Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày xấu trời nào đó bạn Diệp Tiếu vốn lười học lại trở vô cùng chăm chỉ, vừa hết giờ học đã lao như điên lên thư viện. Vốn lúc đầu mọi người còn cho là kỳ lạ nhưng khi nhìn thấy trên chiếc bàn cạnh cửa
sổ, Ly Mặc vốn nên ở nhà nghỉ bệnh lại ngồi ở đó, bên cạnh là một bóng hồng hết sức xinh đẹp, cứ một lát lại quay sang hỏi anh có nóng không? Có khát nước không? Thái độ vô cùng quan tâm chăm sóc.

Mọi người ồ một tiếng, thì ra là tới bắt gian.

Bạn lưu manh nào đó vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này giận quá hóa cười, bước nhanh tới phân rõ chủ quyền :" Anh chàng này là người của tôi, bạn học à, quân tử không cướp vật yêu thích của kẻ khác, vậy nhưng thái độ này của bạn là sao đây? ".

Cô bạn kia nghe vậy xấu hổ đến mắt cũng đỏ lên, cứ thế chạy khỏi thư viện trước ánh mắt thích xem trò vui của những người khác. Có mấy người còn làm bộ cúi đầu xem đồng hồ, thở dài nói :" Tiếu Tiếu a, bạn càng ngày càng lợi hại, lần này còn chưa đến ba phút đã diệt được kẻ địch! ".

Ly Mặc khóe miệng co rút, liếc nhìn Diệp Tiếu nhưng rồi lại nhận được cái nhìn tức giận của cô, nở nụ cười nguy hiểm, bạn lưu manh nào đó rất không khách khí nhảy bổ vào lòng anh, hung hăng nói : " Anh được lắm, đang bệnh tật trong người mà cũng dám mò tới đây thu hút ong bướm, xem em làm thế nào xử anh! ". Nói xong liền ngẩng đầu hung dữ cắn lên môi anh một cái, những người khác đều rất thức thời lui đi. Vì sao á? Vì căn bản bạn này không phải lưu manh bình thường, là vô lại, vô cùng vô lại. Nếu không chuồn nhanh rất có thể cậu ta lại quay sang trêu đùa mình là cuộc đời coi như chấm hết đó ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro