01. Lời tựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                       "Tàn cục Thương Mang dâng mong đợi
                                                                Anh hùng hội tụ đoạt chí tôn"

Trên đỉnh Thương Mang danh hiệu "Thánh sơn" cao nhất Vương Triều, theo truyền thuyết, có một vị cao nhân lưu lại một bàn cờ đang chơi dở, tại bàn cờ ấy có để lại một câu như trên. Khi đó đúng là thời các quốc gia Vương quốc tranh đấu, cũng là lúc nghiệp đế vương lay chuyển.

Thời điểm này là năm của Vương triều Ngu Đế.

Vương triều tự Thông Thiên Đế lập quốc truyền tới tay Ngu Đế đã được ba trăm năm. Thông Thiên Đế hùng tài đại lược, võ công cái thế, đánh Đông dẹp Bắc, phạt địch thảo chúng, lập nên Vương triều đế quốc rộng lớn.

Đế quốc sau khi thành lập, Thông Thiên Đế luận công khen thưởng, phong bốn vị thuộc hạ công tích hiển hách nhất thành vương, ban họ theo tứ đại thần thú thượng cổ: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ phân chia quyền sở hữu thuộc địa, lấy tên họ làm nước, chia làm "Long, Phượng, Kỳ Lân, Huyền Vũ" quốc. Cũng lấy Ngân Thiết quý giá vạn kim dưới đáy biển sâu Đông Hải đúc thành năm tấm huyền lệnh, tấm lớn nhất là Chí Tôn Lệnh do chính vua giữ, còn lại bảy tấm huyền lệnh màu đen nhỏ hơn phân cho vương đứng đầu tứ quốc. Lúc phân lệnh, Đế cùng bốn vị vương lấy máu ăn thề: Chí Tôn Lệnh xuất ra, bốn nước đều cúi đầu!

Hậu Thiên Đế, Thành Đế, Quan Đế, Ngôn Đế mỗi đời đều là một đại minh chủ, thu nạp nhân tài, thể nghiệm và quan sát dân tình, giảm sưu thuế, trị vì đất nước thanh minh. Các nước chư hầu an phận, trung thành với vua và bảy nước. Đông triều ở trong tay bọn họ ngày càng hùng mạnh và hưng thịnh.

Giữa thời Chí Đế, Ích Đế, Tề Đế, Triệu Đế đều không có tài cán gì, có thể gìn giữ quốc gia đã là khó. Tới thời Gia Đế, Hỉ Đế, Di Đế là những kẻ hoang phí vô độ, tham an nhàn hưởng lạc, mặc chính sự cho một đám gian thần thao túng triều chính, Đông triều đế quốc cường thịnh ngày một đi xuống.

Sau tới Lễ Đế, thích lớn hám to, phung phí xa hoa, mỗi lần ra ngoài thường đến những hành cung xa hoa, hao tài tốn của. Hai lần huy động quân xuất chinh Mông thành đều đại bại trở về, trong thành biến loạn, dân chúng lầm than, tiếng oán giận nổi lên khắp nơi. Các nước chư hầu cũng bắt đầu sinh ra dị tâm. Đầu tiên là Long Quốc Mộ Dương vương xua quân dựng cờ, muốn tạo phản giết vua, chiếm lấy Đế Đô. Mà Lễ Đế cũng không chờ Long quân đuổi tới Kim Loan điện, thân thể sớm bị tửu sắc ăn mòn kia do hoảng sợ quá độ đã băng hà trong Trì Long cung mỹ lệ xa hoa.

Cảnh Thái Tử đăng cơ thế vua. Cảnh Đế phát ra Chí Tôn Lệnh, hiệu lệnh ba nước chư hầu còn lại, chỉ huy đại quân ba nước đánh lui Long quân. Mộ Dung vương bại trận mà chôn thân, đất phong vào tay tam quốc Phượng, Kỳ Lân, Huyền Vũ giáp đó.

Sau khi bình định phản loạn Long Quốc, các thế lực chư hầu phát triển lớn mạnh, Cảnh Đế tuy có chí lớn, nhưng lo ngại Vương triều vốn đã suy yếu, trong loạn thế ở Mộ Dung vương bị trúng một tên, nằm triền miên trên giường bệnh ba năm liền băng hà, không có con nối dõi. Hoàng đệ Lệ vương kế vị, lấy hiệu là Lệ Đế.

Lệ Đế tính tình tàn bạo, không thích vàng bạc mỹ nữ, lại chỉ thích đi săn, mà không phải săn thú, chính là săn người! Bắt người sống phân tán trong khu vực săn bắn, dẫn quần thần tướng sĩ đi săn, ai săn được nhiều đầu người sẽ thắng! Nếu săn được người sống, thì khi mổ bụng sẽ uống rượu ăn mừng, lấy việc giết người làm niềm vui!

Dân chúng trong nước phẫn nộ, nghĩa quân nổi dậy khắp nơi. Vương triều hai lần tiến đánh Mông thành thất bại, lại thêm loạn Mộ Dung vương, đại quân Đế đô gần như hao tổn toàn bộ, Lệ Đế đành phải thỉnh chư hầu xuất binh trấn áp, các chư hầu liền nhân cơ hội chiêu binh mãi mã, tranh nhau thảo phạt, giành giật đất đai, mở rộng lãnh thổ và tài phú của mình, có khi đánh chiếm lẫn nhau, mà Đế lúc này đã mất đi năng lực quản thúc các quốc gia.

Lệ Đế năm thứ mười một, tại lễ mừng săn bắn bị bạo dân vây sát, Đế bị băm thây vạn đoạn, sử xưng là "Thu cát săn biến".

Sau loạn này, Kỳ thái tử đăng cơ phát hiện Chí Tôn Lệnh mất tích, vì thế các quốc gia bất tuân, danh hoàng đế liền biến thành thùng rỗng kêu to. Vương triều đế quốc hùng mạnh chia năm xẻ bảy, lục quốc tự làm theo ý mình, thời kỳ loạn thế đấu tranh bắt đầu.

Vương triều lãnh thổ rộng lớn, lấy Đế Đô làm trung tâm, mười châu lãnh thổ thuộc quản chế của hoàng đế; xung quanh là Long Quốc phương Bắc, thổ địa một ngàn lý, mười tòa thành trì; Phượng Quốc phương Tây, thổ địa ba ngàn lý, ba mươi sáu tòa thành trì; Kỳ Lân Quốc sở tại phía Nam, thổ địa hai ngàn hai trăm lý, hai mươi tòa thành trì; phía Đông Huyền Vũ Quốc, thổ địa ba ngàn lý, ba mươi bốn tòa thành trì. Trong bốn nước, Phượng quốc, Huyền Vũ quốc lãnh thổ rộng nhất, quốc lực mạnh nhất, Kỳ Lân quốc giàu có nhất, Long Quốc tổn hại sau lần dấy binh tạo phản từ nước hung mạnh nhất về mọi mặt rớt xuống hạng cuối.

Chí Tôn Lệnh sau khi mất tích, thiên hạ quần hùng ai cũng muốn đoạt được, hiệu lệnh thiên hạ.

                                             "Từ ngàn xưa, loạn thế xuất anh hùng
                                               Dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng
                                               Vung gươm chớp nhoáng, vạn ngàn binh tướng
                                               Ngoảnh đầu nhìn không một bóng thân nhân.
                                              Cõi hồng trần chinh phạt bấy nhiêu năm
                                              Ôm giấc mộng một lần làm bá chủ
                                             Trái tim đá chưa từng nghe khuất phục
                                              Bỗng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân.
                                             Bao mưu toan, bao lừa gạt dối gian
                                             Vinh quang tột cùng lại tột cùng cay đắng
                                              Miệng thế gian ai khen chê trách oán
                                             Ngạo danh cao bậc loạn thế xuất anh hùng"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro