Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 16 tháng 5 năm 2009, chú Đường Đức là tên xấu xa.

Hôm nay là thứ 7, buổi chiều mình xách cặp đến nhà Đường Điềm Điềm vì chúng mình hẹn nhau làm bài tập chung. Bạn ý nói chú Đường Đức mua cho bạn ý một hủ kem Haagen-Dazs vị vani to ơi là to, làm xong bài tập thì ăn chung với nhau.

Chúng mình hẹn hai giờ chiều, lúc mình ra cửa, mẹ thấy trời nắng gắt nên bảo mình đừng đi, mình không chịu, mình đã hứa với Đường Điềm Điềm rồi, phải giữ lời chứ.

Mẹ đưa cho mình một chiếc dù màu xanh da trời. Đó là cây dù của mẹ, mình rất thích hình hoa cúc nhí trên cây dù này.

Nhà của Đường Điềm Điềm ở Khu 2, nhà của mình ở Khu 4. Mặc dù chỉ cách nhau vài trăm mét nhưng vì nắng quá gắt như thể muốn nướng khét người ta vậy. Mình che dù chạy nhanh ơi là nhanh, nên ít bị khét lắm.

Mình tìm được nhà của Đường Điềm Điềm không lâu vì từng đến chơi một lần.

Chú Đường Đức là người ra mở cửa, chú nhìn thấy mình trông khá ngạc nhiên, chú bảo mình mau vào nhà cho mát.

Mình vừa vào nhà liền hỏi chú Đường Đức bạn Đường Điềm Điềm đang ở đâu, chú Đường Đức nói là Đường Điềm Điềm ăn trưa bị đau bụng nên cô Đường đưa bạn đến bệnh viện rồi.

“Ơ.” Mình hơi mất mát, dù sao mình đội nắng đến nhà bạn ý mà bạn ý không ở nhà, vậy sao bạn ý không báo trước cho mình.

Chú Đường Đức hình như nhìn ra mình buồn bực, bèn nói: "Điềm Điềm đau bụng quá không kịp nói cho cháu biết. Cháu đừng giận Điềm Điềm nhé, được không cháu?"

Mình vội vàng gật đầu lia lịa, đáp không đâu ạ, Đường Điềm Điềm bị bệnh mà, không phải cố tình thất hứa.
Chú Đường Đức sờ sờ đầu khen mình là bé ngoan, mình định chào tạm biệt chú thì chú bước nhanh đến tủ lạnh, lấy một hộp kem đưa đến trước mặt mình.

“Hộp kem này xem như là Điềm Điềm đền bù cho cháu nhé?” Chú Đường Đức lại sờ đầu mình, mình hơi khó chịu, nhưng sợ hất tay chú ra thì mình sẽ biến thành bé hư, mình ráng nhịn.

Hộp kem bị mở nắp, cắm một chiếc thìa nhỏ xinh ở trong.

“Điềm Điềm bị đau bụng, không ăn được đồ lạnh. Nào bé ngoan, cháu ăn nhanh nào.” Chú Đường Đức giục mình.

Mình kiên quyết lắc đầu, sao mình có thể nhân lúc Đường Điềm Điềm không ở nhà, ăn kem của bạn được chứ?

“Đừng ngại, ăn đi cháu.” Chú Đường Đức xúc một muỗng kem to, đưa lên miệng mình.

Mình mím chặt môi lắc đầu, chỉ có con nít mới cần người lớn đút mà mình thì không còn bé bỏng nữa. Nhưng chú Đường Đức nhiệt tình mời mình ăn kem như vậy, mình chỉ đành nói với chú là mình tự cầm được.

Kem lành lạnh, ngòn ngọt, ngon quá xá. Chú Đường Đức cứ nhìn mình ăn mãi, mình có hơi ngượng nhưng không biết nói sao, thế nên ăn thật nhanh cho mau hết.

Mình ăn kem xong, chú Đường Đức lau miệng cho mình bằng chính tay chú thay vì khăn giấy, chú lau mạnh lắm luôn, mình thấy chú lạ lạ sao á.

Mình muốn về nhà nhưng chú Đường Đức nắm lấy tay mình, nói nếu không thì đợi lát nữa, Điềm Điềm sắp về rồi.

Mình lắc đầu nguầy nguậy, đáp lần sau con lại tới ạ, nhưng chú Đường Đức không buông tay mình, kêu mình thêm chút, thêm chút ...

Mình sợ lắm, rất sợ, nhưng chú Đường Đức nắm rất chặt, mình rút tay không ra.

… (dấu ba chấm chắc là diễn biến mà người đăng không muốn đăng)

Chú Đường Đức là kẻ xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl