Chương 40: NGỦ NGON, NỖI BUỒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký trưởng thành của Thẩm Khải Ni - Chương 40: Ngủ ngon, nỗi đau (Part 2)
***
Tôi bị một hồi âm thanh như là điệu nhảy clacket *đánh thức, tôi cố sức mở mắt ra, trước mắt lại là, đúng, lại là Bảo Ngọc tỷ. Bước chân cô ấy cực kỳ nhanh nhẹn nhảy clacket đồng thời hai cánh hay một cái làm vòng lớn còn tay kia đảo ngược lại, tôi chẳng biết cô ấy sao lại làm được như thế.
*Điệu nhảy clacket: mình không biết giải thích rõ ra sao, các bạn lên GG search tap dance để thấy nó kiểu như nào nhé
Cô ấy vừa nhảy vừa nói với tôi: "Cậu cũng khó tin? Đây là điệu nhảy mình phát minh ra đó! Mình tính luyện thêm tí nữa, vũ hội chào đón học sinh mới khai giảng trường lần sau sẽ diễn! Không tồi ha?"
"Sao chỉ có mình cậu? Hạo Nhiên ca đâu?" Tôi xoa đầu, chầm chậm đứng dậy rồi ngồi vào mép giường.
"Hạo Nhiên ca? Nhìn xem! Mình cũng biết quan hệ các cậu không bình thường mà! Lý Hạo Nhiên là ông cả à?" Bảo Ngọc tỷ lập tức ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Bác gái? Mẹ mẹ mẹ mẹ anh ấy bị làm sao?" Tôi hỏi
"Còn giả vờ, cậu xem cậu mặc áo quần của cậu ta kìa, mình tìm chút chứng cứ!" Nói xong, cô ấy hưng phấn chạy tới lục tung thùng rác đầu giường.
...
"Cậu nghĩ cái gì thế a!" Tôi thật sự rất cố gắng dung nhập vào thế giới của cô ấy.
"Ha ha, không tồi nha, tới trình độ không đeo bao luôn! Thần tốc a!" Bảo Ngọc tỷ cười gian trá trên mặt nổi lên một trận đỏ ửng, sau đó nhanh chóng nhảy cẫng lên.
Lần này cô ấy đem hai tay nắm lại với nhau, vừa đi qua đi lại vừa xoay xoay cái cổ, chính là động tác của vũ điệu Tân Cương đồng thời chân lại nhảy điệu clacket: "Động tác này cũng là do mình nghĩ ra đó, rất khó a, cậu cũng cảm thấy khó tin đúng không?"
...
Điện thoại reo lên, là Lý Hạo Nhiên: "Bảo bối, anh đi tìm ba lấy ít tiền, mấy ngày nay ông ấy không có nhà. Em ngoan ngoãn uống thuốc, anh kêu Hoàng Bân và Bảo Ngọc qua tìm em trước rồi, bọn họ chắc là đến rồi, có mua cháo cho em không? Anh về ngay ấy mà, hôm nay khá hơn chưa?"
"Tốt lên nhiều rồi, Hạo Nhiên ca đi có việc đi, em chờ anh về." Tôi vừa cúp máy, bên mặt liền xuất hiện một ánh đèn lóe lên.
Tôi nghiêng đầu nhìn, Bảo Ngọc tỷ cầm máy ảnh thành công chụp được tôi.
"Khoảnh khắc hạnh phúc hẳn là phải lưu lại! Oa! Kích động ghê nha! Mình thật là muốn đi trồng cây! Quá kích thích!" Bảo Ngọc tỷ nói năng bắt đầu có chút lộn xộn.
"Hoàng Bân đâu?" Tôi hỏi
"Đi mua cháo cho cậu, chỉ là, như đã nói đó, mình cảm thấy cuối cùng mình cũng sẽ cùng một chỗ với Hầu Kình Vũ, cậu ấy siêu giỏi, thật đấy. Tay cậu ấy, môi cậu ấy, chân cậu ấy, mũi cậu ấy, còn có, còn có..." Nói đến đây  Bảo Ngọc rốt cuộc cũng ngừng lại điệu nhảy tăng thêm vẻ ngại ngùng đi đến ôm cái gối tựa trên sô pha lên, nói: "Còn có mùi mồ hôi phách đạo của cậu ấy nữa, người đàn ông vô cùng mạnh mẽ!"
Sau đó tôi nhớ đến lần kia, cảnh tượng lúc Bảo Ngọc tỷ ngồi vào chỗ ngồi phía sau Hầu Kình Vũ, nằm bò lên bàn ngửi mùi vị của hắn.
...
@@@@@@
"Xin chào!!" Tôi chào cô ấy, cố gắng kéo cô ấy trở về hiện thực.
"Ai nha, Kình Vũ quân nhân rất tốt, cậu chính là sao lại không thích nói chuyện với cậu ấy chứ! Cậu ấy thực sự là là anh chàng đẹp trai khó thấy được, cái kiểu này thật sự rất đẹp trai, cậu biết mà, cái kiểu đàn ông thân thể cường tráng ấy!" Nói xong, Bảo Ngọc tỷ ôm cái gối sâu vào trong ngực.
"Cậu còn nhắc đến Hầu Kình Vũ mình liền đập đầu cậu vào tường đấy, kéo cũng không ra đâu!" Tôi tức giận nói với cô ấy.
"Bỏ qua, không nói đến thành kiến của cậu, chẳng lẽ cậu không cảm thấy được....?" Bảo Ngọc tỷ liếc qua bức tường rắn chắc, nói.
"Cậu còn nói nữa thì lần sau lúc cậu ngủ mình sẽ bỏ con đĩa vào mũi cậu, để cả đời này cậu sẽ không bao giờ chảy máu mũi nữa luôn." Tôi thực sự phải tức giận rồi.
"Nhưng Hầu Kình Vũ thật sự...." Cô ấy cứng đầu che mũi nói
"Cắt vụn đầu nó rồi thả vào ly nước cho cậu uống." Tôi không nhịn được nói thêm
Lần này cô ấy nhanh chóng che miệng ấp úng nói cái gì tôi cũng không nghe rõ lắm. Hừ ~ đấu với tôi ư, một dĩa đồ ăn luôn.
Tiếp đó, chuông cửa vang lên.
"Mở cửa đi. Là Hoàng Bân." Tôi với Bảo Ngọc tỷ,
"Hừ! Cậu cái tên ma vương này! Xem mình là Thẩm Dục Luân hả? Sai bảo nhiều như vậy?"
Hoàng Bân vào cửa liền đưa cháo cho tôi, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Đỡ hơn chưa? Nếu lại không ổn, những người bên cậu muốn gục ngã luôn rồi đó."
"Ừm, đã hạ sốt rồi, yên tâm đi!" Nghe tối nói vậy Hoàng Bân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đặt cháo xuống bàn liền lập tức hứng phấn đuổi nhau với Bảo Ngọc.
"Đuổi không kịp đâu, đuổi không kịp đâu, hahahaha~" Hoàng Bân cùng Bảo Ngọc tỷ chạy ra khỏi cửa phòng.
Điện thoại lại reo lên, tôi cứ nghĩ là Thẩm Dục Luân, vậy mà không phải anh ấy, trực giác nói cho tôi biết rằng chuyện của ba Thẩm Dục Luân lần này không ổn, là số lạ: "Alo, xin chào, xin hỏi là Thẩm tiên sinh sao?"
"Không phải!" Tôi cứ nghĩ lại là điện thoại quảng cáo gì đó
"Xin chào, Thẩm tiên sinh, tôi là Mã Thống...." Âm thanh truyền đến
"Tôi mấy tuổi rồi? Cái Bô chào hàng tôi à? Cậu cũng quá nể mặt tôi đi? Tìm người mua phòng hả?"
"Em là Mã Thống, Ni ca, anh, anh nhớ em không? Tuyển tập những câu chuyện cũ đấy!
"A... Ách, chào chậu! Mã tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho anh? (tôi cảm thấy mình càng làm vẻ hơn nhưng tôi thật sự không muốn gọi bạn học Mã là Cái Bô!)”
"Ni ca, em không liên lạc được với Luân ca, từ hôm qua gọi điện thoại cho anh ấy đã không nghe máy rồi, đại ca em bên này vẫn chờ Luân ca đến dẫn ông ấy đi bệnh viện mà? Chân lão đại giờ sưng nặng lắm, bác sĩ nói bị nhiễm trùng phải đi bệnh viện nhưng mà Luân ca không đến. Ni ca, anh giúp lão đại một tay đi, ông ấy rất muốn gặp Luân ca." Ngữ khí của Mã Thống bên kia điện thoại như vừa khóc xong, tôi không hiểu cái gì là quy tắc cùng tình nghĩa trong hắc bang, nhưng tôi hiểu tình yêu không liên quan đến hình thức, ít ra một giây đó, chính là như vậy.
"Không phải mấy hôm nay Thẩm Dục Luân đều ở đó giúp ba anh ấy sao? Anh ấy không đến? Vậy giờ ông ấy đang nơi nào?" Tôi quả thật vô cùng kinh ngạc.
"Không có a, lần trước Luân ca cùng anh tới thăm đại ca sau đó cũng không liên lạc thêm nữa. Tụi em giờ vẫn ở tòa nhà Lưu Vũ. Tình hình bây giờ rất khẩn cấp, anh mau tới đây đi! Van anh đó!"
"Được, giờ tôi tới đó." Cúp điện thoại, thay áo quần, nói với Hoàng Bân và Bảo Ngọc rồi ra khỏi cửa.
Hoàng Bân lập tức đi theo sau tôi, nói: "Cậu lại đi đâu? Cậu có thể để người khác bớt lo được không?"
"Cậu đừng quản, cậu không hiểu đâu, cậu về đi! Nói với Lý Hạo Nhiên một tiếng, nói mình đi tìm Thẩm Dục Luân, mình không sao rồi." Chính vì quá thân thiết mới không muốn để Hoàng Bân tham gia vào những việc này.
"Được! Lại là tôi không hiểu, tôi mặc kệ!" Lần này Hoàng Bân cũng nóng nảy lên rồi.
Đã lần thứ bao nhiêu tôi cũng không nhớ, thực tế thì, cậu đã mệt mỏi đển đến tôi rồi, vì mỗi lần thế tôi đều có thể cự tuyệt cùng thương tổn cậu ấy.
Tôi lên xe, xe vừa chạy không lâu liền nhìn thấy Lý Hạo Nhiên xách theo hai túi trái cây, cúi đầu, kẹp điện thoại mỉm cười băng qua đường. Tôi đang muốn kéo cửa kính xuống hét một tiếng băng qua đường đừng nghe nhạc, nhưng vừa mở cửa ra vậy mà tôi lại không hét lên tiếng nào, trong lòng tôi hiện giờ chỉ có Thẩm Dục Luân.
Tôi muốn gọi điện cho Thẩm Dục Luân nhưng không biết gọi rồi thì nói cái gì mới được, tôi quyết định đi xem tình hình của ba Thẩm trước đã.
Lúc xe dừng lại trước Lưu Vũ Gia thì điện thoại reo lên, vừa nhìn màn hình là ba tôi, sự hưng phấn cùng nỗi sợ hãi không nói được. Hưng phấn vì ba rất ít khi gọi điện cho tôi, cuộc gọi trước đó đã cách mấy tháng rồi; sợ hãi vì lo ông ấy sẽ như thường lệ quở trách tôi không ngừng đến lúc cúp máy thì thôi.
Tôi dè dặt bắt máy: "Alo? Ba?"
"Chủ nhiệm con gọi điện cho ba nói học kỳ này con cúp học nhiều, con khiến ba rất thất vọng, ba cảm thấy rất mất mặt. Trước đó tìm mọi mối quan hệ đưa con vào trường này, giờ con như vậy ba bị con "dát vàng" lên mặt rồi, con đang trả thù ba đúng không?"
"Xin lỗi, con bị ốm, ba." Tôi nói, khí lực đặc biệt yếu, thật giống như tôi nói dối vậy, căn bản là tôi không có cảm đảm nói nhiều, đến tận bây giờ trước mặt ba, tôi chính là như thế.
"Sinh bệnh? Là đầu óc con sinh bệnh đi? Con ba không phải như vậy." Ngữ khí bên kia điện thoại của ba vẫn hết sức nghiêm khắc, tôi đã quen, từ nhỏ đã thích ứng rồi.
Tiếp đó, quả nhiên, như mọi lần, điện thoại bị ngắt.
Tôi sờ khóe mắt, không hề có một giọt nước mắt nào, đúng vậy, Thẩm Khải Ni, thật sự đã trưởng thành rồi, đã không còn thương tâm như ngày trước nữa.
Tôi gõ cửa tòa nhà Lưu Vũ, trực tiếp đi vào phòng ba Thẩm Dục Luân, hôm nay ở Lưu Vũ Gia chỉ có mình Mã Thống.
Trong phòng, ba Thẩm Dục Luân đầu đầy mồ hôi, trên mặt, trên trán đều là gân xanh, thùng rác bên giường đều là băng gạc đầy máu, sau đó là một mùi thuốc sát trùng.
"Chào chú Thẩm." Tôi chào hỏi ông ấy.
"Tên súc sinh Thẩm Dục Luân kia đâu? Cậu tới làm gì?" Nghe thấy giọng tôi, giọng điệu chú Thẩm hôm nay nói chuyện với tôi cũng mang theo sự trách móc nặng nề.
"Con cũng không biết anh ấy ở đâu, trước chú hãy đi bệnh viện đi, chú Thẩm, tình huống của chú bây giờ thật sự không ổn, con tìm đượcThẩm Dục Luân thì dẫn anh ấy đến bệnh viện liền."
"Ha ha, đứa súc sinh không có lương tâm, lão tử liều mạng thành thế này là vì gì chứ? Còn không phải vì nó ư, đều là súc sinh." Nói xong, ông ấy hất đổ tủ thuốc bên cạnh, trên đất tứ tung toàn thuốc viên và nước thuốc.
"Chú à, trước đừng kích động, giờ con đi tìm Thẩm Dục Luân, nhưng xin chú đến lúc đó đừng nói như vậy với anh ấy, chú là ba anh ấy mà, những lời này với con chú sẽ là thương tổn trí mạng, cả đời đều không thể nào quên được." Lúc nói ra những lời này tôi nhớ đến ba mình.
Chú Thẩm kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt u oán.
"Còn nữa, Thẩm Dục Luân là chàng trai có tình cảm nhất mà con từng gặp, không phải là tên súc sinh không có lương tâm trong miệng chú. Thật ra, chú không hiểu con trai mình chút nào, con đi trước." Nói xong tôi liền rời đi, Mã Thống dặn tôi nhất định phải nhanh tìm Thẩm Dục Luân trở về, chú Thẩm không thể kéo dài thêm được nữa, bác sĩ bí mật nói vết thương đã biến chứng thành nhiễm trùng máu rồi, còn không đến bệnh biện thì có khả năng phải cưa chân, đấu tranh từng giây từng phút, rất gấp.
Nhanh chóng ra khỏi Lưu Vũ Gia, viền mắt bắt đầu mơ hồ phình ra, chưa một ai nói Thẩm Dục Luân như vậy trước mặt tôi, tôi phát hiện ra rằng mình không thể tha thứ được, cho dù đó là ba của anh ấy.
Lấy điện thoại gọi cho Thẩm Dục Luân, như dự liệu, quả nhiên tắt máy. Thẩm Dục Luân, anh ở đâu? Tôi bắt xe đến nhà Thẩm Dục Luân, trống không, tiếp đó tôi gọi cho Lý Hạo Nhiên và Hoàng Bân, nhờ bọn họ giúp tôi tìm anh ấy.
Trong điện thoại Lý Hạo Nhiên luôn miệng hỏi tôi: "Em đang ở đâu? Em về đi, tụi anh đi tìm cho, em cứ đi qua đi lại như thế thì cả em cũng phải đi bệnh viện, em nghe lời anh."
Cúp máy, lại vội vả ra khỏi cửa, đến mấy tiệm internet gần trường tìm, hỏi tất cả bạn học quen biết Thẩm Dục Luân, có ai thấy Thẩm Dục Luân không, mọi người đều nói chỉ thấy anh ấy vào tuần trước thôi.
Sau đó tôi chạy về ký túc xá tìm, không phải là nơi thường đến nhất, chỗ nào chúng tôi từng đi qua đều đến tìm một lần. Tôi mới vừa vào phòng liền thấy Hầu Kình Vũ, hắn cúi người trên ban công, đưa lưng về phía tôi hút thuốc.
Thấy tôi vào phòng, hắn có phần kinh ngạc: "A, về rồi?"
"Muốn ồn ào thì để ngày khác, hôm nay tôi tìm người, có thấy Thẩm Dục Luân không?" Tôi hỏi
"Sao thế? Trở mặt rồi à? Tôi cứ cho là quan hệ của các người thân lắm chứ." Hắn vừa nói vừa đi về phía tôi, tay bóp điếu thuốc, trên mặt là sự tà mị và bất kham khiến tôi rất phản cảm.
Tôi vừa xoay người tính ra ngoài, Hầu Kình Vũ đã cản phía trước, lúc đó tôi liền bị chọc giận, đá vào khố hạ hắn, đẩy hắn ra, hắn tức thì bị đụng vào mép giường, sau đó che khố hạ nhe răng nhếch miệng.
Hắn ném đầu lọc thuốc lá lên mặt đất, nắm lấy cổ áo tôi, đẩy tôi lên cánh cửa, nói: "Thẩm Khải Ni, cậu thực sự là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chưa có ai dám đối đầu với Hầu Kình Vũ tôi như vậy, rốt cuộc là cậu muốn gì? Tôi đã vươn cành ôliu ra với cậu rồi (kiểu như giảng hòa trước), TMD!"
Vốn dĩ cổ họng tôi đã cực kỳ khó chịu bị làm như thế thì không ngừng ho khan, mỗi lần ho đều nghe được tiếng thở dốc nặng nề phát ra từ trong ngực, âm thanh phảng phất như hút ra rất nhiều tia máu.
"Bỏ ra!" Tôi ngừng ho, trợn mắt nhìn chằm chằm Hầu Kình Vũ, nhắc nhở hắn.
"Cậu, cậu, cậu, chưa từng thấy cậu như vậy! Cậu sinh bệnh? Cậu đi khám bác..." Hắn thu lại cuối cùng nói ra mấy chữ, vẫn cứ nắm lấy cổ áo tôi, hỏi.
"Không cần cậu quan tâm, buông ra!" Tôi nặng nề đẩy hắn ra, nhưng cổ áo bị nắm chặt làm sao cũng dứt không ra được. Trước đó hắn ngông cuồng, ngang tàng và tà ác đã biến thành lo lắng cùng sợ hãi, mấy giây, từ trong con ngươi của hắn tôi nhìn thấy sự thương tâm tại nơi sâu nhất trong nội tâm của hắn, quả thật hắn đã không còn là đối thủ của tôi nữa rồi, ngay lúc hắn giảng hòa với tôi tại quán bar ấy, Hầu Kình Vũ đã hoàn toàn thua trận rồi.
Bởi vì có tình cảm thì sẽ có nhược điểm, vô luận hắn là ai, vô luận là thứ tình cảm đó hình dạng ra sao...
"Đi đi đi đi đi!!! Đi tìm cậu ta đi!" Hắn buông tôi ra, đá vào ghế một cái, đột nhiên phát cáu.
Một giây ấy, tôi bỗng nhiên nở nụ cười, hắn khiến cho nhớ đến Thẩn Dục Luân. Kéo cửa đi ra khỏi phòng ký túc xá, nơi chúng tôi từng đi qua đã tìm hết, thực sự không nghĩ ra còn có nơi nào khác.
Lúc xuống đến lầu một ký túc thì nhìn thấy mưa lất phất, trời mờ mịt, sương mù dày đặc giống như phẩm màu đang lan ra trong nước vậy, một năm này cũng nhanh kết thúc thôi.
"Đứng lại!" Tiếng Hầu Kình Vũ phía sau truyền đến, trước nay hắn đều nói một câu rất đơn giản tựa như mệnh lệnh khiến người khác phản cảm.
Quay đầu lại, hắn tránh né ánh mắt của tôi, cầm lấy tay tôi đặt vào cây dù, sau đó xoay người ngẩng đầu rời đi.
Tôi gọi xe đi quanh thành phố, có lẽ sẽ nhìn thấy được thân ảnh của Thẩm Dục Luân, lúc tôi tính đi chậm một chút đến quán bar xem thế nào nhưng giờ là ban ngày bán quán bar cũng không mở cửa, cuối cùng tôi dừng xe ở công viên.
Xuống xe, tôi che dù đi tới bên hồ, ngồi trên băng ghế dài, nhớ lại cảnh tượng lần trước Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên cùng tôi đi qua mấy bóng cây râm mát, tựa như chỉ mới hôm qua.
Loáng thoáng thấy được cá trong hồ đang tung tăng dưới mặt nước, lần ấy, tôi cùng Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên đến đây làm mồi cho cá, cũng là tình cảnh này, tôi quấn lấy đi thẳng đến công viên, hàng rong đã nghỉ hết, ngày mưa trong công viên căn bản sẽ không có ai.
Đi vài vòng, toàn thân ướt đẫm, tôi tìm thấy băng ghế dài cùng Thẩm Dục Luân ngồi cả đêm vào năm ngoái. Đi đến, ngồi vào vị trí cũ, nhưng vị trí bên cạnh lại trống không.
Ngày đó, tôi dựa lên vai anh ấy, nhìn bầu trời từng khắc từ màu đen biến thành màu xanh đậm nghiêm trang rồi có chút sáng lên, lúc ấy tôi chỉ biết rồi sẽ có một ngày tôi nhất định sẽ hồi tưởng đến ngày này, ví như hôm qua.
Cuối cùng, tôi chỉ cầm điện thoại trong tay, trừ chờ đợi ra thì thật sự chẳng biết làm gì nữa. Nhìn đồng hồ, lại mất một buổi chiều, không biết giờ chú Thẩm ra sao rồi.
Tôi tựa lưng vào ghế, nước mưa bay lất phất như sao thủy tinh rơi xuống vậy, mơ hồ ngứa ngáy.
Tầng mây đổi màu, tòa cao tầng tạo thành...
Sau đó tôi thấy được vòng đu quay chọc trời, lúc học cao trung (cấp 3) lần đầu tiên Thẩm Dục Luân được ngồi chơi trong vòng đu quay chọc trời, anh ấy từng cực kỳ xấu hổ yêu cầu tôi cùng mình ngồi chơi, tôi nghĩ tôi biết anh ấy ở đâu rồi.
Đứng lên nhanh chóng chạy về phía vòng đu quay, vừa rời khỏi thảm cỏ tôi liền dẫm phải đá cuội trượt ngã khiến tôi cảm giác như toàn thân bị đấm một quyền mạnh vậy.
Lúc đến nơi, quả nhiên nhìn thấy trong ô phòng cao nhất của vòng đu quay bóng dáng của một chàng trai, mặc dù không thấy mặt nhưng tôi khẳng định đó là Thẩm Dục Luân vì hai tay người ấy cắm trong túi quần, dáng vẻ lạnh lùng đứng, giống như lần đầu riên chúng tôi gặp nhau, bộ dáng xa cách vô cùng.
Tôi chạy đến bên cạnh nhân viên làm việc hỏi: "Cậu ta đến đây lúc nào?"
"Cả ngày nay, lòng vòng cả ngày, bạn cháu?" Người nhân viên không hiểu hỏi tôi.
"Đây! Cháu cũng ngồi!" Tôi lấy ra hai tờ tiền màu hồng đưa cho nhân viên.
"Này, xảy ra chuyện gì thế?" Nhân viên nhận tiền, quan sát tôi một chút, lại nhìn lên Thẩm Dục Luân trên vòng đu quay.
"Cái đó, tiền nhận rồi không được lấy lại a, bạn cháu mỗi ngày đều đưa tôi 500 tệ bao một ngày, giờ cháu đến, tính là nửa ngày đi. Cứ vậy ngồi đi!" Nhân viên tiếp tục bổ sung.
Tôi đến chỗ dành cho khách, chờ vòng đu quay hạ thấp xuống. Vòng đu quay đang hạ dần xuống, Thẩm Dục Luân không cúi đầu nhìn thấy tôi, lúc vòng đu quay hạ xuống tầm mắt đòng thời chạm nhau, anh ấy mới nhìn thấy tôi.
Tôi vẫy tay với anh ấy, ý bảo mở cửa ra nhưng anh ấy lại có thái độ khác thường, ánh mắt nhìn về phía trước, biểu tình lành lạnh như bầu trời đêm đen, tay cắm trong túi quần, từ chối việc mở cửa, lúc thấy tôi trong nháy mắt, nước mắt anh ấy tuôn rơi.
Tôi đi lên phía trước, tựa như điên loạn vỗ vào cánh cửa ô đu quay, muốn anh ấy mở cửa, thế nhưng anh ấy xoay người cự tuyệt việc nhìn tôi.
Rốt cuộc phải ngồi vào ô đu quay bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy chậm rãi bay lên cao. Chúng tôi như bị biến thành hai bọt khí làm thí nghiệm, lúc này đây bất kể cho tôi nói cái gì thì anh ấy cũng chẳng nghe thấy, tôi làm cái gì thì anh ấy cũng không nhìn thấy.
Khoảng cách giữa chúng tôi không quá 5 thước, nhưng khoảng cách giữa hai trái tim là hàng vạn năm ánh sáng.
Đây là khoảng cách an toàn nhất cho tôi và Thẩm Dục Luân, mãi mãi sẽ không thay đổi, không thể đến gần cũng chẳng thể cách xa. Tôi co quắp dựa vào ghế trong ô đu quay, nhìn Thẩm Dục Luân ở sát vách, lần đầu tiên, rất gay gắt, rất bén nhọn mà đau lòng.
Điện thoại reo lên, là Mã Thống, bỏ qua, không nhận.
Tiếp đó, rất nhiều cuộc gọi đến, có Lý Hạo Nhiên, có Hoàng Bân, Bảo Ngọc tỷ, số lạ, etc... Tất cả đều bỏ qua, tôi rất sợ nghe thấy tin tức không muốn nghe.
Tôi vẫn không buông tha cho Thẩm Dục Luân.
Cùng Thẩm Dục Luân đi vài vòng, tôi đi ra khỏi vòng đu quay, mỗi vòng quay qua đều đợi anh ấy mở cửa.
Lần cuối cùng tôi đến thử gõ vào cửa của anh ấy, cảm giác tựa như đã tiêu hao hết tất cả thể lực một đời, anh ấy nhìn hơi thở hư nhược của tôi, cuối cùng mở cửa ra.
"Thẩm Dục Luân, ba anh..." Tôi chưa nói xong, anh ấy đã gào khóc thành tiếng
Anh ấy vừa đấm từng quyền từng quyền vào vách sắt trong ô đu quay vừa mất khống chế khóc rống lên, là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Dục Luân như thế.
Tôi nghĩ, tôi đã biết có chuyện gì rồi.
Đau lòng ôm ấy Thẩm Dục Luân.
"Xin anh, xin anh đó, Dục Luân ca, đừng đánh nữa, em đau lòng sắp chết rồi." Tôi cầu xin.
Một giây ấy, tôi hận không thể tự giết chết chính mình, nếu tôi sớm liên lạc với Thẩm Dục Luân, cùng anh ấy đi thăm ba thì nhất định sẽ không thành ra như này. Thẩm Dục Luân dù có hận ba mình cũng sẽ không muốn ông ấy bị cưa chân, trở thành người tàn phế.
Tôi mẹ nó sao lại không thể kiên trì với Thẩm Dục Luân thêm một chút chứ?
Lúc này, thứ anh ấy cần nhất không phải chính là tôi có mặt để cổ vũ sao?
Không phải cần tôi giúp anh ấy hòa hoãn quan hệ cha con hai người ư?
Còn tôi, lại chẳng thể cho anh ấy những thứ đó.
Trong những khoảnh khắc vụt qua, chúng tôi luôn bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều thứ, sau đó phát hiện ra rằng chúng tôi bắt đầu già đi.
Đêm hôm đó, tôi cùng anh ấy về nhà, anh ấy từ chối việc đi đến bệnh viện thăm ba, tôi cũng không ép anh ấy.
Tôi tắt điện thoại của mình cũng tắt luôn của anh ấy, sau khi về đến nhà, ngay cả nguồn điện tổng cũng tắt.
Chỉ có bóng tối mới có thể cho anh ấy cảm giác an toàn, tôi cũng biết rằng chỉ có trong bóng tối anh ấy mới có thể chữa thương, lần nữa hồi sinh.
Tôi ngồi trên giường ôm lấy Thẩm Dục Luân to lớn, chốc chốc anh lại hít hít mũi, một lát lại hơi run rẩy, giống như con sói nhỏ bị thương một mực liếm láp vết thương của mình
Tôi đau lòng ôm chặt anh ấy, vỗ về lưng anh ấy, hôn anh ấy, trao cho anh ấy nhiệt độ của tôi, cho anh ấy tất cả sự ấm áp mà anh ấy đã từng cho tôi.
Thẩm Dục Luân, nếu như trầm luần mới có thể cứu rỗi anh, vậy bắt đầu từ hôm nay, Thẩm Khải Ni em sẽ cùng anh trầm luân!
Dù cho rơi xuống địa ngục, em cũng có thể vì anh lên trời xuống đất, tuyệt không sợ hãi.
Ngủ ngon! Nỗi đau!
HẾT PHẦN 1
Vtrans #Anryn Quintus ლ Kenny - Kenny ლ Quintus
Mình cảm thấy kết thúc phàn 1 ngang đây cũng cho thấy Ken chọn cùng Quin rồi, ko cần biết sau đó nữa xảy ra thêm những gì khó khăn, bởi vì chính lúc này hai người đã hạnh phúc bên nhau.
Ngay lúc Ken viết ra "Thẩm Khải Ni em sẽ cùng anh trầm luân!
Dù cho rơi xuống địa ngục, em cũng có thể vì anh lên trời xuống đất, tuyệt không sợ hãi" thì đã là quyết tâm lớn nhất. Ken của ngày ở hồ nước tại gò núi nhà dì Thẩm Dục Luân cự tuyệt việc độc ác kéo Quin xuống địa ngục giờ đã quyết định cùng nhau xuống, còn gì bằng hơn điều này nưa.

Cám ơn các bạn thời gian qua đã cùng theo dõi bộ truyện này cùng page :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc