chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2.

Bảy năm trôi qua, ta chỉ có ở lẩn quẩn trong phủ, nếu có đi thì phải ngồi cùng biểu tỷ trên xe ngựa mà đi. Nàng quả thật chu đáo, lo là ta bị bọn người kia bắt lại, e nàng không thể cứu được ta thêm lần nữa. Nhưng có ai hiểu được nỗi lòng ta, ta muốn đặt chân trên phố, thưởng thức thử những món trên đường là như thế nào, ta muốn làm rất nhiều. Trong bảy năm qua, hình dáng của ta cũng đã khác hơn trước, ta cũng nghĩ bọn người kia cũng đã chẳng còn tìm ta nữa, ta đã quyết định sẽ thưởng cảnh, đánh một vòng quanh đây. Thật nếu cứ lẩn thẩn như thế, ta bất bách lắm, trước là có hai nha hoàn Phù Dung và Phù Hoa, giờ thì ta sang đây, chẳng ai thèm chơi với ta cả. Nếu như bị biểu tỷ cấm cửa mãi thì chuẩn bị sẵn cho ta ba thước đất với quan tài đi.

Ta vận cho mình một bộ đồ màu ngọc, với đôi hài cùng màu, tóc thì tươm tất, lén chạy ra ngoài. Trước mắt ta chính là cảnh tượng của muôn người, muôn vật, nhìn thật vui mắt. Người đi hướng Tây, người thì đến từ hướng Đông, thật thích khi thấy cái sự tấp nập, sung túc thế này. Ta sẽ về lấy bút viết ra mà ghi lại những khoảng khắc tuyệt vời ấy. Những điều như thế, ta đã không được hưởng lạc rồi, nếu như hôm nay ta mà không dùng gan hùm, mật gấu của ta thì chắc cũng chẳng thấy những cảnh thế này. Ra ngoài mà xem, con người cùng muôn vật lại làm lòng ta hân hoan thêm rất nhiều,.

Trên tay là vài cây kẹo hồ lô, ta nhai nhóp nhép bên đường chẳng khác nào những người chung quanh. Ánh mắt ta đưa về hướng của bọn trẻ, hình như chúng ta đang chơi thứ gì đó, nhìn thật lạ mắt. Ta bước lại gần, tay nhẹ lay một đứa bé hỏi chuyện, thì ra là đang chơi đánh khăng. Ta nhanh chóng được học cái trò mới lạ này, tập được một hồi cũng khá thành thục, thành ra dành cả buổi để cùng lũ trẻ này chơi khăng. Lần đầu tiên trong đời, đây là thứ ta học nhanh nhất có thể, đúng là ta vẫn có chút gì đó giỏi giang. Bù lại ta nhận lấy vài cái cục u lên đầu, cũng đáng, có chơi có chịu, thế thì mới có nghĩa khí.

Ta cầm bộ khăng rồi dáo dát nhìn chung quanh, rồi bước vào trong phủ. Vừa bước đến cửa phòng thì ta đã nghe tiếng bước chân từ xa vọng lại, người sựng lại muốn đập vào cửa.

_Muội đi đâu về thế?

Ta xoay lại nhìn, tay chân luống cuống cất bộ khăng đằng sau lưng, nét mặt như cười như mếu. Ta cùng nàng vào trong nhấp vài ngụm trà cho ấm bụng. Nét mặt nàng có chút giận ta, nhưng lại đưa mắt nhìn ta một cách lạnh lùng. Ta chỉ biết nắm lấy tay của nàng, như hối lỗi, vẻ mặt thút thít.

_Muội xin lỗi tỷ tỷ mà! Chỉ mà muội muốn ra ngoài để dạo mát mà thôi.

Nàng rút tay ra khỏi tay ta, quay người sang một bên, ngữ điệu lạnh nhạt của nàng làm ta trùng xuống.

_Vì lo cho muội nên tỷ mới không cho muội ra ngoài. Bây giờ đến chỗ Thập tam gia rồi, cũng chẳng yên phận. Muội có bị bắt nữa, tỷ sẽ chẳng cứu đâu.

Lời nói oán trách của nàng làm ta có chút buồn. Ta chưa kịp nói gì thì nàng đã tiếp thêm lời vào.

_Hôm nay, gia đã đến dùng thiện. Gia có hỏi đến muội, nhưng muội lại chẳng ở đây. Hiếm khi nào muội có thể gặp gia, vậy mà cũng làm cho mất.

Ta nghe xong thì ngẩn người một chút, rồi xoa xoa hai tay xin lỗi nàng. Nhìn thấy nét thành khẩn kia, nàng như bị thuyết phục, kêu người dọn cơm cho ta ăn. Nhìn đi nhìn lại, ta và nàng thật giống tỷ muội ruột thịt.

Ngước nhìn ánh trăng trong đêm, ta như muốn bắt lấy nó vào tận trong tay và nghiền nát thành vạn mảnh. Hôm nay là trăng khuyết, lòng ta có chút lo toan, suy nghĩ. Chợt ta nhìn thấy điều gì đó mờ ảo, hiện ra trước mắt ta. Hình như đó là gia, gia đang cùng một số người bước vào phủ, miệng cứ nói chuyện gì đó. Nhưng một khúc cây nhỏ lao vào đầu một người lạ, làm trán của hắn sưng lên….

Những thứ ấy, vốn dĩ lâu lâu ta lại như thế, thấy được một số thứ lạ xảy ra. Những thứ đó, làm ta không thể tin vào những gì ta có thể thấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro