Chương 6( Phần II )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 (phần II)

Khi Khả Ân tỉnh dậy,đập vào mắt là cô là mảng  tường trắng xóa của bệnh viện,toàn thân cô đau nhức không tả nổi,bên cạnh là dì Hà đang túc trực chăm sóc.Thấy cô tỉnh dậy,dì Hà vui mừng gọi bác sĩ, sau đó nhận được kết luận là cô phải ở bệnh việc điều trị khoảng hai tuần.Khả Ân bỗng cảm thấy lo sợ,chuyện lớn như thế này chắc đến tai anh rồi,cô chết chắc thôi !

-Cô chủ mau nằm xuống,không được cử động mạnh đâu-Thấy cô muốn ngồi dậy,dì Hà sốt sắn bước đến.

-A...đau...con bị làm sao thế.

-Khi tôi vừa làm cơm biết được tin này đã cuống cuồng chạy vào bệnh viện, cô bị gãy tay và chấn thương nhẹ vùng lưng, hôn mê đã hai ngày rồi.

-Ưm,còn...Trác Viêm đâu ạ.

-A...đúng rồi,cậu chủ nhắn khi nào cô tỉnh thì gọi báo ngay,một chút nữa thì tôi quên mất.-Vừa nói,dì Hà lấy từ trong túi chiếc điện thoại bấm số của anh,nói vài câu về tình hình hiện tại rồi bối rối nhìn sang cô :

-Cô chủ,cậu Viêm muốn...nói chuyện với cô-Dì Hà cố nén giọng,nhìn nét mặt cô chuyển trắng bệch bèn luống cuống sửa lời :

-Không sao,hay tôi nói với cậu ấy là cô đang ngủ nhé...

-Dì à,không cần đâu,đưa con nghe-Nhận lấy điện thoại,cô cố điều hòa nhịp thở,áp lên tai :

-A..lo

-Còn đau không ?-Nghe giọng nói của anh, tấm khiên kiên cường của cô như sụp đổ.

-H..ết...rồi...k..không...còn nữa.

- Giọng em làm sao thế ?-Trác Viêm bên kia mặc dù biết nhưng vẫn thích trêu chọc cô,hóa ra cô cũng biết sợ đây !

-Ực...em vừa ngủ dậy..nên giọng bị khàn...không sao hết...Khi nào anh về ?

-Em nhớ anh đến thế à..không cần lo..Hai ngày sau anh về,em tốt nhất đừng gây chuyện nữa,ngoan ngoãn nghỉ ngơi ,biết không hả.-Lời nói mang tính đe dọa,cô lạnh sống lưng một hồi.

Huhu,cô là bị đến như thế này rồi,có cho vàng cũng không dám nữa đâu !

-Vâng.

-Ừ, ngủ đi.

"...Tút...tút...tút..."

Mặc dù suốt cuộc nói chuyện,chỉ toàn những lời hỏi thăm ngọt ngào ,anh không nhắc đến việc cô dám tự ý đi chơi dẫn đến bị thương cũng như sau khi về sẽ phạt cô như thế nào nhưng cô mơ hồ nhận ra,sẽ có chuyện không hay đến với mình đây ! Huhu.

~~~oOo~~~

Đúng như lời hứa,hai ngày sau anh đáp máy bay về nước,việc đầu tiên là vào bệnh viện thăm Khả Ân,dọa cho cô vừa mới ngủ dậy hoảng hốt một phen :

-A..nh..về rồi à,công việc làm sao rồi.

-Rất tốt,anh giao việc lại cho thư ký rồi,nhưng chắc chắn anh ta sẽ làm tốt thôi,anh làm em tỉnh giấc à.-Trác Viêm nhìn cô bị thương nặng như thế này thật sự tức giận nhưng vẫn cố dùng giọng dịu dàng.

-Không có,em ngủ nhiều nên bất giác thức thôi.

-Ừ, dì Hà có nấu cháo cá,em mau ăn đi.-Trác Viêm lấy cà mên từ trong túi ni lông đặt lên bàn,cẩn thận sang cháo qua chén cho đỡ nóng,anh ngồi xuống bên cạnh, thổi từng muỗng đưa đến miệng cô,Khả Ân nhìn cháo khẽ nhíu mày,ngày nào cô cũng phải ăn chất bột nhão này cả,ngán muốn chết rồi !nhưng cô không muốn chọc giận anh nên phối hợp cố gắng nhanh chóng ăn vào.Ánh nắng từ khe cửa sổ hắt vào hai bóng hình tạo nên khung cảnh hạnh phúc ,hòa hợp biết bao.Ai  mà biết được sau Khả Ân khỏi bệnh sẽ xảy ra chuyện gì đây ?

~~~oOo~~~

Hai tuần trôi qua nhanh chóng,cô đã được phép xuất viện nhưng phải đeo bột ở tay để cố định xương.Trong thời gian này, anh dường như đã quên hết mọi tội lỗi của cô,hằng ngày đều đến bệnh viện chăm sóc cô chu đáo,thật là cảm động nha~

~~~oOo~~~~

Tối hôm đó,cô đang thoải mái ngồi xem phim,tay kia liên tục lấy bắp rang bỏ vào miệng,thì anh bước vào ,nhìn bộ dạng này của cô khẽ nhíu mày :

-Tắt TV đi,anh có chuyện muốn nói với em.

-Uh,anh nói đi,em nghe mà-Mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình.

Trác Viêm lười nói với cô,với tay lấy remove tắt tv.Màn hình bỗng tối đen một mảng,cô bực mình :

-Anh làm gì vậy,em đang xem mà.

-Em không cảm thấy chúng ta cần nói chuyện rõ ràng sao ?

-Nói..nói chuyện gì cơ ?

-Xem ra được thoải mái vài ngày nên em quên hết rồi nhỉ.

-Anh...khụ..khụ...em cũng chẳng có bị gì cả,chuyện đó bỏ qua đi có được hay không ?-Nếu không phải anh nhắc,cô cũng quên bén đi rồi nha~.

-Anh đã bỏ qua cho em biết bao nhiêu lần rồi,em vẫn không xem lời anh nói ra gì phải không ?-Trác Viêm kéo ghế,ngồi đối diện cô.

Căn phòng trở nên im lặng lạ thường,bầu không khí có phần gượng gạo,chỉ nghe tiếng tích...tắc...của đồng hồ treo tường.Một lát sau,cô ngước mặt lên :

-Em hứa sẽ không xảy ra chuyện này lần nữa đâu.Thật...thật đó...

"..."

-Em cảm thấy đây là việc đùa à,lần này anh vừa đi em đã gây chuyện,anh chẳng phải đã nhắc nhở trước rồi hay sao. May mắn là chỉ bị gãy tay,nếu nặng hơn thì sao hả ?

Cô vốn định cong môi cãi lại,nhưng nhìn nét mặt nghiêm nghị của Trác Viêm,cúi cúi đầu :

-Ưh, em sai rồi mà.

-Ra góc phòng quỳ xuống mà tự mình suy nghĩ đi,đây là cách nhận lỗi của em à.-Tay anh chỉ về phía góc tường,cô ngoan ngoãn đến quỳ ngay ngắn.Anh nhìn cô một lát,rồi bước ra ngoài.

~~~oOo~~~

Nhà chính Trác gia~

"What do you mean?

When you nod your head yes

But you wanna say no

What do you mean?

When you don't want me to move

But you tell me to go

What do you mean?

Said we're running out of time

Trying to catch the beat make up your mind

What do you mean?"~

"cốc...cốc...cốc"

-Chuyện gì thế ?-Trác Minh tháo tai nghe xuống,nhíu mày vì bị làm phiền.

-Tiểu Minh à,anh trai con tìm này.

Trác Minh vốn dĩ định lon lon chạy ra mở cửa,nhưng rồi nhớ đến chuyện gì đó,chạy ngay lên giường trùm kín chăn phủ qua đầu,hét lớn với Trác Phu nhân đứng bên ngoài :

-A...mẹ..mẹ nói con không có ở nhà,bảo anh về đi.

"Cạch..."

-Trác Minh,em ra đây cho anh,đừng trốn.

Cậu nhóc nào đó đổ mồ hôi đầy mặt,chậm rãi cười tươi nhìn anh trai :

-Ahihi,anh có khỏe hay không? Anh qua đây có việc gì ạ?

-Em giỏi lắm.

-Khụ..anh à,thực ra là do chị ta bị té chứ không phải em xô ngã,anh đừng làm ra vẻ mặt thế chứ.

-Còn nói,nếu không phải em và Khả Ân ham chơi thì có việc này xảy ra hay không .

-Em...

-Qua đây cúi xuống.-Trác Viêm chỉ lên bàn,tay anh tự khi nào đã xuất hiện cây thước gỗ.

-Anh..em lớn rồi mà.

-Lớn rồi mà lại hành động như thế à,em có biết làm mọi người lo lắng lắm không ?

Trác Minh không nói gì nữa,ngoan ngoãn cúi gập người.

-Em biết sai chưa.

-Dạ rồi.

-Tốt,anh chỉ đánh 20 roi,không được gồng người,thả lỏng ra.

"..."

Vút...Chát...vút...chát...Đau..

Vút...Chát...vút...chát...anh nhẹ tay...

Vút...Chát...vút...chát...

Vút...Chát...vút...chát....

Vút...Chát...vút...chát...

Vút...Chát...vút...chát...

20 roi kết thúc nhanh chóng,Trác Minh xoa xoa mông đau nhức,anh nhìn cậu,thở dài :

-Được rồi,em xuống nhà bảo mẹ xoa thuốc,anh về đây.Còn nữa,thẻ ngân hàng của em sẽ bị đóng băng trong 1 tuần.

-Anh à..đừng...

"Rầm"-Tiếng cửa đóng lại cắt đứt toàn bộ hy vọng cuối cùng của cậu,cậu tức giận đạp gối xuống đât,lòng thầm mắng.Một tuần này cậu phải sống ra sao đây ?

~~~oOo~~~

Trác Viêm mở cửa phòng thì thấy cô quỳ ngay ngắn trong góc tường,cơn tức giận khẽ dịu lại đôi chút.Anh kéo cô qua đứng trước mặt mình :

-Suy nghĩ sao rồi ?

-Em...

-Nãy giờ anh bảo em làm gì,em có làm đúng hay không ?

-Em rõ ràng là có quỳ mà.

-Thế em đã biết lỗi chưa.

"..."

Trác Viêm thở dài,nhìn thẳng vào mắt cô :

-Khi em gọi điện xin anh đã nói gì ?

-Không cho đi.

-Còn gì nữa ?

-Núi Neju nguy hiểm.

-Ừ,vậy em có nghe lời anh không hả Ân Ân. ?

Nghĩ nghĩ một chút,Khả Ân lắc đầu:

-Không có.

-Tại sao không đeo đồ bảo hộ trước khi chơi,ngay cả quy định cơ bản em cũng bỏ qua ư?

-Em...-Cô cúi đầu lí nhí.

-Lúc anh gọi hỏi thì em nói gì ?

-Em..em đang đi học.

-Thực ra ?

-Em đi chơi ở Neju.

Anh bỗng dưng đứng dậy,đập bàn khiến cô giật mình,co người lại.Anh bước ra ngoài,một lúc sau vào phòng,trên tay là cây roi mây,khóa trái cửa.Cô sợ hãi đứng dậy,lùi sát vào góc tường lắp bắp :

-Anh...em biết sao rồi...anh đừng đánh mà...-Khả Ân nhìn cây roi trên tay anh đang cầm,có vẻ độ đàn hồi rất mạnh , đánh vào chắc cô phải nằm cả tháng ấy chứ.Huhu >_< !

-Bước qua đây.-Trác Viêm chỉ vào chỗ trống trước mặt mình.

-Em..em không...

-Ân Ân...mau lên...hay em muốn anh kéo em qua.

Cô càng lùi sát tường  hơn,lắc lắc đầu sợ hãi,Trác Viêm mím môi chỉ bằng một động tác kéo cô qua chỗ mình đang đứng,ấn cô cúi xuống bàn.Không biết có phải do cố ý hay không mà Khả Ân cảm thấy cái bàn này được tạo ra cho cho cô ấy nhỉ ? Khi cúi xuống mông thì mông mình được đặt ngay cạnh bàn,vừa tầm đánh của anh.

Vút...vút...

Vút...vút...

Vút...vút...

Khả Ân oaoa khóc lớn,lúc trước dù cô có làm gì anh cũng không bao giờ lấy roi mây đánh cô,hôm nay anh có vẻ tức giận lắm rồi.Cô đã được nếm thử mùi vị của roi mây,đau điếng người,định vòng tay ra xoa thì một roi đáp trúng tay cô làm vệt đỏ dài hiện lên trên mu bàn tay thật rõ ràng.Khả Ân khụy người xuống thì bị anh giữ chặt thắt lưng,không cử động được :

-Huhu,em sai rồi,đừng đánh nữa..huhu...

Trác Viêm không nói một lời,lật váy ngủ và kéo quần của cô xuống đầu gối,ba con lươn vắt vẻo trên mông hiện ra.Anh vẫn tiếp tục đánh không nương tay.

Vút...Vút...vút...-Đau quá...

Vút...vút...vút...-Á...

Vút...vút...vút...

Vút...vút...vút...

Khả Ân vùng vẫy thân người,hai chân đạp mạnh giãy giụa dưới đất,nhưng càng chống đối,lực đánh trên tay anh càng mạnh hơn,cô cảm giác mông mình sắp mất cảm giác rồi !

Vút...vút...vút...

Vút...vút...vút...

Vút...vút...vút...

Vút...vút...vút...

-OAOAOA, dừng lại đi...Vút...vút...

-Em không dám nữa đâu...Vút...vút...

Mặc cho cô la hét khàn giọng,anh dường như không có dấu hiệu dừng lại hoặc giảm lực đánh. Cứ 3s/1 roi đều đều hạ xuống.Khả Ân bỗng cắn mạnh vào tay anh, vì dùng hết sức lực của mình.Cô dường như nghe thoang thoảng trong khoang miệng mùi máu tanh.Lực đạo trên tay anh buông lỏng làm cô may mắn thoát ra được, cố hết sức mở cửa chạy ra ngoài thì nghe phía sau giọng nói của anh :

-Em dám bước ra cửa thì sau này xem như anh mặc kệ em.

"..."

-Nếu muốn em hãy về nhà đi,anh không quản nữa.

"..."

Khả Ân trong lòng cực kỳ bối rối,cô biết mình sai,cô biết anh lo lắng cho mình nên mới đánh cô.Nhưng trong cơn đau cô dường như mất đi lí trí,chỉ muốn làm sao để anh dừng đánh.Cô xoay người lại nhìn cánh tay trái của anh hiện rõ mồn một dấu răng của mình,máu đã chảy ra.Cô cảm thấy hối hận vô cùng.Vì vậy, Khả Ân bước lại gần anh,cúi thấp đầu lí nhí.

-Em..em không cố ý đâu, anh cứ đánh em đi nhưng đừng mặc kệ em có được hay không ?

Trác Viêm nhìn cô,trong ánh nhìn chất chứa sự thất vọng khiến Khả Ân phải tránh né tầm mắt ấy.Cô quay lại cúi xuống bàn, tự giác kéo váy đến đầu gối.Gió từ máy điều hòa thổi vào khiến mông cô đau rát,nhăn mặt lại.

Trác Viêm đứng lên, cầm roi đặt lên mông cô..nhịp nhịp...cảm giác này thật sự rất là khó chịu.Huhu~

-Đếm số roi,mỗi khi đánh phải nói lời nhận lỗi,thả lỏng người,nằm ngay ngắn lại đi.

-Vâng.

Vút...Một...Em sai rồi...

Vút...hai....Em xin lỗi...

Vút...ba...Em...sai rồi...

Ba roi anh đánh trùng một chỗ khiến cô đau điếng người,hai tay bấu chặt cạnh bàn,chân đạp đạp.

Vút...ưm..b..ốn...Em không dám nữa...

Vút...N..ăm...Hức...Đau...đau quá...

Hai roi lại vào vị trí cũ tạo nên mọt vệt dài giữa mông,chuyển sang màu tím bầm,da bị rách một ít...Anh là cố ý làm khổ cô mà TvT.

-Anh..hức..đừng đánh chỗ đó nữa mà~...

Vút...Huhuhu.

-Đếm.

Khả Ân sau khi điều hòa nhịp thở,nấc lên hai cái,cô lắp bắp đếm :

-Năm

Vút...Á...a...hức...SÁU....

Vút...Đau quá..anh ơi em không dám nữa...Ba mẹ ơi cứu con...

-Đánh lại.

Vút...Bảy...Á...huhu..hình như mông em chảy máu rồi,anh đừng đánh nữa mà....Em hức sẽ ngoan ngoãn...

Vút...Tám...Á....Hức....-Mặc dù đau đến tê người nhưng cô vẫn cố gắng thều thào đếm,cô không muốn bị đánh lại đâu.Huhu~

Tám roi này Trác Viêm dường như cố ý dùng nhiều phần lực để đánh,đau hơn mọi lần rất nhiều,anh muốn cô ghi nhớ trận đòn này để không tái phạm nữa.Khả Ân khóc thét ,môi bị cắn đến bật máu khi anh đánh vào phần đùi non,đau oằn người.

-Anh cho nợ hai roi,đứng lên đi.

Cô vòng tay ra sau xoa mông,nằm đó khóc oaoa, cứ tưởng anh sẽ đến dỗ mình,ai ngờ anh lại tuyệt tình bỏ ra ngoài.Nãy giờ khóc nhiều nên giọng cô đã trở nên khản đặc,cổ họng đau rát.Khả Ân cố lết đến giường,nằm nghiêng mình sang bên trái,co người lại...dần dần chìm vào giấc ngủ...

Trác Viêm sau khi dặn dò dì Hà lên chăm sóc cho cô thì về phòng làm việc.Nhưng anh mãi không tập trung được,anh gập máy tính lại,buồn bực day day trán.Đứng dậy hướng phòng cô mà đến.

Anh mở cửa phòng bước vào thì thấy dì Hà đang xoa thuốc cho cô, quần áo đã được thay sạch sẽ.Anh nhận lấy khay thuốc,thấp giọng để tránh đánh thức cô:

-Dì nghỉ ngơi đi,tôi chăm sóc cô ấy là được.

Dì Hà gật đầu,cùng vài người giúp việc khác ra ngoài,nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Trác Viêm nhìn cô đang nằm sấp trên giường, dịu dàng đưa tay vén váy ngủ của cô lên.Hai cánh mông màu tím bầm xuất hiện,cùng nhiều lằn roi nằm vắt lên nhau,nặng nhất là vết thương giữa mông đã bị rách da,rướm máu,sưng tấy lên so với thường ngày,có lẽ anh mạnh tay quá.Trác Viêm lấy khăn sạch lau máu trên vết thương,sau đó thoa đều thuốc lên mông một cách cẩn thận,nhưng vẫn khiến cô đang ngủ say nhíu mày lại,rên khe khẽ.Sau khi hoàn thành,anh đắp chăn lên người Khả Ân,nhẹ nhàng để tránh chạm vào mông cô.

Trong giấc ngủ,cô phát ra âm thanh khàn khàn,người ngọ nguậy khó chịu,rồi khóc lớn lên.Thấy lạ,Trác Viêm đưa tay sờ trán thì phát hiện cô nóng hâm hấp,toàn thân cũng sốt cao.Anh lau nước mắt và hồ hôi thấm đầy trên mặt cô, lấy khăn bông mềm nhún vào nước nóng,vắt khô rồi lau người và đắp lên trán cho Khả Ân.

Trác Viêm ngồi bên cạnh,mỗi khi chăn bị đá tung anh đều đắp lại cho cô.Anh đưa tay vỗ vỗ lưng để cô điều hòa nhịp thở,tiếng khóc và tiếng nấc dần dịu đi, thân hình cũng nằm yên không quấy như trước nữa. Anh lại thay khăn bông ấm cho cô mỗi giờ trôi qua.Tắt đènrồi nằm vào chỗ còn trống trên giường,chính mình cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

______

Quá dài TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro