1 tháng 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nỗi buồn về đêm :) chán bản thân thật đấy... cuộc sống hiện tại cũng thật yên ổn, cũng không hề nhiều điều phiền toái, vậy mà sao vẫn cứ buồn vậy?
Đúng ngày này năm ngoái, mình đã quyết định khoá facebook.. hmm.. có lẽ đó lại là việc đúng đắn.
Khoá nick đơn giản vì mình hi vọng sẽ nhận được tin nhắn của ai đó dù mình có khoá, nhưng người đó vẫn nhớ, dù câu chúc chỉ vô cùng đơn giản và vô cảm " chúc em sinh nhật vui vẻ" vậy thôi cũng đủ
Nhưng không, hi vọng nhỏ bé ấy của mình cũng bị dập tắt.... Không một dòng tin nhắn, không 1 lời chúc, không ai, chẳng ai cả
Điều bất ngờ hơn cả, bố, mẹ, các chị cũng không ai nhớ, ngoài tự mình nhớ ^^ Khoảng thời gian này năm ngoái, một khoảng thời gian quá đỗi kinh khủng đối với mình, tự mình chống chọi, rồi tự mình gượng dậy, chẳng ai, chẳng 1 ai có thể giúp mình... giá như lúc ấy, chỉ là 1 lời động viên đơn giản của một người, có lẽ đến giờ mình vẫn sẽ ôm cái hi vọng ấy, dù nó mong manh như 1 ngọn nến trước gió, vô thường không biết bao giờ sẽ tắt đi... Còn hiện tại, mình sẽ không làm vậy nữa, mình sẽ cố sống cho hiện tại, sống cho bản thân mình.. không còn mong mỏi đến kiệt sức 1 lời chúc của 1 người, không còn cứ mỗi đêm nhớ nhung về kỉ niệm cũ, và sẽ chỉ lưu giữ nó như 1 kỉ niệm đẹp của thanh xuân.... Nói thật rắn rỏi, thật mạnh mẽ, vậy mà sao vẫn buồn, vẫn muốn tự dưng bật khóc thành tiếng, vẫn nhớ những dư vị ấy... Thật khó để có thể lấp được khoảng trống ấy.... Một nỗi buồn mà chẳng bao giờ mình có thể nguôi ngoai....
1-11-2017
01:28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro