hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký thân yêu.

Hôm nay cuối cùng mình đã chuyển ra ngoài. Một mình.

Trong một chung cư tồi tàn

Mình chỉ có thể đủ khả năng đó vì mình còn là sinh viên

Bố mẹ mình thậm chí không đáp ứng  đủ khi mình nói với họ rằng mình sẽ chuyển ra ngoài sống

Mình đoán họ quá bận rộn để trả lời

Mình cảm thấy rất trống rỗng

Mình ước gì có bạn bè để an ủi mình và cho mình biết đó là okay

Nhưng không

Mình là một kẻ thất bại  và mình không có bạn bè

Mình rất cô đơn

Không ai quan tâm đến mình

Mình rất vui vì không có ai phát hiện ra rằng mình là gay

Bởi vì mình sẽ bị bắt nạt

Và điều đó thật tệ hại

Mình thực sự cô đơn

Mình tự hỏi tại sao mình không có bạn bè.

Mình xấu xí đến vậy à

-------

Hôm nay, lần đầu tiên

Tôi bắt đầu tự cắt chế độ chi tiêu của bản thân, tôi cảm thấy rất vui khi làm điều đó, có lẽ mình sẽ chết khiếp vì điều này

-------

Yoongi là một cậu bé cô đơn. Anh sống một cuộc sống bình thường cho đến một ngày anh nói với mẹ rằng anh là người đồng tính. Nó đã hủy hoại mối quan hệ của anh ấy với bố mẹ anh ấy.

Nhưng đó không phải là lý do thực sự khiến Yoongi suy sụp và bắt đầu tự làm hại bản thân. Đó là bởi vì anh thực sự cô đơn. Anh ấy không có bạn bè. Anh ấy đang tìm kiếm một công ty. Đối với một người đã ôm anh ấy và nói với anh ấy rằng mọi thứ đều ổn. Yoongi thậm chí còn không cố gắng kết bạn hay tiếp cận với mọi người. Anh sợ họ có thể từ chối hoặc chế giễu anh vì khuôn mặt xấu xí của anh. Anh ấy đeo kính mọi lúc. Nó khiến anh ta xuất hiện như một tên mọt sách của lớp. Các bạn cùng lớp đã bí mật đặt biệt danh cho anh ấy. Nhưng đó không phải là một bí mật vì anh có thể nghe tất cả những gì họ nói. Với điều đó Yoongi ngày càng xa rời bản thân. Và điều đó khiến anh càng ngày càng rơi vào trầm cảm.

Anh ấy đã đạt điểm xuất sắc, vì anh ấy đảm bảo học tốt mỗi tối. Anh ấy đã từng làm điều đó để làm vui lòng mẹ của mình nhưng bây giờ anh ấy làm điều đó vì anh ấy không muốn mãi mãi nghèo như bây giờ. Và thực tế là mọi người đều ghen tị với anh ấy. Vì luôn xếp hạng đầu tiên.

-------

Lớp học Khoa học vẫn buồn tẻ như mọi khi và mình không thể chịu nỗi khi nghe giáo viên nói những điều mình không cần biết. Tôi nhìn sang chỗ khác và cố nghĩ về điều khác. Tôi đột ngột có cảm giác muốn ra viết nỗi đau của mình. Tôi chộp lấy nhật ký và bắt đầu viết. Tôi luôn mang theo nó trong những lúc như thế này. Khi mình cảm thấy cô đơn. Tôi viết nó ra. Tôi viết về cảm xúc của mình, quá khứ của tôi, hy vọng của mình và tất cả. Tôi nghe thấy tiếng chuông reo và dòng chữ đẹp nhất từ trước đến nay "tan học, tất cả các em có thể về nhà" Tôi nhanh chóng cất đồ vào ba lô và lao ra ngoài vì tôi phải đi làm thêm càng sớm càng tốt. Trên hành lang, tôi đã không nhận ra điều đó khi mình va vào ai đó và ngã xuống. Khi tôi nhìn lên để xin lỗi, tôi đã bị che mắt bởi vẻ đẹp đang đứng ngay trước mặt mình. Da trắng đục, đôi mắt hình mèo con màu nâu sẫm, đôi môi thì hồng, một mái tóc màu đen sẫm hoàn toàn đáng lo ngại nhưng vô cùng xinh đẹp. Một tác phẩm nghệ thuật. Mình không thể tin được một người hoàn hảo như vậy lại tồn tại. Mình thực sự nghĩ rằng mình đang mơ cho đến khi một giọng nói khàn khàn và trầm ấm cắt đứt dòng suy nghĩ của mình. Anh ấy vươn tay về phía mình khi anh ấy liên tục xin lỗi về việc anh ấy không chú ý trong khi đi bộ. Thực lòng tôi không thể đáp lại vì mình chỉ đơn giản là bị mê hoặc. Tôi đứng dậy nhanh chóng và cúi đầu chào anh ta sau đó chạy đi cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với anh ta. 


P/S: khi nào Yoongi viết nhật ký sẽ xưng hô là mình, giống như là đang nói chuyện với nhật ký vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro