Nắng Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới hạn của tôi, bản ngã của tôi, dưới ánh nắng vàng, tiêu tan.

Nếu ai hỏi tôi đã biết được những gì
Tôi xin trả lời người rằng
Tôi sống đủ lâu để biết đâu là nhà
Tôi sống đủ dài để biết tôi là ai
Sớm mai thức giấc, tôi biết rằng mình cần phải làm gì
Bởi tôi không chắc được liệu có còn ngày mai?

*

Lại là tôi - kẻ không ngừng suy nghĩ vụn vặt
Tôi từng ngỡ rằng bóng đêm sẽ bao trùm mãi mãi
Vì chẳng ai dạy tôi cách mở mắt nhìn mặt đời
Ôi...

**

Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời
Trong cái gió ấm áp của trời thu
Phía trên sự óng ánh của mặt hồ
Vạn hoa vẫn nở, vạn lộc vẫn đâm chồi
Một cành lá là một đoá hoa
Khi hoa rơi thì quả sẽ mọc
Nếu quả rụng sẽ có hạt vương
Và rồi một mầm non mới lại ra đời

***

Choang! Tiếng vụn vỡ
Ký ức tôi dần phôi phai đến mơ hồ,
Và nó tờ mờ sáng chập chờn như ảo ảnh
Như mảnh sành đã vỡ
Như mảnh gương đã tàn
Giờ chỉ còn làn điệu của lãng quên
Vang lên như tiếng cửa kẽo kẹt
Kinh dị, méo mó những kỷ niệm quấn chặt lại với nhau
Đoạn đứt đoạn, Nhạc cắt nhạc, sinh mạng... tắt dần.

****

Phấn hoa bay kéo dài trong gió
Phó mặc cho dòng đời đưa đẩy
Hỡi ai ơi, nếu có thấy mình
Hãy vô tình mà ngoảnh mặt quay đi....

Thế sự đương thời hỗn loạn, chạy trốn khỏi hiện thực tàn khốc, một nỗi u buồn nhạt nhoà  được trang hoàng trên một tấn bi kịch của cuộc đời đau khổ tột cùng.

*****

Sụp đổ, tan hoang và đổ nát
Tôi chạy trong sự hoang vắng và im lặng.
Bước chân tôi lộp bộp chạy trong mưa
Như chưa từng được nghe trong hiện thực đổ vỡ.
Tôi quay cuồng trong cái chao đảo của xã hội
Thất vọng trước sự đảo điên của loài người,
Để rồi gục ngã và chìm sâu...

Tìm đâu đây! bình yên và hạnh phúc?
Kiếm đâu đây! Ấm áp và tình yêu?
Không thấy. Không nghe. Không biết.
Không có! Chết rồi, bằng hết!
Đừng kiếm nữa, chẳng thấy đâu
Đừng tìm nữa, đâu cũng chẳng có.

...Mò chẳng ra...

******

Lờ mờ mở mắt nơi lạ lẫm
Xa xăm kia tôi thấy sương mù bao phủ
Một thành phố hoang vu và ủ rũ.
Tôi nghe thấy những bước chân đi lại nặng nề
Thê lương cảnh người thẳng tắp đi thành hàng
Âm vang tiếng oán trách lẫn than thở.
Những con người ở nơi xa ấy
Họ lao đao, uể oải trên vùng đất lặng
Như những bóng ma bay vật vờ trên phố
Họ lang thang, vất vưởng thở không ra hơi
Chơi vơi như cá voi mắc cạn vào bờ

Trời ơi.

Hiện tại, thời điểm này, bây giờ
Là một bức tranh lộn xộn không thứ tự
Một bực tự hoạ méo mó, không xác định,
Một bức bình phong không sắc,
Là một con phăng teo đen xì
Bị chèn giữa bởi chữ thập bỉ ổi của xã hội.

Hết.

Nhân vật:

Người - Chối bỏ cái bi ai
Tôi - mộng mơ của thực tại
Ta - Lá bài cuối cùng còn sự sống.

Một đời cống hiến, cả đời cống hiến.
Nguyện một đời dâng hiến con tim cho các con chữ, trở thành kẻ bán mạng vì văn học.

Tạm biệt, ánh nắng ấm áp cuối cùng của linh hồn ta, một tia nắng tri thức soi sáng cả cuộc đời nhàm chán của chính mình.

___________________________________________

Hết chương 11

Đây là trang cuối cùng của Nhật Ký Lily khi cô còn sống cũng là dòng trăn trối của cô trước khi gieo mình xuống sống Danube. Tại đây cũng là nơi cô gặp chị em nhà Hoffmann, do cảm động trước cuộc đời đầy đau khổ của Lily mà họ đã đưa linh hồn cô về làm Tử Thần Giấc Mơ ở văn phòng tử thần của Machala.

Và như mọi khi, như mọi chương, như mỗi mẩu truyện ngắn, đây là chương cuối cùng của ngoại truyện này.

Chúc mọi người đọc vui vẻ!

Rab

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro