Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nếu như có một ngày nàng bội tín với ta, ta quyết sẽ không tha cho nàng. Dù nàng đi chân trời góc bể để trốn ta, ta cũng sẽ tìm ra được nàng. "

Chương 1.

Ta là Chu Tịnh Yên, năm nay vừa tròn mười hai tuổi, cũng là biểu muội của đại phúc tấn Triệu Giai thị của Thập Tam gia. Nàng yêu thương ta, chẳng khác nào một tỷ tỷ, nàng đối với ta là nhu mì, là hiền lành. Ta gặp nàng cách đây là bảy năm, lúc ấy ta chẳng rõ vì sao ta lại ở trong một căn phòng lớn, mọi thứ đều toả ra khí phách của một tiểu thư con nhà danh giá. Ta lúc đó chẳng còn biết tâm trí mình là gì thì nàng đã ở cạnh ta, nắm chặt lấy tay ta, ân cần hỏi thăm ta, nhưng ta chẳng nhớ gì, một chút cũng không. Thật lúc ấy, nàng chính là phúc tinh của ta, nàng lưu ta ở lại, làm biểu muội của nàng và gọi ta là Chu Tịnh Yên, vì sự nhớ nhung của nàng đối với tiểu muội đã khuất của mình - Ngọc Yên. Khi nàng nhặt được ta là lúc ta bị bọn người lạ vát trên vai mà chẳng một chút động đậy, họ thảy ta xuống dưới nước rồi hả hê bỏ đi. Nàng vì chạy theo từ đầu nên đã cứu ta từ chết sống lại, nhưng tiếc thay ta chẳng nhớ ta đến từ đâu. Trên cổ của ta có một vết siết chặt, bây giờ chạm tay vào vẫn còn thấy cái sự đau rát từ tâm can. Tất cả những thứ đó, thà là nàng đừng kể, nhưng nàng đã nói rồi thì lòng ta lại như có thứ gì đặt nặng, mãi không tháo ra được. Thế nhưng thứ đặc biệt nhất của ta đó chính là một cái bớt hình trăng khuyết, nằm gần vai trái, phía đằng sau lưng. Cái bớt ấy cứ mỗi khi đến mùa trăng rằm thì lại đau đến muốn chết nhưng bảy năm rồi, ta trải qua cái đau đó nhưng một thói quen, đến thành ra lại cảm thấy thật  bất an.

Dời vào phủ Thập tam gia được gần một tháng, dường như ta chỉ gặp gia một lần trong ngày đại hỷ kia, còn về sau chẳng thấy gia đến đây. Nhìn biểu tỷ, ta lại cảm thấy nỗi u khuất nào đó ở nơi đôi mắt nàng, chẳng nhẽ nàng nhớ gia sao? Năm ta gặp nàng, nhìn thấy nàng là một nữ nhi thận trọng, đoan trang và hiền thục, ta lại bội phần phục nàng làm sao. Nàng thục nữ đến mức cầm, kỳ, thi, hoạ đều chẳng thua các nữ nhân khác. Thế nhưng tại sao bây giờ ta lại chẳng thấy lấy cái bóng của Thập tam gia đến phủ này, thật sự người không thích phúc tấn của mình sao?

Ta từ bé đã được ăn học đàng hoàng, tử tế. Thế nhưng có lẽ ta chẳng phải khuê nữ gì, mà chỉ là một nhóc tỳ vô dụng. Nàng dạy ta đánh đàn, ta lại chỉ là biết phá hư nó, nàng dạy ta thêu khăn thì ta lại bị kim chọc vào, sưng cả gần mười đầu ngón tay. Nhưng cũng may, có cái học thì ta lại siêng hơn hết, lao đầu vào học như một đứa trẻ bẻ chữ. Nhưng học mãi tận bảy năm cũng vẫn là thua xa nàng, nhưng ít ra cũng ra oai hùng hơn bọn người khác. Tự nhẩm nghĩ trong cái rủi cung có cái may, từ một kẻ hồ đồ mà đã là một người có nửa bụng sách chữ. Đôi khi ta quá nghĩ ngợi, thật tâm mà nói, nếu như ta không được biểu tỷ chăm lo thì chắc ta cũng là kẻ cù bơ cù bất, không đâu là nhà. Bây giờ lại được theo nàng vào đây, làm một tiểu cách cách nhỏ nơi vương phủ này, chậc, mệnh ta cũng hưởng từ nàng, không chừng người như nàng, vốn tính toán sâu xa lại sẽ gả lấy ta cho một người giàu có nào nữa đây. Ta cũng chẳng mong gì về những thứ đó cả, chỉ mong nàng sống tốt, ta cũng mọi bề đều sẽ làm nàng vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro