Chương 36: WHATEVER YOU LOVE (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký trưởng thành của Thẩm Khải Ni - Chương 36: Whatever You Like* (Part 2)
Hôm sau, mây đen giăng đầy trời, đây là khi thượng đế buồn bã, tôi trầm mê trong đó, là vì thời tiết xấu càng khiến tôi thấy rõ bản thân hơn. Trong thế giới tối tăm, bạn không cần phân biệt thật giả hiền ác, mây mưa thất thường, lên trời xuống đất, chỉ biết chạy đến điểm tận cùng của lòng tham, nếu đọc đoạn văn này bạn có chút dao động, như vậy, hoan nghênh bạn gia nhập câu lạc bộ hắc ám của tôi.
Hôm nay tôi muốn bạn cùng tôi đi giải quyết một chuyện, làm thế nào để khiến một người tuyệt vọng, người đó sẽ là Thẩm Dục Luân, Lý Hạo Nhiên, tôi, Hoàng Bân hay là Hầu Kình Vũ, như vậy, chúng ta bắt đầu đi. PS xin lỗi, tôi không phải là diễn viên tiểu thuyết, tôi giống với mọi người, cấu thành từ nguyên tố, có tà ác, tham lam, hắc ám, thứ lỗi cho tôi bởi tôi chỉ là một nam sinh bình thường mà thôi.
Buổi trưa tan học, chúng tôi cùng ăn cơm rồi trở lại ký túc xá, không sai, Lý Hạo Nhiên không tránh đến ký túc xá, bởi vì Hầu Kình Vũ chẳng biết đã đi đâu, sáng nay hắn cũng không đi học. Trở lại ký túc xá Thẩm Dục Luân cởi phăng áo quần nhảy lên giường tôi, nói: "Bảo bối, bắt đầu." Sau đó anh ấy lại giống như hôm qua lột sạch tất chân và quần lót từ trong chăn ném ra.
Tôi cứ nghĩ Hoàng Bân thấy cảnh tượng này sẽ mở trừng hai mắt, sau đó cúi đầu tiếp tục đeo tai phone rồi lấy máy CD ra nghe nhạc. Ai ngờ sau khi cậu ấy mở trừng hai mắt xong lại cúi đầu lục tung tìm thứ gì đó.
"Tìm gì đó?" Tôi hỏi.
"Máy CD của mình, không thấy đâu cả." Hoàng Bân quay sang, nhăn mi, gãi đầu rồi tiếp tục lục lọi xung quanh.
"Không sao, cậu đừng nóng, nghĩ thật kỹ vào, lần trước cậu để ở đâu?" Tôi đi đến trước bàn đọc sách của Hoàng Bân, bắt đầu tìm giúp cậu ấy.
"Mình để phía dưới gối đầu, giờ không thấy đâu." Hoàng Bân gần như lật tung toàn bộ ván giường lên. Thẩm Dục Luân cũng mặc quần lót vào, đứng dậy cùng tìm với chúng tôi.
Tìm hết một vòng phòng ngủ cũng không tìm được máy CD của Hoàng Bân, kỳ thực nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không đi tìm xung quanh, mỗi lần tôi làm mất thứ gì đó, đều đặc biệt tĩnh táo mỉm cười, sau đó chọn thời cơ thích hợp, nửa đùa nói với bạn mình rằng đã làm mất điện thoại, làm mất cặp sách, làm mất xe, mất luôn cả bạn trai.
Bọn họ đều sẽ đặc biệt sợ hãi nhìn tôi, bởi vì phản ứng của tôi quá mức lãnh tĩnh, kết quả cuối cùng thường là tôi phải đi an ủi người nghe tin, bởi vì trong mắt tôi, đã mất thứ gì đó, loại chuyện này có làm gì cũng không thể thay đổi được, vì thế thôi đỗ lổi cho bản thân, hãy nghĩ cách giải quyết, ví dụ như mua điện thoại mới, cặp sách mới, xe mới hoặc là tìm một vị bạn trai mới.
"Mất rồi." Hoàng Bân bình tĩnh nói, cúi đầu, bĩu môi, sắp khóc đến nơi.
"Không sao đâu, mất thì bảo mình, mình mua tặng cậu. Thẩm Dục Luân, anh giúp Hoàng Bân báo giáo vụ chút đi, nói chuyện này với thầy, đồ đạc trong ký túc sao có thể tự nhiên không cánh mà bay chứ, nhất định là bị trộm, đi liền đi, nói không chừng cái máy CD kia đang ở gần chúng ta." Xem đi, tôi nói, đối mặt hoàn cảnh khó khăn, tôi nhất định rất lý trí giải quyết.
"A." Thẩm Dục Luân lập tức mặc bộ đồ caro vào, vội vàng cùng Hoàng Bân  đi ra ký túc xá.
Tôi lại tiếp tục lục tung toàn bộ ký túc xá, thậm chí tôi như hóa thành Sherlock Holmes, mở từ điển dày xịch ra, xem xem trong từ điển có hộp ẩn kẹp trong tự điển không, đáng tiếc, bởi cuộc sống chẳng phải tiểu thuyết, trong từ điển quả thực không có hộp ẩn, vì thế không tìm thấy máy CD.
Tôi đánh giá xung quanh một vòng, trừ xô nước, thùng rác, cống thoát nước và vali chúng tôi chưa kiểm tra thì cơ bản đều tìm hết rồi, vali của chúng tôi thì chẳng có gì để hoài nghi. Đột nhiên, một tia lóe lên, tôi đặc biệt tạo dáng quay lại, chỉ vào thùng rác nói: "Chân tướng ở trong này!" Sau đó vừa ôm chân đau vừa nuốt nước mắt vào trong.
Thùng rác ngay cạnh giường Hoàng Bân, phía trên đều là khăn giấy và một ít vỏ đồ ăn vặt, rất có thể sau khi cậu ấy ngủ, không cẩn thận tay quơ trúng cái máy CD rơi vào thùng rác cũng nên, hơn nữa buổi tối mũi cậu ấy bị viêm phải dùng khăn giấy, cho nên máy CD bị che mất, thật ra tên thật của tôi là Thẩm Conan, là một nhà trinh thám.
Tôi cúi người, bỏ khăn giấy che lên ra, quả nhiên, thấy được LOGO ánh bạc lấp lánh của Panasonic, trong mắt tôi lóe lên sự chính nghĩa và  tia trí tuệ. Tôi nhặt đĩa CD lên, để lại dưới gối đầu Hoàng Bân, sau đó len lén vui vẻ, chuẩn bị cho Hoàng Bân kinh hỉ, cái loại vui vẻ tìm được vật đã mất vượt xa việc mua tặng cậu ấy một chiếc máy khác, bạn biết mà.
Đột nhiên, tôi dừng bước, cho đến nay tôi đã làm ra một chuyện, chuyện tôi không kịp hối tiếc.
Tôi là Thẩm Khải Ni.
Lúc tôi 5 tuổi đã học được một điều, lúc nhìn thấy toàn bộ phụ nữ lớn tuổi hơn sẽ gọi bọn họ là chị, bất kể họ 14 tuổi hay 40 tuổi, bởi vì ... như thế, đồ ăn vặt  của tôi ăn mấy cũng không hết.
Lúc tôi 10 tuổi, cổ vũ bạn mình đi trộm ba mẹ, sau đó đưa tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ nói với ba mẹ bạn ấy, bạn ấy không có cách nào, chỉ có thể đưa tiền cho tôi, hơn nữa một khoảng thời gian sau đó, tôi đều uy hiếp bạn ấy tiếp tục đi trộm tiền của ba mẹ đưa cho tôi.
Lúc tôi học tiểu học còn ăn vụng cherry ba mẹ bạn học gửi đến, sau đó giá họa cho bạn học đến từ nông thôn khó khăn trong chuyện giao tiếp.
Rất nhiều người đều cảm thấy tôi rất đáng yêu.
Rất nhiều người đều cho rằng tôi thuần khiết tựa trang giấy trắng.
Nhưng xin lỗi, thật ra tôi không tốt đẹp đến thế, bởi vì lúc tôi nhét máy CD vào dưới gối Hoàng Bân, đại não tôi lại đưa ra một mệnh lệnh khác, tôi cảm thấy toàn thân đang điên cuồng tiết ra adrenalin*, tôi dần mất khống chế.
* Adrenalin: Đây là một loại hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Trơ mất nhìn mình vươn tay cầm lấy máy CD từ dưới gối Hoàng Bân ra, bầu trời truyền đến tiếng sấm ầm ầm, tôi đi về phía tủ quần áo của Hầu Kình Vũ, mở ra, trong ấy tỏa ra mùi gỗ và mùi thối nát, mà mùi này lại khiến tôi hưng phấn, tôi nhét chiếc máy CD vào phía dưới cùng tủ quần áo của hắn. Cái máy CD này bị kẻ trộm lấy đi, và chúng tôi nhất định phải bắt được tên trộm đó.
"Em làm gì với tủ quần áo của Hầu Kình Vũ đấy?" Phía sau truyền đến tiếng Lý Hạo Nhiên.
"Hạo Nhiên ca." Tôi xoay người.
"Hoàng Bân bị mất máy CD." Tôi nói.
"Em bỏ nó vào đó?" Lần đầu tiên tôi thấy mặt Lý Hạo Nhiên âm trầm như vậy, ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang.
"Phải." Tôi đi từng bước về phía trước.
Lý Hạo Nhiên ngây ngốc nhìn tôi, lập tức hoảng hốt, anh ta hiểu ra một chuyện, tôi nói tiếp: "Hạo Nhiên ca, anh đi ra ngoài đi. Giáo vụ sẽ tới giờ đó."
"Máy CD của em đâu?" Bỗng nhiên Lý Hạo Nhiên hỏi
"Trong tủ quần áo, sao vậy?" Tôi nghi hoặc.
"Đưa anh." Lý Hạo Nhiên cười với tôi, nhưng tôi cứ cảm thấy bất an, anh ta chưa bao giờ cười như vậy, chỉ có Hầu Kình Vũ mới cười như thế, quá mức kiệt ngạo, tà ác và bất kham.
Tôi lấy máy CD trong tủ quần áo, đưa cho Lý Hạo Nhiên.
"Giờ, máy CD của em cũng bị mất, đều bị tên trộm lấy đi, mà các em nhất định phải tìm được tên trộm này." Lý Hạo Nhiên cầm máy CD, mở tủ quần áo Hầu Kình Vũ ra, nhét máy CD của tôi vào trong đó, quay đầu lại, trấn định mỉm cười với tôi.
"Hạo Nhiên ca." Quả nhiên mỗi người đều có một khoảng không u tối.
"Anh không thấy gì hết, chỉ đến tìm em mượn cuốn từ điển, giờ anh rời khỏi đây, các em tiếp tục tìm đĩa CD của mình đi, ngoan!"
Vẻ tươi cười của Lý Hạo Nhiên lại trở thành nụ cười toả nắng thương hiệu, cầm lấy cuốn từ điển, tiêu sái rời đi.
Tôi đi đến trước máy nước uống, rót đầy một cốc, uống, sợ hãi, kích thích, bất ngờ, và rõ ràng tôi có đôi chút vui sướng.
Nửa giờ sau, trưởng giáo vụ, chủ nhiệm lớp tới, ý của giáo vụ chính là trực tiếp lục soát, bởi nếu có kêu tự thú thì rõ ràng cũng không ai giao máy CD hết, nam sinh cả lớp đều đứng ở hàng lang, mọi người châu đầu ghé tai, tôi nghĩ tâm lý mỗi người sẽ có sự khác nhau, điển hình là tội phạm tâm lý, Pathetic!
"Thầy nói rất đúng, bắt đầu từ ký túc xá chúng em trước đi." Tôi đi lên trước, mỉm cười chào hỏi với chủ nhiệm, Lý Hạo Nhiên cười cười với tôi.
"Mọi người như vậy rõ ràng là không tín nhiệm chúng em, hôm nay em và Thẩm Khải Ni vừa về liền có chuyện như vậy, soát đi, vả lại tủ quần áo của em chả có gì hết." Thẩm Dục Luân nóng nảy mở tủ quần áo, quả nhiên ngoại trừ hai cái áo thì toàn là giày thể thao, không có gì nữa.
"Em." Tôi mở tủ quần áo mình ra, run rẩy lấy ra từng món quần áo.
"Cậu ấy không đời nào làm chuyện đó, đừng nữa." Hoàng Bân ngăn tôi lại.
"Đã xong chưa hả, thái độ làm người của Thẩm Khải Ni tôi rõ ràng nhất, em ấy có biết cái gì đâu, em ấy nào biết lấy cái gì đó của người khác chứ." Thẩm Dục Luân càng thêm bực bội. Tôi quay lại giương mắt nhìn chủ nhiệm lớp với vẻ mặt vô tội .
"Những người khác đâu? Còn ai nữa?" Chủ nhiệm hỏi tiếp.
"Chưa soát tủ quần áo của Hầu Kình Vũ, để em." Tôi chưa bao giờ chờ mong vạch trần chân tướng đến như vậy, hoặc đó chính là, chân tướng ngụy tạo.
Tôi hưng phấn lấy ra từng món áo quần của hắn, những món áo quần này thuộc về người kia, hắn thương tổn Hạo Nhiên ca tôi thích nhất, hắn nhiều lần phá hoại mối quan hệ vi diệu giữa tôi và Lý Hạo Nhiên cùng Thẩm Dục Luân, hắn làm Thẩm Dục Luân nổi giận, hắn khiến Lý Hạo Nhiên trở nên thất thố khác thường, hắn và Lý Tuyết đong đưa thân thể trên sàn nhảy.
Hầu Kình Vũ, mũi nhọn quá mức sắc bén, thế thì đã sao nào, giờ không phải cậu ta cũng bị tôi nắm trong tay ư.
Ánh mắt quần chúng chăm chú nhìn, tôi giơ máy CD của Hoàng Bân và tôi lên thật cao, nói: "Thầy ơi!"
"Của em sao? Cái nào là của em?" Thầy chủ nhiệm vẫn bình tĩnh, các bạn học đều kinh ngạc mở to mắt nhìn tang vật trong tay tôi, đương nhiên tôi cũng mở to mắt, thậm chí còn giật mình với bọn họ, bất đắc dĩ nói với chủ nhiệm: "Một là của em, một là của Hoàng Bân, em thật không ngờ."
Lý Hạo Nhiên nheo mắt, tỉ mỉ đánh giá tôi, giống như việc đọc mãi đến đoạn này bạn mới phát hiện ra, tôi căn bản không phải hình tượng hoàn mỹ hư cấu trên mạng, tôi nghĩ đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy tôi như vậy.
"Xử lý nghiêm khắc!" Chủ nhiệm cứng rắn, nói tiếp.
"Nhất định phải xử lý nghiêm khắc, chủ nhiệm, chuyện này là trộm cắp, rất đáng hổ thẹn." Tôi tiếp tục thêm dầu vào lửa, thậm chí tôi bắt đầu muốn nó thêm kích thích hơn, chính mình điên cuồng.
"Tuyệt vời !!!" Bỗng Hầu Kình đi ra từ trong đám người.
"Này là đang điễn kịch đó hả? Hoàng Bân, cậu cũng biết, tối qua tôi không ở lại trường, giờ tôi mới về, mà tối qua lúc tôi đi, cậu còn đang nghe máy CD của mình cơ mà, vậy xin hỏi, chẳng lẽ tôi có thuật phân thân trở về lấy trộm à? Vả lại, thứ cho sự ngạo mạn của tôi, người quen ăn vây cá mập sẽ chẳng thèm đi ăn cá nheo bé tí làm gì, đạo lý này, tất cả mọi người đều hiểu mà. Tôi đâu có thiếu tiền đến độ không mua nổi một cái máy CD."
Hầu Kình Vũ cầm ly nước tôi uống thừa để trên bàn lên uống một ngụm, nói tiếp: "Đây là vu oan giá họa, đương nhiên phải xử lý nghiêm khắc, loại hành vi này, như bạn Thẩm Khải Ni nói đấy, quả thực vô cùng đáng hổ thẹn." Sau đó hắn cười với tôi, tà mị, quỷ dị, xấu xa, ranh ma.
"Rốt cuộc đây là chuyện gì?" Trưởng giáo vụ bắt đầu quan sát, chủ nhiệm lớp cúi đầu khúm núm cười, y như tên tổng quản thái giám.
Hoàng Bân trợn to mắt, nhìn tôi, bởi vì vừa nãy chỉ có mình tôi ở ký túc xá, cậu ấy lập tức cúi đầu, hiểu thôi.
Thẩm Dục Luân nhìn tôi chằm chằm, cắn răng, cơ mặt giật giật, anh ấy cũng hiểu rồi.
"Là ai? Cái này rất dễ tra ra, mấy người tự khai đi!" Chủ nhiệm lại hét lớn.
Lý Hạo Nhiên đi đến trước mặt tôi, nói: "Chủ nhiệm, chuyện này có thể là hiểu lầm, trước tra cho rõ đi đã, nói không chừng là mấy người họ đùa giỡn thôi, không nghiêm trọng đến thế đâu"
"Đúng đó, có thể là đùa dai thôi, chủ nhiệm à." Hoàng Bân cũng nhanh chóng giảng hòa.
"Rốt cuộc là ai? Tính chất của chuyện này vô cùng tồi tệ, tuổi còn nhỏ đã làm mấy việc này, lớn lên thì sao đây. Không thể không làm rõ được." Lúc này cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng thẳng thắn muốn xử lý rồi.
"Trước giờ tan học chiều này, chủ động đến phòng làm việc của tôi nhận lỗi thì tôi liền cho người đó một cơ hội, nếu không lúc tra rõ ra sẽ trực tiếp đuổi học." Thầy trưởng giáo vụ bỏ lại một câu đầy chính nghĩa rồi chắp sau ra sau rời đi, còn chủ nhiệm lớp tiếp tục khom lưng đi theo phía sau, quả thật y như tổng quản thái giám.
Sau khi các bạn học tản đi hết, Hầu Kình Vũ bò lên giường, không để ý đến chúng tôi nữa, Hoàng Bân lúng túng nhận lấy máy CD, vô cùng khổ sở nói với tôi: "Cám ơn."
"Em lại đây!" Thẩm Dục Luân lôi tôi ra ngoài ký túc xá, Lý Hạo Nhiên theo sau, đi đến mái nhà của trường học.
"Là em làm ư? Không thể nào, em nói anh biết, không phải em làm, anh tin em." Thẩm Dục Luân kích động nắm lấy cổ áo tôi.
"Xin lỗi." Mở miệng nói ra lời này tôi mới nhận ra rằng có đôi khi lời xin lỗi là câu nói hèn nhát tổn thương người nhất.
"Cậu đừng ép em ấy nữa, là lỗi của mình, chuyện này là do mình mà ra." Lý Hạo Nhiên kéo tay Thẩm Dục Luân ra, nói.
"Cậu im đi, Lý Hạo Nhiên, giờ không tới phiên cậu nói. Không đời nào, em nói ngay đi, là ai làm? Chắc chắn không phải em làm. Bảo bối, em đừng nháo, được không?" Thẩm Dục Luân vẫn kiem trì hy vọng thấy được mặt tốt đẹp của tôi.
"Em không nháo, là em làm. Không sao, cùng lắm thì đuổi học thôi. Hơn nữa em cũng không muốn học nữa, rất vô nghĩa." Nhìn anh ấy tức giận với Lý Hạo Nhiên, tôi cũng nóng nảy lên.
"Em TMD nói cái gì đó, gì mà đuổi, gì mà vô nghĩa, em không nói thì im luôn đi cho anh!" Thẩm Dục Luân triệt để mất khống chế.
"Chiều nay em đi nhận lỗi, ít la hét với em nữa đi, việc em làm tự em có thể chịu trách nhiệm, đây là chuyện riêng của em, không cần anh quản." Ánh mắt tôi đỏ ửng lên, quả nhiên, ác giả ác báo, là tôi đánh giá thấp Hầu Kình Vũ, đánh giá cao bản thân mình.
"Lý Hạo Nhiên, cậu nghe đây, giờ cậu phải lập tức, ngay lập tức, cùng tôi đem Thẩm Khải Ni đi, đừng để em ấy làm chuyện điên khùng nữa, tôi nói vậy hiểu không?" Nói xong, Thẩm Dục Luân nhìn chân bị thương của tôi, giọng hòa hoãn lại, ngồi xổm trước mặt tôi, nói: "Tự leo lên đi."
"Em ngoan nào, leo lên lưng Dục Luân ca đi, chuyện này chúng ta quay về rồi thương lượng giải quyết, đừng nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy." Lý Hạo Nhiên cũng bị Thẩm Dục Luân hù dọa.
Lúc đến nhàThẩm Dục Luân, tôi liền leo lên giường anh ấy, Lý Hạo Nhiên ngủ bên cạnh tôi, Thẩm Dục Luân thu dọn tàn cuộc anh ấy và ba mình đánh nhau chiều qua còn lưu lại.
"Hạo Nhiên ca, em làm sai, nhưng là do em làm sai cách, không sao cả, anh đừng xen vào." Tôi dựa vào người Lý Hạo Nhiên, ngây ngốc nhìn anh ta, bình tĩnh nói với anh ta.
"Là do Hạo Nhiên ca, bảo bối, em đừng nghĩ nữa, có Hạo Nhiên ca đây mà, em đừng lo lắng nữa nhé?" Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của tôi.
"Hạo Nhiên ca sẽ đi tìm Hầu Kình Vũ, bảo hắn nói với chủ nhiệm đây chỉ là trò đùa và hiểu lầm mà thôi, em đừng lo, ngủ đi. Em ngoan nhé!" Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, tôi rúc vào lòng Lý Hạo Nhiên, loáng thoáng nghe thấy tiếng Thẩm Dục Luân ném đồ đạc.
Lúc tỉnh lại, Lý Hạo Nhiên cũng đang nhắm mắt ngủ, cực kỳ an tĩnh, bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Hạo Nhiên ca, Thẩm Dục Luân đâu?!" Tôi nhảy dựng lên hỏi, giác quan thứ sáu nhắc nhở tôi có chuyện xảy ra, vào giờ khắc này tôi ghét giác quan thứ sáu vô cùng.
"Dục Luân, cậu ấy đến trường rồi." Lý Hạo Nhiên cúi đầu, mắt hơi rũ xuống.
"Anh ấy? Ha ha, anh ấy ư? Anh ấy đến làm gì? Anh ấy đến phòng giáo vụ hả." Tôi hất tay Lý Hạo Nhiên ra, nhón chân, vội vội vàng vàng mang tất chân, tôi phải đi.
"Đâu em cũng không được đi!" Lý Hạo Nhiên giật lấy giày trong tay tôi.
"Hạo Nhiên ca, anh điên rồi à? Chuyện này do em với anh làm, giờ anh để Thẩm Dục Luân đi nhận lỗi? Anh thấy vậy mà được ư?" Tôi lê chân đi ra phòng khách.
"Em nghe anh nói trước đã." Lý Hạo Nhiên chắn tôi lại: "Việc này, trong ba chúng ta phải có một người nhận lỗi, em không phải người thành phố này nếu em đi nhận lỗi thì em sẽ bị đuổi, anh đã thừa nhận việc này với Thẩm Dục Luân rồi, chỉ là với thân phận của ba mẹ anh, em cũng biết mà, nếu anh đi nhận lỗi, anh sẽ toi đời mà bọn họ cũng vậy. Tuy nhiên nếu lần này Thẩm Dục Luân nhận lỗi, nhiều lắm thì bị ghi sổ một lần, về sau cũng sẽ được xóa đi, em biết thế lực ba cậu ấy mà, chút chuyện này vô cùng nhỏ. Em lý trí chút đi! Được không hả, chuyện đã loạn lắm rồi!"
"Hạo Nhiên ca, em mãi mãi chẳng thể lý trí được như anh. Em không làm được! Em không thể để Thẩm Dục Luân đi nhận lỗi, em đã nợ anh ấy quá nhiều, chúng ta không thể ích kỷ thế được. Anh có hiểu hay không? Chuyện này rất nghiêm trọng, không như anh nghĩ đâu!" Tôi đẩy Lý Hạo Nhiên ra, nhất định phải ra khỏi cửa.
"Thế em có nghĩ cho bọn anh sao? Nếu em bị đuổi, vậy Dục Luân ca của em, còn có Hạo Nhiên ca nữa, làm sao đây? Em không rời xa bọn anh, bọn anh cũng không rời xa em, em hiểu không?" Lý Hạo Nhiên ôm lấy tôi từ phía sau.
"Buông ra, chí ít là lúc này, xin lỗi, Hạo Nhiên ca, em xin anh, em kiệt sức rồi, chân em đau quá, em xin anh đó, van anh, buông ra! Buông ra! Xin anh buông ra!"
"Thẩm Khải Ni, em đừng nháo nữa, anh thề, hồ sơ học sinh của Thẩm Dục Luân sẽ không có mấy thứ này, anh sẽ nhờ ba giúp, được không? Anh không cho phép bất kỳ ai trong hai người gặp chuyện không may." Lý Hạo Nhiên đi tới trước mặt tôi, tinh lực tiều tụy nói.
"Hạo Nhiên ca, nếu Thẩm Dục Luân có chuyện gì, điều đó còn khó chịu hơn việc giết chết em, anh hiểu không?"
"Thẩm Dục Luân quan trọng với em đến thế sao?" Mắt Lý Hạo Nhiên đỏ lên như mắt thỏ.
"Hạo Nhiên ca, anh không hiểu ư, Thẩm Dục Luân là một tên đại ngốc." Tôi khóc nức lên, nước mắt vỡ đê.
"Em không được đi đâu hết." Lý Hạo Nhiên dụi mắt một cái, nghiến chặt răng, kéo tủ giày chặn cửa lại, ôm tôi lên giường, ôm chặt tôi, ngay cả nhúc nhích cũng không được, một giây đó, lần đầu tiên trong đời tôi muốn giết chính mình.
"Chưa tới một tiếng nữa mọi chuyển sẽ ổn, em phải tin Thẩm Dục Luân, cậu ấy luôn xử lý tốt những việc thế này, được không?" Lý Hạo Nhiên lại bày ra nụ cười sáng lạng ấm áp, căn phòng an tĩnh.
"Hạo Nhiên ca, anh không hiểu đâu, anh hãy nghe em nói." Vừa định mở miệng, Lý Hạo Nhiên lại cắn răng, che miệng tôi lại, bình tĩnh cười, nói: "Thẩm Khải Ni, em nghe đây, nếu Thẩm Dục Luân xảy ra chuyện, anh đi nhận lỗi! Hài lòng chưa?"
Cắn mạnh lên vai Lý Hạo Nhiên, tôi hận anh Lý Hạo Nhiên, đổi lại người đi là anh, tôi còn khó chịu hơn thế nữa.
Tức giận dữ dội, ném bất kỳ thứ gì trong phòng, sau đó, kiệt sức, an tĩnh ngã vào lòng Lý Hạo Nhiên, tôi mê đắm nhìn mắt anh ta, anh ta nhìn tôi, quỷ dị cười với tôi.
Tôi nói không nên lời, nghiêng mặt, bất đắc dĩ nhìn cơn mưa to ngoài khung cửa sổ.
Tôi cởi áo sơ mi của Lý Hạo Nhiên ra, tai dán lên ngực anh ta, ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hạo Nhiên: "Thì ra Hạo Nhiên ca mới là tay chơi lợi hại nhất."
"Em đừng có nói chuyện kiểu âm dương quái khí với anh! Việc anh làm sai có trời đất chứng giám!" Lý Hạo Nhiên hơi mất hứng.
"Hạo Nhiên ca, đừng khiến em ghét anh, anh hiểu em mà, em nhất định sẽ hủy diệt người em ghét, nhưng em không cách nào chấp nhận được việc đi hủy diệt người em thích. Em xin anh, đừng ép em đi lên con đường này, đây là nhược điểm trí mạng của em."
"Chớ nói nhược điểm của mình cho người khác nghe, bảo bối." Trên mặt Lý Hạo Nhiên lại là cười tà mị, ha ha, bốn người, cuối cùng cũng bắt đầu hiện hình rồi
Tôi nhẹ nhàng tát Lý Hạo Nhiên một cái, rất nhẹ, không đau chút nào, tôi biết. Sau đấy anh ta mỉm cười với tôi, ôm chặt lấy tôi, tôi hôn lên má anh ta, trăm mối nghĩ suy.
Buổi tối, cửa bị đẩy ra, trên tay Thẩm Dục Luân xách đầy các loại hoa quả tôi thích, anh ấy siêu ngầu khiêu mi nói với chúng tôi: "Bảo bối, đi ra ăn hoa quả, à, sau này đừng trốn học nữa, vì từ hôm nay anh không làm lớp trưởng, anh không làm BOSS nữa rồi."
Giây phút đó, anh ấy nói không làm lớp trưởng nữa thật sự đẹp trai đến ngây người.
"Dục Luân ca, anh vĩnh viễn là BOSS của em." Tôi nhảy lên người Thẩm Dục Luân, điên cuồng cười.
Hôm sau, tôi kiên trì kéo Thẩm Dục Luân đi tìm chủ nhiệm lớp xem có thay đổi được gì không, quả thật anh ấy bị ghi sổ rồi, cũng không phải không có cách giải quyết, chỉ cần tôi giảng hòa với Hầu Kình Vũ, nói với mọi người chỉ là trò đùa thì mọi chuyện sẽ ổn, đây chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ mà thôi
"Thôi bỏ đi, không hứng thú." Thẩm Dục Luân nhai kẹo cao su, vừa cà lơ phất phơ lại rất tuấn tú.
Ra khỏi trường, tôi nắm lấy tay Thẩm Dục Luân: "Hy vọng như thế này sẽ bù đắp được chút gì đó, em sẽ bù đắp hết thảy cho anh."
Tối đó, tôi nói với Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên là đã hẹn đi dạo phố cùng Hoàng Bân, lát sau sẽ qua nhà Thẩm Dục Luân.
Tắm xong, nếu ngày đó trên hành lang đổi lại Hầu Kinh Vũ thấy được trang phục của tôi.
Còn nhớ không, hôm đó, tôi mặc áo sơ mi, xách cặp da, tay và phía sau mang tai tỏa nồng mùi nước hoa, là mùi xạ hương, mùi hương khiến bạn hưng phấn.
Còn nhớ không, hôm đó, giày da, tất đen, quần tây, ký túc xá nam sinh tiếng giày da vang lên lộp cộp.
Còn nhớ không, tôi chuốt lông mi cong vút, đánh phấn, dùng son Hemp Moisture High Balm, trong trường học chẳng có nam sinh nào như tôi. Các nam sinh nữ sinh đều cực kỳ hâm mộ tôi.
Còn nhớ không, ánh trời chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân thể đơn bạc của tôi, tôi cởi một nút áo sơ mi ra, mở cửa kính, gió như mũi dao nhọn xuyên qua người và dây chuyền bạch kim trên xương quai xanh tôi .
Còn nhớ không, tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Hầu Kình Vũ: "Vũ, đêm nay, tôi muốn gặp cậu, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút."
Còn nhớ không, lúc tin nhắn "See You Then : )" của hắn báo đến, trên mặt tôi nở ra nụ cười tà khí, cởi thêm một nút áo nữa, lúc bỏ tay vào túi, nắm thật chặt chiếc bình thủy tinh nhỏ trong tay.
Còn nhớ không, Thẩm Dục Luân gọi đến, tôi ngắt máy, dưới bầu trời quang đãng, trưởng thành nhất định sẽ luôn có chuyện gì đó xảy ra, luôn là thế.
Còn nhớ không, tôi nở nụ cười, chưa từng thoải mái đến thế, tôi băng qua đám người, muốn làm rõ rất nhiều chuyện, mở cửa xe taxi màu vàng, cửa xe vừa đóng, tôi đã bước chân vào địa ngục.
Lý Hạo Nhiên, xin lỗi.
Thẩm Dục Luân, xin lỗi.
Hầu Kình Vũ, mày đã sẵn sàng cho trò chơi của chúng ta chưa?
Vtrans #Anryn Quintus ლ Kenny - Kenny ლ Quintus

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc