THỰC TẠI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em đi rồi, em đi mang theo bao kí ức, bao hẹn thề, bao lời nói yêu thương, bao kỉ niệm, bao nhiêu thứ chưa trọn vẹn em mang theo tất cả. Chỉ để xót lại anh, một kẻ vốn dĩ tâm hồn đã mỏng manh yếu đuối nay lại yếu đuối thêm bội phần.

Kể từ sau khi em đi, anh không đủ mạnh mẽ để đối diện với mọi thứ nữa, anh bắt đầu trở thành một con người hoàn toàn cô lập, anh sốc, anh buồn, anh muốn mình rơi vào trạng thái tự kỷ như mấy năm trước để trốn mình trong cái vỏ bọc đó nhưng không được, anh gặm nhấm cái nỗi buồn một cách rõ ràng, chi tiết, sắc nét trong từng hơi thở, mỗi nhịp thở tuôn ra luôn có hình bóng em luẩn quẩn đâu đó.

Anh đi đâu cũng thấy bóng dáng em, làm gì cũng thấy bóng dáng em, bất cứ nơi đâu anh đi tới, bất cứ đoạn nào anh đi qua, bất cứ thì anh chạm vào..mọi thứ đều có bóng dáng em..

Gần một tuần anh vất vưởng như một hồn ma xung quanh cái bờ hồ Xuân Hương Đà Lạt, mặc mỗi cái quần đùi jean, áo thun cộc tay nhưng anh không lạnh, anh lạnh là lạnh từ trong lòng, lạnh từ trong tim anh đây này, không phải lạnh ở ngoài thân xác.

Em thấy mà, phải không ?

Anh đã dằn vặt bản thân rất, rất và rất nhiều

Giá như anh cùng em đi nơi khác như ý định em đưa ra ban đầu có lẽ mọi việc đã khác. Có lẽ mọi thứ không tệ đến như vậy

Là do anh, do anh cả !

Anh cứ loay hoay ôm mãi cái nỗi buồn vào lòng, người ngoài nhìn vào đoán chắc anh bị sida, ốm tong teo đi lang thang dưới trời buốt giá mà không có cái áo ấm che thân.

Mẹ anh khóc rất nhiều, nói rất nhiều, với anh mọi thứ đều vô dụng. Nói gì bây giờ, khóc cũng để làm gì nữa, trách móc cũng được gì đâu.

Em cũng đã đi rồi, em đi rồi mà. Mọi thứ trên đời dường như không còn định nghĩa gì đối với anh nữa. Chẳng còn gì nữa.

Anh bắt đầu tập hút thuốc em ạ , thời gian đầu anh hút không được, anh ho sặc sụa, nhưng anh vẫn hút, sau một tuần anh quen dần. Và anh bắt đầu biết hút thuốc từ đó.

Anh tập uống bia rượu , thật sự đối với anh việc đó rất khó khăn, anh uống rất nhiều, ngày nào anh cũng uống, anh không biết uống nhưng anh vẫn cứ uống, say rồi anh nôn, nôn xong lại uống, uống đến kiệt quệ, uống đến độ anh ngủ ở đâu, nôn ở đâu anh hoàn toàn không nhận thức được...

Ngày nào cũng vậy, sáng là anh uống , bê tha đến trưa chiều, tối anh lại mang về nhà uống, uống lại say, say lại nhớ em...

Càng say anh càng nhớ.

Nhớ em là anh lại trốn vào một góc khóc nức nở như đứa trẻ con.

Rồi anh quen những người bạn mới, những mối quan hệ không lành mạnh, những người bạn chỉ lợi dụng anh, moi tiền anh cho những cuộc vui thâu đêm, những đêm trên vũ trường, dừng lại ở những khách sạn đắt tiền, bao nhiêu tiền dành dụm 4 năm anh tiêu gần như kiệt quệ.

Gần nửa năm trời anh cứ như thế.

Anh đau đớn mà, ai hiểu được anh, họ làm sao hiểu được, họ là anh thì họ cũng vậy thôi. Trách anh, anh không quan tâm, giận anh, anh mặc kệ. Anh bất cần. Anh không cần gì nữa.

Anh lúc đó, chỉ vỏn vẹn 45 kg, anh từ 55kg xuống còn 45 kg. Anh cũng mặc kệ, anh muốn như vậy, anh chỉ mong mình có một ngày nhắm mắt đi và đừng bao giờ mở mắt trở lại nữa.

Nhưng không được em ạ, mỗi lần anh tỉnh dậy, cảm giác hụt hẫng nó bao trùm lấy toàn bộ tâm trí anh..anh bất giác tổn thương vô cùng...

Thời gian cứ thế đi qua, gần một năm trời anh chỉ biết làm bạn với bia rượu, bạn bè xấu, thuốc lá, lang thang. Em ở đó có thấy không, có thấy anh yêu em đến nhường nào...

Rồi một ngày, anh bị bạn bè chơi bẩn khi anh đang say, anh không nhớ rõ, chỉ biết khi tỉnh giấc, mọi thứ đã an bài, anh chơi cá độ thua gần một tỷ, thật sự anh cũng không biết cá độ là thế nào, nhưng sau một đêm anh đã thua một tỷ, giấy nợ có chữ ký anh. Anh không nhớ gì cả. Bằng chứng có rõ ràng, em có chứng kiến mà, phải không.

Kiểm tra lịch sử trên điện thoại anh, đúng là như vậy, chữ kí là của anh, họ tên anh mặc dù tờ giấy đó anh không hề viết..vậy đấy

Anh âm thầm bán oto, vét sạch tiền bạc trả cho họ và anh quyết định ra đi..

Anh ra đi để quên em, ra đi vì anh không còn yêu thành phố này nữa, anh ra đi vì đã đến lúc rồi.

Đau khổ vậy đủ rồi, phá vậy đủ rồi, thân xác anh hao gầy vậy đủ rồi, mọi thứ anh dành cho em vậy là đủ rồi. Không chết được anh phải sống, sống cho anh, sống cho cả em nữa..

Mặc dù gần như là kiệt sức, nhưng anh vẫn gượng gạo đấy, gượng đứng để tiếp tục em ạ.

Việc đầu tiên anh làm là vơ hết khoảng tiền còn lại, đi xăm hết những hình anh thích lên người, trong đó có số 14 trên lưng, phía trên là tên hai đứa mình ghép lại...bằng tiếng nhật. Điều anh ao ước khi mình kết hôn anh sẽ làm, em đi rồi anh vẫn làm để thực hiện lời hứa của mình..

Anh cất hết tất cả những gì liên quan đến hai đứa mình, hình ảnh, thư từ, nhật kí, email. Tất cả mọi thứ, anh khóa cửa phòng lại, chỉ xách balo, vài bộ đồ tự anh mua, đồ em mua anh vẫn xếp ngăn nắp ở tủ. Khóa trái cửa phòng và anh im lặng ra đi.

Nhưng mẹ biết, mẹ ngăn cản anh, mẹ và anh cãi nhau , mẹ chưa bao giờ khóc vì anh, chưa bao giờ đánh anh một cái, nhưng bây giờ, mẹ tát anh một cái và khóc rất nhiều..

Mẹ không hiểu, anh không đi, anh sẽ chết dần chết mòn. Mẹ không hiểu, anh còn ở lại , mẹ sau này không còn nhận ra con của mẹ nữa..

Anh để mẹ mắng, để mẹ đánh. Anh ôm mẹ nói xin lỗi rồi anh đi..

Đêm đó là ngày 17/12/2015

Ngày anh bỏ lại tất cả sau lưng để làm lại cuộc đời.

Rất nhiều nước mắt đã rơi, rất nhiều đau thương đã tới, mất mát quá nhiều

Mọi thứ thật tồi tệ...

Thanh xuân chúng mình, khép lại ở đây !

Duy viết cho Thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro