Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24

Vì sao các tạp chí, tuần san giải trí lại vội vã như thế? Vì sao đội paparazzi thích tìm hiểu thông tin riêng tư của các ngôi sao? Vì sao các nhà báo, tòa soạn lớn có thể ra cửa liền leo lên BMWs?

Đáp án rất đơn giản, là vì người ta thích nhìn người khác khó khăn hơn mình, đặc biệt là các triệu phú hay các ngôi sao. Vui sướng khi người gặp họa cũng là một cách giải trí cao cấp. Vẫn có câu nói như thế này: "Khi cậu khó khăn hơn tôi, tất cả mọi chuyện đều là chuyện cười!"

Đương nhiên, nam chính trên trang nhất trong kỳ báo lần này mọi người đều biết, chúng ta trừng phạt Ninh Mặc là đúng tội. Bây giờ đã là một tháng sau khi tai nạn xảy ra. Một tháng này, Ninh Mặc nằm viện, Quan Thước Hạ chỉ đi lại giữa hai địa điểm là bệnh viện và trường học, mệt hơn cả chó, vài lần mệt quá đều ngủ luôn trên giường trông bệnh nhân. Thật ra, Quan Thước Hạ còn muốn xảy ra tình huống máu chó như trong phim, sau khi bị tai nạn, Ninh Mặc có thể quên hết mọi chuyện về Diêu Đình. Nhưng giấc mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ.

Cho người tìm lâu như vậy vẫn chưa tìm được người nhà của nạn nhân, Quan Thước Hạ và mẹ Ninh không ngờ bọn họ sẽ dùng cách này để gặp mặt.

Người nhà nạn nhân biết tin từ một người đồng hương. Cả tháng không hề gọi điện về báo bình an, nam chủ nhân trong nhà bị xe đâm, còn là nửa người tàn phế! Kết quả là, tìm phóng viên một tòa soạn để đưa tin. Phóng viên người ta cũng không phải là uống nước lớn lên, giật tít rất hiệu quả, rất hấp dẫn người xem. Tiêu đề chính viết "Dân thường và ô tô phượng hoàng, ai cứng hơn?" và thêm tiêu đề phụ "Con cháu cán bộ cấp cao gây tai nạn, người bán đồ ăn vô tội bị nguy hiểm tính mạng!"

Bài báo kia không đưa ảnh chụp hiện trường lên, chỉ miêu tả tình trạng người bệnh nằm trên giường. Đầu băng bó, mũi thở oxy, tay đặt trên tấm chăn màu trắng, trên tay cắm ống tiêm, còn có cả ảnh chụp người nhà nạn nhân đứng che mặt, khóc đến đáng thương.

Tạp chí của tòa soạn đó bán đắt như tôm tươi, có lẽ là kỳ tích năm mươi năm chưa gặp bao giờ, suốt đêm in thêm hai lần nhưng vẫn không theo kịp tốc độ tiêu thụ. Sau đó, một tòa soạn khác cũng bắt đầu đi phỏng vấn người bán đồ ăn, rồi sau nữa lại có một tòa soạn nhờ quan hệ mà biết nam chính của câu chuyện cũng nằm trong bệnh viện, liền canh chừng suốt đêm ở đó chờ cơ hội.

Một tuần sau, phóng viên bí mật kia phải cuốn gói, tiêu đề báo chí biến thành "Tòa soạn đưa tin sai, gây ra nhiều chuyện phức tạp, cảm thấy rất có lỗi". Những tòa soạn khác có manh mối cũng không dám lên tiếng nữa.

Xảy ra chuyện như vậy, người nhà nạn nhân luống cuống, lại thêm tức giận. Hỏi được người dọn vệ sinh phòng WC tên cán bộ cấp cao đang nằm trên tầng tám. Mai phục hai ngày trên lầu tám, đúng lúc cuối tuần mẹ Ninh và Quan Thước Hạ đến. Ai ngờ, tay còn chưa chạm đến cánh cửa thì đã bị vợ nạn nhân đẩy ngã xuống sàn nhà, tiếp theo liền xông lên, bất chấp tất cả lao lên giật tóc Quan Thước Hạ.

"Các người đúng là đồ khốn nạn! Các người khiến chồng tôi biến thành cái dạng gì rồi?" Bà ta la hét chói tai.

Ban đầu Quan Thước Hạ cực kỳ bất ngờ, không có sức đẩy bà điên kia ra, chờ đến khi mẹ Ninh đứng dậy đẩy bà ta ra thì cô mới thoát được. Vợ nạn nhân dùng hết sức lực cuối cùng, móng tay xẹt qua mặt Quan Thước Hạ để lại hai vết cào rất dài, đang chảy máu.

Mấy người bảo vệ chạy tới, lôi bà ta đi, bà ta vừa khóc vừa la, tuy tay bị nắm chặt nhưng chân cũng không yên. Mẹ Ninh gọi y tá đến xử lý vết thương cho Quan Thước Hạ, nhìn cũng đau lòng, miệng cũng không biết nói gì cho phải, một viên chức ngoại giao lúc này lại lựa chọn im lặng.

Mẹ Ninh đưa Quan Thước Hạ về ký túc xá, cô không từ chối được cũng thôi. Khi về đến ký túc xá đã hơn mười một giờ, sau khi tắm rửa lên được giường đã rạng sáng.

Ba con quỷ trong ký túc xá đều biết gần đây Quan Thước Hạ rất bận, cũng thường xuyên trốn học. Lâm Sùng đợi dưới ký túc hai lần, gặp được Đồng Đồng cô nương liền đưa hoa quả và điểm tâm cho cô nàng, dặn dò hai câu: "Đã qua bữa rồi, mấy người suốt ngày ăn mì cũng không tốt, cần phải ăn nhiều hoa quả." Đồng Đồng cực kỳ xúc động, cô biết Lâm Sùng sợ Quan Thước Hạ không ăn cơm, dùng mì tôm sống qua ngày. Mọi người trong ký túc đều cảm thấy Lâm Sùng rất hợp làm hoàng tử bạch mã, mà không phải là kỵ sĩ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại đã là hơn mười rưỡi.

Mạc Lam đang nói chuyện với bạn trai qua điện thoại bằng tiếng Quảng Đông, Đồng Đồng cô nương vẫn còn nằm trên giường, còn Từ Đan Thanh đang dùng máy tính lên mạng.

Thấy Quan Thước Hạ đã thức dậy, Từ Đan Thanh nhìn cô, hỏi: "Hôm nay là cuối tuần, sao cậu không về hang ổ của cậu?"

Quan Thước Hạ xoa xoa mắt, vặn người: "Tối qua cũng định về nhưng chìa khóa lại để ở ký túc, lúc đó cũng hơn mười một giờ, mình mệt lắm rồi." Quan Thước Hạ đi về phía nhà tắm rửa mặt, Từ Đan Thanh lại quay về với máy tính.

Chỉ chốc lát sau, một tiếng kêu kinh thiên động địa làm ba người trong ký túc giật mình. Quan Thước Hạ vẫn đầy bọt kem đánh răng quanh miệng, cầm bàn chải lao ra khỏi nhà tắm. Mạc Lam cúp điện thoại, nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, lao đến bên Từ Đan Thanh vừa hét. Đồng Đồng cũng suýt lăn xuống giường, may là chăn dày nên ngã cũng không đau, trong miệng còn lẩm bẩm, còn chưa kịp chào Chu Công.

Từ Đan Thanh chỉ chỉ bức ảnh trên màn hình máy tính, tay để giữa không trung, miệng còn chưa khép lại, dường như là vẫn chưa khép lại từ lúc hét lên một tiếng kia. Quan Thước Hạ đẩy cằm cô nàng lên, nhìn trong chốc lát, xác định không phải là cằm trật khớp mới quay ra nhìn máy tính.

"Đấu vật tại bệnh viện!"

Đây là tiêu đề trên BBS, kéo xuống dưới, phía dưới có n bức ảnh. Mỗi bức ảnh đều có lời giải thích phái dưới, ví dụ như khi bà vợ nạn nhân vừa bắt đầu kéo tóc Quan Thước Hạ, phía dưới có chú thích là: "Quy tắc trò chơi, dùng một bộ phận trên cơ thể công kích đối phương, chiêu thức có thể thay đổi, trên mặt phải có biểu cảm phối hợp, cuối trò chơi sẽ có phần thưởng." Diễn viên chính là Quan Thước Hạ đứng sững sờ cạnh Từ Đan Thanh nhìn chằm chằm màn hình không hề động đậy.

"A!" Lại một tiếng hét nữa, Đồng Đồng tỉnh táo hẳn, phát hiện chứng cứ kinh người: "Mọi người nhìn xem, trên mặt bé út nhà chúng ta có vết thương!" Trong kí túc, Quan Thước Hạ đứng cuối cùng, bọn họ là chị cả, chị hai, chị ba, rồi tới Quan Thước Hạ thành bé út. Mạc Lam và Từ Đan Thanh quay lại nhìn Quan Thước Hạ, sau đó lại quay đầu lại nhìn màn hình máy tính, gật gật đầu, chỉ vào Quan Thước Hạ trăm miệng một lời: "Đúng là em rồi, bé út."

"Em ở ngoài quyến rũ người khác hay sao mà giờ bị người ta cào mặt thế?" Đồng Đồng lên tiếng, hai chữ "cào mặt" đặc biệt nhấn mạnh, Quan Thước Hạ lắc đầu, tỏ vẻ phủ định.

"Bé út, em nổi tiếng rồi. Vừa rồi chị đã tìm kiếm, trên web các trường đại học đều có bài này, hơn nữa đều nói em là người thứ ba. Theo tình hình này, nói không chừng em đi ra ngoài sẽ có chó săn đuổi theo." Từ Đan Thanh hưng phấn nói.

Không đợi Quan Thước Hạ mở miệng, ba người khác không hẹn mà cùng nói: "Bé út, em một đêm thành danh rồi!"

Khi Lâm Sùng gọi đến, bốn người đang chuẩn bị đi ăn trưa sớm. Tất nhiên lại thành Lâm Sùng mời, mọi người đồng loạt hoan hô, còn vui hơn trúng xổ số trăm vạn.

Hẹn gặp nhau ở đường đối diện "nhà ăn hồ Động Đình", bốn nữ sinh nhìn như mấy con cừu nhu nhược nhưng ăn như một đám sói đói. Cho tới bây giờ, Trung Quốc vẫn có câu danh ngôn: "Tuổi trẻ không ăn nhiều, về già tất bi thương". Ba năm nay, nhờ phúc của Quan Thước Hạ, mấy người này chưa từng khách khí với Lâm Sùng, gọi hết những đồ ăn ngon trong quán lên.

Vừa gặp Quan Thước Hạ liền chú ý tới hai miếng băng cá nhân trên mặt cô, Lâm Sùng không hỏi nhiều. Khi ngồi vào bàn, mọi người tập trung ăn, không chú ý đến ánh mắt Lâm Sùng, cho đến khi Đồng Đồng cô nương không cẩn thận nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lâm Sùng. Sợ thẹn với con cá muối vừa ăn vào bụng, Đồng Đồng không đành lòng mà nói: "Bé út một đêm thành danh, bữa cơm hôm nay để nó mời."

"Vì sao làm người nổi tiếng cũng phải trả giá, em còn không được nhận tiền cát xê đó, vốn cũng không có." Quan Thước Hạ cũng không bận tâm lắm, chỉ vào hai miếng băng cá nhân nói: "Em muốn bù lại chỗ máu vừa mất." Nói xong, cô gắp một cái móng heo đông lạnh vào bát.

"Hứ! Chị đây cũng đang phải đổ máu, còn rất mãnh liệt, chị cũng phải ăn bù." Mạc Lam lấy móng heo đã nằm trong bát Quan Thước Hạ làm của riêng. Mà máu trong lời cô nàng, thực ra là bạn hàng tháng của phụ nữ, mọi người thấy nhưng không thể trách, ở cùng nhau ba năm, bốn người đều hiểu rõ nhau. Mặt Lâm Sùng hơi đỏ, không hề hé răng.

"Có để lại sẹo không?" Người hỏi là Lâm Sùng, câu hỏi rất quan tâm Quan Thước Hạ.

"Không sao, bác sĩ nói đã tiêu viêm, đóng vảy rồi. Hơn nữa vết thương cũng không sâu, là bị móng tay cào." Quan Thước Hạ cúi đầu gắp một cái mòng giò khác, vừa ăn vừa trả lời Lâm Sùng.

Thật ra Lâm Sùng muốn hỏi bị ai cào, vì sao lại bị cào, có phải vì Ninh Mặc hay không... Cuối cùng anh vẫn không dám hỏi ra lời, Lâm Sùng hiểu, Quan Thước Hạ có giới hạn cuối cùng, cụ thể ở đâu chỉ có cô biết rõ nhất. Anh sợ mình sẽ chạm đến vạch giới hạn, mất nhiều năm mới đến gần cô, chờ cô quen, nhưng một khi Quan Thước Hạ phát tác, tất cả mọi việc đều uổng phí.
Trả lời
Ryta 11:39 AM 14-11-2015
Chương 25

Qua một trận mưa, mặt đất đều ẩm ướt. Mặc dù hai viên cảnh vệ của ông cụ Ninh không nói cho ông biết việc này nhưng bên ngoài có quá nhiều "chó săn", rất ân cần đến thăm hỏi chuyện cháu độc tôn của ông cụ . Ông cụ Ninh nghe xong, không mừng cũng không giận, trước tiên tiễn bọn họ ra về rồi cất bước về phía thư phòng, đóng cánh cửa kia lại, rất lâu không lên tiếng. Bà cụ Ninh gõ cửa cũng không để ý. Hai viên cảnh vệ vô cùng lo lắng, gọi điện cho ba mẹ Ninh báo cáo tình huống, hai người cũng 'ngựa không ngừng vó' nhanh chóng quay về.

Khi tất cả mọi người nhà họ Ninh trở về, ông Ninh hạ lệnh mọi người vào thư phòng. Không ngoài dự đoán, ông cụ rất tức giận, chỉ vào ba mẹ Ninh, nói: "Anh chị nuôi con khéo thật!", rồi lại chỉ bà Ninh nói: "Bà nuôi cháu khéo thật!"

Ông cụ khó thở đến mức mặt đỏ bừng, cùng với mái tóc hoa râm lại càng đỏ hơn. Ba Ninh và mẹ Ninh vừa nhận phê bình vừa muốn đỡ ông, chỉ sợ ông cụ không thở được mà hôn mê.

"Ba, là chúng con không biết dạy con." Mẹ Ninh cúi đầu, không dám nhìn khuôn mặt tức giận của ông.

"Cả gia đình người ta sống cũng không dễ dàng gì, chỉ có một người đàn ông ra ngoài kiếm tiền. Chị nói xem thằng khốn kiếp kia đâm người ta như vậy, nửa đời sau người ta sẽ thế nào?" Tay ông Ninh vẫn phát run, không phải sợ hãi mà là tức giận đến không thể khống chế mình, la to một câu: "Đúng là không biết dạy con! Tôi đây sẽ dạy thay anh chị, cũng không sợ việc xấu trong nhà bị truyền ra ngoài, tôi sẽ để người ta đưa thằng bé đi Bắc viện." Ông cụ Ninh nói rất thoải mái nhưng ba người còn lại rất lo lắng. Bắc viện là nơi nào? Chính là trại giam!

"Không được! Ông già rồi nên hồ đồ hả! Đó là cháu ông đấy!" Bà cụ Ninh vừa nghe liền sốt ruột, cháu mình là miếng thịt trong lòng mình, không che chở nó thì che chở ai? "Sự nghiệp của Mặc nhi vừa bắt đầu, ông làm vậy không phải là hủy tương lai của nó sao?" Bà ôm ngực, hít sâu mấy hơi mới trả lời ông cụ.

"Không phải nó cũng đã hủy tương lai của người ta ư? Tôi đã quyết, mấy người ai mà xin xỏ giúp nó, tôi cũng xử lí luôn! Cả đám người không làm tôi bớt lo!"

Ra khỏi thư phòng, người đầu tiên mẹ Ninh nghĩ đến là Quan Thước Hạ, gọi điện cho cô, muốn cô quay về đại viện một chuyến.

Quan Thước Hạ không từ chối, cô cũng biết vào lúc khí phái người lính của ông Ninh nổi lên, nói được cũng chỉ có cô, bởi vì cô rất hiểu tâm tình người già. Thế nhưng, quay về đại viện, thật sự rất khó xử. Vài năm nay, trừ ngày ba mươi Tết hoặc ngày giỗ ông nội, nếu không cửa đại viện cô cũng tránh xa, càng không có hứng thú.

Ngồi trên xe mẹ Ninh phái tới để về đại viện, đường đi cô đã từng rất quen thuộc nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng xa lạ. Quan Thước Hạ nhớ rõ xe buýt trường của bọn họ, nhớ rõ xích đu dưới tàng cây, nơi đó cô và ông nội đã từng rất vui vẻ. Khi ông cụ Quan ra đi, Quan Thước Hạ đã trốn khỏi bệnh viện. Cô không thể chấp nhận chuyện ông lão vẫn luôn cười và nói với cô: "Nhóc con này thật tinh ranh!", vẫn luôn đến ngoại ô phía Tây mua trứng gà cho cô, trong nháy mắt lại không nhúc nhích, tay lạnh như băng tuyết ngàn năm. Cho nên, Quan Thước Hạ rất ghét mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, ngay cả khi sốt 39 gần 40 độ, cô vẫn cố gắng mua thuốc trong hiệu thuốc.

Ngày Ninh Mặc gây tai nạn xe, khi bước vào bệnh viện, Quan Thước Hạ phát run, tim đập rất nhanh, cô sợ mình đi vào sẽ gặp một thi thể lạnh băng. Cô cũng không nhớ đã bao lâu mình không ăn trứng gà, hương vị đã thay đổi, không có sự quan tâm ấm áp, cho dù tự mình chạy tới trang trại ngoại ô phái Tây mua nhưng hương vị vẫn không như xưa.

Xe vào trong đại viện, liền đi thẳng đến nhà họ Ninh. Xa xa chỉ thấy mẹ Ninh lo lắng như kiến bò chảo nóng, đi qua đi lại trước cửa, chưa từng dừng bước.

Nhìn thấy Quan Thước Hạ, mẹ Ninh như nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát, nắm chặt tay cô: "Quan Quan, lúc này ông cụ sẽ không nghe ai hết, cháu phải giúp Ninh Mặc, người nhà nạn nhân chúng ta đã cho người đi an ủi, vụ này cũng không hề nhỏ."

"Bây giờ ông đang ở thư phòng ạ?" Quan Thước Hạ không thể chắc chắn mình sẽ nói được ông, nhưng ít nhất phải thử mới biết.

Mẹ Ninh gật đầu, Quan Thước Hạ an ủi bà: "Bác Ninh, bác cũng đừng lo lắng quá, hổ dữ không ăn thịt con, ông nội Ninh cũng sẽ không làm quá đâu. Hơn nữa, bên Bắc viện đều là người quen, nếu Ninh Mặc vào đó họ cũng sẽ không đối xử tệ với anh ấy, phải không?" Vụ việc này của Ninh Mặc gây hiệu ứng domino, khiến mẹ Ninh sắp mệt chết rồi. Bà tất nhiên là thích Quan Thước Hạ săn sóc nhu thuận, một cô bé tốt như vậy, bối cảnh gia đình cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, làm việc vẫn luôn có lý, có chừng mực.

Mở cảnh cửa gỗ dày kia ra, thấy ông Ninh đang ngồi sau bàn, trước mặt là bàn cờ, xem ra đã sớm biết mẹ Ninh sẽ gọi viện binh là cô. Cô cười hai tiếng, ngồi xuống đối diện. Hai người không ai mở miệng, giống như hai cao tăng đắc đạo, tĩnh toạ kia nhìn chăm chú vào bàn cờ đen trắng.

Sau bốn ván cờ, ông Ninh ném quân cờ rầu rĩ nói: "Không phải bọn chúng gọi cháu đến lấy lòng ông sao? Cháu thật không chuyên nghiệp, không nhường ông bước nào!"

"Sao ông biết là cháu đến để biện hộ chứ? Cháu cảm thấy để Ninh Mặc đến Bắc viện cũng tốt, sửa chữa tính tình anh ấy. Ninh Mặc rất thuận buồm xuôi gió, năm đó bác gái học nghiên cứu tâm lý thiếu niên cũng không phải nghiên cứu, bây giờ không phải là có sẵn đối tượng sao? Chúng ta sẽ để Ninh Mặc vào trại giam." Tròng mắt đen láy của Quan Thước Hạ nhìn thằng vào ông.

"Con nhóc này, bây giờ cháu không đau lòng mới là lạ. Ninh Mặc vừa xuất viện sẽ vào tù." Lời nói của Quan Thước Hạ đánh trúng tim đen của ông. Ninh Mặc thuộc loại người trưởng thành sớm, từ nhỏ đã có đường lớn mở sẵn, phải cho nó gặp núi băng để cọ xát trưởng thành, bằng không sẽ giống như tàu Titanic, sẽ chìm. Nói thế nào thì nó cũng là độc đinh nhà ông, ông không thể nhẫn tâm hủy nó, mấy tên chó săn phía dưới nói với ông chuyện này, ông cũng không thể không dạy dỗ Ninh Mặc một chút, nếu không nó sẽ trở thành nhị thế tổ* đây là điều ông không muốn thấy nhất.

*Nhị thế tổ: Thế hệ thứ hai của gia đình cán bộ cấp cao.

Ninh Mặc coi như là tự mình đi từng bước, cho dù phía sau anh vẫn luôn là bối cảnh gia đình to lớn. Học phí du học, tiền sinh hoạt đều do anh vất vả làm thêm kiếm được, một ngày có thể làm ba việc part-time, không hề ngửa tay xin tiền người nhà. Ninh Mặc cảm thấy bối cảnh gia đình này khiến người ta mệt mỏi. Anh bỏ ra mười phần công sức làm một việc, người ta đều sẽ cho rằng 90% là dựa vào gia đình mà anh mới có thể được như hôm nay. Anh chọn đi du học không phải vì muốn có cuộc sống hai người với Diêu Đình, hơn nửa là muốn đến một nơi không ai biết mình, để bắt đầu tự lập. Đây là nguyên nhân mà dù anh bị ông nội đánh cũng không thay đổi quyết định, việc này anh chưa từng nói với ai, vẫn chôn sâu trong lòng.

"Ông đánh giá cháu quá cao rồi, cháu là một đứa không tim không phổi." Quan Thước Hạ cười hì hì nói giỡn.

Ông cụ Ninh nghe Quan Thước Hạ nói, dường như nghĩ đến điều gì đó, nghĩ ngợi hồi lâu, ngẩng đầu nhìn vào con ngươi trong suốt của Quan Thước Hạ, thở dài một hơi, nói: "Nhóc con, có rảnh thì về thăm ba cháu đi, cha con cháu cũng sống không dễ dàng gì."

Lúc này đổi thành Quan Thước Hạ im lặng thật lâu, ông Ninh nói tiếp: "Mấy năm nay cháu không ở nhà, ba cháu cũng thường xuyên không về. Ba Ninh Mặc cũng chưa từng liều mạng như vậy. Chúng ta đều nhìn thấy hết, tất cả không phải do con nhóc cháu không ở nhà sao? Tháng trước ba cháu còn nhập viện, dạ dày không tốt, cũng sắp thủng rồi."

Lời nói của ông Ninh Quan Thước Hạ nghe vào trong lòng nhưng trên mặt vẫn không hề thay đổi: "Ha ha, cháu đã nói cháu là một đứa không tim không phổi mà."

Bữa tối ăn tại nhà họ Ninh, mẹ Ninh tự mình xuống bếp chiêu đãi công thần đã nói giúp với ông cụ Ninh. Ông cụ Ninh cũng tâm bình khí hóa ngồi trên bàn ăn xong bữa cơm. Bà cụ Ninh thế nào cũng cảm thấy rất thích cô nhóc này, không ngừng gắp rau vào bát cô. Bữa cơm này khiến Quan Thước Hạ no căng.

Chậm rãi bước ra cửa nhà họ Ninh, Quan Thước Hạ đi đến tàng cây. Cô nhớ rõ có một ảnh chụp với ông nội dưới tàng cây này, đêm đó hai ông cháu chơi xích đu ở đây, chơi đến quên trời đất. Buổi tối ngày ông nội được hạ táng, Quan Thước Hạ ôm tấm ảnh ngồi trong căn phòng mới trang hoàng lại mà khóc suốt đêm.

Cách đó không xa, nhà họ Quan đèn đuốc sáng trưng, có lẽ chủ nhân căn nhà đã về, bọn họ cơm nước xong liền ngồi trên sô pha xem ti vi, hoặc là đang tiếp khách, hoặc là ngồi trên tầng thượng ngắm sao... Mà tất cả mọi thứ đều không hề liên quan đến Quan Thước Hạ cô – một thành viên nhà họ Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thanhmai