nhat ky lop toi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyên Uyên

Nhật Ký Lớp Tôi

Một quyển sổ bìa xanh bình thường như bao quyển sổ bìa xanh khác có trong cuộc đời này, nó đang lặng lẽ nằm trước mặt anh chàng lớp trưởng, người được đặc trách giữ nó. Nó cũng có một cái tên được nắn nót với nét chữ thật đẹp, cứng cáp:

"NHẬT KÝ LỚP TÔI"

Thế là đã rõ, nó chỉ là một quyển nhật ký đơn giản. Có một điều đặc biệt là nó ghi tất cả những gì xảy ra trong lớp học. Mà như thế, có nghĩa là một lúc nào đó vô tình tên một người nào đó trong lớp sẽ được in dấu trong sổ. Quyển sổ mỏng dần đi, cùng lúc với những cái tên cứ kéo dài ra, lập lại, lập lại...

Chiều nay nó nằm im lìm trước mặt anh chàng lớp trưởng, chờ đợi một việc gì đó sắp xảy ra. Tiếng bước chân thình thịch vang lên làm cô bé Hạ Di có mái tóc ngổ ngáo như con trai lắng tai nghe ngóng. Cô bé nghiêng người sang nói với Uyên Ðông ngồi bên cạnh.

- Ê! Thằng "Tuân Mập".

Ngay tức khắc, đôi mắt lớp trưởng liếc nhìn Hạ Di. Cô bé chẳng để ý, bước nhẹ ra khỏi chỗ ngồi, nhẹ như một con mèo đến bên cửa lớp. Tuân Mập chẳng để ý gì nên chạy vào lớp. Chân chàng ta vừa đặt lên ngưỡng cửa, Hạ Di nhảy bổ ra:

Tuân Mập giật mình la lên:

- Ôi ! Cha mẹ ơi!

Tiếng la thất thanh, đáp lại là giọng thản nhiên của Hạ Di.

- Cái gì vậy con?

Thấy Hạ Di, Anh Tuân sừng sộ:

- Ai con cái gì với bà?

Những tiếng cười từ dưới lớp rộ lên, giọng Bắc chua lè của Uyển Ðông cất lên làm mọi người chú ý:

- Hạ Di có đứa con hỗn hào quá. Phải cho một trận Hạ Di.

- Ðúng, đúng!

Hạ Di lẳng lặng bước tới góc lớp, cầm chiếc chổi lên dứ dứ:

- Tuân Mập, mày đã nghe bác Uyển Ðông nói hay chăng?

Tuân Mập đành le lưỡi lắc đầu chịu trận. Ai cũng biết hai nhỏ đó dữ như bà chằn lửa trong lớp.

- Hạ Di làm cha mẹ người khác không buồn sao?

Hoàng Lép cắc cớ hỏi, Hạ Di ngây ngô lắc đầu:

- Ông này ngu từ thời Bảo Ðại lận. Ðược làm cha mẹ Tuân Mập là một điều diễm phúc chứ.

Hoàng Lép gật đầu:

- Tui ngu, còn bà bị dốt nặng. Bà không sợ mọi người bỗng thấy bà già như một bà già sáu mươi tuổi sao?

Lại những tiếng cười ồ lên. Hạ Di đỏ mặt, đưa mắt nhìn đồng minh Uyển Ðông. Tiếng trống trường vang lên, mọi người vội chạy về chỗ của mình. Trong lúc đó, anh chàng lớp trưởng cắm cúi ghi vào quyển sổ bìa xanh những dòng chữ...

"Ngày...tháng...năm

Ðầu giờ, nhỏ Hạ Di đã tự mình phong chức làm cha mẹ Tuân Mập. Tuân lắc đầu chịu thua hai nhỏ nổi tiếng là dữ nhất lớp. Không bình luận bởi chưa chính thức vào giờ học..."

Từ phía sau, Uyển Ðông bấm Hạ Di nói nhỏ:

- Ê, lớp trưởng đã cho nhỏ vào sổ xanh rồi đó.

Ðến lúc này Hạ Di mới nhớ tới điều đó. Cô bé bứt bứt mái tóc ngắn củn của mình nhưng chẳng đổi thay được gì. Cô bé tự nhủ mình sẽ không để mình bị ghi vào sổ trong ngày hôm nay nữa.

Thầy giáo bước vào, mỗi đứa tự động đứng lên chào thầy. Bỗng "Toạc" một tiếng khô khốc, sau đó là tiếng Uyển Ðông tru tréo:

- Ối giời cao đất dày ơi.

Thầy giáo dạy toán nhíu mày, mọi người đổ mắt nhìn về phía Uyển Ðông, cái miệng cô nàng méo xệch, còn tà áo dài sau rách một đường dài không thương tiếc. Một vài người che miệng cười còn các đám ngồi phía sau cái mắt tỉnh như ruồi. Dường như những việc xảy ra không ảnh hưởng gì tới chúng nó cả.

Thầy toán đến bên Uyển Ðông nghiêm giọng:

- Em nào đã cột áo Uyển Ðông để đến nỗi rách áo thế này?

Bốn mươi đôi mắt hơi cúi xuống, bốn mươi cái miệng im thin thít dù có đôi cái miệng hơi mỉm cười. Thầy nhìn hết lượt rồi lại nói:

- Nào, em nào có gan đùa, chẳng lẽ không có gan để nhận sao? Tôi hỏi thêm một lần nữa, em nào cột áo của Uyển Ðông?

Vẫn im lặng, mọi người hồi hộp chờ đợi, Uyển Ðông đưa mắt lấm lét nhìn thầy rồi ngập ngừng:

- Thưa thầy, bây giờ em mới nhìn thấy tà áo em bị móc vào chiếc đinh rách thôi ạ.

Không hiểu sao mọi người há hốc miệng vì ngạc nhiên. Cả những người ở bàn sau cũng trố mắt. Ðôi môi thầy giáo thoáng một nụ cười.

- Thôi tạm thời tin như vậy, nhưng sau giờ học lớp phó lao động phải đi gõ lại tất cả mọi cái đinh để không một chiếc aó dài nào bị rách nữa. Các em ngồi xuống học tiếp.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lục tục ngồi xuống, trong lúc đó Hạ Di và Uyển Ðông liếc về phía sau một cách kênh kiệu. Anh chàng lớp trưởng có cái tên là Tri Ân lại ghi vào sổ xanh.

"Một tai nạn : Chiếc áo dài Uyển Ðông bị đứt rách một đường dài, dù Uyển Ðông bảo bị một cái đinh kéo rách, nhưng mọi người hiểu rằng không phải. Chính Hoàng Lép đã chơi cái trò đó. Không bị thầy phạt, mọi người cảm ơn Uyển Ðông nhưng Hoàng Lép phải nhận tội trước lớp".

- Ðây là một bài tập đơn giản thôi, nhưng có một điều đặc biệt. Các em thử tìm điều đặc biệt đó. Còn bây giờ, nào Hoàng, em lên bảng để làm bài tập này.

Hoàng Lép giật mình, tuy là một anh chàng học khá toán nhưng lại ngạc nhiên vì bị gọi bất ngờ. Hạ Di nháy mắt:

- Hắn đang đền nợ máu đó!

Uyển Ðông gật đầu đồng ý. Trong lúc đó, Hoàng Lép đang bước lên bảng. Vài tiếng cười khúc khích vang lên, những tiếng cười khúc khích thôi nhưng cũng như một sợi dây chuyền từ nơi này đến nơi khác. Hạ Di nhìn quanh, trong lúc đó, Hoàng Lép đã cầm viên phấn đến bảng, thầy nhắc nhở:

- Các em chú ý.

Những đôi mắt nhìn về phía Hoàng Lép, và những tiếng cười vỡ ra. Thầy toán rất ngạc nhiên. Nhưng mắt thầy đã chạm phải dòng chữ trên mảnh giấy dán vào lưng áo của Hoàng Lép:

- Ðây là thủ phạm!

Những tiếng cười không thể nào kìm được làm Hoàng Lép ngơ ngác. Trong lúc đó thầy toán đi chậm về phía Uyển Ðông nói chậm:

- Em giỏi đó Uyển Ðông. Nhưng nếu lập lại một lần nữa tôi sẽ phạt em cái tội bao che cho bạn.

Uyển Ðông cúi đầu. Tri Ân lúi húi ghi vào quyển sổ xanh.

- Thế là rõ, Hoàng Lép là thủ phạm!

Nếu gọi Hạ Di đẹp thì không đúng, cô bé chỉ hơi có duyên một chút thôi. Ðiều đặc biệt ở cô bé là học giỏi và phá phách. Còn Uyển Ðông đẹp, nhưng chua như giấm. Uyển Ðông thường làm cánh đàn ông e dè vì cái miệng của cô bé. Tuân thích chọc Hạ Di dù cô bé luôn miệng gọi Tuân Mập và tìm mọi cách để làm Tuân nổi giận.

- Tuân Mập ơi, sao hôm nay nhỏ Hạ Di đi học muộn vậy?

Anh Tuân cười:

- Mày đừng nhắc Hoàng Lép ạ. Tụi nó tới bây giờ.

Có lẽ phần tâm linh của Hạ Di nhạy bén thì phải. Cô bé gần như có mặt ngay tức khắc:

- Ðó mày thấy chưa Hoàng Lép?

Hoàng gật đầu đi đến bên Hạ Di hỏi:

- Sao hôm nay nhị vị cô nương đi học muộn vậy?

Uyển Ðông nguýt dài rồi đỏng đảnh lên giọng:

- Ðồ vô duyên!

Hoàng Lép ngẩn ngơ dang tay bất lực nhìn hai cô gái đang kéo tay về chỗ ngồi.

Anh Tuân nói lớn:

- Tao đã nói với mày rồi. Hoàng Lép đừng đụng tới hai cái núi lửa đang ngủ yên đó.

Ngay tức khắc cái miệng Uyển Ðông quay sang Tuân:

- Nè cái ông mập kia, tụi này chưa nhắc tới ông à nha!

Anh Tuân nháy mắt:

- Có điều gì mà phải dè chừng dữ thế nhỉ?

Ðôi mắt Uyển Ðông sáng lên lấp lánh. Cô bé gật gật đầu:

- Rồi sẽ biết điều gì xảy ra. Ðúng là ngốc nghếch.

Anh Tuân vẫn thản nhiên:

- Tôi nghe bảo rằng sự thông minh không đi cùng với sắc đẹp. Mà Uyển Ðông thì đẹp đấy!

Ðôi mắt Uyển Ðông tối sầm lại. Cô bé nghiến răng. Anh Tuân cùng Hoàng lép cười phá lên thích thú. Hạ Di nháy bảo Uyển Ðông đừng nóng nảy. Hạ Di đi nhanh lên bục giảng:

- Hôm nay, Hạ Di cùng Uyển Ðông sẽ kể hầu các bồ một câu chuyện có thật một trăm phần trăm.

Cả lớp lại chuẩn bị để nghe cuộc khẩu chiến của hai phe luôn luôn cãi cọ nhau.

Dường như họ chẳng hề thích nhau mà do sự ngẫu nhiên sắp xếp họ ở chung với nhau một lớp. Vài tiếng nói nhao nhao:

- Kể đi Hạ Di, chuyện gì vậy?

Hạ Di nhay nháy mắt rồi lên giọng hấp dẫn:

- Chiều hôm qua đi học về, Hạ Di đi sau lưng một anh chàng con trai, đang đi bỗng dưng anh ta dừng xe đạp lại, Hạ Di rất ngạc nhiên liền núp vào một gốc cây rồi nhìn ra. Anh ta đưa mắt nhìn bốn phía rồi cúi xuống nhặt một cái gì đó giữa đường, giấu vội vào túi quần. Anh ta đạp xe một cách vội vã. Hạ Di liền chạy theo cho tới nhà. Anh ta chạy vào buồng riêng, Hạ Di đến bên cửa sổ nhà anh ta nhìn vào. Các bạn biết Hạ Di nhìn thấy gì không?

Cái đầu tóc ngổ ngáo gật gật thấy ghét. Lại khuôn mặt đắc ý không thể thương được cả lớp nhốn nháo:

- Thấy gì hả Hạ Di? Nói đi...

Hạ Di gật đầu, nói lớn:

- Hạ Di thấy anh chàng lôi từ trong túi ra tờ giấy, vuốt thật thẳng rồi nhìn chăm chú. Ôi chao, một tờ đô la âm phủ!

Câu kết thúc của Hạ Di làm nổ tung một trận cười. Hoàng Lép khều tay Anh Tuân:

- Nè Tuân Mập...

Chẳng nghe Anh Tuân nói gì cả. Hoàng Lép nhìn sang khuôn mặt Anh Tuân ngờ nghệch hẳn đi. Dường như những điều Hạ Di đang nói là của Anh Tuân vậy. Hoàng Lép gọi nhỏ:

- Ê, mày sao vậy?

Tuân giật mình lắc đầu:

- Ðâu, đâu có sao...

Trong lúc đó Hạ Di đang nói tiếp:

- Các bạn có tưởng tược được khuôn mặt của anh chàng lúc đó hay không? Trông hay đáo để.

Anh Tuân ước gì mình đừng có mặt ở cái lớp quỉ quái này và Anh Tuân lo đến thắt ruột, không biết Hạ Di có vui miệng nói ra tên của mình hay chăng. Tuân đang tưởng tượng lại khuôn mặt đần độn của mình. Rồi chàng phá ra cười một mình. Ðâu có ngờ tất cả những điều đó không lọt khỏi mắt của Hạ Di. Anh Tuân muốn đừng bao giờ gặp Hạ Di nữa.

- Hạ Di nói tên tác giả đi chứ!

Giọng chua lè của Uyển Ðông làm Anh Tuân giật nẩy mình. Hạ Di lại hay chiều theo Uyển Ðông mới chết chứ. Anh Tuân lạy mấy chục vị thần thánh có trong đất trời, cầu nguyện cả thần tài thổ địa có mặt ở đây xui khiến sao cho Hạ Di đừng nói tên của Anh Tuân ra. Hạ Di im lặng, một sự im lặng kinh khiếp. Giống như sự lặng lẽ trước một cơn giông tố. Trái tim Anh Tuân thót lại, thót lại mỗi lúc. Nhưng rồi Hạ Di lắc nhẹ đầu:

- Ðừng nói tên, Uyển Ðông. Ðó là một đặc ân, hắn ta phải biết ơn tao đấy nhỏ ạ! Sự trả ơn là một điều đương nhiên đấy nhỏ nhé.

Ðôi mắt loáng một cái về phía Anh Tuân. Thật nhanh nhưng cũng đủ cho Anh Tuân hiểu điều Hạ Di muốn nói. Anh chàng kín đáo gật đầu.

Tiếng cười tiếng nói bàn tán về anh chàng ngây ngô lượm phải tờ bạc âm phủ vang dậy trong lớp. Ðến nỗi anh chàng Tri Ân lớp trưởng phải mỉm cười. Quyển sổ bìa xanh được lấy ra.

"Ngàỵ...tháng...năm...

Những đồng tiền âm phủ cũng gây không ít phiền toái cho cuộc sống đấy chứ. Anh chàng nào trong lớp bị Hạ Di bắt quả tang thế nhỉ? Cũng lạ luôn luôn là Hạ Di và Uyển Ðông..."

Vào giờ học, Uyển Ðông ngồi kế bên Hạ Di chuyền cho nhỏ bạn bịch đậu phộng da cá. Hạ Di lắc đầu thì thào:

- Coi chừng thầy giáo thấy!

Nhưng Uyển Ðông đã nhai nhóp nhép, cái miệng nhỏ ăn thấy thèm. Nhỏ bảo:

- Thầy đang ghi định lý không thấy đâu nhỏ ạ.

Hạ Di nghe xuôi tai liền cho vài hột đậu vào miệng, thưởng thức vị béo bùi tuyệt vời của hạt đậu phộng đang tan ra dưới sự hoạt động tích cực bộ răng còn nguyên vẹn. Bỗng nhiên Uyển Ðông kéo tay Hạ Di:

- Nè coi chừng Tri Ân!

Hạ Di liếc nhìn qua anh chàng lớp trưởng có khuôn mặt đạo mạo như một ông cụ non. Anh ta đang nắn nót ghi tiếp vào quyển nhật ký:

"Ngày...tháng...

Giờ hình học, Hạ Di, Uyển Ðông ăn quà vặt trong lớp..."

Hạ Di thở dài cái mặt méo xẹo. Nhìn qua Uyển Ðông, bịch đậu phộng nằm yên trong tay, thế mà hàm răng nhỏ không thèm hoạt động nữa...

Chiều nay cũng như nhiều chiều khác trong tuần, trong tháng Hạ Di đi học muộn hơn mọi người. Hộc tốc chạy đến lớp thấy một dọc đám con trai đứng trên hành lang lớp học. Còn trong lớp tiếng la hét cười nói vọng ra oang oang.

- Uyển Ðông, đang làm gì vậy?

- Chơi năm mười chớ gì. Nhỏ có chơi không?

- Tao thở xong đã chứ. Ðạp xe mệt muốn lồi con mắt.

Nhìn cái mặt xinh xắn của Uyển Ðông nấp sau khuôn bảng ghi thông báo của trường, Hạ Di thấy buồn cười. Cô bé thủng thẳng đi vào lớp. Trên bảng, nhỏ ròm Mộng Uyên đang láo liên cặp mắt tìm kiếm. Tiếng nhỏ khá rõ:

- Không biết con quỉ Uyển Ðông nó trốn ở đâu kìa?

Hạ Di chợt mím một nụ cười vu vơ đi lên bảng, khều Mộng Uyên nói nhỏ:

- Uyển Ðông dưới tấm bảng kia kìa...

Ngay tức khắc, nhỏ Mộng Uyên chạy tới tấm bảng thấy Uyển Ðông ngồi thu lu, nhỏ cười nắc nẻ.

- Tùng... Tùng nhỏ Uyển Ðông dưới tấm bảng.

Uyển Ðông nhảy xổ ra hét:

- Ðứa nào chỉ tao đó mày, ròm?

Hạ Di liền nói nhỏ:

- Thằng Hoàng Lép chỉ đó.

Như một võ sĩ, Uyển Ðông đến sau lưng Hoàng Lép chơi một đấm như trời giáng xuống tấm lưng lép kẹp của Hoàng. Ðang nói chuyện đông- tây, bổng dưng bị đấm, Hoàng sừng sộ quay lại:

- Cái gì vậy Uyển Ðông? Sao bỗng dưng bà đấm tui?

Uyển Ðông nghênh khuôn mặt khá đẹp của mình lên đáp.

- Ai biểu ông chỉ tui.

- Tui chỉ bà hồi nào?

- Sao Hạ Di nói.

- Hạ Di.

Vừa nghe gọi tên, Hạ Di đã kéo tay Uyển Ðông:

- Không phải Hoàng Lép đâu, thằng Tuân Mập đấp. Tao nói lộn.

Ðôi mắt của Uyển Ðông trợn ngược lên, tròng trắng nhiều hơn tròng đen. Nhỏ rít nhỏ:

- Ðồ ăn hại. Tao phải cho thằng mập một đấm rớt xuống đất mới được.

Nhỏ bỏ Hoàng Lép đang tức tối đến cành hông vì bị cho một đấm, vội vã đến sau lưng Tuân Mập. Vừa đấm, vừa đẩy. Tuân mập không đề phòng, nên bị rớt xuống đất. Ðám con trai, con gái cười ầm lên. Tuân mập vừa đưa tay đỡ cái mông ê ẩm vưà đỏ mặt tía tai quát:

- Bà chằn lửa kia khi không bà đi đấm tui kỳ vậy?

Uyển Ðông hai tay chống nạnh hét:

- Ai biểu ông chỉ tui.

Tuân mập đi tập tễnh lên hành lang vưà đáp:

- Bà là cái gì mà cấm tui chỉ. Bộ bà tưởng bà là nhân vật quan trọng chắc?

Một cuộc chiến tranh sắp bùng nổ, Hạ Di cười nhẹ bước về bàn của mình, ngoan ngoãn ôm tập ra ngồi học bài. Tiếng nói chua lè của Uyển Ðông vọng tới tai Hạ Di :

- Ông là đồ mập vô duyên. Tôi trốn kệ tui, ai biểu ông chỉ.

Có lẽ Tuân mập hiểu ra một điều gì đó nên hỏi lại:

- Ai chỉ gì bà ?

- Ông chỉ!

- Tui chỉ hồi nào?

- Ông vừa mới nhận đó thôi.

Hạ Di ngồi nhìn những hàng chữ đang nhảy múa lộn xộn trước mắt, cười một mình. Với cái tính bướng bỉnh của Uyển Ðông, Tuân mập có cãi tới ngày mai cũng không làm sao cho nhỏ Uyển Ðông chấp nhận nhỏ sai được. Mộng Uyên chạy xuống Hạ Di:

- Hạ Di, ra nói với Uyển Ðông đi, Tuân mập đâu có chỉ cho Mộng Uyên đâu.

Nhìn khuôn mặt khổ sở của nhỏ ròm, Hạ Di chợt nghi ngờ một điều gì đó. Nhỏ làm bộ mệt mỏi lắc đầu:

- Kệ nó, có sao đâu, cao lắm là nhỏ Uyển Ðông chửi khoảng ba ngày là hết chứ gì.

Khuôn mặt Mộng Uyên lo lắng thấy rõ. Hai tay nhỏ siết chặt lấy nhau. Nhỏ quá rõ tính của Uyển Ðông mà.

- Không được đâu Hạ Di ơi. Tuân Mập đâu có đâu.

Hạ Di thản nhiên hơn:

- Ừ, Tuân mập không có lỗi, nhưng Hạ Di muốn chọc hắn. Thôi Mộng Uyên ơi, đừng quá lo lắng như vậy. Tuân Mập không chết đâu mà sợ.

Nghe cái giọng của Hạ Di, Mộng Uyên bỗng nhiên đỏ mặt. Nhỏ liền cố mỉm cười như mếu:

- Ừ, chắc không sao đâu.

Mộng Uyên quay sang, Hạ Di mỉm cười vu vơ một mình. Cô bé nhẹ bước ra cầm lấy tay Uyển Ðông:

- Thôi đừng cãi, ra đây tao báo một tin mới đầy hấp dẫn và còn nguyên tính thời sự nóng hổi.

Vừa nghe giọng của Hạ Di, Uyển Ðông liền chỉ tay vào mặt Tuân mập:

- Tui nghe lời nhỏ Hạ Di đình chiến với ông. Ông đừng chọc tui nữa, có ngày cái thân mập của ông hoá ròm!

Nói xong, không để cho Tuân Mập trở tay, Hạ Di đã kéo Uyển Ðông đi mất. Ðể Tuân mập tức tối lẩm bẩm một mình:

- Ðồ quỉ sứ, đồ yêu tinh, đồ bà chằn lửa...

Tri Ân từ đâu bước tới nói trống không:

- Vậy đó mà có kẻ thương thầm mới chết chứ.

- Có điên mới yêu cái con nhỏ trời gầm đó.

Hoàng Lép le lưỡi:

- Nó mà nghe được, nó cắt lưỡi mày đó Tuân mập ơi!

Những tiếng cười rộ lên. Mặc, ở cuối dãy hành lang, Uyển Ðông đang tập trung mọi giác quan để nghe ngóng xem Hạ Di đang nói điều gì:

- Mày nói sao? Thật thế à?

Hạ Di gật đầu:

- Ðương nhiên là thế.

- Không thể, tao thấy thằng mập để ý gì đến nhỏ ròm đâu.

Hạ Di phẩy tay:

- Ðồ đần ạ, tụi nó để ý nhau bộ phải thông báo cho mày biết sao bà chằn? Chính tao nghe nhỏ "ròm" than vãn cầu xin mày tha cho Tuân Mập kẻo nhỏ xót lòng lắm lắm mà.

Vầng trán Uyển Ðông cau lại, rồi bỗng dưng nhỏ vỗ hai tay vào nhau:

- Ðúng rồi, có hiện tượng lạ. Tao sẽ lên kế hoạch để phá tụi này chơi. Ðừng nói gì hít nghe.

Hạ Di biết thế là xong. Nho? Uyển Ðông có cả triệu mánh khóe để chọc cho nhỏ Mộng Uyên và Tuân mập ra trò. Cả hai liền thủng thỉnh dắt tay nhau vào lớp. Ðến cửa đã thấy Tuân mập đứng chờ. Vừa thấy Uyển Ðông, liền hùng hổ:

- Uyển Ðông, phải xin lỗi tui về chuyện hồi nãy chứ?

Hạ Di tưởng Uyển Ðông sẽ hét toáng lên, ai ngờ nhỏ bình thản đáp:

- Tạm thời đình lại. Cuộc chiến tranh sẽ còn tiếp diễn nhưng dưới một hình thức khác.

Tuân mập khoát tay:

- Chuyện gì phải giải quyết cho xong mới được.

Nhỏ Uyển Ðông lắc đầu:

- Tui không muốn giải quyết. Ông cứ chờ đó, mọi chuyện rồi sẽ sắp xếp ổn thỏa thôi.

Trước đôi mắt long lên vì cú đấm Uyển Ðông của Tuấn mập, Uyển Ðông phớt tỉnh Ăng- lê cùng Hạ Di về chỗ ngồi, cô bé ghé vào tai của Hạ Di:

- Nè nhỏ, sắp đến giờ vô lớp. Tao không muốn bị ghi tên vô sổ đen vì nó đã dày đặc ở trong đó rồi. Tao sẽ làm cho Tuấn mập với Mộng Uyên điên lên vì sung sướng, hiền dịu vì e thẹn. Rồi mi sẽ thấy nhiều trò hay đáo để đấy Hạ Di ạ.

Hạ Di chỉ biết gật đầu mỉm cười. Tin tưởng rằng hồi sau sẽ gay cấn hơn hồi trước.

Cô giáo đưa mắt nhìn cả lớp rồi nói:

- Hôm nay lớp chúng ta sẽ có những thay đổi. Uyển Ðông xuống ngồi bàn Minh Hoàng. Còn Anh Tuân lên ngồi chỗ của Uyển Ðông.

Uyển Ðông và Hạ Di ngơ ngác nhìn nhau, không biết tại sao bỗng nhiên bị chia bầy như vậy. Chỉ một người biết rõ nhất là Tri Ân. Anh chàng lớp trưởng giữ quyển sổ bìa xanh. Chính những chi tiết trong đó đã khiến cô giáo đi đến quyết định quan trọng như vậy.

- Sao vậy Hạ Di?

Hạ Di chỉ biết lắc đầu. Tuân mập cất tiếng:

- Xin mời quỉ sứ!

Uyển Ðông liếc một cái muốn đứt mặt, cái mặt những thịt là thịt của Anh Tuân:

- Xin vâng, quan phụ mẫu!

Vài tiếng cười bật lên, những tiếng cười khác cố nén. Cô giáo nghiêm mặt:

- Nào Uyển Ðông, nhanh lên để cả lớp còn tiếp tục học.

Uyển Ðông bước xuống chỗ của Hoàng Lép mà khuôn mặt bí xị. Còn Tuân mập mmỉm cười khoái chí. Sự chia cách của Hạ Di và Uyển Ðông sẽ không còn một cuộc phá phách nào đạt trình độ quốc tế. Và thế là Anh Tuân yên bình.

Vừa ngồi xuống chỗ của mình, Uyển Ðông đã lấy viên phấn rạch một đường trên mặt bàn:

- Ðây là ranh giới, ai vượt qua, khẽ tay ráng chịu.

Minh Hoàng le lưỡi, Uyển Ðông nhìn chăm chú lên bảng. Ðôi mắt cô bé tính toán. Vậy là kế hoạch cũ bị bể hết trơn rồi. Thay đổi kế hoạch thôi, Uyển Ðông không biết làm sao để thực hiện được điều mình tính toán.

- Nào, Uyển Ðông rồi sau đó thế nào?

Uyển Ðông đứng bật dậy, đáp nhanh:

- Thưa cô cuộc chiến tranh vẫn còn tiếp diễn ạ.

Cả lớp phá lên cười:

- Em có nghe tôi giảng không hả Uyển Ðông?

Khuôn mặt đẹp của Uyển Ðông chảy dài tội nghiệp, Hạ Di không biết làm sao nhắc bạn. Uyển Ðông vốn đãng trí như thế mà Minh Hoàng nhắc nhỏ:

"Với lòng tham lam, lão Giăngđê đã..."

- Minh Hoàng, không được nhắc bài Uyển Ðông, đây là lần đầu tiên, lần sau tôi sẽ phạt em vì tội không chú ý nghe giảng.

- Dạ, cám ơn cô.

Uyển Ðông ngồi xuống rồi mà những tiếng khúc khích vẫn còn. Minh Hoàng đưa cái thước lên miệng để giữ tiếng cười không bật ra.

- Các em chép bài nào.

Tiếng viết miết trên trang giấy. Minh Hoàng đưa tay sang Uyểng Ðông để mượn cái thước để trên bàn. Ngay tức khắc, một cái compa đã gõ cái cốc lên mu bàn tay của Minh Hoàng:

- Ái!

Cô giáo ngẩng mặt lên:

- Cái gì vậy Minh Hoàng ?

Minh Hoàng ấp úng:

- Thưa cô bạn Uyển Ðông đánh tay em ạ.

Cô giáo nghiêm giọng:

- Tại sao vậy Uyển Ðông?

Giọng Bắc của Uyển Ðông làm mọi người phì cười:

- Thưa cô, Hoàng lép vi phạm ranh giới ạ!

- Ranh giới nào?

- Thưa cô, em đã gạch một đường và bảo ai vượt qua sẽ bị khẽ tay ráng chịu. Vậy mà Hoàng lép còn nói với cô nữa.

Cô giáo liền thở "dài":

- Các em lớn rồi mà như em bé. Bạn có lấn qua một tí đâu có sao. Bây giờ chỉ cần lộn xộn một chút nữa cô sẽ đuổi cả hai ra khỏi lớp học.

Uyển Ðông lễ phép:

- Thưa cô vâng ạ.

Sự lễ phép của Uyển Ðông thể hiện trên khuôn mặt nhăn nhó không hiểu sao lại khiến mọi người cười. Quyển sổ bìa xanh lại thêm những dòng mới:

"Ngày...tháng...

Cuộc chạm trán giữa Uyển Ðông- Anh Tuân và Hoàng lép vẫn không giảm bớt mà có thể sẽ căng thẳng hơn. Có ngày cả lớp sẽ bị phạt về mấy bạn đó mất. Uyển Ðông, không chú ý trong giờ học. Còn Hạ Di ngoan ngoãn một cách nghi ngờ..."

Hạ Di vẫn không rời mắt khỏi Mộng Uyên. Cô bé đang nhấp nha nhấp nhổm như đang nóng vội lắm. Hạ Di cũng thấy giờ học dài làm sao. Có lẽ ông già canh trống đã ngủ quên hay sao ấy. Hay đồng hồ bỗng dưng quay chậm lại một cách khó hiểu. Mộng Uyên cho tay xuống bàn, lá thư được lấy ra nhẹ nhàng. Hạ Di mỉm cười, nụ cười khó hiểu, Anh Tuân thì thào:

- Cái gì mà cười hoài vậy Hạ Di?

Hạ Di đưa một ngón tay lên môi ra dấu im lặng. Bỗng nhiên Anh Tuân thấy ghét cái đầu ngổ ngáo của con nhỏ tên Hạ Di. Ghét nụ cười bí ẩn của nhỏ nữa. Ngay tức khắc tên của Tuân mập đã bị ghi vào sổ. Tri Ân đưa mắt báo cho Tuân mập, anh ta gật đầu thở dài:

- "Không biết quyển nhật ký đó khi đọc ra nó giống cái thứ gì nhỉ. Như một bảng ghi các trang chăng? Không hẳn thế, giống một tờ sớ của Táo quân trình Ngọc Hoàng vào ngày hai mươi ba Tết! Ừ điều này đúng."

Tiếng chuông hết giờ vang lên làm Anh Tuân giật mình. Ngay tức khắc Hạ Di quay xuống Uyển Ðông rồi nháy mắt bí mật, cả hai cầm tay nhau theo Mộng Uyên vừa đi ra khỏi lớp.

Mộng Uyên ra đứng dưới gốc phượng phía xa, nơi không ai nhìn thấy nếu không để ý theo dõi. Uyển Ðông và Hạ Di cũng bí mật bám theo. Từ gốc cây điệp này nhìn sang cả hai thấy Mộng Uyên mỉm một nụ cười mơ màng. Uyển Ðông phán:

- Nhỏ thấy chưa, ngay tức khắc là cá sẽ cắn câu. Nhỏ nói đúng thật, con nhỏ Mộng Uyên yêu thằng Tuân mập mất rồi.

Thế nhưng Hạ Di vẫn thắc mắc:

- Mình đâu ghi tên của Tuân mập đâu?

Uyển Ðông phẩy tay:

- Ðồ ngốc, khi họ cảm nhau, họ sẽ biết tất về nhau. Tao là sư phụ, về giả chữ mà. Nhỏ Uyên ròm sẽ tưởng rằng nét chữ đó là của quan phụ mẫu.

Hạ Di ra vẻ quan trọng:

- Nhưng còn quan phụ mẫu sẽ khó lừa lắm đấy nhé. Không biết hắn có "Cảm" nhỏ Mộng Uyên hay không nhỉ?

Lần này thì Uyển Ðông cũng chỉ biết lắc đầu:

- Tao không biết. Nhìn kìa!

Ðằng kia, Mộng Uyên đang ấp lá thư lên ngực mình mỉm cười, không hiểu sao Hạ Di cảm thấy mình có lỗi. Cô bé ấp úng:

- Ê nhỏ, đùa như vậy có ác quá hay không?

Uyển Ðông hơi chững lại một tí nhưng cô bé lại khoát tay:

- Tụi mình đang nối kết hai đứa đó lại với nhau chứ đâu phá gì tụi nó đâu mà ác.

- Lỡ thằng quan phụ mẫu không yêu Mộng Uyên thì sao?

Ðôi mắt Uyển Ðông suy tư, nhưng sự suy tư rồi cũng qua nhanh như cái tuổi thần tiên của cô bé. Cô bé vỗ ngực:

- Với tài văn chương có một không hai này. Nếu Alếch- xăngđumas có sống dậy cũng tôn cho hai kẻ đó yêu nhau... Ơ, gì mà mày cười dữ vậy ?

Hạ Di đang ôm bụng cười nghiêng cười ngửa, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt cô bé. Cô gắng lắm Hạ Di mới nói:

- Cha mẹ ơi, nổ quá coi chừng mấy cái hoa điệp cũng rụng tơi tả bây giờ. Văn chương chưa bao giờ vượt lên con số sáu vậy mà đòi làm sư phụ Dumas cũng ngộ.

Uyển Ðông cũng cười theo rồi nói:

- Ý là tao nói mày viết ra, tao sẽ là người nhại lại nội dung của mày. Ðược chưa quỉ sứ?

Mộng Uyên đang đi từng bước vào trong lớp, khuôn mặt hân hoan thấy rõ. Ðến cửa lớp, Mộng Uyen đụng đầu ngay anh chàng Tuân mập còn có tên là quan phụ mẫu. Mộng Uyên nở một nụ cười tươi rói, Tuân mập bình thản đi qua, Hoàng lép thắc mắc một mình: "Ủa, sao bỗng dưng có một nụ cười mê hồn thế nhỉ?".

Riêng Hạ Di và Uyển Ðông thích chí trong trò chơi của mình mà không hề dự đoán điều gì sẽ xảy ra.

Sân trường đã vắng tanh, ở bãi giữ xe vẫn còn hai cô bé đứng thơ thẩn. Hạ Di nói nhỏ:

- Ðược rồi, lẹ làng trở lại.

Thầy giám thị đang đi về phía Uyển Ðông. Cô bé lễ phép chào thầy. Thầy hỏi:

- Hết giờ học sao em không về?

- Thưa thầy em quên quyển tập ạ!

- À vậy thì đi lấy đi.

Uyển Ðông bước vào lớp mình, đến chỗ ngồi của mình nhìn vào hộc bàn, đã thấy có một lá thư gấp ở đó, Uyển Ðông cho vào túi rồi đến bàn của Mộng Uyên, cô bé cũng lấy nhanh lá thư rồi quày quả trở ra.

- Có gì đặc biệt không?

Hạ Di nhíu mày:

- Tao chỉ thấy một điều khả nghi...

Uyển Ðông hỏi dồn:

- Ðiều gì?

- Dường như tao thấy dáng Tri Ân...

Uyển Ðông cười giòn:

- Tưởng chuyện gì. Tri Ân thì dính dáng gì vào đây?

Hạ Di gật đầu nhưng rồi cô bé thủ thẳng nói:

- Sẽ tìm một phương pháp mới để gởi thư và lấy thư cho an toàn mới được. Với Tuân mập thì để tao. Còn Mộng Uyên chắc phải hẹn một nơi nào đó.

Uyển Ðông gật đầu:

- Sẽ tính toán kỹ chuyện này. Còn bây giờ, mau về nhà để coi kết quả.

Cả hai chạy như ma đuổi trên một con đường đầy ổ gà. Vừa như loi choi trên lưng con ngựa sắt, Hạ Di vừa rên rĩ:

- Tao lấy xong bằng Tú tài là tao lấy thêm một bằng siêu sao đạp xe băng qua chướng ngại vật.

Uyển Ðông gật đầu nghiêm túc:

- Tao thấy ý kiến này được. Nhưng mày thì ốm quá và yếu đuối nữa.

Hạ Di vênh váo:

- Nhưng chưa ai nói tao ốm cả.

- Họ lịch sự đấy thôi, Hạ Di ngây ngô ạ. Thực ra nhỏ thanh mảnh chứ không ốm o như những người khác.

Cả hai dắt xe vào nhà Uyển Ðông. Mở tủ lạnh Uyển Ðông chọn cho mình một thanh chocolate và một lon nước trái cây. Hạ Di lắc đầu:

- Tao đang muốn đọc đây.

Uyển Ðông đành gật đầu rồi đưa lá thư của Tuân gởi Mộng Uyên cho Hạ Di. Cô bé im lặng đọc:

- "Mộng Uyên, đừng viết thư cho tôi nữa. Tôi không hề mong một lần nữa viết thư cho Mộng Uyên. Tôi đang đi học, bạn thấy chăng?"

Hạ Di hỏi Uyển Ðông:

- Bộ thằng này nghiêm túc thế sao Uyển Ðông? Nó không để ý đến Mộng Uyên chút nào à?

Uyển Ðông ghé mắt đọc rồi cô bé thở dài nói:

- Tao không tin như thế! Dường như có một chuyện khác về Tuân mập mà mình chưa nắm đấy thôi. Tao là bà mai bất đắc dĩ. Dù vậy, tao cũng cố gắng hết sức mình để hoàn thành sứ mệnh đã định.

Hạ Di phá ra cười trước cái vẻ quan trọng hóa vấn đề của Uyển Ðông. Cô vé đưa một ngón tay lên:

- Bây giờ bà mai tính sao khi qua giọng lưỡi của Hạ Di mỗi ngày Mộng Uyên mỗi yêu Tuân mập hơn. Trong khi đó, thằng quan phụ mẫu chả yêu lấy một tỉ ti nào. Có chết người không chứ!

Uyển Ðông vẫn lớn giọng như ngày nào. Cô bé nháy mắt:

- Ðừng lo Hạ Di, con người chớ phải sắt thép đâu. Rồi nước chảy đá mòn. Nó phải yêu Mộng Uyên vì Mộng Uyên yêu nó, yêu mình mà mình không yêu là mình mang tội đấy con khỉ gió ạ! Cho nên Tuấn mập phải yêu Mộng Uyên.

Hạ Di đứng lên đi đi lại lại trong phòng. Uyển Ðong vừa ngưng lời đã nghe Hạ Di đáp:

- Một tư tưởng rất mới nhưng hơi bậy bạ.

- Tại sao bậy bạ?

- Giả sử thằng Hoàng lép yêu mày, mày cũng phải yêu nó sao?

Khuôn mặt nhỏ Uyển Ðông ngờ nghệch. Có lẻ đó cũng là điều mà Uyển Ðông không bao giờ nghĩ đến, cô bé chợt tỉnh:

- Mày toàn nói chuyện tào lao. Tại Mộng Uyên yêu Tuấn Mập nên Tuấn mập phải yêu lại, còn tao ngoài chuyện học hành phá phách ra tao đâu có yêu ai mà người ta phải yêu tao.

- Nhưng tao nói lỡ...

- Cái này phải xem lại nữa kìa. Mày đừng làm rối trí tao. Bây giờ mày phải nói sao để thằng Tuấn yêu Mộng Uyên ròm.

Hạ Di ngồi vắt tay lên trán, đầu óc suy nghĩ mông lung. Thử đặt mình vô vị trí của Mộng Uyên xem Mộng Uyên sẽ nói gì. Lúc lâu, Hạ Di phẩy tay:

- Tao nghĩ nếu là Mộng Uyên, tình yêu của nó cũng bay vút lên trời. Không hơi đâu mà đi năn nỉ cái thằng quan phụ mẩu đó.

Nhưng Uyển Ðông đã ra vẻ nghiêm nghị:

- Ðừng nản chí, cái gì cũng có cái giá của nó cả. Cứ viết đi.

Nghe lệnh Uyển Ðông, Hạ Di nhăn nhó ngồi viết. Nét chữ cô bé mềm mại, Uyển Ðông pha một ly sữa cho Hạ Di sợ rằng cô bé sẽ đói. Chiếc đồng hồ tích tắc đều đặn, mồ hôi nhỏ giọt trên trán của Hạ Di. Không hiểu sao Uyển Ðông nghĩ tới điều Hạ Di nói: "Ừ nhỉ. Nếu Hoàng lép yêu tao thì sao? Ta sẽ cười, vỗ vai nó và bảo: Về bú mẹ đi cậu bé, để chị Hai còn lo chuyện học hành".

Nghĩ tới đó, Uyển Ðông tủm tỉm. Hạ Di buông bút đưa tờ giấy cho Uyển Ðông:

- Ðọc đi bà tướng!

Uyển Ðông cầm tờ giấy rồi đọc lên:

- Anh Tuấn mến!

Ðã nhận được thư anh Tuấn, Mộng Uyên rất buồn. Tình cảm mà tự nó đến. Uyên cũng chẳng biết nói sao. Uyên luôn mong được gần gũi Anh Tuấn để tụi mình hiểu nhau hơn. Lúc đó Anh Tuấn sẽ không cho rằng tụi mình xa cách nhau. Ðâu phải tình yêu nào cũng làm ảnh hưởng đến chuyện học đâu Anh Tuấn. Mộng Uyên còn nghĩ rằng nếu được Anh Tuấn giúp đỡ, môn toán sẽ không còn là môn khó nuốt với Mộng Uyên. Anh Tuấn có vui khi Mộng Uyên học giỏi lên không?

Uyển Ðông ngưng rồi gật đầu cười:

- Cha thế là bây giờ mày đang kêu gọi sự tương thân tương ái đây phải không? Tao nghĩ với món này, Tuấn mập phải mắc bẫy đây chớ chẳng phải giẫy nãy từ chối như lúc đầu.

Hạ Di nhắm nháp thanh chocolate lên đáp:

- Hết cách rồi, thằng này cũng cứng cựa thiệt. Tao đang lo Mộng Uyên nói chuyện trực tiếp với Anh Tuấn là bể bột bể đường hết.

Uyển Ðông cũng đã từng lo điều đó. Nhưng có lẽ điều đó sẽ được phát hiện sớm trong thư và tìm cách đối phó.

- Thôi ta về đây Uyển Ðông. Tao cầu mong cho hai đứa đó trở nên thân thiết với nhau để tao khỏi phải đi học sớm về muộn nữa.

Uyển Ðông phá ra cười. Hạ Di dắt xe đạp ra khỏi nhà Uyển Ðông rồi đạp đi.

- Sao Hạ Di về muộn vậy?

Nghe tiếng hỏi, Hạ Di giật mình đến nỗi loạng choạng xém té. Khi lấy lại được thăng bằng, Hạ Di liền nhìn sang, thấy Tuấn mập đang nhìn mình chăm chú:

- Ông làm tôi giật mình.

- Sao ngày nào Hạ Di cũng đi học về muộn vậy?

Ðôi mắt Hạ Di liền ngỡ ngàng, cô bé liền nói dối:

- Tôi cùng Uyển Ðông làm bài xong mới về. Ông đi đâu đây?

- Tuấn định ghé nhà Hạ Di hỏi bài tập anh văn.

Hạ Di tưởng mình vừa thoát khỏi một cục đá treo trên vai, Hạ Di hỏi:

- Sao không hỏi người khác mà lại hỏi Hạ Di?

- Tại Hạ Di giỏi Anh văn mà.

Hạ Di chỉ tủm tỉm cười rồi hạ giọng:

- Mộng Uyên cũng khá Anh Văn lắm đấy nhé.

Nói xong dấn bàn đạp để Tuấn mập chạy đàng sau. Cô bé chạy tuốt vô cổng nhà để Anh Tuấn một mình ngơ ngác.

Uyển Ðông đưa một ngón tay tỏ vẻ chiến thắng:

- Hắn vừa vào tới cửa là tao bước ra. Hắn chẳng thấy gì đâu.

Hạ Di thở một cái rõ mạnh. Dường như cả mấy tiếng đồng hồ rồi Hạ Di không dám thở cho hết hơi.

- Tao thấy thằng Hoàng lép bổng dưng chạy như ma đuổi lên đó làm tao hết hồn. Ðồ khỉ!

Uyển Ðông dắt xe song song với Hạ Di ra về. Cả hai chẳng để ý tới bóng hai đứa con trai đang đứng lơ ngơ bên cầu thang vắng:

- Mày là thằng hậu đậu. Nhỏ Hạ Di hớp hồn mày hay sao vậy?

Hoàng lép lắc đầu:

- Ðâu có. Tao chỉ không ngờ nhỏ lại ma lanh như vậy.

Anh Tuấn tức tối đá tung những viên sỏi trên đường.

- Bây giờ mày mới biết nó khôn lanh hả? Từ khuya rồi con ạ! Tao đã bảo mày chạy nhanh lên mà, vậy là tụi nó thoát. Không biết nó đang làm gì, tính gì nữa.

Hoàng lép biết mình có lổi, chỉ vì vội tin Hạ Di nên Hoàng Lép ngưng lại không ngờ.

- Nhưng mày có thấy là Hạ Di rất dể thương hay không? Cái vẻ bụi bậm ba trợn kỳ cục với nét duyên dáng của chiếc áo dài. Mày thấy còn không bước được chứ đừng nói tới tao.

Nhìn cái mặt yểu xìu của Hoàng lép, Anh Tuấn bật cười:

- Thôi được, thua keo này ta bày keo khác. Ngày mai, mày phải bám theo Uyển Ðông cho chắc. Con khỉ gió đó nó lanh phải biết. Bằng mọi cách phải tóm được xem nó đang làm gì. Tao nghĩ mọi chuyện đều bắt đầu từ nó.

Hoàng lép nháy mắt:

- Nhưng chuyện gì mới được chứ. Có phải chuyện Mộng Uyên yêu mày hay không?

Anh Tuấn nhìn quanh như sợ ai nghe thấy, ghé vào tai Hoàng lép nói nhỏ:

- Chuyện những lá thư đó, tao nghĩ Hạ Di viết.

Hoàng lép trợn tròn mắt rồi xua tay lia lịa:

- Không có đâu, đời nào Hạ Di làm chuyện đó. Sao thư của Mộng Uyên tao đọc thấy đúng là của nó mà.

Ðôi mắt Anh Tuấn nhìn thẳng phía trước rồi lắc đầu:

- Tao cũng mong đúng là như vậy, nhưng tao nghi quá, nếu đúng là do tay Uyển Ðông và Hạ Di thì mệt đời đó.

Hoàng lép vẫn không tin vì không biết tại sao Uyển Ðông nhúng tay vào chuyện này. Ðâu có lợi lộc gì ngoài chuyện phiền toái. Duy một điều Hoàng lép quên nghĩ đến là làm vui mà chẳng nghĩ thêm một điều gì cả.

- Kìa, Hạ Di.

Anh Tuấn giật mình, nhưng đúng là Hạ Di và Uyển Ðông cả hai đang đi mua giấy viết thư thì phải. Có phải vì chính Anh Tuấn nhìn thấy tờ giấy viết thư nên cô bé phải thay đổi mẩu mã hay chăng? Ở đằng kia chẳng hiểu chuyện gì mà Hạ Di đang cười ngặt nghẻo.

- Ðể tao tới gần nghe?

Anh Tuấn xua tay:

- Ðừng đánh động. Cứ để cả hai tự nhiên rồi tao sẽ biết được điều cần biết mà.

Hoàng lép cũng thấy mình hồi hợp không kém Anh Tuấn. Anh chàng đang tưởng tượng đến một phi vụ nào đó và anh chàng đang đóng một vai trò quan trọng.

- Ði theo không Anh Tuấn?

Không hiểu sao Anh Tuấn cũng gật đầu. Cả hai đạp xe đi mà cái bụng của Hoàng lép sôi lục bục. Phía trước hai cô gái như không hề biết đến trời đất, chỉ mải mê đi chơi. Bỗng cả hai ngừng lại, Hoàng lép nhìn lên, quán chè "Mây Hồng". Anh chàng nhìn Tuấn mập nhăn nhó:

- Tao đói mà cứ đứng nhìn hai đứa ăn, uống kiểu này, không làm sao chịu nổi. Làm sao đây?

- Chờ một lát xem sao?

Hoàng lép chỏ mắt nhìn vào, hai cô gái đang hồn nhiên bên ly chè mát lạnh của mình. Bỗng nhiên Hoàng lép thấy ruột mình quặn đau.

- Chắc phải có một ly chè mới được. Mặc, tao chui vào đây.

Anh Tuấn chẳng biết sao cũng đành bước vào, kéo ghế ngồi phía sau bụi cây kiểng gần nơi hai cô gái ngồi, Hạ Di và Uyển Ðông không để ý nhìn.

Hai ly chè được mang ra, Anh Tuấn đưa muổng chè lên miệng. Tiếng nói vọng tới làm Anh Tuấn lắng tai nghe.

- Tao đã nói rồi, người yêu mình mà mình không yêu coi chừng mang tội với thượng đế đó. Vậy mà hắn vẫn không yêu làm sao bây giờ.

- Hứ! Chỉ thấy một mình Hạ Di thôi à? Bà đây sao không thấy chào? Ðồ hổn láo! Ta sẽ trừng trị!

Cả Hạ Di và Hoàng chưa hiểu kịp những lời Uyển Ðông nói, đã thấy Uyên Ðông đưa vật gì đó trên cái que đè lên chân của Hoàng lép. Hoàng lép rít lên:

- Ôi cha mẹ ơi!

Hạ Di hoảng hồn nhìn vào chân Hoàng lép, cái hất chân đã làm vật gì đó bắn đi xa. Còn lại một khoảng thịt đỏ hỏn, lớp da cũng đã biến đi. Uyên Ðông lấy tay che miệng, khuôn mặt tái mét. Nghe tiếng hét, Anh Tuấn cùng đám con trai chạy tới. Hạ Di rối rít:

- Sao vậy? Có đau lắm không Hoàng lép? Chân ông bị phỏng rồi.

Nhìn vết bỏng Hoàng cũng không ngờ chuyện xảy ra như thế, và tiếng nói nhao nhao lên. Một tiếng nói trầm cùng một người xuất hiện:

- Chuyện gì vậy Minh Hoàng?

Hoàng lép méo miệng cố cười. Hạ Di cũng im lặng. Thầy toán cúi nhìn chân của Minh Hoàng rồi ngạc nhiên:

- Sao mà phỏng kỳ vậy Minh Hoàng?

Minh Hoàng chỉ còn biết lắc đầu không đáp. Uyển Ðông run run cất tiếng:

- Tại em đó!

Thầy nhíu mày.

- Nhưng làm sao mà phỏng đến nổi bóc da như vậy?

Tưởng Uyển Ðông sẽ chạy tội, ai dè cô bé thật thà:

- Em lấy đá ở trong đống lửa để lên chân Hoàng lép ạ. Em không nghĩ...

Thấy cắt ngang lời:

- Trời đất sao em chơi ngu ngốc như vậy? Em nhìn chân Hoàng kìa. Ði về văn phòng hết.

Uyển Ðông ngơ ngác. Cả Hạ Di cũng không ngờ thầy nổi giận. Hoàng lép lắp bắp:

- Thưa thầy tại em chọc Uyển Ðông giận đó thầy.

Nhưng thầy đã lắc đầu:

- Dù gì đi nữa Uyển Ðông cũng không có quyền làm như vậy.

Hạ Di liếc nhìn Uyển Ðông, khuôn mặt cô bé tái mét, không còn là cô bé chua ngoa mà mọi người thường gặp. Hạ Di cất tiếng:

- Thưa thầy, Uyển Ðông không nghĩ...

Nhưng thầy toán đã xua tay:

- Em không nói với tôi là Uyển Ðông không nghĩ đến hậu quả chứ? Tụi em lớn hết cả rồi mà. Chuyện này nếu học sinh cấp một thì tôi bỏ qua, còn các em... Ði về văn phòng, nhanh lên!

Ðến bây giờ mọi người mới sực nhớ tới chuyện thầy dạy toán còn là hiệu phó kỹ luật của trường. Cả bọn líu ríu theo chân thầy về văn phòng.

Vào đến nơi thầy chỉ tủ thuốc:

- Hạ Di, coi có thứ gì dùng được hay không?

Hạ Di tới mở tủ thuốc rồi lắc đầu hỏi Uyển Ðông:

- Uyển Ðông, phỏng làm cái gì bây giờ?

Uyển Ðông cúi gằm mặt đáp:

- Mua một miếng gạc tẩm vaseline ở tiệm thuốc tây.

Không chờ thầy nhắc, Hạ Di đã chạy bay ra ngoài. Có tiếng gọi:

- Chờ với Hạ Di, Tuấn đi với.

Nhìn cái dáng dấp mập mập chạy theo mình giống như một con vịt, Hạ Di buồn cười, vừa đi nhanh, Hạ Di vừa nói:

- Ông ở nhà đi! Ông Mập quá đi chậm lắm, để tôi đi cho xong.

Anh Tuấn đã đến cạnh Hạ Di và thở dốc:

- Hạ Di coi thường tôi quá. Sao mà Uyển Ðông đốt chân của Hoàng lép vậy?

Hạ Di phẩy tay:

- Ông nói nghe ghê quá, nhỏ Uyển Ðông chỉ thí nghiệm tác dụng của nhiệt thôi mà. Làm gì có chuyện đốt.

Lúc nãy thấy Hạ Di sợ đến xám mặt. Thế mà giờ đây đã có thể đùa một cách vô tư vậy rồi. Anh Tuấn nhún vai:

- Dã man quá. Các nhà bác học thí nghiệm cũng chỉ làm trên thú vật chứ ai lại tìm ngay trên cơ thể con người như vậy.

Hạ Di ngừng lại trước hiệu thuốc, nhìn Anh Tuấn, nói:

- Nhỏ Uyển Ðông mà nghe ông nói như vậy nó bẻ cổ ông để thí nghiệm tác dụng của lực trên một đối tượng bây giờ. Thực ra con người hay con vật đều là sinh vật cả. Ðứng về phương diện dã man Uyển Ðông cũng không hơn gì mấy nhà bác học thí nghiệm trên chuột.

Anh Tuấn chỉ vào mặt Hạ Di:

- Nè đừng nói càn...

Nhưng Hạ Di đã bước vào hiệu thuốc và mua miếng gạc đắp bỏng xong xuôi, cô bé đi ra ngay và Anh Tuấn phải chạy mới đuổi kịp được Hạ Di.

- Nhưng không chối cải là Uyển Ðông dữ như sư tử Hà Ðông.

Nhớ lại lời Uyển Ðông, Hạ Di vừa cười vừa nói:

- Ông đã thấy con sư tử đó chưa?

Anh Tuấn ngấc ngư lắc đầu:

- Chưa!

- Vậy đừng nói nữa. Nhỏ Uyển Ðông bảo ngày nào không chọc cho mọi người rủa nó là sư tử Hà Ðông, nó ăn không ngon miệng và cảm thấy rất buồn!

Nghe Hạ Di nói một cách nghiêm túc, Anh Tuấn chỉ còn biết lắc ddầu.

Hạ Di chạy ào vào văn phòng, Uyển Ðông ddang quì ở một góc. Còn Hoàng lép ngồi trên một chiếc ghế gần đó. Ðám bạn bè đã về lớp hết tất cả. Khuôn mặt ba người mang ba vẻ khác nhau. Hạ Di nhìn thầy toán nói:

- Thưa thầy, em băng chân cho Hoàng lép ạ!

Thầy toán gật đầu, Uyển Ðông nhìn Hạ Di, Hạ Di nói:

- Uyển Ðông, mi làm quen làm giùm tao đi! Nếu không Hoàng lép mất thêm một lớp thịt nữa.

Minh Hoàng chỉ cần nghe Hạ Di nói, đã sợn gai óc. Uyển Ðông lẳng lặng dọc chai nước lọc rửa chân cho Hoàng. Thật nhẹ nhàng, Uyển Ðông thấm khô nước rồi băng chân cho Hoàng lép. Nhìn đôi bàn tay khéo léo của Uyển Ðông, Hoàng lép quên mất sự đau ra. Thầy toán rít thuốc chờ đợi Uyển Ðông nói nhỏ:

- Xong rồi đó, mọi thứ sẽ ổn thôi.

Hoàng lép gật ddầu cám ơn. Chú chàng giở giọng với thầy:

- Thưa thầy, em mong thầy tha thứ cho Uyển Ðông ạ. Bạn không cố ý, chỉ lỡ hất viên đá lên chân em thôi ạ.

Anh Tuấn quay mặt giấu một nụ cười. Thầy thở mạnh:

- Ðược rồi, thầy tha cho, lần sau không chơi ngu vậy nữa nghe Uyển Ðông.

Tiếng trả lời lí nhí. Thầy toán vừa quay đi, Uyển Ðông quay sang Hoàng lép:

- Thành thực xin lỗi.

Nói xong cô bé kéo tay Hạ Di biến mất. Anh Tuấn và Hoàng lép nhìn nhau mĩm cười.

Ðêm cắm trại mọi người chuẩn bị cho buổi trình diễn văn nghệ. Lần đầu tiên, Uyển Ðông chịu lên sân khấu trong một vai múa đệm cho Mộng Uyên hát một bài hát về hòa bình và Uyển Ðông đã làm mọi người ngẫn ngơ vì vẻ đẹp như một cô tiên trong trang phục màu trắng. Ðôi cánh chim bằng voan mỏng màu trắng làm cho Hạ Di xuýt xoa:

- Ðẹp tuyệt vời, chú thiên nga trắng kiều diễm à! Xong đêm diễn này nhiều chàng sẽ si tình mất.

Uyển Ðông bật cười:

- Ðừng lo, tao nổi tiếng là sư tử mà, chẳng ai dám gần tao vì sợ tao đốt bằng đá để thí nghiệm tác dụng của nhiệt.

Cả hai phá ra cười như chưa bao giờ được cười như thế.

- Làm gì mà cười dữ vậy?

Hạ Di như bị thôi miên trước vẻ kỳ quái của Hoàng lép và Tuấn mập. Chiếc áo dài đen, khăn đống cùng cái quạt phe phẩy làm Tuấn mập giống như ông thầy cúng thực sự. Còn Hoàng lép, một bộ đồ của cô giáo dạy văn, vừa già, mỏng đóng cùng đôi guốc cao gót của cô giáo. Hạ Di và Uyển Ðông ôm bụng cười đến chảy nước mắt. Cô giáo dạy văn đi ra:

- Uyển Ðông và Hạ Di trang điểm cho vợ chồng thầy cúng giùm cô. Còn cô, trang điểm cho Mộng Uyên chút xíu.

Hạ Di đứng nhìn Tuấn mập, cố nín cười rồi bảo Uyển Ðông:

- Mi trang điểm cho vợ thầy cúng đi. Vẻ thật diêm dúa vào. Còn tao, sẽ vẽ mặt Tuấn mập trông vô cùng giống quan phụ mẫu mang máu ba mươi lăm...

Nghe Hạ Di nói cả hai người lấm lét nhìn nhau. Tuấn mập nói:

- Thôi cùi rồi không sợ lo chi mong sao chỉ cần thấy hai đứa tôi xuất hiện, thiên hạ đã cười nghiêng ngữa là được.

Hoàng lép ngồi trước mặt Uyển Ðông. Ðôi mắt thâm thâm đen dưới ánh đèn, đôi môi đỏ mọng. Ðôi bàn tay mảnh nhẹ nhàng Uyển Ðông thản nhiên giữ khuông mặt của Hoàng lép bằng đôi tay của mình.

- Nào, Lép nhìn thẳng đây. Ðược rồi, giống một mụ đi dắt mối. Nhìn xem Hạ Di.

Hạ Di nghe nói liền liếc sang và ngơ ngác nhìn thấy khuôn mặt trát đầy phấn cùng những màu sắc lòe loẹt. Thế nhưng đôi mắt chẳng hiểu sao lại có vẻ lẳng lơ, Hạ Di chỉ Tuấn mập rồi nói:

- Màu mắt của mi đạt chất lượng. Nhìn của tao đây nè. Lông mày chổi xệ, râu một chòm như dê, lại cái miệng khả ố này nữa chứ.

Những điều xấu xa nhất đều được Hạ Di miêu tả trên khuôn mặt của Tuấn mập. Ðến nỗi Tuấn Mập khó chịu. Nhưng chỉ cần nhìn sang Hoàng lép, Anh Tuấn đã quên mất vẻ ngoài đê tiện của mình. Cố nín cười, Tuấn mập bảo:

- Công nhận hai đứa mình xứng đôi với nhau ghê. Mèo mã gà đồng. Nhìn mày như bóng vậy.

Hoàng lép phẩy tay, õng ẹo đi quanh một vòng, nghễu nghện trên đôi guốc cao gót, khuôn mặt cứ hất lên vênh váo. Không ai nhịn nổi tiếng cười. Hạ Di lau nước mắt vì cười của mình. Hoàng lép than van:

- Kiểu này mọi người nhìn thấy là họ chạy hết rồi. Hai đứa tui chắc ở giá!

Uyển Ðông xua tay:

- Ðừng lo Hoàng lép ơi. Dù sao cũng có một người rất yêu Lép và thấy mọi chuyện thế này chỉ là chuyện nhỏ. Cứ như Tuấn mập kìa. Dầu xấu xí cỡ đó, vẫn có một người đau đáu nhìn về.

Không hiểu sao khuôn mặt đang vui của Anh Tuấn lại íu xìu như vậy. Uyên Ðông kéo Mộng Uyên lại trước mắt Tuấn rồi nghiêng đầu hỏi:

- Hôm nay ông có thấy là Mộng Uyên đẹp hết nói chưa?

Không biết nói sao, Tuấn mập đành gật đầu đáp bừa.

- Công nhận hôm nay Mộng Uyên đẹp quá đi mất.

Nói xong, Tuấn mập kéo Hoàng lép về phòng tập của lớp. vừa đi vừa nghĩ ngợi:

"Cuộc theo dõi phải ngừng lại vì kẹt cắm trại. Tuy đã thấy rõ những điều nghi ngờ nhưng cũng chưa có gì chắc chắn cả. Tại sao Uyển Ðông cứ cố ghép ta với Mộng Uyên. Mộng Uyên như một con búp bê dễ thương, hiền hậu. Nhưng cũng chỉ thế mà không có gì khác. Không sắc sảo chanh chua như Uyển Ðông. Không có nét bụi bặm, dữ tợn nhưng lại thân trầm của Hạ Di. Nhưng ta so sánh để làm gì? Càng lúc ta càng thấy rằng những lá thư gởi cho ta không phải do Mộng Uyên viết chỉ còn một chổ để nghi ngờ: Uyển Ðông và Hạ Di. Chỉ cần làm sao bắt được quả tang Hạ Di hoặc Uyển Ðông, là ta có thể nói với Mộng Uyên là: Tất cả những gì Mộng Uyên tưởng tượng chỉ là một giấc mơ thôi.

Ðôi mắt Mộng Uyên bao giờ cũng nồng nàn. Tại sao? Ừ, những lá thư từ chối của ta không đến được với Mộng Uyên. Nó nằm ở đâu đó, thay nó là những lá thư đẫm ướt tình yêu say đắm.

Ai đang giữ những lá thư của ta? Có nên nói cho Mộng Uyên nghe chăng?"

- Ê sao im thinh vậy?

Hoàng lép nhìn vào mặt Tuấn mập hỏi, Tuấn mập chỉ lắc đầu:

- Chỉ chuyện Mộng Uyên thôi.

Hoàng lép chép miệng:

- Hôm nay nhỏ Mộng Uyên như một thiên thần nhỏ.

- Và cũng sẽ biến thành như thiên thần vậy thôi.

- Tao thấy mày yêu Mộng Uyên cũng được...

- Ðừng ồn ào. Mộng Uyên hiền hòa dề thương chứ gì? Cô bé như một cái gì đó mong manh dễ vỡ nên mình cần phải nâng niu. Ðúng không?

Hoàng lép nghe Tuấn mập nói liền gật đầu đồng ý. Tuấn mập hỏi lại:

- Vậy tại sao mày không yêu Mộng Uyên mà mê nhỏ Uyển Ðông chằn lửa?

Hoàng lép lắc đầu:

- Tao không trả lời cho mày được, thực tế tình cảm của tao cũng không biết có phải là tình yêu hay chỉ là những ngộ nhận của trái tim đang rộng mở. Không nói được đâu Tuấn mập. Tụi mình hãy còn ngây ngô quá. Ngoài sách vở học trò, mình có biết gì đâu?

- Vậy mà tao cứ tưởng mày yêu nhiều rồi chứ.

Hoàng lép cười hênh hếch:

- Phải thi đậu đại học đã chứ. Nếu không dễ chết lắm à. Với lại mày nhìn Uyển Ðông đi, đố mày dám nói.

Tuấn mập nhún vai đồng ý. Hoàng lép vô tình nhìn xuống bàn chân, nơi có một cái thẹo nhỏ cho nhiều nổi nhớ. Những ngày đau chân, Hoàng được Uyển Ðông chăm sóc thật tận tình. Lúc đó Uyển Ðông trở nên hiền hòa dễ thương làm sao. Giọng Bắc lúc đó nghe như nhung, mềm ngọt. Ðôi bàn tay dịu dàng xoa dịu vết thương của Hoàng.

- "Ðau không"?

- Á, đau quá.

- Nào, Ðông làm nhẹ tay thôi mà.

Hoàng lép kín đáo mĩm cười khi hù dọa cho Uyển Ðông giật mình, khuôn mặt Uyển Ðông tỏ vẻ tập trung cao độ cho việc làm của mình. Hoàng lép liền phì cười:

- Nói chơi vậy thôi. Không đau đâu mà sợ.

Ðôi mắt Uyển Ðông nhướng lên nhìn trách móc. Hoàng lép điếng người trước ánh nhìn đó và chính nó theo Hoàng vào giấc ngủ mỗi đêm.

- Mày đang hồi tưởng hả Hoàng lép?

- Còn mày?

- Tao đang nhớ lại những gì trong quyển nhật ký lớp. Tổng cộng tên của các bạn trong lớp không bằng tên của tao và mày cộng lại.

- Thêm Uyển Ðông và Hạ Di nữa chứ!

Anh Tuấn mĩm cười:

- Bao giờ có tên tao và mày đều có tên Hạ Di với Uyển Ðông. Nghĩ lại tụi mình phá quá!

- Uyển Ðông và Hạ Di đang mưu tính một điều khác. Nhưng bây giờ tao không còn lo. Khi phá phách, Uyển Ðông dễ thương lắm đó.

Nghe Hoàng lép nói, Anh Tuấn mỉm cười một mình. Ở đời có những điều bí mật trở nên hấp dẫn và dễ thương khi chỉ một mình mình biết.

- Anh Tuấn, sắp tới giờ diễn của lớp mình rồi.

Nghe tiếng gọi, Anh Tuấn giật mình rồi khuôn mặt tối sầm lại.

- Mộng Uyên đi trước đi. Tụi này ra liền đấy mà.

Nhưng khi thấy Mộng Uyên buồn, Anh Tuấn thở dài tự nhủ:

"Mình vô lý quá, Mộng Uyên có lỗi gì đâu..."

Ðêm mọi người đã ngủ. Bọn con gái được ưu tiên ngủ trên những chiếc bàn được gép lại ở trong lớp, còn bọn con trai ngủ dưới nền nhà, trời khá lạnh, Hạ Di co ro bên cạnh Uyển Ðông. Uyển Ðông kéo chăn đắp lên tận cằm cho Hạ Di, nhỏ ngủ thật yên bình.

Trăng đêm nay sáng quá, sau đêm diễn văn nghệ, Hạ Di mệt lắm thì phải. Nhỏ là lớp phó văn thể mà. Thế nhưng nếu được ngủ ngon trong đêm này như Hạ Di, Uyển Ðông sẳn sàng đổi đi nhiều điều.

Trời trở gió, đã lạnh càng thêm buốt hơn. Nền nhà làm bọn con trai lạnh hơn. Cũng một đôi người khó ngủ thì phải, cứ trở mình luôn. Uyển Ðông nằm lắng tai nghe tiếng gió thì thào, tiếng lá cây va chạm vào nhau xào xạc. Có đôi chiếc lá vàng lìa cành rơi thật khẻ trong đêm.

Ðêm không yên tỉnh chút nào. Ðêm vẫn xao động bởi sự tiếp tục của ban ngày.

Bài học sinh vật hôm nào Uyển Ðông chợt nhớ!

"- Chúng ta thấy cây đứng yên nhưng cây vẫn đang hoạt động. Những chiếc lá vươn ra đón ánh nắng mặt trời để tổng hợp chất hữu cơ nuôi cây. Thời gian đi qua, lá vàng, lá chết. Một cơn gió đi qua, lá trở về với đất, những côn trùng phân hủy lá, làm thành chất hữu cơ nuôi cây".

Ðêm, tiếng côn trùng rì rào rì rào. Thì ra vạn vật không ngủ yên như con người thế tại sao con người phải ngủ nhỉ. Những câu hỏi ngây ngô bật lên trong đầu Uyển Ðông. Uyển Ðông lắc đầu không tìm cách trả lời nó. Vì chỉ cần trả lời câu hỏi đó, nó sẽ sinh ra những câu hỏi khác nữa.

Tiếng gió vẫn rì rào, Uyển Ðông mơ màng trong giấc mộng êm đềm.

- Rào...rào...

Uyển Ðông giật mình tỉnh dậy hét lên:

- Mưa, mưa, Hạ Di, chạy ra ngoài lấy đồ vô kẻo ướt hết.

Một đôi tiếng cười bật lên. Uyển Ðông nhìn bên cửa sổ một bóng người đang đứng đó. Nghe tiếng hét của Uyển Ðông, người kia nhảy qua cửa sổ, giẩm lên lá khô, biến mất.

Hạ Di nghe tiếng gọi cố mở mắt nhìn. Bây giờ mới thấy trăng vẫn sáng vằng vặc, gió xạc xào. Cô bé càu nhàu:

- Con quỉ, sao bổng dưng hét mưa, mưa vậy. Trăng đẹp vậy mà mưa gì?

Nói xong cô bé trở mình ngủ tiếp. Uyên Ðông nhíu mày nối kết những sự việc lại với nhau. Những tiếng cười rộ lên từ đám con trai, vọng lại làm Uyển Ðông chú ý. Bỗng dưng, mọi việc rõ ràng hơn trước mắt Uyển Ðông. Cô bé bật cười một mình.

Những hạt mưa do trời thì không có. Nhưng có một anh chàng nào đó thay trời làm mưa. Anh ta đứng bên cửa sổ tiểu xuống đám lá khô ở dưới đất. Chính tiếng động đó làm Uyển Ðông tưởng là mưa. Anh chàng nào nghịch ngợm thế nhỉ. Tiếng hét của Uyển Ðông làm anh chàng sợ quá biến mất tiêu. Hạ Di chắc chẳng hề nghĩ ra điều này. Cô bé nghĩ rằng Uyển Ðông đang nằm mơ mà thôi.

- Hôm nay ngộ thiệt, trời không một gợn mây thế mà đổ mưa ào ào làm Uyển Ðông giật mình hét tướng lên.

Tiếng nói chuyện nhỏ thôi nhưng ban đêm nên nghe rõ mòn một. Có lẽ anh chàng đang ghẹo Uyển Ðông đây. Một tiếng nói khác cười cợt.

- Trời không mưa thì người thay trời làm mưa tưới cây cỏ ở nơi cửa sổ vậy. Nhưng khổ nổi cơn mưa đành phải dừng lại nửa chừng không biết người có khó chịu lắm không.

Lại những tiếng cười rúc rích. Uyển Ðông hơi đỏ mặt. Trong đêm tối không làm sao biết được tác giả. Nhưng ngày mai, mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng thôi.

- Uyển Ðông còn thức không?

Tri Ân lên tiếng hỏi, anh chàng lớp trưởng hẳn có chuyện gì muốn nói đây. Uyên Ðông đáp:

- Có chuyện gì không?

- Cũng sắp sáng rồi, dậy chuẩn bị trò chơi lớn.

Uyển Ðông thích nằm vậy để cái đầu nghĩ chuyện lung tung thì thích hơn. Nhưng Tri Ân nói cũng đúng. Uyên Ðông lay vai Hạ Di:

- Nè, Trư Bát Giới, dậy thôi, trời sắp sáng rồi.

Hạ Di đang ngủ ngon dễ gì cô bé có thể vươn vai ngồi dậy mà không khỏi càu nhàu:

- Mặc kệ trời sáng, tao đang mơ lên Thiên thai cùng Thế Lữ đấy.

Biết là con nhỏ đã tỉnh nên Uyển Ðông vội đùa:

- Vậy cơn mưa lúc nãy là do Thiên thai chăng?

Tri Ân cố nén tiếng cười. Hạ Di ngơ ngác hỏi:

- Nhỏ này lạ, mưa đâu mà mưa? Có lẽ mày mơ một cõi nào đó như cõi của Từ Thức chăng?

Uyển Ðông ngạc nhiên hỏi:

- Sao hôm nay mày toàn nói chuyện văn chương không vậy? Trong giấc ngủ có hồn văn nào về với mấy chàng?

Hạ Di đáp ngay:

- Có cái hồn lang thang không nơi nương tựa của Uyển Ðông đó. Trời đang sáng trăng bổng la lên "mưa, mưa Hạ Di ơi" làm người ta hết hồn.

Lần này Tri Ân và Uyển Ðông bật cười lớn. Uyển Ðông cố nói:

- Nhưng có mưa thật mà, hỏi Tri Ân xem.

Hạ Di vươn vai ngồi dậy nói:

- Tri Ân, lấy giùm cái khăn ướt một chút. Nếu không, Hạ Di mắt nhắm mắt mở đạp nhầm đầu ai họ lại hét lên: "Núi sập, núi sập" nữa thì rõ khổ.

Thế ra Hạ Di đã biết ai đó thay trời làm mưa. Chưa ai sai Tri Ân như vậy. Thế mà sáng nay Tri Ân đành đi lấy cái khăn ướt của Hạ Di.

- Nè công nương. Vì tôi thương mọi người bị nạn núi đè nên lấy khăn giùm đó. Lau mặt đi rồi chuẩn bị bữa sáng cho mọi người giùm.

Uyển Ðông nhảy xuống khỏi chỗ nằm của mình. Ngay tức khắc có người la:

- Ôi cha mẹ ơi, sao lại đạp lên tay của tôi. Bộ mù hay sao?

Uyển Ðông giật mình, tránh sang chỗ khác nhưng lại nghe tiếng hét:

- Ðau, sao đạp lên chân tôi?

Uyển Ðông không dám bước nữa. Tri Ân đưa bàn tay ra:

- Ðây, cằm lấy đèn pin Uyển Ðông. Nếu không sáng mai mọi người bị thương hết.

Uyên Ðông đưa tay nhận cây đèn pin. Và bước từng bước thận trọng. Tiếng lúc nãy lại vang lên:

- Sư tử Hà Ðông, đúng là sư tử...

Từ lúc nãy, biết mình có lỗi nên Uyên Ðông im lặng. Lần này không thể nữa. Cô bé lia đèn pin trở lại:

- Ừ, sư tử Hà Ðông đây, có gì không mà nói. Biết lỗi người ta im lặng vậy mà cứ ép người ta hoài.

Anh chàng như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt vội im thin thít. Hạ Di khúc khích cười, còn Tri Ân thì làu bàu nói:

- Ai cũng sợ tiếng gầm gừ của sư tử. Biết vậy phải hét lên mới được Uyển Ðông à!

Hạ Di đế thêm vào:

- Ðã mang tiếng là sư tử thì dữ luôn cho đỡ tức. Nào có ai tránh đường cho hai nương nương đi hay không?

Cả ba đi về phía bếp để chuẩn bị thức ăn sáng, vừa cười khúc khích. Tri Ân nói nhỏ:

- Cái cơn mưa nhân tạo ấy đã được vào nhật ký rồi. Uyển Ðông có biết ai không?

Uyển Ðông ngây ngô lắc đầu, một tiếng nói cất lên làm cả ba giật mình:

- Cho Anh Tuấn phụ với được không?

Anh Tuấn đang đứng cạnh Hạ Di, Hạ Di vội đưa hộp cá cho Anh Tuấn:

- Chẳng có ai tự chơi đầu. Nào xin mời.

Những câu chuyện không đầu không đũa vang lên. Chắc chắn là có chuyện ai đó làm mưa nhân tạo. Hoàng lép nằm yên, chóc chóc lại giật mình mà chẳng nói tiếng nào...

Vẫn khung của lớp đó. Hạ Di nhìn quay rồi nói:

- Ê, Uyển Ðông, chúng nó biến đâu mất rồi. Lấy đi!

Không chờ Hạ Di nhắc lần thứ hai, Uyển Ðông đã lấy lá thư của Mộng Uyên và Tuấn mập ra.

- Ðây rồi, không biết một tuần rồi chắc có điều mới không?

Hạ Di toét miệng cười:

- Chắc chắn là có. Lúc trước mỗi ngày một thư. Còn bữa nay, gộp tất cả những câu chuyện vui buồn của một tuần lại mà.

Uyển Ðông định cho thư vào cặp đem về nhà. Nhưng Hạ Di phán:

- Hôm nay mọi người đều mệt vì cắm trại nên chẳng ai đụng đến tụi mình. Ðọc đi.

Uyển Ðông tin tưởng vào sự phán đoán của Hạ Di nên vội bóc thư Mộng Uyên ra đọc:

"Anh Tuấn!

Mấy ngày cắm trại, tìm cách gần Anh Tuấn mà không thể. Ðôi lúc Uyên tự hỏi có phải Anh Tuấn đang tránh mặt Uyên, hay sợ bạn bè để ý đến nên chẳng bao giờ Anh Tuấn nói chuyện với Uyên.

Khác với những lời lẽ trong thư, ở ngoài Anh Tuấn lạnh lùng khó chịu. Tại sao vậy Anh Tuấn?"

Ðọc tới đó Uyển Ðông dừng lại. Hạ Di gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:

- Thế là đã rõ. Mộng Uyên đã thấy sự lạnh nhạt của Anh Tuấn và nhỏ ròm nghi ngờ rồi. Ðọc thư của Tuấn mập xem.

Uyển Ðông lật xem, ngay chữ đầu tiên đã làm Uyển Ðông ngạc nhiên. Nhỏ gọi Hạ Di:

- Ê nhỏ, đây là cái gì đây?

Hạ Di ghé mặt rồi nhíu mày. Một tập hợp chữ được lòng ghép một cách khéo léo Hạ Di không thể đọc rời từng chữ được. Dường như có chữ T, chữ H, chữ A, còn chữ kia là chữ gì thì Hạ Di mù tịt.

Uyển Ðông hỏi:

- Ðọc ra chưa?

- Còn một chữ không đoán ra. Nào đọc nội dung để xem có tìm ra được manh mối nào chăng?

Uyển Ðông hắng giọng:

"Mộng Uyên, đã nhận thư của Uyên rồi. Một tuần suy ngẫm để rồi nói với Uyên rằng: Hãy tha lỗi cho Tuấn. Tụi mình chỉ có với nhau một tình thân bạn bè. Mộng Uyên rất dễ thương, hiền dịu, nhưng với Tuấn cũng chỉ thế mà thôi. Trái tim mình đã chứa một hình bóng khác. Một người bạn chung lớp mà Mộng Uyên biết rất rõ. Dù rằng người đó không ngoan hiền như Mộng Uyên nhưng lại chiếm trọn trái tim mình. Tình cảm mà, nó không đi theo một quy luật nào cả. Thân ái chúc những gì tốt đẹp nhất!"

Cả Uyển Ðông và Hạ Di đều ngạc nhiên. Dù sao cũng là thư của Tuấn mập gởi cho Uyên ròm. Thế nhưng chữ đầu là một tập hợp chữ lại không có bóng dáng của tên Mộng Uyên.

- Cái gì kỳ vậy nè? Rõ ràng là thư gởi cho Mộng Uyên mà.

Hạ Di gật đầu:

- Ðương nhiên, và thư nói rằng hắn đã thương một đứa con gái nào đó trong lớp mình. Không phải Mộng Uyên thì đó là ai?

Uyển Ðông cũng ngơ nghếch hẳn ra. Thà rằng Tuấn mập chỉ từ chối đơn thuần như những lần trước đó có hơn không?

- Tao tìm mãi mà chẳng thấy ai là đối tượng của Tuấn mập cả. Mi thử vận động cái đầu óc tưởng tượng phong phú của mi xem có tìm ra manh mối gì không?

Hạ Di cố suy nghĩ một lúc mà cũng thấy mình ngu ngốc. Không thể nào tìm ra được một chút gì. Cô bé nói đùa:

- Không ngoan hiền như Mộng Uyên nhưng cũng không dữ như sư tử Hà Ðông và bà chằn lửa Hạ Di đâu. Loại hai đứa mình ra khỏi vòng yếu nghiệt. Như vậy thì ai?

Ðây là lớp chuyên tự nhiên nên lượng con gái ít hơn con trai nhiều. Hạ Di quanh

đi quẩn lại rồi hỏi:

- Lẽ nào là Hà Thanh?

Uyển Ðông lắc đầu nguầy nguậy:

- Không bao giờ có. Mi thừa biết Tuấn mập bởi mình thích gọi thế. Hắn đẹp trai học giỏi có nhiều tài vặt. Mi coi ai xứng với hắn đã chứ?

Hạ Di bối rối lắc đầu:

- Thôi đừng suy nghĩ lung tung. Ta sẽ thay Mộng Uyên moi cho ra cái tên cô nàng mà hắn yêu thương. Ðược chưa Uyển Ðông.

Thực ra cũng không còn cách nào khác nữa nên Uyển Ðông đành gật đầu. Cả hai đứng lên rời chỗ ngồi, thong thả ra về. Gót giày lạo xạo trên đường sỏi. Một tiếng soạt làm Hạ Di quay phắt người lại. Chẳng thấy gì, Uyển Ðông cười:

- Ðôi lúc tao thấy mi đa nghi như Tào Tháo.

Hạ Di chỉ lắc đầu:

- Tao cảm giác có ai đang theo mình. Nhưng giờ cũng không có gì để lo lắng. Bye bye!

Cả hai chia tay nhau, đúng lúc đó trong sân trường ló ra hai cái đầu. Hoàng lép đưa một ngón tay lên:

- Công nhận độc chiêu. Mộng Uyên yêu mi thật. Nhưng người đứng giữa những lá thư đó là Uyển Ðông và Hạ Di. Tại sao mi nghi ngờ?

Anh Tuấn cười:

- Từ cái tờ giấy viết thư. Sau đó tao có nhìn kỹ và nhận ra đôi nét quen thuộc của Uyển Ðông dù công nhận nó là sư phụ trong vấn đề giả chử. Mi có nghe Hạ Di và Uyển Ðông nói gì không?

Hoàng lép lại gật đầu, nhưng rồi hắn ta ra vẻ quan trọng:

- Tao nghe Hạ Di có đọc cái chữ đầu tiên mà không thể đọc ra. Nó kêu đó là một tập hợp chữ gồm chữ A, chữ H, chữ T, và một chữ mà Hạ Di chưa đọc ra.

Anh Tuấn bất giác nói:

- Con nhỏ thông minh quá. Chữ còn lại rồi nhỏ cũng tìm ra. Nhưng lúc đó tao đã nói hết những điều cần nói. Còn gì nữa không?

Hoàng lép lại nhăn trán như cố nhớ cho hết những điều nghe được. Rồi chú ta thở dài:

- Bây giờ là mấy giờ rồi?

Anh Tuấn ngạc nhiên:

- Chi vậy? Mười hai giờ mười lăm phút rồi.

Hoàng lép gật đầu:

- Ðúng, đúng. Mày đưa tao đi uống nước rồi tao mới nhớ. Nếu không tao quên biệt mọi thứ.

Anh Tuấn nhăn nhó như con khỉ ăn phải ớt. Biết không thể khác được nên cố vét sạch túi trước, túi sau, cặp sách. Cuối cùng đếm tới đống tiền lẻ cũng đủ hai ly chè.

Tuấn bảo:

- Ðược rồi, đồ quỷ, đi! Mai mốt tới phiên mày, mày nhớ cho là gấp hai lần đấy nhé. Lúc đó đừng lạy lục tao à! Tao nghi con nhỏ Uyển Ðông nó xé xác mày quá.

Khi đã cho một nửa ly chè vô bụng rồi. Hoàng lép mới tiết lộ:

- Tao nghe nhỏ Hạ Di phân tích: con nhỏ mày yêu không ngoan hiền, nhưng chắc không như sư tử Hà Ðông và bà chằn lửa Hạ Di. Tụi nó cho ra ngoài vòng yêu nghiệt. Nó tìm mải trong lớp mà chẳng tìm được một ai khá để cho mày yêu.

Anh Tuấn cười nhẹ nhàng rồi hỏi tiếp:

- Rồi Hạ Di tính sao?

- Sẽ thay mặt Mộng Uyên hỏi cho ra cô gái đó.

Lần này thì Anh Tuấn cười khoái chí lắm.

- Ðó, mày thấy tao nói đúng hay không? Mọi chuyện đều từ đó mà ra. Cả hai đâu ngờ rằng tao đã biết mọi chuyện. Gậy ông lại đập lưng ông thôi. Rồi mày sẽ thấy nhiều điều hay ho tuyệt vời nữa.

Hoàng lép giờ mới thấy, thì ra Anh Tuấn đã biết hết. Anh chàng chỉ vờ ngây ngô. Không biết Hạ Di có nhận ra không nhỉ? Nếu biết được, cô bé sẽ xử sự ra sao?

Uyển Ðông đưa đôi mắt tìm kiếm mà cây bút đó không biết nó chạy đi đâu.

- Ê Hạ Di, có lấy cây bút đỏ của tao không?

Từ bàn trên Hạ Di đáp:

- Không, tao có mà.

- Vậy thì nó ở đâu?

Ðôi mắt nhìn lơ đểnh, bổng phát hiện cây bút đang nằm trong tay Hoàng lép và cái tay đó đang đở cái đầu cá trê của anh chàng. Uyển Ðông mím môi cầm cây thước, phát một cái vào tay Hoàng lép. Hoàng bất ngờ nên hốt hoảng:

- Ái, đau.

Vẫn là giờ toán, thầy toán nhìn xuống thấy khuôn mặt đang nhăn nhó của Hoàng lép và dữ dằn của Uyển Ðông thầy gọi:

- Uyển Ðông, cái gì vậy?

Uyển Ðông đứng lên mắt nhìn lấm lét:

- Thưa thầy em lấy thước đánh vào tay Hoàng lép ạ!

- Nhưng tại sao em đánh bạn?

- Lép lấy cây viết của em mà không nói cho em biết.

- À chỉ một chuyện đơn giản thế thôi mà em lại đánh bạn. Sao em hung dữ vậy? Lên đây.

Hoàng lép vội đứng lên theo:

- Thưa thầy không có gì đâu ạ! Em bất ngờ nên la lên đó thôi ạ.

Nhưng lần này thầy toán lắc đầu:

- Tại sao em hay bênh vực cho Uyển Ðông. Lần trước em đã lấy đá làm phỏng chân bạn. Lần này thì đánh bạn. Lên đây ngay!

Uyển Ðông mím môi đứng dậy lên bảng. Cô bé khép nép đến bên thầy, đôi mắt nhìn thầy sợ sệt.

- Ðưa tay ra!

Uyển Ðông im lặng nhìn thầy rồi chậm chậm đưa tay ra. Cả lớp im phăng phắc. Không ai ngờ Uyển Ðông bị phạt.

- Tôi gỏ tay em để lần sau em đừng đánh bạn nữa.

Ðôi mắt Uyển Ðông long lanh nước. Hạ Di vội đứng dậy:

- Thưa thầy, Uyển Ðông hay đùa chứ không ác ý gì đâu thầy ạ!

- Em ngồi xuống, có muốn tôi phạt em hay không? Nào Uyển Ðông, thẳng tay ra.

Cả đám cắn răng chờ cây thước gỏ xuống đôi bàn tay trắng, nhỏ nhắn của Uyển Ðông.

- Bốp.

Một tiếng gỏ khô khóc vang lên. Uyển Ðông giật mình. Hoàng lép cảm thấy mình đau thêm. Ðôi mắt Uyển Ðông nhìn xuống đất, giọng thầy lạnh tanh:

- Tôi phạt em một roi để em không còn đánh bạn trong giờ học gây mất trật tự. Em về chổ đi.

- Cảm ơn thầy!

Uyển Ðông đi chậm về chổ của mình, không nhìn ai cả. Hoàng lép nhìn bằng đôi mắt như đang xin lổi. Nhưng Uyển Ðông chẳng để ý. Hoàng lép ghi vội tờ giấy đẩy qua:

- Cho mình xin lổi.

Nhưng Uyển Ðông hất ngay tờ giấy xuống đất. Khuôn mặt Uyển Ðông kín bưng, trách móc. Hoàng lép thấy mình bứt rứt, khó xử. Lại thêm một tờ giấy được đẩy qua:

- Hoàng không cố ý đâu mà! Có đau không?

Số phận của nó cũng như tờ giấy trước, nằm yên lặng dưới đất. Hoàng lép khổ sở mà chẳng biết mình phải làm gì bây giờ.

Chuông hết giờ đổ, mọi người lục tục đứng lên chào thầy. Vừa ra khỏi lớp, những tiếng nói lào xào:

- Thầy nghiêm khắc với Uyển Ðông quá. Có đau không?

Những câu hỏi, những lời thông cảm, nhưng Uyển Ðông chỉ mỉm cười mà không nói gì cả. Hạ Di cầm tay Uyển Ðông kéo ra ngoài:

- Sao hôm nay tao thấy ông thầy khó chịu quá. Ðưa tay đây tao coi.

Uyển Ðông xòe bàn tay ra, một vết hằn trên bàn tay Uyển Ðông, Hạ Di đưa môi hôn nhẹ vào đó như một lời thông cảm. Uyển Ðông thở dài:

- Mi làm tao xúc động quá. Thực ra tao cũng quá quắt. Vừa thấy cây viết trên tay Hoàng lép, tao đã quất cho hắn một cây nên thân.

Hạ Di nén tiếng cười của mình nói nhỏ:

- Hắn lo lắng cho mi quá. Tại sao vậy kìa?

Nhưng Uyển Ðông vẫn vô tư như thuở nào:

- Hắn sợ tao trả đũa hắn đấy. Nếu hắn không la thầy đâu biết. Hắn xin lổi mà tao không chịu.

Hạ Di nháy mắt:

- Nhưng hắn đâu có lổi?

Uyển Ðông phì cười:

- Ừ nhỉ, hắn đâu có lổi, nhưng tao vẫn cứ giận hắn. Tao hứa sẽ không thèm nói chuyện với hắn ít nhất là hết bữa nay. Thấy ghét!

Biết Uyển Ðông đã hết giận nên Hạ Di cùng bạn đi vào lớp. Vừa thấy bóng Uyển Ðông, Hoàng lép đã vội vã bảo:

- Uyển Ðông...

Chưa nghe hết câu, Uyển Ðông đã quay phắt lại:

- Ðừng kêu tôi, tôi giận ông rồi. Tôi không muốn nói chuyện với ông nữa.

Tuấn mập chỉ kín đáo mỉm cười khi thấy vẻ khổ sở của Hoàng lép. Ở bàn trên, Trí Ân đang mở quyển sổ bìa xanh nắn nót ghi những giòng mực tím vào quyển sổ bìa xanh.

"Ngày...tháng...năm...

Uyển Ðông đánh vào tay Hoàng trong giờ toán. Vì không để ý nên Hoàng la lên. Kết quả Uyển Ðông bị thầy toán quất một roi vào tay vì làm ảnh hưởng đến trật tự lớp. Không ai nghĩ là Uyển Ðông bị đánh cả. Hoàng xót xa cho cái đau của Uyển Ðông hơn là cái tay mình bị Uyển Ðông đánh. Giờ Uyển Ðông tuyên bố chiến tranh lạnh với Minh Hoàng..."

Chấm dứt những dòng mực tím, từ bàn Uyển Ðông vọng lên tiếng nói của Hoàng lép:

- Ngộ chưa, bị thầy đánh cái là giận người ta à? Ít nhất Hoàng cũng bị một roi như ai chứ bộ!

Lần này thì Uyển Ðông sừng sộ. Cô bé ấn cái thước vào tay Hoàng lép rồi hét lên:

- Nếu cảm thấy tức tối quá thì đập đi cho hả giận.

Hoàng lép quăng cây thước đi, Uyển Ðông lại hét lên:

- Ai biểu ông quăng cây thước của tôi. Bắt đền cho tôi.

Mọi người đều ngồi nhìn Uyển Ðông hành hạ Hoàng lép mà chẳng dám nói một tiếng nào. Chỉ riêng Anh Tuấn tủm tỉm cười nói:

- Thôi Uyển Ðông, người ta bảo thương nhau lắm cắn nhau đau. Uyển Ðông không thương hắn thì đừng cắn hắn nữa được không?

Uyển Ðông đang định nói gì đó thì tiếng chuông vào lớp vang lên và cô giáo dạy văn bước vào. Uyển Ðông cắn răng ngồi viết bài còn Hoàng lép chốc chốc lại nhìn qua Uyển Ðông để xem cô bé đang làm gì. Nhưng Uyển Ðông cứ xem như chẳng có chuyện gì cả. Một tờ giấy từ bàn Hạ Di chuyển xuống.

"Uyển Ðông, mi có nhớ hôm nào tao nói với mi, giả thiết Hoàng lép yêu mi thì sao? Mi bảo rằng chẳng bao giờ có. Nhưng tao thì tao biết có đấy Uyển Ðông à! Bây giờ phải tính sao?"

Uyển Ðông đọc tờ giấy tay chuyền cho Hạ Di một cục kẹo dừa. Còn cô cũng cho một cục vào miệng mình nhai nhóp nhép.

Lát sau, miếng giấy được chuyển qua cho Ha Dị Cô bé cắm cúi đọc.

"Mi nhìn lầm đó Hạ Di. Hoàng lép sợ tao còn hơn sợ cọp. Làm gì có chuyện yêu tao. Ðừng lo chuyện đó chỉ là tưởng tượng của cái đầu rắc rối của mi. Ðể coi tao hành hạ Hoàng lép nè!"

- Hạ Di, đọc đoạn văn này cho cô.

Hạ Di đứng bật lên, Tuân mập chuyền quyển sách qua và chỉ đoạn cần đọc. Hạ Di đẩy cục kẹo qua một bên, má cô bé phùng lên ngộ Nghĩnh. Anh Tuấn, Uyển Ðông che miệng cười. Cô giáo hỏi:

- Miệng em sao vậy Hạ Di?

Hạ Di ú ớ, nhưng ngay tức khắc, Hạ Di ngượng nghịu:

- Thưa cô, em đang mọc răng khôn nên sưng miệng a.

- Em có đoc được không?

- Dạ được cô ạ!

Uyển Ðông thở ra nhè nhẹ như mình vừa thoát nạn. Dù cô giáo không phát hiện, nhưng quyển nhật ký đã thêm những dòng mực tím.

"Giờ Văn, Hạ Di ăn kẹo trong lớp. Cô giáo gọi, Anh Tuấn cứu nguy, Hạ Di nói dối với cô là bị mọc răng khôn nhưng thực sự là viên kẹo không kịp nhổ ra để đọc bài..."

Hạ Di nằm trên chiếc võng đung đưa, trước mặt là lá thư của Anh Tuấn với hợp chữ rối rắm. Tiếng Uyển Ðông chua lè từ ngoài cổng:

- Ôi giời ơi, tại sao giờ này đã nằm dài nằm dọc thế kia?

Hạ Di mỉm cười nghĩ: "Người chưa xuất hiện đã nghe tiếng nói rồi".

- Uyển Ðông, chưa gì mà nghe nhỏ la rồi. Tao mới học bài muốn mỏi miệng, muốn lời hai mặt nên nằm đây nghỉ ngơi.

Tiếng cười Uyển Ðông giòn tan, cô bé đến bên Hạ Di, dứ dứ chân tay trước mặt Hạ Di.

- À thì ra đây là điều Hạ Di nghỉ ngợi đây sao? Tìm ra chữ còn lại là gì chưa?

Hạ Di ỉu xìu lắc đầu:

- Những chữ khác đều đúng. Riêng cái chữ quỉ quái vòng một vòng, bao lấy ba chử kia, nhưng lại luồn vào nhửng chử kia một cách khéo léo mới nói chứ. Ủa...

Ðang nói bỗng nhiên Hạ Di ngưng lại. Uyển Ðông ghé mắt nhìn rồi hỏi:

- Cái gì vậy, mày đã nhận ra chữ đó rồi hả?

Hạ Di gật đầu:

- Ðúng vậy, có điều mày biết chữ gì không?

Uyển Ðông lắc đầu:

- Mày cũng thừa biết là tao không biết mà.

- Chữ D, mày hiểu không?

Ðôi mắt Uyển Ðông mở tròn rồi đọc như mơ:

- Vậy là bốn chữ A, H, T, D quấn lấy nhau. Nếu mày để ý thì đó là bốn chữ cái của tên Anh Tuấn và Hạ Di.

Hạ Di ngạc nhiên đến nỗi không tin vào sự suy luận của chính mình.

- Mày làm sao vậy?

- Không thể như vậy được. Có lẻ đó là chử O chăng?

Nhưng Uyển Ðông đã lắc đầu nguầy nguậy:

- Giờ thì tao đã nhìn rõ. Ðó là chữ D chứ không phải O. Lẽ nào Tuấn mập lại yêu mày hả Hạ Di?

Hạ Di cũng không ngờ như vậy. Cô bé với lấy bức thư mà Hạ Di chưa kịp đọc vì bận suy nghĩ về những chữ cái được lồng một cách công phu.

"Mộng Uyên biết không, tôi yêu cô bé lắm và mỗi ngày lại thấy yêu hơn. Tôi thích sự cồn cào của những cơn đói. Tôi thích sự phong phú của biển cả mà ít thích sự yên tỉnh. Có phải vì thế mà tôi yêu cô bé chăng? Cô bé dữ lắm đấy Mộng Uyên à! Chẳng ngoan hiền chút nào, nhưng tôi ngu ngốc nhận thấy trong đó có những nét thật quyến rủ...

Cô bé như một quyển sách khó đọc, nhưng càng đọc càng hấp dẩn. Tôi đang cố tận dụng những điều kiện tôi có để đến gần em hơn. Mộng Uyên có chúc cho tôi hay không?"

Giờ đây Hạ Di đã biết rõ người con gái giấu tên mà Hạ Di cùng Uyển Ðông suy đoán lại chính là cô bé. Nhưng cô bé vẫn không hiểu tại sao như vậy.

- Thằng này ghê thiệt. Dám yêu Hạ Di mà không sợ tụi mình trừng phạt sao?

Hạ Di không nghĩ về điều đó nữa, cô bé bật lên:

- Dường như Anh Tuấn biết tụi mình đã chơi trò viết thư thì phải. Bây giờ anh chàng đang làm điều mình đã làm thôi.

Uyển Ðông hỏi lại:

- Vậy có nghĩa hắn ta không yêu mi. Ðơn giản chỉ muốn trả đũa thôi.

Hạ Di suy tư:

- Cũng có thể là như thế. Nhưng cũng có thể anh chàng lợi dụng những lá thư này để tỏ tình mà thôi.

Uyển Ðông bỗng hăng hái hẳn lên. Cô bé thảo ngay bức thư rồi đưa cho Hạ Di. Cô mở ra đọc.

"Anh Tuấn ơi, chỉ nghe Anh Tuấn nói, Mộng Uyên đã tưởng tượng ra cô bé đó. Nhưng Anh Tuấn có bị lầm lẩn không? Cô bé chỉ biết học và biết đùa mà không nghĩ về một điều gì khác. Cô bé vô tư thế kia mà.

Anh Tuấn có biết rõ không, cô bé dữ lắm chứ không hiền. Lại thích đùa ngay trên sự thật của mọi người. Anh Tuấn đâu chịu đựng được những điều trên phải không. Thôi đừng nghĩ vớ vẩn nữa nhé..."

Hạ Di mỉm cười khi đọc những dòng chữ này và thấy ngộ khi mình phải đóng vai một người khác để nói về mình.

- Mày nghĩ sao Hạ Di?

Hạ Di phẩy tay:

- Tốt, nhưng tao đang tìm cách để chứng tỏ rằng, gậy ông chẳng bao giờ đập được lưng ông.

- Có nghĩa là sao?

- Ủa sao hôm nay mày chậm tiêu vậy. Vẫn viết thư nhưng cứ để cho hai lá thư đi với nhau mà không cần qua trung gian nữa.

Uyển Ðông tưởng tượng ra vẻ ngạc nhiên của cả hai người mà cười lớn một cách khoái chí.

- Có chuyện gì mà vui vậy Uyển Ðông?

Nụ cười được Uyển Ðông kéo thắng cho nằm yên trên môi một thoáng rồi tắt ngắm.

- Ủa sao ông biết tôi sang đây?

- Ðương nhiên là biết vì đó là điều hiển nhiên mà.

- Nhưng ông tìm tôi có chuyện gì?

Hoàng lép không nói chuyện với Uyển Ðông nữa mà chỉ nói với Hạ Di:

- Công nhận mấy nàng nghịch ngợm có tiếng thiệt. Giờ Mộng Uyên yêu Anh Tuấn rồi làm sao?

Cũng không còn gì phải giấu nên Hạ Di thở dài:

- Ðúng là không ngờ Anh Tuấn lại không yêu Mộng Uyên. Tụi này chẳng có ý nghĩ phá phách. Cơ bản là giúp cho Mộng Uyên đến gần Anh Tuấn thôi.

Uyển Ðông vẫn giở lý lẻ cũ kỷ của mình:

- Anh Tuấn làm thế là không được. Mộng Uyên yêu Tuấn mập, Tuấn mập phải yêu lại chứ!

Hoàng lép đưa một ngón tay ra nhắc nhở:

- Nhớ lấy điều đó đấy nhé. Nếu ai yêu Uyển Ðông thì Uyển Ðông tính sao?

Uyển Ðông lở miệng nói luôn:

- Ai yêu mình thì mình yêu lại. Nếu không mang tội. Nhưng có một số người thà mang tội chứ nhất định không yêu họ.

Cả Hạ Di lẫn Hoàng lép đều ngạc nhiên. Hạ Di cười phá lên. Uyển Ðông gắt:

- Cái gì mà cười dữ vậy? Còn ông này nữa, ông luôn luôn chọc tôi không à. Lúc nào tôi chọc tới ông là tôi nghe ông hét lên rồi chính tiếng hét của ông làm hại tôi.

Hoàng lép chẳng biết nói sao bèn vuốt nhẹ một câu:

- Uyển Ðông chẳng sợ gì ai thì hơi đâu phải giữ gìn.

Uyển Ðông lắc đầu:

- Bạn bè cãi bao nhiêu cũng được nhưng đừng đụng tới thầy cô giáọ Uyển Ðông sợ cây thước của thầy toán.

Uyển Ðông là thế, rất nghịch ngợm, bướng bỉnh nhưng lại vô cùng thật lòng. Hoàng mến Uyển Ðông vì vậy nhưng làm sao để nói rõ lòng mình khi Uyển Ðông không tạo một điều kiện gì cả. Còn Hoàng thì chẳng hiểu có thể bắt đầu từ đâu bây giờ.

- Ủa, sao im lặng vậy Hoàng?

Hạ Di nhìn Hoàng bằng đôi mắt cười cợt. Không hiểu sao Hoàng nghĩ rằng Hạ Di biết hết những điều Hoàng đang suy nghĩ.

- Hạ Di, ngày mai có đi lao động hay không?

- Ðương nhiên là có.

- Thôi Hoàng về đây hẹn gặp lại.

- Ủa chỉ hỏi chừng đó chuyện thôi sao?

Nhìn Hạ Di, Hoàng lép gật đầu:

- Những điều Hoàng muốn nói, Hạ Di biết cả rồi, đúng không?

Nói rồi nháy mắt một cách lém lỉnh, Hoàng lép đi cũng nhanh như khi đến. Uyển Ðông thở dài:

- Nó muốn nói điều gì vậy?

Hạ Di giả bộ ngơ ngác.

- Ai?

- Thằng đầu cá trê á mà!

Hạ Di gật đầu:

- Thì ra vậy hả. Ừ Hoàng lép nói rằng hắn yêu mi thật lòng đó Uyển Ðông.

Uyển Ðông tưởng mình nghe lầm, nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Di, Uyển Ðông lắc đầu:

- Em đây còn bé lắm mấy anh ơi...

Hạ Di cùng Uyển Ðông phá ra cười. Thế nhưng những ý nghỉ về Anh Tuấn trở lại xoay trong đầu Hạ Di. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao Tuấn mập dám yêu Hạ Di bà chằn lửa của lớp chuyên này? Hẳn lúc viết lá thư này Anh Tuấn đã vận dụng hết lòng cam đảm của hắn. Ðược rồi, sẽ có những pha tuyệt hay dành cho lòng can đảm của Anh Tuấn- quan phụ mẫu ạ!

Hôm nay lớp Hạ Di và Uyển Ðông lao động, quét rác trong sân trường. Những chiếc lá của mấy cây bàng đỏ oi, những đóa hoa khô của chị điệp vàng rải rác trên lối đi. Ðây đó là những cánh hoa đỏ của chàng phượng vĩ. Sắp đến hè rồi, thế là chuẩn bị chia tay ba tháng.

Uyển Ðông cầm cây chổi vừa quét vừa báo với Hạ Di:

- Ê nhỏ, lúc này mày có xem mạch cho Mộng Uyên không?

Hạ Di gật đầu đáp:

- Có chứ sao. Mạch một trăm hai mươi nhịp một phút. Tim đập như thế sao, lưu lượng máu đang dồn về não bộ. Tay chân bải hoải.

Uyển Ðông đứng im nghe Hạ Di nói. Cái mái tóc tém ngổ ngáo trong bộ đồ tây bình thường của Hạ Di nhìn hay hay sao ấy. Một sợi tơ từ trên trời rơi xuống. Ồ không, trên chàng phượng vĩ thì đúng hơn. Uyển Ðông trố mắt nhìn cái vật gì đó xoay xoay đầu sợi tơ. Vật đó rơi xuống gần xuống gần cho tới khi nó đáp vào cái gáy phủ vài sợi tóc của cái đuôi chuột của Hạ Di. Lúc đó Uyển Ðông mới phát hiện.

- A, con sâu, Hạ Di ơi!

- Ðâu?

- Trên cổ mi!

- Trời đất ơi. Á, ghê quá!

Uyển Ðông không biết tại sao Ha Di lại sợ đến vậy. Cô bé nhảy loi choi.

- Bắt giùm tao Uyển Ðông?

Nhìn con sâu đen xì, ngo ngoe, Uyển Ðông thấy mình nổi da gà. Uyển Ðông run giọng:

- Tao cũng sợ, hắn chui vào cổ áo của mi rồi.

Như nghe một tin báo tử, Hạ Di trợn mắt nhưng rồi cô bé khuỵu ngay xuống. Uyển Ðông hét lên:

- Giời ơi, nhỏ Hạ Di xỉu rồi.

Cả lớp vất đồ chạy lại. Tiếng Anh Tuấn lớn nhất:

- Sao vậy?

Chàng lao vào Hạ Di và đở cô bé dậy. Uyển Ðông nói nhanh:

- Con sâu trong cổ áo Hạ Di.

Anh Tuấn thở mạnh, vạch cổ áo trên làn da trắng là con sâu đang bò lơn nhơn. Anh Tuấn lấy tay bắt sâu vụt đi thật xa rồi lay gọi Hạ Di:

- Hạ Di, tỉnh dậy nè Hạ Di! Tuấn bắt sâu cho Hạ Di rồi.

Hoàng lép từ đâu sấn vào đưa cái khăn ướt cho Anh Tuấn. Anh Tuấn lau nhẹ vầng trán đẩm mồ hôi cho Hạ Di, Uyển Ðông cầm tay Hạ Di lo lắng:

- Hạ Di, nghe gọi hay không, hết sâu rồi, dậy đi nhỏ.

Không biết vì cái khăn ướt trên tay Anh Tuấn hay là tiếng gọi tha thiết từ Uyển Ðông mà Hạ Di từ từ mở mắt. Cô bé nhìn mọi người xung quanh mình. Rồi bỗng nhiên cô bé phát hiện ra mình đang ở trong vòng tay Anh Tuấn. Cô bé liền cố trổi dậy. Uyển Ðông vổ về:

- Nào khỏe hẳn chưa đã rồi dậy chứ? Nằm yên một lúc đi.

Nhưng Hạ Di đã cầm tay Uyển Ðông và ngồi thẳng dậy, khuôn mặt Hạ Di đỏ nhừ khi thấy mình đã nằm gọn trong tay Anh Tuấn trước bàn dân thiên hạ. Tiếng huyên náo vang lên:

- Tao không ngờ cái tướng bụi bặm của Hạ Di mà yếu bóng vía đến thế. Nhỏ xanh như tàu lá chuối làm Uyển Ðông líu cả lưỡi.

- Lần đầu tiên tao nhìn thấy quỷ sợ đến xanh mặt...

Ðâu đó là những tiếng cười, nhưng một tiếng nói khác, nó thổi vọng tới tai Hạ Di:

- Uyển Ðông thấy chưa, Anh Tuấn "cảm" nhỏ Hạ Di từ lâu lắm rồi. Hôm nay Hạ Di đã nằm gọn trong vòng tay của Anh Tuấn rồi còn gì. Vậy mà Uyển Ðông cứ cãi bướng!

Hạ Di chờ một tiếng cãi lại của Uyển Ðông, thế mà không hề có. Uyển Ðông như hiền dịu hẳn đi trước đôi mắt của Hoàng lép. Nhỏ cất tiếng:

- Có trời mới hiểu được. Lỡ nhỏ Hạ Di không hề yêu Anh Tuấn thì sao?

Hoàng lép nói ngay:

- Nếu vậy thì Hạ Di mang tội lớn, họ yêu mình mà mình không yêu họ là bị trời phạt đấy.

Không hiểu sao, Uyển Ðông bật cười. Hạ Di thấy ghét Uyển Ðông làm sao. Mọi người đã tản đi làm công việc của mình. Anh Tuấn cất tiếng hỏi:

- Hạ Di đã khỏe chưa?

Hạ Di quay nhìn Anh Tuấn, một đôi mắt thật khác lạ, xanh thẩm yêu thương. Ðôi mắt như gom hết những sắc màu của trời đất, nơi có những hoa điệp vàng, những cánh phượng đỏ rải đều trên lối đi. Nơi có ánh nắng rực rở, có tiếng gió rì rào và có cả con sâu đen xì... để nói lên một lời gì đó thật khác lạ. Hạ Di chợt thấy hai tai mình nóng bừng, lần đầu tiên cô bé thầy mình bối rối:

- Hạ Di khỏe rồi. Cám ơn Anh Tuấn nhiều nghe.

Anh Tuấn lắc đầu cười bỗng dưng Hạ Di phát hiện ra nụ cười Anh Tuấn thật quyến rủ. Cô bé đưa mắt tìm kiếm, ở đằng kia, Uyển Ðông hai tay bó gối, nhìn Hoàng lép đang làm việc và kể chuyện gì đó thật hấp dẩn cho Uyển Ðông nghe.

Dưới một gốc cây khác, Trí Ân cầm quyển sổ màu xanh, cặm cụi ghi tiếp vào đó những dòng mực tím.

"Ngày...tháng...năm...

Giờ lao động cuối năm, một con sâu vô tình một cách duyên dáng chui vào cổ áo của Hạ Di, để Anh Tuấn nói lời muốn nói. Chấm dứt một cuộc săn lùng, theo dõi lẫn nhau. Chấm dứt những bức thư sai địa chỉ. Nhật ký lớp cuối năm cũng ghi thêm một chuyện lạ, bên cạnh Hoàng lép, Uyển Ðông không có vẻ gì là sư tử Hà Ðông, dù cô bé đã làm phỏng chân Hoàng lép và đánh bạn trong giờ học. Uyển Ðông sẽ nghĩ gì khi biết ra tác giả cơn mưa nhân tạo trong giấc mơ thiên thai của Hạ Di ngày nào lại chính là Hoàng lép? Nhật ký lớp mong sao sang năm học mới, vẫn những trò đùa ngây ngô, hồn nhiên của học trò, nhưng những ánh mắt yêu thương, những tia nhìn trìu mến thay sự hận thù. À, mà tại sao Tuấn không yêu Mộng Uyên nhỉ. Trong khi chính ta, Trí Ân lại thấy Mộng Uyên thật dễ thương..."

Gấp quyển nhật ký lại, Trí Ân đưa mắt nhìn Hạ Di và Anh Tuấn, Uyển Ðông và Hoàng lép. Ðó là kết quả một "cuộc chiến" dai dẳng và gây cấn đó chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro