Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Kiều Sở Sinh, cảnh sát trưởng của Sở cảnh sát Tô Giới. Tôi rất yêu một người, cậu ấy là sinh viên xuất sắc với bằng kép tại trường Đại học Cambridge, nếu không phải vì cậu ấy lười không muốn bảo vệ luận án tốt nghiệp thì cậu ấy đã có ba bằng. Tôi thừa nhận, cậu ấy là người thông minh nhất mà tôi từng gặp. Thông minh đến mức, tôi không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào về cậu ấy. Dường như trước mặt tôi là một người hèn nhát, một người yếu đuối, nhưng đối với người khác, anh ấy là một thiên tài, luôn bị ghen ghét và tấn công bởi mọi người xung quanh. Nhưng dù tôi biết được cậu ấy có bao nhiêu mặt thì tôi cũng chỉ biết rằng, cậu ấy là người tôi yêu sâu đậm, cả quãng đời này.
Tôi là Lộ Nghiêu, thám tử của Kiều thám trưởng Sở cảnh sát Tô Giới. Kể từ khi đến Thượng Hải, tuy đã làm công việc yêu thích nhưng tôi lại không thích môi trường ở đây. Rõ ràng là một đám người ngu ngốc không đủ năng lực, nhưng lại kiêu ngạo và làm những việc gây khó chịu. Đến Thượng Hải, không ai tốt với tôi, ngoại trừ anh ấy, người tôi yêu thương sâu đậm. Trong cuộc đời này, thật may mắn khi tôi gặp được anh ấy, giống như bắt được tia nắng ấm mùa hạ giữa trời đông lạnh lẽo. Dù tôi có hành động như nào, anh ấy cũng bao dung cho tôi. Trước đây là anh bảo vệ tôi, lần này đến lượt tôi bảo vệ anh, Sở Sinh.
—-------------------------
"Ngộ độc thực phẩm à?"
"Đúng vậy, ngộ độc thực phẩm, botulinum."
"Botulinum, chất cực độc, chỉ cần 0.01mg cũng đủ để lấy mạng người." Lộ Nghiêu đặt báo cáo xuống bàn, đi đến chiếc ghế sofa trong văn phòng của Kiều Sở Sinh. Thường ngày, cậu thích nhất là nằm ngủ trên chiếc sofa này.
Lộ Nghiêu nằm lên trên sofa rồi tiếp tục hỏi: "Vậy đã kiểm tra đồ ăn tại hiện trường chưa?"
"Đã kiểm tra, nhưng vấn đề là, trong tất cả các món ăn tại câu lạc bộ Kim Ngọc Lan lúc đó đều phát hiện một lượng nhỏ botulinum, nhưng nồng độ không đủ để khiến họ tử vong trong một đêm đến mức không có tiếng động nào cả."
"Có lẽ trước đó, họ có thể đã ăn thứ gì đó khác, hoặc đã tiếp xúc với chất độc?" Lộ Nghiêu xoay người, điều chỉnh tư thế nằm thoải mái.
"Vì họ đều là người nước ngoài, gia đình họ không muốn điều tra, chúng ta cũng không thể can thiệp. Dù sao cũng không phải công dân Trung Quốc."
"Điều đó cho thấy chúng ta không có đủ quyền lực. Nếu vậy thì, chúng ta chỉ còn cách đợi, đợi những người có quyền lực đến gõ cửa nhà họ." Lộ Nghiêu đứng dậy, nhìn Kiều Sở Sinh, mỉm cười, ánh mắt sáng lên, chăm chú nhìn hắn. Kiều Sở Thanh nhìn sâu vào đôi mắt cậu, nhìn thấy bóng hình mình: "Cậu lại đang nhìn gì thế?"
"Lão Kiều, áo khoác của anh đẹp thế, cho tôi mượn một chút được không. Tôi vừa về, không ngủ đủ giấc, tôi muốn ngủ một chút." Lộ Nghiêu mỉm cười nói. Kiều Sở Sinh bất đắc dĩ nhìn cậu, cởi áo khoác của mình ra vứt lên người Lộ Nghiêu, đồng thời mở ngăn kéo, lấy ra một cái bịt mắt, đi đến đưa cho cậu. "Đây, ngủ đi, lát nữa tôi dẫn cậu và Ấu Ninh đi ăn, coi như tiệc mừng cả hai trở về."
"Tôi muốn ăn ở nhà hàng mới mà anh nói, chỗ có beefsteak nổi tiếng ấy." Lộ Nghiêu đeo bịt mắt lên, lấy áo khoác của Kiều Sở Sinh che lên người mình, nằm xuống một cách yên tĩnh. Kiều Sở Sinh nhìn cậu, chỉ có thể cười mỉm, ánh mắt có phần cưng chiều.
"Lão Kiều, anh còn nhớ, có một khoảng thời gian, tôi thường xuyên đến văn phòng anh ngủ trên chiếc sofa này không?" Lộ Nghiêu yên lặng một chút, đột nhiên mở miệng nói.
"Ồ, nhớ chứ."
"Lần đầu tiên tôi đến đây ngủ, là khi anh hẹn hò với Tống Lệ, sau đó tôi lại đến thường xuyên hơn, cuối cùng thậm chí còn không buồn kiếm cớ. Trong khoảng thời gian đó, tôi nhận ra rằng, anh đang trốn tránh tôi, không cùng tôi điều tra các vụ án nữa, thậm chí còn thường xuyên hẹn hò với những người phụ nữ xinh đẹp, phong hoa tuyết nguyệt ở bên ngoài." Lộ Nghiêu thì thầm, giọng nói mang ý buộc tội cùng hờn dỗi nũng nịu. "Lúc đó anh có phải là ghét tôi lắm không"
"Không, không ghét cậu, cũng không có hẹn hò với ai cả." Kiều Sở Sinh liếm môi khô khốc, lập tức giải thích.
Trong khoảng thời gian đó, cậu cũng muốn đi trốn. Cậu và Ấu Ninh thuê chung một căn hộ, khi họ cãi nhau, cậu luôn cảm thấy như mình và cô ấy không cùng một thế giới, như từ đầu đến cuối đều sẽ không bao giờ ở trong cùng một thế giới.
"Lão Kiều, từ bây giờ, đừng trốn tôi nữa được không? Đối với tôi, anh rất quan trọng...." Lộ Nghiêu vừa nói, giọng điệu dần nhỏ đi, rồi chìm vào giấc ngủ. Thật kỳ lạ, Kiều Sở Sinh không thích ăn kem. Nhưng tại sao trên áo của hắn lại có mùi kem mà cậu thích.
Kiều Sở Sinh bước đến bên cạnh sofa, nhìn Lộ Nghiêu, trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng chỉnh lại áo cho cậu, nhẹ nhàng nói: "Tôi hứa, sau này tôi sẽ không trốn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro