Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12.

Đã ba tháng nay, ta thật tiều tụy, bọn họ đang được nước lấn tới, ta thật lòng rất cần ai đó ở cạnh ta. Ta bước vào phòng thì thấy Ôn Nhã và Ngọc Dương đã cầm trên tay vào bức thư của ta, miệng cười ranh ma. Ta giận ngập đầu, nóng bóc khói tận đỉnh đầu, ta không thể nhịn được nữ rồi, ta giật lấy bức thư, mà quát lên.

_Các ngươi thật quá đáng! Đừng nghĩ là nhịn thì ngươi làm càn.

Họ vì thái độ của ta mà hoảng lên, cũng muốn lôi trò cũ doạ nạt ta, ta không sợ nữa đâu. Ta ghét những là những người đụng vào đồ của ta vô phép vô tắc như thế. Nhất là đồ của Thập tứ dành cho ta, ta càng không muốn nữ nhân nào đụng đến. Ta không sợ mất hắn nhưng ta không muốn ai chạm vào những thứ chỉ có ta và hắn dành cho nhau.

Bọn nữ nhân kia toan đánh ta, nhưng lại bị ta đánh ngược lại. Họ đánh không được ta, lại bị ta doạ nạt, nét mặt ta chắc thật đáng sợ nên bọn họ rụt lại. Họ chạy đi mà mách lẽo cùng  Lương ma ma, khiến ta buổi trưa hôm đó bị phạt gậy, đến ê cả người, đã thế ta còn bị phạt quỳ ở dưới nắng trưa, đến cả Hương Trúc cũng phải thập thò mà đem thức ăn cho ta.

Trời đã ngã chiều rồi, người ta như mềm nhũn ra, chân thì chẳng còn chút cảm giác gì, đầu ta thì đau như điếu đổ, mắt thì mờ mờ ảo ảo. Từ phía xa, ta thấy dáng đi của hai người bước đến, hình như là hai nam nhân đang bước đến gần. Tứ gia và Thập tứ, ta như với được thứ gì đó, hạnh phúc đến trào cả nước mắt ra. Cả hai ngạc nhiên khi thấy ta như thế, liền chạy đến dìu ta đứng dậy. Thập tứ hét lớn gọi người đến, giống như có ai bấu vào hắn, nóng giận sôi sục. Lương ma ma cung kính chạy ra, nhưng rồi lại quay sang ta mà trách móc.

_Tiểu nha đầu kia, ai cho ngươi đứng lên. Mau đi vào trong, giặt quần áo đi.

Tứ gia nắm cánh tay ta lại, không cho ta bước đi, nhưng dù có đi thì chân ta cũng chẳng thể lết nổi. Thập tứ đang tức lại còn giận dữ hơn, giọng nói nghe có vẻ hằn học hỏi chuyện. Lương ma ma sợ sệt kể lại, nhưng là vu oan cho ta, ngay cả Ngọc Dương và Ôn Nhã cũng vậy, họ bảo ta tự kiếm chuyện, nên mới bị phạt.

_Nói dối, các người nói dối.

Ta trừng mắt lên cùng bọn họ, nhưng rồi Thập tứ lại trấn an ta. Còn Tứ gia thì uy nghiêm, dùng vẻ mặt lạnh lùng kia nói cùng Lương ma ma và bọn người khác.

_Ta biết Tịnh Yên trước bọn ngươi, nàng như thế nào, bọn ta điều biết. Không làm gì hại nàng thì nàng sẽ không làm những chuyện như thế này. Đợi thái y khám cho Tịnh Yên thì ta sẽ tra xét các ngươi.

Bọn họ nghe thế mà phát sợ, liền van xin, lạy lục ta cùng Tứ gia, Thập tứ. Ta cũng thấy có chút thương tình, ta lại lay tay Thập tứ, nét mặt như cho qua. Thập tứ nhìn ta, ánh mắt đau xót đến mức, mắt nổi lên các vạch máu. Ta mỉm nhẹ cùng hắn, để nói ta khoẻ, ta không muốn hắn lo cho ta mà tự làm mình nặng lòng. Đại phu khám xong cho ta, thì đầu cúi mà nói.

_Cô nương đây bị hư nội nhiệt trong người, thiếu chất dinh dưỡng, nhiễm một chút hàn. Nên vì thế cần bồi bổ sức khoẻ, trách thức khuya làm những việc quá nặng, cần dưỡng bệnh. Nô tài sẽ đi kê thuốc cho cô nương ấy.

Đại phu cáo lui, chỉ còn mỗi ta và hai nam nhân ở trong phòng, căn phòng bỗng trở nên trầm lắng. Được một lúc thì Thập tứ quay sang trách mắng ta, ta biết hắn lo đến phát cáu thế này. Ta không mong hắn sẽ nắm lấy tay ta mà an ủi, vì ở đây vừa không chỉ có ta và hắn vừa lại là ở trong cung.

_Ngươi chẳng phải là hung dữ lắm sao? Sao bây giờ để bọn chúng bắt nạt thế. Ngươi là ai? Ngươi làm gì? Chẳng phải là phụng trà thôi sao. Tại sao lại để sức khoẻ như thế hả?

_Có phải là ta muốn đâu, vì nhiều người cơ mà. Tại sao lại trách ta, ngươi thật đáng ghét.

Ta cũng chau mày với hắn, lòng có chút thoải mái trở lại. Ta vờ như Tứ gia chẳng ở đây, cứ cùng Thập tứ cãi nhau đến ồn ào cả phòng. Nhưng chẳng được bao lâu thì Đức phi cũng thân trinh mà đến. Ta nhẹ thoái lui đứng sang một bên, nhưng người thật nhân từ, để ta ngồi xuống ghế. Đức phi có vẻ rất vui khi thấy Tứ gia và Thập tứ cùng ở đây, mắt bà có chút yêu thương cùng Thập tứ nhưng cũng thật mềm dẻo với Tứ gia. Ta thầm nghĩ chắc bà hạnh phúc lắm khi vừa có Thập tứ và Tứ gia, cả Thập tam gia nữa. Đức Phi nhu hoà, hỏi thăm đến ta, giọng nói thấm nhuần lòng người.

_Ta không ngờ bọn người hầu kia cậy quyền hiếp đáp những kẻ mới, thật đángbị phạt nặng. Tịnh Yên, trong thời gian này, ngươi nên nghỉ ngơi đi, mọi việc khác ta sẽ sai người làm thay ngươi, đợi ngươi hết bệnh rồi hãy trở lại.

Ta đột nhiên lo lắng, hai tay đặt ra đằng trước đầu thì cúi xuống.

_Nô tì thân phận hèn mọn, đâu dám phiền đến mọi người. Chỉ cần một đêm thôi là nô tỳ sẽ khoẻ lại nhanh thôi.

Đức Phi liền cười lớn, rồi nhìn Thập tứ, lời nói như giễu cợt ta.

_Ngươi xem, tiểu nha đầu này cũng cứng đầu như Thập tam a ca vậy. Đúng là nữ nhân từ phủ Thập tam ra đều giống nhau, rất phóng khoáng và ngang bướng. Tịnh Yên à! Ta còn nhờ ngươi dài dài.

Ta nghe đến chứ nhỡ là lòng như bắn ra tia khó hiểu. Thân ta còn không được huống hồ là giúp đỡ người khác.

_Nô tỳ không dám...

Thập tứ nhìn ta mà cười, vỗ vai ta như vỗ vai một đứa trẻ. Ta nhìn sang Tứ gia, thì chỉ thấy hắn đang uống trà, ánh mắt cũng bắn đến ta. Ta đột nhiên lúng túng lên, ngồi ngay ngắn lại.

_Ngạch nương, ta không muốn Tịnh Yên phải bị bắt nạt. Người cho Tịnh Yên chỉ hầu trà nước bên người được không.

Thập tứ đột nhiên đổi giọng cùng Đức phi, nhìn hắn bây giờ thật giống một đứa trẻ. Ta cũng không ngờ Tứ gia điềm đạm kia cũng lựa lời bưng đỡ ta, lời nói tuy lạnh như lại thấu vào lòng người.

_Ngạch nương, Tịnh Yên đã từng làm cho ta bánh, bánh của nàng làm rất ngon. Trà cũng hợp khẩu vị nữa.

Thập tứ nghe đến vụ làm bánh, làm trà này thì hắn lại gai góc lên, đưa mắt nhìn ta. Ta không dám nhìn hắn mà đưa mắt đến Đức phi nương, đợi người cho ta vài câu nói. Nụ cười trang nhã ấy, cùng cử điệu của Đức phi làm ta cảm thấy như mình được tôn trọng rất nhiều.

_Nếu như đã là hai con nhờ giúp thì ta đâu nào dám chối từ. Hiếm khi vừa Thập tam, rồi còn có các con nhờ ta. Thôi được, sau khi Tịnh Yên khoẻ lại, ta sẽ cho nàng đến hầu trà bên ta, ta hứa sẽ không khổ sai viên ngọc của các ngươi đâu.

Viên ngọc sao? Người thật quá khách khí với ta quá rồi. Nếu như nói ta có thể thành với Thập tứ thì người còn hơn ta rất nhiều lần. Ta chắc Đức phi là người đầy tình yêu thương, biết dạy ra những người ưu tú đến như thế. Thật lần này, ta với phải ba sợi dây thừng rồi, một là của gia, hai là của Thập tứ và ba là hắn - Tứ gia. Ta đã từng nói không cần hắn giúp đỡ, nhưng hôm nay lại được hắn nói nâng, ta đây chẳng dám nói một từ. Thật, ta chẳng muốn nợ ai, nhất là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro