- (14) - Giấc mộng mềm mại như lông thiên nga đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai đứa làm đang gì vậy hả?" Mẹ cau mày, chúng tôi cũng giải thích không nổi cái loại tư thế này.

"Mẹ. Mẹ. Mẹ ." Tôi lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất - tôi muốn di dân, sau đó cứ như vậy sống một mình, không! Trước tiên phẫu thuật thẩm mỹ đã, sau đó mới đi!

"Dì, thì ra là dì, haha..." Lý Hạo Nhiên cười cười, mặt từ đỏ chuyển thành trắng bệch.

Sau đó tôi không tự chủ được trở nên run rẩy, bởi vì anh ấy cũng đang phát run trên người tôi, bạn biết đấy, cảm giác này lại càng khó hiểu.

"Đứng lên, mau đứng lên, hai đứa đang làm cái gì vậy hả!" Mặt mẹ tái xanh, tiếp tục hỏi đến lần thứ ba "Hai đứa đang làm gì".

"Chỉ đang chơi đùa chút thôi, đâu có chuyện gì, còn nữa, mẹ, con đã lớn như vậy rồi, mẹ vào phòng cũng không gõ cửa, vậy là không đúng." Tôi cảm thấy có chút thẹn quá hóa giận.

"Đứng lên đi!" Tôi gõ trán Lý Hạo Nhiên, Lý Hạo Nhiên xấu hổ nhìn tôi, người vẫn run run, mặt từ trắng lại biến thành xanh.

"Đừng đứng lên, anh có chút..." Anh ấy ấp úng nói nhỏ với tôi.

"Không có gì!" Tôi đứng dậy, sau đó Lý Hạo Nhiên cũng đứng lên theo, mẹ cùng dì Lâm vẫn như cũ đứng nguyên ở cửa ra vào, không lùi không tiến.

Dì Lâm đang yên lặng, đột nhiên hét lên một tiếng quái dị.

Là âm thanh thế này: "Ah! Ách ~ ! Ah ah !!"

Mẹ lại liếc mắt về phía dì Lâm, lần này dì Lâm đem đầu cúi xuống thật thấp, mặt đỏ bừng.

Tôi quay đầu lại, Lý Hạo Nhiên lúc này cả mặt cũng biến thành màu đen luôn rồi, cúi đầu, tay nắm chặt.

Nhưng sau đó sắc mặt mẹ lại trắng bệch ra, bà nhìn chằm chằm nơi tư mật của Lý hạo Nhiên, khóe miệng run run.

Đây là tiệm đèn neon à? Sao mặt ai cũng thay đổi màu sắc liên tục như đèn nhấp nháy vậy?

Tôi cúi đầu nhìn cái bộ vị "Oh! Yeah" kia của Lý Hạo Nhiên.

Anh! Sao lại lại thế này? Hello? Anh không thể cứ như vậy "chào cờ" được. Tôi thật muốn một quyền đập nát cái thứ kia đi. Nó rất lớn. Ok, là ưu thế của anh, nhưng không phải là ngay lúc này chứ!!! Hơn nữa, anh, sao còn có thể ướt nữa chứ.

Tôi quyết định không di dân nữa, bởi vì giờ phút này tôi muốn bay ra ngoài vũ trụ luôn rồi, à không, bay thẳng đến quần thể sao khác ngoài hệ Ngân hà luôn đi!

"Mau ra ngoài! Hai người nhìn cái gì vậy!" Lần này đến phiên tôi phát giận.

Tôi rống lên một tiếng, mẹ cùng dì Lâm đều sợ tới run lên, nhưng ngay sau đó mẹ mở trừng hai mắt, cắn cắn môi, nhanh chóng quay người bỏ đi.

"Ách, phòng cho khách chuẩn bị xong rồi. Lúc nào cũng có thể qua." Sau đó dì Lâm cũng rời đi, toàn bộ thế giới trở nên an tĩnh.

Tôi cùng Lý Hạo Nhiên vẫn như cũ đứng bất động.

"Em biết mà." Lý Hạo Nhiên cuối cùng cũng mở miệng.

"Em đương nhiên biết." Tôi sờ sờ mấy sợi tóc mái.

"Thỉnh thoảng thôi." Anh ấy vừa nói vừa gãi gãi cánh tay.

"Ngoài tầm kiểm soát mà." Tôi lại nói, sau đó quay lại nhìn anh ấy, gật gật đầu!

"Cái kia, anh đêm nay còn có thể ở lại đây không?" Anh ấy xấu hổ nhìn tôi.

"Đương nhiên. Haha! Anh chẳng qua là chơi đùa cùng em thôi, sau đó chẳng may đụng phải, hoặc là ma sát vào đó, nên mới như vậy thôi! Điều này chứng tỏ anh rất khỏe mạnh ah, không có gì. Haha..." Tôi vỗ vỗ ngực anh ấy, sau đó thoải mái cười hai tiếng.

Anh ấy vẫn như cũ ngại ngùng nhìn tôi, chớp mắt liên tục, tự tôi cũng thấy xấu hổ ho khan hai tiếng, thu lại tiếng cười.

Sau đó chúng tôi nhanh chóng gom quần áo của đối phương lại, đồng thanh nói: "Này!!!"

Nhận lấy quần áo rồi lập tức mặc vào.

Bầu không khí dần bình thường trở lại, chúng tôi bắt đầu nói chuyện trường lớp học hành, thẳng đến 11 giờ, mẹ mới quay lại, bất quá lần này rất thức thời, chỉ gõ cửa phòng, nói: "Nên đi ngủ thôi, Thẩm Khải Ni! Bảo bạn con sang phòng khách đi! Đã có nước nóng rồi đấy, phòng cũng đã ấm lên rồi!"

"Con biết rồi!" Tôi đáp.

"Được rồi, anh đi ngủ đây, cái này là kế hoạch gì vậy, thực đem anh biến thành khách! Còn chuẩn bị sẵn cả phòng cho khách để ngủ." Lý Hạo Nhiên đau xót nói.

"Được rồi, chỉ một đêm thôi mà, em cũng không muốn mà, ngủ một giấc là tỉnh lại thôi." Tôi ngượng ngùng nói.

"Đúng rồi, ngày mai chúng ta đi phóng pháo hoa đi, mua từ đêm giao thừa nhưng lại không có cơ hội gặp em, nhưng bây giờ lại có thể cùng nhau chơi rồi." Anh ấy đứng dậy nói với tôi.

"Mẹ sẽ không cho em đi bắn pháo hoa đâu." Tôi khó xử nhìn anh ấy.

"Đồ ngốc này, em tùy tiện nghĩ ra một cái cớ là tốt rồi, anh ngày mai thay em nói!" Anh ấy đắc ý cười cười, có chút tự phụ giống Thẩm Dục Luân.

"Đi, nếu anh có thể nói đến mức mẹ đồng ý, em cũng sẽ nói giúp anh nữa!" Tôi cũng vui vẻ.

"Được, vậy ngày mai nhìn xem!" Anh ấy đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Phòng khách tắt đèn tối om, đoán chừng mẹ đã lên lầu, sau đó lại nghe thấy một tiếng đóng cửa, Ok, thuận lợi vào phòng rồi.

Tôi an tâm nằm lên giường, bên người còn có áo khoác Lý Hạo Nhiên bỏ quên lại, còn có mùi nước hoa, HUGO BOSS, ba cũng từng dùng nhãn hiệu này, hai cái cũng một nhãn hiệu, vì cái gì một cái cho tôi cảm giác như mặt trời ôn hòa ấm áp, mà cái kia lại như biển sâu lạnh lẽo.

Thẩm Khải Ni, ngươi giống như đã thật sự trưởng thành rồi. Bắt đầu biết cùng mẹ tranh luận, bắt đầu yêu cầu mẹ gõ cửa trước khi vào phòng, bắt đầu biết quan tâm đến người khác một cách khó hiểu , mặc cho bản thân phải gánh lấy phiền phức không ngừng, nhưng vì cái gì vẫn như cũ chìm đắm trong đó?

Thật hy vọng ngày mai mẹ có thể đồng ý cho tôi cùng Lý Hạo Nhiên đi phóng pháo hoa, tôi biết, tôi đang chơi đùa với lửa, tôi cũng biết, tôiđang buông thả bản thân. Nhưng dù vậy, mẹ à, con cũng mong được một lần vui vẻ nghịch lửa, có thể ngắn ngủi, nhưng ít ra, con cũng đươc thử qua, mặc dù đây có thể là lần duy nhất.

Nghĩ đến Lý Hạo Nhiên hiện tại cách tôi chỉ một bức tường, cảm giác an tâm lan vào tận trong tim. Đúng rồi! Cảm giác này đã thấy hai lần rồi: lần đầu tiên là lúc ngủ bên cạnh Thẩm Dục Luân, lần thứ hai chính là đêm nay.

Tôi quay mặt về hướng phòng của Lý Hạo Nhiên, haha, cách xa 3m? Ôm lấy gối, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Đến tầm 2 giờ sáng, tôi nửa tỉnh nửa mơ sờ thấy cái gì đó cứng cứng bên cạnh.

"Cái này là cái gì?" Tôi mơ màng tỉnh dậy, dùng tay sờ sờ. Ân, là cánh tay! Tiếp tục sờ, Ân! Là bàn tay! Ân! Tiếp tục ngủ!

Sau đó tôi nghe thấy vài tiếng cười khẽ, mở mắt ra.

"Lý Hạo Nhiên !!??" Tôi lúc đó có một loại cảm xúc mà đến giờ còn chưa nghĩ ra từ nào có thể hình dung nổi, tôi chỉ có thể nói, có chút khiếp sợ, có chút vui mừng, có chút trách cứ, mà càng nhiều là bị dọa đến sợ hãi.

Anh ấy đặt một tay trên cổ tôi, một tay chống đầu, nằm nghiêm nghiêng, nhìn tôi cười.

Mặc dù là nửa đêm, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan mềm mại như lông thiên nga đen cùng bộ dáng tươi cười ấy.

Edit: Lee Dong Wan [cám ơnn bạn đã gửi bản edit ^^]
Vtrans: Quintus ლ Kenny - Kenny ლ Quintus  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro