Chương 7: Bữa tiệc gia đình và cá chiên dưa chua.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng của Nghi Ninh ở một vị trí tốt, ánh nắng mặt trời buổi sáng sẽ chiếu qua rèm cửa cạnh giường, thực ấm áp. Đem rèm cửa sổ kéo ra, một cảm thấy thoải mái chạy dọc trên cơ thể. Nghĩ nghĩ, thừa dịp bây giờ ánh nắng không quá độc, cô liền chạy nhanh ra lấy sách tiếng Anh đọc.

Mẹ Hàn hẳn là nghe được tiếng Nghi Ninh đọc sách, trực tiếp mở cửa tiến vào: "Rời giường rồi, còn không chạy nhanh rửa mặt đánh răng ăn điểm tâm!"

"Mẹ ~ Cho con đọc một lát! Sáng sớm rời giường đọc sách là có hiệu quả tốt nhất ~". Âm điệu cũng mang theo vài điểm làm nũng.

"Ta chỉ biết là, tỉnh ngủ không đánh răng a, sẽ rất thối." Mẹ Hàn vẫn là không cho cô đường lui.

Nghi Ninh đành phải xuống giường rửa mặt.

Sau khi dọn dẹp, Nghi Ninh vươn mình bước đến bàn ăn. Cô đều đã ngửi thấy mùi nước sốt tương thịt, mẹ Hàn chắc đã mua bánh bao xì dầu! Vừa đi qua góc, liền thấy Hàn Tu Ninh hai mắt mông lung ra cửa phòng, còn ngáp một cái. Bước chân trống rỗng theo hướng của Nghi Ninh bước đến, không, hẳn là hướng của toilet.

Chẳng lẽ tiếng mình đọc sách còn đánh thức vị thần ngủ này?

Nghi Ninh không biết có phải Hàn Tu Ninh vì nguyên nhân này mà phá lệ dậy sớm hay không. Nhưng, đáng giá cảm khái vạn phần là, Hàn gia trên bàn cơm lúc này lần đầu tiên toàn viên đến đông đủ.

Hàn Nghi Ninh cắn bánh bao xì dầu một bên vụng trộm ngắm nhìn những người khác. Mẹ Hàn vừa cực kì tốc độ mà húp cháo vừa cắn củ cải khô, trong khi đó ba Hàn từ từ nhấm nháp món bánh bao xì dầu từng miếng nhỏ, chốc lạt lại uống vài ngụm sữa đậu nành. Phong cách của ba mẹ Hàn không bao giờ giống nhau, điển hình của nữ cường nam nhược.

Hàn Tu Ninh chuyên chú ăn cá chiên dưa chua mà mẹ Hàn làm, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Nghi Ninh.

Mẹ Hàn ăn xong rồi, rút ra một tờ khăn giấy xoa xoa khóe miệng, tính toán đi mở cửa hàng. Khi đi đến cửa bếp, mẹ Hàn đột nhiên xoay người:  "Đúng rồi, quên nói với hai người, tối hôm nay cùng cữu cữu và đại di ăn cơm. Các ngươi buổi chiều đừng ăn nhiều đồ ăn vặt quá, cẩn thận buổi tối ăn không ngon."

Hàn Nghi Ninh nghe thấy liền liếc một cái nhìn ba Hàn, trong lòng tự hỏi mấy vòng. Chị gái và anh em của mẹ Hàn coi như có tình cảm chặt chẽ, thỉnh thoảng sẽ có những bữa ăn để bồi dưỡng tình cảm. Bình thường cũng đều phải có lý do đặc biệt gì đó. Nhưng hôm nay là hoàn toàn đột nhiên nha. Không thích hợp!

Lúc này, Nghi Ninh chú ý tới phản ứng của Hàn Tu Ninh. Hàn Tu Ninh uống cháo trong bát, thoạt nhìn thật bình tĩnh thực bình thường. Nhưng là, một người vừa ăn vừa uống trong chốc lát chỉ lo ăn cháo... Này, bình thường sao?

Đã hiểu! Mẹ Hàn đây là muốn chính thức đem Hàn Tu Ninh giới thiệu cho Lục gia bên kia nhận thân thích.

Lục gia bên kia kỳ thật cũng đã sớm biết, Hàn gia là đem cháu ngoại thành con trai để dưỡng. Dì Hàn sau khi mất đem hộ khẩu của Hàn Tu Ninh dời qua đây, gia phả Hàn gia gia đã có tên Hàn Tu Ninh, hơn nữa ghi là con của ba Hàn trên danh nghĩa. Này cũng chính là lý do ba Hàn tiếp quản quyền giám hộ Hàn Tu Ninh rất suôn sẻ, Hàn gia trưởng bối trong lúc đó sớm đã có ăn ý.

Thậm chí, đám tiểu bối Hàn Nghi Ninh trong lòng cũng biết rõ ràng.

Kiếp trước không có bữa ăn này. Ở kiếp trước, Hàn Nghi Ninh mặc dù không đến mức cùng Hàn Tu Ninh giận dỗi, nhưng giữa hai người ở chung cũng xấu hổ thật sự. Ba mẹ cô đều rất quan tâm quan hệ của hai đứa nhỏ, cũng rất lo lắng chuyện này.

Nghi Ninh nhớ tới, kiếp trước thái độ Hàn Tu Ninh cùng Lục gia bên kia có thể nói là "Tương kính như tân". Hơn nữa khi Nghi Ninh cùng Lục gia trưởng bối làm nũng, tình hình này càng không hài hòa.

(tương kính như tân: đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách)

Nghi Ninh cảm thấy lúc đó chính mình thật là không hiểu sự đời lắm. Lúc này đây, cô nhất định phải hỗ trợ!

Chẳng qua, Lục gia bây giờ, biết tương lai một chút việc lại khiến cô có chút do dự .

Mẹ Hàn quả thật rất quan trọng bữa ăn này, 6 giờ chiều liền sớm đóng cửa hàng. Đến nhà, lại dùng thái độ quá mức nghiêm cẩn chọn quần áo cho Hàn Tu Ninh cùng Hàn Nghi Ninh.

Hàn Nghi Ninh nhìn thoáng qua trên người áo phông thể thao cùng quần denim, rất tốt nha, màu trắng xứng màu lam, thoạt nhìn rất thoải mái. Hàn Tu Ninh nhưng là muốn dọn dẹp một chút, mặc áo ngủ nhặt quần áo dưới đất lên.

Mẹ Hàn mặt không biểu cảm xem bọn họ, cho mỗi người một cái búng trán giòn vang: "Mau mau mau! Đều thay quần áo cho ta! Hàn Nghi Ninh ngươi mặc cái vay ta vừa mua cho. Cho ngươi 5 phút, hiện tại liền đi!" Mẹ cô như gầm lên, Nghi Ninh sờ sờ cái mũi, tâm không cam tình không nguyện đi trở về phòng.

Trừng mắt nhìn Nghi Ninh từng bước một lết vào phòng, mẹ Hàn đi đến bên người Hàn Tu Ninh, kéo kéo áo ngủ gấu nhỏ của hắn, vẻ mặt ghét bỏ: "Đừng mặc áo ngủ. Đơn giản một chút, áo phông quần jean là được, chính là, tóc này của ngươi muốn dùng để dọa người sao?"

Tức giận nga, vừa rồi còn ghét bỏ cô mặc vậy!

Chờ đại gia thay xong quần áo, chuẩn bị kiểu tóc cho tốt, đã sắp bảy giờ. Khi lái xe đến khách sạn, đã là bảy giờ đúng.

[Khách sạn Four Seasons] ở Tây Khê là một khách sạn nổi tiếng, Nghi Ninh nhớ được chỗ này món chowder rất đặc sắc. Mẹ Hàn đã đặt một phòng riêng ở lầu 3.

Vào phòng, phát hiện Lục gia đại di cùng Lục gia cữu cữa bọn họ đã đến. Lục gia cữu cữu so với mẹ Hàn chỉ ít hơn một tuổi, cũng sắp bốn mươi. Nhưng bởi vì nguyên nhân ngành nghề, tuổi tương đối trẻ hóa. Một thân quần áo vận động cùng giày thể thao, đúng là phong cách của thanh niên hiện nay.

Lục gia cữu cữu bộ dạng đỉnh soái, nhưng có vấn đề chung về kỹ thuật giao tiếp - trí tuệ cảm xúc tương đối thấp. Nguyên lai tiểu thẩm chính là chịu không nổi điểm này giận dữ bên ngoài cuối cùng ly hôn xong việc. Đương nhiên, đối với nữ nhân kia, Lục gia đều không cho vẻ mặt đẹp đẽ. Sau khi ly hôn, lục cữu cữu cũng không có ý tứ lại kết hôn. Một người mang theo nữ nhi mà sống.

Lục cữu cữu so với mẹ Hàn là nhỏ hơn một tuổi, nhưng nữ nhi Lục Mạn Mạn so với Nghi Ninh lại hơn một tháng.

Lục Mạn Mạn cùng lục cữu cữu giống nhau, yêu cười, thoạt nhìn hơi ngốc. Lúc này chính là nhàm chán ngồi ở bên cạnh lục cữu cữu, thấy Nghi Ninh bọn họ đến, cười chào hỏi: "Tiểu di hảo, tiểu di phụ hảo."

Nghi Ninh cũng bị mẹ Hàn đụng một chút vào cánh tay.

"Mau chào."

"Đại di, đại di phụ hảo. Tiểu cữu cữu hảo ~ "

Hàn Tu Ninh cũng cùng Nghi Ninh chào hỏi. Lục cữu cữu nghe thấy Hàn Tu Ninh kêu hắn "Tiểu cữu", ngượng ngùng sờ sờ đầu, theo trong túi lấy ra hồng bao đưa qua: "Cháu trai hảo."

Lục gia đại di liền không dễ nói chuyện như vậy. Ở Lục gia ngoại công bà ngoại đều đã qua đời, nàng liền trở thành đại gia trưởng. Lục gia đại di ở Tây Khê thị mở một khu nhà bản sách dạy học, bản thân tính cách cũng tương đối nghiêm khắc nghiêm cẩn, đối đãi tiểu bối từ ái cũng là mang theo chút nghiêm túc.

Giờ phút này, nàng đánh giá Hàn Tu Ninh, môi hơi mím, ánh mắt có chút sắc bén. Hàn Tu Ninh có chút không được tự nhiên, bàn tay ở sau lưng không tự giác níu chặt góc áo.

Hàn Nghi Ninh phát giác, lộ ra mỉm cười, ôm lấy cổ Hàn Tu Ninh: "Đại di, đây là đệ đệ ta, có phải rất soái không!"

Lục gia đại di thần sắc hòa hoãn chút, nhìn về phía Hàn Tu Ninh ánh mắt mang theo chút ấm áp. Bất quá, vẫn là không mở miệng nói chuyện. Biểu tỷ ngồi bên cạnh có chút chịu không được, đẩy đẩy Lục gia đại di. Gặp Lục gia đại di không có gì phản ứng, liền đi tới sờ sờ đầu Hàn Tu Ninh, cũng đưa qua một cái hồng bao: "Tu Ninh gọi ta biểu tỷ là tốt rồi."

Hàn Tu Ninh hai gò má hồng hồng, thanh âm có chút nhỏ: "Cám ơn biểu tỷ."

Nghi Ninh ở một bên cười trộm, đại biểu tỷ Trần Du là nhân vật cấp nữ thần. Thân cao 175, khí chất tao nhã, có mặt có chân. Từ tiểu học mãi cho đến đại học luôn luôn đều là hoa hậu giảng đường. Sau khi tốt nghiệp đại học, bị biểu tỷ phu triền miên theo đuổi, vì vậy bạch phú mỹ cùng cao phú soái liền hợp thành gia đình. Hiện tại, đại biểu tỷ vừa sinh cháu nhỏ, dung mạo dáng người nhưng không có một tia biến hóa.

Nghi Ninh chỉ biết Hàn Tu Ninh sẽ mặt đỏ. Hàn Tu Ninh cứ gặp được loại hình nữ sinh thanh tao sẽ biến ngại ngùng. Kiếp trước Hàn Nghi Ninh luôn luôn vì chuyện này mà cười nhạo hắn.

Lục gia đại di tựa hồ đối Hàn Tu Ninh biểu hiện vừa lòng, không theo dõi hắn nữa: "Ngồi đi."

Nghi Ninh bọn họ vừa ngồi xuống, cửa liền truyền đến tiếng nói rất lớn.

"Các ngươi thế nào hiện tại mới đến?" Đây là tiếng của mẹ Hàn. Vừa rồi mẹ Hàn thấy Nghi Ninh giúp Hàn Tu Ninh, an tâm thoải mái ra ngoài chờ vài vị chưa tới.

"Mang cho các ngươi một ít gạo với rau nhà trồng. Không có quá muộn đi?" Đây là Lục gia nhị di, ở nhà làm nghề nông. Nhị di phụ bên ngoài làm công, biểu ca thì đang học đại học. Nàng một người ngồi ở nhà có chút cô đơn, vì thế thường xuyên cùng mẹ Hàn gọi điện thoại, khi rảnh rỗi liền đến thành phố giúp mẹ Hàn cùng nhau chăm sóc cửa hàng quần áo.

Thanh âm dần dần rõ ràng, Lục gia nhị di đẩy ra ghế lô, xem liếc nhìn người đang ngồi, rất nhanh tìm thấy Hàn Tu Ninh. "A, đây là Tu Ninh nha. Ta là nhị di." Lại chỉ chỉ biểu ca đi theo phía sau. "Đây là Chu Vũ biểu ca."

Lục gia nhị di luôn luôn lanh lẹ, nói thẳng, trực tiếp đem hồng bao nhét vào Hàn Tu Ninh trong túi: "Đây là tâm ý của nhị di, hảo hảo hiếu thuận ba mẹ ngươi."

Hàn Tu Ninh khả năng không thích ứng thói quen trực tiếp của nàng, còn ngơ ngác: "Ân, hảo."

"Bé ngoan." Lục gia nhị di lại nhìn lướt qua bàn ăn. "Lão tam còn chưa có đến?"

Mẹ Hàn nhìn thoáng qua di động, bảy giờ hai ba, nói câu: "Nó sắp đến rồi."

Đúng bảy giờ bốn mươi, Lục gia tam di rốt cục đến. Hẳn là trên đường kẹt xe , theo vào cửa liền trưng ra bộ mặt thối, một bên còn nhỏ giọng oán giận: "Mấy người kia nghĩ mình là ai! Không biết chúng ta có bao nhiêu bận! Còn có chiếc xe màu đỏ, cố ý vượt qua, dọa chết người. Cũng không biết hôm nay ngày mấy, một đám đi đi lại lại..."

Tam di phụ liền phát hoảng, sợ nàng nói ra cái gì không xuôi tai, nhẹ nhàng huých chạm vào vai nàng, hạ giọng: "Ít nói vài câu."

Nghi Ninh có chút bất mãn, không nói ra miệng trong lời nói nàng cũng có thể đoán được. Đơn giản là oán trách mẹ Hàn mời khách hôm nay, hại nàng kẹt xe. Thật logic. Bất quá cô cũng thành thói quen, Lục gia tam di luôn luôn không để ý cũng không sợ hãi. Vừa rồi câu nói kia bên ngoài oán giận kia chiếc xe màu đỏ, trên thực tế ở châm chọc mẹ Hàn. Nhỏ giọng rất nhỏ giọng, người toàn phòng lại còn đều nghe thấy a, là cố ý nói cho mẹ Hàn nghe được.

Lục gia tam di xoay người trừng mắt tam di phụ: "Không phải chỉ oán giận vài câu thôi sao!"

Quay người lại lại nhìn thoáng qua có vẻ mặt có chút câu nệ Hàn Tu Ninh, tựa hồ thấy cái gì đáng vui vẻ, mắt xếch nhếch lên: "Đây là đứa trẻ kia của Hàn gia? Thoạt nhìn không quá thích nói chuyện nha! Vẫn là, cùng chúng ta không có gì để nói sao?"

Không khí bắt đầu lãnh buốt.

Nghi Ninh không nghĩ tới tam di lại không biết điều như vậy, này rõ ràng là ở khó xử Hàn Tu Ninh. Cô lo lắng nhìn thoáng qua, Hàn Tu Ninh quả nhiên buộc chặt thân thể, vẻ mặt cứng ngắc.

Bữa ăn lần này phỏng chừng sẽ không yên tĩnh .

(Cá chiên dưa chua.)

(Bánh bao xì dầu.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro