trung cấp gần ga Yeoksam.

Chỉ trong chốc lát, sự hỗn loạn bao trùm cả khu vực khi những con quái vật lao ra khỏi cổng.

Rất may, Boss vẫn chưa  xuất hiện.

"Nhưng với vận may nayfm nó sẽ sớm xuất hiện thôi."

Trong các hầm ngục từ cấp 1 xuống cấp 7,yêu tinh chủ yếu xuất hiện ở cấp 4, đặt ra một thách thức mà chỉ đội 2 thì không thể giải quyết được.

Nếu cứ tiếp tuch như vậy khu vức lân cận ga sẽ bi liên lụy và mọi người sẽ phải làm thêm việc vào ngày mai.

ừmm..., điều đó nghe có không vui chút nào.

Seora nhìn kho đồ của mình và lấy ra một khẩu súng bắn tỉa và chuẩn bị tư thế"

khi cô chạm vào nó khẩu súng, nó phát ra ánh sáng đỏ.

Trong phạm vi của mình cô phát hiện ra 7 con yêu tinh. Ngay khi nhắm chuẩn.

"pằng pằng"

Thay vì viên đạn bình thường, những viên đạn được truyền mana làm nổ tung đầu từng con yêu tinh.

"Ah, bây giờ tôi hơi chóng mặt một chút, sau khi bình tĩnh lại ... Cho tôi ngày nghỉ đi!"

Sau khi giết tất cả, cô nhớ lại nỗi buồn của mình. Tất nhiên, công việc phải làm của ngày mai đã biến mất nhờ điều này, nhưng không phải ai cũng như vậy.

Seo-ra tặc lưỡi khi nhìn những người đồng đội nhẹ nhõm và những người dân đang vui mừng sống sót khóc trong nước mắt.

Vâng, dù sao, tốt là tốt. Tất cả họ đều sống, và họ không biết đó là ai, vì vậy nó đã xảy ra.

"Hội sẽ xử lý những con quái vật chưa ra khỏi cổng."

Cô có thể cảm thấy những thợ săn bang hội đang chạy đến khu vực này. Số lượng của họ khoảng sáu người. Không có người có năng lượng quá mạnh, chỉ có những người thuộc tầng lớp trung. Nhưng với mức độ kỹ năng đó, cô cảm thấy cần phải cần phải can thiệp.

Seo-ra đã đặt lại khẩu súng vào lại kho, đứng dậy khỏi chỗ cô ấy đang ngồi. Sau đó, một tin nhắn hệ thống hiện lên trước mặt cô.

[Một tin nhắn mới đã được đăng trong cộng đồng]

"·······."

Khôn mặt của Seora lạnh lùng.

Cộng đồng là một trong những thứ mà hệ thống tự vận hành. Bất kỳ ai cũng có thể xem thông báo hệ thống ở đó...

Tất nhiên, không có thông báo rằng một bài đăng mới xuất hiện.

Nhưng khi nó xảy ra, điều đó có nghĩa là ai đó đang rất muốn cho cô ấy xem.

"Còn gì nữa? Bạn muốn tôi nhìn vào cái gì?

Khi Seora nhìn chằm chằm vào không trung, màn hình cộng đồng xuất hiện trước mặt cô.

[Tiêu đề: Có đúng là hôm nay Headbang xuất hiện ở ga Yeoksam không?]

"·······."

Tiêu đề đó thật đáng ngại.

[Hãy bắt đầu bằng một tràng pháo tay nào.

Hầm ngục đã phá vỡ tại Ga Yeoksam. Khi tôi nhìn thấy một yêu tinh khi tôi đang rời khỏi chỗ làm việc, trái tim tôi gần như nổ tung.

Nhưng làm sao tôi sống được? Vâng, Headbang, đã hạ gục tất cả quái vật^^!!

Ngay lúc tôi tưởng mình đã chết thì một viên đạn từ đâu vụt ra thổi bay cả bảy cái đầu trong tích tắc.... Đó là tất cả tôi có thể nói.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ nhận ra "one-shot-kill" nghĩa là gì như thế này. Vì vậy, đây là cảm giác bồn chồn trong lòng!

Nhưng hôm nay, tôi thậm chí không thể nhìn vào mái tóc của Headbang.... Khi nào tôi có thể gặp họ trực tiếp?

Tôi sẽ không có một điều ước trừ khi tôi nhận được bàn tay của Headbang ít nhất một lần ㅠㅠㅠㅠㅠ]

Headbang

Từ đó khiến cô chán nản. Biệt danh mộc mạc như vậy đó. Tại sao họ lại đặt cho cô biệt danh như vậy?

Không, tất nhiên, cô ấy thường bắn vào đầu quái vật bất cứ khi nào cô ấy nhìn thấy chúng! Đó là bởi vì nó là phần quan trọng nhất của bất kỳ con quái vật nào!

Cảm thấy không công bằng!

[Quản trị viên: ('ε` ʃƪ)♡]

Sau đó, một thông báo mới xuất hiện trên cửa sổ cộng đồng. Có vẻ như đó sẽ là lời khen ngợi cho sự chăm chỉ của cô ấy, nhưng không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy rất lo lắng.

"Anh cho tôi xem cái đó với mục đích trêu chọc tôi phải không?"

Khi Seora hỏi với vẻ nghi ngờ, một tin nhắn khác đã gửi lại.

[Quản trị viên: ♡(ʃƪ ˘ ³˘)]

"Bạn đang làm cho niềm vui của tôi!"

[Quản trị viên: ┏(*'>ω<)┛]

"Này!"

Một nắm đấm tức giận bay vào cửa sổ hệ thống. Tuy nhiên, một nắm đấm có thể dễ dàng đánh trúng quái vật Hạng B chỉ xuyên qua chứ không đập vỡ cửa sổ tin nhắn.

Cùng lúc đó, một tin nhắn khác xuất hiện trong tâm trí như thể nó đã chờ đợi nó.

[quản trị viên: ε=┏(*'>ω<)┛ ε=┏(*'>ω<)┛ε=┏(*'>ω<)┛ε=┏(*'>ω<)┛ε=┏ (*'>ω<)┛ ε=┏(*'>ω<)┛ε=┏(*'>ω<)┛ε=┏(*'>ω<)┛ε=┏(*'>ω< )┛]

Các biểu tượng cảm xúc bay trước mắt cô ấy có ý nghĩa rõ ràng rằng đánh nó là vô ích.

Trong cơn tức giận, toàn thân Seora run lên và cô nắm chặt tay lại.

Cô biết mình không đánh được, nhưng nó giả vờ bị đánh có đau đâu? nó hay chọc cười những người như cô à?!

"Lạm dụng biểu tượngcảm xúc một chiều. Thật không công bằng!"

Seo-ra than thở về hoàn cảnh của mình, ngồi phịch xuống sàn vì thất vọng. Sau đó, tấm thẻ công chức mà cô quên không lấy ra rung lên trước mắt cô.

[Yoon Seo-ra, thành viên của đội quản lý ngục tối thuộc văn phòng của Hiệp hội quản lý thức tỉnh Hàn Quốc (Hạng F)].

hạng F .

Sự tức giận tột đỉnh của cô đối với hệ thống đột nhiên tan biến.

Phải, cách đây không lâu, cô ấy chắc chắn là thợ săn hạng F cấp thấp nhất.

Nhưng làm thế nào mà một người hạng F có thể giết bảy con yêu tinh hạng B cùng một lúc?

Tất cả là nhờ hệ thống đó.

[Bạn là nhà thầu duy nhất của quản trị viên hệ thống.]

[Câu trả lời đúng là 'Yoon Seo-ra' (hạng S)]

Cô ấy đã nhảy từ hạng F lên hạng S.

Đó là những gì Yoon Seo-ra nhận được với tư cách là người ký hợp đồng cho quản trị viên hệ thống.

Và cô ấy là nhà thầu duy nhất trên thế giới.

[Hệ thống: ヾ(@^▽^@)ノ]

...Nếu cô ấy biết rằng quản trị viên hệ thống là một người kỳ lạ như vậy, cô ấy sẽ nghĩ về điều đó hai lần.

Seo-ra vuốt mặt với một tiếng thở dài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro