Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tháng sau...

Từ ngày Tuấn Phi bị cảnh sát bắn chết thì cuộc sống của mọi người đã trở lại bình thường, một cuộc sống yên tỉnh. Năm tháng trôi qua thật nhanh như một cái chớp mắt vậy, không ai theo kịp. Nhưng trong năm tháng đó nó đã từ từ bình tĩnh lại với nỗi đau mất đi Vũ Trí mãi mãi, sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Vũ Trí đã được người thân mang trở về bên Anh chôn cất, mọi người đều tiễn đưa anh ấy đến sân bay và cầu mong anh ấy sẽ yên nghỉ.

***

Buổi tối Ngọc Hùng mang một tách sữa nóng vào phòng em gái mình. Khi anh ta khẽ mở cửa bước vào thì thấy nó đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trông nó lúc này thật sự rất cô đơn.

Sáu năm qua Vũ Trí luôn bên cạnh hai anh em, giờ chớp mắt cái anh ấy đã không còn nữa. Ngọc Hùng còn không thể chấp nhận được, huống chi là nguời thân thiết với anh ấy như nó chứ?

"Lâm Lâm, em uống tách sữa nóng cho dễ ngủ đi." - Ngọc Hùng bước tới gần nó và nói.

Nó xoay người qua nhìn anh trai mình với ánh mắt buồn bã.

"Dạ em cảm ơn anh hai." - Nó nhận lấy tách sữa nóng và gượng cười nhẹ.

Ngọc Hùng dùng tay xoa xoa đầu nó và nhìn ra ngoài, ánh trăng hôm nay tròn sáng quá nhưng sao lòng người đầy u buồn mãi vậy? Nó uống ngụm sữa rồi khẽ nói:

"Ken thích ngắm trăng lắm... Nhưng giờ đã không thể nữa rồi..."

Ngọc Hùng quay lại nhìn nó và buồn bã nói:

"Em đừng đau buồn nữa Lâm Lâm. Trước khi mất được nói câu ấy với em thì anh nghĩ Ken đã yên lòng rồi."

Truớc lúc Vũ Trí mất đã cố gắng nói với nó một câu "Anh yêu em, Lâm Lâm", lời của anh ấy đầy tình cảm khiến người nghe không khỏi xúc động.  Nhớ đến, nước mắt nó lại tuôn rơi không ngừng. Thật lòng nó mong muốn đây chỉ là cơn ác mộng, ngày mai thức dậy lại được thấy Vũ Trí cười nói với nó như xưa. Nhưng bao ngày qua mỗi buổi sáng thức giấc nó luôn thất vọng, mọi chuyện đã không thể trở về lúc đầu nữa rồi.

Ngọc Hùng nhẹ nhàng ôm lấy em gái của mình vào lòng và khẽ nói:

"Lúc còn sống Ken không dám bày tỏ tình cảm với em, vì lo ngại gia đình xã hội đen của mình sẽ làm liên lụy đến em..."

Nghe thấy những lời này nước mắt nó càng lúc rơi càng nhiều hơn,  cảm thấy đau lòng lắm. Tại sao một người con trai ấm áp như Vũ Trí lại phải chết? Thật ra trời cao có công bằng không đây? Ngọc Hùng buông nó ra, nghẹn ngào nói:

"Ken không thích em đau lòng, khóc lóc như vậy mãi đâu Lâm Lâm à. Ken, nó chỉ muốn em vui cười mỗi ngày thôi."

Đưa mắt nhìn về phía ánh trăng trên bầu trời, nó nhẹ gật đầu và dùng tay giật đi những giọt nước mắt đau buồn đang lăn dài trên mặt mình:

"Em đã hiểu rồi anh hai."

Ngọc Hùng cũng lau khoé mi của mình và thở ra:

"Hai anh em mình sẽ không đau buồn nữa nha."

Nó gật đầu và cố cười nhẹ:

"Mà cha mẹ đã về chưa anh hai?"

Ngọc Hùng nhìn và gật đầu:

"Về rồi đang ở dưới phòng khách đấy."

Đứng suy nghĩ một chút, rồi nó đặt tách sữa trên tay xuống và nói:

"Chúng ta xuống dưới nhà đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với mọi người."

Nói vừa dứt câu thì nó liền quay lưng đi, không để cho Ngọc Hùng cơ hội hỏi gì cả.

"Nè Lâm Lâm." - Ngọc Hùng lo lắng chạy theo.

Cha mẹ nó đang ngồi ở phòng khách làm việc, họ đều nhíu mày lại, có vẻ đang gặp khó khăn. Lúc này hai anh em nó từ lầu xuống.

"Cha mẹ, hai người có thể nghỉ tay chút không?" - Nó vừa bước tới vừa hỏi. 

Từ khi nó bị bắt cóc về thì ông Đức và bà Hồng đã không còn vô tâm nữa, hai người đã biết trân trọng gia đình hơn. Bà Hồng ngẩng đầu lên nhìn và nhỏ nhẹ hỏi:

"Con có chuyện gì sao Lâm Lâm?"

Hai anh em nó ngồi xuống bộ ghế sofa. Nó khẽ nói:

"Con đồng ý lấy anh Nam, ngày mai cha mẹ có thể cho gia đình anh ấy qua hỏi cưới."

Nghe nó nói mọi người rất ngạc nhiên. Ông Đức buột miệng hỏi:

"Con nói thật sao Lâm Lâm?"

Nó nhẹ gật đầu và nhìn cha mẹ mình nói:

"Nhưng con có một điều kiện."

Bà Hồng vỗ nhẹ lên tay nó và hỏi:

"Là điều kiện gì? Con cứ nói đi."

Nó quay sang nhìn Ngọc Hùng, kiên định nói:

"Đó là sau này anh hai muốn làm gì hay lấy ai cha mẹ đều phải đồng ý, không được phản đối."

Ngọc Hùng nghe xong liền đứng dậy hỏi:

"Em đang làm gì thế Lâm Lâm? Đây là hạnh phúc của cả đời em đấy."

Nó ngẩng đầu lên nhìn anh trai mình, mỉm cười:

"Anh hai à, em biết rõ mình đang làm gì mà. Và hơn nữa em tin anh Nam yêu thương em thật lòng."

Ngọc Hùng bất lực ngã xuống sofa, tại sao em gái của anh ta lại phải chịu nhiều đau khổ như thế? Ông Đức vội gật đầu:

"Được, cha mẹ đồng ý với điều kiện của con."

Dù không muốn thể nào chăng nữa thì ông Đức cũng không còn cách nào khác khi công ty đang gặp khó khăn rất lớn, chỉ khi nó và Hải Nam kết hôn thì mọi khó khăn mới được giải quyết. Nó cố cười nói:

"Thế nhờ cha mẹ liên lạc với gia đình anh Nam nha."

Bà Hồng buồn bã gật đầu:

"Ừ... chút mẹ sẽ gọi cho bác Vân."

Nó thở dài và đứng dậy:

"Thôi con ra ngoài chút nha."

Ngọc Hùng vội đứng dậy hỏi:

"Em đi đâu? Anh lấy xe chở em đi."

Nó lắc đầu từ chối:

"Không cần đâu em chỉ muốn đi dạo chút thôi, em sẽ về sớm mà anh hai cứ yên tâm đi."

Ngọc Hùng nhìn vẻ mặt nó hình như muốn được yên tỉnh nên anh ta gật đầu:

"Vậy em nhớ cẩn thận nha."

Rời khỏi nhà mình nó bắt xe đi đến một nơi, đó là nhà của Hoàng Minh. Tự nhiên nó muốn gặp anh, thôi xem như đây là lần cuối nó gặp riêng anh đi. Ngày mai nó đã chính thức là vợ sắp cưới của Hải Nam rồi, chẳng còn tự do nữa.

Đến trước cửa nhà đúng lúc Hoàng Minh từ trong bước ra đang tính đi đâu đó. Anh và nó ngạc nhiên đứng yên nhìn nhau, trong lòng hai người lúc này đều bối rối không biết nên nói gì. Ít lâu sau đó nó mở lời trước:

"A Minh, tôi muốn nói chuyện riêng với anh chút."

Hoàng Minh có chút do dự nhưng sau đó cũng gật đầu:

"Ừ cũng được..."

Rồi cả hai bước cùng với nhau trên con đường nhỏ, dưới bầu trời đầy sao. Hoàng Minh bỏ hai tay vào túi quần mà khẽ bước đi:

"Cô muốn nói gì với tôi?..."

Nó cũng đang khẽ bước đi, khi nghe anh hỏi thì nhẹ nhàng mỉm cười:

"Em yêu anh..."

Nó nói thật khẽ, giống như không muốn ai nghe thấy được. Nhưng đáng tiếc, nó đang ở một nơi vô cùng yên tỉnh, dù nói nhỏ như thế nào thì những người bên cạnh cũng có thể nghe thấy rất rõ. Hoàng Minh nghe được câu nói đó liền đứng lại, anh có phải đã nghe lầm rồi không? Anh quay lại nhìn, nó đang khoác trên người một chiếc đầm tay cánh tiên màu xanh nhạt. Mái tóc đã ra dài trở lại đang chơi đùa cùng với gió. Trông nó thật xinh đẹp. Hoàng Minh quay mặt qua chỗ khác:

"Ngọc Lâm, cô có biết mình đã nói gì không?"

Nó vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi và khẽ gật đầu.

"Tất nhiên em biết rõ bản thân mình đang nói cái gì..." Nó bước tới trước mặt Hoàng Minh và nói tiếp - "Em đã đồng ý lấy anh Nam... ngày mai anh ấy sẽ đến hỏi cưới."

Hoàng Minh nhìn nó và hỏi:

"Thế sao còn nói ra câu ấy?"

Nó khẽ cười, một nụ cười thật buồn:

"Tại vì em không muốn để mình sau này phải hối hận... Ở ngôi nhà hoang... lúc anh chịu thay em cái tát ấy... trong lòng em đã xác định tình cảm của mình..."

Hoàng Minh ngước mặt lên cao để trốn tránh ánh mắt nó. Ánh mắt nó lúc này đầy yêu thương và màn hơi nước mong manh khiến anh cảm thấy lòng mình thật nhói đau. Ở nhà hoang đó cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như thế nữa, không lẽ chỉ vì tình cảm lúc nhỏ thôi sao?

Nó đứng nhìn Hoàng Minh mà khẽ rơi nước mắt, lắc đầu:

"Lúc đầu mới quen biết nhau em thật sự ghét anh lắm, em không hiểu tại sao trên đời này có một tên lạnh lùng như anh... Nhưng rồi chúng ta cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, vui có buồn cũng có. Và khi em khôi phục trí nhớ, nhớ ra anh là cậu bạn A Minh lúc nhỏ thì em đã không cách nào làm chủ được trái tim mình nữa..."

Hoàng Minh lúc này quả thật không thể chịu nổi nữa được rồi, những gì nó nói đều khiến lòng anh đau thắt lại.

"TẠI SAO VẬY HẢ HOÀNG NGỌC LÂM? Tại sao biết rõ chúng ta không thể nào mà còn nói những lời này?" - Hoàng Minh bỗng quát lớn lên. Trong lời nói của anh vừa tức giận vừa đau thương, không thể nào tả được. Anh thật lòng chẳng hiểu hôm nay nó đến nói những lời này làm chi, không lẽ chỉ muốn khiến anh đau lòng thôi sao?

Nó chẳng biết làm gì ngoài ôm mặt khóc nức nở, lòng nó cũng đau chẳng kém gì Hoàng Minh đâu mà anh nào hay. Trước đây nó cứ mãi trốn tránh vấn dề, cứ mãi dối lòng mình để mọi người được hạnh phúc.

Nhưng chính cái chết của Vũ Trí đã giúp nó nhận ra, đời người quá ngắn ngủi hãy trân trọng từng giây phút khi còn có thể. Thế nên tối nay nó muốn sống thật với cảm xúc của chính mình, nói ra hết những yêu thương của nó đã dành tặng riêng anh. Rồi sáng mai thức dậy nó sẽ cố quên đi, sẽ lãng quên thứ tình cảm không thể này...

Nhìn nó khóc nức nở như vậy mà bản thân mình không thể làm gì, lòng Hoàng Minh đau như cắt vậy. Anh buồn bã nói:

"Cô nên về đi Ngọc Lâm."

Bỏ hai tay xuống và đưa khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn anh, nó muốn nhìn thật kỹ anh một lần. Người con trai dù lúc nhỏ hay hiện giờ luôn khiến trái tim nó rung động trong vô thức, không hề hay biết. Nó lau khô nước mắt và cố mỉm cười:

"Anh nhất định phải đối xử tốt với Phương My đấy... Nếu anh dám làm My buồn thì em sẽ không tha cho anh đâu."

Vừa nói dứt lời không chờ phản ứng của Hoàng Minh như thế nào thì nó đã vội bước, lượt qua người con trai mà nó hết lòng yêu thương. Tay Hoàng Minh khẽ run khi nó lượt qua người mình, anh cảm giấc được tay nó rất gần tay mình. Và anh muốn níu giữ nó lại. Nhưng đáng tiếc, Vũ Hoàng Minh anh lại không đủ dũng cảm làm điều đó. Không hiểu sao ngay khoảnh khắc ấy nước mắt anh lại bất giác rơi...

Hoàng Minh cứ đứng yên một chỗ, còn nó cứ bước đi. Cả hai cứ thế càng lúc càng xa nhau, chẳng ai quay đầu lại nhìn đối phương, dẫu chỉ một lần...

***

Buổi chiều hôm sau...

Gia đình nó đang bận chuẩn bị đồ ăn thức uống chờ gia đình Hải Nam qua hỏi cưới. Hôm nay nó mặc một chiếc đầm màu trắng xinh xắn với mái tóc đen dài được tự do chơi đùa cùng với gió. Trông nó lúc này thật giống một nàng công chúa xinh đẹp như những câu chuyện cổ tích. Hôm nay nó rất khác ngày thường. Nó hôm nay luôn cười tươi, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy nó đang rất hạnh phúc. Nhưng chỉ một mình Ngọc Hùng mới biết rõ, nụ cười tươi trên môi ấy không hề hạnh phúc. Chỉ do nó cố tỏ ra mạnh mẽ để cứu giúp gia đình mình và đang hy sinh vì hạnh phúc của người khác.

Nó đang ngồi yên trên bộ ghế sofa ở phòng khách thì Ngọc Hùng bước đến hỏi:

"Lâm Lâm, em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Nó dùng tay vén nhẹ mái tóc và cười nói:

"Dạ em đã suy nghĩ kỹ lắm rồi anh hai."

Ngọc Hùng buồn bã xoa xoa đầu em gái mình:

"Hãy hứa với anh hai, dù sau này em có gặp bất cứ khó khăn nào thì phải tìm anh hai ngay nha.",

Nó rưng rưng nước mắt và ôm chặt lấy anh trai yêu quý của mình:

"Trên đời này chỉ có một mình anh hai thương em nhất thôi. Em cảm ơn anh hai nhiều lắm."

"Renggggggg." - Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ không gian riêng của hai anh em nó.

Ngọc Hùng nói:

"Để anh hai ra mở cửa."

Rồi anh ta bước nhanh ra ngoài mở cổng. Còn nó đứng dậy chỉnh sửa lại tóc và đồ cho đàng hoàng. Nhưng rồi nó nhìn ra, không biết Hải Nam đã nói gì với Ngọc Hùng mà nó chỉ thấy anh ta vội vã lấy xe chạy đi với vẻ mặt lo lắng. Cha mẹ nó nghe được tiếng chuông cửa thì vội từ lầu trên xuống.

"Lâm Lâm, con đã chuẩn bị xong tất cả rồi chứ?" - Bà Hồng lo lắng nhìn xung quanh.

Nó nhẹ gật đầu:

"Dạ đã xong hết cả rồi mẹ."

Hải Nam lúc này đã bước vào, lên tiếng nói:

"Dạ con chào hai bác ạ."

Ông Đức nhìn ra ngoài chẳng thấy ai khác nên lên tiếng hỏi:

"Cha mẹ con đâu Nam? Sao họ chưa đến vậy?"

Hải Nam nhìn mọi người với ánh mắt buồn bã, nói không thành lời. Thấy thế bà Hồng vội nói:

"Hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."

Hải Nam khẽ gật đầu, rồi cùng cha mẹ nó ngồi xuống bộ ghế sofa. Nó nhìn Hải Nam, thấy hắn có gì đó khác thường. Cũng chẳng biết anh trai nó đã đi đâu mất rồi, không biết lại có chuyện gì nữa đây. Hải Nam hít thở thật sâu rồi thở ra:

"Thưa bác hai... hôm nay cha mẹ con sẽ không đến. Và hôm nay con đến đây..."

Đang nói thì bỗng dừng lại, Hải Nam quay sang nhìn nó với thái độ hơi do dự. Nhìn hắn giống như vừa muốn nói vừa lại không muốn nói ra, thật ra hắn đang muốn nói đến chuyện gì? Cha mẹ nó lo lắng nhìn nhau, ông Đức hỏi:

"Hải Nam, thật ra có chuyện gì vậy con?"

Hải Nam mệt mỏi nhắm mắt lại và nói:

"Hôm nay con đến đây để hủy hôn..."

"HỦY HÔN?" - Gia đình nó bất chợt đồng tâm kêu lên, họ không thể tin vào tai nữa rồi.

Nó vô cùng ngạc nhiên, buột miệng hỏi:

"Tại sao vậy anh Nam?"

Bà Hồng cũng theo đó mà hỏi tiếp:

"Đúng đó, tại sao lại hủy hôn vậy Nam? Có phải bên này đã làm gì sai không?"

Hải Nam nhẹ lắc đầu và kiên định nói.

"Xin hai bác đừng lo về khó khăn của công ty, cha mẹ con đã đồng ý giúp đỡ..." Hải Nam nhìn nó mà gượng cười và nói tiếp - "Và xin phép hai bác cho con được nhận Ngọc Lâm làm em gái."

Nó đơ người ra vì quá bất ngờ với những gì hắn nói nãy giờ, có phải nó đang nằm mơ không? Ông Đức bối rối, không biết nên nói gì cho đúng. Bà Hồng ngồi bên cạnh nhỏ nhẹ hỏi:

"Tại sao lại có sự thay đổi bất ngờ như thế?"

Hải Nam cố mỉm cười:

"Tiền bạc không hề quan trọng, nếu vì tiền bạc mà đánh đổi hạnh phúc đời người thì thật sự không đáng đâu ạ... Sau này có chuyện gì thì hai bác cứ nói với con, nếu giúp được thì con sẽ giúp hết sức mình... Nhưng xin hai bác hãy tôn trọng quyết định của Ngọc Lâm, con tin em ấy biết rõ mình cần gì mà."

Ông Đức thở dài và nhẹ gật đầu:

"Nếu con đã nói thế rồi thì hai bác cũng không ý kiến nữa..."

Hải Nam nhìn nó và nói:

"Ngọc Lâm, em đi dạo với anh chút nha."

***

"Tại sao anh lại hủy hôn với em?" - Vừa ra tới trước cổng nó liền hỏi.

Hải Nam ngước mặt lên nhìn trời:

"Vì sự lựa chọn trái tim em chẳng phải là anh..."

Nó thoáng ngạc nhiên. Hải Nam quay lại nhìn nó và mỉm cười:

"Phương My sáng nay đã đến tìm anh."

Nó ngạc nhiên buột miệng hỏi:

"Là Phương My sao?"

****Hết chương 70****
Đọc tiếp chương cuối nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro