Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong những ngày tiếp theo, Mạnh Linh bộc lộ toàn bộ sức hấp dẫn của mình trước mặt Tề Giới.

Lúc làm việc, cô ấy cẩn thận tỉ mỉ, nói một không hai.

Hai người có thể vì chuyện cửa chính văn phòng làng du lịch nên dùng cửa tự động hay cửa kéo đẩy mà tranh luận cả ngày.

Cãi đến mệt mỏi, Tề Giới phất tay đình chiến, Mạnh Linh bưng cho hắn một ly cà phê: "Mau uống đi, uống xong lại tiếp tục."

Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn rực rỡ soi rọi mặt biển, Mạnh Linh cùng mấy đứa trẻ con trong đoàn du khách chạy ra nghịch nước.

Tề Giới đứng trên bờ cát nhìn cô ấy, hồi lâu không nhúc nhích.

Nụ cười của Mạnh Linh thật ngọt ngào, nếu hắn bị hấp dẫn rồi rung động, tôi cũng chẳng ngạc nhiên chút nào.

Cuối cùng nam nữ chính đã đi đúng đường.

Tôi ở sau lưng Tề Giới, không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Tôi nghĩ lúc này mình hẳn là buồn bã nhưng tôi đã mất đi thể xác, chỉ còn lại một linh hồn vô định, ngay cả cảm xúc đau khổ cũng không cảm nhận được.

Mạnh Linh đi tới trước mặt hắn, khịt mũi: "Muốn chơi thì xuống đây đi, ngẩn ngơ cái gì?"

"Cô mắc nợ nhiều vậy mà vẫn còn cười được sao?"

"Không cười chẳng lẽ khóc?" Mạnh Linh nhướng mày, trông đặc biệt hoạt bát: "Những người như anh càng muốn ép chết tôi, tôi càng phải sống thật vui vẻ."

Tề Giới quay người rời đi: "Chẳng ai muốn cô chết cả."

Mạnh Linh như một tia sáng đang bay múa, như gió xuân đang khiêu vũ.

Theo như kịch bản, nữ chính sẽ từng bước từng bước một mà tiến vào thế giới của nam chính.

Đêm khuya, vào ngày phải tăng ca, Mạnh Linh và Tề Giới mệt đến mức ngủ thiếp đi cạnh đống bản thảo thiết kế.

Tề Giới thức dậy, điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt say ngủ của Mạnh Linh.

Hắn nhìn cô, một lúc lâu cũng không đứng dậy.

Đó là hai phút dài đằng đẵng.

Dài đến nỗi tôi nghe thấy tiếng tim đập nặng nề đầy đau đớn của mình.

Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được một chút buồn khổ.

Tề Giới, khoảnh khắc nhìn ngắm gương mặt say ngủ của nữ chính đời mình, anh có cảm giác thế nào đây?

Là mừng rỡ, là áy náy, là mờ mịt hay là rung động?

Trong hai phút dài dằng dặc đó, có một giây đồng hồ nào, trong suy nghĩ của anh lóe lên gương mặt em không?

Em là cô gái anh sớm chiều kề cận suốt mười năm đó.

Tất nhiên, nếu bây giờ anh chọn quên em đi, em cũng sẽ không trách anh đâu.

Dù sao mười năm là một phần ba cuộc đời em, nhưng với anh chỉ là một phần tám.

┊  ┊  ┊  ┊
┊  ┊  ┊  ★
┊  ┊  ☆
┊  ★

Mạnh Linh phát hiện hòn đảo này có một đồng cỏ cực kỳ đẹp.

Cô định thương lượng với Tề Giới nên sử dụng đồng cỏ này như thế nào cho hợp lý thì bị hắn từ chối thẳng thừng.

"Không được."

Mạnh Linh dừng lại: "... Tại sao?"

"Tôi nói không được là không được."

"Anh lại bất mãn với tôi đúng không?" Mạnh Linh tức giận xoay người rời đi.

Kỳ thật tôi cũng muốn nói không được.

Tôi đã rất nhiều lần nhắc với Tề Giới, tôi muốn tổ chức hôn lễ trên đồng cỏ này. Tôi thậm chí còn ngốc nghếch sưu tầm rất nhiều bản thiết kế, như tất cả những cô gái nhỏ ngây thơ tưởng tượng về hôn lễ trong mơ của mình.

Mỗi lần như vậy, Tề Giới đều nói được, hắn biết rồi.

Bây giờ Mạnh Linh muốn thay đổi nơi đó, cải tạo thành một thứ gì đó mà tôi cũng chẳng rõ.

Tề Giới sẽ vì tôi mà vững lòng chứ?

Hay sẽ vì nữ chính của hắn mà nhân nhượng?

Hai ngày sau, đối tác của Tề Giới đến làng du lịch kiểm tra tiến độ dự án. Mạnh Linh giới thiệu với anh ta kế hoạch sử dụng đồng cỏ đó nhưng bởi vì Tề Giới không đồng ý nên cô quyết định hủy bỏ kế hoạch.

Không ngờ đối tác lắc đầu: "Nếu đã là kế hoạch có lợi cho dự án, đương nhiên phải thực hiện! Mặc kệ anh ta đi, cứ giao cho tôi!"

Hôm sau, Mạnh Linh đến tìm Tề Giới, ngập ngừng hỏi hắn tại sao bác bỏ kế hoạch của cô.

Tề Giới hiếm khi ôn hòa nhã nhặn mà trả lời: "Tiểu An rất thích nơi đó. Đồng cỏ kia rất ít du khách đến, tôi muốn tận hết khả năng giữ gìn nó, xem như kỷ niệm giữa tôi và Tiểu An."

Mạnh Linh sững sờ.

Sau đó cô không biết làm sao bóp lấy hai tay mình, nước mắt lưng tròng, nói với Tề Giới: "Tôi... Tôi xin lỗi."

Tề Giới hoang mang nhìn cô: "Gì cơ?"

Lúc họ chạy đến, đồng cỏ kia đã bị rào lại, cắm biển cảnh báo công trình đang thi công.

Tôi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đóng cọc, nhổ cỏ, nghe thấy âm thanh giẫm đạp nặng nề.

Thánh địa mà tôi mơ ước khi còn sống, sắp biến thành điểm du lịch bị vô số người giẫm đạp.

Kỳ thực cũng không có gì, chẳng lẽ tôi thật có thể độc chiếm nơi đó sao?

Chẳng qua là nghĩ đến dấu vết mình từng tồn tại trên thế giới này từng chút một bị xóa bỏ...

Tôi muốn khóc.

Nhưng tôi chỉ là một linh hồn mờ ảo, như có như không.

Tôi không thể khóc, thậm chí đôi mắt không chút ẩm ướt.

Ngay cả khi thế giới này hủy diệt tôi, người tôi yêu quên tôi, tôi cũng không thể làm gì được.

┊  ┊  ┊  ┊
┊  ┊  ┊  ★
┊  ┊  ☆
┊  ★

Tề Giới quẳng biển cảnh báo sang một bên, xông vào và hét lên yêu cầu bọn họ dừng việc thi công.

Nhưng nhóm công nhân không chịu: "Nếu bây giờ dừng lại sẽ không đuổi kịp tiến độ!"

Viên quản đốc cáu kỉnh nghĩ Tề Giới đến đây gây sự, đuổi hắn đi, chụp lấy một cái xẻng ném về phía hắn.

Mạnh Linh lao tới ôm lấy Tề Giới.

Xẻng sắt nện vào vai cô, đau đến mức cô nhíu chặt mày, hít một hơi khí lạnh.

Tề Giới sửng sốt, cúi đầu nhìn cô.

Vẻ mặt cố gắng nhịn đau của Mạnh Linh thật làm người đau lòng. Cô nói với Tề Giới: "Thật xin lỗi, tôi không biết nơi này quan trọng với anh đến vậy."

Nhóm công nhân không chút động lòng, tiếp tục công việc.

Tề Giới nổi giận xông lên đánh nhau với quản đốc.

Mạnh Linh cố gắng ngăn cản hắn nhưng lại đau đến mức không làm gì được.

Tôi lẳng lặng quan sát quang cảnh ồn ào này.

Tôi đúng là quái đản, giờ phút này còn nghĩ đến việc Tề Giới nổi giận là vì tôi hay vì Mạnh Linh.

Mãi đến khi đối tác của Tề Giới tới, khung cảnh hỗn loạn mới được kiểm soát.

"Tề Giới, anh điên thật rồi! Anh muốn vì một người đã chết mà chặt đứt đường sống của chúng tôi sao?"

Tề Giới hai mắt đỏ hoe nắm lấy cổ áo anh ta: "Tiểu An thật lòng coi cậu là bạn, cậu đối xử với cô ấy như vậy đó sao? Rõ ràng cậu đã hứa với cô ấy sẽ không để ai đụng đến mảnh đất này!"

"Tôi hứa lúc nào cơ chứ?! Tề Giới, đừng ra vẻ thâm tình trước mặt tôi. Lúc bạn gái anh chết, anh không rơi một giọt nước mắt, di ảnh cũng không chịu bày, còn không phải sợ cản trở mình tìm người tiếp theo sao? Bây giờ đóng vai bạn trai tốt cho ai coi?"

"Cô ấy không có chết! Sáng mai cô ấy sẽ sống lại!"

Dáng vẻ điên cuồng mất kiểm soát của Tề Giới khiến người xung quanh đều lùi lại vài bước vì ghét bỏ.

Đối tác đẩy hắn ra: "Anh đúng là có bệnh mà."

Tề Giới ngã xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác.

Tất cả mọi người đều xem hắn như một tên điên, chỉ mình Mạnh Linh kiên quyết ủng hộ hắn.

Cô rớt nước mắt, âm thầm nắm lấy tay hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro