🚌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tớ và cậu gặp nhau tình cờ trong một chuyến xe bus vội vã chốn hoàng hôn. đã là chuyến cuối nên cậu có vẻ rất vội, chỉ cần nhìn qua mái tóc bung hẳn ra khỏi dây chun vì phải chạy để đón kịp xe là tớ đã hiểu. xe rất đông. ánh nắng rơi xuống vai áo sơ mi vàng nhạt của cậu, rơi lên cả cặp kính cận mà cậu vắt lên dây đeo ba lô thật kì lạ, đậu vào bàn tay đang cố gắng nắm chặt vào thanh sắt để không ngã. cậu cao hơn người bình thường, mái đầu nâu nhạt của cậu vượt hẳn lên những chỏm đầu đang chen chúc kia, có khi còn cao hơn cả tớ, như thế thì quê lắm. cậu đứng cạnh dãy ghế, bên hông cậu là một em bé đang gật gà ngủ, vì vậy nên người cậu cả buổi trời chỉ đổ về phía dãy ghế, chỉ để cậu bé không gục đầu xuống đất.

tớ nhìn cậu thật lâu, rất lâu, đủ lâu để cậu nhận ra điều bất thường. cậu quay mặt lại, dù cho xe có đông cách mấy thì tia mắt cậu vẫn bắt gặp được ngay ánh nhìn lúng túng của tớ, và cả sự xấu hổ mà tớ không thể giấu đi đâu. cậu không cười mà hơi đanh mặt lại, tớ lại nghĩ "thôi xong", có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ đi chuyến xe này nữa. tớ quay mặt ra cửa, chẳng dám nhìn thêm một tí nào. người mỗi lúc một thưa dần, cậu bé kia cũng đã xuống xe, rồi tớ cũng xuống trước cả cậu. khi đi ngang qua cậu còn nói rất nhẹ.

"ban nãy có người đằng sau cậu đang nhìn chằm chằm vào túi quần cậu đó."

tớ giật bắn mình, lạng quạng kiểm khắp người xem còn vật dụng không, may mắn là còn nguyên vẹn. chưa kịp quay sang cám ơn thì đã bị bác tài hối xuống xe. tớ đúng là đồ đần. đáng lẽ lúc đó không nên lơ là như thế, đã kiếp sinh viên còn mất tiền thì coi như xong đời. tối hôm đó tớ phải làm luận án, nhưng chẳng hiểu sao luận án của tớ đang từ tham khảo thị trường thương mại chuyển sang cách phát triển xe bus thành thị. và ngay cả giấc mơ của tớ dường như cũng phủ đầy màu nắng chiều vàng cam ấm áp.

ngày hôm sau, tớ bước lên xe, chẳng thể mong đợi gì. nhưng. cậu ở đó, cậu ngồi băng ghế cuối, cậu cười với tớ. tim tớ hẫng một nhịp rõ là mạnh, xém chút thì không thể bước nổi. cậu hôm nay mặc áo len xanh nhạt, màu áo rất hợp với khuôn mặt cậu. dường như cả thế giới đều yêu chiều cậu, ngay cả bản thân tớ cũng muốn yêu chiều cậu. tớ chẳng dám bước xuống dãy ghế mà mình hay ngồi, lựa đại một băng ghế cách cậu hai ba bước rồi ngồi xuống. chuyến hôm nay dễ thở hơn nhiều nhưng người lên xe ngày một đông, tớ phải đứng lên nhường chỗ. thời thế đưa đẩy, cậu lại đứng ngay bên cạnh tớ. lồng ngực như bóp nghẹn lại, một hơi thở mạnh tớ cũng không phát ra, cậu đứng gần quá. tới khi não đã căng như đàn vì im lặng quá lâu, tớ mở lời.

"cám ơn cậu vì ngày hôm qua."

cậu cười nhẹ đáp lại, nắng chiều lại rọi vào.

"vì nhìn cậu là con trai mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn quá nên tớ mới phải làm vậy, cậu nghĩ tớ đanh mặt nhìn cậu à?"

mồ hôi tứa đầy trán, tớ cũng cười đáp lại.

"bình thường tớ không thế đâu, vì hôm qua nắng đẹp quá."

cậu hơi nghiêng đầu.

"nắng đẹp thì liên quan gì?"

"nó làm cậu đẹp hơn."

chẳng hiểu sao lúc đấy tớ lại có thể nói ra câu đấy dễ dàng như thế, may là cậu không giận. bù lại cậu quay đi nơi khác, tớ cũng quay đi, vì ngại. tớ và cậu cứ như thế đến hết buổi, rồi cậu chào tớ, tớ vẫy tay lại với cậu.

những ngày sau và nhiều ngày sau nữa, tớ và cậu đều gặp nhau, và nắng hè vẫn cứ chiếu chói chang. cậu là sinh viên năm cuối, bằng tuổi tớ, đã quá già cõi trong trường. và tớ cũng biết cậu sẽ chuyển đi nơi khác làm việc sau khi tốt nghiệp. tớ hẫng đi, vì chẳng phải kì tốt nghiệp sắp đến rồi sao. từ đó tớ chẳng dám bông đùa với cậu, vì chúng sẽ khiến tớ khó chịu hơn ngày cậu rời đi. nhưng cậu vẫn như thế, rất thích mặc những quần áo màu sắc yêu chiều, vẫn nói về những ước mơ xa xôi, vẫn khiến tớ bồi hôi như lần đầu tiên cậu vội vã chạy lên bậc thang xe bus.

và tớ thích cậu rất nhiều.

tớ không đủ can đảm để nói ra, cơ bản vì tớ là một kẻ hèn. nếu nói ra cho dù là chút ít, cậu cũng sẽ khó xử để chấp nhận hay buông bỏ. vì nếu nói ra thì khi cậu đi tớ sẽ phải đón nắng chiều một mình như trước với tâm trạng ủ dột. và nếu không nói ra thì có lẽ tớ sẽ nhẹ lòng hơn chăng? không hẳn.

nhưng nói rồi, cậu sẽ thế nào với tớ? hay với bản thân cậu? tớ sẽ cản trở cậu? tớ sẽ níu kéo cậu? cậu có tình cảm với tớ? cậu luyến tiếc tớ?  những điều này tớ chẳng thể nào biết được, hoặc khi tớ nói ra những đoá hoa đang nảy mầm và lớn dần trong lòng ngực tớ.

và rồi, tớ hẹn cậu vào một chiều mát. khi tớ và cậu không phải đón xe bus, khi tớ và cậu không chảy mồ hôi nhễ nhại, mà là khi tớ và cậu cùng nhau ăn tối. tớ hẹn cậu nơi bến xe bus và cậu hứa sẽ mặc đầm màu xanh da trời.

khoảng thời gian đợi đến ngày hôm đó là cả cực hình với tớ, tớ chẳng biết nên mặc gì, tớ chẳng biết phải nói gì, tớ còn không thể tưởng tượng cảnh tớ và cậu cùng ăn chung một bàn. tớ hối hận vì đã mời cậu, nhưng tớ lại rất mong chờ. tớ hỏi mọi người xung quanh, rằng tớ để kiểu tóc nào thì đẹp, rằng tớ nên mặc gì, rằng cậu có ghét khi tớ nói lắp không. và đầu tớ dường như nổ tung.

ngày tớ và cậu hẹn nhau đến. nhưng trời mưa.

xe mà tớ mượn cậu bạn thân không thể nổ bánh, tớ không thể đón xe bus, xe taxi cũng không ai chạy, tớ chạy hết tốc lực dưới cơn mưa để đến gặp cậu. và tớ té, một lần, hai lần, và té. tớ khóc, vì tớ có lỗi với cậu, vì tớ sợ cậu đã bỏ về, vì tớ thật vô dụng. khi tớ đến nơi, chẳng còn gì của tớ là nguyên vẹn, nhưng cậu vẫn ở đấy, nhìn tớ, rồi bật cười.

tớ trơ mắt nhìn cậu dưới cơn mưa, cậu cũng gần như ướt sũng, và cậu ôm bó hoa chạy đến bên cạnh tớ. tớ khóc, rất mất mặt, nhưng tớ đã khóc, cậu ôm tớ, và cậu nói rằng thật buồn cười khi vai vế lại thay đổi như vậy. tớ ôm lấy bó hoa xanh tím của cậu mà nấc lên, đáng lẽ nó phải tươi tắn chứ không héo rũ như thế này.

"cậu đã giữ lời hứa."

cậu gật đầu. và tớ ôm cậu chặt hơn.

"còn tớ rất thích cậu."

"as if I weren't."

cậu cười, rất tươi.

tớ và cậu đều cảm lạnh, nhưng làm sao tớ biết cậu có khỏi ốm hay không, vì những ngày sau cậu không bước lên chuyến xe số 58 ấy nữa.

kì tốt nghiệp đến gần, có nghĩa cậu cũng sắp rời đi, và tớ vẫn ở lại.

lần cuối tớ gặp cậu.

cậu ngồi đợi tớ sẵn trên xe, và tớ ngồi ngay cạnh cậu. cậu lại mặc chiếc áo sơ mi hôm đầu tớ gặp cậu, mái tóc cậu vẫn được cột lên gọn gàng.

"ngày mai tớ đi rồi."

tớ cười.

"và tớ mong cậu vẫn sẽ mặc áo màu xanh da trời thật nhiều."

"và tớ vẫn sẽ thích cậu."

"nếu tớ đi tìm cậu thì sao?"

"cứ tìm thôi, tớ vẫn ở đây mà."

"cậu vẫn không định cho tớ số điện thoại để tìm ra cậu nhanh hơn à?"

"không."

cậu gục đầu lên vai tớ, cậu thở rất nhẹ, và tớ cũng thở thật nhẹ.

ngày hôm sau, trên dãy ghế cuối cùng, không có cậu.

nơi cậu ngồi, có bó hoa màu xanh tím, cùng mảnh giấy note vàng nhạt.

mảnh giấy ghi số điện thoại của một ai đó cùng dòng chữ.

"as if I weren't."

và nắng chiều vẫn ưu ái tớ, và thế giới vẫn yêu chiều cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bus