Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Kiều Sở Sinh, cảnh sát trưởng của phòng tuần tra Tô Giới. Trước đây tôi từng nghĩ, bản thân không có mái ấm, cuộc sống đã bị hủy hoại. Nhưng sau khi cậu ấy rời đi, lúc ấy tôi chợt cảm thấy như mất đi một phần lớn của thế giới của mình. Tôi đã mua căn nhà mà cậu ấy thuê trước đây, giữ nguyên trang trí như cũ, như thể bằng cách này tôi có thể an ủi bản thân rằng cậu ấy chưa bao giờ rời đi. Tôi đã đợi trong căn nhà này, hy vọng người con trai đã từng sống ở đây sẽ quay về, như trước đây. Tình yêu sâu đậm của đời tôi, giờ đã trở về.

Tôi là Lộ Nghiêu, thám tử của cảnh sát trưởng phòng tuần tra Tô Giới. Kế hoạch của tôi đã được thực hiện, e rằng sớm thôi tôi sẽ thấy kết quả của nó. Vùng đất Thượng Hải, bầu trời Thượng Hải, món ăn ngon của Thượng Hải, và ai đó ở Thượng Hải, tất cả đều là tình yêu của tôi. Tôi sẽ không bao giờ rời đi. Điều tôi không mong đợi là, Sở Sinh, người tôi yêu, đã giữ lại mái nhà cho tôi. Anh ấy nói: "Về nhà thôi."
—-------------------------------------------
"Thẩm Thiên Hành!" Lộ Nghiêu vui vẻ đứng dậy và ôm lấy người đàn ông trước mặt. Kiều Sở Sinh nhìn thấy bối rối đứng dậy, Bạch Ấu Ninh cũng đứng lên.
"Để tôi giới thiệu với mọi người, bạn cùng lớp của tôi ở Cambridge, cũng là người Thượng Hải, Thẩm Thiên Hành. Chúng tôi có quan hệ rất tốt." Lộ Nghiêu khoác tay qua vai anh ta, giới thiệu anh ta cho Bạch Ấu Ninh và Kiều Sở Sinh.
"Xin chào." Thẩm Thiên Hành mỉm cười cúi đầu một cái, liếc qua Kiều Sở Sinh một cái rồi quay sang: "Đây là Bạch tiểu thư phải không?" Thẩm Thiên Hành nhìn về phía Bạch Ấu Ninh hỏi.
"Xin chào, tôi là Bạch Ấu Ninh." cô mỉm cười, giơ tay ra và bắt tay với anh ta.
"Thẩm gia, gia tộc danh giá có truyền thống y học bên phía bắc thành phố phải không?" Kiều Sở Sinh hỏi.
"Đúng vậy."
"Tôi nghe nói rằng việc kinh doanh nhà anh gặp vấn đề tài chính cách đây một thời gian. Hiện tại thế nào rồi? Trước đây tôi đã gửi tin cho lão gia của anh, nếu cần giúp đỡ, có thể liên hệ với tôi, Kiều Tứ."
"Cảm ơn Kiều tứ gia đã giúp đỡ, vấn đề của nhà tôi đã được giải quyết. May mắn có Lộ Nghiêu giúp đỡ, nếu không lần này, gia tộc tôi đã gặp nguy hiểm." Thẩm Thiên Hành cúi nhẹ đầu với Kiều Sở Sinh, sau đó vỗ nhẹ vai Lộ Nghiêu:  "Lộ Nghiêu thực sự là ân nhân của gia đình chúng tôi."
"Không không không, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Lộ Nghiêu cười và gãi đầu.
"Tam Thổ đã giúp đỡ?'" Bạch Ấu Ninh ngạc nhiên, "Khi Thẩm gia gặp vấn đề, tôi nhớ Lộ Nghiêu đang ở Ba Na đúng không?" Khi câu hỏi được đặt ra, Kiều Sở Sinh và Bạch Ấu Ninh đều nhìn về phía Lộ Nghiêu. "Trước khi chúng ta rời đi, Thẩm Thiên Hành đã liên hệ với tôi. Tôi chỉ sử dụng một chút kinh nghiệm làm việc tại ngân hàng Sassoon trước đây để giúp họ một ít thôi." Lộ Nghiêu lắc lắc tay, "Ôi, không đáng nhắc tới."
"Không ngờ đấy." Kiều Sở Sinh vỗ nhẹ Lộ Nghiêu. "Thẩm tiên sinh, muốn ở lại dùng bữa cùng chúng tôi không? Chúng tôi mới bắt đầu." Kiều Sở Sinh nhìn sang Thẩm Thiên Hành hỏi. "Không đâu, tôi có chút việc ở đây với bạn bè, tôi còn việc phải về." Nói xong anh ta nhìn về phía Lộ Nghiêu, Lộ Nghiêu cũng gật đầu. "Vậy, tôi đi trước, chúc mọi người buổi tối vui vẻ." Thẩm Thiên HÀnh nói với Kiều Sở Sinh, sau đó quay về phía Bạch Ấu Ninh:"Bạch tiểu thư, hy vọng chúng ta có duyên gặp lại."
"Tại sao... anh ta chỉ tạm biệt Ấu Ninh mà không nói với tôi?" Kiều Sở Sinh cảm thấy bối rối: "Anh ấy không phải đã tạm biệt chúng ta sao?" Lộ Nghiêu ngồi trở lại chỗ ngồi, lấy bánh ngọt và tiếp tục ăn. Kiều Sở Sinh nhăn mày suy nghĩ mãi mà không hiểu rõ, Bạch Ấu Ninh không thể nhịn được lên tiếng: "Anh ấy không phải đã nói rằng chúc mọi người có một tối vui vẻ sao?" Lộ Nghiêu chỉ cười và không nói gì, tập trung vào đồ ăn phía trước, chỉ có Kiều Sở Sinh vẫn một mình đang suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói đó, cảm giác như có điều gì đó khác vậy.
*****
Chính phủ Bắc Dương, Văn phòng quan chức cấp cao: "Vụ án Hội đồng quản trị khu Tô Giới vẫn chưa kết thúc sao? Kéo dài như vậy sớm muộn cũng sẽ dẫn tới ảnh hưởng mặt ngoại giao!"
"Các thân nhân người nước ngoài không muốn để chúng ta điều tra, nên vụ việc vẫn kéo dài đến bây giờ."
"Tăng áp lực lên, làm bất cứ điều gì để những người nước ngoài đều phải mở cửa chấp nhận điều tra!"

*****
Sau khi ăn tối xong, Bạch Ấu Ninh chuẩn bị về Bạch gia, nhưng Lộ Nghiêu lại vào tình thế khó xử. "Vậy...thì tôi ở đâu bây giờ?"
"Cậu không phải là con rể Bạch gia sao? Về ở chung với Bạch Ấu Ninh chứ sao nữa, đó là điều chính đáng." Kiều Sở Sinh lấy áo khoác mặc lên, cười nói.
Lộ Nghiêu đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn Bạch Ấu Ninh, còn Bạch Ấu Ninh thì mặt mày phủ đầy bối rối, không phải anh ấy đã biết rằng họ là kết hôn giả, tại sao còn nói như vậy.
"Thì...thì, tôi sợ Bạch lão gia mà. Lão Kiều, tôi có thể ngủ ở văn phòng của anh không? Lúc tôi quay lại thì tôi đã đem hành lý của mình ra văn phòng anh rồi. Mà, đi đi về về thực sự phiền phức, tôi sẽ ở văn phòng anh một đêm trước. Ngày mai, ngày mai, tôi sẽ đi tìm một căn hộ phù hợp để thuê." Lộ Nghiêu giơ tay ra thề.

Kiều Sở Sinh nhìn động tác có chút hoảng hốt và cứng nhắc của Lộ Nghiêu, cười lớn: "Haha, đi thôi, căn hộ mà cậu thuê trước đó, tôi đã mua lại rồi. Trong thời gian cậu đi vắng, tôi vẫn luôn ở đó, hành lý của cậu tôi đã bảo Salim đưa qua đó rồi."
Lộ Nghiêu nhìn Kiều Sở Sinh, không biết nói gì: "Đi thôi, đứng đó làm gì?"Kiều Sở Sinh kéo tay cậu: "Chuyện giữa cậu và Ấu Ninh, tôi đã biết rồi."
Lộ Nghiêu đột nhiên dừng lại, hơi bối rối: "Vậy...lão Kiều, anh không trách tôi đã lừa anh lúc trước chứ?" Kiều Sở Sinh cũng dừng lại, nhìn cậu, không nói gì.
"Anh, anh, đừng trách anh ấy, tình hình lúc đó đặc biệt..." Bạch Ấu Ninh nhìn thấy hai người đứng im như vậy, cũng hấp tấp giải thích. "Tôi, tôi thật sự rất cảm kích về việc trước hôn lễ anh đã hỏi tôi câu hỏi đó, anh đã thật sự suy nghĩ cho tôi, nhưng, nhưng tôi..."
"Được rồi, tôi không trách cậu, mọi chuyện đã qua rồi, cậu và Ấu Ninh đều ổn, thì cũng được rồi phải không?" Kiều Sở Sinh thở phào, nói nhẹ nhàng. Dù có buồn bã và không cam lòng trong quá khứ, nhưng cuối cùng đó chỉ là một giấc mơ, hắn không mất đi người mình yêu, thế là đủ rồi. Còn lại, để xem sau.
"Đi thôi, trước hết phải đưa Ấu Ninh về nhà, dù không phải vợ chồng thật sự, nhưng Ấu Ninh cũng là một cô gái, phải đảm bảo an toàn khi về Bạch gia. Rồi..."
Kiều Sở Sinh nhìn Lộ Nghiêu, trong mắt dường như có ánh sáng, cười nói: "Chúng ta, quay về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro