Chương VII:Tiếp theo giai đoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                           Giai đoạn 3;

                           "25.8.69

                           Những ngày căng thẳng tột bậc. Đêm đêm bọn Mỹ đi quanh làng chui nằm trong lúa để sáng sớm tinh mơ lại bò vào làng tập kích thật sớm. Sáng nay mới mờ mờ sáng chúng đã bao quanh xóm. 

                           Mình xuống công sự với tư thế đã sẵn sàng, nằm dưới công sự nghe chúng la hét, lùng sục phía trên, cái cảm giác ghê tởm căm thù có một sức nặng như một trọng lượng đè lên trái tim mình.

                            Trong trận càn sáng nay, mẹ con chị Thu Hương bị thương. Chị Thu Hương, người y tá xã mà xưa rày mình cùng ở với chị, mới đêm hôm cùng ngồi với mình tâm sự cho đến tận khuya. Lần đầu tiên mình nghe người mẹ của một đứa con "tập tàng" tâm sự về nỗi đau buồn trước sự lỗi lầm của họ. 

                            Thằng bé con chị bụ bẫm và xinh xắn như một đứa trẻ Tây âu sáng nay bị hai mảnh cối xuyên vào ngực đúng vùng tim không hiểu có sống nổi không. Chiến tranh là vậy đó, nó không từ trẻ nhỏ, không từ một bà già và đáng ghê tởm vô cùng là bọn Mỹ khát máu."

- Nhật ký Đặng Thùy Trâm.

                            Đặng Thùy Trâm từng chứng kiến rất nhiều người chết dưới tay lính Mỹ, cô cảm thấy xót xa cho đồng đội và căm thù quân giặc.

                            Những người anh hùng luôn mang trong mình niềm tin và ước mơ về một tương lai tươi sáng đã hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ, chính nỗi đau mất mát ấy đã tiếp thêm động lực cho người ở lại quyết tâm chiến đấu vì lý tưởng cao đẹp, quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.

                           "...Niên năm nay mười chín tuổi, em công tác ở đội an ninh thị trấn. Đó là một cậu bé rất xinh trai, khuôn mặt đầy đặn sống mũi cao và đôi mắt to dưới hàng mi rậm. Những lúc đau đớn Niên nhìn mình với đôi mắt long lanh nước mắt. 

                              Niên bị thương trong lúc đi công tác, vết thương làm chảy máu thứ phát ở động mạch chằng trước. Mình mới mở buộc động mạch được ba bốn bữa thì bom giội xuống bệnh xá, Niên bị cây gỗ trong hầm đè gãy chân đúng ngay chỗ vết mổ. Mười hai ngày qua mình lo lắng chân em sẽ chảy máu lại, nếu vậy sê khó bảo tồn nổi. 

                           Hôm nay sự nguy hiểm ấy qua rồi, nhưng nếu địch ập đến... Em sẽ chết ư Niên? Lòng mình đau như dao cắt, không biết nói thế nào và làm cách nào để bảo vệ những người thương binh bọn mình đã tận tình phục vụ với bao nhiêu gian khổ trong bao nhiêu ngày qua."

- Nhật ký Đặng Thùy Trâm.

                             Nhật ký Đặng Thùy Trâm viết về số phận của những người chiến sĩ trẻ yêu nước, họ phải trải qua nhiều khó khăn, nguy hiểm sau mỗi lần làm nhiệm vụ, thậm chí là hy sinh cả tính mạng của mình. Nữ bác sĩ đã kể lại tất cả nỗi đau, từ đó bày tỏ tình yêu thương sâu sắc đối với đồng đội của mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro