Chương Bonus của chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Nhật kí của Lý Hạo Nhiên》

Ngày 27 tháng 3

Em vẫn không nói chuyện, đã hơn một tháng, tôi đã nghĩ ra tất cả những biện pháp có thể để dỗ em vui vẻ, tôi đem em tới hoa viên bí mật của tôi, dẫn em đi lên núi, bởi vì tôi cảm thấy đó là kho báo cuối cùng mà tôi có, trước kia tôi cũng chưa từng đưa Lý Tuyết đến đây, nhưng đều vô dụng, tôi làm sao vậy? Nghĩ muốn khiến cho em vui vẻ, nghĩ làm như vậy em sẽ nhanh tốt lên, tặng cho em nước hoa, cùng nhãn hiệu với tôi, tôi kỳ thật muốn đưa một chai giống của tôi, nhưng giống nhau y xì như vậy có phải rất kỳ quái hay không? Tôi thật sự rất muốn có một đứa em trai như vậy, hơn nữa cũng muốn em nhanh tốt lên.

Tôi phải làm thế nào bây giờ?

《Nhật kí của Thẩm Dục Luân》

Ngày 27 tháng 3

Ngày thứ 32, bảo bối như cũ không chịu mở miệng nói chuyện, em thích nước hoa của họ Lý kia, hôm qua Lý Hạo Nhiên nói sẽ tặng em nước hoa, tôi liền tức điên lên. Hôm nay đem toàn bộ tiền mừng tuổi năm nay lấy ra, mua liền 17 chai nước hoa cho em, kế tiếp chuẩn bị bài ca gió tây bắc, nhưng em vẫn không hài lòng. ( má ơi đại gia có khác, tận 17 chai)

Tôi phải làm thế nào? Tôi đến cùng là làm sao vậy?

Ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi biết ngay, bé trai này nhất định sẽ triệt để phá vỡ thế giới của tôi, nhưng tôi lại không khống chế được, từ ngày gặp em, tôi bắt đầu nói năng ngọt xớt, luôn tận lực khiến em chú ý, nhưng em giống như không hề để ý tới tôi, nhưng lại giống như không hề chán ghét tôi, đêm đó những lời em nói với tôi khiến tôi vô cùng đau lòng về đứa trẻ này, tôi muốn bảo vệ em, hơn nữa em cũng không hề có ý muốn cự tuyệt tôi.

Nhưng, em không thể nào cũng thích con trai. Thẩm Dục Luân, ngươi TMD đến cùng đang làm cái gì!

Hay là nói ra? Có khả năng không? Tôi không thể để em tiếp tục như vậy, bất luận phải trả cái giá lớn thế nào, em phải có biến chuyển! Cuối tuần là sinh nhật tôi, tôi nhất định khiến em mở miệng nói chuyện, đây là món quà sinh nhật mà tôi mong muốn nhất.

《Nhật kí của Thẩm Khải Ni》

Ngày 27 tháng 3

Thẩm Dục Luân tặng nước hoa cho tôi, tôi đặt lên bàn, một chai cũng chưa bóc ra, tôi không biết bóc ra thế nào, bởi vì bóc ra đồng nghĩa với tôi đã nhận, nhưng tôi có tư cách gì mà nhận những thứ này?

Rốt cuộc Lý Hạo Nhiên tặng nước hoa cho tôi, đây không phải là chuyện chỉ có người yêu mới làm hay sao? Nhưng vì sao được tặng chai nước hoa giống như độc dược này, lòng tôi lại một lần nữa bị xé nát triệt để, đây rốt cuộc là ý gì? Hay là đã chú định cái gì?

Thực xin lỗi bọn họ, là tôi đã liên lụy tới họ, nhưng vì cái gì tôi lại không khống chế được mà ỷ lại vào họ như vậy?

Càng ngày càng thích Lý Hạo Nhiên, tôi đến cùng là bị làm sao? Anh ấy hiện tại trong lòng rõ ràng chỉ có Lý Tuyết. Cho dù không có, anh ấy cũng không có khả năng tiếp nhận loại tình cảm kì quái này, không! Là biến thái! ( ngược boss :'( )

Thẩm Khải Ni, ngươi có thể làm giúp ta một việc không? Tìm một chỗ yên tĩnh, lẳng lặng ly khai, đừng tiếp tục sống như tàn phế thế này nữa.

Từ sau ngày 27 tháng 3, tình huống của tôi trở nên ngày càng tệ hơn, tôi bắt đầu kén ăn, nằm lỳ trên giường không muốn xuống, vô duyên vô cớ ngẩn người. Mỗi ngày Thẩm Dục Luân cùng Lý Hạo Nhiên đều mang đồ ăn tới cho tôi, sau đó cõng tôi xuống lầu, thầy chủ nhiệm tới tìm tôi nói chuyện nhiều lần, mỉa mai nhất là, ông ấy hỏi tôi có phải dính vào cái gì không nên hay không, sau đó Thẩm Dục Luân đẩy ông ấy ra ngoài, đóng sập cửa lại.

Ngày 2 tháng 4, đã đến sinh nhật Thẩm Dục Luân, anh ấy không đến lớp tự học buổi tối, mà đi đến quán bar trước. Sau giờ tự học, Lý Hạo Nhiên mang theo tôi, Hoàng Bân, bạn gái cậu ấy là Bảo Ngọc, Trần Huy cùng đi quán bar tìm Thẩm Dục Luân.

Vừa vào quán bar, thấy Thẩm Dục Luân, anh ấy hôm nay hoàn toàn không giống ngày thường, mặc áo ba lỗ trắng bó sát người, quần bò mài, đứng giữa sàn nhảy,mái tóc vuốt dựng đứng lên, vô cùng tuấn tú, toàn bộ sàn nhảy chỉ có mình anh ấy là tiêu điểm, vừa thấy chúng tôi đến, anh ấy lập tức chỉ chỉ về ghế lô.

Ngồi lên ghế lô, nhìn thấy khắp cả bàn đều là rượu, không có bánh sinh nhật.

Chúng tôi vừa ngồi xuống, thì anh ấy tiến lại đây.

"Hôm nay sinh nhật tôi, mọi người cũng nên nghe theo sắp xếp của tôi đúng không, tôi muốn như thế nào, mọi người hãy cũng tôi trải qua như vậy!" Anh ấy đem thuốc lá nhấn vào trong gạt tàn, ngẩng đầu nói với tôi.

Sau đó mọi người đem quà tặng đưa cho anh ấy, Hoàng Bân và Bảo Ngọc tặng chung một hộp, Trần Huy một hộp, sau đó Lý Hạo Nhiên đưa tới hai hộp, nói: "Được, cậu vui vẻ là tốt rồi, cậu là thọ tinh, hộp lớn này là của tôi, hộp nhỏ là của Khải Ni, sinh nhật vui vẻ!"

Nhận lấy lễ vật, đem hộp quà nhỏ ném ra ngoài cửa, nói: "Cảm ơn, quà của cậu tôi nhận rồi."

Khán giả nhìn nhau, đều không nói lời nào, mọi người cũng không ngờ tới, kể cả tôi, sau đó bartender tiến đến đem toàn bộ rượu mở ra.

"Ngoại trừ Bảo Ngọc, hôm nay là nam nhân liền mỗi người uống hai chai bia, ai cũng phải uống, tôi cũng chuẩn bị sẵn rượu vang và rượu tây, để lát uống." Nói xong anh ấy nâng lên một chai bắt đầu uống.

"Được! Tôi uống thay Khải Ni! Em ấy hiện tại thân thể không tốt!" Lý Hạo Nhiên nói.

"Cậu thật là nhàm chán! Lý Hạo Nhiên! Cậu đừng kích tôi!" Thẩm Dục Luân nói.

Haha, không phải chỉ là uống rượu thôi sao, được thôi, Thẩm Dục Luân, anh hận tôi thế sao! Sau đó tôi ôm một chai bắt đầu uống, Lý Hạo Nhiên vừa muốn giằng ra, tôi liền đẩy Lý Hạo Nhiên ra.

Bầu không khí bắt đầu lệch hướng, tôi lại cầm lên hai chai, tiếp tục uống, uống đến dạ dày đều muốn nứt ra, tôi lấy thêm một chai, lần này, Thẩm Dục Luân cuối cùng giật lấy chai bia trên tay tôi, tự mình uống.

Lý Hạo Nhiên cũng bắt đầu uống, sau đó lại mở rượu vang, hôm nay tất cả mọi người đều liều mạng uống, về sau Hoàng Bân kể lại với tôi thế.

"Được rồi! Hiện tại kính rượu đến đây thôi, tôi có lời muốn nói, Thẩm Khải Ni, ca ca hôm nay thầm nghĩ muốn một món quà! Đó là em gọi một câu ca ca, nhưng em có chịu không? Anh chưa từng cầu xin ai, vì anh là một người đàn ông, nhưng hôm nay anh xin em! Nói một tiếng thôi! Chỉ một tiếng! Ca ca! Có thể chứ?" Anh ấy quơ quơ tay hỏi.

Mọi người đều nhìn tôi, Lý Hạo Nhiên cũng không nói gì, giống như anh ấy cũng đặc biệt muốn thấy tôi nói chuyện trở lại. Vô luận là nói cái gì.

Tôi như cũ cúi đầu không lên tiếng.

"Được! Em rất được! Em giỏi! Tôi uống!" Sau đó Thẩm Dục Luân đem cả chai rượu vang cứ thể giội xuống cổ họng.

Tôi chịu không nổi, nước mắt không ngăn lại được cứ thể chảy ra.

Đột nhiên anh ấy đem chai rượu đập mạnh lên mép bàn, nhặt lên một mảnh thủy tinh đặt lên cánh tay mình, vô cùng vô cùng ôn nhu hỏi một câu: "Bảo bối, gọi một tiếng ca ca thực sự khó khăn như vậy sao?"

Lý Hạo Nhiên vừa định tiến tới, Thẩm Dục Luân liền quát lướn: "Hôm nay TMD ai dám quản, tôi cũng không để yên! Đều ngồi nghiêm chỉnh cho tôi! Tôi thế này cũng không chết được!"

Mắt tôi dần không thể cản lại những giọt nước mắt tí tách rơi xuống đất, tôi rốt cuộc ngẩng đầu, khóe miệng run nhè nhẹ.

Tôi nhìn thấy Thẩm Dục Luân, ah, đem trái tim của tôi xé nát ra, tôi thấy anh ấy nhìn tôi mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập mong muốn nhìn tôi, chỉ chăm chú nhìn tôi, toàn bộ thế giới của anh ấy rốt cuộc đều không nhìn thấy gì khác nữa.

Tôi chưa kịp kêu thành tiếng, trong lúc đó, mảnh thủy tinh kia lập tức cứa qua toàn bộ cánh tay của anh ấy, tôi vốn đang nhìn thấy là da thịt trắng trẻo, trong phút chốc, toàn bộ cánh tay đều là máu. ( a~~~~ sao mà ngược quá đi T^T )

Tôi nhìn anh ấy, mảnh thủy tinh kia giống như đang cứa vào trái tim tôi vậy, thân thể tôi bắt đầu phát run, nước mắt càng không ngừng tuôn ra.

Lần này anh ấy lại chăm chú nhìn tôi, bất đồng chính là khóe miệng khẽ nhếch, trên mặt là bộ dáng tươi cười giống như ma quỷ, lại ôn nhu hỏi: "Không gọi sao?"

Sau đó lại cứa lên cánh tay một đường, Lý Hạo Nhiên rốt cuộc nhìn không được, một quyền đánh vào mặt anh ấy, đem tay anh ấy đập mạnh lên bàn, mới đem mảnh thủy tinh kia ném đi.

Toàn bộ trên bàn, trên quần bò của anh ấy, đều là máu.

Anh ấy một cước đá văng Lý Hạo Nhiên nói: "Cậu TMD xen vào lần nữa, tiếp theo tôi sẽ rạch vào mặt cậu!" Sau đó lại nhìn tôi chăm chú, vẫn là bộ dáng tươi cười kia, ánh mắt kia. Anh ấy châm thuốc lá, tay vẫn không ngừng chảy máu.

Tôi há miệng, nhưng vẫn không phát ra thành tiếng từ "ca ca" kia.

"Bảo bối, ngoan, ngẩng đầu lên, em nhìn xem!" Sau đó anh ấy lấy một chai rượu khác tưới lên toàn bộ cánh tay, chắc hẳn là đau lắm! Tôi rốt cuộc nghẹn ngào khóc lên.

"Nói mau, nói mau! Phát ra tiếng! Gọi ca ca đi!" Anh ấy thở hổn hển, trên mặt nổi gân xanh, đều là mồ hôi, tà ác tràn ngập cả khuôn mặt, cười đến vô cùng thỏa mãn, đạt cao trào 1000 lần cũng không có được loại thỏa mãn này.

Tôi vẫn không kêu được thành tiếng.

"Thế này thì sao?" Anh ấy lấy đầu thuốc lá đặt lên miệng vết thương.

"Cậu điên rồi!!!" Lần này Lý Hạo Nhiên lại đi lên, sau đó, Hoàng Bân và Trần Huy cũng tiến tới, đem anh ấy đẩy xuống salon, Bảo Ngọc liền gọi 120.

Thẩm Dục Luân ngồi trên salon, vẫn cười như vậy, nhưng nước mắt lại ngăn không được chảy ra ngoài, cằm kẽ run nhè nhẹ, cũng giống như tôi.

Lý Hạo Nhiên cuối cùng quay mặt sang, nói với tôi: "Dừng lại ở đây thôi!"

Sau đó Lý hạo Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt tôi, áp tay lên mặt tôi, giúp tôi lau khô nước mắt, nói với tôi: "Khải Ni, em xem."

Anh ấy chỉ Thẩm Dục Luân: "Em nhìn Dục Luân ca đã thành như thế này! Hôm nay là sinh nhật cậu ấy mà!"

"Anh biết, mọi người cũng biết, biết rõ những chuyện phát sinh với em, nhưng có thể em không tin bất kì ai, có thể em không phân biệt được thật hay giả, có thể em hoài nghi những gì mình nhìn thấy đều là ảo giác, vậy chúng ta không nhìn nữa, chúng ta cảm nhận xem." Lý Hạo Nhiên vừa nói vừa nâng tay của tôi, đem tay tôi đặt trên mặt anh ấy rồi nói: "Anh gọi là Lý Hạo Nhiên, anh có thật!"

Sau đó đem tôi kéo sang, đặt tay tôi lên mặt Thẩm Dục Luân, nói với tôi: "Cậu ta có thật! Cậu ta là Dục Luân ca của em, chẳng có ai thương em hơn cậu ta hết."

Sau đó đem tay của tôi đặt ở trên ngực anh ấy, nói: "Đang đập, đúng không? Bởi vì đây là sự thực! Là thật tâm đối với em!"

Sau đó anh ấy rốt cuộc khóc lên, đem tay tôi đặt lên bàn, giữa vệt máu loang lổ của Thẩm Dục Luân, trên tay tôi dính đầy máu.

Sau đó anh ấy nói: "Đau lòng sao? Em đau lòng đúng không? Đúng! Như vậy đây cũng là sự thật!"

"Nếu như em không chịu nói nữa, về sau Hạo Nhiên ca cùng Dục Luân ca đều vô cùng đau lòng giống như em lúc này, như vậy cũng không sao phải không?" Giọng anh ấy bắt đầu run rẩy, buông tay tôi ra.

Tất cả mọi người đều khóc, kể cả tôi giờ phút này đang vừa gõ bàn phím vừa nhớ lại, tôi rốt cuộc tại khoảnh khắc Lý Hạo Nhiên quay người, bắt được góc áo của Lý Hạo Nhiên, ngẩng đầu, tôi nghe thấy cổ họng mình phát ra câu nói đầu tiên là:

"Hạo Nhiên ca, đừng đi."

Vtrans:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro